intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Quang Chi Tử-chương 26&27

Chia sẻ: Le Thuy Duong | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:9

57
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Lão ma pháp sư mặc ma pháp bào trắng tiến đến trước người ta. "Hài tử ngốc, đừng quá buồn. Để ta xem huyễn thú của ngươi nào, có lẽ còn có thể cứu được." "Thật không" Hy vọng a, ngươi rốt cục cũng đã đến bên ta rồi. "Dù thế nào ngài nhất định phải cứu sống nó, chỉ cần có thể cứu sống Tiểu Kim, con cái gì cũng không cần quan tâm, xin ngài..."

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Quang Chi Tử-chương 26&27

  1. Quang Chi Tử Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu Chương 26. Sinh mạng cộng hưởng Lão ma pháp sư mặc ma pháp bào trắng tiến đến trước người ta. "Hài tử ngốc, đừng quá buồn. Để ta xem huyễn thú của ngươi nào, có lẽ còn có thể cứu được." "Thật không" Hy vọng a, ngươi rốt cục cũng đã đến bên ta rồi. "Dù thế nào ngài nhất định phải cứu sống nó, chỉ cần có thể cứu sống Tiểu Kim, con cái gì cũng không cần quan tâm, xin ngài..." Ta cầm lấy ta lão ma pháp sư, bất lực cầu xin. Lão ma pháp sư tịnh không có trả lời ta, ông đặt tay lên trên người Tiểu Kim. Trên tay chầm chậm toát ra một làn quang mang màu trắng, cũng không hề chói mắt mà rất nhu hòa. Trong chốc lát, quang mang màu trắng đã bao phủ toàn thân Tiểu Kim, nó cũng giống như nguyên linh khôi phục thuật nhưng hình như có chút khác biệt. Qua một lát, lão ma pháp sư đã rời tay ra khỏi người Tiểu Kim. Ta lập tức lại bị đánh trở lại vực sâu vạn trượng. "Không được sao? không còn khả năng cứu nó nữa sao?" ta vội vàng hỏi. "Hài tử, ngươi không cần gấp quá, hãy nghe ta nói. Huyễn thú của ngươi là huyễn thú trưởng thành tốt nhất mà ta từng thấy, ngươi không nên thả nó ra trước khi nó có đủ khả năng tự bảo vệ mình. Chẳng lẽ sư phụ ngươi trước kia không nhắc nhở ngươi sao?" Quan Chi Tử
  2. Ta xấu hổ cúi đầu: "Cũng có nói, nhưng con.. con.. lúc ấy xúc động đã quên mất." "không cần tự trách nữa, Con chính mình tự gậy họa giờ phải chịu trách nhiệm thôi." "Thế Tiểu Kim còn có thể cứu không ạ?" "Có thể có, cũng có thể không có. Chủ yếu phải trông vào tự mình con thôi." Lão ma pháp sư nhìn ta thâm ý. "Con??? Ngài mau nói cho con biết phải làm như thế nào mới được." "Tình huống bây giờ là thế này. Vừa rồi ta có kiểm tra qua huyễn thú của con. Thân thể nó đã được con dùng nguyên linh khôi phục thuật trị tốt rồi nhưng hắn bị Hồng Hổ của Hải Nhật tiến công khiến hao hết sinh mạng lực. Tối chủ yếu bây giờ chính là cấp cho nó một tính mạng lực, rồi dùng tinh thần hoán tỉnh nó." Thấy lão ma pháp sư ngừng lại, ta nóng vội nói: "Vậy con phải làm như thế nào?" "Trước khi nói cho con phải làm gì thì ta phải hỏi con một vấn đề đã." "Người cứ hỏi đi." "Con có yêu quý huyễn thú của mình không?" "Đương nhiên là yêu quý, Tiểu Kim giống như thân nhân của con vậy." Nói đến đây, mắt ta chợt đỏ lên. "Tốt, vậy ngươi có nguyện ý vì nó trả giá hết thảy, thậm chí dùng tới cả tính mạng của mình không?" Ta không chút do dự nói: "Con nguyện ý, chỉ cần Tiểu Kim có thể sống lại, bảo con làm cái gì con cũng nguyện ý." Nhìn vẻ mặt kiên nghị của ta, lão ma pháp sư lộ ra một nụ cười Quan Chi Tử
  3. tán thưởng. "Tốt, rất tốt. Muốn cho nó sống lại thì phải cấp cho nó sinh mạng lực. Vì vậy con phải đem một nửa sinh mạng lực của mình chuyển cho nó. Nói một cách khác chính là biến nó thành một phần thân thể của con, sau đó thông qua tinh thần hoán tỉnh tinh thần của nó, điểm ấy chỉ có con mới có thể làm được." "Đem sinh mạng lực của con cấp cho nó? Vậy phải làm như thế nào a, từ nay về sau sẽ có ảnh hưởng gì không ạ?" "Nếu có thể thành công thì có mấy điểm ta muốn nói cho con biết. Đệ nhất, từ nay về sau con sẽ không còn khả năng cứu huyễn thú khác nữa. Đệ nhị, nó sẽ trở thành bổn mệnh thú của con nếu con chết đi nó cũng sẽ không thể sống nữa, cuối cùng, đệ tam.. " lão ma pháp sư dừng lại một chút. " Tính mạng lực của con sẽ bị giảm một nửa." "Giảm một nửa?? hai điều trước con đều hiểu, nhưng giảm một nửa là có nghĩa gì ạ?" "Nói cách khác, con vốn có thể sống tới 120 tuổi ( loài người trung bình đều sống thế này ) Con đem sinh mạng lực chia một nửa cho nó nghĩa là đem 60 năm tuổi của mình chia cho nó. Con có nguyện ý dùng 60 năm tính mạng của mình hoán đổi lấy tính mạng của nó không? Đây chính là cốt yếu." Ta nhìn thoáng qua Tiểu Kim, thân thể nó vẫn trắng tinh như vậy, nhưng quang sắc đã ảm đạm hơn xưa rất nhiều. Ta vuốt vuốt lấy đầu của nó. Ta dùng ngữ khí kiên định dị thường trả lời: "Con nguyện ý." Chính thức từ thời khắc này. "Con của ánh sáng" và đồng bọn thân thiết nhất của cả đời hắn, cũng là chiến hữu suốt đời của hắn đã hạ một khế ước chung thân không thay đổi. "Hảo hài tử, ngươi không có làm ta thất vọng." Lão ma pháp sư nói. "Con yên tâm, từ nay về sau ta nhất định sẽ tận lực nghĩ biện pháp khôi phục sinh mạng lực cho con. Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu." Ta gật gật đầu. Quan Chi Tử
  4. Ta bị lão ma pháp sư đem tới một gian phòng nhỏ không người trong học viện. Lão ma pháp sư tạo ra một kết giới dày đặc. "Chúng ta bắt đầu." Lão ma pháp sư gật đầu ra hiệu cho ta. Ta ôm Tiểu Kim tiến tới trong vòng ma pháp lục mang tinh (@ dịch giả: ngôi sao 6 cạnh của ma pháp) Thâm tình liếc nhìn nó, rồi ngẩng đầu lên, giơ hai tay chếch lên trên trời, bắt đầu ngâm xướng ma pháp duy nhất trong cuộc đời của ta - Sinh mạng cộng hưởng. Như lão ma pháp sư nói, đây là một ma pháp từ rất xa xưa. Ông tìm thấy ở trong một di tích cổ. Lúc ấy nó khắc trên một tấm bia đá. Ông cũng chưa từng dùng qua nên không biết có gì phát sinh. Còn có một điều ông không biết nữa. Chính là về sau ma pháp này đã giúp ta rất nhiều. Bởi vì khi sử dụng ma pháp này ta cũng đồng thời lĩnh ngộ được đạo lý của quang nguyên tố, chính là - "Yêu và Hy Sinh" "Hỡi thần sáng tạo vĩ đại, ta thỉnh cầu người hãy trợ giúp. Hãy dùng lực lượng vô tận của người khai mở nguồn cội sinh mệnh của ta. Ta nguyện cùng với sinh vật trước mắt này ký kết khế ước vĩnh hằng. Dùng sinh mệnh của chính mình để bảo đảm. Khế." Theo ngâm xướng của ta, trên người ta bắt đầu phát ra bạch sắc quang mang. Lúc đầu là nhu hòa, theo sự cô đặc của quang mang dần dần biến thành chói mắt. Tới cuối cùng ta bị bạch quang bao trụ lấy toàn bộ thân ảnh. Quang mang màu trắng càng ngày càng mãnh liệt, dần dần chuyển hóa thành quang mang kim sắc. Bây giờ ta đã trông giống như một mặt trời nhỏ, Ở nơi ánh sáng đặc nhất - mi tâm của ta, bắn ra một đạo kim sắc chiếu lên thân thể Tiểu Kim. Dưới ánh sáng Kim sắc đó, thân thể nó dần dần mơ hồ, sau đó dần dần dung hợp với làn ánh sáng kim quang, chầm chậm nhấc lên khỏi mặt đất. "Sưu một cái thu về trong mi tâm, dung hợp với thân thể của ta. Vầng sáng trên người ta dần dần ảm đạm. Ta cảm giác suy yếu lạ thường, nhưng ta đồng thời cũng cảm giác tới sự tồn tại của Tiểu Kim. Ta ở trong tâm trí, nhẹ giọng kêu gọi nó: "Tiểu Kim, trở Quan Chi Tử
  5. về chưa?" Đoàn kim quang tiến vào trong thân thể ta vừa nãy bỗng bắt đầu nhúc nhích, tiếp đó từ trong kim quang truyền tới một trận ấm áp. Ta biết, ta đã thành công rồi. Tiểu Kim của ta nó đã trở lại. Ta bình thản nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Chương 27: Bái sư học nghệ Khi ta tỉnh lại thì đã ở trong một gian phòng ngủ giản đơn. Đây là đâu vậy, Tiểu Kim, TIểu Kim thế nào rồi. Ta mau chóng "nội thị" một chút, vẫn tốt, mặc dù Tiểu Kim giống như đang ngủ say nhưng ta có thể xác định được sinh mạng lực của nó đang đập. Tiểu Kim của ta, ngươi rốt cục cũng có thể sống lại rồi, nước mắt của ta tự giác trào ra. Bây giờ ta cảm giác trong lòng thật ấm áp, đối với việc mất đi một nửa sinh mạng lực ta một chút cũng không quan tâm. Cửa mở, vị ma pháp sư già tiến lại. "Con tỉnh rồi à?" "Vâng ạ! đây là nơi nào vậy a?" "Đây là tẩm thất của ta, con cứ yên tâm ở lại đây tu dưỡng, À đã đói chưa, để ta mang cho con ít thức ăn." "Cám ơn ngài" Ta trong lòng thật sự rất cảm kích vị ma pháp sư già này. Không có ông Tiểu Kim sẽ không có khả năgn trở lại bên người ta. Một lát sau, vị ma pháp sư già đã mang rất nhiều thức ăn trở lại, ta lập tức ăn như vũ bão. Tâm tình tốt mà, tự nhiên khẩu vị cũng tốt, ăn dĩ nhiên được nhiều hơn. haha. Quan Chi Tử
  6. "Ăn chậm thôi, kẻo nghẹn." "Con ngủ được bao lâu rồi a?" "7 ngày rồi." "A! Lâu như vậy ạ! Ta kinh ngạc nói. "Vậy đã là nhanh rồi, ma pháp của con tiêu hao rất nhiều, trước ta cứ tưởng phải 10 ngày con mới có thể tỉnh lại!" "Thảo nào con lại đói như thế, nguyên lai ngủ lâu như vậy. Đúng rồi, còn chưa hỏi tên của ngài là gì a!" "Ta gọi là Lao Luận Địch" "Con tên là Trường Cung Uy" "Ta muốn hỏi lại con vấn đề trước đây, con có nguyện ý bái ta là thầy theo ta học tập quang hệ ma pháp, kế thừa y bát của ta không?" Vị ma pháp sư già trịnh trọng hỏi. Ta suy nghĩ một chút: "Con nguyện ý." "Ta không muốn vì chính mình giúp con cứu huyễn thú mà uy hiếp con. Con nên hiểu rõ ta là hy vọng con tự nguyện." "ĐỊch sư phụ, con rất tự nguyện. Con cảm giác người rất mạnh. Con nguyện ý theo ngài học tập. Lần giáo huấn này con đã biết thực lực của mình rất kém cỏi, con hy vọng trở lên mạnh mẽ hơn." "Tại sao lại phải trở lên mạnh mẽ?" Địch sư phụ rất hứng thú hỏi ta. "Con muốn dựa vào chính thực lực của mình để bảo vệ thân nhân bằng hữu." Ta kiên định trả lời. "Rất tốt, Ta thu con làm đồ đệ. Con là đồ đệ duy nhất của ta, cũng là đồ đệ cuối cùng." Địch sư phụ đối với câu trả lời của ta rất hài lòng. Quan Chi Tử
  7. "Thực lực của người cao như vậy vì sao lại không có đệ tử thế ạ?" Ta kỳ quái hỏi. Địch sư phụ thở dài: "Bây giờ người nguyện ý học quang hệ ma pháp quá ít, mà tư chất tốt lại càng thiếu. Ta vì tư chất của con rất tốt nên mới chấp ý thu con làm đồ đệ đó." "Vậy người không cần khảo nghiệm con sao? Con gnhe sư phụ trước kia nói ma pháp sư lợi hại nào cũng phải trải qua rất nhiều khảo nghiệm mới thu đồ đệ mà." "Ngốc hài tử, lần cứu huyễn thú này chính là khảo nghiệm tốt nhất của ta đối với con rồi." "Cám ơn ngài, sư phụ, từ nay về sau con nhất định sẽ nghiêm túc theo người học tập ma pháp. Trước kia con rất lười, lần giáo huấn bằng máu này đã đánh thức con. Chỉ có thực lực mới có thể bảo vệ được chính bản thân mình và người khác." "Ý nghĩ của con như vậy rất tốt. Giống như một Tiểu Đại nhân rồi." Địch sư phụ không khỏi nở nụ cười. "Sự phụ, vậy bao giờ chúng ta sẽ bắt đầu học tập ạ?" "Xem con gấp gáp kìa, xem ra con thật sự muốn đề cao chính mình a. Kỳ thật ta còn gấp hơn cả con. Ta đối với con chỉ có một yêu cầu, chính là phải trở thành một vị đạo ma đại sư trong truyền thuyết. Địch sư phụ nghiêm túc nói. "Người yên tâm, con nhất định sẽ trở thành đại ma đạo sư." Ta phát hạ lời thề. "Đúng rồi, sư phụ, con nhiều ngày nay không đi học, học viện làm sao bây giờ a?" "Yên tâm đi, ta đã xin nghỉ phép cho con rồi, con cứ an tâm nghỉ ngơi ở chỗ này đi." "Học viện lại dễ dàng như thế a." Ta không khỏi có chút nghi hoặc. Quan Chi Tử
  8. "Đã quên nói cho con biết, ta chính là hiệu trưởng của hoàng gia trung cấp ma pháp học viện này, hắc hắc." Địch sư phụ có chút gian trá nở nụ cười. "Cái gì??" Ta hiển nhiên bị tin tức này dọa cho ngây người. " Vậy cấp bậc ma pháp của người là bao nhiêu a??" "Ma Đạo Sư, Ta cũng chính là phó hội trưởng của ma pháp công hội. Thế nào, đã có thể trở thành sư phụ của con chưa." "Oa, người lợi hại như vậy a. Người chính là một trong mười vị Ma Đạo Sư trong toàn đại lục đấy sao?" "Đúng vậy, ta xếp thứ 4" Địch sư phụ nói đến đó hiển nhiên có chút tiếc nuối. "Người đừng thất vọng, người đã rất lợi hại rồi. Huống chi ngài xếp thứ tư nhưng sau này sẽ có toàn đại lục đệ nhất học sinh, ngài sẽ quang vinh tới đâu a, hắc hắc." "Đệ nhất học sinh toàn đại lục?? Là ai vậy ?" Hiển nhiên ông ta còn không có phản ứng kịp. Ta chỉ vào chính mũi mình: "Chính là con đây." ĐỊch sư phụ cốc ta một cái: "Ngươi này xú tiểu tử, da mặt quả nhiên dày. Ngươi phải cố gắng tốt cho ta, ta dạy học sinh rất nghiêm đó. không được làm cho ta mất mặt, nếu không... hắc hắc." Mặc dù ta còn chưa có bắt đầu học tập ma pháp nhưng ta có một cảm giác Địch sư phụ là một trưởng giả rất hiền lành, không có giống như lão ma quỷ trước đây dạy ta đâu. Ta nghiêm túc: "Người yên tâm, con tuyệt đối sẽ không làm cho người mất mặt." "Từ nay về sau con không cần tới học viện đi học nữa. Ta đã nói với chủ nhiệm của con rồi, từ nay về sau con sẽ ở cùng với ta nơi này. Ta một mình dạy con ma pháp. Sự tình lần này con cũng Quan Chi Tử
  9. không cần trách Hải Nhật. Lúc đấy hắn không khống chế được tình huốn. Hơn nữa ta hy vọng con sẽ không đem tin tức Tiểu Kim còn sống nói cho bất kể ai, dù sao có huyễn thú trưởng thành cũng sẽ làm cho người ta ghen tị. Cứ để mọi người tưởng là Tiểu Kim chết đi thì tốt hơn. Đợi khi nào nó có thể hoàn toàn tự bảo vệ mình thì hẵng cho nó xuất hiện." "Vâng ạ." Tiểu kim không chết, ta đã không còn trách Hải Nhật nữa rồi. Nếu có trách thì chỉ có thể trách một mình ta mà thôi. Ai bảo ta gọi Tiểu Kim ra chứ. "Con hãy nghỉ ngơi cho tốt đi, bây giờ thân thể con rất yếu, dù sao cũng hao phí hẳn một nửa sinh mạng lực. Ta đã dùng cao cấp quang hệ ma pháp trị liệu qua cho con rồi. Bất quá hiệu quả không biết như thế nào. Lần này con sử dụng ma pháp đó không biết sẽ để lại di chứng gì nữa." Địch sư phụ có chút buồn bã nói. "Sư phụ, không sao đâu. Đây đều là con tự nguyện mà. Từ nay nếu xảy ra chuyện gì con sẽ tự chịu trách nhiệm. " Ta an ủi. "Trường Cung, con thật là một hảo hài tử. À, Vì sao khi con ngủ thì quang nguyên tố lại có thể không ngừng tụ hội tại bên người con thế. Hơn nữa tốc độ lại rất kinh người a." Nghe lão sư hỏi chuyện này, ta có một chút không biết làm sao. Ta đành đem việc "Ngủ Minh Tư" nói lại một lượt. "Ngốc tiểu tử, ta không biết nói cái gì với con nữa. Là nói con là thiên tài hay là sâu lười nữa. Không nghĩ tới con vậy mà tự nhiên có thể được quang nguyên tố chấp nhận, Ta tới năm 60 tuổi mới có thể đạt tới như vậy a!" Ta chỉ có thể gượng cười mà thôi. Quan Chi Tử
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2