YOMEDIA
ADSENSE
Quang Chi Tử-chương 70&71
74
lượt xem 2
download
lượt xem 2
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Đông Nhật đi rồi, ta bây giờ thầm nghĩ phải nhanh chóng khôi phục ma pháp lực, ta nhắm mắt lại, toàn bộ tinh thần tập trung vào kim cầu trong cơ thể đang vận chuyển, hấp thu rồi áp súc ma pháp lực. Như vậy vẫn quá chậm, ta thử thay đổi, gọi về quang nguyên tố từ không khí.
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Quang Chi Tử-chương 70&71
- Quang Chi Tử Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu Chương: 70 Đông Nhật đi rồi, ta bây giờ thầm nghĩ phải nhanh chóng khôi phục ma pháp lực, ta nhắm mắt lại, toàn bộ tinh thần tập trung vào kim cầu trong cơ thể đang vận chuyển, hấp thu rồi áp súc ma pháp lực. Như vậy vẫn quá chậm, ta thử thay đổi, gọi về quang nguyên tố từ không khí. Ta cảm thấy rất nhiều quang điểm bay quanh ta , so với ta tự chữa trị quả nhiên nhanh hơn, ta toàn tâm hướng toàn bộ kinh mạch dụng ma pháp lực khôi phục. Rồi trận đấu cũng bắt đầu, trên đài bên ta chỉ có 3 người là ta, tu ti cùng đông nhật vì hành áo và cao đức thương thế quá nặng nên không thể tiếp tục tham gia trận đấu. Lần trước nếu cuối cùng ta còn ma pháp lực có thể vì bọn họ khôi phục một chút, tuy vậy bây giờ ma pháp lực của ta cũng chưa đến 70% lúc tốt nhất nhưng ta vẫn muốn liều mạng . Vốn buổi sáng ta phát hiện chính mình ma pháp lực không thể khôi phục hoàn toàn nên đã thử liên lạc cùng tiểu kim , hy vọng nhờ lực lượng to lớn của nó mà đạt thắng lợi trong trận đấu nhưng dù gọi thế nào nó cũng không tỉnh. Sau nghĩ lại, ta mới biết vì trận đấu trước ta đã dốc hết ma pháp lực, tiểu kim sợ ta thân thể thụ thương , nó đã đưa chính mình ma pháp lực tích trữ được dều truyền hết cho ta , chính nó bởi vì ma pháp lực can kiệt mà tiến vào ngủ say, nếu không ta khi đó căn bản khôi phục không được 30% ma pháp lực. Quan Chi Tử
- Hôm nay đến xem trận đấu có rất đông người đương nhiên cả hai bên công tước cùng Văn sư phụ cũng tới. Bây giờ dù nói thế nào đều chậm rồi, chỉ có thể liều mạng, chúng ta lựa chọn chiến đấu đoàn thể, chỉ có điều lần này ta đứng ở đầu tiên. Ta cầm trong tay ma pháp trượng, nhìn đối thủ ta trong lòng cảm giác bọn họ giữ tuyệt đối ưu thế, dù vậy họ cũng không có biểu hiện đắc ý, họ rất trầm tĩnh đứng ở phía đối diện tựa như một toà núi cao vững chãi, làm ta không thể nhìn thấu, ta biết lần chiến đấu này tuyệt đối không kém hơn so với lần trước. Hôm nay chúng ta nhất định thần kỳ chiến thắng, ta cũng không nói lời nào, ma pháp trượng giơ lên, mắt nhắm lại dụng tâm cảm ứng, chú ngữ cũng không niệm, mà là dụng đấu khí tụ tập tại ma pháp trượng đồng thời phóng ra ma pháp lực từ kim đan , làm cho chúng dung hợp, đến lúc ta cảm thấy chúng đã bão hoà chính là ta tại chỗ chíên hổ đại ca trong lúc vô ý mà phát minh ra ma pháp đấu khí dung hợp kỹ thuật, mặc dù còn chưa thành thục , như lúc này ma lực là chính còn đấu khí chỉ phụ trợ, chính là ta cũng không có biện pháp nào hơn, ma pháp lực của ta lúc này không thể dùng đại ma pháp, dùng cách này còn có thể tiết kiệm một chút pháp lực. Bỉ Kì cảm thấy trên người ta phát ra khí thế cường đại, ma pháp trượng tụ tập một lực lượng đáng sợ, hắn không biết là ma pháp gì, chỉ cùng nhau thành lập một cường đại vòng phòng ngự. Ta dùng tâm linh cảm ứng nói cho Đông Nhật chuẩn bị bắn tên đây là cơ hội duy nhât của chúng ta, tuyệt đối không thể thất bại. Ta vươn tay trái, ma pháp lực còn thừa toàn bộ ngưng tụ , trong tay phát ra quang mang nhàn nhạt kim quang, ta ngâm chú ngữ:" Quang nguyên tố, bằng hữu của ta, ta thỉnh cầu các ngươi phát ra vô tận ngọn lửa, tiêu diệt địch nhân trước mắt." Đây là ma pháp quang hệ cấp bảy quang diễm thôn thiên. Theo chú ngữ, tảng lớn quang diễm ngập trời do quang nguyên tố tạo thành vây quang vòng phòng hộ .Bỉ Kì biết nếu chỉ phòng ngự sẽ rất bị động , hắn cũng không che dấu thực lực, trên người phát ra kim quag nhàn nhạt, kỵ sĩ kiếm giơ cao hô :"Diệt thiên thập trảm". Hắn không chém về phía ta mà chém lên ma pháp Quan Chi Tử
- của ta chính là bầu trời, thiên không tựa như bị xé rách , xuất hiện một cai khe hình chữ thập ,toàn bộ quang nguyên tố bị hút vào đó , chân chính quang minh kỵ sĩ, Tu Đạt thật sự bồi dưỡng nhiều nhân tài. Dưới sân Văn sư phụ sắc mặt đại biến, ông biết ý nghĩa thực sự của chiêu này. Ta nghĩ chiêu này cùng thứ nguyên trảm rất giống nhưng uy lực lớn hơn rất nhiều, ta không thể do dự, ma pháp trượng phóng xuất một đạo quang nhận về phía đối phương, đây mới chân chính là một chiêu tất sát ,vừa rồi là ma pháp mê hoặc đối phương thôi, ta toàn lực tấn công ma pháp cùng thể lực đều tiêu hao, nửa quỳ trên mặt đất , trong lòng thầm nghĩ, Đông Nhật còn lại tựu xem chính ngươi hành động. Bỉ Kì hô:" mọi người cẩn thận" đồng thời nhanh chóng chuyển lên đầu tiên, kỵ sĩ kiếm phát ra một đạo kim quang " Tha kiếm trảm " nếu hắn có chuẩn bị tất ta không thể làm gì được, nhưng hắn vừa tiếp một ma pháp cấp bảy của ta không ngờ tới ta công kích tiếp ngay ma pháp cấp tám. Đấu trường phát ra một tiếng nổ lớn,sau đó khắp sân tràn ngập sương khói,ta bị lực phản chấn mãnh liệt đẩy về phía sau, tu ti ôm lấy ta, nhất chiêu sát thủ của ta có thể dùng đến cũng là chiêu tuyệt sát. Năm đạo quang ảnh nhàn nhạt, từ phía sau tu ti và ta xuất hiện, phóng vào trong sương khói. Nhất thời từ sương khói truyền ra những tiếng kêu đau đớn, ta trong lòng mừng rỡ, thành công rồi. Quang ảnh vừa rồi không phải ta phát ra Đông Nhật vẫn chờ cơ hội từ đầu , hắn dồn hết đấu khí cùng ma pháp lực vào năm mũi tên rồi dùng nhãn lực tinh minh thiên phú của tinh linh phát ra tất sát chi tiễn . Chương 71: Quan Chi Tử
- Bỉ Kì công tước cùng Văn sư phụ đều nhìn lên sân đấu, sương khói dần dần biến mất, Bỉ Kì chiến đội toàn bộ ngồi trên mặt đất, trên vai đều cắm một mũi tên ngắn. Tu Đạt Kì Lỗ dùng kỵ sĩ kiếm chống cơ thể, vai trái cũng cắm cùng một loại đoản tiễn. Đông Nhật hô to :" Trường Cung, chúng ta thành công rồi" Trong khi chúng ta chuẩn bị ăn mừng chiến thắng , chợt có tiếng của Tu Đạt Kì Lỗ :" Mặc dù ta rất bội phục mưu kế cùng thực lực của các ngươi, nhưng các ngươi vẫn không thể thắng được." Tu Đạt Kì Lỗ chậm rãi từ mặt đất đứng lên, chun quanh khán giả phát ra nhiều tiếng kinh hoán, Tu Đạt Kì Lỗ dùng tay phải nắm lấy đuôi mũi tên nhổ ra , không thấy có dấu máu, hiển nhiên hắn dụng đấu khí che đi huyệt vị của bản thân. Hắn nói:" Kỳ thật, nếu chỉ là trận đấu bình thường ta đã nhận thua, vì các ngươi mà hạ thủ lưu tình. Nếu không ngoại trừ ta, đồng đội ta không thể ngăn cản ma pháp tiễn vừa rồi." Tu Đạt Kì Lỗ lãnh đạm nhìn ta hỏi:" Ta nói đúng không ? Trường Cung." Ta từ trong lòng Tu Ti đứng lên ,hơi loạng choạng một chút, Tu Ti vội chạy lại cho ta dựa, ta lau vết máu nơi khoé miệng một chút, nở một nụ cười khổ, trả lời:" Ngươi nói đúng, nhưng cũng không có đạt tới ta dự kiến nếu không ngươi nên không đứng dậy được mới đúng." Tu Đạt Kì Lỗ nở nụ cười nói:" Nói thật, ta thực sự rất bội phục ngươi, các ngươi vừa gian khổ chiến thắng thân vương chiến đội, vốn ta tưởng các ngươi hôm nay căn bản không có khả năng chống cự, không nghĩ tới chúng ta tổn thất đến 4 người, nếu không phải vì danh dự của phụ thân ta ta nhất định sẽ không đánh bại các ngươi." Ta cảm giác, hắn đang cười nhạo, ta vung tay lên, lạnh lùng nói:" không cần nói nữa, nói cũng vô tác dụng, ngươi nghĩ chúng ta đều mất đi chiến đấu lực sao? Ngươi nhất định thắng sao? Đến đây đi, chúng ta sẽ không nhận thua , trừ khi đánh tới lúc ta Quan Chi Tử
- không thể dậy nổi." Tu Ti , Đông Nhật cùng đến sau ta tỏ ý giúp đỡ. Ta nói nhỏ chỉ đủ hai người bọn họ nghe thấy:" ta không thể đánh tiếp rồi, hai người lên đi, nhất định đánh bại hắn." Đông Nhật dụng tốc độ nhanh nhất kéo cung, mũi tên hướng về phía Kì Lỗ . Kì Lỗ hờ hững nói:" còn muốn cố đấu thêm sao?" Kỵ sĩ kiếm nhanh chóng phong kín đường tên bay. Tinh linh tiễn cường đại đập vào kiếm quang khiến Kì Lỗ phải lui về phía sau một bước. Kì Lỗ không nhịn được khen :" Hảo tiễn pháp, ngươi là cung tiễn thủ tốt nhất ta từng gặp, ta căn bản không thể né tránh tên ngươi phát ra, nếu có cơ hội ta nhất định cho ngươi gia nhập đệ nhị quân đoàn của ta." Đối diện đương nhiên Đông Nhật nghĩ hắn trào phúng, thu hồi cung tên, huy vũ kỵ sĩ kiếm đánh tới, ta vội nói:"Tu Ti huynh cũng lên đi" Tu Ti đỡ ta ngồi xuống đất xong cũng gia nhập trận đấu, mặc dù Tu Ti còn kém Kì Lỗ một bậc, nhưng thực lực còn kém hơn rất nhiều, Kì Lỗ nhẹ nhàng ứng phó với sự tiến công của hai người, đồng thời nói:" Trường Cung, ngươi vì sao không gọi về ma thú hôm qua ngươi sử dụng, chỉ có như thế các ngươi mới có thể đánh." Ta trong lòng cười khổ, nếu có thể gọi tiểu kim ta còn để người càn rỡ sao? bây giờ trong cơ thể ta ma pháp lực đã tiêu hao hầu như không còn, dùng cách gì đối phó hắn đây. Kì Lỗ xem ta không trả lời tự nhiên đoán được ta không thể triệu hồi huyễn thú, nên bật cười to rồi tăng cường thế công, nhất thời đánh bật tu ti và Đông nhật sang hai bên, ta vội hô:" Tu Ti ngăn cản, Đông Nhật bắn tên." Nghe ta nhắc Đông Nhật không do dự lập tức lắp tên ,Kì Lỗ không muốn đối đầu với iễn pháp nên vội quát:" Lôi báo kiếm pháp- nộ báo chi lôi." Kỵ sĩ kiếm hoá thành một đường kiếm ảnh hướng tu ti cùng đông nhật, mũi tên do đông nhật phát ra bị kiếm quang cường đại chấn nát, Tu Ti ngăn cản đại bộ phận lực Quan Chi Tử
- đạo, tuy vậy cả hai vẫn bị một lực lượng mạnh mẽ kích bay lên không, đầy trời huyết vũ. Văn sư phụ cùng Bỉ Kì công tước đều đứng lên. Khi ta nhìn tới đồng đội, hai người đã bị trọng thương nằm ở bên cạnh ta. Đông Nhật đã ngất xỉu, Tu Ti chưa biết thế nào, trên người chiến giáp bị nghiền nát, kỵ sĩ kiếm chỉ còn một đoạn chuôi,cả người có vô vàn vết thương. Hết rồi,hết tất cả rồi, chúng ta thật sự không thể chiến thắng sao? Kì Lỗ tiến lên hai bước nhận lỗi:" xin lỗi, ta không muốn dùng sát chiêu đó nhưng Đông Nhật phát ra mũi tên đó ta thực sự không thể ngăn cản được, buộc phải dùng hạ sách, các ngươi nhận thua đi." Bây giờ chỉ còn ta có thể cử động, ta không thể thua, từ khi sinh tới nay ta chưa bao giờ khát vọng chiến thắng ,tại niềm tin chiến thắng mãnh liệt ta đứng lên, lạnh lùng nhìn Kì Lỗ, run rẩy giơ lên ma pháp trượng bắt đầu ngâm xướng:" Sáng thế chi thần vĩ đại, thỉnh cầu ngài trợ giúp, dụng ngài vô tận lực lượng mở ra tánh mạng lực của ta" bất chợt một bóng người cao lớn xuất hiện sau lưng ta dùng bàn tay chém tới gáy ta, ta kêu lên một tiếng đau đớn, ngất xỉu trên mặt đất... CHƯƠNG 71: Thì ra vào thời điểm mấu chốt, Văn sư phụ xuất hiện, ông kích động ôm lấy ta vào lòng, thì thào nói:" Hài tử ngốc, ngươi sao lại ngốc như vậy, sao co thể sử dụng tánh mạng ma pháp, nếu chậm một bước chắc ta sẽ vĩnh viễn không tha cho chính mình." Quả thật, ta dùng tánh mạng ma pháp kích phát tiềm lực, nhưng tổn thất ít nhất cũng là một nửa táng mạng lực, thậm chí là toàn bộ táng mạng, Văn sư phụ nghe được ta phát ra chú ngữ đã kịp thời ngăn lại. Dưới sân khán giả quan chiến phát ra nhiều ý kiến phản đối, có Quan Chi Tử
- rất nhiều người nhận ra Văn sư phụ nên càng cao hô:"Phạm quy, phạm quy." Trọng tài cũng đi tới, cung kính hỏi:" Viện trưởng đại nhân, ngài định..." Văn sư phụ ôm ta đứng lên, phất phất tay nói:" Ta đại biểu Quang diệu chiến đội nhận thua." Quay đầu lại ông nói với Kì Lỗ:" ta sẽ đi nhận lỗi với phụ thân ngươi." Kì Lỗ muốn nói gì đó, nhưng thấy vẻ mặt trầm thống của Văn sư phụ cuối cùng cũng không nói nên lời. Trận đấu vì chúng ta thảm bại mà chấm dứt. Ta tỉnh dậy, nhận ra mình đang ở một nơi rất sạch sẽ, ta ngoái cổ nhìn khắp phòng, ngoại trừ ta chung quanh còn có bốn chiếc giường, trên đó là toàn bộ thành viên Quang diệu chiến đội chúng ta, Cao Đức đang ngồi nói chuyện cùng Hành Áo, Đông Nhật và Tu Ti không biết hôn mê hay đang ngủ. Ta rên lên một tiếng vì đau, Hành Áo:"A, Trường Cung tỉnh rồi, Trường Cung lão đại ngươi cảm thấy thế nào? " Quái, ta trở thành lão đại từ lúc nào Ta hỏi nhỏ:" Còn chưa chết được, chúng ta vì sao ở đây, trận đấu cuối cùng thế nào rồi?" Hành Áo thở dài, bắt đầu kể chuyện sau khi chúng ta hôn mê. Nguyên lai, sau khi trận đấu chấm dứt Tu Đạt quốc vương nghe kể về tinh thần ương ngạnh của chúng ta đã đặc phê cho chúng ta vào nội cung dưỡng thương, sai ngự y chẩn trị, càng kinh ngạc hơn là Bỉ Kì công tước cũng không làm khó Văn sư phụ , càng không nhận lời tạ lỗi của Văn sư phụ . Nghe được Văn sư phụ không có chịu nhục, ta thở ra một hơi dài, cảm thán nói:"đều do ta không có tài, xem ra ta phải đi một con đường rất dài nữa." Hành Áo cười nói:"thôi đi, Trường Cung, ta bây giờ chân tâm phục ngươi rồi, bằng thực lực của chúng ta có thể chiến thắng Thân vương chiến đội đã rất kinh ngạc rồi, các ngươi ba người còn suýt nữa thắng Phong long chiến đội, nghe Văn sư phụ nói Quan Chi Tử
- nếu ông không kịp thời ngăn thì ngươi ngay cả tánh mạng ma pháp cũng dùng tới, ngươi thật sự quá mạnh. Nếu không có ngươi, sợ là chúng ta liều mạng cũng không có cơ hội, Ta cùng Cao Đức còn có Tu Ti khi chiến thắng Thân vương chiến đội đã quyết định từ nay về sau nhất định cùng ngươi chiến đấu. Hành Áo nói làm ta cảm thấy thật ấm áp, ta mỉm cười nói:" yên tâm đi, chúng ta là một chiến đội mà,vĩnh viễn ta không quên các ngươi. Đông Nhật cùng Tu Ti sao rồi?" "Mặc dù thương thế rất nặng, nhưng bọn họ không có nguy hiểm đến tính mạng, Nghỉ ngơi nhiều một chút là được, ngươi cũng nhanh nghỉ đi, đừng nói nhiều nữa, đến bữa cơm ta sẽ gọi ngươi." "Tốt, ta ngủ thêm một chút." Hết thảy mọi chuyện đều giải quyết xong, mặc dù chưa phải viên mãn nhưng còn có thể chấp nhận được, ta phóng túng thân thể, êm êm ái ái tiến vào mộng đẹp. Không biết qua bao lâu, có thứ gì đó rất thơm, một trận hương thơm mê ngươi kéo ta từ trong giấc mơ tỉnh dậy, mơ mơ màng màng mở mắt, oa, tất cả mọi người đang chuẩn bị ăn cơm, ta hỏi liền:" có phần ta không, ta đói chết được ." Văn sư phụ cũng có mặt, thấy ta tỉnh lại thì cười nói:" không cần gọi ngươi cũng tỉnh lại đó thôi, nhanh ăn đi." Một thị nữ giúp ta nửa nằm nửa ngồi rồi đặt một cái bàn nhỏ trên giường, mang ra một bát to canh cùng một ít đồ ăn. Ta ăn năn nói:" Xin lỗi Văn sư phụ ,ta không hoàn thành sứ mạng của mình. " Văn sư phụ nhẹ lắc đầu:"Hài tử, ngươi đã làm phi thường tốt, nhưng từ nay về sau không thể dễ dàng dụng tánh mạng ma pháp như vậy nữa, ta đã tưởng không biết nói thế nào với Lao Luân, Bỉ Kì cũng không phải không biết đạo lí, nếu công bình mà đấu chúng ta có thể thắng, kỳ thật thất bại đối với các ngươi mà nói chưa chắc đã là chuyện xấu, nó làm các ngươi biết rõ thực lực của mình chưa đủ, từ nay về sau cố gắng hơn, thôi ăn cơm đi." Ta đã cố không nói chuyện cùng mọi người, bởi vì thực sự trong Quan Chi Tử
- miệng ta rất nhiều nước miếng, bát canh màu vàng sậm tỏa ra mùi thơm nức mũi, ta làm một ngụm rồi mới nói, oa, ngon quá, ta không nhịn được hỏi:"Đây là loại canh gì vậy, ngon quá." Tu Ti trả lời:"đây là cung đình bí chế tên là Chúng Tiên thang, dùng rất nhiều loại dã vị cùng linh chi,lộc nhung,hà thủ ô nhiều loại danh quý ninh một thời gian dài mới thành, phi thường trân quý, mà sao ngươi ăn xong nhanh vậy?" Ta đỏ mặt lên, to giọng nói:" cái gì mà nói ta ăn xong, các ngươi không ăn sao?" Tất cả mọi người ha ha cười to, chính ta cũng không nhịn được cười, đến lúc động vết thương đau quá mới dựng lại. Cùng nhau trải qua khảo nghiệm sanh tử làm quan hệ mọi người gần hơn rất nhiều, rất nhiều Ta ăn như gió thổi mây bay hết phần của mình, mọi người còn chưa có ăn xong, ta nhìn xung quanh, thấy Đông Nhật ăn chậm nhất, tựu hỏi hắn:" ngươi ăn không ngon a?" Đông Nhật nhìn vẻ thèm thuồng trong mắt ta cười nói:" ngon" Ta lại quay qua Tu Ti nói:"Oa, Tu Ti, canh của ngươi sao nhiều hơn của ta, thiên vị quá." Nghe xong ta nói mọi người rốt cục không nhịn được cười, Cao Đức còn phun cả thức ăn từ trong miệng ra, ta vội nói:"ngươi không ăn đừng phí phạm vậy!" Cuối cùng Văn sư phụ cũng giải thích:"Trường Cung a, bọn họ miệng vết thương đều nhanh lành, còn ngươi vẫn chưa khỏi, thân thể suy yếu nặng, ăn nhiều ngược lại không tốt." Nghe Văn sư phụ nói ta đầy bất mãn nằm xuống, ta chưa từng ăn qua cái gì ngon như vậy, thừa dịp mọi người không chú ý ta sai thị nữ nói đầu bếp nấu thêm cho ta một chút. Vết thương của mọi người đều lành rất nhanh, cơ bản đều khỏi hẳn, ta thực sự không nghĩ nhanh như vậy a, ta còn chưa thử hết các mĩ vị của hoàng cung a. Đến hôm nay,Văn sư phụ thấy chúng ta đều đã bình phục, tựu dẫn chúng ta đi gặp hoàng thượng, ta thấy cũng phải, không thể ăn không của người nhiều đồ vậy cũng nên hỏi thăm chút. Quan Chi Tử
- Ta nghĩ hoàng cung thật giống mê cung, ta không thể nhớ nổi, xem ra ta thấy mọi người khác cũng vậy. Chúng ta đi tới một tòa kiến trúc vô cùng hoành vĩ, Văn sư phụ nói đây là Cần Chánh điện. Mọi người vừa tập trung lại, Văn sư phụ nói chúng ta quỳ xuống, chúng ta theo ông hô to cái gì vạn vạn tuế. Xong hết nghi lễ ta trộm ngước lên . Đây là Tu Đạt quốc vương sao? Chỉ thấy một người ngồi trên long ỷ, mặc một thân bào phục hoa lệ, đại khái rất uy nghiêm, hai mắt tỏa hào quang. " Không cần đa lễ, mọi người hãy bình thân" Tu Đạt quốc vương hiển nhiên rất trọng dụng chúng ta, hỏi chúng ta có nguyện ý làm quan không? Nửa ngày không ai nói gì, ta mới phát hiện bọn họ đều đợi ta, xem ta ý kiến thế nào, ta cũng không phải người Tu Đạt, nhưng cũng đành phải cúi đầu tạ ơn, xong nói chúng ta tựu tuổi còn nhỏ, trận đấu lần này khiến chúng ta đều cảm thấy công phu chính mình còn phải học tập nhiều, từ nay về sau võ học đại thành nhất định báo ân quốc gia. Đúng những lời mà ta ăn trộm được của Văn sư phụ. Hoàn hảo a, quốc vương thật sự rất anh minh, một chút đều không làm khó chúng ta, chỉ là miễn lễ hai câu rồi cho chúng ta cáo lui. Rốt cục trở lại phòng của Văn sư phụ, mặc dù không có đồ ăn ngon nhưng ta vẫn cảm thấy nơi này tốt hơn vì rất thoải mái.:full: Sau đó, chúng ta không hề tách ra, mỗi ngày đều rèn luyện thân thể cùng vũ kĩ, ta đem quang hệ ma pháp một ít đơn giản dạy lại cho đồng đội, thời gian vội vã mà qua, bất tri bất giác đã qua sáu tháng. Mặc dù không nghĩ phải rời xa nhũng đồng đội thân thiết, nhưng ta còn phải hoàn thành sứ mạng của chính mình , ta tìm tới Văn sư phụ nói:" Văn sư phụ, cám ơn ngài mấy tháng nay đã dạy bảo ta, nhưng ta còn phải hoàn thành sứ mạng mà Địch sư phụ giao cho." Quan Chi Tử
- Văn sư phụ vỗ vỗ bả vai ta:" nói thật,ta không muốn xa ngươi, ngươi bây giờ ta coi như đệ tử của chính ta vậy." Ta cười nói:'vốn ta cũng chính là đệ tử của ngài mà, từ nay về sau ta còn trở lại gặp mọi người mà." Văn sư phụ thở dài nói:"được rồi, ngươi nói với mọi người một tiếng, sửa soạn mai lên đường thôi." Ta gật đầu trở về học viện, khi ta nói cùng mọi người ta phải đi hoàn thành nhiệm vụ Địch sư phụ giao, bọn họ không hề níu kéo làm ta thấy khó xử. Trở về phòng thu thập đồ đạc chính mình tựu đợi ngày mai lên đường.Xong hết, ta ngồi ở trên giường, nghĩ lại tại Tu Đạt phát sinh đủ loại, tại nơi Chiến Hổ đại ca ma pháp lực tăng lên một bậc đồng thời cũng học được một ít vũ kĩ đơn giản, thăng long quyết ta đã đạt tới Bạt tụy cảnh giới, có thực lực một kỵ sĩ. Tất cả mọi người thấy tốc độ đấu khí của ta tăng lên đều cảm thấy kinh ngạc, chỉ có ta biết vì ta có cường đại tinh thần lực mà ra. Đến lúc rời khỏi nơi này rồi, nghĩ đến Chiến Hổ đại ca ta còn chưa có thay hắn đến vẫn an phụ thân hắn. Đi một chuyến đến thân vương phủ thôi. Sau khi nghe ngóng biết được thân vương phủ tại phía đông nam thành Tu Đạt, lấy danh nghĩa gì làm cho thân vương tiếp ta đây ta chợt nghĩ đến Thiểm Vân Tu Đạt, hắn là huynh trưởng của Chiến Hổ, đã cùng ta giao thủ qua, đi gặp hắn trước, tùy tình huống có thể hay không gặp thân vương. Ta đi tới thân vương phủ nhờ người hầu giúp ta báo cầu kiến Vương gia Thiểm Vân, không lâu Thiểm Vân tự mình ra đón, nhìn thấy ta rất cao hứng, cười nói:" Trường Cung, là ngươi a, thật sự là khách quý, mau vào, chúng ta đi vào thôi." Quan Chi Tử
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn