intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Thiên sứ bạch môn

Chia sẻ: Quach Vui Ve | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:9

29
lượt xem
1
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Đêm đen thui đặc quánh, café cũng đen thui đặc quánh và nhiều cặn. Với Du thì tác dụng mất ngủ của café không còn công hiệu. Giấc ngủ xuất hiện và biến mất theo tâm trạng của Du. Chỉ đơn giản là muốn hay không muốn.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Thiên sứ bạch môn

  1. Thiên sứ bạch môn Đêm đen thui đặc quánh, café cũng đen thui đặc quánh và nhiều cặn. Với Du thì tác dụng mất ngủ của café không còn công hiệu. Giấc ngủ xuất hiện và biến mất theo tâm trạng của Du. Chỉ đơn giản là muốn hay không muốn. Mưa, xầm xì, nhão nhoét. Dai dẳng và ngang ngạnh. 3 năm, đủ để vị giác của Du quen dần với vị đắng, 3năm cũng thời gian để Du gặm nhấm nỗi buồn. Một nỗi buồn dai dẳng và lẽ-ra-là-rất- đáng-quên. 18 tuổi, một đứa con gái, tuổi bắt đầu biết giành tình cảm hơn mức bình thương cho một anh bạn điển trai, tuổi đã biết nghến gót chân để đón nhận những nụ hôn nồng nàn. Nhưng tuổi 18 của Du thì khác, 18 tuổi Du biết được thế nào là đau, 18 tuổi và những tổn thương đầu đời, những tổn thương vặt vãnh mà dư âm của nó để lại đến tận bây giờ. 3 năm để Du nhẩn nha gặm nhấm niềm đau một mình, gặm nhấm đến no bụng và đến khi nào nó chỉ còn một mẩu bé tí tẹo thì thôi. 18 tuổi, Du đã là một cô gái. Du biết má mình đỏ lên khi Phan Anh đi qua. Du biết cái mà cô vội vã kiếm tìm khi đi qua lớp chuyên tin. 18 tuổi, Du biết dõi theo một hình dáng để rồi vội vàng ngó lơ khi ánh mắt người ta quay lại…18 tuổi Du bắt đầu biết lớn. Phan Anh là anh bạn điển trai nhất trường. Cái nét ngạo nghễ, ung dung phớt đời, đôi mắt sâu thăm thẳm với những tia nhìn u tối. Du thấy mình ngã vào đôi mắt ấy, đôi mắt u sầu. Du ngã và ngã rất sâu. Du học cách dõi theo Phan anh, Du dõi theo từng cuộc tình chóng vánh của cậu, những cuộc tình nhanh chóng, nhẹ nhàng và nhạt nhẽo. Phan Anh cặp kè với một cô gái là Du sẽ thả thêm một viên bi ve vào chiếc hộp thủy tinh, cầu mong đến một ngày, viên bi ve cuối cùng lấp đầy chiếc hộp ấy sẽ mang tên Hạ Du. Mặc kệ Phan Anh yêu ai, yêu bao nhiêu, chỉ cần Du là người cuối cùng. Với Du, thế là đủ. Sáng đầu thu, se lạnh. Chiếc váy đồng phục mỏng manh không thể làm Du ngừng run lên vì những cơn gió thu sục sạo ùa vào sờ soạng làn da mỏng. Bất giác Du khẽ rùng mình, gió thổi xòa xổ tung tóc rối. Mái tóc đen, mượt, dài đến chấm lưng. Niềm tự hào duy nhất của Du về ngoại hình của mình.
  2. Rẽ khuất con đường ngoằn nghèo đầy cỏ ướt sương. Du chợt dừng bước chân. Phía trước cái dáng người dong dỏng cao, đôi mắt sầu quen thuộc đang nhìn thẳng vào Du. Ánh nhìn dò xét, khóe miệng hơi mỉm cười. - Em là Võ Hạ Du học sinh 12A7 nhỉ? - Dạ. Du không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Phan Anh bắt chuyên với cô. Như một giấc mơ. - Trời hơi lạnh, sao em không mặc thêm áo? Nếu không phiền tôi có thể đưa em một đoạn đường đến trường chứ? Phan anh lấy chiếc áo mình đang mặc khoác lên cho Du. Du im lặng cắm cúi và mải miết đi. Đúng là đồ khờ khạo, Du hi vọng ngay naỳ bao lâu rồi, sao đến khi nó đến cô lại run rẩy, vội vã đến vậy. Chân bươc líu ríu vào nhau. Mùi nước hoa thơm thơm, thanh thanh đến ngây người. Từng bươc chân nhẹ bẫng. Con đường đến trường sao hôm nay gần thế nhỉ? Dăm ba câu chuyên phiếm, vài cái gật đầu. Hầu như Du chỉ mỉm cười và im lặng. Cổng trường hôm nay dường như cao và rộng hơn. Du kiêu hãnh ngẩng cao đầu mà bước vì bên cạnh cô là Phan Anh, cậu bạn điển trai mà cả khối 12 thèm muốn. cậu nổi bật, thật sự vậy. Du cảm thấy những sự quan tâm quá khích của những đứa con gái đang dõi theo. Những ánh nhìn mang theo sự tò mò, ghen tỵ và một chút xót thương cho một con thiêu thân bé nhỏ khờ khạo lại đang bay vào đám lửa. List khẩu vị bạn gái của Phan Anh rất đa dạng. Từ con đại gia đên con nhà dân thường, từ gái dân chơi đến gái ngoan có tiếng. Từ cá tính đến dịu dàng nhưng tất cả đều có một điểm chung đó là “ rất xinh đẹp”. Việc Phan Anh công khai theo đuổi Du đã làm toàn bộ hệ thống thông tin ở trường tê liệt và dường như bị động. Không một lời phán đoán nào được đưa ra, không một lý do cụ thể. Cái tên Hạ Du nóng hơn bao giờ hết. Chỉ 2 h sau vụ cặp kè của hai người, profile của Du đã bị hội bà tám nắm chặt. Họ và tên: Võ Hạ Du Là học sinh tỉnh lẻ, thi đỗ chuyên lý hiện đang thuê trọ tại một căn nhà nhỏ ở gần dãy núi sau trường. Thành tích hết sức nổi bật : Học sinh xuất sắc 11 năm liền, giải nhất toàn quốc vật lý lớp 11, giải nhất tin học trẻ không chuyên toàn quốc, giải nhì olimpic vật lý châu Á Thái Bình Dương… Tính cách : Lầm lỳ, khép kín, trầm tính Ngoại hình : Gương mặt góc cạch, da đen, cao 1m56. Nặng 63 kg suy ra là xấu. Nếu chấm điểm, cô cũng chỉ đạt mức dưới trung bình.
  3. Việc Phan Anh chọn cô là đối tượng tiếp theo để bắn phá đã làm cho tất cả học sinh trường A hốt hoảng và cảm thấy hay ho. Riêng Du, thật sự cô cảm thấy rất tự hào. Gần 20 năm, lần đầu cô biết run rẩy, biết lỗi nhịp, cô biết lúng túng trước một người. Cô đã xây dựng nên một bỏ bọc hoàn hảo, im lặng trước mọi lời mỉm mai. Không kết thân với những đám dân Vip. Cũng chẳng adua theo những đám lập lờ nổi trong lớp. Cô là cô. Im lặng và trầm tính ban ngày. Khóc lóc, yếu đuối và sợ hãi ban đêm. Cô dành hết thời gian rỗi rãi của một đứa học sinh tỉnh lẻ vào việc học, học, học và học…và cô có những thứ mà những đứa học sinh thành phố đầy đủ không có được. Điều làm Du tự ti nhất chính là vì ngoại hình của mình. Những nét thanh lịch, nhã nhặn của gương mặt mẹ không thể thắng được nét gân guốc khắc khổ của cha. Và cô lại rất giống cha. Không những thế, sau năm 11 tuổi, sau khi tỉnh lại sau một cơn sốt nặng mê man và co giật. Du bị chứng thèm ăn ghê gớm. Cô luôn thấy đói, luôn muốn ăn và ăn rất nhiều. Cô tăng cân một cách không kiểm soát. Đỉnh điểm là có quãng thời gian cô nặng tới 90 kg. Sau này, khi bước chân vào tuổi dậy thì thì cô đã không còn bị chứng nghiện ăn hành hạ nữa. Nhưng cô không thể lấy lại được vóc dáng nhẹ nhàng như xưa. Cân nặng của cô luôn ở vị trí đầu 6 *** chơi vơi. Du đến với mối tình đầu của mình rất tự nhiên, hạnh phúc và cảm thấy phiêu phiêu. Tuy rất thích Phan Anh nhưng cô sợ. vì cô biết mình là ai, biết Phan Anh là ai, biết rõ họ đang đứng ở đâu. Và cô sợ. Phan Anh vẫn thế, dịu dàng và nhẫn lại đi theo cô. Rất hay vô tình xuất hiện trước cổng nhà trọ
  4. để đưa cô đến trường. Mái tóc hoe vàng đã được nhuộm lại màu đen sẫm, hiền và chất hơn. Mỗi lần gặp mặt ở cổng nhà, Phan Anh đều tặng cô một nhành bạch môn trắng toát. Thơm dịu dàng và tinh khôi, trong trẻo. Mỗi ngày một nhành bạch môn, mỗi ngày môt lần đưa đón. Du cảm thấy như mình đang sống giữa thiên đường, cuộc sống thật tuyệt vời. Du cười nhiều hơn, nói nhiều hơn, giao tiếp nhiều hơn, Du tự tin hơn, và quên mất rằng mình không xinh đẹp. những nhành bạch môn được Du giữ gìn cẩn thận,phơi khô chuyển dần sang màu nâu ngà được cô bó kĩ lưỡng và cất trang trọng ở một góc nhỏ cạnh tấm ảnh gia đình. Bên cạnh Phan Anh cô cảm thấy bình yên, an nhiên lạ thường. Bình yên trong từng hơi thở, từng bước chân, từng cái gật đâu rất nhẹ. Tạm biệt những giấc ngủ chập chờn, những giấc mộng ma mị, tạm biệt cảm giác cô độc của 18 năm qua. Du cuời, hạnh phúc, vui vẻ. Đôi mắt cong lên tươi rói cùng nụ cười long lanh với những thớ thịt mỡ nung nung núc trên khuôn mặt. Cặp má phúng phính rung rinh khi cười. những bước chân nặng nề vẫn hàng ngày cùng Phan Anh đi trên con đường gồ ghề sỏi đá, bàn tay múp míp được đặt gọn gàng trong những ngón tay mảnh dẻ của Phan Anh. Cái siết tay đầu tiên, Du cảm giác có luồng điện lạnh toát chạy dọc sống lưng ngấm qua từng lớp mỡ, len lỏi qua từng thớ thịt, chạy vào tinh. Đôi má tròn ửng hồng e lệ. Tối hôm đó, Du đã ngủ một giác rất ngon bên nhành bạch môn trắng toát. Rồi môt ngày khi Du đã có thể bó được một bó hoa khô với 90 bông bạch môn khô héo. Phan Anh hẹn cô ở một quán cafe nhỏ đối diện dãy núi quanh co. Một khung cảnh đủ yên tĩnh, đủ lãng mạn và đủ độ kín đáo. Du lụH tung tủ quần áo của mình, ngắm nghía, thử và thở dài khi nhận ra mình không có đến một bộ cánh tử tế. Với tay lên chú lợn đất mũm mĩm. Choang…từng mảng sứ văng lên tung tóe, từng đồng tiền lẻ cuộn tròn lăn ra khúc khích... Quán hẹn hôm nay hơi vắng, chỉ có 3 bàn đầy những học sinh nam, nữ tầm tuổi Du. Và họ rất sang trọng và xinh đẹp. Hôm nay du mặc chiếc váy mới toanh khá dễ thương màu trắng. Mái tóc buông dài xuống bờ vai đen mượt. Phan Anh vẫn rất nổi bật trong chiếc áo sơ mi sọc kẻ màu xám ghi, gương mặt lạnh và cá tính nhưng vẫn rất cuốn hút và quyến rũ. Trên bàn một lọ bạch môn trắng tinh khiết khẽ khàng nhả những hương thơm dịu mát làm không khí của cuộc gặp gỡ thêm nhẹ nhàng và thanh dịu. Không khí lãng mạn bao trùm, quán tĩnh lặng khiến Du nghe được từng tế bào của mình đang run rẩy vì hạnh phúc. - Làm bạn gái anh nhé ? Phan Anh nhìn thẳng vào mắt du và nói. Giọng ngọt ngào hơn cả ly ca cao sữa. mặt du bỗng đỏ bừng. bối rối. Cô khẽ khàng e ấp gật đầu. Tay để nguyên trong bàn tay Phan Anh đang siết chặt. Phan Anh rướn người đặt lên môi Du một nụ hôn. Cô vội vàng, cuống quýt đón nhận nó. Đôi mắt nhắm lại khẽ khàng, nụ hôn bỏng rát và cồn cào. Ngọt ngào hơn rất nhiều so với những gì Du từng suy nghĩ...say mê và chìm đắm. Du thực sự bị mê hoặc bởi bờ môi rất mềm của cậu ấy...
  5. Bộp bộp bộp...tiếng vỗ tay ở đâu đó reo lên chát chúa, ồn ã. Không khí quán như một cái lớp học giờ trống tiết tự quản. Tiếng thở dài, tiếng la ó, tiếng cười cợt...Du bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn Phan Anh, cậu đã gỡ tay du ra và đang lau miệng bằng một mẩu giấy ăn nhỏ. Những gương mặt nửa thân thuôc, nửa xa lạ, tất cả những đôi mắt đổ xô về Du. - Hàng đâu ? Du nhìn Quân ngán ngẩm quẳng cho Phan Anh một cái điện thoại rất đẹp có hình quả táo cắn dở ở phía sau. Du hiểu, hiểu tất cả... Cổ họng đắng ngắt. Không khí bỗng đặc quánh và bón cục một cách nặng nề. Nụ hôn vừa ngọt ngào, nóng bỏng giờ trở lên chát chúa và nhớp nháp. Cảm giác lợm giọng trào lên. Ghê tởm và khiếp đảm. Một trò đùa thôi ư ? Một luồng điện chạy dọc sống lưng Du. Lạnh toát. Du nhìn Phan Anh trân trối. Ánh mắt sẫm lại, ánh mắt của sự căm hận, ánh mắt của sự thất vọng, ánh mắt của sự dằn vặt...Phan Anh lảng đi ngó lơ sang chỗ khác. Không khí tĩnh lặng bao trùm. Từng động tác nhỏ nhất của Du cũng bị soi kĩ. Họ đang chờ mình khóc - Du thầm nghĩ, sau phút hoảng hốt, cô cố trấn tĩnh để lý trí len lỏi vào suy nghĩ giờ đang gần như hoàn toàn tê liệt. Bước đến trước mặt Phan Anh, cô khẽ mỉm cười, nhỏ nhẹ. - Cảm ơn anh, trò chơi này hay quá. Nhưng chúng ta chỉ chơi đến đây thôi. Trả lại anh thứ mà em vừa nhận. Du khiễng chân, hôn nhẹ lên đôi môi đang mím lại vì kinh ngạc của Phan Anh. Cô với tay lấy cốc ca cao trên bàn, uống một hơn cạn. Nhìn một lượt, đặt chiếc cốc lên bàn sau đó cô chệch choạc bước ta khỏi quán. Chiếc cốc để hờ hững chòng chành mấy cái rồi lăn đến chân đế bình hoa, xô ngã nó xuống đất. Quán im bẵng tất cả đang chờ một kịch bản quen thuộc, những tiếng nấc, những đôi mắt giàn giụa nước, những lời gào thét đập phá...những sự quen thuộc hàng ngày khi trò chơi ngã ngũ...nhưng chỉ đáp lại là tiếng loảng xoảng và vụn nát của những mảnh thủy tinh từ chiếc cốc và lọ hoa. Những mảnh vụn tung tóe. Những nhành hoa lăn lóc nằm im dưới chân Phan Anh một cách yếu ớt và đơn độc. Không khí nặng nề bao chùm. Phan Anh im sững, cậu cảm thấy vị đắt ngắt chạy dần trong khoang miệng, không hả hê như những lần săn được con
  6. mồi khác. Cậu đứng lặng, ánh mắt dán chặt vào những nhành bạch môi trắng toát, dập nát dưới chân, trong màu trắng đó, cậu nhìn thấy ánh mắt của Hạ Du. Ánh mắt long lên những giận dữ nhưng còn pha lẫn giữa sự hoảng hốt và thất vọng. Phan Anh vung tay đập mạnh chiếc iphone xuống đất và bước ra khỏi quán, Giẫm lên từng mảnh vỡ. Phan Anh còn nghe thấy tiếng vụn vỡ rất gần. Dường như nó nằm ở ngay lồng ngực bên trái Đêm. Lạnh toát. Căn nhà cũ kỹ, tối om, chỉ có những ánh sáng yếu ớt leo lét của cây nến nhỏ. Du soi gương, nhìn chằm chặp vào gương mặt mình trong gương. Mập ú và xấu xí…một giọt nước mắt trong vắt, nóng hổi rơi xuống. Mặn. Mặn lắm. Du ngồi im như tượng, tay cầm cây kéo nhỏ, cắt từng ít, từng ít một mái tóc đen dài, nham nhở, vụn nát. Những mảng tóc đen huyền sổ tung tóe, rơi *** vụn quanh chân ghế nhỏ. Du cứ cắt, cứ cắt như vô thức. Cắt vào tóc mà sao đau thế nhỉ ? đau ở trong tim. Rốt cục Du đâu có là gì, cô cũng chỉ là một viên bi ve như vô vàn những viên bi ve khác trong chiếc hộp thủy tinh của chính mình. Nghẹn và nhức. Chợt Du sững lại, nhìn vào trong gương. Hoảng hốt. Một gương mặt khủng khiếp nhìn lại cô, má phúng phính, mắt sưng mọng nước và những lọn tóc nham nhở. Kinh hãi, cô với tay đập vỡ tấm gương. Một mảnh gương sắc lẻm cứa vào tay cô, máu rỉ ra hoen đẫm tà váy trắng. Du nhìn cánh tay đang rỉ máu, bỗng cười. Khô khốc và nghèn nghẹn. Cười như điên dại, cười vì sự khờ khạo của một con bé ngu ngốc. Cứ thế, Du ngồi đó, rồi lả đi trong sự mệt mỏi, thất vọng và chán trường. Ngủ gục ngay trên những mảng tóc đen huyền và những mảnh gương sắc nhọn. Du tỉnh dậy thấy mình đang ở trên chiếc giường nhỏ quen thuộc, bàn tay được băng kín, bên cạnh là gương mặt thầy giáo chủ nhiệm 12A7. Đôi mắt mệt mỏi, gương mặt lo lắng và u sầu. Thấy Du tỉnh, thầy không nói gì, chỉ khẽ khàng lắc đầu. Thầy không gặng hỏi lý do, chỉ giục Du rửa mặt rồi ăn cháo mà thấy vừa nấu. Rồi kêu Du thay đồ. Thầy trở Du ra tiệm làm tóc, kêu họ sửa lại đầu cho Du. Sau đó hai thầy trò đến quán Cafe Song Sắc. Du gọi một ly ca cao nhiều sữa, cô bỏ thêm thật nhiều, thật nhiều sữa và khuấy tung nó lên trong tâm trạng hoảng loạn và vô thức. Thầy trầm tư bên ly đen nóng, khẽ khàng kể cho Du nghe câu chuyện của thầy. Một con người mà Du luôn rất kính yêu ngỡ đã hiểu thầy nhiều lắm, ngỡ thầy là một người hạnh phúc. Nhưng thầy lại là một người đàn ông chứa chất bao nhiêu nỗi sầu bi. Du hiểu, hiểu tất cả vì sao thầy vẫn chưa kết hôn. Sự phản bội của một người con gái không chung thủy. Du cười nhếch
  7. mép. Đời mà. - " Cái gì không đáng thì bỏ nó quan một bên để mà bước tiếp cô bé ạ, con đường của em còn dài lắm. Những giọt nước mắt không nhiều đâu, để đó mà dùng vào những việc có ích hơn. " Du vượt qua tất cả, đau đớn và tuyệt vọng, sự dằn vặt và những giấc mơ giang dở. Du vẫn bước tiếp. Chòng chành bước, chống chếnh, liêu xiêu…những giấc mơ dai dẳng với một gương mặt quen thuộc, nụ cười xưa vẫn thình lình xuất hiện xen lẫn vào sự bộn về của bài vở cuối cấp, công việc nhiều quá cuốn Du đi, cô không còn thời gian để mà hận. Nhưng cô không thể không đau. Cô có thể đã quen, nhưng cô chưa thể quên. [size=10.909090995788574px]
  8. [size=10.909090995788574px] Cơn gió mùa thu thổi bay những thảm lá vàng, hương sữa mùa thu có thể chen chân vào bình dị nhưng mùa thu không xóa được những vết sẹo của một đứa con gái không xinh đẹp. Đã 3 mùa thu đi qua, cũng đã là mùa thu thứ ba xa cao nguyên lộng gió…gió và những chạy trốn sự an nhiên… Chiều nay, thu lại về, trong gió thoảng bay hương sữa dìu dịu. Du nhẹ nhàng mở cửa sổ, gió chơi trò xoa bù tóc ngắn. Điện thoại reo tin nhắn của Trâm Anh : - Rỗi không ? Đi phố sách ? - Ok, 15p nữa ở bến bus Tizo. Hôm nay Du mặc một chiếc quần yếm bò xinh xắn, áo thun màu trắng rất xì po tông xuyệt tông với đôi giầy thể thao ưa thích. Một bộ trang phục đủ khỏe khoắn, đủ lịch sự để mà dạo phố. Tung tăng bước dưới thảm hoa sữa dầy, bỗng cô sững lại, một luồng điện chạy dọc sống lưng cô. Hình ảnh của Phan Anh ùa về. Trước mặt cô, một Phan Anh bằng da bằng thịt đang mua một đóa bạch môn trắng của một gánh hàng hoa trên vỉa hè phố Huế. Sau vụ giữa cô và Phan Anh, anh biến mất như chưa từng tồn tại. Du còn đang loay hoay bận đau, bận quên, và bận hận, cô không còn thời gian để mà tìm hiểu xem rốt cục cậu ấy đã đi đâu. Bước chân chùn lại, ý nghĩ chạy trốn thoáng qua. Nhưng ham muốn ngắm nhìn Phan Anh thêm một chút làm cô không thể cất bước đi. Cậu ấy đã khác trước, dù chỉ ít thôi. Cao hơn, mái tóc cắt tỉa đơn giản, có vẻ gầy và đen hơn trước. Gọng kính cận nằm chòng chành trên sống mũi, hợp khủng khiếp với chiếc áo sơ mi xanh mà cậu đang mặc. Du nín thở, cảm giác tim bị vỡ vụn văng ra khỏi lồng ngực… Cô gái bán hàng hoa đã đi rồi, Phan Anh cũng đi rồi, rảo bước vội vã chen len chiếc bus vừa rờ tới…Du đứng im. Vậy là Phan Anh rơi ví rồi. Du vội vã chạy đến. Nhặt lại chiếc ví bàn tay run run như vẫn còn hơi ấm của Phan Anh còn lưu lại. Một ít tiền lẻ, một vài giấy tờ tùy thân. Một bức ảnh chân dung của cậu ấy, chắc chụp từ 3 năm trước vì gương mặt còn khá non nớt và trẻ con. Du nhẹ nhàng rút tấm ảnh ra để ngắm kĩ hơn gương mặt thân quen mà cô đã từng yêu thương. Bỗng một chiếc ảnh được cài luồn phía sau ảnh của Phan Anh rơi xuống. Lượm nhặt lên. Du sững người, cứng đơ, không thể nói lên lời. Trong bức ảnh là hình ảnh của Du 3 năm trước, tấm ảnh Du đang cười má phúng phính, đứng nghiêng nghiêng bên hàng bạch môn trắng. Phía sau tấm ảnh là dòng chứ nguệch ngoạc đã mờ thời gian : - "Tha thứ cho anh. Bạch môn trắng. Hãy luôn sống tốt." Gió thu khẽ lắm, thổi vào trong trái tim của Du đang run lên từng nhịp đập. Cô nhắn tin hủy buổi hẹn chiều nay với Trâm Anh. Cô muốn ở một mình, suy nghĩ thật kỹ. Cafe Đinh một buổi chiều may mắn khi được ngồi nhấm nháp một ly đen ở ban công đầy gió, thoảng hoa sữa và nghe những êm dịu, nhẹ nhàng rất khẽ len lỏi qua từng kẽ tim đã từng vụn vỡ. Cái cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng đi qua từng giây thần kinh cảm xúc. Im lặng lắng nghe. Hương hoa sữa, ngọt ngào, hăng hắc. Hương sữa đầu mùa còn chưa quá cồn cào. Cây hoa sữa vươn mình ngay bên ban công nhà mới, lần đầu tiên nghe hương sữa thanh thanh, nghe lòng dìu dịu. lần đầu tiên hương sữa chen chân vào giấc ngủ mà không phải là mải miết bay theo những guồng xe. Đêm. Một cô gái đi vào giấc ngủ một cách nhẹ nhàng, trong giấc ngủ đôi môi cô chợt hé lộ một
  9. nụ cười, xúc cảm mãn nguyện và nghe đâu đó cái tên Phan Anh được cô gọi lên đầy da diết. Hoa sữa vẫn nở tỏa hương, Đâu đó Hà Nội đang chậm chạp vào thu.  
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2