intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Vì cuộc đời tựa như những cái chớp mắt

Chia sẻ: Nhungbuoichieuvang Nhungbuoichieuvang | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:7

56
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Tin nhắn cuối cùng mà tôi gửi về Việt Nam trong ngày hôm đó là tin nhắn cho cô trong khi đang ngồi đợi transit ở Đài Loan, kể về một cô bé người H.P đang ngồi gặm xoài xanh trước mặt. “Xinh, ngoan, đã xin xong số điện thoại“ 2. Đấy là cái ngày tôi lên đường rời xa Việt Nam lần thứ ba, hoài niệm và vương vấn. Cái cảm giác là lạ mà trước đây tôi chưa bao giờ có nhưng rất thật đấy len lỏi, âm ỉ từ những ngày đầu tiên của chuyến trở...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Vì cuộc đời tựa như những cái chớp mắt

  1. Vì cuộc đời tựa như những cái chớp mắt!
  2. Chớp mắt cùng Hà Nội. Những cái chớp mắt của một đứa con xa quê! 1. Tin nhắn cuối cùng mà tôi gửi về Việt Nam trong ngày hôm đó là tin nhắn cho cô trong khi đang ngồi đợi transit ở Đài Loan, kể về một cô bé người H.P đang ngồi gặm xoài xanh trước mặt. “Xinh, ngoan, đã xin xong số điện thoại“ 2. Đấy là cái ngày tôi lên đường rời xa Việt Nam lần thứ ba, hoài niệm và vương vấn. Cái cảm giác là lạ mà trước đây tôi chưa bao giờ có nhưng rất thật đấy len lỏi, âm ỉ từ những ngày đầu tiên của chuyến trở về. Năm tuần trước đó, tin nhắn đầu tiên tôi gửi về nhà cùng với lúc bước lên máy bay là để chúc gia đình ăn Tết vui vẻ. Tôi đã quyết định về nhà mà không báo trước. Đột ngột và cảm hứng như bao quyết định đã và sẽ có trong cuộc đời mình. Lên đường vào ngày ba mươi, đón giao thừa trên máy bay và có mặt ở nhà vào trưa mồng một Tết. Sẽ vừa kịp để cả gia đình sang nhà bác, vừa kịp để buổi chiều mấy anh em cùng nhau đi mua xổ số bóc ở đền Quán Thánh như mọi năm.“Còn một chỗ bên cạnh cửa sổ cho cậu đấy“
  3. Tôi gật đầu cười cảm ơn anh nhân viên kiểm tra vé rồi liếc xuống nhìn cái vali hành lí đang chạy từ từ trên băng tải vào bên trong. Thở phào một lần nữa vì cái vali chứa bao nhiêu là quà của bạn bè gửi về nhà mà vẻn vẹn có hơn 29 kg, nghĩa là chưa quá cân, nghĩa là mọi chuyện kể từ lúc đột ngột quyết định về nhà ăn tết đến lúc chuẩn bị lên máy bay đều suôn sẻ. 3. Đó là một chuyến đi dài và mệt mỏi. Tất cả những gì tôi còn nhớ được là ấn tượng về cô bạn đồng hành người Đài Loan mà cứ mỗi lần thấy tôi ấp úng bằng tiếng Anh thì lại quay sang cười hềnh hệch, một ông người Mĩ đang tìm mối làm ăn với Việt Nam tôi bắt chuyện ở sân bay Đài Loan thì rất thích khoe ảnh cô vợ trẻ hơn 20 tuổi ông mới cưới ở Hà Nội. Ngoài ra phải kể đến ông anh người Việt đang làm quán ở Nordhausen vì nhớ vợ nhớ con nên năm nào cũng phải về nhà một lần và một bác đang làm Phd về lâm nghiệp ở Göttingen. Những cái tên, những khuân mặt, những số phận vì một lẽ nào đó, vô tình hay cũng có thể được sắp đặt đi qua nhau nhiều khi mờ nhạt như thế đấy. 4. Những ngày ở Hà Nội thật nhàn hạ. Mở mắt ra lúc 7h30. Lười, cựa mình, chớp mắt một cái là 8h30. Chớp thêm một cái nữa đã là 10h. Một ngày mới bắt đầu. Thời gian trôi nhanh vù vù qua những cái chớp mắt. Đơn vị của cuộc đời là những cái chớp mắt. Có khi vừa mới ở bên nhau, chớp mắt một cái đã xa ngàn dặm. Có khi vừa mới ngại ngùng, chớp mắt một cái đã có người có vợ có chồng. Có chớp mắt lâu, có chớp mắt nhanh. Nhanh là những khoảnh khắc. Lâu thì có thể là cả giấc
  4. ngủ dài. Khi ta trưởng thành, ta nhớ về những khoảnh khắc ấu thơ. Rốt cuộc thì trí nhớ là một tập các tấm post card. Có người sưu tập cho mình một tập Postcard đủ dày. Có người thì chỉ mỏng thôi. Có tấm Postcard màu sắc rực rỡ, có tấm rạng rỡ những nụ cười. Có tấm nhàu nát, ảm đạm và rách rưới lỗ chỗ. Có những Postcard ta giữ cho riêng mình, có những tấm ta dành tặng và sẽ chia cho kẻ khác. 5. Hà Nội – trong mắt một người xa quê hương như tôi – đã thay đổi quá nhiều. Thời gian dường như không có gì để lưu luyến mảnh đất này. Tôi có cậu bạn. Buổi sáng sớm dậy lên sàn chứng khoán. Muộn một tí đi uống cafe hoặc là sang nhà rủ tôi đi ăn sáng. Trưa lại phóng xe máy đi đón em. Cái vòng nhàn hạ và thảnh thơi đấy cũng chưa lâu có lẽ là kể từ khi gần như tất cả nhóm bạn cấp ba của tôi tham gia vào game show chứng khoán. Ở nhà hai chữ “chứng khoán” phổ biến đến nỗi, đi đến đâu, gặp ai mà bạn không muốn, không thích hoặc không biết nói chuyện gì, thì dù là một kẻ ngoại đạo, bạn chỉ cần mở lời bằng hai chữ thần kì đấy thôi thì người kia, tuy có một chút rụt rè bẽn lẽn ban đầu, nhưng rồi sẽ dần dần mà thao thao bất tuyệt như một nhà truyền đạo thực thụ đang thuyết giảng về một thứ giáo lí đang từng ngày từng giờ làm thay đổi cuộc sống của họ. Mong muốn của tôi từ mấy năm nay là được đi nghe nhạc ở Hà Nội cuối cùng cũng thực hiện được. Các quán nhạc giờ có nhiều ở Hà Nội, nhưng những quán chuyên về ghi ta cổ điển thì lại có vẻ như ít đi. Tôi đi nghe nhạc ở N.T cùng Hà,
  5. thằng bạn ngày xưa chơi đàn khá là thế mà giờ đây cũng đã bỏ đàn. Do bộn bề công việc? Do không còn hứng thú? Hay như nó nói là chẳng còn người nào nghe nó chơi kể từ lúc tôi đi. Nhìn ra quanh mình thì thấy lí do nào cũng đúng cả, trái đất quay dường như nhanh hơn, Hà Nội thì thậm trí còn đang trượt đi trên đó. Nhanh đến nỗi, chỉ cần bạn là một công dân của thành phố và bạn thậm chí vẫn đang đứng yên, có thể tự hào mà nói rằng bạn là một người năng động. Hay là cái thành phố Hannover mà tôi đang sống nó tẻ nhạt quá? Chậm chạp quá? Yên bình quá? Hay là nước Đức yên bình quá? Hay là tôi yên bình quá? Hôm đấy nhạc ở N.T công nhận là thật chán. Cuộc sống là những tấm Postcard – Hình ảnh: Deviantart
  6. 6. Hơn một tháng ở Hà Nội tôi cũng nhận ra được nhiều điều, nhận rõ hơn được con đường tôi đang đi và nên đi. Có những chuyện tưởng như là sẽ vui mà cuối cùng lại thật đáng buồn. Còn những chuyện, những người mình chẳng trông đợi gì thì lại đem lại cho mình những cảm xúc thật tuyệt vời hoặc ít ra là cái cảm giác thật bình an. Nhớ những lúc cùng bạn, hai đứa vi vu qua những con phố mới rộng thênh thang của Hà Nội, giữa cái tiết trời lành lạnh và mưa lâm thâm đáng lẽ ra là của những ngày đầu xuân. Người ta bảo, đúng hơn là một em gái đã nói với tôi, “phụ nữ, suy cho cùng đều chạy theo tình yêu”. Tôi cho rằng nó đúng, đúng nhất trong những câu phát biểu đầy chiêm nghiệm mà thi thoảng em lại nói với tôi qua những câu chuyện vu vơ. Có một người mà tôi chỉ gặp vào những ngày cuối cùng nhưng đã dành cho tôi thật nhiều tình cảm, một lời chúc may mắn ý nghĩa và một món quà …. Tôi chợt nghĩ về một câu chuyện có thể là kết thúc, cũng có thể là một bắt đầu …“Cô gặp lại anh vào cuối mùa đông, khi nhành non của những cây hoa ngọc trâm cô trồng bên bậu của sổ đã đâm trồi. Qua khung cửa sổ xam xám vẫn còn phảng phất cái lạnh của mùa băng giá, anh đã đứng đấy từ bao giờ, chăm chú nhìn cô ngồi đan nhưng mũi đan cuối cùng của chiếc khăn len. Ở cái thành phố này, cô gái nào cũng học đan len, họ đan những cái khăn đẹp nhất gửi gắm trong đấy là tình cảm cho những chàng trai may mắn. Cô chẳng đan khăn cho ai cả. Nhưng cái công việc này với cô lại như là một việc phải làm, chẳng đầy ải cũng chẳng đau khổ. Cô vừa đan len vừa chờ đợi, không một “ai” nào đó, cũng không
  7. một việc gì cụ thể cả. Có lúc cô đã nghĩ nhiều về những việc đang làm, dường như cô đang đợi quá khứ của mình quay lại. Nhưng rồi sự tỉnh táo đã cho cô thấy là cô chẳng chông đợi cũng như hi vọng gì. Và cũng vì thế nên cô cũng chẳng cần phải hoàn thành cái công việc đều đặn và nhàm chán này cho đến tận cuối mùa đông. Cô nhìn thấy cái dáng xương gầy của anh khi đưa mắt theo những ánh hoàng hôn cuối cùng đang chạy dần khỏi căn phòng, chui qua ô cửa xổ, chạy xuống sân tiến từ từ về phía anh đang đứng, cho đến khi hai ánh mắt gặp nhau. Ánh mắt anh không mang theo nỗi buồn của quá khứ, cũng không mang theo những tin vui của sự trở về, ở đó chỉ còn là một sự trống rỗng của thời gian…..”
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
3=>0