Chương XII<br />
Năm đó mùa mưa không lớn, nên dòng sông Salinas không gây lụt lội<br />
như những năm khác. Rặng liễu trên bãi cát bồi bên bờ sông trổ lá xanh tốt<br />
và những dây dâu dại nứt những chồi mới nhọn hoắc trên mặt đất vào tháng<br />
ba, trời rất ấm áp.<br />
Hai chú bé đang bò trong rặng liễu. Chúng mang theo trên vai trái ống<br />
đựng mũi tên. Đứa nào cũng bận bộ đồ màu xanh nhạt và dắt một cái lông<br />
đuôi gà tây trên trán quấn chặt bằng một chiếc băng vải.<br />
Hai chú bé cụi rạp mình bò tới một cách thận trọng, dùng các đầu ngón<br />
chân ấn sâu xuống đất trườn tới như mọi da đỏ. Chúng chụm đầu quan sát<br />
một con thỏ chết vì một mũi tên bằng tre xuyên qua ngực.<br />
- Xuyên đúng ngay tim.<br />
Caleoi như không có cách nào khác hơn.<br />
- Tôi có thể tin chắc rằng anh đã bắn trúng nó chứ không phải tôi. Mũi tên<br />
thật hay.<br />
- Ừ, đúng vậy, Aaron nói.<br />
- Tôi sẽ cho bà và chú Lee biết tài bắn cung của anh.<br />
- Tao không muốn nhận hết công trạng về phần mình. Aaron nói, còn mày<br />
thì sao. Tại sao chúng ta không nói rằng cả hai đều bắn và chúng ta không<br />
biết mũi tên của ai đã trúng đích.<br />
- Nếu vậy thì đúng là mũi tên của tôi đã trúng đích.<br />
- Không, không phải đâu.<br />
- Anh nhìn kĩ chùm lông ở đuôi mũi tên xem. Anh thấy cái khía không.<br />
Đó là của tôi mà.<br />
- Đâu có khác gì mấy mũi tên khác trong ông của tao? Tao không nhờ<br />
khía nào cả.<br />
- Có lẽ anh không bắn trúng, nhưng tôi sẽ nói là công của anh.<br />
Aaron tỏ vẻ biết ơn nói:<br />
- Đừng, Cal. Tao không muốn vậy đâu. Chúng ta cứ nói là cả hai cùng<br />
bắn.<br />
Cal nhặt con thỏ lên:<br />
- Được rồi, nếu anh muốn.<br />
<br />
-Chúng ta nên về thôi, Aaron nói. Bây giờ cơ lẽ ba đã về rồi.<br />
Cal noi:<br />
- Chúng ta làm thịt con thỏ này mời ba ăn mới chúng ta rồi thức cả đêm<br />
cho vui.<br />
- Trời lạnh lắm. Mày có nhớ hồi sáng mày lạnh run không<br />
- Đâu có gì là quá lạnh đối với tôi. Cal nói. Tôi chưa bao giờ thấy lạnh cả.<br />
-Sáng nay mày run mà.<br />
- Không, không phải đâu. Tôi nhại anh đó, anh vừa run vừa nghiến răng<br />
như một em bé còn bú sữa. Anh có cho rằng tôi nói láo không?<br />
- Không, Aaron nói. Tao không muốn gây sự với mày.<br />
- Anh sợ sao?<br />
- Không, chỉ vì tao không muốn thôi.<br />
Aaron chậm rãi bỏ đi, cặp mắt xanh của nó mở lớn. Nó có một chiếc<br />
miệng khá xinh. Tóc nó mềm và vàng óng. Ánh nắng rực rỡ trên đầu tóc nó.<br />
Nó bối rối hết sức. Nó thường hay bị như vậy. Nó biết rằng em nó kỳ cục<br />
nhưng không hiểu tại sao. Đối với nó Cal thật khó hiểu.<br />
Cal trông rất giống Adam. Tóc nó màu nâu sậm. Nó to con hơn anh, cằm<br />
vuông đầy vẻ cương quyết như của Adam. Mắt nó cũng màu nâu và trầm<br />
ngâm, đối lúc sáng ngời lên như màu đen.<br />
Khi Cal thấy anh bỏ đi, nó khẽ mỉm cười gọi:<br />
- Aaron, đợi tôi với!<br />
Khi bắt kịp anh, nó choàng tay quanh vai anh, đưa con thỏ ra nói:<br />
- Anh cầm con thỏ đi. Đừng giận tôi nhé!<br />
- Mày lúc nào cũng ham gây sự. Aaron nói.<br />
- Không phải vậy đâu. Nếu anh muốn, chúng ta nên về bây giờ cũng<br />
được.<br />
Aaron mỉm cười hài lòng. Hắn luôn luôn tỏ vẻ dễ chịu khi em mình hết<br />
gây gổ. Hai thằng b khỏi rặng thông bước vào đường đất bằng phẳng.<br />
Cal nói:<br />
- Cả vùng đất này là của chúng ta.<br />
- Của ba chứ. Aaron cãi lại.<br />
- Nhưng khi nào ba qua đời, ruộng đất sẽ thuộc về chúng ta.<br />
<br />
Đấy là một ý kiến mới lạ đối với Aaron:<br />
- Mày nói sao, khi nào thì ba chết?<br />
- Mọi người đều phải chết. Cal nói. Cũng như ông Hamilton đã chết.<br />
- Ồ, phải rồi, ông ấy đã chết. Aaron không thể nối kết được hai sự kiện:<br />
ông Hamilton chết và ba nó còn sống.<br />
- Họ bỏ ông ấy vào một cái hộp gỗ rồi đào một cái lỗ bỏ xuống. Cal nói.<br />
- Tao biết rồi mà. Aaron định chuyển qua chuyện khác.<br />
- Tôi biết một chuyện bí mật.<br />
- Chuyện gì vậy?<br />
- Sợ anh mét với ba.<br />
- Không, nếu mày không muốn, tao sẽ không nói đâu.<br />
- Anh biết mà chúng ta hiện giờ ở đâu không?<br />
- Bà ấy đã chết.<br />
- Không, chưa chết đâu.<br />
- Mà chết thật mà<br />
- Má trốn đi. Tôi nghe có người nói như vậy.<br />
- Họ nói láo. Ba nói rằng má hiện giờ đã ở trên Thiên Đường. Aaron cãi.<br />
Cal trầm ngâm nói:<br />
- Trước sau gì tôi cũng sẽ đi tìm má, đem má trở về với anh em mình.<br />
- Má đã lên Thiên Đường. Aaron quả quyết nói. Bộ ba tụi mình nói láo<br />
sao?<br />
Hắn nhìn em như muốn năn nỉ nó đồng ý với mình. Cal vẫn không nói gì.<br />
- Ai đã nói như vậy? Aaron hỏi.<br />
- Mấy người lạ. Họ nói chuyện với nhau tại sở bưu điện. Em tình cờ nghe<br />
lỏm được. Họ không ngờ em nghe lén.<br />
- Tại sao mà trốn nhà bỏ đi? Aaron hỏi.<br />
- Làm sao tôi có thể biết được? Chắc tại má không thương chúng ta chứ<br />
gì?<br />
Aaron tỏ vẻ hồ nghi nói:<br />
- Không đúng vậy đâu. Mấy người đó nói láo. Tao hỏi chú Lee rồi. Mày<br />
biết chú ấy bảo sao không? Má em rất thương hai em và hiện giờ vẫn còn<br />
<br />
thương. Rồi chú Lee chỉ vào một ngôi sao bảo rằng có lẽ đó là mẹ chúng ta.<br />
Bà vẫn thương chúng ta mãi mãi chúng như ánh sáng từ ngôi sao đó không<br />
bao giờ tắt. Bộ mày dám cho rằng chú Lee nói láo sao?<br />
Qua cặp mắt đẫm lệ của mình, Aaron thấy cặp mắt em mình ráo hoảnh và<br />
cương quyết.<br />
Cal quan sát anh, thấy đôi môi Aaron run run, nhưng hai lỗi mũi anh mấp<br />
mấy. Aaron có thể khóc, nhưng đôi khi anh cố kìm hãm lại, những lúc đó<br />
Aaron rất nguy hiểm. Cal thương hại bèn nói:<br />
- Tôi nói chơi đó Aaron, tôi nói chơi<br />
Aaron dịu xuống. Mặt hắn vừa đau khổ vừa bối rồi:<br />
- Tao không thích thứ nói đùa đó. Hắn hỉ mũi rồi đưa tay áo lên chùi.<br />
Cal đến gần anh choàng tay ôm Aaron nói:<br />
- Từ nay tôi sẽ không nói đùa như vậy nữa.<br />
Hai cậu bé lặng lẽ bước đi. Bóng ngày tàn dần. Cal nhìn những đám mấy<br />
đen bị ngọn gió tháng ba đùa vần vũ trên đỉnh núi.<br />
- Trời sắp mưa lớn rồi. Cal nói.<br />
- Mày có nghe mấy người nào đó nói như vậy thật không?<br />
Cal nói nhanh:<br />
- Tôi tưởng mình nghe vậy chứ chưa chắc đúng. Nhìn mây kìa!<br />
Aaron nhìn lên những đám mây đen kì dị. Từng cuộn mây khổng lồ<br />
