YOMEDIA
ADSENSE
Phi Thiên Ma-Chương 7
98
lượt xem 5
download
lượt xem 5
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Gã vờ giật mình khi đột nhiên nghe tiếng lão Phi Thiên quát hỏi: Sao ngươi không lo tìm phương hướng như đã nói, chỉ mãi lo luyện công?không lẽ
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Phi Thiên Ma-Chương 7
- Phi Thiên Ma - Tác giả: Cổ Long Chương 7 Nho Tiên Gã vờ giật mình khi đột nhiên nghe tiếng lão Phi Thiên quát hỏi: - Sao ngươi không lo tìm phương hướng như đã nói, chỉ mãi lo luyện công? Gã mỉm cười: - Suy nghĩ mãi một việc, lão không cảm thấy mệt sao? Ta cũng vậy! Để khuây khoả, ta nghĩ, chớ nên để phí thời gian. Luyện công cũng là cách để ta khuây khoả. Lão hét: - Ngươi nói dối. Ta nhìn ngươi đã lâu, nào thấy ngươi suy nghĩ gì về trận đồ? Gã trố mắt: - Ta nghĩ gì, không lẽ lão nhìn là biết? Lão có thiêng nhãn hay tuệ nhãn vậy? Phi Thiên Ma
- Lão bối rối: - Tuy ta không thấy nhưng cứ nhìn mặt ngươi là đủ hiểu. Gã phì cười: - Thôi nào! Lão đừng quá đa nghi như vậy. Hơn nữa, lão đã có đủ nhẫn nại kéo dài những năm mươi năm, chờ thêm một thời gian nữa không lẽ lão không chịu được? Lão cáu gắt: - Không phải ta không đủ nhẫn nại. Ngược lại ta không cam tâm để ngươi qua mặt ta. Gã cau mặt: - Được! Vậy sau này lão có toàn quyền dò xét ta. Để lão đừng nói ta qua mắt lão. Lão làm đúng như vậy, khiến gã sau đó hết cả dịp dò xét một mình. Để lão dễ chán nản, gã bắt đầu thật sự luyện công. Phi Thiên Ma
- Nhìn gã thi triển từng chiêu thức, lão Phi Thiên bĩu môi: - Công phu của ngươi do ai điềm chỉ vậy? Trông không khác nào lũ mèo ba chân đang tập chạy? Gã hậm hực: - Ta biết võ học ta không bằng lão. Nhưng thử hỏi, lúc bằng niên kỷ ta hiện giờ, lão có bao nhiêu bản lãnh? Lão ngớ người: - Ta ... Ta ... Gã bĩu môi: - Sóng trường giang sóng sau đè sóng trước. Chưa biết chừng sau này bản lãnh của ta sẽ cao thâm hơn lão hiện nay. Lão giận dữ: - Muốn hơn ta trừ phi ngươi gặp kỳ tích. Nên nhớ, cho đến giờ ta vẫn là Phi Thiên Nhất Ma, chưa có ai qua nổi ta. Gã gật gù: Phi Thiên Ma
- - Kỳ tích! Hừ! Rất có thể ta sẽ gặp. Còn như không gặp, lão đùng quên câu hoàng thiên bất phụ khổ nhân tâm. Ta cứ chuyên cần luyện mãi, lo gì có lúc không đạt mức anh hùng cái thế? Lão Phi Thiên giật mình: - Có khí phách. Người như ngươi đáng để kẻ thù khâm phục. Truyện "Phi Thiên M a " được copy từ diễn đàn L ương S ơn Bạc (Luong SonBac.com) Và thật bất ngờ, lão bỗng nhiên bảo: - Ngươi nghĩ sao nếu ta chịu thu nhận ngươi làm truyền nhân? Gã ngẩn người: - Nhận làm đệ tử của lão ư? Ta ... ta ... - Sao? Hay ngươi chê ta không xứng? Gã xoay chuyển ý nghĩ thật nhanh và lập tức tìm được lối thoát: - Được lão thu nhận, ta mong còn chưa được, đâu có chuyện chê là bất xứng. Chỉ có điều ... - Sao? Phi Thiên Ma
- Gã nói: - Lão đã tạo ác tích quá nhiều. Nếu ta luyện công theo lão, mai này xuất thế vô hình chung sẽ xuất hiện quanh ta rất nhiều kẻ thù. Ta e đương không nổi. Lão cười lạnh: - Sẽ không có chuyện đó. Bất kỳ ai nếu biết ngươi là đệ tử của ta, chúng phải lo chạy tháo thân còn không kịp, kẻ nào dám trêu vào ngươi? Gã đang lo sợ chính điểm này. Vì thế, gã vẫn khăng khăng: - Không cần đâu. Hảo ý của lão, ta xin tâm lãnh. Việc bái sư, ta đành phải khước từ vậy. Lão nổi giận: - Ngươi dám khước từ ý tốt của ta? Xem đây, với chiêu vừa rồi của ngươi, ta không cần nhờ đến nội lực thâm hậu vẫn có thể dễ dàng hoá giải. Vù ... Phi Thiên Ma
- Lão phô diễn một chiêu thật thô thiển. Tuy nhiên, với nhận thức của gã thư đồng, gã hiểu chiêu đó của lão quả nhiên đã tự hoá giải chiêu của gã. Bất phục, gã thi triển một chiêu khác: - Lão hoá giải chiêu này bằng cách nào? Ào ... Lão đáp mà không cần suy nghĩ: - Dễ thôi! Xem đây! Ào ... Gã kinh hãi: - Làm sao lão nghĩ được cách hoá giải nhanh đến vậy? Lão cười bí ẩn: - Muốn biết tại sao hãy bái ta làm sư phụ. Ta sẽ nói cho ngươi nghe. Phi Thiên Ma
- Gã hất hàm: - Không cần! Ta còn bộ pháp này dù lão có hoá giải một chiêu ta vẫn có chiêu khác thế vào. Gã liền thi triển Tuý Tiên Bộ Pháp. Ào ... Lão Phi Thiên bật cười: - Chỉ là trò trẻ dưới mắt ta. Một bộ pháp quá nhiều sơ hở như vậy, ta chẳng nói ngoa, chỉ một chiêu là đủ lấy mạng ngươi. Xem đây. Vù ... Lão xuất chiêu và dừng lại đúng vào lúc tự gã thư đồng vừa trờ đến. Gã ngẩn người: - Thật là lợi hại. Lão chộp luôn vào gã và quát: - Nếu ngươi không lập tức bái sư, ta giết ngươi ngay. Phi Thiên Ma
- Gã cố vùng vẫy nhưng vẫn không thoát. Thấy vậy, lão bật cười: - Đối với ta, thuật dịch dời huyệt đạo chỉ có thể qua ta một lần. Không bao giờ có lần thứ hai đâu. Gã sợ thót người: - Chỉ cần nhìn một lần lão đã nhận ra chỗ sơ hở, đúng không? Lão đắc ý: - Không sai! Đâu ngẫu nhiên ta được kể trên bậc Quỷ Tiên Phật? Gã ghi nhớ điều đó và bắt đầu đưa mắt nhìn khắp người lão. Lão kinh nghi: - Ngươi nhìn gì? Gã chun mũi: - Loã thể như vậy lão không thấy hổ thẹn sao? Phi Thiên Ma
- Lão đỏ mặt: - Hổ thẹn thì sao? Năm mươi năm bị sanh cầm, ngươi cứ bị như ta rồi sẽ biết, dù không muốn vẫn phải cam tâm chấp nhận bản thân chẳng còn y phục đâu nữa để thay. Gã lắc đầu: - Không còn y phục thì vẫn còn lá cây hoặc da thú, lão ... Lão phi thiên chợt có nụ cười thảm hại: - Ngươi đừng quên phần hạ thân ta chẳng còn. Đừng nói chi đến việc thật dễ là hái lá cây ta vẫn không thực hiện được, mong gì đến việc bắt con thú lớn để ... Nhân lúc lão Phi Thiên mải mê phân minh, gã vùng thoát cực nhanh. Ào ... Lão giật mình quát lớn: - Xú oa nhi thật to gan. Hoá ra ngươi không hề có hảo ý khi đề cập đến tình trạng của ta. Phi Thiên Ma
- Gã cười hăng hắc: - Thì ta chỉ học lão thôi. Lão cũng vờ chỉ điểm võ công để bất ngờ khống chế ta. Không lẽ ta không có quyền ăn miếng trả miếng? Lão nâng hữu thủ: - Ăn miếng trả miếng này ... Vù ... Đã lường trước phản ứng này của lão, gã lập tức đảo người và lẩn khuất ngay vào trận. Gã bỏ đi, tai vẫn nghe tiếng lão gầm thét ... Mấy ngày qua, do cứ bị lão Phi Thiên bám theo như âm hồn bất tán, dù gã đã mơ hồ tìm được điểm mấu chốt của thế trận nhưng vẫn chưa có cơ hội để thực hiện. Nhân cơ hội này, gã lập tức đi băng qua lớp trận thứ hai. Đến lớp trận thứ ba cũng là lớp trận sau cùng, gã dừng lại và ngẫm nghĩ: Phi Thiên Ma
- "Như lão giảng giải, do trận liền trận nên có những cung môn thoạt nhìn thì không thấy, nhưng nó sẽ xuất hiện nếu ta tìm đúng vị thế. Ở lớp trận này, nhiều thì không có nhưng ít lắm cũng hai lần ta đã mơ hồ phát hiện có điểm kỳ quái. Phải chăng đó là một cung môn nào khác vẫn cứ ẩn ẩn hiện hiện?". Gã tiếp tục di chuyển theo phương cách lâm trận và cố tình lẩn quẩn ở gần nơi gã vừa dừng lại. Bằng cách đó gã lần lượt nhìn vị trí đáng ngờ từ nhiều hướng khác nhau. Sau cùng gã dừng lại với tâm trạng cực kỳ náo nức. Bởi, ở vị thế gã đang dừng lại quả nhiên gã đang diện đối diện với quả núi. Và vì có thêm một cung môn khác, trận thế đã có biến đổi. Đồng thời, đây chính là một trận thật đã lồ lộ rõ, không còn mơ hồ nữa. Ngay khi xác nhận xong cách di chuyển cho trận thật này, gã tự tin tiến bước. Bước sang phải hai, lui một tiến về trước năm, rồi đi qua bên phải hai, cứ thế tiếp tục, gã thấy quả núi càng lúc càng lớn dần trước mặt gã. Sau gần một canh giờ dịch chuyển, gã suýt nữa tự bật reo lên khi nhìn Phi Thiên Ma
- thấy một vòm đá thật lớn, trên có đề ba chữ: Lạc Tiên Cốc. Gã đã đoán đúng, không phải ngẫu nhiên ở một nơi không hề có cốc núi nào lại bỗng có danh xưng là Lạc Tiên Cốc. Và gã cũng đoán đúng khi phát hiện ở lớp trận thứ ba có những dấu hiệu mơ hồ khả nghi. Cuối cùng, gã đã tìm thấy Lạc Tiên Cốc, nơi mà lão Phi Thiên dù đã bị giam năm mươi năm vẫn không hề phát hiện. Truyện "Phi Thiên M a " được copy t ừ diễn đàn Lương Sơn Bạc (Luo ngSonBac.com) Ngay phía sau vòm đá kia, như gã đang nhìn thấy, chính là một cốc núi đầy kỳ hoa dị thảo. Gã hăm hở tiến vào. Như để thử xem sự suy đoán của gả đúng đến mực độ nào, gã bất ngờ gào toáng lên: - Có ai ở trong này không? Vãn bối Định Hoàng xin được cầu kiến. Chờ một lúc lâu vẫn không nghe thanh âm nào hồi đáp, gã nghi ngại: "Không lẽ ta đoán sai? Nho Tiên không hề lưu ngụ ở đây?". Có phần thất vọng, gã tuy tiép tục đi sâu vào cốc nhưng tâm trạng háo Phi Thiên Ma
- hức không còn nữa. Đi chừng hai mươi trượng, gã chợt nghe một loạt thanh âm vừa mơ hồ vừa kỳ quái. Ồ ... ồ ... Chợt nghĩ cốc núi này đã quá nhiều năm không người lưu ngụ nhất định phải có sự hiện diện của đủ loại dã thú hoặc quái tà, gã chỉ muốn quay lại. Tuy nhiên, bên tai gã chợt nghe tiếng kêu nghèn nghẹn: - Đừng đi ...! Mau ... mau vào đây. Có tiếng người gã hoảng hốt nhìn quanh quất. Đang có tâm thần bất định, gã lại nghe thanh âm nửa như trách, nửa như hối thúc: - Sao bảo ngươi muốn cầu kiến? Ngươi kém đởm lược thế sao? Nho Tiên? Gã hoang mang, không biết có nên vào gặp người đó hay không. Phi Thiên Ma
- Nhưng, gã bỗng có quyết định: - Trừ phi tiền bối chính là Nho Tiên, bằng không ... Thanh âm kia vang lên thật khẩn trương: - Vào đi! Tuy đó chưa phải lời thừa nhận nhưng với cảm giác mơ hồ gã tin gã đoán không sai. Gã đi vào. Cốc núi có một động khẩu nằm ở phía trong cùng, gã đứng sững người ngay phía trước động khẩu đó. Vì trong động khẩu, đang nhìn chằm chằm vào gã là một lão nhân có thân thể quá gầy gò. Gầy đến nỗi dù lão nhân có y phục khoác ở ngoài nhưng dưới lớp y phục vẫn hằn lên rõ hai đầu vai nhọn hoắt, chứng tỏ lão nhân chỉ còn xương và da. Một Nho Tiên trong trí của gã hoàn toàn khác với lão nhân này. Đã vậy, sắc diện của lão nhân càng tạo thêm cho gã sự hồ nghi. Lão nhân đang có sắc diện nhợt nhạt như thể sắc diện của người đã chết. Phi Thiên Ma
- Gã bối rối, chỉ biết đứng nhìn lão nhân và không hề nhìn thấy lão nhân đang đưa tay lên, vẫy gã một cách yếu ớt. Gã chỉ phát hiện điều đó khi nghe từ miệng lão nhân có tiếng gọi: - Sao ngươi không vào? Đừng để quá muộn ... Hự! Lão nhân bỗng hộc lên và thân hình chợt nghiêng ngả. Gã lập tức lão vào, đưa tay đỡ lấy lão nhân. Có người đỡ lấy thân hình, lão nhân, thở hắt ra và thều thào thúc giục gã: - Ngươi hãy cho ta biết, lão Phi Thiên Ma còn sống hay đã chết? Gã rúng động, dựa theo câu hỏi này thật khó đoán lão nhân đâu phải hay không phải Nho Tiên. Tuy vậy, gã vẫn đáp: - Phi Thiên Ma tuy đã bất động hai chi dưới nhưng sống vẫn sống. Lão nhân giật mình: Phi Thiên Ma
- - Vậy người làm sao thoát được lão? Gã chỉ muốn minh định xem lão nhân đích thực là ai nhưng cứ bị lão nhân hỏi nên gã không có cơ hội. Gã giải thích: - Nếu không có chút hiểu biết về trận thế có lẽ vãn bối đã bị lão Phi Tiên hãm hại. Lão nhân gật gù: - Ta hiểu rồi. Nhưng ... Hự! Lão nhân lại hộc lên một lần nữa khiến gã phải quan tâm: - Tiền bối làm sao rồi? Toàn thân lão nhân bỗng run bắn lên từng cơn, tuy nhiên lão nhân vẫn lên tiếng: - Tuổi thọ ta đã hết. Nếu ngươi đến chậm hơn ắt sẽ không gặp ta. Gã thất kinh: - Tiền bối muốn nói tiền bối có ý chờ vãn bối? Phi Thiên Ma
- Lão nhân chợt hướng mắt nhìn về phía cuối động, miệng nở một nụ cười thiểu nào: - Có nhiều điều dù ta không muốn tin cũng phải tin. Sau khi ta chết, ngươi cứ xem cẩm nang kia sẽ biết. Gã nhìn theo hướng đó, chỉ thấy một hộp gỗ nằm trên nền đá. Có lẽ lão nhân muốn ám thị bên trong hộp gỗ chính là cẫm nang vừa đề cập. Đến lúc này, lão nhân bị hộc lên lần thứ ba. Sau tiếng hộc, lão nhân bảo: - Vì ta tin nên ta buộc phải thực hiện đúng những gì ta đã định. Ngươi hãy mau mau ngồi xuống trước mặt ta. Gã hoang mang: - Để làm gì, tiền bối? Lão nhân chợt nhăn mặt: - Đừng hỏi nhiều, chậm lắm rồi. Hãy làm như lời ta nói. Tuy chưa rõ lắm định ý của lão nhân nhưng gã vẫn ngồi. Phi Thiên Ma
- Lão nhân bỗng chộp hai tay lão nhân vào hai tay gã. Ngỡ lão nhân vẫn cần người vịn đỡ, gã giữ chặt hai tay lão nhân, trong tư thế bốn lòng bàn tay quặp chặt cào nhau. Bất ngờ, từ hai lòng bàn tay lão nhân bỗng có hai luồng nhiệt khí cuồn cuộn tuôn xộc qua hai lòng bàn tay gã. Gã hoảng hốt: - Tiền bối ... Lão nhân đang nhắm chặt hai mắt, chợt rít lên từng thanh âm rõ ràng: - Đại hoạ của võ lâm vẫn còn đó, với chút tàn lực của ta, hy vọng sẽ giúp ngươi sau này tiêu trừ đại hoạ. Hãy làm theo lời căn dặn của ta, có ghi trong cẩm nang. Dù chưa bao giờ gặp phải tình huống này nhưng gã biết đây là cách lão nhân muốn trao truyền toàn bộ nội lực cho gã. Nếu là vậy, gã chỉ còn cách tiếp nhận. Ngược lại, nếu gã phản kháng hoặc khước từ, đừng nói là lão nhân đằng nào cũng chết, đến sinh mạng gã cũng phải bị huỷ diệt. Nhiệt khí cứ tiếp tục tuôn qua người gã và để tiếp nhận hết những nhiệt Phi Thiên Ma
- khí đó gã phải tìm cách dẫn lưu và đưa đến đan điền. Đan điền của gã chưa từng chứa một lượng nhiệt khí nào nhiều như vậy, vì thế, đan điền càng lúc càng phình to. Và bản thân gã càng lúc càng cảm thấy khó chịu. Mắt gã hoa lên, đầu váng vất. Và khi gã không còn chi trì được nữa, gã bỗng gã vật ra một bên. Hự! Gã tỉnh lại với cảnh xung quanh hoàn toàn tối đen. Phải lâu lắm gã mới nhớ chuyện gì đã xảy ra và gã hiện đang nằm ở đâu. Gã lồm cồm ngồi dậy, miệng kêu: - Tiền bối! Xung quanh vẫn vắng lặng, không có thanh âm nào hồi đáp cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy quanh gã vẫn còn sự hiện diện của người thứ hai. Dù đã biết chuyện gì xảy ra nhưng khi gã cho tay vào người để lấy ra Phi Thiên Ma
- vật đánh lửa, hai tay gã vẫn run lập cập. Xoạch ... xoạch ... Do run, nên phải năm bảy lượt đánh lửa gã mới thắp được một tia sáng leo lét vào một que củi khô gã vẫn mang theo. Gã nhìn quanh lòng động và kinh ngạc vì không tìm thấy bất kỳ một đĩa đèn nào, một mẩu bạch lạp nào hoặc một ngọn đuốc nào khác. Chứng tỏ nơi ở của lão nhân vô danh dường như thiếu những vật dụng cần thiết. Que củi tự thân đã nhỏ và chỉ có mỗi một que mà thôi nên thoáng chốc ngọn lửa phải tắt ngấm. Gã nao lòng, ngồi im, chờ trời sáng. Trong lúc chờ đợi, hàng loạt những nghi vấn lần lượt đến với gã. Và những nghi vấn đó chỉ minh bạch khi ánh dương quang rồi cũng xuất hiện và tràn ngập trong lòng động. Điều trước tiên gã minh bạch là lão nhân kia đã chết. Lão nhân chết trong tư thế ngồi, như lão vẫn đang tiếp tục trao truyền nội lực cho gã. Tiếp theo sau, khi gã mở hộp gỗ, gã nhìn thấy một mảnh hoa tiên, Phi Thiên Ma
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn