YOMEDIA
ADSENSE
Thiên thần hạnh phúc là em tôi ư?
44
lượt xem 3
download
lượt xem 3
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
-Con gái à, con đã có em trai. Nó vừa mới ra đời. Ầm.m.m.m.mmmmm!!! Một tiếng sét nổ lên, sáng chóe, rạch ngang bầu trời đêm u ám, lạnh lùng. Nó vừa rạch xé bầu trời vừa hét lên giận dữ. Thật giận dữ. Ông Trời đang đồng cảm với tôi???
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Thiên thần hạnh phúc là em tôi ư?
- THIÊN THẦN HẠNH PHÚC LÀ EM TÔI Ư -Con gái à, con đã có em trai. Nó vừa mới ra đời. Ầm.m.m.m.mmmmm!!! Một tiếng sét nổ lên, sáng chóe, rạch ngang bầu trời đêm u ám, lạnh lùng. Nó vừa rạch xé bầu trời vừa hét lên giận dữ. Thật giận dữ. Ông Trời đang đồng cảm với tôi??? Chân tôi đứng không vững nữa mà ngã khuỵu xuống. Tôi sợ sét, nhưng tiếng sét đáng sợ kia không phải là nguyên nhân khiến tôi như thế này, mà do tin báo là tôi đã có em trai từ chính miệng... mẹ... Tôi đang vui hay đang xúc động ư? KHÔNG HỀ!!!!!!!!!! Tôi đang rất giận dữ và đau đớn đến tận xương tủy. Tôi đau... đau khủng khiếp... nỗi đau của một cô bé đã chịu nhiều tổn thương của đời!!! Tại sao ư?... Vì... tôi...có em trai... Ông Trời chợt khóc, khóc thay tôi, những giọt nước mắt rất nặng, đổ ào xuống, làm mọi vật như điên đảo. Mưa rất là to... Tôi cố gượng dậy, nhíu mày đau đớn nhìn thẳng vào mắt mẹ, tôi khó khăn gặng
- từng chữ: -Mẹ ...vừa nói... là thật hả?? Mẹ khẽ gật đầu và đánh mặt qua chỗ khác như tránh mặt tôi. Hai mắt của mẹ long lanh bởi dòng lệ đang ứa đọng sắp tuôn trào, tôi biết, hẳn mẹ cũng đang rất đau, và đau gấp trăm ngàn lần so với tôi. Tôi bật cười, một nụ cười xót xa. Tim tôi như có ai bóp nghẹn lại, không thở nổi... Tôi cố gượng cười để tạo vỏ bọc mạnh mẽ cho mình, tôi hỏi trong nỗi cay đắng tột cùng: -Ba... đâu rồi... mẹ? -Ba đang chuẩn bị xe chở chúng ta xuống bệnh viện. Con mau thay đồ để... gặp em. Mọi vật xung quanh như nhòe đi, tôi nhắm mắt, nhắm lại cho hai hàng nước mắt ương bướng kia đừng chảy ra... Tôi chạy nhanh vào phòng của mình, nhanh như đang trốn chạy, như muốn tìm lối thoát cho mình. Đóng sầm cửa phòng, không còn đứng vững nữa, tôi tựa lưng vào cửa rồi trượt dài người xuống sàn. Nước mắt tuôn ra xối xả. Tôi mong sao nó chảy ra hết đi để tôi còn cảm thấy nhẹ lòng hơn, nhưng nước mắt mà, nó không thương hại ai hết, nó đành lòng chảy ngược những giọt nước mắt cay đắng vào trong tim, khiến nó bỏng rát và đau đớn tột cùng. Tôi cần lắm, cần lắm một bàn tay che chở... Bạn biết không? Tôi rất yêu trẻ nhỏ. Yêu nhiều, đơn giản vì chúng rất đáng yêu. Bọn chúng rất ngây thơ, trong sáng. Nụ cười hồn nhiên thật thanh khiết. Tất cả những yếu tố tốt đẹp của con người, tôi nghĩ rằng, chúng đều hội tụ đủ trong tâm hồn của trẻ thơ. Tôi đã từng là con một trong nhà, rất được cưng chiều, nhưng tôi cũng thấy thiếu. Tôi thấy thiếu tình cảm anh, chị em một nhà. Nhiều lúc ở nhà một mình, tôi thấy thật cô đơn, chẳng có ai tâm sự, cười nói với mình. Nhiều khi, tôi thật ganh tỵ với mấy nhỏ bạn, tụi nó có em trai, em gái thật là ngoan, nhiều đứa cũng khá bướng bỉnh nhưng cũng rất dễ thương. Tôi "thèm" như tụi nó, được dạy cho em học "a, ă, â, b, c,...", đùa giỡn với em, hay đơn giản là giỗ giành khi em khóc,... Giờ đây, tôi cũng có em, nhưng tại sao, tại sao tôi lại thế này?? Tôi... khác mấy nhỏ bạn của tôi, em của tụi nó là em ruột, em cùng cha, cùng mẹ, là con chính thức, không phải con rơi. Hừm... Còn... còn ở đây, tôi và nó cùng cha... nhưng khác mẹ- điều nhạy cảm nhất của mỗi gia đình, và chúng tôi cũng không ngoại lệ. Chắc các bạn sẽ thắc mắc là tại sao mẹ và tôi lại không phản ứng mạnh mẽ với điều đó phải không? Không phải là mẹ con tôi nhu nhược, càng
- không phải vì sợ ba tôi, mà do... mẹ và tôi không có quyền ấy trong xã hội này... -------- Ba và mẹ lấy nhau đã được hai mươi năm. Ba đã bốn lăm, còn mẹ thì ngoài bốn mươi tuổi. Nhưng... ông bà vẫn không có được một mụn con để vui cửa, vui nhà, họ chưa bao giờ cảm nhận được điều thiêng liêng nhất của các cặp vợ chồng bình thường- được tận mắt nhìn đứa con cất những tiếng khóc chào đời đầu tiên. Đó cũng chính là nguyên nhân khiến sợi dây tình cảm của họ dần rạn nứt, nếu chỉ bị một tác động nhỏ từ bên ngoài thôi cũng đủ để làm cho nó không chịu nổi mà đứt ra một cách vô tình. Tình trạng sinh lý, sức khỏe sinh sản của ba tôi rất tốt, nguyên nhân là do mẹ. Mẹ không có khả năng sinh con... Ngày xưa, kinh tế thật khó khăn, y tế chưa phát triển như bây giờ, nên mẹ không có cách nào chữa khỏi căn bệnh tai quái này. Vì vậy, mẹ luôn bị người đời dèm pha, chọt chĩa những lời cay, nói độc, áp lực nhất đối với mẹ là gia tộc họ nội, họ xem thường mẹ, coi mẹ không ra gì. Họ xúc xiểm với ba tôi, giục ba tôi đi lấy người đàn bà khác để sinh con, nhưng ba tôi không đồng ý vì ông biết, nghĩa vợ chồng chưa trọn. Và yêu ba, mẹ cố chống chọi miệng lưỡi nhân gian để cố sống với ba, giữ lại tình vợ chồng của hai người... Thời gian, nó cũng không thể kìm *** được những lời độc địa. Không khí của gia can càng trở nên u uất, căng thẳng... cho đến một ngày... -Tôi khuyên bà nên cưới vợ cho ổng, cứ tình trạng này không sớm thì muộn cũng đổ vỡ hết thôi. Đừng cố nữa. Bà cứ cưới đi, làm vợ lớn cũng có quyền mà. Nếu bà thương ổng thì phải làm vậy để được bên ổng chứ!- Một người bạn cũ của mẹ tôi, khi nghe mẹ tôi kể về hoàn cảnh gia đình hiện giờ, bả khuyên mẹ tôi vậy. Mẹ tôi có vẻ không chịu: -Nhưng, ai lại hai bà vợ ở chung một nhà, như vậy sao chịu nổi? -Haizz! Ai bảo bà cho nó về sống chung, cứ để nó ở ngoài, có gì qua lại không tốt hơn sao?? -Nhưng đâu có ai khờ vậy đâu bà?- Mẹ tôi có vẻ nghi hoặc. -Tôi có quen một người, nó góa phụ ở tuổi 32, có đứa con trai rồi. Để tui nói nó thử nó chịu không. -Bà cố giúp tui nhé! Vậy đó, mẹ tôi đã ngậm đắng nuốt cay, làm chủ hôn cho chồng với bà góa phụ kia. Và bà góa phụ đó... đã sinh tôi ra... Không biết phải gọi là may mắn hay xui rủi mà trong lúc sinh, bà ta... mẹ ruột tôi... đã chết vì băng huyết... Tuy là tôi không cảm nhận được tình yêu thương từ mẹ ruột của mình, nhưng Ông Trời còn bao dung, Ông đã ban cho tôi tình yêu thương bao la như biển cả của dì...
- Không! Chưa bao giờ tôi xem mẹ là dì. Trong mắt tôi, mẹ chính là người đứt từng khúc ruột để sinh tôi ra trên cõi đời này. Ngày xưa, kinh tế gia đình rất chật vật, mẹ đã chạy đôn chạy đáo tìm người có thể cho tôi sữa, mẹ đã từng quỳ xuống, tha thiết cầu xin người ta để họ chịu cho tôi ** mớm, hay mẹ đã đạp hơn trăm cây số bằng chiếc xe đạp cũ kĩ (thời ấy ba mẹ chưa có tiền mua xe máy), đèo tôi vào bệnh viện chạy chữa khi mới cảm hay sốt nhẹ, chạy mượn từng lon gạo, từng hạt nếp để xay thành bột cho tôi ăn...còn nhiều, nhiều nữa... Mẹ đã làm tất cả... vì tôi... Thế mới nói: "công sanh không bằng công dưỡng" mà. Từ khi có mặt tôi trong gia đình đã từ lâu thiếu vắng nụ cười, ba mẹ ai nấy đều hạnh phúc. Gian nhà trở nên ấm cúng khi đông về, không còn cái lạnh lẽo thấu xương đến đáng sợ như trước. Hạnh phúc đã trở lại. Tiếng ầu ơ vang lên. Tiếng khóc, tiếng bập bẹ: "Ba...ba...ma...ma" làm ấm áp lòng người. Tiếng cười đùa vang vọng vào vũ trụ bao la... Tôi, chính tôi là thiên thần bé nhỏ đã gắn kết sợi dây tình cảm của ba mẹ, khiến họ trở lại thời thanh xuân. Họ đã yêu nhau hơn, thậm chí là hạnh phúc hơn khi mới cưới nữa. Vị thần Tình Yêu đã ở lại trong gia đình tôi trong suốt mười ba năm. Đối với mẹ và tôi, như vậy đã đủ lắm rồi. Thế mà, quy luật cuộc sống: 'Gia đình nào có thần Tình Yêu thì gia đình ấy sẽ được thần Thành Công và thần Giàu Có ghé thăm' lại diễn ra trong gia đình của tôi. Ba mẹ đã cố gắng làm lụng, chịu nhiều vất vả, khó khăn, không mệt mỏi để cải thiện kinh tế gia đình. Nhiều lúc tưởng chừng những chướng ngại vật trên con đường dẫn đến sự thành công và giàu có sẽ làm cho ba mẹ tôi chùn bước, nhưng họ đã vượt qua bằng chính sức mạnh tình yêu giữa hai vợ chồng và tình yêu của đứa con gái ngoan, bé bỏng này. Và rồi, gia đình tôi đã vươn lên thoát nghèo, trở nên khấm khá, đủ ăn đủ mặt, và dần dư giả hơn. Kinh tế được hoàn toàn cải thiện. Hết chưa?? Vâng! Chưa hết! Đích đến chưa phải là ở đó. Lòng đố kỵ, ganh ghét của thế gian một lần nữa, không để cái tổ ấm ấm áp của tôi được hưởng trọn vẹn niềm hạnh phúc. Cái cớ tiếp theo để họ xỉa xói: Không có người nối dõi Tông đường. Họ nghĩ rằng, con gái như tôi sau này lấy chồng sẽ không còn thờ cúng cha mẹ, sẽ bỏ bê cha mẹ mà theo chồng. Thật là ngốc nghếch khi tôi lại nghĩ: Quan điểm đó đã xưa, đã là dĩ vãng rồi. Bây giờ đang là thế kỉ XXI, thời đại mới, con người sẽ không còn nghĩ tới những quan điểm lạc hậu, sai lầm vậy nữa. Nhưng không, tôi đã lầm, nó còn tồn tại mạnh mẽ hơn tôi tưởng nhiều. Và cứ thế, ba đã sa đà, mù quáng vào những lời chế giễu, lời châm chọt của người đời, khiến ông quyết tâm phải có bằng được một người con trai nối họ của mình. Con người thật
- tham lam phải không? Khi chưa có gì cả thì cho rằng ước mơ lớn nhất, duy nhất chỉ là một đứa con, mà khi có rồi, lại cầu thêm một đứa con trai nữa. Đấy có nên gọi là "lòng tham vô đáy" của con người hay không? Năm tôi 13 tuổi, chuyện này mới chớm nở trong suy nghĩ của ba, mẹ đã một mực ngăn cản, khuyên ngăn hết lời, nhưng vô dụng bởi cái tính cố chấp và nóng nảy của ba. Một cuộc cãi vã đã xảy ra, điều mà tôi chưa từng được chứng kiến và chưa bao giờ nghĩ đến. Quá đột ngột. - Tôi đã quyết định rồi, bà đừng có cản tôi! Vô ích thôi! Bộ bà không thương, không nghĩ cho tôi sao? Bà chỉ nghĩ cho bà thôi vậy?- Ba tôi quát lên trước lời khuyên của mẹ. Ông giận dữ gằn giọng Mẹ cười nhạt trong đau đớn: - Hơ!...Tôi không thương ông, không nghĩ cho ông ư? Tôi chỉ nghĩ cho tôi ư? Thật nực cười. Ông nghe cho rõ đây! Nếu như thế thì 13 năm trước tôi đã không cưới vợ lẻ cho ông, không chăm sóc con gái của ông đến tận bây giờ rồi. Chỉ vì nghĩ cho cái gia đình này, tôi mới hi sinh hạnh phúc của mình để thực hiện cái ý nguyện của ông, vậy mà bây giờ ông muốn nó đổ vỡ hay sao?? - Tôi đã nói rồi, tôi cũng yêu bà, yêu con, yêu cái nhà này, nhưng tôi muốn một đứa con trai, bà đã hi sinh một lần rồi, không thể hi sinh một lần nữa ư?-Ba tôi rít lên. "Bốp!!!" Mẹ tôi tức tối giáng vào mặt ba một cái tát rõ đau, mẹ khóc. Tôi biết rằng, mẹ tát ba cũng như đang tát vào chính mình, vì tình yêu của mẹ đối với ba là vô bờ bến: -Tôi cũng có giới hạn của tôi chứ. Sao ông không một lần nghĩ đến cảm nhận của tôi? Sao ông cứ nghe những lời nói của người ta mà hủy hoại gia đình của chúng ta? Sao ông lại tham lam như thế? Đối với ông như thế nào mới đủ đây hả??? HuHu!! Trong lúc tức giận không suy nghĩ được gì, ba tôi đã vô tình cầm dao cắt xé tâm can của mẹ bằng một câu đầy độc địa: - Bà tưởng tôi muốn như vậy lắm sao. Tất cả là tại bà, tại bà không sanh con được thôi, trách gì tôi. Nó là con gái thì làm được gì. "Rầm!" Mẹ sâm sàng, choáng váng, thế giới như sụp đổ trước mắt mẹ tôi. Bà ngã huỵch xuống sàn. Nỗi đau trong tiềm thức lại trỗi dậy. Nghẹt thở, đau tim, vô vọng, hụt hẫng là tất cả những cảm xúc của mẹ khi nghe lời nói như ngàn cây kim châm vô hình của ba...
- Khi nhận thức được lời nói của mình, ba vội vàng chạy đến đỡ mẹ dậy, miệng gấp gáp: -Anh... xin lỗi... anh không... Cắt ngang lời nói của ba bằng một ánh mắt đầy căm hờn, lạnh lùng nhất từ một người vợ từ trước đến nay luôn dịu dàng, hiền hậu, đằm thắm, mẹ cay cú: -Đúng! Tôi chẳng ra gì. Ông muốn làm gì thì làm. Mặc xác ông! Nhưng, cả hai người đâu biết, một nhân vật thứ ba từ nãy đến giờ đã chứng kiến hết cuộc cãi vã, là tôi. Trường tôi tan học sớm hơn mọi ngày. Tôi nên cảm ơn trường hay trách nó vì đã cho tôi biết một sự thật, một sự thật hết sức phũ phàng: Tôi là con riêng của ba. Đau ư? Từ ấy vẫn chưa diễn tả hết tâm trạng của tôi lúc đó. Nói thế nào cho đúng nhỉ? Thật sự tôi không biết nên nói thế nào cho đúng đây. Khủng khiếp, tiếng nổ của một trái boom nguyên tử, tận cùng của nỗi đau ??? Tôi không biết nên dùng từ ngữ nào cho hợp lí. Trước mắt tôi là một màu đen, không một tia sáng của niềm tin, hy vọng. Ba mẹ đã gạt tôi từ đó đến giờ, tôi như một con ngốc, cứ tự đắc cho mình là đứa con bình thường, đang sống trong một gia đình luôn ngập tràn hạnh phúc và không một thế lực nào đánh đổ được nó. Giờ thì sao? Tất cả, tất cả chỉ là do tôi tự áp đặt nó mà thôi. Tuổi dậy thì, cái tuổi mà bồng bột nhất của mỗi con người, khi hưởng trọn cú shock ấy, bạn sẽ thế nào? Còn tôi, tôi cứ vô thức chạy đi, không biết điểm dừng là nơi nào, tôi cứ chạy mãi, chạy mãi... Thời khắc chuyển giao giữa ngày và đêm đang dần tới. Cái gay gắt của cái nắng chói chang đang dịu đi, Mặt Trời cũng hờ hững lặn sau những đồi núi, toan bỏ tôi bơ vơ, lạc lõng giữa màn đêm lạnh tanh, đáng sợ. Ai cũng bỏ tôi, ai cũng không thương tôi, vậy thì tôi sống làm gì? Thế rồi, tôi đứng trước bờ hồ, tôi muốn chết. Chết để quên đi hết những điều tồi tệ đang xảy đến với tôi. Ba không còn thương tôi, không còn cần tôi nữa, mẹ thì không phải mẹ ruột của tôi, sau chuyện này, mẹ còn thương tôi nữa không? Thế thì... Chết là hết... Tôi nhắm mắt, thoáng nhoài người về phía hồ, thì bỗng, một bàn tay nhỏ nhắn nhưng đầy sự ấm áp nắm lấy tay tôi. Tôi giật mình quay lại. Là một "tiểu nữ" chừng năm tuổi. Trên tay một nhành hoa hướng dương, một loại hoa tượng trưng cho niềm tin, hy vọng. "Là đây sao? Tia sáng tôi muốn tìm là đây à?"- Tôi tự hỏi. Tôi cúi xuống nhìn cô bé. Bắt gặp một ánh mắt thật trong sáng, thánh thiện. Bé nhăn mặt như bà cụ non: - Chị ơi! Mẹ bé bảo không được ở gần hồ nước, nguy hiểm lắm. Tôi dịu dàng xoa đầu bé: - Ờ! Mà sao bé lại ở đây vào giờ này? Gần tối rồi. Ba mẹ của bé đâu rồi?-Tôi lo
- lắng hỏi bé. Cô bé hồn nhiên trả lời câu hỏi của tôi mà không mảy may đau đớn: - Bé không có ba, mẹ nói ba mất khi bé chưa ra đời, mẹ bé đi bán khoai chưa về, nhà bé ở bên kia kìa!! Tay bé chỉ về phía một ngôi nhà tranh tạm bợ, cũ kĩ. Đó là nhà ư? Còn hơn là ổ chuột. Ước chừng như chỉ một cơn gió hơi mạnh thổi qua cũng làm cái được gọi là nhà của cô bé sẽ ngã nhào xuống ngay. Tôi bùi ngùi, xót thương ôm bé vào lòng. Tôi bật khóc... Nhờ bé, tôi mới nghiệm ra rằng: Mình quá ngốc nghếch, quá dại dột khi suy nghĩ quẩn như vậy. Huống hồ, trong thế gian, còn biết bao hoàn cảnh khốn khó, khó khăn hơn tôi gấp trăm ngàn lần, chẳng hạn như cô bé này đây. Như cô bé, vẫn vô tư trước cuộc sống, không suy nghĩ gì có phải tốt hơn không? Ghé sát đầu vào tai tôi, bé thì thầm: -Bé tặng cho chị nhành hướng dương này nhé! Mẹ tặng cho bé đấy! Chị đừng khóc nữa ha. Tôi mỉm môi, trìu mến hôn nhẹ lên cái má phúng phính hồng hào, rồi đặt bàn tay sờ vào đó, tôi hỏi: -Bé yêu mẹ không? Nhắc đến mẹ, mắt bé sáng rỡ lên, gật đầu lia lịa: -Dạ yêu, yêu lắm lắm luôn! Mẹ bé cũng yêu bé lắm!Hihi Nghe đến đây, nước mắt tôi lại giàn giụa chảy ra. Đúng! Tôi cũng rất yêu mẹ, sống với mẹ bao nhiêu năm, tôi chưa bao giờ cảm thấy thiếu vắng tình mẫu tử dạt dào từ mẹ, và chưa bao giờ biết đến cái gọi là quy luật "mẹ ghẻ con chồng" đã làm đau khổ biết bao tâm hồn bé thơ trong các mẩu chuyện tôi từng đọc. Không lẽ tình cảm thiêng liêng ấy vội vàng tan biến sao? Tuy ba không còn thương tôi nữa, nhưng tôi không cần. Tình yêu của mẹ là quá đủ rồi. Còn ai tốt hơn mẹ tôi nữa chứ? Tôi vui vẻ đón nhận nhành hướng dương tươi đẹp trên đôi tay của bé. Nhẹ nhàng đưa cành hoa lên, một mùi hương ngào ngạt xộc lên mũi như muốn tôi thấm thía những gì diễn ra vào ngày hôm nay, tôi sẽ...mãi mãi không bao giờ quên... Chia tay bé, tôi lê bước chân về nhà. Về đến cổng, tôi run run. Sức mạnh lúc nãy biến đâu mất rồi. Sợ quá. Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng ba và mẹ cãi nhau, nhưng đề tài khiến hai người cãi cọ lại là tôi: - Bà đừng khóc nữa được không! Chờ một lát xem thử nó có về không, chưa gì hết mà làm quá lên... - Đúng rồi, ông giờ đâu còn cần nó nữa, giờ ông chỉ biết đến con trai mà thôi, mẹ con tôi ông gạt qua một bên rồi.
- - Bà thôi đi! Tôi không muốn cãi nhau với bà trong hoàn cảnh bây giờ. Tôi rụt rè đẩy cửa bước vào, không khí thật căng thẳng. Tôi thưa nhỏ: - Thưa ba mẹ con mới về! Như thấy được vàng, mẹ mừng rỡ chạy đến ôm tôi vào lòng khóc nức nở. Mẹ sờ sẩm khắp người tôi như đã xa cách bao nhiêu năm, mẹ hỏi: - Con đi đâu mà giờ mới về, có biết ba mẹ lo lắng lắm không hả? Tôi chưa kịp nói gì thì ba lôi tôi ra khỏi vòng tay của mẹ và... "Chát!!" Ba đánh tôi. Chưa bao giờ ba đánh tôi cả. Tôi nhớ có lần tôi làm bể cái bình bông mà ba yêu quý, hay lén ăn mật ong đắt tiền ba mua của một người bạn, thế mà ba chẳng đánh tôi, còn bây giờ thì khác. Tôi sợ hãi nép vào lòng mẹ. Ba bây giờ trông thật đáng sợ. -Sao ông đánh con?- Mẹ tôi quát. Ba hậm hực nhìn tôi: -Mày đi đâu giờ mới về? Có biết tao lo lắng cho mày lắm không hả? Tôi sợ nhưng không khóc. Không hiểu tại sao tôi lại chai lì đến như vậy. Tôi ôm mặt, lườm mắt nhìn ba. Sống mũi tôi cay cay, tim tôi chợt nhói nhói. Tôi gắt lên: -Ba không thương con nữa, ba ***** con con để kiếm em, ba mắng mẹ, ba xấu lắm! Con ghét ba... Hai ông bà sửng sốt nhìn tôi. Bây giờ họ mới biết tôi đã nghe hết tất cả cuộc ẩu đả vào buổi chiều này. Mẹ lắp bắp: - Vậy là con đã biết... -Dạ vâng! Con không phải là con ruột của mẹ... -Tôi bình thản nói. Mẹ tái mặt, nước mắt chợt tuôn trào. Chân ba thì như bị chôn chặt dưới đất, đứng sựng như trời trồng. Tôi tiếp lời: -Nhưng không sao, con chỉ cần tình thương của mẹ là đủ rồi. Con không cần biết mẹ là mẹ ruột hay là mẹ muôi, ai cũng đều là mẹ. Con cũng không cần tình thương của ba luôn...(Tôi hờn dỗi nhìn ba) Môi ba tôi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng thốt không ra thành lời... ...Im lặng... căng thẳng... Không ai nói với ai câu gì... Lạnh lẽo... Não nùng... Chiếc kim giây cứ lặng lẽ "tích tắc! tích tắc!" nhảy đều đều... Hơi thở của ba người dần gấp gáp... Ba lặng lẽ bước vào phòng với tâm trạng thật ão não... Mẹ vẫn khóc sướt mướt ôm tôi... Tôi thì không khóc, như cái đau đớn đã kìm *** nước mắt, nó
- ngưng đọng, đợi đến lúc nào đó, nó sẽ ào ạt chảy ra như dòng suối vô tình. Thời gian cứ lặng lẽ trôi...Tết không còn rộn rã, vui tươi, Trung Thu không còn mâm cỗ đầy bánh kẹo, mùa đông không được ba ôm vào lòng. Thật buồn... Người cha tôi từng kính trọng đã không như trước, lúc nào cũng mang một sắc thái ảm đạm, não nề... Suy nghĩ quá nhiều, mới hơn bốn mươi mà mái tóc mẹ đã nhiều sợi bạc, vài nếp nhăn hằn lên đôi mắt khổ sở, u sầu. Nét xuân trẻ trong nụ cười người đàn bà đẹp mặn mà đã bị dập tắt tự bao giờ... Tôi buồn thảm thiết. Dù tôi đã cố gắng giành nhiều thời gian bên mẹ, động viên mẹ rất nhiều nhưng cũng không đủ để mẹ vơi đi cơn đau này, nó quá mạnh mẽ và ác độc, nó đang dần dần giết một con người ôn nhu, rộng lượng, phá tan một mái ấm vui vẻ và hạnh phúc. Thật kinh tởm. Đêm xuống, mỗi lần tôi giật mình thức giấc đều nghe thấy tiếng nấc phát ra từ cổ họng mẹ, nó xót xa, ngậm ngùi và bi thương. Những lúc như vậy, tôi đều ngậm môi bùi ngùi rơi nước mắt. Vào một đêm, tôi cũng giật mình dậy, cũng như bao lần, mẹ vẫn âm thầm khóc một mình, không thể chịu nổi, tôi chườn qua ôm mẹ khóc theo. Trong tiếng khóc, tôi nghe mẹ nói: "Hi sinh một lần, hay là... hi sinh một lần nữa..." Tôi giật mình hỏi lại, nhưng mẹ chỉ lắc đầu và đưa đôi mắt xa xăm nhìn lên trần nhà, tĩnh lặng... Dù chỉ nghe thoáng, nhưng tôi cũng đủ thông minh để lờ mờ nhận ra ý định của mẹ nhưng không dám nói gì. Tôi đành ôm suy nghĩ đó vào tiềm thức, dù sợ hãi, dù lo lắng nhưng... không biết làm gì. Tôi còn quá nhỏ, chưa hiểu hết sự đời, dù có nêu lên suy nghĩ của mình thì cũng bị mắng: "Mày con nít biết gì mà nói?". Vậy thì im lặng, cái gì đến thì cứ mặc cho nó đến. Tuy nói là nói vậy, nhưng những cơn ác mộng về một ngày nào đó ba mẹ đem em về, giành tình thương hết cho nó, bỏ mặc tôi bơ vơ lạc lõng, rồi đuổi tôi ra khỏi nhà,... cứ ám ảnh mãi trong tâm hồn tôi. Và... điều mà tôi lo sợ nhất cũng đã đến!!!.... ----- - H ơi! Sao lâu quá vậy? Mau đi!- Tiếng mẹ tôi thúc giục ở dưới nhà vọng lên khiến tôi giật mình, cắt ngang dòng suy nghĩ từ nãy đến giờ. Mưa đã tạnh. Tôi vội mặc nhanh đồ rồi xuống nhà. Ba đã đứng sẵn đó tự bao giờ. Thoáng nhìn gương mặt ba, tôi thấy ông rạng rỡ, sốt sắng hẳn. Ông ta đang rất vui. Như một mũi kim đâm thẳng vào tim, tôi nhăn mặt kìm chế cảm xúc, hít thật sâu và thở hắt ra thật mạnh để đủ dũng khí bước vào trong xe. Tôi biết, khi chiếc xe lăn bánh cũng là lúc cuộc đời tôi, gia đình tôi sẽ bước sang một bước ngoặc mới, chưa biết được nó có tốt đẹp như ba đã hy vọng, có hạnh phúc trở lại như mẹ và tôi đã mong chờ? Điều đó sẽ được giải đáp chỉ khi chiếc xe kia dừng lại... Trên đường đến bệnh viện, nhìn đôi mắt rạng ngời niềm vui của ba, chua xót tôi hỏi nhẹ:
- - Ba vui lắm ư? - Ba vui lắm con à. Nhưng... -ba ấm áp nhìn vào mắt tôi- không vui bằng lúc ba nhận được tin con ra đời. Một tay ba lái xe, một tay ba cầm chặt tay tôi, đã lâu lắm rồi tôi mới lại nhận được cái nắm tay yêu thương này từ ba. Ba nói tiếp: -H à! Ba có lỗi với con. Ba rất là yêu con, con gái à. Mặc dầu có em, nhưng ba hứa chắc với con ,ba sẽ luôn giữ tình cảm này của chúng ta, không phân biệt đối xử gì hết, vì con cũng là con gái ba mà... Tôi im lặng, mông lung nhìn ra ngoài, hơi ẩm của làn mưa lúc nãy cứ phả phả vào mặt lạnh buốt, tuy nhiên, len lỏi trong cảm xúc của tôi có gì đó cảm giác hạnh phúc... Trước bệnh viện, tim tôi bất giác đập mạnh lên mà không biết là do nỗi sợ khi sắp phải gặp đứa em ngoài giá thú hay đang hồi hộp vì sắp gặp được em mình? Tôi không rõ cảm giác của mình lúc ấy nữa, nói chung là tôi đang rất mất bình tĩnh. Tiếng bước chân lộp cộp vang lên rõ mồn một trong dãy hành lang làm hơi thở của tôi dần gấp gáp, dồn dập hơn. Ba dừng chân lại phòng bệnh 25, như nhìn thấy món quà mà đã chờ đợi bấy lâu nay, ba vội vàng chạy đến bên giường một người đàn bà đang cho con ** trong kia, mẹ tôi cũng liền chạy vào theo. Trông mặt bà ta xấu xí, phờ phạc đến ghê người, nhưng tôi chả thèm quan tâm, trước mắt tôi và trong suy nghĩ của tôi lúc này đang hoàn toàn tập trung vào cậu bé trai trên tay người đàn bà ấy. Hồi hộp, tôi chậm chạp tiến lại. Mẹ dịu dàng bế đứa bé từ trên tay bà ta lên, ba thì tôi không nói vì ông đã vui sẵn rồi, tôi chỉ càng thêm tò mò vì trên môi mẹ tôi cũng khẽ in lên một nụ cười vui mừng, quay mặt sang tôi và gọi: "Mau lại đây! Xem em nè con?". Đó là nụ cười hạnh phúc đầu tiên của mẹ kể từ hai năm về trước. Bước chân của tôi không nhanh hơn và cũng không chậm hơn, cứ đều đều từng bước... từng bước một... cho đến khi... Ôi! Một thiên thần đỏ hỏn mới đáng yêu làm sao, nó tròn trịa, bầu bĩnh, phúng phính thật dễ thương. Nó mếu máo, ngọ nguậy khóc oe oe vì thấy thiếu hơi sữa mẹ. Ôi, cái mũi nhỏ xíu này, mười ngón tay nhỏ xíu này, baby hết sức... Tôi mãi mê nhìn em không rời mắt, nỗi sợ hãi lúc nãy đã tan biến, cái đau lòng ba mươi phút trước cũng lãng du bay đi đâu mất tiêu, tôi không còn nghĩ gì cả. Trước mắt tôi, vẻ ngây thơ, trong sáng của em đã lấn át tất cả, giống như một lùm sáng chiếu vào màn đêm lạnh lẽo, như ánh nắng ấm áp làm tan chảy tảng băng của tâm hồn. Tôi mỉm cười, hai dòng nước mắt lại rơi. Không đau xót, không mặn đắng nữa mà tràn đầy hạnh phúc, bởi, tôi đã nhận ra ánh sáng hy vọng thật sự mà tôi muốn tìm bấy
- lâu là gì. Chính là tâm hồn bé bỏng này. Em không có tội, đúng vậy, đâu ai muốn em ra đời trong hoàn cảnh nghiệt ngã như thế này đâu, mà hơn thế, em xuất hiện như một dòng suối mát, tưới lên hàng cây đang héo khô và chết mòn theo thừng ngày, làm cho nó xanh tươi, trở lại với cuộc sống yên ả. Em hoàn toàn xứng đáng có mặt trên cõi đời này. Tôi sẽ chấp nhận cho gia đình tôi có thêm một thành viên mới, và tôi tin chắc rằng, em cũng sẽ như tôi, như đã từng cứu vớt một gia đình rạn vỡ. Thời gian cũng sẽ chôn chặt những kí ức buồn, những lời chế giễu. Nhìn đứa em mang nửa dòng máu của mình bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương, rộn rã và vui sướng. Không một kịch bản, không một giả tạo, tôi híp mắt cười và nói yêu: Chị... chào em! ----- 10 ngày đầu... -Oe Oe! -Úi chu choa! "chục chưng" của chị, đừng khóc nữa. "Kít.....quòa!!" 1 tháng sau.... 10h đêm -Oaoaoa! -Ba mẹ ơi, huhu, giỗ nín giúp con, cả ngày đi học đã mệt rồi... Ngủ hổng được!!!!! -Con giỏi thì giỗ nó nín đi nè! ... -Ầu ơ! Dí dầu cầu ván đóng đinh... cầu tre lắc lẻo... cầu tre lắc lẻo... gập ghình khó... ò... ó đi! -HiHiHi! -Cười gì, ngủ đi mà em....Hichic! 1 năm sau... "Chục chưng" ui, chị về rồi nè, bồng tí nào!! -HiHi -Cười thấy ghét chưa? HiHi! ..... -Úi da!! Sao em cắn chị?? Á... Mẹ ơi!!!! -Nó mọc răng đó con. HiHi. -Hixhix, bàn tay ngọc ngà của tôi... 1 năm 6 tháng... -Baba! Mama! -Con mình nói kìa anh! HiHi
- -Ừ, đáng yêu quá đi! -"Chục chưng"! Kêu chị đi em!! Chị chị!! -Mama -Chị, không phải ma. -Mama. -haizzzz!!!! 3 năm sau -A -a -Ă -á -Â -ớ -B -ờ -B -ờ -Đã bảo là "Bờ", không phải "ờ". Đọc lại!!! -ờ -Trời ơi là trời!!! Ngu quá vậy? -Hức! Hức! HuHu! -Á Á, chị giỡn, thôi, chị xin lỗi "chục chưng" [Mẹ mà biết mình ăn hiếp nó có nước ra đường ở] ************ Làm chị thật khó Nhưng mà thật vui Ai yêu em bé Thì làm được thôi! !^_^!
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn