YOMEDIA
ADSENSE
Thiêu thân cánh mỏng
76
lượt xem 4
download
lượt xem 4
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Năm Hiện 18, Hiện hỏi Mị: “Hiện yêu Mị, được không?”. Thản nhiên, Mị cười, đưa tay xoa cái đầu bờm xờm tóc:“Đủ rồi đấy! Em về đi!”. Vì cái cười ấy, vì cái tay xoa đầu như đang nựng nịu bao dung với một đứa con nít ấy, Hiện giận Mị cả tháng trời. Cả tháng trời Hiện chong mắt đỏ kè trong mấy quán nét, mượn những tiếng đùng đoàng, loẻng xoẻng của đủ thứ vũ khí ảo để tập tan một hình ảnh lúc nào cũng bám riết lấy tâm trí. Vậy mà cũng không yên. Hiện...
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Thiêu thân cánh mỏng
- Thiêu thân cánh mỏng TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN THỊ KIM HOÀ Năm Hiện 18, Hiện hỏi Mị: “Hiện yêu Mị, được không?”. Thản nhiên, Mị cười, đưa tay xoa cái đầu bờm xờm tóc:“Đủ rồi đấy! Em về đi!”. Vì cái cười ấy, vì cái tay xoa đầu như đang nựng nịu bao dung với một đứa con nít ấy, Hiện giận Mị cả tháng trời. Cả tháng trời Hiện chong mắt đỏ kè trong mấy quán nét, mượn những tiếng đùng đoàng, loẻng xoẻng của đủ thứ vũ khí ảo để tập tan một hình ảnh lúc nào cũng bám riết lấy tâm trí. Vậy mà cũng không yên. Hiện thấy Mị trên gương mặt nàng kiếm sĩ Hiện cứu được trên đường hành hiệp. Hiện thấy Mị trên nóc tòa nhà đầy dãy những tay súng thình lình nhảy xổ ra. Thoát ra màn hình chính, Mị lung linh chập chờn giữa các giao diện cỏ xanh rờn của Windows. Chân Hiện đá nút nguồn, màn hình tắt phụt, Mị vẫn nhoẻn cười trong mặt tinh thể lỏng 17 in phẳng lì hắt sáng. Hiện gục xuống bàn phím. Lờ mờ mở mắt thấy chai nước truyền treo lủng lẳng, thấy ba gò má hóp sâu, còn mắt mẹ thâm quầng mấy vệt thâm sì, mệt mỏi. Mị đến thăm. Leo năm tầng lầu, vòng ra vòng vô cả chục phòng bệnh, tới được giường Hiện mồ hôi đã bết trán, ướt nhèm ngực áo. Xót trong ruột, ngó tới ngó lui không thấy ai, Hiện chồm lên lấy tay vuốt mồ hôi trên khuôn mặt Mị ướt mèm. “Thôi đi!”- Mị ngoắt người. Cánh tay Hiện trượt xuống thân mình, thêm một cánh tay nữa, kéo Mị vào sát bên giường bệnh. “Thôi đi mà, xin Hiện!” – Mắt Mị lần đầu tiên hoảng loạn nhòe nước. “Mị không thể dứt khỏi tôi đâu. Tôi sẽ theo Mị đến cuối đời”.
- Vùng khỏi Hiện, Mì ào ra khỏi căn phòng trắng toát. Một người đàn bà đứng tuổi tay xách bình thủy chặn chân Mị ở cuối bậc cầu thang: “Ôi, cô giáo của thằng Hiện đây mà! Cô đến thăm nó à. Cảm ơn cô”. 23 tuổi, Hiện lại đăm đăm nhìn Mị sau một nụ hôn dài: “Tôi yêu Mị được không?” Run rẩy, Mị dứt ra khỏi bàng hoàng với dư vị của nụ hôn đầu tiên, giữ lời nói lạnh tanh trên cửa miệng: “Thôi đi, tôi không thích yêu đương với một đứa trẻ ranh!” Sau hôm đó, Hiên để râu. Lún phún túa ra trên lớp da thịt măng tơ, làm một vòng quanh chạy từ cằm cho đến tận mang tai, hàm râu nhạt màu còn vắt ngang một đường ngắn cũn trên khóe miệng nhìn chỉ muốn tức cười. “Dừng đi, càng làm càng giống thằng hề!” “Cứ để tôi làm thằng hề. Làm thằng hề cho Mị vừa lòng!”. – Gục xuống cửa nhà Mị với cái trán hầm hập trong cơn sốt, tiếng Hiện thì thào trả lời lẫn lộn giữa tiếng mưa đầu mùa tầm tã. Không có cơn mưa ấy, không có lần té xỉu ấy, Mị đã không để Hiện vào nhà, vào luôn cuộc đời mình. Trong sầm sập tiếng mưa, trong hơi lạnh ồng ộc tuôn đầy không gian ẩm ướt, vòng tay Hiện ấm sực, môi Hiện mềm ướt át mà ấm sực. Hàm râu non tơ cọ vào da thịt Mị rần rật đê mê. Mị thành đàn bà tại bởi một chiều mưa. Mị làm đàn bà của người đàn ông từng là học trò mình. Người đàn ông đó giờ đang ngủ say sưa cạnh Mị, hơi thở nồng nàn âm ấm bên má Mị. Ngủ mà đôi cánh tay trần vẫn không lơi ra, cứ như muốn ghì chặt Mị trong lòng. Khẽ khàng, Mị đặt môi lên đôi mắt nhắm nghiền. Thôi vậy. Cự tuyệt, lẫn trốn, trò chơi cút bắt với Hiện, Mị đã chơi ròng rã mệt nhoài mấy năm trời rồi. Hiện dồn Mị đến cuối đường rồi, ngay cả cái ranh giới cuối cùng nay Hiện cũng lôi Mị qua rồi. Đành vậy, Mị cũng không nhốt lòng mình nữa, không trói tình cảm của mình trong những đạo đức, luân lý
- hay trách nhiệm gì gì nữa. Thoát ra đi. Tự nhiên mà rừng rực lên đi. Tình cảm lúc nào cũng âm ỉ len lỏi như một ngọn lửa, một mầm cây dai dẳng càng dập càng bùng, càng chặt bỏ càng sinh sôi nảy nở, thít chặt lấy trái tim Mị, bỏng rát tâm hồn Mị. Làm những lúc lạnh lùng đứng trước Hiện, Mị tưởng như lớp băng giá mình đang khoác lên nức toác rồi bục ra thành muôn vàn mảnh, vụn vỡ tan tành. Tại sao Mị không thể yêu chàng trai này, người đàn ông này. Tại sao Mị phải chối bỏ tình yêu này. Mị có quyền yêu Hiện chứ. Mọi con người đều có quyền yêu và được yêu kia mà. Mị có quyền chứ. Mị sẽ giữ chặt lấy người đàn ông này, tình yêu này, mãi mãi. Mi mắt Hiện lay động, đôi mắt sâu vẽ lên một nụ cười hạnh phúc. “Phát hiện! Có người hôn trộm tôi trong lúc ngủ, đúng không?”. Vùi đầu vào gáy, vào tóc Mị, vòng tay Hiện siết chặt làm Mị tưởng chừng như nghẹt thở. “Đừng buông Mị ra nhé. Hiện ơi!”. Hiện không trả lời, chỉ có hơi thở dồn lên, gấp gáp. 30 tuổi, Mị vẫn một mình. Tuần 5 buổi sáng dạy trường, chiều 3 buổi dạy ở một trung tâm tiếng Anh. Thời gian còn lại là dành cho Hiện. Nấu món Hiện ưa ăn, ủi cho Hiện cái áo đi làm, tìm mua mấy cái đĩa nhạc Hiện mê và đón Hiện trên giường với cái váy ngủ Hiện thích nhất. Hiện thường đến vào những khi đã chập choạng tối trời. Xe đẩy vào trong nhà xong thì đóng cửa, kéo rèm. Mị không muốn len vào hạnh phúc của mình bất kỳ một ánh mắt nào dòm ngó săm soi. Chuyển trường, chuyển chỗ ở, cắt đứt liên lạc với bạn bè cũ. Để có Hiện, Mị chấp nhận đánh đổi. Nhưng dưới ánh sáng mặt trời Mị vẫn là một thứ thiêu thân không biết lượng sức mình. Thiêu thân để kéo dài cuộc đời ngắn ngủi mong manh, tốt nhất chỉ nên ẩn sâu mình trong bóng tối. 31 tuổi, mỗi lần đi bệnh viện thăm đồng nghiệp nào sinh con, Mị hay ngồi thật lâu vuốt những bàn tay, những ngón chân be bé xinh xinh. Chợt băn khoăn không biết cảm giác cái gót chân xiu xíu này chòi đạp trong bụng sẽ thế nào, cái miệng nhỏ nhắn này hau háu bập vào đầu vú sẽ thế nào.. “Không cưới chồng đi à! Đợi thành gái già làm cô dâu không đẹp đâu nha!”.
- “Ở vậy cho thiên hạ nó thèm!”. – Cong cớn đáp lại những hối thúc nửa đùa nửa thật, Mị đắp lên mặt mình một nụ cười kiêu hãnh dửng dưng. 31 tuổi, những tối Hiện không đến, Mị hay mơ. Giấc mơ được mặc áo dài, đội khăn đống, ôm hoa đi bên một người đàn ông không có mặt. Lạnh toát cả người, Mị choàng dậy. Nhận ra mình đang ôm lấy chính mình, co quắp trên chiếc giường rộng thếch rộng thênh. Hiện đi làm được 2 năm, leo lên được trưởng phòng xuất nhập khẩu một công ty có cỡ. Những tối say mèm với đủ loại quan hệ nhiều hơn những tối dành cho Mị. Thành ra, Mị cứ hay phải một mình, chật vật chống đỡ với những giấc mơ. Những giấc mơ bào mòn cơ thể Mị, khoét hố rỗng tuếch trong lí trí Mị. Kiêu hãnh trong Mị sụp xuống, trôi tuột vào cái hố sâu hun hút đó. “Hiện đã ở đâu? Hiện đã làm gì? Hiện gặp ai? Sao Hiện không về? Sao Hiện không trả lời tin nhắn Mị? Sao Hiện tắt máy?” “Xin Mị, đừng đối xử với Hiện như đứa con nít 8 tuổi. Đừng cứ coi Hiện là học trò Mị, là em Mị. Làm ơn. Cho Hiện một chút không khí để thở, được không?”. Chiều chủ nhật đó, Hiện rồ xe ra khỏi nhà, không khẩu trang, không kính râm, không đợi ánh mắt trời tắt hẳn trên dãy nhà chung cư đối diện. Bóng áo trắng Hiện loang ra, nhoèn nhoẹt trong nắng, trong mắt Mị. Dù vậy, Mị vẫn không đuổi theo, sợ làm một cánh thiêu thân cháy rụng tơi tả dưới những ánh mắt nhìn. Hai tuần sau nữa, Hiện không về. Thêm lần nữa, Mị làm người xin lỗi. Sửa soạn mấy bộ quần áo sạch, một cà mên cơm nóng hổi, sửa soạn cả lời xin lỗi và một vòng tay ôm. Mị chưa kịp chuẩn bị gì để đối mặt với cảnh Hiện lăng xăng vui vẻ bên bàn ăn cùng một đứa con gái sang trọng, trẻ măng. Vậy nên, Mị cứ đứng đó. Như chết lặng, như trời trồng, nghe mình tự hỏi liệu có nên tin được mắt mình. Chắc mặt Mị nhìn phải rất tức cười nên đứa con gái mới quay qua Hiện, giọng lanh lảnh quyền uy: “Ai vậy anh?”. Rất nhanh, Mị thấy ánh mắt Hiện chạm vào Mị bấn loạn, thảng thốt. “Xin lỗi, chị đi lộn nhà, nhà ở đây sao cái nào cái nấy y chang nhau!” – Cũng rất
- nhanh, lí trí trở lại với Mị như tia chớp. Trong thang máy vùn vụt chạy xuống, Mị thấy mình đang rơi. Hiện đến. Lẳng lặng vào nhà bếp thay cái bóng đèn đen đầu, bắt thêm chốt gài trên cánh cửa sổ lỏng là lỏng lẻo. Xong đâu đó, ra ngồi gục đầu bên ghế dựa; hút thuốc rồi húng hắng ho. Mị gom một giỏ xách đầy quần áo, thả xuống cạnh Hiện một âm thanh trống rỗng khô khốc. “Được bao nhiêu đó đấy, đem về hết đi!” Hiện ngẩng lên, Mị thấy mắt Hiện đỏ kè: “Mị không giữ tôi? Rồi Mị sẽ hối hận. Hối hận cả đời, Mị biết không?” Hối hận ư? Không đâu Hiện à. Mị sẽ không hối hận, Hiện xứng đáng có một hạnh phúc khác, một tình yêu khác có hậu hơn. Tình yêu sẽ kết thúc bằng một đám cưới, có ba, có mẹ, có biết bao bạn bè chúc phúc. Tình yêu cho Hiện một người vợ đáng tự hào, người đường hoàng bước bên Hiện dưới những ánh mắt nhìn, hỗ trợ Hiện thăng tiến trên con đường mà Hiện đang đi. Vì tình yêu đó, chỗ đứng đó Mị chẳng thể nào cho Hiện. Mị có gì đâu, ngoài chút kiêu hãnh đàn bà đã mấy lần đổ sụp. Hiện vẫn gục đầu. Tàn thuốc dang dở đỏ lòe rơi trên đất, đôi bàn tay bưng mặt để nước chảy thành dòng qua những kẽ ngón dài. Mị đứng trước Hiện, nhìn bờ vai chắc nịch chốc chốc run lên, nhìn cái ót phẳng phiu cúi gập gồ đốt xương khốn khổ. Cứ muốn nhào tới, ôm riết lấy Hiện, ngấu nghiến Hiện bằng cả những khao khát, những đau đớn và cả những yêu thương còn quằn quặn trong lòng. Mị sẽ nói với Hiện rằng Mị cần Hiện biết bao nhiêu. Như cần không khí, cần linh hồn để sống, Mị muốn suốt đời làm đàn bà của Hiện, rồi làm mẹ của các con Hiện. Mị không cần được thừa nhận, không cần được chúc phúc. Chỉ cần Hiện, cần mỗi Hiện mà thôi. Nhưng rồi Mị cứ đứng đấy. Lặng phắt, lặng thinh. Hồi lâu sau, Mị bỗng đưa bàn tay lên tóc Hiện xoa đầu: “Đủ rồi đấy, Hiện về đi!”.
- Một giọt nước mắt chảy xuống môi, Mị cười. Chợt nhận ra, mình già hơn Hiện nhiều, nhiều lắm…
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn