
Phần mềm chống khủng
bố giúp nhận diện nhân
vật trong tranh

Phần mềm nhận diện khuôn mặt dùng trong các cơ quan
chống khủng bố đang có khả năng giải mã những bí ẩn về các
bức chân dung không tên.
Trong một số trường hợp, các chuyên gia có thể áp dụng
phần mềm nhận diện tiên tiến nhất để tìm ra danh tính của
các khuôn mặt chụp trên những tấm ảnh kỹ thuật số, phần
mềm sẽ rà ra các điểm tương đồng trên nét mặt của nhiều
người (và sau đó đối chiếu chúng với nhau). Hai sử gia nghệ
thuật cùng một kỹ sư điện tử ở đại học California đang thực
hiện một nghiên cứu rất là khả thi về phần mềm này. Họ ví
nó như một “công cụ mới cho những sử gia nghệ thuật”.
Conrad Rudolph – giáo sư của bộ môn Lịch sử Nghệ thuật tại
Đại Học California – phát biểu “Trước khi nhiếp ảnh ra đời,
các bức chân dung, theo đúng định nghĩa của nó, chính là ảnh
mô tả các nhân vật quan trọng của thời kỳ bấy giờ. Nhưng
ngày nay, khi dạo quanh hầu hết các bảo tàng lớn, ta thường

thấy rất nhiều gương mặt vô danh đang nằm trên các bức
chân dung không đề, vẽ trước thế kỷ 19.”
Kiệt tác The Laughing Cavalier (Kỵ sĩ cười) do Frans Hal vẽ
vào năm 1624 (hiện nằm tại bảo tàng Wallace Collection,
London) là một trong những bức chân dung không tên nổi
tiếng, chẳng ai biết được “người mẫu” trong bức này là nhân
vật nào. Người ta tự ý đặt tựa cho tác phẩm vào cuối thế kỷ
19 (chứ tác phẩm chính ra không có tên).

Tác phẩm "The Laughing Cavalier", Frans Hal, 1624. Trông
nó sống động y như hình chụp. Có một ghi chú cho ta biết
thêm rằng: người mẫu trong tranh độ 26 tuổi

Jeremy Warren – giám đốc của bảo tàng Wallace – phát biểu
“Ai cũng chấp nhận cái tên ‘Kỵ sĩ cười’, nhưng thực tế thì
nhân vật chính duy nhất của bức tranh không cười (chỉ hơi
nhoẻn miệng) và cũng không phải là kỵ sĩ… Tôi rất muốn
tìm hiểu xem anh ấy là ai. Nếu kỹ thuật mới có thể giúp
chúng tôi làm được điều đó, chúng tôi sẽ rất vui”.
Giáo sư Rudolph chấp nhận rằng “khó khăn là chuyện đương
nhiên”. Sự đa dạng về tính biểu cảm của gương mặt, độ tuổi,
góc tạo dáng, ánh sáng… sẽ ảnh hưởng không nhỏ lên công
tác tìm kiếm. Nhưng các thử nghiệm đầu tiên – thí dụ, trên
những bức chân dung vẽ Lorenzo de’ Medici – nhà lãnh đạo
của thành phố Florence thời thế kỷ 15 – đã cho thấy: các
chuyên gia có thể giản lược những khuôn mặt thành sơ đồ và
so sánh chúng với nhau.

