intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

nửa kia của hitler: phần 2

Chia sẻ: Thị Hạnh | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:185

25
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

tiếp nối phần 1 "nửa kia của hitler", phần 2 gồm 2 nội dung còn lại của thần khải và gã độc tài đồng trinh. Ở phần 2 ericemmanuel schmitt đã xoáy sâu vào những chi tiết đời tư của nhân vật hơn là tái hiện khía cạnh lịch sử của hitler. tác phẩm thể hiện rõ ý tưởng của schmitt: viết tác phẩm như một cuộc khảo cứu về tên độc tài, viết để trả lời câu hỏi: điều gì đã tạo nên con quái vật hitler? mời các bạn tham khảo tiếp theo phần 2.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: nửa kia của hitler: phần 2

Thần khải<br /> -Chiến tranh nổ ra rồi. Thông tin ấy được đón nhận bằng một sự im lặng dằng dặc.<br /> Neumann, Bernstein và Adolf H. để nó lan truyền giữa họ như người ta quan sát hiệu ứng<br /> chầm chậm của một liều thuốc được bơm qua xi ranh vào cơ thể. Nó sẽ làm hồi phục hay sẽ<br /> giết chết người bệnh? Anh ta sẽ sống hay chết?<br /> Họ đã biết trước cuộc chiến sớm muộn cũng xảy ra. Từ vài tuần nay ở Viên không còn là<br /> cái nóng của mùa hè mà là cái nóng ngột ngạt, nặng nề, làm người ta bải hoải như trời sắp<br /> dông. Đế chế(7) đang vỡ vụn. Căng thẳng cao độ giữa người Slavơ và người Áo đã đến mức<br /> không thể chịu được. Ngọn lửa chiến tranh đương nhiên sẽ bùng lên. Vấn đề chỉ còn là cái<br /> cớ, một tia lửa. Thay vì tia lửa đó lại là một cú sét: ngày 28 tháng Sáu năm 1914, người<br /> Serbia đã giết quận công Franois-Ferdinand ở Sarajevo. Nhưng mưa bão chưa đến ngay. Từ<br /> bốn tuần nay, trời vần vũ, trĩu nặng, không khí ngột ngạt. Người trên đường đi như chạy<br /> trong thành Viên với cảm giác như bị nghiến nát xuống mặt đường, đi lại trong một cơn ác<br /> mộng nặng nề, người ướt đầm, run rẩy, hụt hơi, biết mình đã nhiễm một cơn sốt nhiệt đới.<br /> Đại họa đang đến gần. Người thì cảm thấy lo lắng, người thì sốt ruột. Dây thần kinh ai cũng<br /> căng lên, mắt hướng lên bầu trời nài xin việc gì phải đến cứ để nó đến. Ngày hôm đó, 28<br /> tháng Bảy năm 1914, cuối cùng thì những đám mây cũng bục ra, mưa như trút nước, cơn<br /> dông đổ sập xuống.<br /> - Chiến tranh nổ ra rồi.<br /> Chính Neumann là người đã mang tin từ Tòa thị chính về. Anh chạy và quyết không suy<br /> nghĩ gì trước khi báo được tin cho hai bạn.<br /> Ba chàng trai không rời nhau nửa bước từ khi tốt nghiệp trường Mỹ thuật. Họ đưa ra cái<br /> cớ sống chung thì có lợi hơn - làm sao sống được chỉ bằng tác phẩm nghệ thuật của mình<br /> khi mới hai mươi lăm tuổi? - nhưng tình bạn mới là lý do thật sự khiến họ dọn đến sống<br /> cùng nhau. Gu hội họa, văn học và triết học đều khác nhau, họ chẳng đồng ý với nhau về bất<br /> cứ điều gì, tranh luận mọi chủ đề, say mê trao đổi quan điểm đến tận khuya muộn và có thể<br /> nói rằng chính sự bất đồng quan điểm trên mọi chuyện như thế là cơ sở của sự hòa hợp<br /> giữa họ.<br /> - Chiến tranh nổ ra rồi.