YOMEDIA
ADSENSE
Sứ mệnh thiên sứ - phần cuối
Chia sẻ: Conmuachieunhoem Conmuachieunhoem | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:17
42
lượt xem 4
download
lượt xem 4
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Ba giờ chiều chiếc đồng hồ reo inh ỏi làm Thanh tỉnh giấc. Hình như nó vừa trải qua một giấc mơ kỳ lạ nữa, trong mơ cô bé có thể nói chuyện với một người nào đó bằng ý nghĩ. _ [Em dậy rồi à?]_ một dòng suy tưởng đi vào trong đầu nó và điều đó làm cái đầu mơ hồ sau khi ngủ dậy của Thanh tỉnh táo. Thanh nhoẻn cười đáp :
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Sứ mệnh thiên sứ - phần cuối
- Sứ mệnh thiên sứ - phần cuối
- Chap 2 Ba giờ chiều chiếc đồng hồ reo inh ỏi làm Thanh tỉnh giấc. Hình như nó vừa trải qua một giấc mơ kỳ lạ nữa, trong mơ cô bé có thể nói chuyện với một người nào đó bằng ý nghĩ. _ [Em dậy rồi à?]_ một dòng suy tưởng đi vào trong đầu nó và điều đó làm cái đầu mơ hồ sau khi ngủ dậy của Thanh tỉnh táo. Thanh nhoẻn cười đáp : _ [Vâng.] _ [Em cười gì vậy?] _ [Nãy giờ em vẫn nghĩ anh chỉ là một giấc mơ.] _ [Còn bây giờ?] _ [Tất nhiên là không vì giờ em đã tỉnh.] Thanh đứng dậy xuống nhà rửa mặt. _ [À mà…] _ [Chuyện gì?]_ Long hỏi khi thấy nó ấp úng. _ [Anh có thể đọc được suy nghĩ của em để ta trò chuyện.] _ [Ừ đúng vậy.] _ [Vậy em nghĩ gì anh cũng biết hết sao?] Long cười : _ [Không đâu cô bé à, nếu như em muốn anh nghe thì anh mới nghe thấy
- những gì em nghĩ, còn em không muốn thì anh cũng không thể nghe được, va ngược lại đối với anh cũng vậy.] Thanh rót cho mình một ly nước, nó vẫn còn thấy ấm ức : _ [Bất công quá.] Long ngạc nhiên : _ [Bất công chuyện gì?] _ [Anh có thể nhìn thấy em, còn em thì không.] _ [Anh chỉ nhìn thấy được em khi em muốn cho anh thấy.] _ [Nhưng anh vẫn nhìn thấy được em!] _ [Thôi mà, nhưng anh luôn bên cạnh em, em có thể trò chuyện và gọi anh bất cứ lúc nào em muốn.] Bất giác Thanh nhìn quanh. _ [Em tìm gì vậy ?] _ [Anh đứng ở đâu vậy, em không thể chạm vào anh sao?]_ Vừa nói Thanh vừa đưa tay dò xung quanh. _ [ Ha ha ha]_ Đột nhiên Long cười lớn. Thanh đỏ mặt : _ [Anh cười gì vậy?] _ [Nếu anh ở đó thì đâu phải nói chuyện với em bằng cách này… Anh đã nói anh đang ở rất xa em mà.]
- Tự dưng “nghe” sao như “giọng” anh trầm dần khi nói câu sau. Thanh đổi đề tài : _ [Này bộ em làm gì buồn cười lắm sao mà anh cười dữ vậy?] Long trả lời không do dự : _ [Không, điệu bộ của em trông rất dễ thương!] _ ( anh ấy coi mình như mèo con vậy _ Thanh nghĩ). Nó cố gườm mắt: _ [Vậy sao? Nhưng bây giờ em đi tắm đây.] Long lại cười: _ [Anh biết.] Cứ thế thấm thoát đã ba tháng kể từ ngày Thanh quen biết Long. Thanh vẫn giữ bí mật về chuyện của nó và Long. Anh rất dịu dàng, đôi lúc anh lại rất nghiêm khắc nhưng lại hay chọc nó cười. Có lẽ điều cực nhọc nhất đối với anh là đánh thức nó dậy vào mỗi buổi sáng. Trừ việc anh không thể xuất hiện thì anh là người bạn rất tuyệt vì Long luôn biết nó đang nghĩ gì và muốn gì. Học kỳ hai, bài vở cũng nhiều hơn nhưng có lẽ như thế cũng tốt vì nó làm cho Thanh không còn thời gian để tò mò hỏi Long về kiếp trước, hay anh đang ở
- đâu, kiếp trước nó là người thế nào… nhưng Long đều từ chối trả lời và luôn lặp lại điệp khúc : _ [Thanh à, những điều đó không cần thiết với cuộc sống hiện tại của em mà!] Trong lòng Thanh luôn ao ước được gặp anh dù chỉ một lần ngoài đời thật. Nó rất yêu quý Long và mong muốn phải chi anh cho nó biết một chút về anh. Thanh sợ một ngày nào đó Long sẽ biến mất và điều đó làm nó luôn nhức nhói khi nghĩ rằng Long chỉ là lương tâm của nó, anh không hề tồn tại, chỉ có nó tưởng tượng quá nhiều mà thôi. Long biết những gì Thanh lo lắng nhưng anh không thể trả lời Thanh được, anh đều rẽ vào một chuyện khác khi nó bắt đầu hỏi hay khi thấy nó tỏ ra đăm chiêu. Long biết mình đã phạm một lỗi lầm lớn, ngay từ đầu anh chỉ muốn đến thăm Thanh rồi âm thầm bảo vệ nó nhưng Long đã không làm được vậy. Bây giờ là đầu tháng hai, tụi học trò vẫn còn luyến tiếc những ngày tết ít ỏi và uể oải khi nhìn đống bài vở chất chồng. Nhưng thời học sinh không chỉ có trường lớp, bài vở mà còn có những chuyện vu vơ đáng quan tâm khác nữa. Như mọi nữ sinh bình thường khác Thanh cũng thích nghe kể chuyện về những cặp đôi hay về một người bạn trai nào đó của mấy nhỏ bạn thân.
- Nhưng có lẽ Thanh thích nghe hơn là thích mình là người trong cuộc vì theo nó thì điều đó vẻ như là phức tạp lắm. Nên Thanh thực sự bối rối khi tình cờ nhận được trong hộc bàn của mình một lá thư bày tỏ muốn làm quen. Nói “tình cờ” là đúng vì lá thư được dán kỹ vào một góc khuất như sợ những người trực nhật sớm sẽ phát hiện. Thanh tò mò cẩn thận gỡ ra, lúc đầu nó cũng chỉ tưởng là lá thư làm quen vu vơ gởi ai cũng được nhưng khi nó đọc thấy tên mình thì không chối đi đâu được. Người gởi cho nó là Hoàng Quốc Cường. Khi Thanh đang đọc lá thư và nghĩ xem mình có quen ai như thế thì nhỏ Thảo ở đâu ké đầu qua vai Thanh đọc ké, mắt nhỏ sáng rỡ reo lên: _ “Bà có thư…” Thanh hết hồn chụp lấy Thảo ra dấu im lặng, tim nó đập thình thịch, trời ơi đám nhỏ Hoa mà biết thì nó sẽ chẳng được yên đâu. Thảo hiểu ý, im lặng ngồi vào chỗ và tiếp tục dán mắt vào lá thư của Thanh, nói khẽ: _ “Ai gởi cho bà vậy?” Thanh lấy tay chỉ vào tên người gởi, nó hỏi: _ “Bà biết người này không?” Tự dưng Thảo im lặng như bị điểm huyệt rồi tự dưng ré lên: _ “Trời ơi, bà đừng nói với tui là bà không biết Quốc Cường nha! Nhỏ nói to đến nổi Thanh phải chụp lấy miệng Thảo, nó nghiêm nghị: _ “Sụyt, khẽ thôi!”
