Mục lục<br />
Chương 1: Thời Niên Thiếu<br />
Chương 2: Hàn Vũ<br />
Chương 3: Lời Hứa<br />
Chương 4: Bội Tín<br />
Chương 5: Mưa Nước Mắt<br />
Chương 6: Nhìn Từ Xa<br />
Chương 7: Trái Tim Nghi Ngờ<br />
Chương 8: Chờ Đợi<br />
Chương 9: Trái Tim Khiếm Khuyết<br />
Chương 10: Sự Vương Vấn Của Mùa Thu<br />
Chương 11: Cắt Đứt Tình Yêu<br />
Chương 12: Biệt Ly<br />
Chương 13: Nhung Nhớ<br />
Chương 14: VĩNh HằNg<br />
Chương 15: NgóNg TuyếT<br />
Chương 16: Trở Về<br />
Chương 17: VĩNh BiệT<br />
<br />
THẤT TỊCH KHÔNG MƯA<br />
Lâu Vũ Tình<br />
<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Chương 1: Thời Niên Thiếu<br />
Tình yêu giống như lần đầu được nếm thử quả khế mới chín,<br />
Chua chua chát chát, nhưng không kìm được, vẫn muốn nếm thêm lần<br />
nữa.<br />
Trong quả khế chát xanh xanh nụ cười ngốc nghếch, ngọt ngào của anh,<br />
tình đầu thơ ngây, trong sáng của em lặng lẽ nảy mầm.<br />
Chương 1: Thiên Tình<br />
Tôi tên là Thẩm Thiên Tình.<br />
Nếu nói đến cuộc đời tôi, chỉ e khó lòng kể hết trong một chốc một lát, sợ<br />
mọi người đọc sẽ thấy nặng đầu buồn ngủ, vậy nên tôi sẽ chỉ chọn vài trọng<br />
điểm để nói.<br />
Cái gọi là “cuộc đời tôi” thật ra cũng chẳng dài, tính đến nay mới có mười<br />
bốn năm, ba trăm hai mươi bảy ngày, tám giờ, năm giây mà thôi.<br />
Đầu tiên, cũng giống như tất cả mọi người, tôi có cha mẹ rất hiền từ, lại<br />
có một người anh vô cùng đẹp trai, ưu tú, khiến các nữ sinh nhìn thấy đều<br />
không kìm được mà hét lên ngưỡng mộ.<br />
Về phần tôi, từ nhỏ đến lớn, nhận xét của các giáo viên nhìn chung đều<br />
quanh đi quẩn lại những từ như: cá tính, bốc đồng, bướng bỉnh, khó bảo,<br />
thích quản chuyện người khác, vân vân và vân vân… Giáo viên nào tốt một<br />
chút sẽ nói tôi hoạt bát, hướng ngoại, giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng<br />
tha.<br />
<br />
Nhưng thế thì có gì khác chứ? Chẳng qua chỉ đổi cách nói cho dễ nghe<br />
hơn thôi, vẫn khiến tôi bị tổn thương.<br />
Cái gì? Bạn không tin ư?! Để tôi giải thích cho mà nghe nhé!<br />
Hoạt bát, hướng ngoại: nghĩa là tôi rất nghịch, nghịch vô cùng, nghịch<br />
đến mức bị phạt đánh.<br />
Giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha: nói cách khác, chính là gây<br />
chuyện thị phi, nghịch ngợm, phá phách.<br />
Tôi hận nhất là năm lớp năm, cô giáo chủ nhiệm còn ghi trong sổ liên lạc<br />
của tôi là: ngu muội dốt nát, thiếu tôn trọng bậc bề trên, hung hăng càn quấy,<br />
không biết hối cải, mong phụ huynh quản lý nghiêm ngặt hơn, tránh gây hại<br />
cho nếp sống đẹp của xã hội.<br />
Vậy là cô ấy đã trang trọng biến tôi thành con quỷ phá hoại thế giới, làm<br />
băng hoại nếp sống xã hội, sự khởi sắc hay tụt dốc của nền kinh tế cũng liên<br />
quan đến tôi, hơn nữa, ngay cả việc Khổng Minh tiên sinh “xuất sư vị tiệp<br />
thân tiên tử[1]”, sự thành bại, thịnh suy của Trung Quốc trong năm nghìn<br />
năm qua cũng đều là lỗi của tôi, chỉ thiếu nước bắt tôi mổ bụng tự sát để tạ<br />
tội với thế giới.<br />
[1] Trong bài thơ Thục tướng của Đỗ Phủ viết về Gia Cát Lượng có câu:<br />
“Xuất sư vị tiệp thân tiên tử. Trường sử anh hùng lệ mãn khâm”, tạm dịch:<br />
Ra quân chưa kịp chiến thắng thân đã khuất, khiến người đời sau cũng phải<br />
chạnh lòng, nước mắt đẫm đầy vạt áo. Có nghĩa là chưa kịp thành công thì<br />
người đã chết.<br />
Tôi chẳng qua chỉ đặt biệt danh “Diệt Tuyệt sư thái[2]” sau lưng cô giáo<br />
quá lứa lỡ thì đó, ngoài ra còn cá cược với bạn bè trong lớp về màu sắc nội y<br />
của cô, mọi người thử nói xem, như thế có được coi là phạm tội chết ngàn<br />
lần không?<br />
[2] Nhân vật hư cấu trong tác phẩm Ỷ thiên đồ long ký của nhà văn Kim<br />
<br />
Dung, là chưởng môn nhân đời thứ ba của phái Nga Mi, nổi tiếng là người<br />
cứng nhắc, giáo điều, định kiến nặng nề.<br />
Mẹ phạt tôi quỳ cũng chẳng sao; muốn tôi ngày mai xin lỗi Diệt Tuyệt…<br />
à, cô giáo Ngô thì tôi cũng đồng ý; viết bản kiểm điểm bày tỏ sự ăn năn, hối<br />
hận lại càng là chuyện nhỏ, đảm bảo sẽ rất chân thành và đặc sắc gần bằng<br />
“Thư ly biệt vợ”; nhưng… điều tôi không thể chấp nhận nhất là mẹ lại không<br />
cho phép tôi ăn tối, đã thế còn cố ý nấu món thịt kho tàu “đầu sư tử”[3] mà<br />
tôi thích nhất nữa chứ!<br />
[3] Thịt viên lớn, có kích thước khoảng 5 – 10 cm.<br />
Đây đúng là hình phạt vô nhân đạo nhất trên đời này!<br />
Có điều, vẫn còn may, anh trai luôn bảo vệ tôi bất cứ lúc nào.<br />
Hồi nhỏ, nhiều lần bị phạt, tôi thường hờn tủi hỏi mẹ: “Mẹ ơi, con không<br />
phải do mẹ sinh ra đúng không?”<br />
“Đúng rồi đấy! Con được móc lên từ cống rãnh hôi thối.” Thật quá đáng!<br />
Sao mẹ trả lời dứt khoát như vậy? Lại còn làm vẻ mặt “Cả đời con, lúc này<br />
là thông minh nhất đấy!” nữa chứ.<br />
Trái ngược với tôi, anh trai là người tài đức vẹn toàn, rất đáng ngưỡng<br />
mộ. Mà quả thật tôi cũng sùng bái anh vô cùng.<br />
Khi ấy, điều kiện kinh tế nhà tôi không tốt lắm, gia đình làm nghề nông,<br />
cha mẹ hằng ngày đầu tắt mặt tối, không thể chăm sóc tôi chu đáo, tôi chẳng<br />
khác nào do một tay anh trai nuôi lớn. Đối với tôi, anh trai không chỉ là anh<br />
trai mà còn là người hiểu tôi nhất trên thế gian này. Không giống những<br />
người khác luôn phê phán, chỉ trích tôi, anh đối xử với tôi hoàn toàn khác,<br />
bao dung mọi hành vi của tôi. Mỗi lần tôi gây chuyện, giữa vô vàn cặp mắt<br />
chau lại nhìn tôi, luôn có một khuôn mặt mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự bao<br />
dung, thấu hiểu, âm thầm ủng hộ tôi.<br />
Ngay từ khi còn rất bé, tôi đã biết anh trai là người vô cùng quan trọng<br />
<br />