chồng chất lê nhau mưa bắt đầu nhỏ hạt. giữa đám mấy chớp lóe lên. Hai chú<br />
bé cắm đầu chạy nhanh về nhà.<br />
Khi chúng đã chạy vào con đường đất theo vết bánh xe dẫn ngay vào ngõ<br />
nhà, mưa đã rơi đều trên người chúng. Mưa rơi từng màn từng lớp mịt mùng.<br />
Chúng đã ướt nhẹp, tóc tại, đầu cổ nước ướt sũng chảy ròng ròng xuống mắt.<br />
Chiếc lông gà tây trước trán cũng bị nước làm ngả nghiêng.<br />
Cả hai đều đã ướt như chuột lột, có chạy thêm cũng chẳng ích gì nên<br />
chúng không thèm chạy nữa, nhìn nhau cười ha hả một cách vui thích.<br />
Aaron ném tung con thỏ lên cao rồi chụp lấy chuyền cho Cal bắt chơi. Cal<br />
nghịch ngợm vắt con thỏ quanh cổ, đầu con vạt nằm một bên hai chân sau và<br />
đuôi thong bên kia cằm. Cả hai câu bé chùng đầu vào nhau cười ngặt ngoẽo<br />
trong khi mưa trút như thác, chảy ào ào lên những cây sồi gần nhà.<br />
*<br />
Hai cậu bé về gần nhà vừa đúng lúc thấy Lee trùm áo mưa bằng vải dầu<br />
<br />
màu vàng đang dẫn ngựa và một cỗ xe về phía chái để ngựa.<br />
Cal nói: “Có ai đến nhà kìa!”.<br />
Cả hai lại cắm đầu chạy để mau về nhà xem khách nào tới. Chạy vào tận<br />
thềm nhà chúng mới dừng lại rón rén đi vòng quanh nhà xem thử khách lạ<br />
nào tới, vì chúng sợ nếu xồng xộc đi vào sẽ thất lễ. Chúng vòng ra phía sau<br />
bếp, lén nghe tiếng nói chuyện trên phòng khách. Chúng nghe rõ tiếng cha<br />
mình và tiếng một người khách đàn ông, chen vào là một giọng the thé làm<br />
chúng nhói cả ruột gan, ớn lạnh tân xương sống. Đó là giọng của một người<br />
đàn bà. Hai chú bé này ít có dịp gặp các bà. Chúng nhón chân rón rén đi vào<br />
phòng riêng của chúng, đừng nhìn nhau ngơ ngác.<br />
- Anh thử đoán xem giọng đàn bà đó là của ai? Cal hỏi.<br />
Niềm xúc cảm như một luồng ánh sáng lóe lên trong tâm hồn Aaron. Nó<br />
muốn nói thật lớn: “Có lẽ đó là mẹ chúng ta. Có lẽ bà đã trở về”. Nhưng chợt<br />
nhó ra rằng bà đang ở trên Thiên Đường và không ai có thể từ đó trở về<br />
được. Nó nói:<br />
- Tao không biết. Tao phải thay đồ khô đã.<br />
Hai chú bé thay quần áo khô, giống hệt bộ đồ vừa bị ướt. Chúng gỡ chiếc<br />
long gà tây ướt trên đầu xuống, đưa mấy ngón tay lên chải sơ lại tóc. Người<br />
lạnh run, chúng lắng tai nghe, có giọng nói của một đứa con nít, giọng con<br />
gái. Chúng bị xúc động đến nỗi không tin mình đã nghe đúng.<br />
Chúng rón rén đi lần lên phía nhà trên, chúng sè sẹ bò tới gần cửa sổ<br />
phòng khách. Cal sè sẹ vặn nắm cửa, bé mở nhè nhẹ để khỏi gây tiếng động.<br />
Cửa chỉ he hé một chút thôi. Chợt Lee bước vào. Thấy vậy Lee nói.<br />
- Ồ, chú bé về rồi hả?<br />
Cal vội khép cửa lại. Lee nói nhanh:<br />
- Đây là nhà của ba cậu mà. Cứ<br />
Aaron khan khan hỏi nhỏ:<br />
- Ai ngoài đó vậy?<br />
- Chỉ là khách qua đường. Trời mưa quá nên họ ghé vào trú mưa.<br />
Lee chụp tay lên bàn tay Cal đang cầm nắm cửa, mở hẳn ra, nói lớn:<br />
- Hai chú bé đã về rồi đây.<br />
Adam gọi:<br />
- Hai đứa vào đây. Vào đây ba bảo.<br />
Hai chú bé cúi gầm mặt vừa chậm chạp bước tới vừa liếc mắt nhìn mấy<br />
<br />