<br /> Lần đầu tiên trong đời, ba họa sĩ có cùng quan điểm: chiến tranh là một thảm họa. Có thể<br /> đó không phải là một thảm họa với nước Áo. Có thể không phải là một thảm họa với những<br /> người đương thời. Nhưng với họ đó thực sự là một thảm họa.<br /> Chỉ nay mai, họ sẽ bị động viên. Sau đó họ sẽ phơi mình nơi mũi tên hòn đạn. Dù họ sống<br /> hay chết cũng không quan trọng, họ không còn tự quyết định được vận mạng của chính<br /> mình nữa. Bao cố gắng trong suốt những năm qua, những nỗ lực cần mẫn và trung thực để<br /> học sáng tác, cuộc đấu tranh không ngừng nghỉ để đẩy lui những giới hạn của họ - giới hạn<br /> của bàn tay, con mắt, trí tưởng tượng - cùng ý chí kiên cường và những cuộc tranh luận, tất<br /> cả sẽ không còn ý nghĩa. Vô ích. Thừa thãi. Chiến tranh sẽ phạt bằng tất cả từ dưới lên. Họ<br /> chỉ còn là những súc thịt. Hai chân, hai tay. Thế đã là đủ cho đất nước rồi. Thịt. Những tấm<br /> bia di động. Những súc thịt hoặc để giết người ta hoặc để người ta giết. Xương và thịt.<br /> Không gì khác nữa. Những sinh vật đi hai chân, được trang bị vũ khí. Không hơn. Không tâm<br /> hồn, hoặc chỉ có một chút tâm hồn đủ để vãi đái vì sợ. Cái con người độc đáo mà họ đã phấn<br /> Nửa kia của Hitler<br /> <br /> Ebook.vn<br /> <br /> đấu trở thành, họ phải xếp trong phòng thay quần áo ở doanh trại, để chiến đấu hoặc là<br /> chết. Tất cả những cái họ thích ở nhau, đánh giá cao ở nhau, tất cả những cái vì nó mà họ<br /> gắn bó với nhau, tất cả chúng đang trở nên nực cười, hèn hạ từ góc độ một công dân, và<br /> không chấp nhận được từ góc độ lòng yêu nước. Tương lai của họ không thuộc về họ nữa,<br /> từ nay nó thuộc về đất nước.<br /> Tồi tệ hơn cả sự thất vọng, với họ, chiến tranh là một sự phản bội. Phản bội lý tưởng<br /> nghệ thuật để trở thành lính bộ binh. Phản bội bao nhiêu năm đèn sách để mang một cây<br /> súng tiểu liên. Phản bội cái công việc dài hơi là tu thân để bị rút gọn thành một con số trong<br /> một đơn vị quân đội. Và nhất là, phản bội hoạt động sáng tạo mỗi ngày sinh thêm cho thế<br /> giới những sinh linh mới, để tham gia vào một cuộc đồ sát tràn lan, một sự hủy diệt, trượt<br /> dốc vào khoảng không hun hút phía trước.<br /> - Có lẽ chiến tranh cũng không lâu lắm đâu?<br /> Adolf nói vậy để làm vơi bớt nỗi muộn phiền của họ. Nhưng sự im lặng của hai bạn sau<br /> khi nghe cho thấy nó không có tác dụng gì.<br /> - Tớ nghĩ đó là điều ngu ngốc mà người ta lần nào cũng viện ra.<br /> Họ đi xuống bếp nơi Neumann đang mở một chai vang. Họ uống để lời nói quay lại.<br /> Vô ích. Vì cả ba người đều cảm thấy tức giận, tê tái, lần đầu tiên, bộ ba không còn lý do<br /> để tồn tại. Họ ưa chia sẻ sự khác biệt chứ không phải sự tương đồng. Ngay cả tình bạn của<br /> họ cũng vừa bị triệt hạ. Họ chỉ còn là những thân xác, ba cái xác tương đối khỏe mạnh và<br /> lành lặn để bị giết. Họ có thể trở thành đồng chí nhưng không còn là bạn bè; làm đồng chí<br /> bởi tình đồng chí chỉ là việc ở trong cùng một hoàn cảnh; không còn là bạn bởi tình bạn đòi<br /> hỏi người ta phải yêu nhau vì cái mình khác với người kia chứ không phải vì cái cả hai đều<br /> có.