- _ “Sorry, sorry. Mà bà không biết thiệt hả?” Thanh thành thật gật đầu, Thảo sốt ruột nói: _ “Thì là Quốc Cường bên cạnh lớp mình chứ đâu, bà gặp hoài đó, mấy đứa con gái lớp mình ai mà chẳng biết.” Thanh nghi ngờ: _ “Chắc không, nếu là Cường đó thì chắc gì đã để ý đến tui, hắn ta có khối cô theo.” Thanh nói vậy cũng đúng vì Quốc Cường là một nam sinh khá nổi tiếng trong trường, Cường đá banh giỏi, học rất khá và nhất là Cường rất đẹp trai. Trong nhất thời đột ngột nên Thanh không nhớ ra, nghe Thảo nói nó mới sực nhớ. Nhưng ngay từ đầu mà nó có nhớ thì nó cũng không nghĩ đây là thư của Cường “đó”. Lá thư hẹn giờ ra chơi thứ bảy gặp mặt, nói cho xa xôi thì là vào ngày mai. Thảo cứ đoan chắc là Cường lớp bên cạnh và cứ nhỏ to kêu lên sao mà Thanh sướng thế, rồi đủ thứ làm Thanh đau cả đầu. Nó thì cứ là khó tin lời Thảo vì người trùng tên nhiều lắm, mà lá thư cũng đâu có ghi lớp nào. Mà nếu như Thảo nói đúng thì nó cũng chỉ gặp Cường thoáng qua vài lần ở hành lang mà thôi chứ đâu có quen biết gì. Thanh cố giấu tâm trạng của mình để không cho ai biết và cố tỏ ra bình thường. Nó thấy mình vui vui và xôn xao thế nào ấy. Mà ngộ là Long cũng
- không đá động gì về chuyện bức thư cả. Thanh không hiểu sao nó lại không nói chuyện với anh về bức thư, nó muốn Long hỏi nó trước mà anh thì giống như không có chuyện gì xảy ra. Cuối cùng chính nó cũng không kiềm chế được, Thanh hỏi: _ [Long à ngày mai em nên làm gì ?] _ [Từ chối.] Anh trả lời nhanh đến nổi làm Thanh kinh ngạc, nó nói tiếp: _ [Vậy em không tới chỗ hẹn là được.] _ [Không, em nên tới và nói rõ ràng cho người ta biết em nghĩ gì.] _ [Ừ, như vậy thì không xem là mình bất lịch sự.] Thanh đi ngủ nó vẫn còn thấy phân vân, nhưng có lẽ từ chối là hay nhất… Môt hồi lâu khi Thanh sắp chìm vào giấc ngủ thì Long hỏi: _ [Có phải em rất thích bức thư đó?] Thanh mở mắt ra, suy nghĩ: _ [Ừm thì con gái ai mà chẳng thích điều đó, có ai đó thích mình cũng là một điều thú vị.] _ [Anh thật lòng muốn em từ chối nhưng đó là quyết định của em. Thôi em ngủ đi.] Sao Long lại nói thế nhỉ, anh nói thật lòng không thích mà còn nói giống như
- nếu nó đồng ý thì cũng được. Có lẽ anh nghĩ nó thích Cường sao, ừ thì Cường có tố chất ba trong một của con trai, nhưng Thanh nghĩ có lẽ nó thấy vui vì lá thư và chủ nhân của lá thư lại là một người khá tuyệt. Nhưng nó đâu có thích Cường, nó giống như mấy nhỏ con gái trong lớp lấy bạn trai ra khoe để khẳng định giá trị của mình. Không hiểu sao Thanh không còn tâm trạng phân vân trước khi ngủ nữa. Sau khi nghe Long nói nó đã giải hết cái tâm trạng của mình và Thanh biết nó phải làm gì. Hôm sau Thanh cố tình vào lớp vừa đúng giờ để tránh Thảo cứ hỏi suốt. Thanh trải qua hai tiết đầu êm ả và khi giờ ra chơi đến Thảo nằn nì đòi theo Thanh xuống chỗ hẹn. Thanh đồng ý, cả hai đứa nó xuống sân và đến bãi gởi xe trong trường, bãi gởi xe rất vắng là chỗ lý tưởng để gặp riêng và không để người khác chú ý. Thảo kiếm chỗ nấp, để Thanh đứng đợi một mình. Long không nói gì cả nhưng sao Thanh cảm giác anh đang rất căng thẳng. Quốc Cường chạy tới, mồ hôi lấm tấm vì sợ người hẹn sẽ bỏ đi. Khi thấy Thanh đứng đó Cường nở một nụ cười rất tươi và vội vàng nói: _ “Mình xin lỗi, mình đến trễ, bạn đợi lâu chưa?” Thanh lắc đầu, nó biết Cường không cố ý tới trễ vì lúc nó đi xuống thì lớp
- Cường vẫn chưa ra. Bây giờ thì đúng như lời Thảo nói là “Cường” của lớp bên cạnh, chắc nhỏ đang phấn khích lắm. Tự dưng cả hai chìm vào im lặng, làm Thanh thật sự bối rối tim nó đập thình thịch, nó phải nói gì đây. Lúc này thì Cường lên tiếng: _ “Mình là Hoàng Quốc Cường, mình…” Rồi Cường lại im lặng, giọng Cường rất run chậm rãi nói tiếp từng từ: _ “Mình muốn làm quen với Thanh!” Cường nhìn thẳng vào mắt Thanh căng thẳng chờ đợi câu trả lời. Lời nói và cử chỉ của Cường khiến Thanh nghĩ rằng anh chàng này rất thật lòng muốn làm quen với nó. Thú thật là khó mà từ chối một người con trai như thế. Thanh cuối đầu giọng nói của nó cũng hơi lạc đi: _ “Mình rất vui vì thành ý của Cường, nhưng cho mình xin lỗi, mình từ chối.” Thanh tránh không nhìn Cuờng, cả hai lại rơi vào một khoảng yên lặng khá lâu. Thanh không biết nó có nên quay đi không. Nhưng Cường lại nói: _ “Mình xin lỗi, mình đường đột quá, lẽ ra mình không nên làm Thanh khó xử.” Thanh lắc đầu: _ “Không, không sao đâu, Cường không phải xin lỗi. Thôi, mình về lớp đây.” Thanh dợm bước quay đi, Cường vội nói nhanh: _ “Vậy tụi mình là bạn bình thường thôi được không?”
- Trong một thoáng thật nhanh Thanh nghĩ nếu có thêm một người bạn như Cường thì thật hay. Thanh mỉm cười: _ “Chào, mình là Nhã Thanh rất hân hạnh làm quen với Cường.” Cường cũng cười nhưng không được tươi lắm: _ “Mình cũng vậy, tụi mình xuống căn tin ăn mừng cho việc này nhé.” Cường làm Thanh bất ngờ với lời đề nghị mới, nhưng Thảo đang chờ nó, Thanh nói : _ “Thôi cho mình từ chối, hẹn dịp khác ha mình phải về lớp.” Cường hơi thất vọng một chút nhưng cũng nói : _ “Vậy hẹn dịp khác, chào Thanh.” Thanh gật đầu chào và quay bước đi. Vậy là xong kết thúc êm đẹp, không hiểu sao nó vẫn chưa hết run. Lúc này nó còn cảm nhận được tâm trạng của Long, anh đã nhẹ nhõm và có một chút vui mừng. Thanh cũng không hỏi Long gì vì Thảo đã đuổi kịp nó khi vừa ra khỏi bãi gởi xe. Thảo háo hức: _ “Sao, sao rồi, đúng như tui nói, mà bà đồng ý chứ?” _ “Không, mình từ chối rồi.” Thảo như bị chấn động : _ “Bà không ấm đầu chứ, bà có biết là bà có một vinh hạnh mà bao nhiêu đứa con gái khác mong ước không!” Thanh lườm Thảo :
- _ “Trong đó có bà không?” _ “Ừ thì… chỉ là tui thắc mắc tại sao bà từ chối thôi.” Thanh nói đơn giản : _ “Thì không thích là không thích thôi. Với lại từ trước đến giờ mình có biết gì về Cường đâu.” _ “Thì bà có thể cho người ta một cơ hội.” _ “Cơ hội gì, mình với Cường chỉ là bạn bình thường thôi, Cường đã nói vậy.” _ “Trời!” _Thảo kêu lên đầy tiếc nuối. _ “Vậy bà có người khác rồi phải không?” _Thảo ngờ ngợ hỏi. _ “Tui… làm gì có.” Trong thoáng chốc ngừng lại nó nghĩ đến Long, nhưng nếu nói ra thì phải nói làm sao. Thanh muốn Thảo đừng hỏi nữa, nó nói ngắn gọn : _ “Nói chung là tui chưa thích có bồ, nên bà đừng có suy diễn nữa.” Nhưng có lẽ câu nói của nó không được thuyết phục Thảo cho lắm. Nhỏ làm phiền nó cả buổi học còn lại vì tra hỏi xem Thanh thích ai. Nó chỉ thoát được Thảo khi mẹ nhỏ đến rước. Thanh để cặp vào xe vừa nhẹ nhõm nghĩ may là Thảo có người đón, nhỏ dai dễ sợ. Bãi gởi xe vắng hoe vì Thảo cứ nhằn nhì hoài, lúc này chỉ còn vài người. Thanh phải mau thôi kẻo bác bảo vệ đóng cửa, khi Thanh gạt chóng xe và định dắt đi thì nó bị giật ngược lại. Một thoáng bất
- ngờ không biết vì sao, Thanh nhìn lại thì chiếc xe của nó đã bị khoá và chìa khoá thì mất tiêu. Nó lo lắng : _ [Long à, sáng nay em có rút chìa khoá ra không?] _ [Em có lúc nào khoá xe lại đâu mà hỏi thế.] _ [Nhưng xe bị khoá rồi làm sao em về đây?] Long ngạc nhiên : _ [Lạ nhỉ, nhưng anh chắc rằng em không hề khoá xe.] Rồi như Long nghĩ ra điều gì đó, anh hối nó: _ [Em ra khỏi trường ngay đi, đi xe buýt về cũng được!] _ [Tại sao chứ?] _ [Anh có cảm giác không hay lắm.] Trong một giây đắn đo anh nói tiếp : _ [Em để tay chạm vào ổ khoá đi, anh sẽ giúp.] Thanh không biết Long sẽ làm gì nhưng nó cũng làm theo anh. Đột nhiên một luồng khí từ đâu chạy vào tay nó chuyền xuống lòng bàn tay xuyên qua ổ khoá, bàn tay Thanh một thoáng phát ra ánh sáng màu xanh dương nhẹ. Ổ khoá bạt ra trước sự ngỡ ngàng của Thanh. _ [Hay quá!] Nhưng Long lại giục nó : _ [Em về mau đi.]
- Nó gật nhẹ đầu lập tức dắt xe ra. Lòng nó mừng rỡ và thán phục Long hết sức. Nụ cười của Thanh không kéo dài bao lâu vì đột nhiên có năm bạn nữ chặn trước đầu xe Thanh. Thanh đề phòng, nói : _ “Các bạn muốn gì?” Nhỏ đứng giữa hằn giọng gầm gừ : _ “Mày là đồ kiêu căng ngạo mạn!” Nhỏ bên cạnh tiếp lời : _ “Thứ đồ sói đội lột cừu!” Thanh chặn giọng trước khi nhỏ thứ ba lên tiếng : _ “Các bạn nói gì, mình không hiểu?” Nhỏ đứng giữa rít lên : _ “ Mày đừng giả nai, đừng nói mày quên chuyện hồi ra chơi với Cường.” Thanh có vẻ hiểu một chút lý do cho tình huống lúc này. Nó chưa kịp nói tiếng nào thì nhỏ thứ tư sốt ruột nói : _ “Đôi co với nó chi, đánh cho nó biết.” Thanh giật xe lùi lại khi nghe nhỏ đó nói, nhưng chúng nó nhanh như cắt bao vây lấy Thanh. Thanh la lên : _ “Các bạn không sợ bị kỷ luật sao?” Nhỏ đầu bọn nhếnh mép : _ “Trừ khi có ai làm chứng cho mày bị tụi tao đánh.”
- Nhỏ nói đúng vì trong bãi gởi xe chỉ có sáu đứa. Học sing đã về hết, mà thấy giám thị lại ở tít sân trước, họa chăng chỉ có pháo nổ thì thầy mới nghe. Hai nhỏ khác đã ghìm chặt tay Thanh, đẩy văng xe đạp của nó xuống đất một cái “ạch” nặng nề. Thanh không hiểu sao tụi nó làm dữ thế, Thanh có **ng chạm gì đến chúng đâu. Nó lo sợ và cầu cứu : “Cứu em với Long!”. Nhưng hình như anh đang tập trung làm gì đó mà không trả lời nó. Nhỏ đầu sỏ hăm he sấn lại định bộp Thanh một cái, nhỏ giơ tay thật cao lấy lực quát : _ “Đánh cho mày chừa, con hồ ly tinh!” Nhưng nhỏ không kịp đánh Thanh vì trước đó Thanh quýnh quá giơ chân đạp một cái ngay bụng nhỏ một cái đau điếng. Nhỏ đó ôm bụng la ó : _ “Á, con này láo. Tụi tao sẽ quýnh mày chết!” Thấy đồng bọn bị đau bọn kia càng điên tiết hơn nhào vô đánh Thanh một lượt. Cái này thì tiêu chắc rồi Thanh nhắm mắt chịu trận... lạ thay một giây, hai giây, ba giây Thanh không thấy chúng đánh cũng không thấy chúng nói. Thanh vội mở to mắt ra thì năm nhỏ đó tự dưng bất động như những hòn đá. Quá ngạc nhiên nó không biết phải làm gì, nó nghe Long nói một cách gấp rút và mệt nhọc : _ [Nhanh đi em, chạy nhanh đi anh chỉ có thể duy trì trong hai phút thôi!] Thanh như hoàn hồn vội vả dựng xe chạy ra tới cửa đạp một mạch về nhà mà tim vẫn còn đập thình thịch.
- Khi đã ngồi thõm vào ghế salon nó thầm nghĩ : “mấy con nhỏ đó bị điên rồi chắc, tự dưng lại hăm he muốn ăn tươi nuốt sống mình. Thật không hiểu nổi nữa, nếu chúng có quan hệ gì đó với Cường hay chúng thích Cường thì tự đi nói với Cường, mắc gì đến nó chứ.” Từ lúc về đến giờ Long không nói lời nào, nó cảm nhận được anh đang rất mệt, Thanh lo lắng hỏi : _ [Long à, anh làm sao vậy?] Long vẫn nhẹ nhàng đáp : _ [Anh không sao, em đừng lo, chỉ một chút là anh hết mệt ngay.] _ [Thật anh không sao chứ?] _ [Không sao mà.] _giọng anh có vẻ ổn Thanh cũng yên tâm phần nào, nó nói : _ [Hôm nay may mà có anh, nếu không thì em chắc chết với tụi nó.] _ [Đừng bận tâm, em không sao là tốt rồi, mấy nhỏ đó thật quá đáng vì đã xúc phạm em.] _ Long giận dữ. Thanh rầu rĩ : _ [Không biết là chúng còn muốn làm gì nữa không? À mà tụi nó sẽ ra sao khi tỉnh lại không thấy em?] _ [Chúng chỉ nhớ là em đã quá sợ đẩy chúng một cái thật mạnh rồi vội dắt xe chạy mất. Anh đã điều chỉnh ký ức chúnh như vậy.]
- Thanh thán phục : _ [Anh hay thật, anh có thể điểu chỉnh trí nhớ nữa à!] Long lắc đầu : _ [Anh không hay như em nghĩ đâu, đối với anh bấy nhiêu đó cũng làm cho anh mệt phờ rồi.] Thanh bướng bỉnh : _ [Nhưng anh giỏi thiệt mà!] Long cười : _ [Ừ, nhưng nếu có lần sau em phải chạy thật nhanh đừng có đứng đó ngơ ngác nhé.] _ [Vâng ạ.] _ Thanh mỉm cười, hi vậy là Long có thật, có lẽ nó phải cảm ơn năm nhỏ đó nữa. Vì nếu không có tụi nó Thanh sẽ không bao giờ hết hoài nghi về sự tồn tại của Long. Vậy là bây giờ nó có anh chắc trong tay, một người luôn đứng về phía nó, luôn bảo vệ nó và đối với người đó thì món quà lớn lao nhất là nhìn thấy nụ cười của nó (có lần Long đã nói với Thanh như thế). Đối với Thanh, Long thật tuyệt vời.
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn