intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Quang Chi Tử-chương 60&61

Chia sẻ: Le Thuy Duong | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:9

73
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Nhìn bóng dáng đã khuất của ta, cô gái tên Hoa Luân mỉm cười nói: "Bạn của huynh thật biết điều, nhanh như vậy mà đã đi rồi." Đông Nhật trong lòng không ngừng kêu khổ, trách ta không đáng làm bạn bè, một mình chuồn đi.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Quang Chi Tử-chương 60&61

  1. Quang Chi Tử Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu chương 60: Cô Nhân Đông Nhật Nhìn bóng dáng đã khuất của ta, cô gái tên Hoa Luân mỉm cười nói: "Bạn của huynh thật biết điều, nhanh như vậy mà đã đi rồi." Đông Nhật trong lòng không ngừng kêu khổ, trách ta không đáng làm bạn bè, một mình chuồn đi. Lần này bị Hồng Tuyết giữ chân, một nửa cơ hội để thoát thân cũng không có. Không bàn đến việc Đông Nhật đối phó như thế nào với Hồng Tuyết, sau khi rời khỏi bọn họ ta lững thững đi dạo, thậ là khó để có đuợc những lúc nhàn rỗi như thế này đây. Đang đi thì đột nhiên nhìn thấy phía trước có rất nhiều người bu lại thành một đám đông, có chuyện gì vậy ta? Tính cách hiếu kỳ của những thiếu niên đấy mà, ta cũng xúm lại coi. Thì ra là bảng thông cáo, ta cố len lỏi đến phía trước để nhìn cho rõ, bảng thông cáo viết đại khái là: Tháng sau cử hành Đại điển tỷ võ toàn quốc, hoan nghênh các cao thủ khắp nơi về tham dự, không giới hạn sử dụng võ công gì, nghĩa là có thể sử dụng ma pháp. Mười người đứng đầu có thể trực tiếp gia nhập vào binh đoàn Địa long. Đối với cái này thì ta chả thiết gì, ta vốn đã có Ngũ trảo Kim Long rồi, cần quái gì ninh đoàn Địa Long nữa, chẳng hứng thú gì... Ta trở về học viện, Đông Nhật vẫn chưa thấy về, ta liền đem chuyện đã đọc bảng thông cáo trên phố kể cho Văn sư phụ nghe. Văn sư phụ hỏi ta: "Trường Cung, ngươi tham gia không? Đây là 1 cơ hội tốt đó." Ta liền lắc đầu: "Con không tham gia đâu ạ, mọi người đều là kỵ sĩ, chỉ mỗi con là ma pháp sư, vậy thì còn ý nghĩa gì nữa. Huống hồ con cũng không muốn gia nhập binh đoàn Địa long. Sư phụ để Đông Nhật huynh tham gia đi." Quan Chi Tử
  2. Văn sư phụ lúc này mới phát hiện Đông Nhật không trở về cùng ta, liền hỏi: "Đông Nhật đi đâu rồi?" Ta mỉm cười 1 cách bí hiểm: "Huynh ấy á, thật là tốt, đang cùng với một cô nương tên là Hoa Luân Hồng Tuyết hẹn hò rồi." Văn sư phụ chau mày: "Thì ra là a đầu Hồng Tuyết." Ta vội hỏi: "Sư phụ cũng biết cô ta à?" "Đương nhiên biết chứ, cô ta là cháu vợ của đương kim thánh thượng, là con của em gái hoàng hậu. Từ sau khi ta mang Đông Nhật đến hoàng cung dự yến, cô gái đó cứ bám theo Đông Nhật suốt, ta e sợ sẽ ảnh hưởng đến con đường tu tập của tên tiểu tử ấy nên đã cố sức "cắt đuôi" cô gái đó. "Điểm này thì sư phụ không đúng rồi, trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng mà, người làm sao có thể cấm cản người khác tự do yêu đương chứ." Ta vừa cười vừa nói. "Cái tên tiểu tử nhà ngươi, một chút nghiêm chỉnh cũng không có, y như Địch lão đầu, không sai 1 nét. Hừ, đợi tên Đông Nhật này về ra sẽ hỏi nó". Chậc, Đông Nhật à, người không thể trách ta à, ta không phải cố ý. Haha... Mãi 1 tiếng sau đó Đông Nhật mới lò dò trở về. vừa bước đến cửa liền thấy sư phụ mặt mày hầm hầm: "Sư phụ, con về rồi." "Hừ, ngươi cũng còn biết đường trở về nữa à, võ công thì không học đến nơi đến chốn, chỉ giỏi học người khác đi tán gái nói chuyện yêu đương, mặt mũi của ta bị ngươi bôi tro trát trấu rồi. Thật là mất mặt." Ta cứ nghĩ tên tiểu tử này sẽ thành khẩn nhận lỗi, nào ngờ phản ứng của y không giống như ta tưởng tượng. Hắn ta điềm đạm nói: "Đệ tử là 1 cô nhi (Đông Nhật là do Văn sư phụ nhặt về nuôi, từ nhỏ đã theo Văn sư phụ học võ nghệ), người ta là hoàng thân quôc thích, đệ tử có tư cách gì mà dám củng với cô ấy nói chuyện yêu đương. Đệ tử về phòng mình đây." Nói xong liền quay người trở về phòng, chỉ còn lại ta và Văn sư phụ tròn mắt ngạc nhiên, Văn sư phụ thốt lên: "Cái tên nhóc này, hôm nay làm sao thế, từ Quan Chi Tử
  3. trước giờ nó đâu dám cãi lại ta." Ta suy nghĩ mãi rồi nói: "Nhất định huynh ấy đã gặp chuyện gì uất ức bên ngoài cho nên mới đem thân thế của mình ra mà tự ti. Sư phụ yên tâm, để con đi khuyên huynh ấy. Chuyện này con cũng có trách nhiệm. Lẽ ra con không nên bỏ mặc huynh ấy 1 mình." Ta trở về phòng, Đông Nhật ngồi trơ trong góc phòng y hệt một khúc gỗ. Ta đến trước mặt Đông Nhật hỏi hắn ta: " Sao vậy Đông Nhật? Kẻ nào đã khi phụ ngươi? Là ta không tốt, ta không nên bỏ mặc ngươi lại đó 1 mình." Đông Nhật lãnh đạm nói: "Không có liên quan đến huynh." "Vậy cuối cùng đã xảy ra chuyện gì với ngươi? Ngươi đừng có như vậy nữa được không. Ta cũng là kẻ bình dân, cho dù thế nào đi chăng nữa, người khác nói gì ta mặc kệ, cứ để họ nói." Ta dùng tay kéo đầu hắn ngước lên. Đông Nhật đột nhiên dùng lực đẩy ra thật mạnh, hét lên: "Dù ngươi là kẻ bình dân, nhưng ngươi còn có cha mẹ,... còn ta có ai,... cái gì ta cũng đều không có, ta là cô nhi. Ngươi biết bọn chúng nói ta là cái gì không? Họ nói ta là tạp chủng,... là tạp chủng,... người nghe rõ chưa?" Lúc này Văn sư phụ vội vàng chạy từ bên ngoài vào phòng, ôm chặt Đông Nhật, "con à, đừng như vậy, con còn có ta, lão già này chính là người thân của con đây." Đông Nhật trong vòng tay sư phụ dường như đã tìm được chút an ủi, bật khóc lớn, Văn sư phụ cũng không kiềm được, nước mắt rơi lã chã. "Con nói cho ta biết, là kẻ nào? Kẻ nào nói con là tạp chủng. Nói cho ta biết đi." Toàn thân Văn sư phụ phát tán sát khí vô cùng băng lãnh, ta tin rằng chỉ cần Đông Nhật nói ra 1 cái tên thôi, Văn sư phụ lập tức đi đem tên đó chém nát như tương. Có lẽ cũng biết được hậu quả đó, Đông Nhật vừa khóc vừa nói: " Người đừng hỏi mà." "Nói cho ta biết." hai bàn tay của Văn sư phụ nắm chặt hai vai của Đông Nhật, ta vội vàng chạy đến bên cạnh, gỡ hai tay của Quan Chi Tử
  4. ngưởi ra "sư phụ, chuyện này người đừng xen vào, người mà ra tay sẽ khiến người ta nói người ỷ lớn ăn hiếp nhỏ, chuyện của bọn hậu bối thì để hội bối bọn con giải quyết. Con nhất định cùng với Đông Nhật đòi lại công đạo." Trong lòng ta cũng bừng bừng nộ hỏa, dám khi phụ bạn bè ta, chán sống rồi sao. Văn sư phụ lúc này mới từ từ bình tĩnh lại, thở dài 1 tiếng: "Trường Cung, vậy ta trông cậy cả vào con." Ta lãnh băng nói: "Sư phụ có lẽ không biết, trước khi con đến đây, ma pháp lực của con đã đạt đến giai đoạn ma đạo sư rồi." . Vì để tăng thêm lòng tin của họ, ta không thể ẩn tàng thực lực được nữa. Văn sư phụ và Đông Nhật đều kinh ngạc há hốc mồm, ma đạo sư mà nhỏ thế này ư, thật khiến người khác khó chấp nhận được. Ta vẫn tưởng họ không tin, toàn thân bắt đầu phát xuất hào quang cực đại của quang nguyên tố. Một giây sau toàn thân hoàn toàn đắm chìm trong ánh sáng của kim cầu vừa xuất ra giữa trán, kim cầu không ngừng di chuyển vòng tròn ngay giữa vị trí 2 chân mày, đây chính là ma pháp mạnh nhất trong quang hệ cấp tám, dùng thuần năng lượng để công kích trực tiếp. Tên tiểu tử Đông Nhật dường như đã quên mất chuyện ban nãy, hắn vội nói: "Trường Cung, ngươi quả thật rất mạnh." Ta thu hồi ma pháp. nhìn tên Đông Nhật kiên định đáp: "Hảo huynh đệ, ngày mau chúng ta cùng đi tìm tên đã khi phụ ngươi để tính sổ. Thân phận chúng ta dù không bằng người ta nhưng tương lai nhất định có thể tự khai sáng sự nghiệp của bản thân Lời nói của ta làm cho Đông Nhật phấn chấn tinh thần trở lại, hắn nắm thật chặt tay ta, những gì muốn nói ra dường như đã nằm trong cái siết tay thật chặt đó. Văn sư phụ đã trở về phòng, ta mới hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện. Đông Nhật đem hết sự tình lúc đó nói rõ hơn. Thì ra sau khi ta bỏ đi xong, Hồng Tuyết khăng khăng đòi Đông Nhật phải đi tản bộ với cô ta, đi được 1 đoạn thì gặp ngay 1 đám Quan Chi Tử
  5. con cháu quý tộc, đều là cái gì con của công tước, con của bá tước nào đó, bọn chúng đều là những kẻ muốn đeo đuổi Hồng Tuyết, Cô ả Hồng Tuyết này đúng là hồng nhan họa thủy mà, bọn chúng đương nhiên vô cùng tức tối khi thấy Đông Nhật đi bên cạnh cô ta, lập tức buông lời ác ý với Đông Nhật, cái gì khó nghe nhất đều đem ra nói. Còn tên Đông Nhật này vốn từ nhỏ chưa bao giờ **ng chạm với ai cả, cũng không biết phản kích, chỉ có Hồng Tuyết lên tiếng bênh vực hắn ta, thế là hắn ta tức giận ra tay đánh mấy tên quý tộc đó, sau đó thì buồn bã trở về. Chương 61: Chủ động gây hấn Đông Nhật, ngươi yên tâm đi. Ngày mai chúng ta nhất định đi đòi lại công đạo." Ta kiên quyết nói. Sau đó ta giúp hắn cùng ta minh tư, như vậy có thể càng nhanh tiến vào giấc mơ ... ngày mai... nhất định ta phải vì hắn mà ra tay thôi. Sáng sớm, lúc ta và Đông Nhật chuẩn bị tiến hành buổi tập luyện thể lực như mọi ngày thì bị Văn sư phụ ngăn lại, "Hôm nay ta cho 2 ngươi nghỉ, các ngươi cứ tự do nghỉ ngơi, muốn đi đâu thì đi." Nói xong thì chuyển thân đi ngay. Ta và Đông Nhật đưa mắt nhìn nhau, cả 2 đều biết Văn sư phụ cho chúng ta thời gian để đi báo thù, haha, thật là hay quá. Ta vội thúc Đông Nhật mau đi thay y phục, đi tìm đám hỗn quý tộc kia tính sổ ngay. Viện trưởng, xin có hỏi viện trưởng đại nhân ở đây không?" Bên ngoài 1 âm thanh quen thuộc vọng vào, ra bước ra xem thì ra là gã giữ cửa bên ngoài học viện. Ta mỉm cười nói: "Môn vệ đại ca, có chuyện gì vậy? Văn sư phụ đã đến học viện để kiểm tra rồi." Ồ, thì ra là Trường Cung, không ổn rồi, xảy ra chuyện lớn rồi, Bỉ Quan Chi Tử
  6. Trữ công tước dắt theo vài vị bá tước đại nhân đến tìm viện trưởng, nhìn dáng vẻ rất hung dữ, không biết là có chuyện gì đây, mấy người bọn họ đem cả gia tướng đến, nhắm mắt mà đếm cũng trên trăm người, bên ngoài sắp không cản được họ nữa rồi." Gã giữ cửa tái xanh cả mặt, vừa nói vừa thở hổn hển. A, không phải chứ, bọn ta còn chưa tìm các người tính sổ thì các ngươi đã tìm đến đây tính sổ bọn ta. Thật là tức chết mà, ta lạnh lùng đáp: "Môn vệ đại ca, huynh chạy đi tìm ngay Văn sư phụ, còn ta và Đông Nhật sẽ ra ngoài cổng xem xảy ra chuyện gì." Ta và Đông Nhật lập tức chạy như bay ra ngoài cửa học viện. Ặc, sao mà náo nhiệt vậy, cứ như là đang họp chợ, một đám đông tụ tập che kín cả lối vào học viện, tên tiểu tử Đông Nhật kéo ta sang 1 bên, nói thì thầm vào tai ta: "Trường Cung, huynh xem, bên kia có mấy tên tiểu tử, chính là họ hàng của bọn quý tộc bị ta đánh hôm qua đấy." Ta thầm nghĩ, chậc, tên tiểu tử Đông Nhật này còn muốn trả thù cái gì nữa, hôm qua đánh người, toàn lựa con cái của đại quan mà đánh, bây giờ ma bước ra đó lên tiếng thì cũng chằng tác dụng gì, ta bèn kéo Đông Nhật bước ra. Hắn muốn lên tiếng nhưng lại không dám mở miệng, bởi ta đã chủ động hét to lên: "Mọi người yên lặng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao kéo đến Kỳ sĩ học viện gây náo loạn?" Một tên phì lũ lừ đừ bước tới, "Ngươi là ai, kêu viện trưởng của các ngươi ra đây nói chuyện. Ta là Bỉ Kì." Mặc dù tên này mập vô cùng, nhưng ta cảm thấy trong nhãn thần của hắn lấp lánh tinh quang, tên công tước này quả thật không đơn giản, hắn là 1 cao thủ. Ta giả lả nói: "Công tước đại nhân, ta là học sinh của học viện, Người đem nhiều người đến trước cửa học viện thế này, chỉ e là không được hay cho lắm, Văn viện trưởng sẽ đến ngay bây giờ, Người có thể bảo bọn họ đứng vào 1 góc bên kia đường đợi 1 lát được không?" Hắn ta nhíu mày nói: "Ngươi là con cái nhà ai, trước giờ ta chưa gặp qua ngươi, có phải là dân thường không?" Quan Chi Tử
  7. Ta gật gật đầu đáp: "Phải, ta xuất thân từ dân thường... " , không đợi ta nói hết câu, hắn liền cắt ngang, "thì ra là một kẻ tiện dân, ngươi không có tư cách nói chuyện với ta, cút qua 1 bên." Nghe những lời hắn nói, ta lập tức nộ khí xung thiên: "Dân thường thì đã sao? Dân thường không phải là người sao? Chỉ có quý tộc các ngươi là người chắc, không có những dân thường thì bọn ta thì lũ quý tộc các ngươi lấy cái gì để ăn lấy cái gì để uống, nếu không có tổ tiên chúng ta thì các người lấy gì ăn? Có gì tài giỏi không, ta cứ đứng đây đấy, ngươi làm gì được ta?" Lời ta thốt ra khiến những người dân thường đứng đây đều lên tiếng lên tiếng ủng hộ, bởi ngày thường bọn họ đã chịu không biết bao tủi nhục mà bọn quý tộc đem lại. Phía sau ta Đông Nhật không ngừng ra hiệu, sau này ta mới biết, thế lực sau lưng tên công tước Bỉ Kì này vô cùng lớn Lời nói của ta hiển nhiên đã làm hắn giận run người: "Được lắm, 1 kẻ tiện dân mà dám cãi lại ta, người đâu, cho hắn ta một bài học." . Nơi đây dù sao cũng là chốn đông người, hắn ta không thể làm gì quá đáng, nếu muốn giết ta thì hắn phải tìm 1 nơi hẻo lánh ít người qua lại mới được. Thủ hạ của hắn đương nhiên biết rõ ý của chủ nhân nên chỉ cần ra sức đánh ta đến tàn phế thì thôi. Đông Nhật đột nhiên từ sau lưng ta bước ra, hét lớn: "Các người muốn làm gì, đây là Kỵ sĩ học viện, không để các ngươi làm loạn." Sự xuất hiện của Đông Nhật không những không giúp ta giải nguy mà còn tự chuốc họa vào thân. Thấy Đông Nhật xuất hiện, trong đám người của tên công tước có kẻ nhận ra y, đột nhiên hét lớn: "Chính là hắn, hôm qua hắn đã đánh bọn ta." Tên Bỉ Kì trừng mắt nhìn Đông Nhật, độc ác nói: "Thì ra là kẻ đã đánh anh em của ta, hừ, ta sẽ cho ngươi chết thật thảm khốc. Lên, bao vây bọn chúng lại, đừng để tên nào thoát." Tay chân của tên Bỉ Kì lập tức vây bọn ta lại, sự tình không ổn rồi, tên tiểu tử Đông Nhật bên cạnh ta cứ mãi thụt lùi, ta bèn Quan Chi Tử
  8. dùng tâm linh nói với hắn: "Sợ cái gì, ngươi quên ta là ma đạo sư rồi sao?". Lời ta nói khiến hắn yên tâm phần nào, có ma đạo sư ở đây thì còn sợ gì nữa. Bọn ta đang bị bao vây tầng tầng lớp lớp, như cá nằm trong rọ, không cần khoa trương bọn ta bất quá chỉ là 2 đứa trẻ mà thôi, tên công tước mập cất giọng: "Xông lên, bắt bọn chúng lại." Xem ra hắn muốn tìm 1 nơi thật vắng vẻ để "trừng trị" bọn ta đây. Đám dân thường bên ngoài quá phẫn uất trước hành vi áp bức dân thường của lũ quý tộc, nhưng lại sợ thế lực tên Bỉ Kì nên chỉ dám tức giận