SỨ MỆNH THIÊN SỨ - phần 1
Chia sẻ: Conmuachieunhoem Conmuachieunhoem | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:17
lượt xem 4
download
Màn đêm yên ả bao trùm thành phố đang say giấc ngủ. Trời khuya tới nỗi đường phố vắng lặng không một tiếng người chỉ còn tiếng gió luồn qua những tán lá cây xào xạt. Từ đâu đó bỗng xuất hiện một đốm sáng màu xanh lam chập chờn, nó cứ bay lưỡng lờ hết nhà này đến nhà khác như muốn tìm một cái gì đó. Đốm sáng đó là gì nhỉ chẳng ai biết mà cũng chẳng ai thấy, nó cứ bay như thế kiên trì, lặng lẽ trong bóng đêm tĩnh mịt...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: SỨ MỆNH THIÊN SỨ - phần 1
- SỨ MỆNH THIÊN SỨ - phần 1
- CHƯƠNG 1: GIỌNG NÓI BÍ ẨN Màn đêm yên ả bao trùm thành phố đang say giấc ngủ. Trời khuya tới nỗi đường phố vắng lặng không một tiếng người chỉ còn tiếng gió luồn qua những tán lá cây xào xạt. Từ đâu đó bỗng xuất hiện một đốm sáng màu xanh lam chập chờn, nó cứ bay lưỡng lờ hết nhà này đến nhà khác như muốn tìm một cái gì đó. Đốm sáng đó là gì nhỉ chẳng ai biết mà cũng chẳng ai thấy, nó cứ bay như thế kiên trì, lặng lẽ trong bóng đêm tĩnh mịt. Vài tiếng sau đốm sáng đó bị ánh mặt trời nuốt chửng như chưa từng hiện hữu. Thành phố bừng tỉnh giấc, chim hót ríu rít trên những vòm cây, đường phố bắt đầu đông người qua lại đón chào một ngày mới. Ở một khu phố nhỏ khá gần nơi xuất hiện của đốm sáng lạ đó. Có một ngôi nhà xinh xắn cũng đã thức dậy. _ “Nhã Thanh dậy mau lên, trễ học bây giờ!”_ tiếng mẹ gọi đầy sốt ruột dưới nhà khiến nó không thể ngủ nướng được nữa. _ “Vâng… ạ.”_ với một giọng đầy buồn ngủ và khổ sở, Thanh bước xuống giường. Nó dụi đôi mắt nặng trịch không thèm mở của mình để thấy đường xuống nhà rửa mặt. Nhã Thanh năm nay mười lăm tuổi, mới vào học lớp mười. Cô bé có dáng người nhỏ nhắn, mái tóc đen dài được cột cao trông rất hồn nhiên và đôi mắt đen láy có phần tinh nghịch.
- Thanh rửa mặt theo quán tính vì hai mắt nó còn nhắm nghiền. _ “ Nhanh lên Thanh, còn có hai mươi phút đó.”_ mẹ Thanh giục nó vì nó còn chưa ăn sáng. Nghe tới còn hai mươi phút nữa Thanh tự nhiên tỉnh hẳn, nó hấp tấp đánh răng rồi chạy vụt vào bàn ăn và ăn ngốn nghiến miếng bánh mì trét bơ của mình ( mà hình như nuốt nhiều hơn nhai). Nhìn cách ăn “quái dị” của nó, mẹ mắng: _ “Ngày nào cũng như ngày nào, lớn rồi không làm gương cho em gì cả.” _ “Ôi, vâng ạ”_ Thanh kêu lên rồi hấp tấp chạy về phòng thay đồng phục, mặc kệ cái cười “chế nhạo” của hai đứa em. “Rầm …Rầm…” có thể hình dung được tốc độ chuẩn bị của Thanh là gói gọn trong hai tiếng đó, khiến mẹ nó dưới nhà phải kêu lên: _ “Cẩn thận chứ Thanh!” Với tốc độ đó chỉ sau năm phút Thanh đã mặc xong áo dài, soạn cặp, cột tóc… và nó đã dắt xe ra tới cửa. Khi ra sân Thanh thấy bố nó đã nổ xe chuẩn bị đi làm và hai thằng em nó ( đứa lớn tên Nhật năm nay mười hai tuồi, và đứa út tên Nam mười một tuổi) cũng chuẩn bị để bố nó đèo đi học. Hai đứa nó đang chào mẹ, khi thấy Thanh dắt xe ra với bộ dạng hấp tấp, Nhật cười châm chọc nói : _ “ Chị sắp trở thành tay đua rồi đó mẹ.”
- Thanh gườm Nhật một cái: _ “Đua gì chứ!” Mẹ giục tụi nó : _ “Nhanh lên đi, trễ giờ rồi.” Bố Thanh quay lại bảo nó : _ “Con cũng đi từ từ đó.” _ “Vâng ạ, con chào bố.”_ vừa chào bố Thanh vừa liếc hai thằng em đang cười khẩy nó. Khi thấy ánh mắt của Thanh tụi nó đều giơ tay lên vẫy và tặng Thanh một nụ cười tinh quái. Ôi thôi Thanh trễ thiệt rồi, nó vội vàng vừa chào mẹ vừa leo lên xe đạp như bay. Thanh nghe tiếng mẹ gọi vọng theo từ đằng sau : “Từ từ thôi…” _ Két… nó thắng xe dừng lại trong trường vừa kịp lúc thầy giám thị đóng cửa, Thanh vội dắt xe đi gởi, nó cũng phải khẩn trương vì mấy phút nửa là chuông reo vào tiết. Nó phải băng qua bãi gởi xe, qua sân lớn và leo lên một cái cầu thang rồi mới tới lớp học của mình. Thanh đến lớp vừa kịp tiếng chuông, mấy nhỏ bạn đang xếp hàng nhìn nó cười : _ “ Hay quá tụi này tưởng trò trễ rồi chứ!” _ “Ừ, hú hồn mệt quá.”_ Thanh vừa cười với mấy nhỏ bạn vừa thở. Thầy vào lớp, tụi nó về chỗ của mình. Thanh về chỗ của mình ở gần cuối lớp, cả lớp ổn định đứng lên chào thầy. Hôm nay hai tiết đầu tụi nó học môn văn,
- đối với Thanh thiệt là chán, nếu có thú vị thì có lẽ là mười lăm phút trả bài đầu giờ. Thầy sẽ gọi những “con thỏ” xấu số lên bảng trả bài, và hầu như chẳng đứa nào đạt điểm cao vì thầy yêu cầu phải thuộc chính xác những gì ông cho ghi chép trong vở. May sao hôm nay tụi nó không phải trả bài, cả lớp chưa kịp mừng thì thầy lại nói : _ “Chúng ta sẽ có một bài kiểm tra vào cuối tuần này, cá em về học hai bài mới học và hai bài hôm nay.” Cả lớp xìu nhanh như bọt xà phòng, kêu lên ******** : _ “Thôi thầy ơi, thứ bảy này tụi em kiểm tra Anh văn rồi.”… “Tuần sau đi thầy…” Mặc cho tụi học trò năn nỉ, Thầy đập thước một cái “Rầm” rồi phán : _ “ Cả lớp trật tự không đổi gì cả. Các em mở tập ra học bài nhanh lên!” Tụi nó biết là hết cách nên đành ỉu xìu mở tập ra. Và chỉ trong vòng mười phút là tụi nó rơi vào một giấc ngủ chập chờn trong tiếng ru đều đều không chút diễn cảm hay hàm xúc gì về những bài ca dao, tục ngữ… Giờ học trôi qua chậm rãi với sự cố gắng của lũ học trò. Đứa thì mê man chập chờn, đứa thì dường như đã ngủ luôn rồi, đứa thì lén lôi tạp chí hay truyện tranh ra đọc… Riêng Thanh thì cũng đang cố gắng che những cái ngáp dài liên tục của mình. Nhỏ Thảo ngồi kế bên Thanh chịu không nổi nó cứ rục rịch mãi hết xoay lưng lại dũi chân. Thảo là bạn thân của Thanh từ năm lớp tám,
- cô bé cũng nhỏ người như Thanh, Thảo có hai má lún đồng tiền rất dễ thương, mái tóc cắt so le dài ngang vai). Thảo chán nản nói nhỏ với Thanh : _ “Trời ơi trời, tui sắp chết rồi, làm sao chịu nổi đây còn hơn ba mươi phút nữa.” Thảo ngước nhìn thầy đang đều giọng đọc câu ca dao : “ Rủ nhau xuống biển mò cua, Đem về nấu quả mơ chua trên rừng…” Rồi nhỏ cắn răng nói: _ “Không chịu nổi, không chịu được!” Thanh cũng không thể tập trung được nữa, nó đồng tình: _ “Tui cũng thấy bứt rứt khó chịu quá, mà trò lo chép bài đi đừng than vãn nữa.” Thảo cự lại: _ “ Bao nhiêu trong đề cương có hết rồi chép làm gì. Tui có cái này hay hơn.”_ nói rồi nhỏ rút ra một quyển truyện mới tinh, Thảo nói tiếp vẫn giọng thầm thì: _ “Đọc không tui mới mua đó.” Thanh biết Thảo phải ráng chịu đựng nãy giờ để không lôi quyển truyện ra đọc. Mà nó cũng chán quá rồi, nó ngước nhìn thầy một cái rồi nói nhỏ: _ “Đọc chứ, để xích qua đây.”
- Thế là hai đứa chụm đầu vào đọc, để truyện dưới học bàn, tay giả bộ viết là xong. Phải nói nhờ có quyển truyện mà thời gian trôi lẹ hơn. Cuối cùng rồi thì cũng reng chuông hết tiết, tụi học trò như bừng tỉnh giấc reo ầm lên. Tụi nó được giải lao hai mươi phút rồi lại vào học tiếp ba tiết nữa. Nói chung thì hai tiết toán và một tiết địa trôi qua một cách thú vị hơn nhiều so với hai tiết văn đầu tiên. Thầy toán là người rất vui tính, hóm hĩnh nên tụi nó rất thích giờ học của ông. Còn cô dạy môn địa rất hiền và hay kể chuyện cho tụi nó nghe. Một ngày học trôi qua bình thường đối với Thanh. Tụi nó hân hoan khi tiếng chuông tan học reo lên, và ùa ra về. hôm nay cả Thanh và Thảo đều không phải trực nên tụi nó được về đúng giờ. Thanh đi xe đạp còn Thảo có người đón nên tụi nó chào nhau ở bãi gởi xe. Thanh đạp xe trên con đường quen thuộc có những hàng cây dài che đỡ bớt phần nào cái nắng gay gắt của buổi trưa nóng bức. Vừa đi cô bé vừa hát nhỏ bài hát mình yêu thích, nhà Thanh buổi trưa thì chỉ có mình nó, hai đứa em thì học cả buổi chiều, bố mẹ nó cũng đi làm cả. Mình Thanh ở nhà ăn cơm trưa rồi ngủ... Thanh chìm vào một giấc mơ, nó thấy mình lạc vào một nơi kỳ lạ khung cảnh cứ mờ mờ ảo ảo, có một giọng nói vang lên trong đầu nó. Tiếng nói xa vợi như vọng lại và có một bóng người chập chờn phía trước. Người đó gọi tên ai, Thanh nghe không rõ nhưng như thể người đó gọi nó vậy. Thanh cố gắng tiến lại gần........ Tính tang...tính tang... tiếng chuông đồng hồ gõ ba giờ chiều đánh
- thức nó dậy. Thanh không nhớ gì nhiều về giấc mơ, nó chỉ nhớ lơ mơ về một dáng người xa xăm nhưng cũng chẳng thể biết đó là ai. Nghĩ đó chỉ là một giấc mơ vu vơ nên nó ngồi dậy xuống bếp kiếm gì đó ăn rồi ngồi vào bàn học, lát nữa nó phải đi học thêm Anh văn nên giờ phải ngồi học từ vựng. Nếu lát thầy kiểm tra mà không thuộc thì nó sẽ bị đuổi ra khỏi lớp mất, Thanh từng bị một lần nhớ lại vẫn còn sợ. Trong tất cả các môn học nó sợ nhất là môn Anh văn, nó học tốt toán, lý ,hóa... nhưng không thể nào giỏi được môn Anh văn cả. Cố nhớ hết những cấu trúc ngữ pháp và từ vựng thì cũng tới giờ đi học (nó học thêm từ năm giờ đến bảy giờ). Thanh vội tắm và xếp tập đi học. Giờ học của Thanh khá thú vị vì thầy dí dỏm đưa ra những ví dụ ứng dụng về những thì và cấu trúc ngữ pháp, nhưng chỉ sau nữa tiếng đầu trả bài_ thật kinh khủng. Tuy Thanh đã học bài nhưng mỗi lần lên bảng thì chữ nghĩa của nó đi đâu hết trơn, thiệt hay hôm nay thầy không gọi nó. Khi giờ học kết thúc Thanh lẩn thẫn đi trên phố về nhà. Đường phố lúc nào cũng đông đúc chỉ có bầu trời kia hôm nay chẳng thấy trăng sao gì cả, điều đó ngoại trừ Thanh thì chắc chẳng có ai quan tâm. Bất giác nó nhìn thấy cái gì đó chuyển động chờn vờn trên trời, đó là một đốm sáng nhỏ màu xanh lam, đốm sáng đó như một ngọn lửa bay qua bay lại trên không. Thanh dừng lại nó như bị hút vào cái đốm sáng nhỏ đó và bỗng nhiên đốm sáng đó biến mất, có phải nó nhìn thấy
- ma chơi không nhỉ. Thanh tiếp bước về nhà lòng hơi nghi hoặc không biết nó có bị hoa mắt không hay là nó nhìn thấy thật. Ở giữa thành phố thì làm gì có ma chơi nhỉ... Ở nhà bố mẹ và hai em nó đang chờ nó về ăn tối. Lúc nào cũng vậy trừ những khi bố nó phải đi công tác thì bữa tối nào nhà Thanh cũng đông đủ và rôn rã. Nhật và Nam tranh nhau kể cho bố mẹ những chuyện ở trường lớp và đủ thú chuyện trên trời dưới đất mà tụi nó góp nhặt được. Sau bữa tối, Thanh phụ mẹ rửa chén rồi về phòng. Sao nó buồn ngủ quá nhưng nó còn một mớ bài tập phải làm. Thôi ngủ một chút đã rồi tính... .... Một giấc mơ nhạt nhòa kéo đến, một tiếng nói văng vẳng xa vời ở đâu đó vọng tới, nghe như tiếng cọi tha thiết của ai đó: _ “Tử Luân... Tử Luân...” Tiếng gọi đầy triều mến, thiết tha đó cứ vang lên chẳng thể biết được nó phát ra từ đâu. Rồi xa xa bỗng hiện lên một bóng hình thấp thoáng của một kiếm sĩ oai phong, mái tóc dài đen nhánh bay phất phơ. Quanh ngưởi đó như có một vầng hào quang lấp lánh màu xanh trời bao bọc... Thanh không thể đến gần người đó, nó càng cố đến gần thì người đó lại vụt mất. Cảnh trí bỗng trở nên quay cuồng, xoay tít... Thanh giật mình tỉnh giấc, nhìn đồng hồ đã mười giờ tối “Chết rồi, mình ngủ quên mất”. Nó vội nhảy vào bàn học làm bài, Thanh chỉ kịp làm xong toán,
- học công thức toán để mai kiểnm tra 15’ và coi qua loa môn lịch sử mà đồng hồ đã chỉ 11 giờ 30’. Thanh ngáp dài, nó chậc lưỡi một cái rồi dẹp tập vở vào, thôi kệ tới đâu hay tới đó vậy (mặc dù nó còn môn lý chưa học). Nghĩ vậy Thanh xuống lầu đánh răng rồi đi ngủ, nếu sáng mai thức dậy lúc năm giờ thì nó có thể học bài lý... Đêm đó Thanh lại mơ, nó mơ thấy mình bị lạc vào một nơi nào đó, xung quanh toàn là mây khói trắng xoá, những đám mây bồng bềnh nhẹ trôi. Cảnh sắc vẫn nhạt nhòa, vẫn tiếng gọi triều mến thiết tha như phần mừng rỡ cứ vang lên, Thanh dò dẫm đi tìm người gọi như một trò chơi cút bắt “ Tử Luân... ta đã tìm thấy nàng”... Hình ảnh chợt vuột mất như có ai đó kéo giật nó xuống. _ “Nhã Thanh... Nhã Thanh dậy đi.” Tiếng mẹ lanh lảnh dưới nhà gọi nó dậy đi học. Thanh chưa vội dậy ngay, giấc mơ lạ kỳ khiến nó băn khoăn, chưa bao giờ nó mơ như vậy cả. Giấc mơ đó đã lặp lại nhiều lần trong một ngày, liệu là có điều gì không nhỉ. Tại sao lại gọi tên gì đó “ Tử Luân”, mà sao như gọi mình vậy nhỉ. Tiếng ai sao tha thiết, mãnh liệt đến tê lòng... liệu đó chỉ là mơ là ảo tưởng... _ “ Nhã Thanh dậy chưa con?” _ tiếng mẹ nó hối thúc dưới lầu kéo Thanh trở về thực tại. Bây giờ Thanh mới sực nhớ nó đã tính dậy sớm một chút để học
- bài vậy mà. Thanh lật đật xuống nhà chuẩn bị mọi thứ và bay đến trường với tốc độ kinh khủng nhất mà nó có thể đạt được. Tranh thủ mấy phút trước khi vào lớp, nó cố học được gì thì học. Không chỉ riêng gì Thanh hơn một nửa lớp tụi học trò đứa nào cũng đang cố gạo bài trước khi chuông reng vào lớp. Đề kiểm tra toán hôm nay làm tụi nó đau cả đầu vì đề của thầy luôn hơi dài hơn so với thời gian mà còn khó nữa. Giờ ra chơi nó với Thảo ngồi dò đáp số, Thanh làm sai một bài vậy là cao lắm nó chỉ được tám điểm, còn Thảo không làm kịp bài cuối. Nhưng tụi nó cũng không buồn lâu vì bị câu chuyện của nhỏ Hoa ở trên cuốn hút. Nhỏ đang thao thao bật tuyệt kể về một bộ phim Hàn Quốc mà nhỏ mới coi. Nghe có vẻ hay nên hai đứa nó lên chỗ nhỏ Hoa nhập hội, tụi nó bàn chuyện rất xôn xao về hai nhân vật chính của phim. Chợt lúc đó trong đầu Thanh có một luồng suy nghĩ : _ [ Nàng chưa học bài Lý mà.] _ “Ơ” _tiếng kêu bất chợt của Thanh làm tụi bạn nó sững sốt. Hoa hỏi : _ “Có gì vậy Thanh?” _ “Ờ... tui nhớ là mình chưa học bài lý, thôi mình đi coi bài lại đã.” Thanh về chỗ ngồi, nó lấy tập ra nhưng nó thấy có gì đó không ổn, ý nghĩ vừa
- rồi đâu phải của nó, mà còn gọi là “nàng” nữa chứ “Gì kì vậy?”_ Thanh nghĩ thầm, nó có lầm không, một chút lo sợ thoáng qua... hay nó chỉ thần hồn nát thần tính... Nghĩ vậy nên nó đã tự trấn an được và coi lại bài. Giờ chơi ngắn ngủi trôi qua, cô Lý bước vào lớp, cả lớp yên lặng như tờ khi cô lật danh sách “tử thần” của mình để kêu những “con thỏ xấu số” lên trả bài, giọng cô vang lên : _ “Nhã Thanh” _ Thanh hơi thót người khi nghe cô gọi tên mình, nhỏ Thảo thì thầm : _ “ Chúc bà may mắn!” Thanh từ từ đi lên bảng, lòng vừa nghĩ thầm cũng may lúc nãy có coi lại bài. May mắn cho Thanh là cô chỉ hỏi những câu nó đã học qua và bài tập thì nó đã làm tử hai hôm trước, nên cuối cùng nó cũng được bảy điểm. Khi về đến chỗ mình, người nó vẫn còn run, hú hồn. Hai tiết cuối trôi qua cũng bình thường với giờ học Anh văn, lại một ngày học trôi qua. Về nhà, cũng như thường lệ Thanh đạp xe trên con đường một chiều nhỏ nhưng khá đông xe cộ. Lúc đến ngã tư Thanh theo dòng xe băng qua đường khi đèn xanh vừa bật lên. _ [Dừng lại!] _ như có ai đó vừa thét lớn trong đầu nó làm Thanh thắng gấp không suy nghĩ thì ngay lúc đó có một chiếc xe gắn máy phóng ào qua trước mũi xe nó như xẹt điện. Khi Thanh kịp định thần thì chiếc xe đó đã phóng đi
- mất hút, bỏ lại những lời **** rủa của người đi đường. Sự việc xảy ra nhanh đến nỗi làm Thanh thấy bàng hoàng vì nếu như lúc nãy nó không thắng gấp có lẽ nó sẽ bị đưa đến Chợ Rẫy mất. Thanh chậm rãi đạp xe về nhà, vừa đi vừa nhớ lại tiếng nói đã kêu nó dừng lại. Nó không phải là một “tiếng nói” mà đúng hơn là một dòng suy nghĩ nhưng không phải của nó. Giống như hồi sáng nhắc nó đi ôn bài. Liệu nó có liên quan gì đến những giấc mơ kia. Sao mình lại nghĩ vậy nhỉ, chắc gì... mà nếu như có ai đó trò chuyện với mình thông qua ý nghĩ thì... làm gì có chuyện đó... mà người đó là ai?...Cứ như thế Thanh về nhà lúc nào không hay. Thanh quyết định không nghĩ ngợi nữa vì chỉ có thể là do ảo tưởng của nó. Nó lên phòng thay áo rồi xuống nhà ăn cơm trưa. “Không biết hôm nay mẹ làm món gì cho mình nhỉ?” Rồi tự dưng cái chân Thanh sụm xuống làm nó mất thăng bằng, và điều khủng khiếp là nó đang ở lưng chừng cầu thang : _ “Á...” _chỉ kịp nhắm nghiền mắt chờ đợi cho điều sắp xảy ra với mình ... “Bịch” Mình có nhằm không nhỉ sao rơi “nhẹ” thế, vừa lúc nãy dường như có một cái gì đó mềm như bông đỡ lấy nó. Thanh mở mắt ra, nó thấy mình đang nằm sắp trên đất. Vừa lúc đó Thanh nghe thấy một dòng suy nghĩ đầy lo lắng : _ [Nàng đau chỗ nào à?]
- Bây giờ thì không thể lầm được, Thanh vội nhìn xung quanh xem ai vừa “nói” với mình, nhưng xung quanh chẳng có ai cả. _ [Nàng ngồi dậy được không?] Thanh ngồi dậy, nó vẫn im lặng và lạ thay nó không bị sao cả, không có tới một vết trày đúng là kỳ tích. Người đó lại hỏi tiếp : _ [ Nàng không sao chứ?] Thanh liều đáp : _ “Tôi không sao.” Lần đầu tiên trong đời nó rơi vào tình huống này, như nó đang nói chuyện với một người vô hình, đã vậy còn không nghe thấy tiếng chỉ là một dòng suy nghĩ đi qua trong đầu nó. Mà lạ ở chỗ dường như nó cảm nhận được cả tâm trạng của người đó khi “nói” với nó. _ [Vậy nàng đứng lên được không?] Thanh gật đầu rồi từ từ đứng lên. Người đó như thở phào nhẹ nhõm. Thanh bạo hỏi : _ “Anh là ai?”_ nó nghĩ đây là một nam nhân vì qua cách xưng hô của người này. Một khoảng lặng sâu, người đó không trả lời nhưng Thanh tin chắc người đó vẫn còn đó chứ không đi đâu cả, nó hỏi tiếp : _ “Anh là ai, sao có thể trò chuyện với tôi bằng suy nghĩ, sao lại lo lắng cho tôi
- như thế?” Thanh cảm nhận được dường như người ấy rất muốn trả lời nó nhưng lại không thể nói được. Rồi dường như người đó đang đắn đo suy nghĩ xem nên trả lời nó như thế nào là hợp lý nhất. _ [Ta... một người bạn của nàng từ kiếp trước.] Sao từ “bạn” nhẹ nhàng mà với người ấy nặng trĩu đến thế nhỉ. Thanh không còn thấy sợ nữa mà điều đó làm nó ngạc nhiên vô cùng : _ “Kiếp trước ư? Có thật không?” _ [Ừ.] _ “Anh tìm tôi có chuyện gì à?” _ [Không, không hẳn là vậy. Chỉ là muốn biết rằng nàng đang sống như thế nào và...] _ “Và gì?” _ [Không có gì, nàng sống tốt chứ?] Thanh gật đầu _ “Anh có thể nói rõ hơn về kiếp trước không?” _ [Ta xin lỗi, ta không thể nói cho nàng biết được bất cứ chuyện gì về kiếp trước cả, cũng như ta là ai.] _ “Tại sao vậy?” _ [Ta cũng không thể nói được.]
- _ “Vậy chỉ nói tên anh được không?” _Thanh không muốn làm khó anh ta, dường như anh ta rất đau khổ vì không thể nói rõ cho nó. _ [Ta tên Thiên Long.] _ “Long... mà anh đang ở đâu vậy?” _ [Một nơi rất xa nàng... liệu rằng ta có thể trò chuyện với nàng khi nàng rãnh rỗi không?] Một đề nghị bất ngờ nhưng nó không từ chối : _ “Được, mà bằng cách này à?” _ [Ừ, bằng cách này.] _ “ Như điện thoại?” _ [Ừ, như điện thoại.] _sao như Long đang cười, một nụ cười nhẹ triều mến trước câu hỏi ngây ngô của nó. Làm cho Thanh thấy hơi bối rối, nó nói: _ “Có một người bạn như anh cũng hay ,nhưng anh đừng gọi em là nàng gọi em là Nhã Thanh nha.” Một nụ cười lại thoáng qua trong đầu Thanh : _ [Cảm ơn em đã tin anh, em đừng tiết lộ điềiu này với ai được không?] _ “Vâng.” _Thanh gật đầu _ [À mà khi nói chuyện với anh em chỉ cần suy nghĩ thôi, không cần nói thành tiếng đâu.] _ [Vâng.]
- _ [Bây giờ em đi ăn trưa đi, chúc em ngon miệng.] Long thôi không nói nữa, lúc này Thanh tự ngắt mình xem nó có đang mơ không, nhưng rõ ràng là nó đang rất tỉnh táo và bụng đang reo lên vì đói.
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn