intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Quang Chi Tử-chương 58&59

Chia sẻ: Le Thuy Duong | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:8

91
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Ta cuối cùng cũng đã tiến nhập vào Tu Đạt Quốc, quả nhiên so với Ngải Hạ có sự khác biệt rất lớn, nhưng sự chất phác thuần khiết của người dân thì ko có gì khác biệt. Khắp nơi ở Tu Đạt đều có thể nhìn thấy các chiến sĩ vũ trang khắp người, cho dù ở nơi thôn quê cũng như vậy.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Quang Chi Tử-chương 58&59

  1. Quang Chi Tử Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu Chương 58: Kỵ Sĩ Học Viện Ta cuối cùng cũng đã tiến nhập vào Tu Đạt Quốc, quả nhiên so với Ngải Hạ có sự khác biệt rất lớn, nhưng sự chất phác thuần khiết của người dân thì ko có gì khác biệt. Khắp nơi ở Tu Đạt đều có thể nhìn thấy các chiến sĩ vũ trang khắp người, cho dù ở nơi thôn quê cũng như vậy. Có thể thấy Tu Đạt quốc là nơi tôn sùng tinh thần thượng võ. Trên đường đi, ta đã không ngừng luyện tập 1 vài ma pháp cấp 8 trong quyển sách ma pháp quang hệ mà Địch sư phụ đã đưa cho ta trước đó. Thật là lợi hại, mặc dù chỉ cao hơn 1 cấp nhưng hiệu quả thì thật là một trời một vực. Thực lực gia tăng khiến ta đối với lần trải nghiệm này càng vô cùng tin tưởng. Do trên người ta đang mặc trang phục kỵ sĩ do Chiến Hổ cho ta nên trên đừơng đi không gặp phải bất kỳ thăng trầm gì, vô cùng thuận lợi tiến vào kinh đô Tu Đạt thành của Tu Đạt quốc. Kiến trúc thật hùng vĩ a…, thành lâu cao lớn khiến người ta không khỏi sinh lòng kính phục. Binh sĩ giữ thành, từng người từng người đều có dáng vẻ kiêu hùng. Theo sự quan sát của ta thì nhóm thành vệ này đều do các chiến sĩ cấp cao hợp thành. Đúng là thực lực vô cùng cường hãn. Quan binh giữ thành nhìn thấy bộ trang phục kỵ sĩ ta đang mặc trên người thì ánh mắt không ngừng lộ vẻ sùng kính, khiến ta 1 lần nữa trở thành kẻ ham hư vinh. Ngay lúc bước vào thành, đột nhiên ta nghe trong thành có người hét lớn “ những người phía trước tránh đừơng” . Ta vội chuyển thân tránh sang 1 bên, nhìn vào bên trong thành, oa, đây có phải là địa long không? Chỉ thấy trong thành xông ra 10 sinh vật vô cùng to lớn, trên Quan Chi Tử
  2. lưng mỗi sinh vật đó đều có 1 vị khoác áo kỵ sĩ ngồi nghiêm trang, tay cầm cây Cự Đại Long Thương dài 3mét 6, nhìn thật uy phong vô cùng. Chậc, những sinh vật to lớn đó hiển nhiên là địa long rồi. Ta tỉ mỉ quan sát, phát hiện bọn chúng và Tiểu Kim có điểm giống nhau, nhưng lại nhỏ hơn 1 chút, thân dài khoảng 5 mét, cao 2 mét, hai chân sau rất to và rất thô nâng đỡ thân hình to lớn ấy, hai chân trước là 2 móng vuốt cực lớn. Không thể nào nghi ngờ thực lực của chúng khi đối địch với sài lang hổ báo. Ta quay sang một binh sĩ đứng bên cạnh cất giọng hỏi: xin chào, đây có phải là người của binh đoàn Địa Long không? Người đó quay sang nhìn ta rồi trả lời :” Ngươi không phải là người nơi đây rồi, binh đoàn địa long có lệ là phải đi tuần mỗi ngày, Bọn họ thật đáng để làm thần tượng của chúng tôi Tên binh sỹ lộ ra thần sắc tôn kính, kính cẩn nói : “Ngài sau này nhất định cũng trở thành 1 thành viên trong binh đoàn địa long ạ” Đi vào bên trong Tu Đạt thành, đường lớn hẻm nhỏ đâu đâu cũng vô cùng náo nhiệt, ta chỉ vừa hỏi 1 câu thôi thì đã biết được vị trí của học viện kỵ sĩ Hoàng gia nằm ở đâu. Đến trước cửa học viện, vừa định bước vào thì bị 1 vệ binh chận lại. Hắn ta vô cùng lịch sự nói: chào ngài, xin hỏi ngài tìm ai? Ta vội vàng trả lời:”Ta tốt nghiệp học viện trung cấp ma pháp Hoàng gia của Ngải Hạ Quốc, nhận được sự ủy thác của Viện trưởng- Địch sư phụ, đến tìm Viện trưởng của quý viện- Văn Viện trưởng “Thì ra là người của Ngải Hạ quốc, ta dẫn ngươi đi tìm Viện trưởng!” Hắn ta trả lời thẳng thắn Hắn quay sang một thủ vệ khác to nhỏ 1 lúc, sau đó dẫn ta vào trong Kỹ sĩ học viện. Vừa bước vào cổng chính, đã thấy 1 bức tượng tuấn mã chạy như bay, xem ra đây chính là biểu tượng của kỵ sĩ. Ta cùng với tên giữ cửa quẹo trái rẽ phải không biết bao nhiêu lần, đi qua không biết bao nhiêu tòa lầu, bao nhiêu khu huấn luyện rốt cuộc đã đi đến 1 nơi rất hẻo lánh của Kỵ sĩ học viện. Hoàn cảnh ở đây thật tốt, giống như 1 khu rừng rậm nhỏ, có biết bao chủng loại kỳ hoa dị thảo. Nơi trung tâm của khu rừng rậm có 1 tòa tiểu viện, ở chính giữa tòa tiểu viện này là 1 căn phòng làm bằng gỗ. Mặc dù chưa bước đến gần căn phòng mà ta đã nghe tiếng người ở đó đang nói. Một giọng nói già nua nhưng đầy phẫn nộ :" người vì sao mà ngu như thế hả? Không phải học 1 chiêu là sử 1 chiêu mà phải linh hoạt sử dụng, linh hoạt ứng biến, người tập luyện cứng nhắc như Quan Chi Tử
  3. thế này vĩnh viễn không thể trở thành Quang Minh Kỵ Sĩ, đúng là ngu chết được." Lại có 1 giọng nói vô cùng trong trẻo và cung kính trả lời: "Vâng, sư phụ." "Y chang đầu đất, làm lại." Ta quay sang hỏi tên giữ cửa: "Thế này là thế nào vậy?" Y vừa cười vừa nói: " Là Viện trưởng đại nhân đang giáo huấn đệ tử chân truyền của ngài, đi, chúng ta đi thôi Trong lòng ta có chút kinh sợ: "có nên làm phiền họ không?" Lời ta vừa thốt ra, bỗng từ bên trong tiểu viện vang ra giọng nói già nua lúc nãy: "Là ai? Chẳng phải ta đã ra lệnh không có sự sai bảo của ta, không được tùy tiện đến quấy nhiễu ta sao?" Gã giữ cửa cung kính đáp: "Viện trưởng đại nhân, là người từ Ngải Hạ Quốc do Địch đại nhân phái đến tìm ngài." "Hả, nhanh vào đây." Ta và gã giữ cửa bước vào trong, bên trong có 2 người, 1 người lớn tuổi thân thể cao lớn, vượt quá 2 mét, râu ria xồm xoàm, mặc trang phục ngắn của võ sĩ, tay cầm thanh kiếm gỗ, bên cạnh là một thiếu niên chẳng kém ta gì mấy, nhìn đi nhìn lại thì... thì cao hơn ta 1 chút, mình trần để lộ ra cơ bắp rắn chắc, tay cũng cầm 1 thanh kiếm gỗ, xem ra bọn họ vừa mới chiết chiêu xong. Ta nhanh chóng tiến đến trước mặt vị sư phụ ấy, khom người thật thấp, cung kính vái chào: " Văn sư phụ, đệ tử tên Trường Cung, đã tốt nghiệp trung cấp học viện ma pháp của Ngải Hạ Quốc. Nhận sự ủy thác của Địch sư phụ đến đây bái kiến ngài." Văn sư phụ nhìn ta từ đầu đến chân 1 hồi mới cười nói: "Cái lão già họ Địch kia, ta cứ nghĩ rằng lão quên ta luôn rồi chứ. Ngươi là đồ đệ của lão? Bây giờ mà vẫn có người chịu học ba cái ma pháp quang hệ rởm ấy, xem tư chất của ngươi cũng không tệ, chi bằng chuyển sang học võ nghệ của ta đi. Haha haha." Tính cách thật hào sảng, nhưng mà lời của vị sư phụ này không khỏi làm ta ngượng ngùng. Ta ôn tồn đáp: "Quang hệ ma pháp của Địch sư phụ rất lợi hại, cùng với võ công của ngài phải nói là mỗi người đều có tuyệt học riêng. Thứ lỗi đệ tử không thể kham nổi cả 2 tuyệt học. Ở đây có 1 phong thử của Địch sư phụ, xin ngài xem qua." Văn sư phụ vừa cầm phong thư vừa nói: " Để ta xem lão Địch viết cái gì." . Lão liếc mắt nhìn lá thư, rất nhanh sau đó quay sang nhìn ta chằm chằm khiến ta nổi gai ốc người, lão nói: “Lão Địch trong thư nói là vô cùng tin tưởng ngươi, lại nói ngươi là một thiên tài ma pháp, không biết là thiên tài đến mức độ nào đây?" Quan Chi Tử
  4. Ta không dám trả lời lại, sợ rằng không thể làm hài lòng một lão già tính tình nóng như lửa thế này. Cũng may đồ đệ của lão giải vây giúp ta: “Sư phụ, sao mọi người không vào trong phòng nghỉ ngơi, người đừng để cái bộ mặt hung dữ dọa người ta nữa” “Ha ha, được, bọn trẻ các ngươi sau này nên kết thân với nhau nhiều 1 chút, haha , đi thôi, chúng ta vào phòng đi. Ngươi vào sau. ” Câu cuối là nói với anh chàng giữ cửa. Khi ta bước vào trong căn phòng gỗ thì Văn sư phụ liền hỏi ta tình hình gần đây của Địch sư phụ. Cứ nghe cách hỏi chuyện thì ta biết tình bằng hữu giữa hai người thật là sâu đậm Văn sư phụ nói: “Đúng rồi, ta còn chưa giới thiệu với ngươi, đây là đồ đệ của ta, tên hắn là Đông Nhật, hắn là bán tinh linh nên giác quan của hắn rất là nhạy bén, hiểu rõ được tính tình lão già này, haha haha. Đông nhật nghe Văn sư phụ nói vậy thì tỏ ra xấu hổ, ta nghiêng đầu nhìn hắn nói: “Xin chào, sau này mong huynh sau này chiếu cố cho đệ”. Hắn nhìn ta mỉm cười đầy thiện ý. Chương 59: Khổ Luyện Thể Năng Nhanh lên, chúng ta vừa ăn cơm vừa bàn chuyện.". Ba người chúng ta đi đến phòng ăn dành cho viện trưởng. Vừa mới bắt đầu thì ta không dừng lại được, một món rồi lại 1 món, cứ thế mà ta ăn, ta ăn... Nhưng khi ta quay sang nhìn Văn sư phụ ăn thì.. trời ạ, so với cách ăn của Văn sư phụ thì hành động của ta quả thật ưu nhã biết bao. Văn sư phụ 1 chân gác lên ghế, tay lùa cơm, miệng nhai nhồm nhoàm thành tiếng, vừa ăn vừa nói phun cả cơm ra ngoài: "Trường Cung, sao ngươi không ăn? Ăn nhanh lên, ăn nhiều thêm chút nữa đi." Tên tiểu tử Đông Nhật cứ nhìn ta mà cười sặc sụa. Nghe những lời Văn sư phụ khích lệ, ta còn khách khí gì nữa chứ, haha haha, ta bắt đầu càn quét ào ào như vũ bão. Từ sáng đến giờ ta chỉ ăn 1 chút lương khô, sớm đã đói muốn chết rồi. Giờ thì đến phiên họ xem tài nghệ của ta, cơm và thức ăn trên bàn bị ta ngốn hơn phân nửa. Quan Chi Tử
  5. "Hả, cái tên tiểu tử nhà ngươi, có phải sư phụ ngươi bỏ đói ngươi không? Sức ăn của ngươi so với ta không hơn không kém." Văn sư phụ cất giọng trêu chọc ta. Ta một khi đã bắt đầu ăn rồi thì còn gì mà khách sáo nữa, ăn cho no trước rồi... tính sau. Ta mơ màng trả lời: "Văn sư phụ, nếu người không tiếp tục ăn nữa thì sẽ đói bụng đấy." "A! Đông Nhật mau ăn đi, tên nhóc này ăn nhanh quá, không ăn bây giờ lát nữa không còn gì để mà ăn." Bữa cơm diễn ra như thế thì còn bàn chuyện gì được nữa chứ, cứ y như là 1 cuộc đọ sức. Sau khi càn quét hết thức ăn trên bàn ta mới cảm thấy hơi no. Văn sư phụ giận hờn nói: "Xem ra sau này phải bảo làm thêm thật nhiều cơm mới được. Lão Địch mắc toi ấy gửi đến cho ta 1 cái máng cơm đây mà." Ăn xong trở về căn phòng gỗ, Văn sư phụ nói: "Trường Cung à, sau này ngươi cùng Đông Nhật ở mé trái căn phòng này. Sư phụ ngươi muốn ta huấn luyện đặc biệt trong vòng nửa năm cho ngươi. Ngươi có chịu đựng nổi không?" Ta nhìn thấy trong mắt lão sư phụ này có 1 tia giảo trá. Xem chừng ngày tháng sau này không thể nào sống nổi với lão ta rồi. Nhưng ta lại không thể làm mất mặt Địch sư phụ. Ta kiên định trả lời: "Không sao đâu ạ, con nhất định có thể chịu đựng được." Trong lòng ta thầm nghĩ có đại ca ở đây thể nào cũng giúp ta ứng phó được lão sư phụ này. Chuyện phiếm 1 hồi, ta biết được Văn sư phụ là Quang Minh kỵ sĩ, còn Đông Nhật là Đại Địa kỵ sĩ, bên dưới mái tóc vàng của Đông Nhật tàng ẩn dấu vết của bán tinh linh - đôi tai nhọn hoắt ( bán tinh linh là kết quả của người và tinh linh kết hợp nên số lượng rất ít, đồng thời có cả trí tuệ của loài người và thiên phú của tinh linh, nói đến Đông Nhật, anh chàng này có vóc dáng của con người, dung mạo của tinh linh, mà tinh linh thì... dung mạo vô cùng đẹp đẽ, về điểm này thì ta thật không bằng Đông Nhật. Nếu so về thiên phú thì hắn tuyệt đối không kém ta, chỉ là vận khí của hắn không may mắn như ta mà thôi, haha). Văn sư phụ lại nói về tiễn pháp của Đông Nhật, là do tổ tiên truyền lại, thật vô cùng lợi hại, nhưng bản thân hắn ta thì chưa thể luyện thành được. Quan Chi Tử
  6. Ta bất giác nói: "Tiễn pháp của Đông Nhật huynh khá như vậy, nếu như học thêm chút ma pháp, sau đó luyện thành ma pháp tiễn thì uy lực càng lợi hại hơn." Cả hai thầy trò không thốt được lời nào, dùng nhãn thần vô cùng kỳ dị nhìn ta, trong ánh mắt của tên Đông Nhật hiển lộ vẻ khát vọng vô tận, ta ngạc nhiên:" Sao vậy, con nói gì không đúng sao?" Văn sư phụ là người đầu tiên mở miệng: "Không, ngươi nói rất đúng, nếu như ngươi không nói những lời này thì ta cũng muốn Đông Nhật đi tìm lão Địch, nhờ lão truyền thụ một ít ma pháp cho nó. Lần này ngươi đến đây, cả hai ngươi nên hợp tác với nhau, coi như là chúng ta trao đổi, ta cũng sẽ truyền thụ võ công cho ngươi." Ta cười nói: "Người đừng nghiêm túc như vậy, con và Đông Nhật huynh nhất định không phụ sự kỳ vọng của người và Địch sư phụ đâu." Sáng ngày hôm sau, Văn sư phụ bắt ta và Đông Nhật bắt đầu tiến hành khóa huấn luyện thể lực. Yêu cầu của Văn sư phụ vô cùng nghiêm khắc, so với Chiến Hổ đại ca thì khắc nghiệt hơn nhiều. Nếu ta không có sẵn chút căn bản, chỉ e là sớm gục ngã. Văn sư phụ khen thể lực của ta không giống những ma pháp sư khác, hihi, lão đâu biết rằng ta đã được huấn luyện ròng rã suốt 2 tháng trời trước đó. Buổi trưa càng không dễ gì nghỉ ngơi thoải mái được, vốn là Văn sư phụ còn muốn dạy ta đấu khí, ta đã nói là ta đã học qua 1 chút đấu khí rồi, do 1 người bạn truyền thụ, không muốn thay đổi nữa. Văn sư phụ muốn ta thi triển cho người xem, ta từ chối với lý do người bạn này không muốn ta cho người khác biết đó là loại đấu khí gì nên ta kiếm cớ cho qua chuyện. Vậy mà Văn sư phụ tức giận, nói không thèm quản ta nữa, kết quả là sang ngày thứ 2 cường độ huấn luyện thể lực của ta lại tăng lên gấp mấy lần. Thật là muốn giết ta mà. Lại nói đến Thăng Long Quyết mà Chiến Hổ đại ca đã dạy ta, đích thật là 1 phương pháp tu luyện đấu khí không tệ, ta chỉ cần đả Quan Chi Tử
  7. tọa 1 thời gian ngắn thì có thể khôi phục lại thể lực. Ma pháp lực dường như cũng tràn đầy, luyện thế nào cũng không cách gì tiến thêm nữa, chỉ là có thêm cảm giác tăng cường, nhưng hiện tại ta cảm thấy bên trong một cỗ lực có thể dời non lấp bể đang cuồn cuộn chảy trong người, ma pháp lực như là trường giang đại hải sôi sục không ngừng. Ta dùng phương pháp đã dạy Chiến Hổ đại ca để dạy cho Đông Nhật quang hệ ma pháp, hắn ta tiếp thu nhanh hơn Chiến Hở đại ca, ta cũng học được tiễn pháp của hắn, chỉ có thể dùng 2 từ "khủng khiếp" để hình dung. Trong phạm vi 800 mét không trật mũi tên nào, thị giác của hắn nhạy bén vô cùng, nói bắn vào cánh bên trái đại bàng, tuyệt nhiên không hề bắn chạm cánh phải. Văn sư phụ đã từng khoa trương, Đông Nhật chỉ cần dùng 1 con mắt thôi, cũng đã nhận ra con nào là con trống con nào là con mái rồi. Con người của tên Đông Nhật này thật hiền lành, tính cách có chút gì đó giông giống như ta, tuy chỉ mới tiếp xúc 1 thời gian ngắn nhưng chúng ta đã trở thành hảo bằng hữu rồi. Mỗi buổi chiều là khoảng thời gian mà bọn ta khoan khoái nhất vì có thể ra ngoài nghỉ xả hơi. Thời gian trôi qua nhanh thật, ta đã đến Tu Đạt thành hơn 1 tháng rồi. Hôm nay ta cùng với Đông Nhật đi ra ngoài dạo chơi, vừa mới ra khỏi học viện không xa thì có tiếng người gọi Đông Nhật. Một âm thanh yêu kiều truyền đến: "Đông Nhật ca ca." Ta và Đông Nhật cùng quay đầu lại, một cô gái với mái tóc màu hồng dài thật dài, có vẻ nhỏ hơn bọn ta 1, 2 tuổi (ta lớn hơn Đông Nhật 1, 2 tháng), ánh mắt lấp lánh trong veo, bước đến gần. Ta châm chọc tên tiểu tử Đông Nhật: "Là người yêu của ngươi hử?" Mặt của hắn chợt đỏ lựng, liền không ngừng giải thích: "Không phải, không phải, chỉ là bạn bè bình thường thôi." . Ta lại tiếp tục chọc hắn: "Thật không? Nhưng ta xem ra không giống như bạn bè bình thường, hihi." Lúc này cô gái tóc hồng bước đến trước mặt, nhìn Đông Nhật nói: Quan Chi Tử
  8. "Đông Nhật ca ca, lâu rồi không gặp, có phải Văn sư phụ hà khắc quá không, nhìn huynh hình như ốm hơn trước." Úi trời, quan tâm như thế mà hắn ta còn chối không phải người yêu nữa. Đông Nhật lắp bắp trả lời: "Chào... chào... Hoa Luân tiểu thư." Cô gái tên Hoa Luân đó tỏ vẻ không vui: "Chẳng phải đã nói rồi sao, không cần gọi muội là Hoa Luân tiểu thư, cứ gọi là Hồng Tuyết là được. Ô, vị này là ai?" Trời ạ... Giờ mới nhìn thấy ta, chẳng lẽ ta nhỏ con lắm sao? Cứ xem ta như là không khí vậy. "Hoa Luân... à... không... Hồng... Tuyết, hắn là bạn ta, là đệ tử cùa bạn Văn sư phụ, hắn học ma pháp. Ta cười mỉm nói: "Chào Hoa Luân tiểu thư, ta là Trường Cung Uy." Cô gái đó cũng trả lời: " Muội là Hồng Tuyết Hoa Luân , rất vui được gặp huynh." Ta quay sang Đông Nhật nói: "Ta còn chút chuyện phải làm, ngươi và Hoa Luân tiểu thư cứ hàn huyên tâm sự đi, ta đi trước đây." Nói rồi không đợi tên tiểu tử đó trả lời, ta phóng mình vọt thẳng, haha, cho tên tiểu tử đó cơ hội... haha haha. Quan Chi Tử
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2