nhưng không dám lên tiếng. "Ai dám bước tới." Ta quả thật đã bị kích nộ, nếu theo tính cách bình thường của ta thì chắc chắn ta đã bỏ chạy rồi, nhưng có lẽ do ta thực lực hiện tại của ta quá cường hãn, lại thêm đối phương ức hiếp người quá đáng nên ta không cách gì nhẫn nhịn được nữa, ta quyết định không bỏ chạy, sống mái với bọn chúng một phen. Ta niệm thầm chú ngữ bảo vệ ta và Đông Nhật, 1 tầng bạch quang nhàn nhạt bao bọc lấy ta và Đông Nhật, ngoại trừ Đông Nhật ra, mọi người đều lầm tường đó là Thiên đấu khí, kỳ thực đó chỉ là ánh sáng thần thánh của ma pháp mà thôi. Tên Bỉ Kì cũng vô cùng kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ thực lực của 2 tên tiểu tử này cường mạnh quá, chả trách bọn kia bị nó đánh tơi bời. Cũng may là hôm nay đem theo nhiều người, "Mọi người cùng lên 1 lượt, ta không tin bọn chúng có thể cản được." "Thật là mất mặt, muốn lấy đông hiếp yếu hả?" Ta không thèm chấp. Nghe ta nói xong. phần đông trong đám người của Bỉ Trữ đều dừng lại không tiến lên bước nào, xem ra bọn chúng vẫn còn là người trọng danh dự, tinh thần kỵ sĩ đã bám sâu vào trong tiềm thức của bọn họ, đây đúng là thời điểm tốt nhất. Ta bèn ngâm xướng 1 tràng chú ngữ: "Hỡi quang nguyên tố vĩ đại, ta là bạn của người, ta thỉnh cầu người hãy phát xuất hào quang vô tận." .Đây chính là ma pháp công kích cấp 5 trong quang hệ ma pháp, , bề ngoài khiến người ta vô cùng kinh khiếp Quan Chi Tử
  9. nhưng lực công kích không cường mãnh cho lắm. Cùng với lời ngâm xướng của ta, toàn thân ta bắt đầu phát ra luồng bạch quang chói mắt bao phủ khắp phạm vi 50 mét, mấy tên vô lại đứng trong phạm vi 10 mét đều bị bắn ra xa, một vài tên thực lực kém thì bị thụ thương không nhẹ. Ta lạnh lùng nói: "Nếu ai không muốn sống thì cứ bước tới, xem xem huynh đệ bọn ta rốt cuộc có thể thu phục được cái đám rượu thịt hỗn tạp các ngươi không?" Cả đám người không dám nhúc nhích, tên Bỉ Kì xem tình hình không ổn liền bước lắc lư về phía trước, trên khuôn mặt đầy nọng mỡ đó, cặp mắt ti hí nhỏ xíu híp lại như sợi chỉ, phùng mang trợn má nói: "Chiêu thức ngươi vừa dụng lúc nãy có phải là ma pháp không? Hảo tiểu tử, xem ra ta đã xem thường ngươi rồi, để cho ngươi thấy thực lực của ta, xem ta có phải là tên quý tộc vô dụng không. Hừ." Hắn vừa dứt lời, ta cảm giác toàn thân có một cỗ áp lực cực lớn, trên thân hình tên công tước lùn đó phát xuất một cỗ khí thế kinh thiên, thật không thể tin... lẽ nào... lẽ nào... Lời nói của hắn đã chứng minh ta suy đoán đúng, hắn đắc ý nói: "Không ngờ phải không, ta cũng là Quang Minh kỵ sĩ, ngươi cho rằng chỉ có lão già đó là Quang Minh kỵ sĩ? Những người có thực lực cường mạnh ở Tu Đạt Quốc này không phải chỉ có 1 mình hắn ta. Quan Chi Tử
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2