<br /> Ngoài kia, người ta bắt đầu la hét. Đám thanh niên đang túm tụm để phô trương niềm<br /> vui được tham chiến. Họ hát. Họ hét. Các khẩu hiệu ca ngợi chiến thắng hoặc kích động lòng<br /> hận thù truyền từ miệng người này sang miệng người khác, dần dần trở thành dàn đồng<br /> thanh ồn ĩ, kích động. Nặng nề.<br /> Adolf là người phản ứng đầu tiên.<br /> - Tớ sẽ đi tìm đàn bà!<br /> Hai người bạn hơi ngạc nhiên nhìn Adolf. Bộ ba đã sống lại. Họ không đồng ý với nhau.<br /> - Cậu định làm gì? Neumann nói.<br /> - Ngủ với một người đàn bà. Bất kể đó là ai.<br /> - Ngủ với cô ta hay tìm sự an ủi ở cô ta? Bernstein hỏi.<br /> - An ủi vì cái gì cơ chứ? Tớ ngủ với cô ta vì đó là cái mà tớ làm tốt nhất và chỉ vài ngày<br /> nữa thôi, tớ không biết là mình còn có cơ hội để thể hiện cái tài này không nữa.<br /> Cả bọn cười ồ lên.<br /> Neumann nói rằng, về phần mình, anh sẽ đi khắp phố phường để xem dân tình phản ứng<br /> ra sao.<br /> - Dù gì đi nữa, cái ngày tuyên chiến ở thành Viên, chắc cả đời này tớ không còn cơ hội<br /> thứ hai để quan sát nó.<br /> Khi nhìn thấy ánh mắt của hai bạn, Neumann hối hận vì đã nói như thế, anh hiểu rằng nó<br /> đã gợi nên hình ảnh đáng sợ của thần chết cận kề.<br /> - Thế còn cậu? Neumann hỏi Bernstein.<br /> - Tớ ấy à? Tớ sẽ vẽ, vẽ và vẽ đến bao giờ người ta đến giằng tớ ra khỏi giá vẽ.<br /> Nửa kia của Hitler<br /> <br /> Ebook.vn<br /> <br /> Bernstein sầu não nói. Anh là người tài năng nhất trong cả ba. Adolf và Neumann không<br /> hề cảm thấy ghen tị; ngược lại, họ là những người đầu tiên khâm phục Bernstein, coi anh là<br /> hình mẫu và hoan hỉ vì bạn mình đạt đến đỉnh cao nhanh đến thế.<br /> Bernstein đã trở thành thầy và con của họ. Là thầy, vì bằng trực giác, Bernstein biết làm<br /> những cái mà người khác phải học tập; là con, vì anh thường xuyên suy sụp tinh thần và rất<br /> nhiều lần phải cần đến lòng tin vô điều kiện của hai bạn để quay lại giá vẽ. Bernstein đã<br /> trưng bày các tác phẩm của mình tại một trong những gallery danh tiếng nhất của thành<br /> Viên và chính anh là người làm cho bộ ba sống sung túc hơn từ vài ba tháng nay.<br /> Adolf và Neumann dõi theo Bernstein đang đi về xưởng vẽ. Adolf chợt rùng mình và<br /> quay sang Neumann.<br /> - Cậu có nghĩ giống tớ không?<br /> - Về Bernstein ấy à?<br /> - Ừ.<br /> - Có.<br /> Đầu óc họ rối bời. Nếu Bernstein kiệt xuất đến thế, nếu Bernstein đạt tới đỉnh cao nhanh<br /> thế, có phải số của anh là phải chết trẻ hay không? Con Tạo bao giờ chẳng khéo trêu ngươi,<br /> liệu nó có đang giăng bẫy rình rập Bernstein? Một số phận oanh liệt nhưng bi thảm? Như<br /> Pergolèse, Mozart, Schubert? Tim Adolf thắt lại. Không. Đừng cướp đi Bernstein. Đành là<br /> cậu ấy đã thực hiện được vài kiệt tác. Nhưng cậu ấy sẽ còn làm nhiều hơn thế nữa. Không.<br /> Đừng cướp cậu ấy đi. Leonardo da Vinci đã sống tới hơn sáu mươi tuổi. Bernstein ít ra phải<br /> sống được chừng ấy năm. Lạy Chúa tôi. Xin hãy ban ơn. Đừng để điều bất công xảy ra. Đừng<br /> chọn Bernstein.<br /> - Nếu có công bằng trên đời này thì tớ mới là người phải chết đầu tiên... Đó sẽ không<br /> phải là một mất mát lớn lao gì, Adolf nói.<br /> - Dù gì thì trên đời cũng chẳng có công bằng.<br /> Neumann nghiến răng, trả lời giọng trầm đục.<br /> Adolf nhìn bạn, lòng thanh thản.<br /> - Cậu có lý. Không có công bằng trên đời này. Đời là trò chơi xổ số. Sinh, tử, tài năng. Thế<br /> thì mặc kệ chúngta.<br /> Adolf bước gấp qua bậc cửa xưởng vẽ và hòa mình vào đám đông ồn ào.<br /> Hắn muốn gặp Isobel. Hay Leni. Hay Margit. Ai là người đầu tiên trong số những người<br /> đàn bà đẹp nàyrảnh rỗi để gặp hắn, hắn sẽ làm tình với người đó theo cách tuyệt nhất. Hắn<br /> không thấy có gì cần thiết ngoài chuyện ấy.<br /> Adolf đam mê chuyện chăn gối đến mức chỉ ngủ với những người đàn bà đam mê xác<br /> thịt. Đều đã có giađình và gắn bó với chồng, Isobel, Leni, Margit chỉ dâng hiến cho Adolf vì<br /> hắn biết đem lại cho họ những cảm giác chưa từng biết đến. Được đảm bảo vì đã có gia đình<br /> và không muốn thay đổi cuộc sống hiện có, họ càng hiến dâng hết mình cho tình nhân - kẻ<br /> thông thái đến mức không bao giờ vỗ ngực rằng mình đang choán hết chỗ trong cuộc sống<br /> của họ. Adolf là cái mở ngoặc nhỏ trong cuộc đời của họ, là điều bí mật trong các buổi chiều<br /> của họ, một dạng thú vật mà với nó họ trở thành thú vật. Về phần mình, kể từ khi Stella bỏ<br /> đi, Adolf đã nhanh chóng hiểu ra rằng chỗ trú ẩn tốt nhất cho những ham muốn xác thịt của<br /> hắn là những người đàn bà ngoại tình. Lũ gái điếm làm việc lạnh lùng như một tay kỹ sư,<br /> thường xuyên vụng về và không bao giờ có cảm xúc. Bọn gái tơ thì quá chú trọng đến bản<br /> thân mình, quá ám ảnh bởi ý nghĩ trao thân là trao cả tuổi trẻ của mình nên khó có thể trở<br /> thành bạn tình tốt. Đám điệu đà thì chỉ là những cô gái trẻ đang già đi và khoái sưu tập đàn<br /> Nửa kia của Hitler<br /> <br /> Ebook.vn<br /> <br /> ông. Người phụ nữ độc thân lâu năm, cô nào không ưa chế ngự người tình thì thường đi tìm<br /> một tấm chồng chứ không phải một nhân tình. Tóm lại, chỉ những người phụ nữ có chồng là<br /> đang đắm mình trong một trạng thái nữ tính vừa phải; ổn định về mặt xã hội nhưng chưa<br /> hoàn toàn thỏa mãn, đã biết chuyện gối chăn nhưng chưa được vẹn toàn, quen hơi đàn ông<br /> nhưng vẫn còn tò mò, những người phụ nữ ấy biết ơn tình nhân tạm thời của họ chừng nào<br /> người ấy còn là tình nhân và tạm thời.<br /> Adolf bấm chuông nhà Isobel. Cô hầu dẫn hắn vào nhà và nhìn quanh quất, điệu bộ y<br /> như một điệp viên. Isobel tiếp hắn.<br /> Nàng được thiên nhiên ưu ái ban cho một cặp giò cao và dài, thon như búp măng, trơn<br /> nhẵn, cắm xuống đất như hai thanh giáo đung đưa. Một thiên thần hoang dại với cử chỉ<br /> hung bạo và khát máu, náu mình trong bộ đồ lụa óng ả, tư sản và thanh nhã. Phòng khách<br /> thơm mùi cỏ trị điên đen. Một thứ mùi nằng nặng, kích thích, hơi gây buồn nôn. Đó là một<br /> dấu hiệu đáng khích lệ.<br /> Mắt Isobel rân rấn khi nhìn thấy Adolf.<br /> - Ôi, chàng trai bé nhỏ tội nghiệp của em...<br /> Nàng mở rộng vòng tay và âu yếm siết hắn vào ngực. Adolf buông mình trôi sát vào cặp<br /> vú của nàng.<br /> - Adolf yêu quý của em, em sắp mất anh rồi... anh sắp ra trận... có thể anh sẽ bị thương...<br /> Adolf không để nàng nói tiếp. Không được để ưu phiền vượt quá giới hạn. Adolf muốn<br /> làm dịu nó đi, không muốn tuyệt vọng. Hắn muốn mình trần truồng ấp lấy tấm thân mỹ<br /> miều kia được sinh ra cho niềm sung sướng tột cùng của đám mày râu.<br /> Hắn để mặc ham muốn đang trào dâng điên loạn cuốn đi. Hắn cởi quần áo nàng gần như<br /> lỗ mãng, dán môimình vào môi nàng để nàng ngừng nói và làm tình như thể đang chiến đấu.<br /> Đi vào trong nàng, lên, xuống, Adolf không thể chế ngự được cả nghìn ý nghĩ đang quay<br /> cuồng trong đầu. Nếu chỉ vài tuần nữa hắn chết? Liệu có thể chết trong khi vẫn cảm thấy<br /> sức sống hừng hực như thế không? Hắn sẽ tiếc cái gì nhất nếu phải chết đi? Đàn bà. Đó là<br /> tình yêu đàn bà. Làn da của họ ư? Cái gì? Không gì khác nữa à? Công việc họa sĩ của hắn?<br /> Hắn không phải là một họa sĩ lớn, hắn biết điều đó. Hay đúng ra, chưa là một họa sĩ lớn. Dù<br /> gì thì hiện tại cũng không có bằng chứng nào cụ thể, được đóng khung, vẽ trên toan, rằng<br /> thế giới sắp mất đi một họa sĩ thiên tài. Ngược lại, hắn tiếc ước mơ của mình. Đúng vậy. Ước<br /> mơ được là một họa sĩ lớn. Đó chính là cái phần thanh cao trong hắn. Cái phần mà hắn yêu<br /> trong hắn. Làm thế nào mà Isobel lại có cái bụng êm ái đến thế nhỉ? Tại sao trong suốt phần<br /> đời còn lại, hắn không thể giữ mãi như thế này, dương vật thút sâu trong vùng da thịt ấm<br /> ướt của Isobel? Nếu số hắn phải chết vì đạn pháo thì hãy cho hắn chết ngay vào lúc này đi.<br /> Trong cái tư thế này.<br /> Hắn xuất tinh. Dương vật co lại. Nỗi sợ hãi chảy ngược vào trong.<br /> Hắn lại bị đẩy vào cảm giác cô độc.<br /> - Anh sẽ đến thăm em khi anh nghỉ phép chứ?<br /> Isobel nói, vẻ mặt đầy thỏa mãn. Adolf sắp gia nhập vào một thế giới toàn đàn ông<br /> nhưng nàng đã làm tròn nghĩa vụ người phụ nữ của mình. Trong một chừng mực nào đó,<br /> nàng đã hoàn thành nghĩa vụ với đất nước, cả nàng nữa, trong cuộc tổng động viên này, để<br /> người chiến sĩ được nghỉ ngơi. Hòa bình đòi hỏi người ta phải tiến hành chiến tranh.<br /> - Anh sẽ còn gặp em trước khi lên đường, em phải cho anh tất cả các buổi chiều của em<br /> đấy.<br /> - Em sẽ xoay xở được, anh yêu ạ.<br /> Nửa kia của Hitler<br /> <br /> Ebook.vn<br /> <br /> Nhìn đi, nàng sẽ xoay xở được cho xem! Ông chồng già của nàng không bao giờ phải ra<br /> trận; nàng sắp có niềm hạnh phúc được giữ rịt ông ta, khoái trá vì mỗi ngày khinh ông ta<br /> thêm một chút. Chắc chắc rằng nàng sẽ tìm được cách để đến với người lính về phép của<br /> nàng! Như thế, nàng sẽ đóng góp cho cuộc chiến này.<br /> - Em sẽ dành trọn thời gian của em cho anh.<br /> Chưa gì nàng đã xúc động vì tấm lòng của mình với đất nước. Nàng hân hoan khi nghĩ<br /> đến những cố gắng của mình để lừa được ông chồng. Nàng nhìn thấy bằng chứng của đức<br /> hạnh và lòng yêu nước của mình trong những lời nói dối nàng sẽ nghĩ ra.<br /> Adolf mặc lại quần áo. Hắn lại cảm thấy ủ dột. Vậy là chỉ còn mỗi cách: đi gặp Leni.<br /> Sau đó là Margit.<br /> ***<br /> - Hu ra!<br /> Tiếng kêu vỡ tung trên đầu đám đông. Một quả bom vui sướng phát nổ.<br /> Đó là ngày 2 tháng Tám năm 1914. Quảng trường Odéon chưa bao giờ tụ họp đông<br /> người đến thế. Từ ngày đầu tiên, Munich đã ao ước được bước vào cuộc chiến. Ngay tối<br /> hôm xảy ra vụ ám sát, ngày 28 thángSáu, dân chúng Munich đã ra phán quyết bằng cách đập<br /> tan tành quán cà phê Fahrig vì dàn nhạc ở đó đã từ chối chơi bản tụng ca Người gác sông<br /> Ranh, một bản nhạc làm những trái tim yêu nước đập rộn ràng. Sau đó, đám đông đã cào xé<br /> hai người đàn bà nói tiếng Pháp. Hàng ngày, báo chí, bất kể khuynh hướng chính trị, thậm<br /> chí cả những tờ cánh tả, đều ngợi ca niềm vui được tham chiến. Người ta còn đợi gì? Chờ<br /> luật của Liên minh quy định điều ấy. Tất cả những dân tộc nói tiếng Đức cần phải hiệp sức<br /> chống lại những dân tộc khác. Mùa hè năm đó, người ta được chứng kiến tinh thần quốc gia<br /> lên cao chưa từng thấy. Với một số người, đó là sự phụchưng, với một số khác đó là sự phục<br /> sinh. Người ta tóm lấy những gì làm mọi người đoàn kết lại nhiều hơn là những cái làm chia<br /> rẽ. Hoàng đế đã nói ở Berlin: “Tôi không biết trên đời có những đảng phái nào nữa, tôi chỉ<br /> biết có những người Đức mà thôi.” Và Louis III xứ Bavaria cuối cùng cũng chấp thuận đưa<br /> bang mình vào cuộc chiến.<br /> Hitler phấn khích với đám đông, khoan khoái thả mình theo cảm xúc mang tính truyền<br /> nhiễm ấy. Hắn nhắc lại từng khẩu hiệu, từng bài ca, và sung sướng hòa tiếng ca của mình<br /> vào hàng chục nghìn tiếng ca khác. Hắn không còn nghe thấy giọng mình nữa, tai hắn chỉ<br /> nghe thấy một tiếng kêu lớn đồng tâm đồng lòng, một thứ âm thanh ồn ĩ không mang tính<br /> người, gần như tiếng kêu của kim loại, hắn lao mình vào đó, tan vào đó, hắn đã suýt biến<br /> mất hoàn toàn vào đó nếu không còn giữ được chính mình nhờ vào một chút chất nhầy<br /> nhầy ngưa ngứa trong cổ họng. Cơ thể hắn chỉ còn là một cái màng đang rung lên theo đám<br /> đông đang rung động vì những cử động và tiếng vang của người khác. Vốn ghét mọi đụng<br /> chạm về thân thể, vậy mà giờ đây hắn để cả đám đông đi sâu vào mình, ngập mồm, ngập tai,<br /> ngập não, ngập tim, bị chèn, bị ép, bị nghiến, bị ngạt, không nhìn thấy gì, mất thăng bằng, lấy<br /> lại hơi, nhảy lên trên đám người xung quanh để rồi lại bị nó nuốt chửng. Không chần chừ,<br /> không ngại ngùng hay tính toán, hắntrao mình cho hàng nghìn người này bởi họ không phải<br /> là những cá thể mà là một dân tộc.<br /> Hitler đang ở Munich và hắn muốn mình là người Đức. Ngay cả khi cha mẹ hắn đã phạm<br /> sai lầm khi chọn quốc tịch Áo và đẻ hắn ở đó, từ lâu nay, Hitler biết rằng hắn là người Đức.<br /> Đó là quê hương duy nhất chấp nhận được, cao quý và xứng đáng với hắn. Hắn không thể<br /> thuộc về một quốc gia nhỏ hơn, kém hùng mạnh hơn nước Đức.<br /> Nửa kia của Hitler<br /> <br /> Ebook.vn<br /> <br />
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2