YOMEDIA
ADSENSE
Quyết Định Và Chấp Nhận
43
lượt xem 1
download
lượt xem 1
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Mùa hè: nóng nực và oi bức. Mặt trời cứ thản nhiên sai những tia nắng hành quân chẳng khác chi một hình thức tra tấn tuy không dã man nhưng cũng đủ làm nhiều người ngã ngũ.
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Quyết Định Và Chấp Nhận
- Quyết Định Và Chấp Nhận
- Mùa hè: nóng nực và oi bức. Mặt trời cứ thản nhiên sai những tia nắng hành quân chẳng khác chi một hình thức tra tấn tuy không dã man nhưng cũng đủ làm nhiều người ngã ngũ. Tôi đứng dưới tấm bạt che giăng trên quán ăn bình dân của mẹ tôi. Dù vậy, nắng hắt cũng đủ làm tôi lã chã mồ hôi và chiếc áo sơ mi đi học đã thấm đẫm. Quán ăn của mẹ tôi là một quán ăn ven đường, mở cũng được vài năm. Nó có phần xụp xệ, không ngăn nắp như quán đối diện. Nhưng mẹ tôi lại dễ gần hơn, và bà bán cơm như không màng đến lượng thu nhập cho lắm, vì đã có việc làm của ba tôi. Bà bán như để có việc làm, và giao du với mọi người. Tất cả các phần cơm đều chỉ có giá mười lăm nghìn đồng, dù là sườn hay đùi gà hay cá đều chỉ đồng giá và cơm thêm thì miễn phí. Không chỉ vậy, tay nghề nấu ăn của mẹ tôi thì khỏi phải nói là nó ngon tuyệt. Mang tiếng là quán ven đường nhưng ăn đứt tiệm cơm đối diện có mặt tiền hẳn hoi kia.
- Dạo ấy, bạn tôi tên Toàn, cùng đang ôn thi tốt nghiệp với tôi mà nhà nó thì lại ở xa, thấy nó đạp xe về rồi lại đạp xe lên trường dưới sự trừng phạt vô cớ của Mặt trời nên tôi thấy không đành, rủ nó về ăn với tôi cho gần. Tiện thể, có gì phụ mẹ tôi là được, không gì phải ngại. Thế là tôi và nó, trở thành hai thằng phụ quán vào buổi trưa nhưng chẳng lấy làm gì khó nhọc hay lười biếng vì chúng tôi luôn kiếm chuyện gì để nói trong lúc đi qua đi lại bưng bát đĩa. Lúc thì là chuyện ca nhạc, lúc thì về các tiểu thuyết, mà Toàn thì hiểu biết về các tiểu thuyết viễn tưởng mà nó thích thì rất nhiều, hay đôi lúc về các bộ phim. Mà bàn về nghệ thuật, tôi đều phải nghe nó nói. Nhưng tôi không lấy làm khó chịu, nghe nó nói, biết đâu hôm sau tôi lại nói với người khác như nó. Trách nó bây giờ, thì sau kiểu gì tôi cũng bị trách. Dẫu sao, nó là thằng bạn tốt nhất của tôi. Nó phê phán ngay những khuyết điểm nhưng mạnh dạn bảo vệ bạn mình khi có chuyện. Chúng tôi tiếp tục công việc hàng ngày cho đến ngày có sự xuất hiện của một người… một cô gái.
- Ngày đầu tiên, tôi không để ý, vì có rất nhiều người qua đây ăn khi có việc gì đó rồi không đến nữa. Nhưng những ngày sau, cô gái ấy cứ tiếp tục đến làm tôi cứ thấy ngờ ngợ vì trông cô ấy rất điệu đà. Đến đây ăn là vì gì đây? Cuối cùng, tôi không thể không để ý đến cô gái có mái tóc đen uốn lượn ấy. Những lúc đến phần cơm của cô ấy được đem ra, tôi tranh của Toàn để mình là người sẽ phục vụ. Đặt đĩa cơm cá – cô gái ấy chỉ toàn ăn cá- trước cô ấy, tôi liếc nhìn trộm ánh mắt ấy. Ôi trời! Nó cuốn ngay lấy tôi, bắt tôi đứng trơ ra cho đến khi cô ấy ngước mắt nhìn tôi, tôi mới bất giác đưa tay lên gãi đầu rồi quay đi mất. Ngay lúc ấy, tôi khá chắc chắn, con mắt nâu quyến rũ đó sẽ ám ảnh tôi dài dài. Dĩ nhiên, những ngày sau đó, tôi hi sinh làm kẻ phục vụ cho cô ấy. Chỉ mới thấy cô thong thả bước chân nhẹ nhàng dưới tán cây bàng mát mẻ đầu hẻm để tiến về phía tiệm cơm, tôi đã chuẩn bị đâu vào đó để đưa cơm lên ngay khi cô ấy đã yên vị.
- Một lần, cô ấy chỉ mới ngồi xuống, phần ăn đã xuất hiện, và cô ấy nhìn tôi ngạc nhiên, tôi sắp cười vì những gì mình đang làm thì cô ấy nói làm tôi có mà ôm cục quê này đi chôn mất: - Xin lỗi, có lẽ cậu nhầm! Hôm nay mình không ăn cá. Tôi nuốt cái ực, ngượng chết mất! Cố hít lấy hơi sâu, tôi đưa đĩa cơm chết tiệt ra sau rồi hỏi chừng mực: - Thế bạn ăn gì? - Cơm sườn non. Hôm nay bác làm sườn non đúng không? - À…ừ!
- Tôi lầm lì đi tới xe đẩy cơm, đặt đĩa cơm xuống bàn gần nồi canh, rồi nói: - Đĩa sườn non, mẹ! - Thế đĩa cơm cá này là của ai? - Chắc con nghe nhầm. - Nhầm sao được? Mày hớn hở lắm khi dọn phần cơm cơ mà. Tôi đi ra đứng gần chỗ Toàn, không trả lời mẹ. Gây ấn tượng đầu tiên, trượt! Quỷ quái thật! - Mày đưa đi! – Tôi nói với Toàn.
- - Bình thường mày có cho tao được tiếp ẻm đâu mà giờ… - Thắc mắc làm gì? Làm đi! Toàn nhún vai rồi bưng đĩa cơm lên, lúc sau quay lại, nó nói: - Nhỏ dễ thương mày ha? Tôi nguýt nó; - Giờ mày mới biết sao? - Biết lâu rồi.
- Bỗng tôi nảy ra ý kiến: - Tao với mày thi coi ai biết được tên nhỏ trước, chơi không? Toàn hơi ngập ngừng. Nó là đứa ít khi giao tiếp với con gái, mà đã giao tiếp nhiều thì đa số nó chỉ coi là bạn, không hơn. Tức là, nó thích ai, nó thường im lặng. Không rõ phải vì lí do đó hay không, nó đã yêu đơn phương một người con gái gần hai năm, trong lòng nó luôn nhen nhúm hi vọng mặc dù tâm trí nó biết mình không có cơ hội. Tôi cũng phải phục nó ấy chứ. Nó để ý đến một cô gái khác, đổi mục tiêu làm tôi cũng hơi mừng mừng nhưng lần này thì nó xui rồi, vì có tôi đây. - Bộ mày sợ hả? Chơi không? Chầu kem nha? - …Thôi được!
- Thực ra thì tôi có dũng khí làm một việc gì đó nếu có một cuộc thi. Nghĩa là bây giờ, tôi đã thu đủ mọi yếu tố để bước lên hỏi tên nhỏ rồi. Khi dọn đĩa, và cô gái ấy nhìn tận đẩu tận đâu, tôi tận dụng cơ hội: - Này bạn! Cô ấy quay lại nhìn tôi thắc mắc. Hic. Hơn nữa dũng khí bỗng nhiên tan biến. - À..ừm…ừm… Chắc tôi như thằng ngốc ấy nên cô gái che miệng cười tủm tỉm: - Muốn làm quen mình hả?
- - Ờ...ừ! - Tôi hơi bỡ ngỡ. - Tại thằng bạn kêu hỏi giùm. - Tôi chẳng hiểu vì sao lại lôi Toàn là đây nữa. Trong đầu ra được cái kế nào nên làm đại. Cô gái nghiêng đầu làm mái tóc rũ xuống nhìn Toàn đang nghĩ ngợi mông lung(Chắc lại là vì tình đơn phương.) rồi quay sang tôi cười, nói: - Vậy à? Bạn anh nhát và ít nói nhỉ? - Nó ấy à? Nó hay suy tư lắm! Chỉ nói khi có hứng thú và đúng đề tài thôi. - Thôi. Không phụ lòng tốt muốn giúp bạn của anh, tôi sẽ cho biết... Mà khoan, bao nhiêu tuổi mà cả hai xưng hô lễ phép thế nhỉ?
- Thì ra là hai chúng tôi bằng tuổi nhau. - Thế thì mình tên Như. Rất vui được làm quen với bạn, - cô ấy nhìn về phía Toàn - và cả cậu kia nữa. Như đứng lên, vẻ vội vàng tính tiền rồi đi một lèo, chưa kịp hỏi tên tôi hay tên Toàn nữa. Coi bộ chưa được lịch sự à! Tự nhiên tôi cười. Thế là những ngày sau tôi và Như nói chuyện rất vui, Như cũng biết được tên tôi và tên của thằng bạn chí cốt. Những ngày ấy, dù lúc gặp nhau ngắn ngủi nhưng cũng đủ để thỏa mãn những gì tôi mong muốn. Như có đôi mắt tròn trong veo, mái tóc để xéo làm đôi lúc cô hơi có phần bí ẩn. Và những lúc cô cười, trời nóng lại
- càng nóng hơn, vì nó như một chất tác dụng tỏa nhiệt trong lòng tôi. Tôi luôn tự hỏi những ngày vừa qua, tôi đang có chứng gì? Rồi mối quan hệ cũng có phần tiến triển, tôi và Như nói chuyện tự nhiên hơn và nhiều đề tài được kể rộng ra. Như kể về những bạn bè cô ấy và những thói quen cô ấy thường làm với các bạn. Tôi thì chỉ kể về Toàn là nhiều, nó tốt ra sao và học giỏi ra sao(Tôi cũng không thua kém.). Nhưng Toàn là một đứa rụt rè, nó rất lúng túng với con gái, nhưng nếu nó muốn, nó sẽ làm ngay và tìm hiểu họ. Thế sao nó chưa chịu làm quen Như? Chuyện là Toàn có thích cô gái tiệm cơm ấy, nhưng nó không giao tiếp gì cả. Tôi biết là nó có cảm tình nhưng không nói. Có điều gì trong lòng đang ngăn cản tôi ủng hộ nó, điều gì đó thật đơn giản mà cũng thật phức tạp. Tôi luôn tranh thủ để được nói chuyện với Như. Có vẻ như Toàn cũng mừng cho tôi và nó chấp nhận làm luôn phần tôi, nhìn nó chạy qua chạy lại theo yêu cầu của khách mà không có tôi cũng tội. Nhưng chỉ nửa tiếng thôi, sau khi cuộc đối thoại kết thúc. Những cuộc đối thoại ấy dần trở nên những giây phút mà tôi cảm thấy vui
- vẻ nhất. Không, có lẽ không phải là vì các tranh luận hay chuyện phiếm, mà là Như. Ừ! Là vì có Như vào những trưa nắng gắt để nó trở nên ấm nhưng âm ỉ mát. Đôi lúc, Toàn có tham gia cuộc trò chuyện. Có thêm nó, cuộc đối thoại được mở rộng ra hơn, vì Như coi bộ hiểu biết ngang ngửa Toàn. Chúng tôi trò chuyện rôm rả, phá tan cái yên tĩnh thường trực của buổi trưa chiều. Có một lần tôi ngồi trước mặt Như đang bàn về chuyện trường học ra sao thì Toàn phục vụ phần cơm lên. Nhưng Toàn lại quên mất phải Như gọi món không nên nó hỏi, giọng lại lúng túng muôn thuở: - Bạn gọi cơm cá kho đúng không? Bỗng Như đứng hình, nhìn thật mắc cười, rồi từ từ Như nói nhỏ như gió, chẳng nghe được nếu không chú ý:
- - Ừ! Toàn đặt đĩa xuống rồi lại tất tần tật làm, chắc nó muốn tôi được khuây khỏa trong kì ôn thi khi trò chuyện với Như nên coi bộ nó làm cũng hăng thật! Nhưng vừa rồi là gì nhỉ? Cái cách cư xử của Như thật kì lạ. Như đâu có vậy với tôi. Thôi mặc kệ! Chắc tại Toàn ấp úng quá nên Như thấy khó xử. Phải nói chuyện với nó mới được. Tôi lại quay sang nhìn Như. Má cô đang ửng đỏ trông thật dễ thương. Mà…tôi thấy cứ thế nào? Thật lạ! Sau khi Như về, tôi hỏi Toàn: - Này! Sao mày không nói chuyện đàng hoàng với người ta như bao người khác mà tới chỗ Như mày lại thế? - Tao cũng chẳng biết.
- - Chẳng lẽ mày thích Như? Nó lơ đãng nhìn trời trong xanh, không gợn mây. Nếu im lặng là câu trả lời nghĩa là nó có: - Thế sao mày không nói chuyện và làm quen với người ta? - Mày không hiểu đâu. Mày đã yêu ai bao giờ chưa? - Chưa! – Bỗng chính tôi lúng túng. - Thế thì rồi mày sẽ hiểu.
- - Hiểu gì? - Hiểu rằng khi mày đang đi trên một con đường để đến hai nơi. Một là nơi cánh đồng bát ngát bình yên trải dài vô tận. Hai là một rừng gai nhưng tuốt bên kia của mê cung gai ấy chính là một điều gì đó mày cần và mong chờ. Nếu là mày, mày sẽ chọn bên nào? - Bên rừng gai để đạt được những gì mình muốn. – Tôi tự tin. Toàn bật cười ngặt nghẽo rồi nói: - Đó luôn là ý nghĩ của những người có mối tình đầu. - Nghĩa là sao?
- Nó quay sang nhìn tôi, mắt nó trông thật sâu thẳm và nhiều xúc cảm. - Khi mày lao vào rừng gai để đến bờ bên kia. Chính mày bị tàn phá bởi các ngọn gai nhọn hoắt, từ tổn thương sinh ra đau đớn, mày bỏ cuộc, mày không thể tiếp tục đi nữa. Rồi mày tuyệt vọng chạy. Cuối cùng, mày ra khỏi mê cung nhưng không phải bờ bên kia mà mày lại đang đứng giữa hai con đường. Khi mày từ bỏ, cái cảm giác đau đớn nó dần nổi lên trong lòng. Kết cục là mày không dám bước vào nữa, mày sẽ ngừng lại và nhận ra rằng chọn cánh đồng mày sẽ không đau, không gì cả, mày chấp nhận ở lại cánh đồng ấy dù chỉ một mình, nhưng yên ổn, mày ạ! Đau đớn đã tạo cho mày một phản xạ có điều kiện là nó sẽ nhắc nhở mày: chọn đau hay yên bình. Tôi nhìn Toàn kinh ngạc. Nó hiểu biết nhiều hơn tôi ở nhiều lĩnh vực. Và lĩnh vực này, cái mà người ta hay nói nó rắc rối rắm như thế nào, tôi cũng thua nó. Tôi ngước lên trời giống Toàn, chẳng có gì cả, ngoại trừ một vài đường dây điện. Đối với Toàn, nó đang nhìn thấy gì trên mảng giấy trắng là bầu trời kia. Nó đang suy nghĩ về những quyết định, và về tình yêu, vẽ ra nó. Còn tôi, theo như Toàn nói, tôi sẽ lao vào gai hay đi thong dong trên cánh đồng? Tôi tính nói tôi vẫn sẽ tiến thẳng
- vào mê cung chằng chịt gai nhọn ấy để tìm được tình yêu. Nhưng chợt nhận ra, nếu đau quá nhiều, tôi sẽ trở nên chai lỳ và cảm giác về tình yêu cũng nhạt nhẽo. Ừm! Đúng là Toàn đã bắt tôi phải suy nghĩ nhiều. Để chuyển suy nghĩ của mình, tôi chuyển về hình ảnh của Như. Liệu trong thoáng chốc, hình ảnh của tôi cũng hiện lên trong tâm trí Như? Không biết tại sao, mà cũng có thể tôi biết, việc Như nhớ đến tôi cũng làm tôi vui lòng. Một ngày chiều êm ả sau một thời gian gắt gỏng của Mặt trời. Những đám mây chậm chạp giăng cả khoảng trời. Gió lướt qua làn da dễ chịu. Giờ cao điểm tấp nập người qua kẻ lại. Tôi đang cùng mẹ dọn dẹp xe đẩy thì Như đến. Tôi xin phép mẹ. Mẹ nhìn Như trìu mến rồi gật đầu đồng ý. Như rủ tôi đi uống nước. Lúc Như yêu cầu nước, tôi đang loay hoay sửa lại cái yên xe đạp nên nói cho qua: - Uống giống Như luôn đi!
- Hai ly sinh tố bơ đứng trên bàn trước mặt tôi. Tôi muốn thở dài nhưng ráng cười cho Như vui. Bơ là món mà tôi ít ăn nhất mặc dù nó béo và ngon. Đây là món khoái khẩu của Toàn. Nhớ đến cái mặt sáng lên khoái khẩu khi mời nó làm tôi bật cười. - Gì vậy? - À..ừm. Không có gì đâu. – Tôi thấy mình hơi lố bịch. - Mai thi rồi nhỉ? - Ừ! - Tôi trả lời. – Ngày mai, Như thi tốt nhé.
- - Này… - Bỗng Như nhìn tôi chằm chằm. – Mình hỏi cậu một câu được không? À không, nhiều câu lắm! - Ừ, được! – Tôi vui vẻ. - Toàn có bạn gái chưa? Tôi thoáng bất ngờ nhưng từ tốn: - Chưa! Nó đang cố vượt qua mối tình đơn phương của mình. Như mắt buồn đi, trông cô ấy như thất vọng. Sao thế nhỉ? Tôi chợt nhận ra, như một ánh đén Flash nháy lên để báo hiệu cho tôi nhưng tôi vẫn muốn từ chối nó: - Như sao thế?
ADSENSE
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn