YOMEDIA
ADSENSE
Thầy Ơi ! Con Xin Lỗi !
52
lượt xem 2
download
lượt xem 2
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Những cơn mưa đầu đông đến vội vàng, bầu trời xám ngắt, từng áng mây đen kịt cắt hình trên nền trời. Mưa. Mưa rả rích, liên miên. Trời cứ hửng nắng lên chút xíu rồi lại mưa. Ông Trời kéo nắng về chốn nào để lại đây một cái buồn ảm đạm, xám bầu trời và xám cả lòng người.
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Thầy Ơi ! Con Xin Lỗi !
- Thầy Ơi ! Con Xin Lỗi !
- Những cơn mưa đầu đông đến vội vàng, bầu trời xám ngắt, từng áng mây đen kịt cắt hình trên nền trời. Mưa. Mưa rả rích, liên miên. Trời cứ hửng nắng lên chút xíu rồi lại mưa. Ông Trời kéo nắng về chốn nào để lại đây một cái buồn ảm đạm, xám bầu trời và xám cả lòng người. Qua lần cửa kính cả phố phường hiện ra mờ mờ trong làn nước mưa giăng giăng trắng xoá. Từng hạt nước mưa lấm tấm đọng trên lớp kính dày, rồi kết thành từng dòng một chảy xuống như nước mắt. Nó nhìn xa xăm về phía chân trời xa tít. Hình như có cơn mưa nào đấy đang giăng trong lòng nó. Nó khóc. Cảm giác hối hận, có lỗi gặm nhấm nó. Rồi bao kí ức ùa về trong trí nhớ. Nó nhớ… nhớ bóng cao cao, gầy gò, già nua trong tấm áo len mỏng, nhớ gương mặt đã hằn những vết nhăn, nhớ cả mái đầu muối tiêu của tuổi già và bụi phấn. Nó nhớ thầy… Từng dòng kí ức cứ chảy trôi trong lòng nó, tất cả hiện về như một thước phim quay chậm. Năm lớp ba, trường tiểu học của nó đã cho học sinh tiếp cận với môn Tiếng Anh. Nó vốn không phải là đứa nổi trội trong lớp. Nó trầm lặng và ít nói. Nó viết chữ không đẹp, nói đúng hơn là xấu nhất lớp và hay bị cô giáo khẽ tay trong giờ tập viết. Nó học tệ Toán, đến cả lời giải cũng chả biết ghi thế nào. Bạn bè trêu nó. Nó đem nguyên cục tự ái to đùng về nhà và tự nhủ phải hạ quyết tâm học tốt. Mọi chuyện vẫn thế, cho đến hôm thầy bước vào lớp. Nó ngạc nhiên. Vì thầy là người
- nó đã biết trước. Thầy là thầy của mẹ nó, của dì nó, và của anh họ nó nữa. Trước đây thầy dạy cấp ba, rồi nghỉ hưu, thầy xin vào trường tiểu học dạy hợp đồng cho các lớp ba, bốn, năm. Buổi học đầu tiên, vì thầy đã biết tên nó nên hay gọi nó phát biểu. Nó thấy vui vui -một niềm vui nho nhỏ. Ngay từ lúc thầy ghi những từ vựng đầu tiên trên bảng, nó đã thấy thích cái ngôn ngữ thứ hai này. Cảm giác thật thú vị. … Lớp học thêm Anh hôm nay đông, nhỉ. Trong căn nhà nhỏ xíu tường đã tróc sơn, mười mấy đứa lớp ba ê a đọc theo từng từ vựng sau tiếng gõ nhịp đều đều của cây thước gỗ lên mặt bảng. Nó cũng đang cắm cúi ghi bài, say sưa nghe giảng. Đó là buổi học thêm đầu tiên ở nhà thầy. Nó nhớ mãi cuộc trò chuyện ngắn ngắn thế này: -Mẹ em khoẻ không? Vẫn bán quán hở em? -Dạ. -Em phải cố học sau ni nuôi mẹ. Mẹ em khổ nhiều rồi. Em phải cố lên nghe. Em đừng có sợ, phải dạn dĩ lên thì mới học tốt được. Có gì không hiểu em cứ hỏi thầy, đừng ngại. -Dạ. Em cảm ơn thầy. … Cuộc trò chuyện ngắn ấy đã làm nó thay đổi. Nó lột xác khỏi vẻ nhút nhát và thôi không còn run sợ khi đứng lên phát biểu nữa. Nó cố học thật nhiều thay vì chơi bán hàng cùng mấy nhóc trong xóm. Bạn bè ngạc nhiên vì sự tiến bộ của nó.
- Bài kiểm tra đầu tiên môn Anh của nó là con mười đỏ chót, con điểm cao nhất lớp lần đầu nó nhận được. Bạn bè xì xầm, cho rằng thầy bênh nó, rằng nó biết đề trước… Nó không nói gì, và mặc kệ những lời nói ấy. Những bài kiểm tra sau nó đều được mười điểm, và khả năng Tiếng Anh đã khá lên rõ rệt nên bạn bè thôi không xì xầm về nó nữa. Nó cũng cởi mở hơn với bạn bè. Thầy luôn động viên nó bằng những lời sâu lắng nhất. Thầy cho nó mượn sách để làm bài tập, tận tình giảng cho nó những cấu trúc ngữ pháp khó. Có một câu nói của thầy làm nó nhớ mãi: "Các em đừng quan niệm sai lệch về môn Tiếng Anh. Nó không khó như mọi người vẫn nghĩ. Sẽ rất dễ dàng nếu các em học nó bằng trái tim.” Những buổi học vẫn tiếp tục như thế trong căn nhà nhỏ cũ kĩ. Căn nhà ấy, ngày hè thường vương vài ba sợi nắng trên mái ngói vỡ lung linh xuống dãy bàn học; ngày đông là những giọt nước mưa gõ lộp độp trên mái tôn, rơi rơi trên mấy cái thau hứng nước. Thầy vẫn dạy chúng nó những kiến thức ấy với một cách dạy khác biệt. Thầy không dạy những từ vựng trong sách giáo khoa vì nghĩ chúng nó có thể tự học được từ sách vở. Những kiến thức thầy dạy là những gì căn bản và cần thiết cho chúng nó, những điểm ngữ pháp nền tảng, những từ vựng gần gũi trong cuộc sống thường nhật. Thầy luôn tỉ mỉ kiểm tra từ mới tất cả các học sinh đầu mỗi buổi học thêm và cho bài tập sau mỗi giờ học rồi cho điểm từng đứa một. Những ngày rét căm căm, thầy ho sù sụ, giọng khàn khàn, trông thầy gầy gò trong
- làn áo len mỏng. Nó thấy thương thầy lắm! Rồi có lúc thầy bị đau chân, đôi chân thầy sưng tấy, đỏ ửng làm thầy đi lại rất khó khăn. Thầy vẫn đến lớp bằng lòng nhiệt huyết và chân thành của một người thầy. Thầy vẫn đứng trên bục giảng đem đến cho chúng nó, gieo mầm cho chúng nó về một thứ ngôn ngữ khác tiếng mẹ đẻ. Nó nhớ cả đôi mắt trìu mến thầy dành cho nó. Và cả những khi thầy rầy la nó, đôi mắt ấy bỗng trở nên nghiêm nghị. Ấy là những lúc nó lười học. Những từ vựng dài ngoằn khó thuộc, những cấu trúc ngữ pháp phức tạp, những dạng bài tập khó nhằn… tất cả làm nó lắm lúc thấy chán nản, và nó bỏ bê. Thầy luôn dõi theo nó và khuyên nó những lời chân thành, rầy la nó… tất cả làm nó biết rằng nó phải cố gắng hơn. Thầy biết nó thiếu thồn tình thương của một người ba và luôn an ủi nó, y như thầy là người ba của nó vậy. Nó đã học thầy bốn năm rưỡi. Lên cấp hai, dù không học thầy ở trên lớp nhưng nó vẫn đều đặn đến lớp học thêm. Rồi những căn bệnh tuổi già làm thầy già nhanh chóng, những cơn ho xuất hiện thường xuyên hơn, giọng thầy khàn và không còn to như trước nữa. Nhưng thầy cũng trở nên khó chịu hơn, cũng vì tuổi già (vì thầy đã ngoài sáu mươi). Thầy hay rầy chúng nó nhiều hơn. Và rồi lớp học cũng thưa thớt dần học sinh. Bạn bè nó tìm đến những thầy cô khác để học vì nghĩ thầy già, dạy không tốt như trước. Rồi lớp học chỉ còn có vỏn vẹn ba đứa. Lớp học thêm ấy không còn đông đúc và rộn những tràng cuời đùa nữa. Nó thấy buồn man mác. Và rồi nó cũng bỏ học thêm thầy mà không một câu.
- … Đã ba năm rồi nó không gặp thầy, không đi ngang qua căn nhà nhỏ ấy. Nó đã lãng quên thầy. Quên mất. Rồi nó rời vùng quê đầy nắng, gió cát và hàng liễu dương để vào thành phố học tập. Kí ức về thầy chỉ còn là một mảng nhoè nhạt. Cho đến hôm nó về quê dự đám cưới của ông anh họ, nó tình cờ gặp lại thầy. Thầy choàng tay qua vai nó, nói khẽ: "học trò cưng của tui đó!” Thầy già quá! Vết nhăn đã chằng chịt cả trán, đôi mắt nheo nheo sau đôi kính lão không còn nhìn rõ, và mái đầu đã bạc trắng sương gió của cuộc đời. Đôi tay thầy run run và giọng nói cũng run nốt. Nó ngỡ ngàng khi biết thầy mắc bệnh pakinson. Trong bữa tiệc cưới. Thầy góp vui bằng bài hát "HẠ TRẮNG” giọng thầy run nhưng ấm lạ lùng, tay cầm mic vẫn run lên bần bật. Nó muốn đến bên thầy, nói xin lỗi thầy. Nhưng nó không đủ can đảm để làm điều đó. Lời xin lỗi nó vẫn không sao thốt lên đuợc. Đó chẳng phải là hình ảnh cuối cùng về thầy sao? Nó chưa bao giờ dám tin điều đó là sự thật. Nhưng đó là sự thật -một sự thật bóp nghẹn cả trái tim bé nhỏ của nó. Nếu được quay về ngày hôm ấy, nó sẽ nói xin lỗi thầy. Nó hối hận vì đã không làm điều đó. Trên bàn thờ thầy nhìn nó mỉm cưòi, ánh mắt vẫn ấm áp đượm yêu thương. Nó thắp cho thầy nén nhang, nước mắt dâng tràn trong khoé mắt. Nó khẽ thốt lên: "THẦY ƠI! CON XIN LỖI!” Giờ đây nó nhận ra thầy đã đặt cho nó một nền tảng Tiếng Anh vững chắc, nó cảm ơn thầy về điều đó. Nó trách mình, giận mình ghê gớm và đau đớn nữa. Nó chỉ
- mong đừng ai như nó, đừng muộn màng như nó. Còn bao nhiêu đứa học trò lãng quên như nó, hãy biết trân trọng hiện tại, hãy làm những gì giản dị nhất có thể đừng như nó vô tình để rồi đắng cay khi nhận ra sự thật. Nước mắt nó vẫn lặng lẽ rơi… Ngoài kia trời đã hửng nắng…
- Tất Cả Là Quá Khứ Rồi Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Tất Cả Là Quá Khứ Rồi | Truyện Ngắn | Kênh Truyện http://kenhtruyen.com/news/tat_ca_la_qua_khu_roi/2014-03-05- 10279#ixzz2xEHxouCR Nó chỉ là 1 con bé bình thường, trải qua nhiều mối tình đau khổ. Anh là 1 người đàn ông trưởng thành, có suy nghĩ chín chắn, kém bố nó có 10 tuổi. Nó yêu anh còn anh thì ko. Anh chỉ gọi nó lúc nào cần sex. Nó ko đáp ứng đc, anh sẽ đi tìm gái. NHưng tối đến, nó vẫn gọi điện chúc anh ngủ ngon, anh hỏi han nó xem có ăn uống đầy đủ ko? mặc ấm k? Nó hạnh phúc lắm, những lúc ấy nó thường khóc nhiều hơn là nói. Thế rồi đến 1 ngày, con bé nhận ra sự thay đổi của cơ thể mình. Nó bắt đầu nôn khan, ko ăn uống đc gì. Nó lén mua que về thử. 2vạch. Nó choàng váng. Nó gọi cho anh: - Alo, chuyện gì thế? -Anh ơi, em có bầu rồi! "tip, tip" nó giật mình. Anh tắt máy rồi. Nó điên cuồng gọi lại nhưng ko đc. Nó khóc, đôi tay xoa nhẹ cái bụng đang mang bầu. Giọt máu của anh mà anh còn lạnh lùng như vây. Nó quyết định bỏ đi. Nó đi ko xa nơi nó đang sống là mấy. Nó tắt điện thoại, âm thầm đi một mình với
- vèn vẹn 100k trong túi. Nó gặp đc anh trai kết nghĩa của mình. Nó khóc, kể lại cho anh nghe. Anh đưa nó vào một nhà trọ gần đó, thuê phòng cho nó nghỉ qua đêm, giắt túi nó mấy trăm bạc. Nó cảm ơn anh rồi lủi thủi vào phòng 1 mình. Tối hôm đó, nó mở máy, nhận được cuộc gọi của anh, nó nghe: -Em đang ở đâu? -Anh hỏi làm gì? -Anh nói hết chuyện cho bố mẹ em rồi, em mau về nhà đi. -Chừng nào em gặp đc anh thì em về. Nó tắt máy, tháo pin ra, cho anh nếm mùi thuê bao quý khách vừa gọi ko liên lạc đc. Nó chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, nó gọi anh. anh bảo nó chờ ở Nam Thăng Long. Nó ra đó đúng giờ hẹn mới biết mình bị lừa. Anh ko tới. nó bắt xe về nhà. Mẹ đưa nó đi giải quyết cái thai-bé Bin đáng thương của nó đã được 10 tuần 3 ngày. Đau, rát cả tinh thần lẫn thể xác. Miệng nó vẫn dính đầy mùi thuốc rụng thai. Nó chỉ ăn cháo loãng vs uống sữa. Mẹ xót xa nhìn nó an ủi, ko làm gì được cho nó cả. Lúc ngủ, miệng nó cứ luôn gọi Bin ơi, mẹ xin lỗi khiến mẹ nó càng đau. 1 tuần sau, nó đi lại bình thường đc. Nó đi ra Nam Thăng Long, bắt xe về lấy đồ đạc. Nó gặp anh. Anh nhìn nó khoảng 3 giây rôi nói: -Anh nc vs em 1 chút đc ko? Anh đưa nó cốc sữa nóng, mắt đảo xuống cái bụng xẹp lép của nó. Anh hỏi:
- -Con đâu? -Con ai? -Con anh đâu? -GIờ anh mới nhận nó là con anh thì quá muộn rồi. -Em bỏ rồi? Sao em lại làm chuyện thất đức như vậy? -Tôi đâu có ngốc như anh tưởng chứ. Anh chỉ là 1 thằng sở khanh ko hơn ko kém. anh nghĩ anh là ai mà có quyền trách tôi bỏ nó. Nó nằm trong bụng tôi, anh bỏ rơi tôi, bỏ nó. Tôi làm gì nó là quyền của tôi. Anh im lặng, nó đặt cốc sữa xuống, chạy về phía xe khách. Nó biết, nếu để anh ôm nó, nó sẽ tha thứ cho anh mọi chuyện, vì trái tim nó yêu anh rất nhiều, vậy nên nó ra sức chạy. anh giữ nó lại, miệng nói: -Hãy cho anh 1 cơ hội đi, em mãi là vợ yêu của anh mà. -Muộn rồi, tất cả là quá khứ rồi. Nó đẩy anh ra, chạy. Như đang chạy khỏi 1 quá khứ u buồn mà nó ko muốn quay lại. Tim nó đau như xé ra từng mảnh vậy. NÓ quyết định chuyển đi để có 1 cuộc đời tốt hơn ở nơi khác. 3năm sau... Nó thi đỗ tốt nghiệp c3, vào sư phạm. Việc học khiến nó quên đi tất cả. Cho tới 1 hôm.. Anh tới nhà nó, lằng lặng xin cưới nó. Nó bàng hoàng. Anh gầy đi nhiều quá, ko
- hút thuốc nữa, ko ăn nói xấc xược nữa. Bố mẹ nó im lặng hồi lâu rồi nói anh phải đưa bố mẹ xuống nc, bằng ko thì đừng hòng cưới xin j hết. Anh vội về quê đón bố mẹ ra. Cái ngày nó và anh cưới nhau cũng tới. nó dằn vặt lắm mới quay lại đc với anh. NẰm trong vòng tay anh, nó khẽ hỏi: -Anh còn giận em vì em đã bỏ Bin ko? -Giận gì chứ, quá khứ rồi mà, lỗi tại anh chứ có phải tại em đâu. hơn nữa, tụi mình còn nhiều cơ hội mà. -Đồ đáng ghét, em yêu anh! Nhiều lắm! -Anh cũng thế. Tình yêu chỉ đẹp khi người ta biết cho đi và tha thứ.
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn