intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Thu Nào Em Yêu Anh

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:7

54
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Cơn mưa đầu Hạ vừa mới dứt, tia nắng hồng hôn lên những chiếc lá vàng còn sót lại khi mùa Thu đi qua nằm lặng lẽ hai bên đường. Dòng người lại tấp nập, khệ nệ xách những thùng đồ ra xe. Giờ chia tay đã bắt đầu cho vài cặp tình nhân khi có một người về vẫy tay chào người ở lại. Ai nấy cũng bịn rịn với cái không khí tươi mát của học đường Penn State. RiêngLê Trung, một chàng nghệ sĩ có mái tóc dài chấm mắt chạm vai và đôi bàn tay chơi...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Thu Nào Em Yêu Anh

  1. Thu Nào Em Yêu Anh Cơn mưa đầu Hạ vừa mới dứt, tia nắng hồng hôn lên những chiếc lá vàng còn sót lại khi mùa Thu đi qua nằm lặng lẽ hai bên đường. Dòng người lại tấp nập, khệ nệ xách những thùng đồ ra xe. Giờ chia tay đã bắt đầu cho vài cặp tình nhân khi có một người về vẫy tay chào người ở lại. Ai nấy cũng bịn rịn với cái không khí tươi mát của học đường Penn State. RiêngLê Trung, một chàng nghệ sĩ có mái tóc dài chấm mắt chạm vai và đôi bàn tay chơi ghi-ta tuyệt vời chỉ vừa từ giã người yêu cách đây vài tiếng cũng vội vàng sửa soạn cho buổi tiệc ban chiều của nhóm VSA (Vietnamese Student Association). Anh rất nhớ đến Thu Hương dù chỉ vừa mới chia tay với nàng. Lần đầu tiên gặp mặt trong buổi liên hoan nhóm thì nàng đã là người nỗi bật nhất khi được hàng chục bàn tay của đám con trai bầu làm thư ký cho nhóm. Vẻ đẹp và lời nói dịu dàng của Thu Hương một lần nữa lại chiếm trọn cảm tình của biết bao người từ khi rời xa tình nhân cũ. Lê Trung nhìn lên đồng hồ. Đã hơn 4 giờ chiều, anh xách cây đàn của mình và vội vã bước ra xe. Chạy qua hai con phố là đã đến nhà của Ngọc Thành, Lê Trung có vẻ hơi bất ngờ với số người đi dự đang đứng trò chuyện trước cửa. VSA có rất nhiều thành viên nhưng đa số đều rất lười đi họp, nhất là đám con trai họ chỉ biết học xong là dẫn nhau đi chơi điện tử hoặc mua bia vào phòng nhậu hàng tuần. Trung không quên bắt tay ông Anderson, người thầy đã giúp đỡ anh và Ngọc Thành rất nhiều trong lớp Advance Accounting. Một cái đầu trong nhà ló ra. - Mời các bạn vào trong đi chứ, đứng ở ngoài hoài không mỏi giò hay sao ? - Thành gọi to. - Chà Lê Trung đó hả, vào đây chơi vài bản nhạc cho các bạn vui coi mậy. Một cái nháy mắt ra hiệu của Ngọc Thành cho Trung. Hai đứa chơi rất thân với nhau từ đầu năm học đến giờ nên Trung đã hiểu ý ngay là có...rất nhiều con gái trong nhà và
  2. Ngọc Thành thì muốn anh trổ tài cho họ xem. Quả thật trong nhà đông kín người, những đứa con gái đi qua đi lại, cô thì trãi khăn bàn, cô thì lo đi lấy thêm đá bỏ vào trong chậu. Phòng khách của Ngọc Thành tuy là nhà mướn nhưng khá rộng, là địa điểm hội họp và tiệc tùng của cả nhóm. Lê Trung bị đập vào vai một cái đau điếng. - Anh Trung! Chàng quay lại, ngạc nhiên nhìn cô gái trước mặt đang mĩm cười với mình. - Anh không nhớ em là ai sao ? - Cô gái nhíu mắt cười. - Em gái tao đó, mày quên rồi sao Lê Trung. - Ngọc Thành choàng lên vai Trung kéo chàng đi ra sau hè. - Sao rồi, từ giã với " bà xã" có khóc miếng nào không ? - Mày thật khùng - Trung phì cười - Tao mà khóc, có bả khóc thì có. - Thôi lại xạo đi, mày không sợ bị Hương xù đẹp đến khóc sao mà còn giả bộ. - Xù thì...xù chứ, tao chẳng biết sợ là gì. Không có em này thì có em khác thôi. - Trung khui nắp chai bia uống một ngụm, nhăn mặt lại vì bia còn quá đắng. - Thôi gọi tao bằng "anh hai" một tiếng đi, tao gả em gái tao cho mày - Thành đưa tay chỉ về phía em mình, hóm hỉnh - Lúc đầu năm nó lên thăm mày có gặp, mày quên rồi sao, âu cũng là duyên phận... - Duyên phận cái đầu mày, để cho tao yên, khùng hoài - Trung giơ nắm tay đấm vào gió rồi kéo thằng bạn lên lại phòng khách - Đi lên thôi, không khéo chẳng còn gì để mà ăn là phải đớp mì gói đó. Suốt buổi tiệc một người con gái thường hay liếc nhìn Lê Trung và cười với chàng rất thiện cảm. Người đó là Ngọc Điệp, em gái Ngọc Thành. Hai anh em giống nhau ở nơi xống mũi cao kiêu hãnh và đôi mắt nửa tinh nghịch, nửa thần bí. - Xin giữ im lặng! - Ngọc Thành gõ đũa vào ly, dõng dạc - Và xin giới thiệu với các bạn một nghệ sĩ...nghiệp dư của Penn State, Lê Trung, sẽ gởi đến các bạn những tiếng đàn êm
  3. ái và giọng ca đầm thấm nhất chưa từng được nghe từ trước đến nay. Xin cho một tràn pháo tay. Cả nhóm vỗ tay rần rần. Ngọc Điệp bỏ ly nước xuống, ngồi chống hai tay lên cằm chuẩn bị lắng nghe, đôi mắt không rời khỏi hình bóng Lê Trung. Lê Trung đằng hắng vài tiếng rồi bắt mười ngón tay vào dây đàn, rung lên từng điệu. Mùa Thu lá bay em đã đi rồi Vỡ tan ôi bao kỷ niệm lứa đôi... Căn phòng im thinh thít lắng nghe. Lâu lâu có hai ba mái tóc dài chụm lại to nhỏ, mắt nhìn về phía Lê Trung. Trên cái sofa dành riêng cho một người ngồi, anh vẫn say sưa với tiếng đàn dòng nhạc, đầu óc thì đang suy nghĩ về những ngày tháng khi có Thu Hương bên mình. Kết thúc bài hát là một tràn pháo tay dài nhiệt liệt của thành viên. Lê Trung cười đón nhận, chào mọi người, rồi lại bước ra sau hè ngồi đó. Ngọc Thành không thấy được tâm tư của bạn mình nên vui vẻ nói chuyện cùng các thành viên. Duy chỉ có Ngọc Điệp là biết rõ hơn cả. Nàng rót một ly cô-ca mang ra sau hè mời Lê Trung. - Anh đang nhớ nhà, hay đang nhớ bạn gái có phải không ? - Điệp ngồi xuống bên cạnh Lê Trung, mái tóc dài để xoã bên kia vai được tia nắng chiều tô thành màu nâu tuyệt đẹp. Trung cười buồn, nhưng lại muốn trêu cô em gái thơ ngây của bạn mình. - Em còn nhỏ, biết gì đến yêu đương mà bạn trai với bạn gái đây cô bé, coi chừng anh mét lại với anh Thành cho coi. - Hứ, em đã 18 rồi còn gì, mùa sau em sẽ vào học trường này đó, có hoan nghênh em không, chàng nghệ sĩ ? - Điệp liếc chàng, nụ cười còn mang một điều gì đó rất hứa hẹn. - Dĩ nhiên, nhưng chắc anh phải làm đơn chuyển trường mất, hai anh em mà hùa nhau ăn hiếp anh thì chịu sao thấu. - Trung ghẹo đùa. - Hứ, ai thèm ăn hiếp anh làm gì, người ta...- Ngọc Điệp bỏ dở câu nói của mình, đỏ mặt
  4. nhìn đi chổ khác, về hướng núi đồi xa xa. - Điệp muốn đi lên cái đồi đằng trước đó, nghe anh Thành nói ban đêm ở trên đồi mà ngắm trăng thì tuyệt lắm, phải không anh ? - Chời, hai anh em của Điệp sao mà lãng mạn thế, anh chỉ thấy lên đó sẽ làm mồi cho muỗi thôi. - Không được đâu - Điệp nắm lấy cánh tay chàng nhỏng nhẻo - anh phải dẫn em đi một lần cho biết, người ta thích ngắm trăng mà. Trung trố mắt, hơi bất ngờ trước lời đề nghị khá dạn dĩ của Ngọc Điệp, nhưng cũng gật đầu hứa đại cho qua. - Tối nay nhe! - Điệp vui mừng nói. - Tối nay ? - Anh hứa rồi đó mà - Nàng lại nhỏng nhẻo lắc lắc đầu. - Ừ thì...tối nay thì tối nay vậy. Ngọc Thành lắc đầu từ chối lời mời đi ngắm trăng khá hấp dẫn của Lê Trung và Ngọc Điêp. Số là Thành đã có hẹn với người yêu đi ăn tối với ba má nàng. Lòng Thành vừa phấn khởi lại vừa lo âu cho buổi gặp đầu tiên với "ba má vợ" tương lai. - Hai đứa mày đi ngắm trăng đi, tao phải sửa soạn để đi ngắm...mặt ông bà già của Thùy Phương đây. Ê, tao giao em gái tao cho mày đó, - Thành ghé vào tai Lê Trung nói nhỏ - có chuyện gì tao "xử đẹp" mày. - Chuyện gì là chuyện gì, khùng quá đi - Trung nhăn mặt, vỗ vào vai thằng bạn - Mày yên tâm, mày biết tao mà! - Tao chỉ sợ cái câu "lữa gần rơm..." Thành chưa nói dứt câu thì Lê Trung đã bị Ngọc Điệp kéo đi ra cửa. Chàng gọi với theo. - Nhớ ngắm luôn phần của tao luôn nha!
  5. Trung cho xe dừng lại dưới chân đồi. Nắng tà dương đã tàn, nhường lại cho những ánh đèn vàng nằm dọc theo lối đi lên đỉnh. Không chỉ riêng Trung và Điệp có mặt đêm nay để ngắm trăng. Vài cặp tình nhân ngồi chụm đầu vào nhau mấy góc đang nhỏ to nói chuyện và hôn nhau âu yếm. Ngọc Điệp kéo tay Trung đi tìm nơi vắng vẻ nhất nhưng lại rất thoáng khi nhìn lên cao. Thấp thoáng đã có dăm ba vì sao mọc trên trời làm cho màn đêm càng thêm lãng mạn. - Hôm nay chắc không có trăng - Trung lên tiếng phá đi bầu không khí yên tĩnh. - Sao anh biết ? Mình ngồi đây chờ thêm tí nữa, thế nào trăng cũng xuất hiện cho coi. - Em và Thành thích ngắm trăng lắm hả, anh thấy trăng có gì đẹp đâu. - Trung hỏi vu vơ, lòng chàng đang nghĩ đến những chiếc lá vàng mùa Thu hôm nào đi bên Hương. So với trăng thì những chiếc lá ấy còn đẹp hơn cả vạn lần. Rồi chàng lại thầm hỏi không biết bây giờ Thu Hương đang làm gì, có nhớ đến chàng hay không. Khi trở về với thực tại thì Lê Trung trố mắt nhìn sững khi thấy trước mặt mình là hai đôi mắt nhắm nghiền lại với đôi môi đang đưa về phía chàng. Khuôn mặt thơ ngây đang hồi hợp chờ đợi điều gì đó sẽ xảy ra để đạt được niềm mơ ước của một người con gái đang yêu thâm. Nhưng Lê Trung thì chỉ thấy bàng hoàng, chàng nắm lấy hai vai của Ngọc Điệp khẽ nói. - Cô bé, đang làm gì thế, trăng ở trên trời kia mà! Giật mình Ngọc Điệp mở to mắt ra nhìn anh, vừa mắc cỡ lại vừa ngượng ngùng nên cả mấy phút sau nàng mới có thể mở miệng hỏi bắt chuyện lại. - Anh Trung nè, cho Điệp hỏi, vậy chứ bạn gái anh đẹp lắm phải không ? - Bạn gái anh, ừ thì cô ta rất có duyên và rất hiểu ý anh. Anh thì anh không coi trọng bề ngoài lắm đâu, miễn sao hai người hiểu và tôn trọng nhau là được rồi. Em nghĩ anh nói có đúng không ? Ngọc Điệp không trả lời. Nàng ngước đầu lên trời cao thăm thẳm. Trăng đã lên. Trăng
  6. hôm nay sao hờ hững thế, đã mất đi cái đẹp của những đêm khác. Ôi trăng lạnh lùng biết bao, ta ghét trăng rồi. Nàng thấy con tim chợt nhói đau, đã từ lâu nơi mí mắt tự dưng ngấn đôi giọt lệ rồi chảy lăn tròn xuống má. Nàng quay đầu che đi cảm xúc của mình sau mái tóc dài. Mi không thể để cho anh Trung biết là mi khóc, biết chưa, ảnh sẽ chê mi là con nít, sẽ không đếm xỉa gì đến mi nữa. Sáng Lê Trung ngủ dậy thật trể. Đêm qua sau khi đưa Điệp về chàng lái xe chạy thẳng đến công viên nơi Thu Hương và chàng thường ngồi sau buổi học. Và Trung ngồi đó nhìn ánh đèn đêm lờ mờ rọi sang, lòng buồn biết bao khi biết mình phải xa cách người yêu cả ba tháng Hạ dài đăng đẳng. Ngọc Thành gõ cửa mời chàng đi ăn mãi mà không ai ra mở, bèn gọi phone vào trong. Lê Trung uể oải bước xuống giường mở cửa cho thằng bạn, chàng không muốn đi đâu cả vì vẫn còn muốn nghỉ thêm một hồi nữa. Ngọc Thành móc vào túi áo ra trao cho Trung một tờ thư rồi tạm biệt. - Thôi mày ở đây chơi vui vẻ, tuần sau mới bắt đầu lớp hè phải không. Tao chạy về với đứa em thăm nhà một tuần, nhớ đi tìm sách cũ mua hộ tao một cuốn với. Chào thằng bạn thân xong, Trung đóng cửa vào trong ngồi phệt xuống giường mở thư ra đọc. Thư của Ngọc Điệp viết gởi cho chàng dài cả hai trang với nét chữ đẹp vô cùng. Lá thư còn để lại một chiếc lá vàng nhỏ nằm gọn bên trong. Ngày... tháng... Anh Trung mến: Trước khi về nhà em còn muốn gặp lại anh một lần nữa, chứ chờ đến mùa Thu sau thì lâu quá đi, nhưng em lại không có đủ can đảm để đi gặp anh, mong anh đọc thư như đã nhìn thấy em, anh Trung nhé. Anh còn nhớ đầu Thu rồi mình gặp nhau đó không. Anh đã nói với anh Thành là anh thích nhất mùa Thu vì mùa Thu có lá vàng rơi ngập lối. Em cũng
  7. rất thích mùa Thu, chỉ vì mùa Thu mang đến Penn State nhiều cơn gió mát, thổi mái tóc của chàng nghệ sĩ bay bồng bềnh, bồng bềnh... ....Anh Trung, mùa Thu nào, anh nhỉ, mùa Thu nào em đã biết nhớ anh. Gởi anh nụ hôn trong chiếc lá, Ngọc Điệp
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
5=>2