YOMEDIA
ADSENSE
Ô cửa sổ vĩ cầm . kì 2
35
lượt xem 3
download
lượt xem 3
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Sáng hôm sau cô ấy gọi điện cho tôi.Tôi đang ngái ngủ nhưng vẫn bật dậy ngay.Tôi đổi ngày làm cho đứa bạn của tôi.Và tôi sửa soạn thật nhanh.Cô ấy hẹn tôi ở Mcdonald.Cũng tiện vì tôi đang đói.Chưa ăn gì cả. Tôi đến Mcdonald thật nhanh.Tôi thấy cô ấy đứng trước cửa.Tay cầm 2 phần bánh Hamburger đợi tôi. _ Chào.Sao cô mua đồ ăn trước vậy.Làm thế tôi ngại đấy. _
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Ô cửa sổ vĩ cầm . kì 2
- Ô cửa sổ vĩ cầm . kì 2
- Sáng hôm sau cô ấy gọi điện cho tôi.Tôi đang ngái ngủ nhưng vẫn bật dậy ngay.Tôi đổi ngày làm cho đứa bạn của tôi.Và tôi sửa soạn thật nhanh.Cô ấy hẹn tôi ở Mcdonald.Cũng tiện vì tôi đang đói.Chưa ăn gì cả. Tôi đến Mcdonald thật nhanh.Tôi thấy cô ấy đứng trước cửa.Tay cầm 2 phần bánh Hamburger đợi tôi. _ Chào.Sao cô mua đồ ăn trước vậy.Làm thế tôi ngại đấy. _ Có sao đâu.Bạn bè mà.Mà tôi có tên đó nha.Sao chị cứ gọi cô này cô nọ hoài vậy. _ À tôi biết.Sorry.Tôi sẽ gọi cô là Minh Châu. _ Không cần gọi dài thế.Cứ gọi là em Châu đi.Tôi kém tuổi chị mà. _ Vậy Châu cứ gọi tên tôi là Doanh đi. _ Ừm.Chúng ta ra công viên ngồi ăn rồi nói chuyện. Tôi và Châu đi ra công viên ngồi trên 1 băng ghế.Trước mặt chúng tôi là 1 đàn bồ câu đang mổ đồ ăn dưới đất.Chúng cứ tiến lại gần chúng tôi vì ngửi thấy mùi bánh trên tay chúng tôi.Hôm nay Châu mặc 1 cái áo sơ mi trắng,lồng bên ngoài là 1 cái áo len đen cổ khoét và jeans.Trông thật gọn gàng.Thế mà tôi cứ nghĩ ca sĩ họ phải mặc những bộ đồ đắt tiền và lòe loẹt. _ Chính xác là chị bao nhiêu tuổi ? _ Tôi 26 rồi.Còn Châu ? _ Nhiều hơn em những 6 tuổi cơ à.Em mới có 20 thôi.Thật là thất lễ khi xưng tôi
- với chị nhỉ - Châu cười khúc khích. _ Làm ca sĩ có vất vả không ? _ Vất vả nhiều chứ.Chạy xô nhiều.Và phải đối diện với scandal nhiều. _ Chị có bạn trai chưa ? _ Tôi chưa yêu ai cả.Thế còn Châu ? - tôi tò mò hỏi và mong nhận câu trả lời là không. _ Em đang có 1 bạn trai.Nhưng dạo này em và anh ấy hay xảy ra xung đột. _ Vậy à.Có phải vì Châu là ca sĩ - tôi thấy lòng hơi hẫng 1 chút. _ Không phải vậy.Vì em cảm thấy không còn say đắm với anh ấy như lúc đầu.Và em không muốn đáp ứng những cái anh ấy muốn khi bọn em bên nhau. Châu đứng dậy để vứt rác.Tôi cũng đứng dậy.Một cơn gió thổi qua làm tóc tôi bay lên vướng vào cái huy hiệu đang cài trên áo Châu.Tôi luống cuống cúi xuống gỡ tóc ra.Sao mà lại vướng chặt thế.Tôi cầng cuống nó lại càng rối.Mặt tôi đang đối diện với ngực cô ấy.Điều đó làm tôi đỏ mặt. _ Chị đừng cuống lên thế.Nhẹ nhàng gỡ nó ra thôi.Có cần em giúp không ? _ Không sao.Tôi gỡ ra ngay đây. Tôi bình tĩnh lại và từ từ gỡ tóc ra.Lúc này tôi mới để ý kỹ cái huy hiệu cái trên áo Châu.Nếu không nhầm thì đây là cái huy hiệu của trường nhạc khoa vĩ cầm mà. Tôi gỡ tóc ra.Đứng thẳng người tôi nhìn vào cái huy hiệu đó rồi đưa tay lên sờ nó. _ Châu là học sinh ưu tú khoa vĩ cầm trường nhạc phải không ?
- _ Không có.Em học thanh nhạc chứ không học vĩ cầm.Chỉ thích nghe vĩ cầm thôi.Cái huy hiệu này là 1 người bạn thưở nhỏ để lại cho em. _ Ồ.Châu quen biết toàn người tài giỏi nhỉ. _ Chị nói không biết gì về nhạc mà lại biết xuất sứ cái huy hiệu này thì lạ đấy. _ Ờ tôi đoán thế đấy chứ. _ Cái này là của 1 người rất đặc biệt.Giá mà em được gặp lại anh ấy 1 lần nữa - Châu nhìn xa xăm. _ Đó chắc là người yêu đầu tiên của Châu à ? _ Không phải.Lúc đó em mới có 10 tuổi à.Nhưng mà em rất thích anh ấy.Anh ấy ra đi bất ngờ quá. _ Anh ta chết rồi à ? _ Không.Không chết ! Anh ấy đã dọn đi nơi khác 1 cách đột ngột.Chỉ để lại 1 mảnh giấy nhắn nhủ nhưng không nói vì sao lại đi.Từ lúc đó đến giờ lúc nào trong tâm trí em cũng khắc sâu hình ảnh anh ấy chơi vĩ cầm cho em nghe. _ Ồ.Câu chuyện nghe lãng mạn nhỉ - tôi cảm thấy quen quen nhưng vẫn ngây ra như bò lạc. _ Anh ấy cũng tên là Doanh đấy.Anh ấy chính xác tên là Hoàng Thiên Doanh.Tên giống chị y đúc. _ Vậy là tên tôi giống con trai à ? Tôi thấy Châu quay mặt ra chỗ khác nhưng 2 gò má như đang ửng hồng lên.
- _ Nói chị đừng cười nhé.Anh ấy là cái cách xưng hô mà em thích thôi.Thực ra người bạn đó của em là con gái. _ Hả ? - tôi há hốc mồm ngạc nhiên. Đã 10 năm rồi.Từ sau cái chết của bố mẹ và dì.Rồi những lo toán kiếm kế sinh nhai hàng ngày làm đầu óc tôi kém minh mẫn.Nhớ không dai nữa.Nhưng tôi khẳng định câu chuyện của Châu rất quen.Tôi cũng có 1 câu chuyện tương tự như vậy.Có 1 cô bé vẫn trèo lên cửa sổ nhà tôi để nghe tôi kéo vĩ cầm.Em ấy tên là.... _ Bon Bon ! _ Hử.Sao chị biết tên riêng của em vậy - Châu nhíu 1 bên mắt _ Đâu có.Tôi đâu có gọi Châu. _ Rõ ràng chị vừa gọi Bon Bon mà - Châu chống nạnh tinh nghịch. _ Tôi chợt nhớ đến 1 người bạn nên gọi thành tên thôi. _ Hay nhỉ ! Chúng ta đều có những người bạn có tên giống nhau. _ Châu kể về người bạn tên cũng tên Doanh như tôi đi. _ Hoàng tử vĩ cầm ấy hả ? _ Hoàng tử vĩ cầm ư ? Châu vừa gọi cái tên hoàng tử vĩ cầm ư ? Tim tôi tự nhiên đập thình thịch.Trong đầu tôi lập lại không ngừng cái tên hoàng tử vĩ cầm.Và hình ảnh cô bé mặc bộ đồ thiên thần đứng ngoài cửa sổ lại hiện rõ mồn một trong đầu tôi.Gương mặt trắng mịn,đôi mắt to sáng và mái tóc đen nhánh mượt mà nữa.Bất giác tôi hỏi Châu 1
- câu hỏi ngờ nghệch _ Em có phải lá bé thiên thần không ? Châu đang nhìn tôi bỗng nhiên cô ấy nghiêng đầu mở to mắt.Châu đang nghĩ gì đây.Cho tôi 1 câu trả lời đi,để tôi biết là mình không lầm. Châu túm tay áo tôi làm tôi giật mình. _ Chị là hoàng tử vĩ cầm phải không ? _ Em mặc 1 bộ đồ thiên thần đứng ngoài cửa sổ nhìn tôi ! _ Chị mở cửa sổ đỡ em vào trong nhà. _ Em đã nói em thích hoàng tử vĩ cầm nên hoàng tử phải gọi là anh. _ Chị đã kéo cho em nghe bài If we hold on together vì đó là bản nhạc chị thích và em cũng đã rất mê nó. Không chần chừ thêm.Châu sà vào ôm tôi. _ Đúng là anh rồi.Cuối cùng cũng gặp lại anh rồi. Tôi bất ngờ quá.Tôi thấy như có 1 luồng điện chạy trong người mình.Làm sao không bất ngờ,bỡ ngỡ khi cô bé con 10 tuổi ngày xưa giờ trở thành 1 thiếu nữ xinh
- đẹp thế này. _ Nói cho em biết.Tại sao lúc đó anh lại rời đi chỗ khác mà không gặp em nói 1 tiếng.Em đã ngày đêm mong gặp lại anh.Trong đầu em lúc nào cũng mong tìm ra câu trả lời cho mình. _ Bây giờ em đã lớn rồi.Thân phận chúng ta đã khác.Đừng gọi tôi là anh.Nó sẽ ảnh hưởng không tốt đến em. _ Cứ để em gọi như thế được không ? Em muốn anh luôn là hoàng tử ngày còn bé của em. Tôi thở nhẹ và giải thích cho Châu lý do vì sao tôi ra đi mà không nói rõ với Châu. _ Tôi đã hại chết bố mẹ tôi.Chỉ vì đam mê vĩ cầm......nếu tôi không tham gia cuộc thi đó thì bố mẹ tôi đã không chết. _ Tại sao lại thế ? _ Họ đã gặp tai nạn khi trên đường đến cổ vũ cho tôi.Tại tôi hết.Nếu tôi không làm theo ý mình.Không nhất định đi thi thì.....Từ đó đến giờ tôi không bao giờ chơi vĩ cầm nữa. Tôi kể hết mọi chuyện cho Châu nghe.Châu nắm bàn tay tôi,nhìn thẳng vào mắt tôi 1 cách ấm áp. _ Giờ em gặp lại anh rồi.Từ nay hoàng tử đừng biến mất nữa nhé.Em sẽ luôn bên cạnh chia sẻ buồn vui với anh. _ Tôi nói rồi.Hãy gọi tên tôi.Đừng gọi tôi là anh.Nếu để ai nghe được sẽ ảnh hưởng
- đến em. _ Suỵt .Vậy từ nay em gọi Doanh là anh khi chỉ có 2 đứa thôi.Giống như hồi bé ấy. Điện thoại của Châu reo.Tôi thấy Châu đi ra chỗ khác nghe.Điệu bộ có vẻ nhẹ nhàng và mỉm cười 1 cái.Nghe điện xong,Châu chạy về phía tôi. _ Đi ! Về nhà em chơi.Em sống với mẹ thôi.Bạn trai em đang ở nhà em.Em sẽ giới thiệu anh biết. _ Thôi ! Châu về đi.Tôi còn phải đi làm. _ Đã nói khi chỉ có 2 đứa mình.Doanh phải xưng anh chứ.Yên tâm đi.Khi nào về đến nhà em sẽ xưng hô bình thường.Không ai biết đâu. Châu kéo tay tôi đi nhanh.Chúng tôi bắt 1 chiếc taxi.Xe dừng ở 1 căn nhà trông có vẻ khá.Chắc chắn đời sống kinh tế của chủ nhân căn nhà này hơn tôi gấp 100 lần.Tôi bước vào nhà.Mọi thứ trong nhà đều đẹp và tiện nghi.Tôi đi theo sau Châu vào phòng khách. _ Mẹ ơi.Con về rồi.Con có 1 người bạn mới muốn giới thiệu với mẹ. Châu giới thiệu tôi với mẹ cô ấy.Tôi cúi chào.Bác ấy cũng mỉm cười chào tôi.Bác ấy có gương mặt thật hiền từ,có nét khá giống mẹ của tôi.Nhìn bác ấy làm tôi đột nhiên nhớ đến mẹ và dì của tôi.Tôi nhanh chóng làm quen với bác ấy vì tôi không
- thấy thiếu tự nhiên hay xa cách khi nói chuyện với bác ấy. _ Robert nó chờ con trong phòng đó. Châu vâng 1 tiếng rồi bảo tôi ngồi chơi với mẹ cô ấy 1 lúc.Còn cô ấy thì đi vào phòng.Nghe giọng bác gái nói với Châu khi nhắc đến Robert là tôi biết bác ấy không ưa anh chàng đó rồi.Bác gái pha cho tôi 1 cốc cafe rồi hỏi han đủ chuyện. _ À thế là giờ cháu sống 1 mình à ? _ Vâng.Cháu đi làm mấy việc nhỏ để đủ sống thôi ạ _ Thế cháu đẫ có bạn trai chưa ? _ Dạ chưa ạ.Cháu không nghĩ đến chuyện đó. _ Ừ.Cũng không nên vội,kẻo gặp phải người không tốt cháu ạ. _ Vâng ! _ Sau này khi nào buồn thì qua đây ăn cơm với bác.Con Châu nó đi diễn suốt.Có bao giờ ở nhà với bác đâu.Qua đây ăn cơm với bác cho vui.Bác coi như con được chưa. _ Dạ vâng ! Cháu cám ơn bác. Tôi với bác gái trò chuyện vui vẻ 1 lúc thì Châu mở cửa phòng bước ra cùng với 1 anh chàng cao to điển trai.Châu dắt anh ta đến và giới thiệu với tôi.
- _ Đây là Robert.Bạn trai của em.Còn đây là chị Doanh.1 người bạn mới của em.Hai người làm quen nhau đi. _ Xin chào - tôi bắt tay anh ta. Anh Robert này có vẻ khinh khỉnh.Anh ta bắt tay tôi 1 cái cho có lệ.Có lẽ vì nể Châu.Trông anh ta ăn mặc bảnh bao,chắc là dân có tiền.Nhìn tôi chắc anh ta đoán tôi thuộc giai cấp thấp.Không xứng để anh ta bắt chuyện chăng.Nhưng tôi cũng chẳng tự ái mấy vì sự thực là tôi so với anh ta chẳng khác nào vịt với thiên nga.Tôi nhìn Châu và đoán là cô ấy vừa có 1 cái kiss với Robert.Nghĩ thế tôi thấy hơi chạnh lòng 1 chút. Châu có vẻ vui khi anh chàng Robert thủ thỉ cái gì vào tai cô ấy.Tôi thấy mình như cục thịt thừa cứ ngồi lì ở đây nên xin phép đi về.Bác gái có vẻ quý tôi.Bác định tiễn tôi ra nhưng Châu nói cô ấy sẽ tiễn tôi.Ra đến cổng Châu hỏi tôi _ Anh thấy bạn trai em thế nào ? _ Đẹp trai và có vẻ giàu có.Rất hợp với Châu. _ Cái đó em không nói.Thực ra vừa rồi anh ấy xin lỗi em về 1 số chuyện của 2 đứa. _ Vậy thì tốt rồi ! _ À ! Tuần sau em sẽ đi diễn liên tục nên chắc 1 thời gian không gặp được anh rồi.
- _ Không sao. Tôi chẳng biết nói gì thêm.Tôi chào tạm biệt Châu.Tôi thấy hơi khó chịu 1 tí. Gần 1 tháng tôi không gặp Châu.Tôi thấy nhớ Châu 1 chút.Lòng tôi xôn xao khi nghĩ về Châu.Tôi dễ xúc động vậy sao.Hay tôi quá dễ dãi thích 1 ai đó nhỉ.Tôi không biết mình có phải là đang có tình cảm với Châu không nữa.Vì khi biết Châu là Bon Bon,tôi đã để cảm xúc ngày xưa trôi vô tư trong đầu.Và nhìn nhận cảm xúc này với hình dáng 1 thiếu nữ của Châu. Đột nhiên tôi nhận được cú điện thoại của Châu.Lúc đó là 11h đêm rồi.Châu nói cô ấy đang buồn.Cô ấy lại cãi cọ với Robert và muốn tâm sự với tôi.Tôi đến nơi cô ấy đợi tôi và chúng tôi về nhà tôi nói chuyện.Căn nhà của tôi hơi nhỏ và đơn sơ.Tôi thấy xấu hổ.Tôi liếc Châu nhưng cô ấy không nhìn quanh nhà tôi mà ngồi bệt xuống đất và xin 1 cốc nước. Tôi ngồi xuống và hỏi han cô ấy. _ Châu và Robert xảy ra chuyện gì thế ? _ Gọi em xưng anh đi.Chẳng phải em luôn gọi anh như thế à. _ Tôi vẫn chưa quen. _ Nếu không quen thì em đi về. _ Thôi được ! Em kể anh nghe đi. _ Anh ta lại ghen vớ ghen vẩn với bạn diễn của em.Mỗi lần thế này em lại mất cảm
- giác với anh ấy.Rồi những khi em mệt mỏi vì công việc thì anh ấy lại đòi hỏi những cái vô lý. _ Em và Robert giận nhau đâu có lâu.Rồi anh ấy sẽ xin lỗi em ngay thôi. _ Điều đó em biết nhưng mà em thấy ghét mỗi lần thế này. Đang nói thì điện thoại của Châu reo.Tôi đoán là Robert gọi.Châu nói chuyện với anh ta 1 lúc thì nét mặt giãn ra.Cô ấy hỏi tôi địa chỉ nhà tôi.Có lẽ Robert sẽ đến đây đón cô ấy.Cúp máy xong.Cô ấy ngại ngùng nhìn tôi nhưng bắt đầu nói nhiều hơn.Nghe giọng cô ấy là tôi biết cô ấy đang vui vẻ lại.15 phút sau Robert gọi điện cho cô ấy ra ngoài cửa.Tôi đứng dậy mở cửa cho Châu.Cô ấy ra ngoài gặp Robert và anh ta ôm chầm lấy Châu,hôn cô ấy nữa.Tôi đứng nép ở cửa nhìn,tôi cúi mặt vì ngại.Nụ hôn kết thúc thì Châu chạy về phía tôi. _ Cám ơn anh đã nghe em nói.Hình như anh tiên đoán cái gì cũng đúng - Châu cười tươi. _ Ưm.Vậy chúc em ngủ ngon nhé. Châu lên xe với Robert.Cô ấy đã vui lại.Còn tôi thì hơi xe lòng.Quay vào nhà tôi dọn dẹp lại nhà cửa.Đến tận 2h khuya tôi mới vệ sinh xong.Tôi quay vào phòng khách tắt đèn thì thấy cái túi của Châu bỏ quên.Tôi với điện thoại bấm số gọi cho
- cô ấy. _ Alo ! Châu à. _ Không ! Tôi là Robert.Đợi chuyển máy nhé. _ Chị Doanh à.Em đây. _ Em để quên cái túi xách ở nhà anh. _ Vâng cám ơn chị.Mai em sẽ qua lấy. _ Ừ vậy chúc em ngủ ngon. Vâng ! Châu gọi tôi là Chị khi có mặt Robert còn tôi thì thật vô duyên khi xưng anh.Bây giờ là 2h đêm mà Châu còn ở cạnh Robert.Vậy chắc là họ có....Ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu tôi.Tôi thấy quặn lòng.Tôi thấy buồn,sao tôi lại buồn nhỉ.2 người họ yêu nhau thì cái đó có gì lạ đâu.Tuy nhiên cảm giác hơi nghẹn ở cổ không tránh được.Đêm đó tôi nghĩ nhiều về Châu..... Buổi tối hôm sau tại quán cafe.Châu và Robert đến cùng nhau.Họ ngồi ở 1 góc khuất.Tôi bước đến phục vụ và mỉm cười với Châu.Cô ấy cũng mỉm cười với tôi.Còn Robert nhìn tôi trong bộ trang phục của nhân viên phục vụ thì càng tỏ ra khinh thường hơn. 1 lúc sau anh ta vào trong bếp dặn mang ra 1 ly kem.Bên trong anh ta để 1 chiếc nhẫn.Chắc anh ta muốn cầu hôn với Châu.Tôi cầm chiếc nhẫn nhìn 1 lúc.Nó thật sáng,đẹp thế này chắc đắt tiền lắm.Tôi mang ly kem ra cho Robert.
- _ Để bên chỗ bạn gái tôi - anh ta nói với cái giọng ra lệnh. Tôi đặt ly kem xuống và đi ngay ra chỗ khác.Nhưng tôi vẫn tò mò nhìn Châu để xem cô ấy thấy chiếc nhẫn bên trong ly kem sẽ phản ứng thế nào.Châu ăn vài thìa kem thì đã ngậm phải chiếc nhẫn.Nét mặt cô ấy tươi rói.Anh chàng Robert đang thủ thỉ điều gì với cô ấy.Cô ấy có vẻ vui sướng lắm liền chồm lên ôm cổ anh ta.Và tôi lại thấy đau lòng rồi.Tôi không kiểm soát được cảm xúc của mình nữa.Bản thân tôi phải tự hiểu tôi và cô ấy chỉ là bạn và chúng tôi không thuộc cùng 1 tầng lớp. Châu tiến lại gần tôi và bảo tôi đi ra 1 chỗ khác với cô ấy.Tôi đoán là cô ấy muốn khoe với tôi về chiếc nhẫn. _ Anh xem nè.Robert vừa cầu hôn em đấy. _ Em nhận lời chứ. _ Vâng.Em nhận lời nhưng chuyện làm kết hôn thì không phải bây giờ. _ Tốt quá rồi.Nếu có 1 gia đình vững chắc thì em sẽ đạt nhiều thành công trong công việc - tôi cười chui xót. _ Cám ơn anh đã động viên.Hoàng tử vĩ cầm yêu dấu - Châu ôm tôi. Sau cái ôm đó của Châu tôi tự hiểu là từ nay mình không nên có những suy nghĩ tình cảm với cô ấy.Tôi sẽ làm được thế mà.Nỗi đau mất người thân tôi còn vượt
- qua được thì 1 chút tình cảm yêu thương có là gì khó để quên. Từ hôm Robert cầu hôn với Châu.Châu luôn vui tươi.Thường xuyện hẹn gặp tôi để trò chuyện. _ Nếu em đám cưới.Anh sẽ đến và chơi 1 bản nhạc vĩ cầm thật hay chứ. _ Xin lỗi.Anh có thể làm bất cứ điều gì cho em nhưng anh đã thề không bao giờ chơi vĩ cầm nữa..... _ Vâng ! Em xin lỗi.Em không cố tình động vào chuyện buồn của anh. _ Em sắp tổ chức đám cưới à. _ Em chưa biết.Em mới tính vậy thôi.Anh sẽ là khách mời đầu tiên của em. Tự nhiên tôi nảy ra 1 ý định.Bịa đặt ra 1 chuyện gì đó để che dấu nỗi buồn của tôi.Tôi lảng sang chuyện khác. _ Anh không xứng làm bạn em đâu. _ Tại sao vậy.Sao anh lại nói thế. _ Anh nói thật thế này em đừng bất ngờ nhé.....Anh thích người cùng giới với mình. Châu thật sự bất ngờ với cái điều tôi vừa nói ra. _ Từ khi nào vậy...
- _ Từ khi anh gặp cô ấy. _ Cô ấy là ai thế - Châu hỏi nghi hoặc. _ Yên tâm đi,không phải là em đâu. _ Thì em cũng có bảo là anh yêu em hả đâu - Châu vỗ vai tôi. _ Kể em nghe về người anh thương được không. _ Không có gì đặc biệt cả.Thương thì thương thôi. _ Xạo ! Tả về ngoại hình cô ấy đi. _ Ừm.Cô ấy rất dễ thương,trắng trẻo ! _ Có dễ thương bằng em không ? _ Không ! Không bằng - tôi bật cười với câu hỏi của Châu. Rồi cứ thế mỗi khi gặp Châu tôi lại kể về người tôi thương.1 người không có thực.Còn nỗi lòng của tôi thì được dấu kín trong những tờ giấy.Mỗi ngày 1 ít.Tôi bỏ chúng vào cái lọ.Cái lọ to ngày càng đầy.Mỗi lần nó đầy lên là một lần nỗi đau,tình yêu của tôi được chôn kín.Tôi lặng lẽ bên cạnh Châu.Lắng nghe em tâm sự giống như ngày xưa em luôn lắng nghe tôi kéo đàn. Vài ngày tiếp theo Châu lại cãi cọ với Robert và lần này có vẻ gay gắt hơn.Châu lại tìm tôi để tâm sự cho vơi nỗi bực tức.Tôi cố gắng an ủi và tạo niềm tin cho Châu vào Robert.Châu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.Tôi nói chuyện có sức thuyết phục
- đấy chứ. Châu đang ngồi trong phòng tôi và đề nghị được 1 cốc cafe.Tôi vào trong bếp lấy cho cô ấy và khi trở lại tôi thấy Châu đang chăm chú đọc những tờ giấy trong cái lọ nhật ký của tôi.Tôi sững sờ và đánh rơi cốc cafe.Châu ngước lên nhìn tôi và cô ấy cũng bàng hoàng trước những điều tôi viết trong đó.Có lẽ cô ấy đã hiểu ra mọi chuyện.Tôi cúi gằm mặt không nói lời nào,chỉ lặng lẽ nhặt những mảnh vỡ của cốc trong lúc cô ấy bước ra và rời khỏi nhà tôi. Thật là đáng trách.Tôi lại bất cẩn để 1 người tôi yêu nữa ra đi. 2 ngày sau Châu chủ động gọi điện cho tôi.Còn tôi thì quá xấu hổ,đến nỗi không biết phải đối diện với cô ấy thế nào. _ Lần trước đột ngột bỏ về.Em xin lỗi.Tại vì lúc đó không biết làm sao.... _ Không.Anh mới là người xin lỗi em.Xin lỗi vì đã nói dối em.Giờ em biết sự thật rồi.Em có thể không gặp anh nếu không muốn.Anh cũng coi như không có gì.Em sẽ không thấy phiền đâu. _ Anh nói gì thế.Em không nói vậy.Em không thấy phiền. _ Anh...anh quyết định không thích em nữa rồi.Anh thề là không nghĩ gì đến em nữa cả.Chỉ như bạn bè thôi.Nên....nên em đừng sợ hay cảm thấy không tự nhiên với anh.
- _ Anh lại nói dối rồi.Và nếu anh làm thế thật em sẽ không vui đâu.Thôi anh đừng mặc cảm thế nữa.Có cái gì to tát đâu. _ Ừm.Thế em và Robert đã làm lành chưa - tôi lảng qua chuyện khác. _ Rồi.Tối qua em ở lại nhà anh ấy và..... Tôi lại thế rồi.Châu nói vậy làm cái sự đau lòng của tôi nó thể hiện hết ra nét mặt.Châu nhìn tôi cười. _ Hahaha Em đùa đấy.Nhìn mặt anh kìa.Thế mà kêu là không thích gì em nữa.Em không có ở nhà Robert đâu. _ Sao em lại nói điều đó với anh. _ Em không biết nữa.Thôi mình đi dạo đi. Tôi và Châu đi loanh quanh.Rất thoải mái.Chỉ cần ở cạnh Châu là tôi thấy vui,hạnh phúc.Nhưng lần nào cũng thế.Robert lại gọi điện cho Châu và thật trớ trêu là tôi luôn phải chứng kiến cảnh Robert ôm hôn Châu ngay trước mặt tôi.Tôi đau đớn lắm.Bộ mặt của tôi thì cứ giả vờ như không có gì.Trong lòng tôi khó chịu lắm,tim tôi nhói đau. Tình yêu của tôi sang trang khi 1 ngày Châu đến nhà tôi và nói rằng cô ấy đã trả lại nhẫn đính hôn cho Robert. _ Sao em lại làm thế. _ Vì em cảm thấy mình không thực sự yêu Robert như em vẫn nghĩ.
- _ Vậy là sao ? _ Từ hôm mà em biết anh thích em.Em cảm thấy mình không trọn lòng với Robert.Nói đúng hơn là em thấy tình cảm nó vơi dần.Và em nhớ về anh nhiều hơn. _ Em....em nhớ anh thật sao. _ Vâng.Có phải là em đã yêu anh không nhỉ ? _ Không đâu.Làm sao có thể.Sao em có thể thích 1 người cùng giới với em chứ.Nó có thể làm ảnh hưởng đến danh tiếng của em. _ Em mệt mỏi với danh tiếng.Em mệt mỏi với sự hào nhoáng.Em có quá nhiều áp lực với công việc.Anh có biết em phát hiện ra rằng chỉ khi tìm đến anh.Em mới thấy thoải mái.Em thấy mình trở về tuổi thơ.Em rất vui khi nhìn thấy anh.Nhìn thấy anh là như được nhìn thấy hoàng tử với cây vĩ cầm cao quý. _ Anh không còn là hoàng tử vĩ cầm nữa.Nhưng bất cứ khi nào em cần.Anh sẵn sàng ở bên em. Ngay sau đó tôi đã ôm lấy Châu.Một niềm hạnh phúc vô bờ bến ngập tràn trong lòng tôi.Chỉ có một chút băn khoăn là liệu Châu có thực sự đã yêu tôi như cô ấy nghĩ không.Hay chỉ vì chán nản Robert.Hoặc một ngày nào đó Châu sẽ trở về với Robert.Vì dù sao bây giờ cô ấy cũng chưa chia tay với Robert. Đã một tuần rồi tôi và Châu luôn ở cạnh nhau.Tôi cảm nhận được tình yêu của
- mình dành cho cô ấy nhiều thế nào.Và tôi cũng nhìn thấy niềm hạnh phúc trong ánh mắt cô ấy.Bây giờ cái lọ nhật ký ghi những nỗi đau của tôi được cất sang một bên và thay vào đó là 1 cái hộp to hơn.Hàng ngày tôi cất vào đó một ít yêu thương.Một ít kỷ niệm của những hôm đi chơi thật vui.Lúc tôi được nghỉ làm,người tôi tìm đầu tiên là Châu.Còn hôm tôi phải đi làm thì những nơi Châu thường xuyên đến là nơi tôi làm việc. Tôi và Châu nằm cạnh nhau trên chiếc giưởng nhỏ dành cho một người của tôi.Tôi và Châu chỉ nằm nhìn nhau và trò chuyện mà thôi.Từ lúc bắt đầu tình yêu giữa chúng tôi hoàn toàn trong sáng.Không hề xảy ra một chuyện gì.Vì nếu không may để ai nhìn thấy sẽ hại đến sự nghiệp của Châu. Nằm cạnh tôi,Châu thủ thỉ vào tai tôi một tin làm tôi rất vui. _ Em đã chia tay Robert rồi.Anh biết không.Em đã phát hiện anh ta là một kẻ bắt cá 2 tay.Và em không thể chấp nhận điều đó. _ Vì thế mà em quyết định chia tay phải không ? _ Vâng. _ Không vì cái gì khác nữa sao ? _ Còn vì điều gì nữa hả anh.Bị lừa dối là đau khổ nhất.
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn