YOMEDIA
ADSENSE
Ở bến ga đó có người tôi thương
51
lượt xem 4
download
lượt xem 4
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Em gọi điện cho tôi vào sáng sớm. Em nói em theo chuyến tàu đêm đến đây vào sáng nay. Cuộc hành trình khá thuận lợi, chuyến tàu chạy đúng giờ, nhưng em không thể nào ngủ được vì sự nao nức trở về. Em bảo tôi: “Khi nào anh ra khỏi nhà thì anh em mình đi uống cà phê nhé? Tôi trả lời: “Cà phê?”
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Ở bến ga đó có người tôi thương
- Ở bến ga đó có người tôi thương
- Một Em gọi điện cho tôi vào sáng sớm. Em nói em theo chuyến tàu đêm đến đây vào sáng nay. Cuộc hành trình khá thuận lợi, chuyến tàu chạy đúng giờ, nhưng em không thể nào ngủ được vì sự nao nức trở về. Em bảo tôi: “Khi nào anh ra khỏi nhà thì anh em mình đi uống cà phê nhé? Tôi trả lời: “Cà phê?”. Cà phê, một từ chung cho tất cả các quán nước, cũng là một từ để chỉ cho một cuộc hẹn. Đã bốn năm tôi không gặp em. Ba năm là khoảng cách nếu nhìn lại là thoáng chốc, nhưng đi qua khoảng thời gian đó thì quả thật có biết bao nhiêu biến động. Tôi không gặp em khi em vừa rời khỏi ghế nhà trường, khi đó em còn ngác ngơ đối với cuộc sống này, em còn e dè bước từng bước chân trên con đường quá đông người chen đi vội vã. Ngày đó, em là học sinh giỏi trong lớp của tôi. Em đi học đúng giờ, em chăm chỉ làm bài, em thả tóc ngang vai và hồn nhiên cười đùa với tất cả nắng và tất cả gió. Em không vội lao vào chuyện yêu thương như bao nhiêu bạn bè cùng lứa, em dứt khoát phải học cho xong tấm bằng đại học. Tôi, mặc dù là thầy của em, nhưng tuổi đời của tôi còn quá trẻ, tính ra thì chỉ hơn em chừng 5 tuổi. Ai lại chẳng biết khoảng cách giữa một người nam và một người nữ là một khoảng cách đẹp để có thể ngỏ lòng mình. Nhưng tôi với em là thầy trò, chính hai chữ thầy trò đó đã ngăn
- giữa tôi và em thành một bức tường thành. Dẫu có khi, nhìn em đang đi trên đường, tôi thèm dừng xe lại để chở em dạo phố như một người yêu chở một người yêu. Dẫu có ngày chủ nhật, lòng tôi rỗng không như một vườn cây vừa bị nhổ hết bông hoa, em đến nơi tôi ở nhờ tôi giảng giùm em một bài toán khó. Không gian của ô cửa sổ nhìn ra ngoài là giàn hoa giấy nở đỏ rực, những con chim bay về đậu kêu bầy ríu ra ríu rít, là mùi dầu gội đầu tỏa ra từ mái tóc biếc xanh của em, là đôi môi hồng không tô son. Tôi thèm ôm em trong vòng tay của mình hơn là giảng cho em những hằng số, đẳng số. Nhưng điều đó chẳng xảy ra và chẳng bao giờ xảy ra. Em đi. Lớp lại có những cô cậu học trò mới. Mỗi năm tôi lại già thêm cùng với những viên phấn tiếp tục bị mài mòn trên bảng để thành những dòng chữ, những con số cho những đôi mắt đen tròn bên dưới kia nhìn lên. Em đã thật sự có một đời riêng và em lớn khôn. Tôi tưởng rằng em chẳng còn nhớ đến tôi, cũng như nhớ thành phố này, nơi em đã sinh ra và lớn lên. Cuộc sống há chẳng được ví như dòng sông? Mọi con nước đều trôi ra biển lớn. Em lớn hơn nhiều, em khác xưa với ngày em rời khỏi phố. Ngày xưa em khờ khạo và đôi mắt lấp lánh những vì sao soi rọi, còn giờ đây em trầm buồn và trong đôi mắt em đầy khói sương.
- Tôi đã bỏ thói quen ngồi quán lâu lắm rồi. Không ai ngồi quán cà phê một mình bao giờ, tôi nói với em như thế. Mà hiện nay tôi đang một mình. Em hỏi: “Tại sao? Anh mà một mình thì con gái cả thế gian này ế hết”. Tôi cười với em: “Em chỉ nói cho vui. Yêu một người khó lắm em ơi”. Yêu một người khó lắm. Vì vậy hôm nay em tìm về. Em lơ đãng khuấy ly nước chanh đã tan hết đá. Một hạt chanh còn sót lại trong ly cứ xoay vòng theo vòng tròn nước xoáy. Nhìn hạt chanh xoay, tôi buột miệng: “Tình yêu cũng giống như hạt chanh”. Em không nghe tôi nói, em kể cho tôi nghe nguyên do chuyến trở về của em. Em có một lời hẹn. Lời hẹn ấy đúng vào ngày sinh nhật của em. Em gặp Tân, người em yêu thương trên một chuyến tàu từ Nha Trang đến TP.HCM và hai người đã có những ngày hạnh phúc. Em bảo: “Anh ấy và em đã không gặp nhau, vì anh ấy đã yêu người con gái khác, nhưng em không thể lãng quên anh ấy được. Anh ấy cam kết rằng nếu em quay trở về Nha Trang, đúng ngày sinh nhật của em, anh sẽ đến dự và cùng em thổi nến”. Ngày mai là sinh nhật em, em đã gọi điện cho Tân, em bảo cho tôi biết là em đã thiết kế một bữa tiệc ấm cúng tại một nhà hàng dành riêng cho Tân và em. Ngày
- mai em sẽ đợi Tân tới. Hai Tình yêu không phải lúc nào cũng chỉ có màu hồng. Liên với tôi đã từng có những ngày vui. Liên đã cho tôi cả những tháng ngày tưng bừng như thể không thể tưng bừng hơn như thế nữa. Nhưng cuộc tình của hai đứa chúng tôi đã không kết thúc bằng một đám cưới, mà kết thúc bằng một cuộc chia tay. Liên nói: “Em yêu anh, nhưng em không thể lấy anh làm chồng. Em không thể lấy một ông chồng cả đời không thể mang cho em sự giàu sang”. Tôi nói với Liên: “Nhưng anh và em yêu nhau”. Liên cười: “Đó là một thứ xa xí phẩm lớn nhất không đem lại cơm áo mà loài người đã tưởng tượng ra. Không ai có thể yêu nhau trọn đời”. Người ta thường nói rằng, kỷ niệm càng nhiều thì tình yêu càng lớn. Lúc đầu tôi cũng tin điều đó. Bởi những góc phố loang lổ những viên gạch vỡ là chỗ hai đứa tôi ngồi gặm từng ổ bánh mì. Những hiên nhà mái che cong cớn là nơi hai đứa tôi trốn mưa. Con đường rợp bóng hoa phượng nở đỏ rực cả mùa hè tôi đã từng tìm cách hái cho Liên một chùm hoa… Nhưng đó đã là kỷ niệm, nó đã nằm sau lưng
- đời sống thực, nó chỉ còn trong những bài thơ và những trang viết. Liên lẳng lặng bứt lìa ra khỏi tôi để đi theo một người đàn ông khác. Bởi anh có thể không có tình yêu với Liên như tôi có với Liên. Nhưng anh ta cho Liên một ngôi nhà tiện nghi, một chiếc ô tô lướt nhẹ êm trên đường phố, một cuộc sống không phải lo tính toán từng đồng trong phiên chợ và những chuyến rong chơi đến nhiều nơi ngoài đất nước… Tôi không thể đem lại cho Liên điều đó. Tình yêu giống như một bộ phận trên cơ thể, không ai không đớn đau khi mình bị mất đi một bộ phận đã gắn liền buồn vui của mình. Tôi không là ngoại lệ. Cho nên tôi đã gọi điện cho Liên: “Anh và em sẽ cùng dự một bữa tiệc em nhé. Bữa tiệc cuối cùng”. Tôi muốn cuộc tình này sẽ có một kết thúc đẹp. Quán ăn tôi chọn là quán quen. Quán có nhiều cây cỏ, có những dòng nhạc lướt thướt trôi trong không gian. Tôi đặt những món ăn quen Liên thích, tôi đặt một chai vang đỏ. Tôi tới sớm và yên tâm ngồi đợi. Tôi thanh thản lòng vì mình đã chọn một cách chia tay cực kỳ hoàn hảo nhất cho một câu chuyện tình. Bữa tiệc có cây cỏ, có nhạc trôi trong không gian, có những món ăn ngon mà Liên ưa thích cùng chai vang ngâm trong đá lạnh ấy đã không có mặt Liên. Tôi chưa bao giờ nếm trải một đêm mà thời gian trôi qua lạnh lùng đến thế. Điện thoại cũng
- không ai nghe. Tôi đã khó khăn đến dường nào để tập quên lãng Liên sau nỗi đau trong đêm tiệc tưởng sẽ tưng bừng đã trở thành nỗi đau ly biệt. Ba Buổi sáng tôi ngồi ở quán cà phê quen. Thói quen ngồi đúng chỗ mình ngồi, thói quen lật tờ báo mới trong ngày đọc lướt qua các tin thời sự và cả thói quen ngắm nhìn cô chủ quán ngày hôm đó mặt chiếc áo màu gì đã lâu rồi không thay đổi. Lá thư của em được một người lái xe thồ đưa tới khi tôi vừa bắt đầu uống ngụm cà phê trong ngày. Tôi đã nói với em là sáng sớm tôi vẫn ở quán cà phê này: “Em đã có một buổi chiều kinh khủng và đầy tuyệt vọng. Đó là buổi chiều em có thể chết đi được. Và nếu có anh lúc đó, có lẽ em sẽ khóc trước mặt anh cho vơi bớt đi nỗi đau. Anh đã nói xa xôi với em rằng, khi không còn tình yêu, con người ta rất tàn nhẫn. Còn em thì tin rằng, khi mình yêu ai hết lòng và biết chờ đợi thì không có một người nào đó quay lưng với mình. Nhưng em đã hoàn toàn sai.
- Em đã ngồi nhìn thời gian trôi, bốn giờ đồng hồ chờ đợi của em thật là kinh khủng, để rồi em cũng chẳng hiểu tại sao em lại kiên trì đợi tới bốn giờ dài đăng đẵng như thế? Em buồn lắm anh ạ. Em đã thức trắng một đêm trong căn phòng khách sạn, buồn. Mấy lần em định gọi điện cho anh, nhưng thôi, để mình em với nỗi đau này. Em chỉ mong có một tin nhắn xin lỗi, cho dù là tin nhắn lừa dối, nhưng đã không có tin nhắn nào. Sáng nay em ra ga, em ra thật sớm, và viết cho anh lá thư này. Em đi đây. Anh giữ gìn sức khỏe”. Tôi vội vàng bỏ dở thói quen, phóng xe chạy ra ga. Trong buổi sáng rộn ràng ấy, tôi không kịp tiễn em đi. Con tàu đã chuyển bánh rời ga. Trong con tàu ấy có mang theo một nỗi biệt ly não lòng. Tôi đã khó khăn đến dường nào để tập quên lãng Liên sau nỗi đau trong đêm tiệc tưởng sẽ tưng bừng đã trở thành nỗi đau ly biệt. Còn em?
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn