<br />
<br />
<br />
PHẦN 1<br />
Sáu người nghĩ về Rosemary Barton, cô đã chết được gần một năm…<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
<br />
<br />
Chương I <br />
IRIS MARLE<br />
Iris Marle nghĩ về chị cô Rosemary.<br />
Trong gần một năm, cô đã cố tình xua đuổi khỏi tâm trí mình hình ảnh<br />
của Rosemary. Cô không muốn nhớ lại gì cả.<br />
Điều đó thật khủng khiếp và đáng sợ.<br />
Khuôn mặt tím tái, đôi tay cứng đờ với những ngón co quắp…<br />
Hình ảnh đó thật là trái ngược với Rosemary của ngày hôm trước vui vẻ<br />
và đáng yêu đến thế…<br />
Nói là vui vẻ thì, cũng chưa hẳn là chinh xác…<br />
Chị ấy vừa bị cúm, suy sụp và ủ rũ. Điều đó đã được nhấn mạnh trong<br />
cuộc điều tra và chính Iris cũng chú trọng vào điểm đó. Nó giải thích cho sự<br />
tự sát của Rosemary phải vậy không?<br />
Cuộc điều tra kết thúc: Iris đã cố gắng xua đuổi tất cả những cái đó ra khỏi<br />
tâm trí. Nhớ lại có ích gì? Tốt nhất là hãy quên đi…<br />
Quên đi tất cả những chuyện khủng khiếp này. Vậy mà bây giờ cô nhận<br />
thấy là cần phải nhớ lại Cô nhớ về quá khứ… Cô nhớ lại cả những điều lặt vặt<br />
thậm chí cả những việc có vẻ như chẳng có ích lợi gì…<br />
Cuộc nói chuyện lạ lùng tối hôm qua với George đã lên án anh ta. Việc đó<br />
thật là bất ngờ và làm đảo lộn tất cả… Nhưng có thật là cô đã bị bất ngờ<br />
không?<br />
Chẳng phải đã có một số dấu hiệu để cho cô nhìn thấy trước? Ví dụ vẻ bận<br />
rộn ngày càng tăng của George, sự đãng trí của anh ta, thái độ không thể giải<br />
thích được của anh ta và… Chúa ơi phải rồi, sự kỳ quặc của anh ta… Tất cả<br />
những cái đó chính là những chỉ dẫn…<br />
Và tối hôm qua, anh ta đã gọi cô vào văn phòng và rút từ ngăn kéo ra<br />
những bức thư…<br />
Không, giờ đây cô sẽ không thể làm việc gì khác. Cô cần phải nghĩ về<br />
Rosemary. Ước gì cô nhớ lại được Rosemary… Chị gái của cô…<br />
Đột nhiên Iris ngạc nhiên nhận thấy rằng đây là lần đầu tiên trong đời cô<br />
<br />
nghĩ về Rosemary. Ít nhất là cô cũng nghĩ về chị cô một cách khách quan như<br />
về một người nào khác.<br />
Cô đã luôn luôn chấp nhận Rosemary mà không hề thắc mắc chút nào về<br />
những lời gièm pha chị ấy. Người ta không nghĩ về mẹ mình, cha mình, chị<br />
mình hoặc cô mình. Họ tồn tại và chỉ có vậy thôi và người ta cũng không đặt<br />
ra những câu hỏi về họ.<br />
Người ta chỉ nghĩ về họ như những con người. Người ta thậm chí cũng<br />
không tự hỏi họ là ai.<br />
Rosemary, chị ấy là ai?<br />
Biết được điều đó là rất quan trọng trong lúc này. Biết bao nhiêu việc phụ<br />
thuộc vào phát hiện này. Iris kiên quyết đưa ý nghĩ của mình quay về quá<br />
khứ. Cô thấy lại mình thời ấu thơ - với Rosemary, chị gái hơn cô 6 tuổi.<br />
Những mảnh vụn của quá khứ quay về trong cô loang loáng như những<br />
bức tranh, những màn kịch thoáng qua.<br />
Cô thấy lại mình bé xíu, đang ngồi ăn sáng, nhúng bánh mì vào sữa.<br />
Rosemary, tóc tết bím đỏm đáng làm bộ quan trọng vì có bài tập phải làm.<br />
Sau đó, vào mùa hè, trên bãi biển, Iris thèm muốn nhìn Rosemary, đã là<br />
“người lớn” và đã biết bơi.<br />
Rồi Rosemary vào học nội trú và chỉ về nhà vào kỳ nghỉ.<br />
Sau đó cô lại nhìn thấy chính mình vào học nội trú. Còn Rosemary, chị cô<br />
vừa kết thúc khoá học ở Paris. Khi ra đi chị cô còn là một nữ sinh, chân tay<br />
vụng về lóng ngóng. Vậy mà khi trở về chị cô đã thay đổi hẳn. Một Rosemary<br />
mới lạ, đáng kinh ngạc, sang trọng, duyên dáng, giọng nói mượt mà và dáng<br />
đi uyển chuyển. Chị ấy có mái tóc đẹp màu hạt dẻ sẫm, cặp mắt to xanh biếc<br />
viền bởi hàng mi dài cong vút. Một sinh linh tuyệt đẹp, chuyển động trong<br />
một thế giới hoàn toàn khác với thế giới của Iris.<br />
Cũng từ lúc đó, họ gặp gỡ nhau rất ít. Chưa bao giờ, chênh lệch 6 năm tuổi<br />
giữa họ lại rõ rệt như bây giờ.<br />
Iris văn đi học: Rosemary nếm trải mọi thú chơi “thời thượng”. Thậm chí<br />
khi Iris đến London, họ vẫn sống xa cách. Cuộc sống của Rosemary ra sao?<br />
Buổi sáng dậy muộn, tiệc tùng với bạn bè và khiêu vũ hầu hết các tối. Còn<br />
Iris, cô ngồi trong phòng học với “Mademoiselle”, cô gia sư người Pháp, đi<br />
dạo với cô gia sư trong công viên Hyde Park. Ăn tối lúc 9 giờ và 10 giờ thì lên<br />
giường ngủ.<br />
<br />
Mỗi liên hệ giữa hai chị em chỉ giới hạn trong những câu trao đổi ngắn<br />
ngủi ví dụ như: “Iris, em gọi lại cho chị được không? Em thật đáng yêu! Chị<br />
bị muộn quá mất rồi.” hoặc “Em không thích cái váy mới của chị, Rosemary.<br />
Nó không hợp với chị đâu, nhiều thứ trang trí quá?”<br />
Rồi Rosemary đính hôn với George Barton.<br />
Khoảng thời gian sôi động: mua sắm ở các cửa hàng, hàng đóng gói, bọc<br />
trang phục của các cô phù dâu.<br />
Tại lễ cưới, đi trong nhà thời đằng sau Rosemary, cô nghe thấy tiếng thì<br />
thầm:<br />
- Cô dâu mới xinh đẹp làm sao!<br />
Tại sao Rosemary lại cưới George? Vào lúc ấy, Iris cũng hơi bất ngờ về cuộc<br />
kết hợp này. Có biết bao chàng trai đáng yêu gọi điện cho Rosemary và đi chơi<br />
với chị ấy, tại sao chị lại chọn George Barton: hơn chị tới 15 tuổi? Tốt bụng, dễ<br />
chịu, nhưng luôn u sầu đến thế!<br />
George giàu có nhưng chị ấy không cưới anh ta vì tiền. Chị ấy cũng có<br />
tiền, nhiều tiền. Tiền của bác Paul.<br />
Iris đắn đo tự hỏi và thứ tách ra những gì cô biết bây giờ với những ai đã<br />
biết lúc đó về bác Paul, chẳng hạn.<br />
Ông ta không phải là bác thật của họ, cô đã biết điều đó. Người ta chưa<br />
bao giờ giải thích cho cô nhưng cô biết một số việc. Paul Bennett đã rất say<br />
mê mẹ của hai cô. Nhưng bà đã chọn một người đàn ông khác không giàu có<br />
bằng. Paul đã chấp nhận thất bại với một thái độ như trong tiểu thuyết. Ông<br />
ở lại làm bạn của gia đình, đối với mẹ của hai có. Ông luôn tận tuy, âu yếm<br />
mà không đòi hỏi gì. Ông trở thành “bác Paul” và là cha đỡ đầu của đứa con<br />
đầu tiên của gia đình Rosemary.<br />
Sau khi ông chết, người ta phát hiện ra rằng ông đã để lại toàn bộ của cải<br />
của ông cho con gái nhỏ đỡ đầu lúc đó là một bé gái 13 tuổi.<br />
Rosemary, ngoài sắc đẹp của chị ấy, còn là một “đám rất hời”. Và chị ấy<br />
đã cưới anh chàng nhã nhặn và u sầu George Barton.<br />
Tại sao? Iris đã tự hỏi lúc đó và cả bây giờ nữa. Cô không tin rằng<br />
Rosemary lại yêu được anh ta. Vậy mà có vẻ như chị ấy hạnh phúc với chồng.<br />
Iris đã có dịp để biết điều đó: một năm sau đám cưới mẹ của họ, bà Viola<br />
Marle - rất tốt bụng và cũng rất yếu ớt - đã chết, và Iris lúc đó mới 17 tuổi đến<br />
<br />