intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Thủy Hử - Hồi 46

Chia sẻ: Nguyen Uyen | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:36

111
lượt xem
28
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Ði đặng vài canh, thì nghe phía sau đến đuốc sáng lòa , ước có vài ba trăm người xách hèo xách đuốc rượt theo. Thạch Tú nói : - Chúng ta cứ việc noi theo đường nhỏ mà chạy, đừng sợ chi hết . Dương Hùng nói : - Khoan đi đã , hãy ở lại đây chờ nó tới, hễ tới một đứa thì giết một, tới mười đứa thì giết hết mười, giết cho chết tuyệt bọn ấy, rồi sáng sẽ đi. Nói chưa dứt lời, bọn ấy rùng rùng kéo tới , ba anh em Dương...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Thủy Hử - Hồi 46

  1. Thủy Hử Hồi 46 Phát Thiên Bàng làm tờ Sanh tử trạng Tống Công Minh muốn đánh Chúc gia trang Ði đặng vài canh, thì nghe phía sau đến đuốc sáng lòa , ước có vài ba trăm người xách hèo xách đuốc rượt theo. Thạch Tú nói : - Chúng ta cứ việc noi theo đường nhỏ mà chạy, đừng sợ chi hết . Dương Hùng nói : - Khoan đi đã , hãy ở lại đây chờ nó tới, hễ tới một đứa thì giết một, tới mười đứa thì giết hết mười, giết cho chết tuyệt bọn ấy, rồi sáng sẽ đi.
  2. Nói chưa dứt lời, bọn ấy rùng rùng kéo tới , ba anh em Dương Hùng ráng sức cự địch, chém đặng năm bảy đứa đi trước , thì mấy đứa sau rùng rùng lui lại. Thạch Tú rượt theo chém giết một hồi, bọn ấy bỏ cây bỏ hèo chạy hết. Trong khi ba anh em Dương Hùng đương cố ráng sức rượt theo, xảy có hai cái câu liêm trong đám cỏ ló ra, móc Thời Thiên vào trong ấy. Thạch Tú lật đật trở lại cứu Thời Thiên, lại có hai cái câu liêm ló ra móc Dương Hùng nữa, song Dương Hùng lẹ mắt, cầm đao chặt câu liêm ấy vẹt ra , rồi rượt bọn cầm câu liêm đó chạy mất hết. Dương Hùng và Thạch Tú thấy Thời Thiên đã bị bắt rồi thì cũng không dám vào nơi trọng địa, phải lần theo đường nhỏ chạy qua phía Ðông. Còn bọn gia đinh đó bắt đặng Thời Thiên thì trói kẻ gian về Chúc gia trang. Dương Hùng và Thạch Tú đi đến trời sáng mới tới một chổ làng kia, thấy có một tiệm rượu. Thạch Tú nói rằng :
  3. - Ca ca . Anh em ta đã mệt lại đói , ấy vậy vào nơi tiệm rượu ăn uống và hỏi thăm đường rồi sẽ đi. Hai người bèn vào tiệm rượu kêu rằng : - Tửu bảo hãy đem thịt ra đây. Tửu bảo lật đặt dọn rượu thịt ra . Hai người muốn ăn uống thì có một người cao lớn ngoài bước vào . Dương Hùng xem thấy người ấy đầu bịt khăn đen , mình mặc áo rộng, vóc vạc cao lớn, mặt mũi xấu xa. Người ấy vào đến thì kêu chủ tiệm rằng : - Ðại quan nhơn khiến bọn ngươi phải khiêng mấy vật ấy đến nhà. Chủ tiệm lật đạt đáp rằng : - Một lát nữa chúng tôi khiêng đến. Người cao lớn dặn rồi thì quày quả bước ra . Người ấy đi ngang qua trước mặt Dương Hùng. Dương Hùng nhìn biết thì hỏi rằng :
  4. - Ủa ! Tiểu lang đi đâu đây ? Sao lại không ngó đến tôi vậy ? Người ấy quay lại xem, nhìn biết Dương Hùng, thì lật đật hỏi rằng : - Ủa ! Ân nhân đi đâu đây ? Liền quì mọp lạy Dương Hùng . Dương Hùng đở người ấy dậy rồi nói với Thạch Tú rằng : - Người này cũng là anh em với qua, tên là Ðổ Hưng , quê ở Trung Sơn, vì diện mạo của va như vậy cho nên thiên hạ gọi là Quỉ kiểm nhi. Năm trước va đi buôn bán nơi Tế châu , nóng giận đánh chết một người đồng lõa. Tri phủ Tế châu bắt giam tại khám, qua có đàm đạo võ kinh với va thấy va thông thạo về việc côn quờn thì đem lòng thương, lo phương cứu giúp cho va khỏi tội. Từ ấy đến nay va về quê quán, anh em cách nhau đã lâu, chẳng dè hôm nay tình cờ lại gặp thiệt cũng là may lắm. Ðổ Hưng hỏi rằng : - Ân nhân đến đây có việc chi chăng ? Dương Hùng kề miệng vào tai Ðổ Hưng nói nhỏ , kể hết việc mình và việc Thời Thiên cho Ðổ Hưng nghe .
  5. Ðổ Hưng nói : - Ân nhân chớ lo, để tôi khiến họ trả Thời Thiên lại cho. Dương Hùng nói : - Xin mời hiền đệ ngồi lại uống chơi vài chén. Ðổ Hưng ngồi lại uống rượu , rồi mới nói rằng : - Từ lúc tôi bị nạn nơi Tế châu thì cũng nhờ ơn ân nhân , đến chừng tôi về tới đây, lại có một quan nhơn yêu dùng , tin cậy hết sức, khiến tôi làm chức chủ quản, coi sóc các việc thâu xuất trong nhà. Dẫu cho thâu xuất muôn ngàn đi nữa thì cũng phú thác một tay tôi mà thôi. Tôi thấy lòng người yêu chuộng như vậy thì lòng tôi cũng không tưởng việc việc về quê nữa. Dương Hùng hỏi : - Quan nhơn ấy là ai ? Ðổ Hưng nói: - Nội miền Ðộc Long sơn có ba cái giồng, ba cái giồng ấy lại có ba nhà lớn, thảy đều giàu có , nhà thứ nhứt ở làng giữa, kêu là Chúc gia trang ; nhà thứ nhì ở làng phía Tây, kêu là Hộ gia; nhà thứ ba làng phía Ðông, kêu
  6. là Lý gia trang , kể hết nhơn mã trong ba làng ấy cũng đặng vài muôn , nhưng duy có Chúc gia thôn , hào kiệt hơn hết, cho nên người đều gọi là Ðầu gia trưởng . Người ấy có ba người con trai gọi là Chúc gia tam kiệt. Người thứ nhứt tên là Chúc Long, người thứ nhì tên là Chúc Hổ , người thứ ba tên là Chúc Bưu ; lại có nuôi một người thầy giáo trong nhà, tên là Loan Ðình Ngọc , sức cự muôn người, hay cầm roi sắt, cho nên gọi là Thiết Bổng lang Ðình Ngọc. Còn một người chủ nhà Hộ gia trang trong tên là Hộ thái công , ông ấy có một người con trai tên là Hộ Thành , hiệu là Phi Thiên Hổ ; lại có một người con gái , thiệt là anh hùng nan địch, nàng ấy tên là Hộ Tam Nương hiệu là Nhứt Trượng Thanh, hay cầm nhựt nguyệt song đao, còn chủ nhà Lý gia thôn là ông chủ nhà của tôi, ông Lý tên Ứng, hay cầm cây Hổ thiết cang thương, trong lưng có giắt năm ngọn phi đao, cách chừng một trăm thước thì ông ấy giết người như chơi . Ba nhà ấy thuở nay đã thề nguyền với nhau, đồng tâm hiệp ý ; hễ có việc chi hoạn nạn , thì phải tiếp ứng với nhau. Vì sợ bọn Lương Sơn Bạc đến mượn lương cho nên ba làng ấy mới làm như vậy, đặng có hiệp sức cự địch . Nay tôi xin dắt nhị vị ca ca đến ra mắt chủ tôi, đặng có xin thơ cứu Thời Thiên. Dương Hùng hỏi rằng :
  7. - Lý Ứng nảò, hay Lý Ứng mà thiên hạ hay gọi là Phát Thiên Bàng đó chăng ? Ðổ Hưng nói : - Phải rồi. Thạch Tú nói : - Tôi cũng có nghe tại Ðộc Long cang có Phát Thiên Bảng, thiệt nên hảo hớn , bấy lâu chưa biết Phát Thiên Bảng là ai , Ðộc Long cang là chổ nào. Bây giờ đến đây nghe Ðổ ca ca nói, thì mới đặng rõ nguồn cơn. Ấy vậy, chúng ta phãi đến đó một phen cho biết tâm chí của Phát Thiên Bàng thể nào. Dương Hùng kêu tửu bảo lại trả tiền . Ðổ Hưng không cho , giành lấy trả tiền , rồi lại dắt Dương Hùng và Thạch Tú thẳng đến Lý gia trang . Ðến nơi Dương Hùng xem thấy nhà ấy thiệt rất cao lớn , xung quanh đều có hào, lại có vách thành, phía ngoài hào lại có liễu lớn ước chừng vài trăm cây, còn ngoài cửa ngỏ thì có một cái cầu treo.
  8. Khi ấy gia đinh thả cầu treo xuống nghinh tiếp Ðổ Hưng, Dương Hùng , Thạch Tú thẳng vào nhà khách . Vào đến nhà khách, lại thấy có hơn hai mươi cái giá binh khí. Ðổ Hưng mời ngồi mà rằng : - Nhị vị ca ca ngồi đây chờ, tôi vào báo với quan nhơn tôi đã. Nói rồi đi thẳng vào trong , giây lâu Lý Ứng ở trong bước ra . Ðổ Hưng khiến Dương Hùng và Thạch Tú bước lại ra mắt . Lý Ứng đáp lễ mời ngồi , rồi khiến đem rượu thết đải. Dương Hùng , Thạch Tú quì lạy Lý Ưng mà rằng : - Xin quan nhơn làm thơ , sai người đem qua Chúc gia trang cứu tánh mạng Thời Thiên , ơn ấy hai đứa tôi nguyện ghi lòng tạc dạ. Lý Ứng hỏi đầu đuôi đuôi , khiến người làm một phong thơ, đóng con dấu vào rồi sai Phó chủ quản thắng ngựa đem qua Chúc gia trang . Phó chủ quản lảnh thơ đi rồi, Dương Hùng và Thạch Tú quí lạy tạ ơn. Lý Ứng nói :
  9. - Nhị vị chớ lo, hễ thơ tôi đến thì Chúc thái công ắt thả Thời Thiên . Bèn mời Dương Hùng và Thạch Tú thẳng ra hậu đường thết đãi cơm nước . Trong khi ăn uống . Lý Ứng hỏi việc võ kinh , Dương Hùng Thạch Tú đáp rất thông, Lý Ứng có lòng ưa chuộng . Qua đến giờ tị , Phó chủ quản trở về, Lý Ứng kêu ra hặu đường hỏi rằng : - Thời Thiên ở đâu, sao còn chưa tới ? Phó chủ quản đáp rằng : - Khi tôi đến ra mắt Chúc thái công và trao thơ ấy thì coi bộ Chúc thái công có ý muốn tha, kế có ba người con bước ra hỏi lại chuyện ấy thì nổi nóng lên nói điều xúc phạm, không chịu tha Thời Thiên mà cũng không chịu trả lời . Lý Ứng thất kinh mà rằng :
  10. - Lạ nầy , tôi với Chúc thái công đã kết sanh tử chi giao , lẻ nào đã thấy thơ tôi mà không vị tình như vậy, thế khi nhà ngươi có làm điều chi thất lễ cho nên ra việc giận hờn mà quên tưởng tới ta chăng ? Phó chủ quản nói : - Chẳng có điều chi thất lễ hết , tại ba người con của Chúc thái công cố oán Thời Thiên , quyết lòng giải nạp tới quan mà thôi. Lý Ứng nghe vậy bán tính bán nghi , bèn nói với Ðổ Hưng rằng : - Vậy thì Ðổ chủ quả chịu phiền đến đó một phen , nói rõ căn do cho Chúc thái công nghe, không lẽ va lại quên lời giao ước. Ðổ Hưng nói : - Tôi xin đi cho, song quan nhơn phải viết thơ , Chúc thái công mới tin. Lý Ứng khen phải, bèn làm một phong thơ trao cho Ðổ Hưng. Ðổ Hưng lảnh thơ lên ngựa thẳng tới Chúc gia trang . Khi Ðổ Hưng đi rồi thì Lý Ứng lại nói với Dương Hùng và Thạch Tú rằng :
  11. - Nhị vị chớ lo , phen nầy Chúc thái công thấy tuồng chữ của tôi, ắt phải vị tình mà tha Thời Thiên chớ chẳng không . Dương Hùng và Thạch Tú tạ ơn , rồi cũng ở đó chờ . Đến chiều không thấy Ðổ Hưng trở về thì Lý Ứng đem lòng nghi hoặc muốn sai người khác đi đón. Kê lấy gia đinh báo rằng : - Ðổ chủ quản về đã gần tới. Lý Ứng hỏi rằng : - Về có mấy người ? Gia đinh thưa rằng : - Tôi thấy có một mình Ðổ chủ quản mà thôi. Lý Ứng lắc đầu nói rằng : - Lạ thay , không biết ý gì lại sanh chuyện kỳ như vậy ! Bèn đi với Dương Hùng và Thạch Tú thẳng ra nhà khách. Ra đến thì thấy Ðổ Hưng xuống ngựa đi vào mặt mày đỏ lòm, coi bộ giận dữ .
  12. Lý Ứng hỏi rằng : - Việc ấy thế nào, ngươi hảy thuật hết đầu đuôi cho ta rõ ? Ðổ Hưng đứng thở giây lâu rồi mới đáp rằng : - Khi tôi đem thơ đến đó, vào ba từng cửa mới gặp Chúc Long , Chúc Hổ và Chúc Bưu, tôi bước lại thi lễ vừa rồi thì Chúc Long nạt lớn hỏi rằng: Mi còn tới đây làm chi nữa ? Tôi đứng vòng tay đàng hoàng đáp rằng : Có thơ của chủ tôi khiến tôi đem dưng. Chúc Bưu nghe rồi thì biến sắc mắng rằng : - Chủ của mi sao không biết thời vụ lắm vậy ? Hồi sớm mai đã sai một thằng khốn ấy đem đến một phong thơ khiến chúng ta tha thằng Thời Thiên là bọn giặc Lương Sơn Bạc , ta đã không tha lại cững không thèm làm thơ trả lời , như vậy sao chưa biết thân, còn sai mi đến đây làm chi nữa ? Ta nói thiệt, dù ai ngậm ngọc mà nói ta cũng không tha , sao sao cũng giải thằng ấy tới quan. Khi ấy tôi cũng dằn lòng thưa rằng : - Thời Thiên không phải là bọn Lương Sơn Bạc , nó là người ở Tế châu muốn đi tìm chủ tôi, chẳng dè nó lại làm lếu đốt lở tiệm của quan nhơn,
  13. nay chủ tôi khiến tôi thưa lại với quan nhơn, xin dung cho nó , nội ngày mai chú tôi sai người cất tiệm ấy lại y như ngày trước, xin quan nhơn vị tình chủ tôi dung thứ cho nó. Khi ấy anh em họ Chúc nói lớn rằng : - Chẳng thèm bắt thường, cũng không tha thằng ấy . Tôi cũng chịu lụy năn nỉ rằng : - Xin quan nhơn xem thơ của chủ tôi một chút đã. Nói rồi tôi liền trao thơ cho Chúc Bưu. Chúc Bưu lấy thơ không thèm giở ra, xé nhầu mà quăng xuống đất, rồi lại khiến gia đinh xô nhầu, đuổi tôi ra. Khi ấy Chúc Long và Chúc Hổ mắng nhiếc quan nhơn đến điều tôi không dám kể cho hết. Anh em nói lại nói với tôi rằng : - Rồi đây ta cũng bắt luôn Lý Ứng, khai xáng xả cho nó theo phe Lương Sơn Bạc, giải đến quan nữa. Tôi ra khỏi cửa thì cũng nói đi nói lại một hai tiếng , nó lại sai gia đinh rượt theo bắt tôi. Khi ấy tôi sợ quả bất địch chúng, cho nên giục ngựa
  14. chạy tuốt về đây. Bọn ấy ăn ở như vậy, bấy là quan nhơn kết nghĩa thề nguyền với nó thiệt là uổng lắm. Lý Ứng nghe nói, hơi giận tràn hông ngồi sửng sốt một hồi. Rồi mới kêu gia đinh khiến rằng : - Bây hãy thắng ngựa cho mau , đặng ta qua đó coi thử . Dương Hùng và Thạch Tú can rằng : - Xin quan nhơn bớt giận, chẳng nên vì anh em tôi làm mất hòa khí thuở nay. Lý Ứng không chịu nghe, bèn đi thẳng vào phòng, mặc một cái huỳnh kim tỏa tử giáp ở trong, choàng một cái đại hồng bào ở ngoài, giắt lưng năm ngọn phiên đao tay cầm hổn thiết cang thương, đầu đội phụng sĩ khôi, thẳng ra trước sân điểm năm trăm gia đinh ròng , còn Ðổ Hưng cũng mặc khôi giáp, cầm thương lên ngựa đem hai mươi quân kỵ , còn Dương Hùng và Thạch Tú cũng cầm đao chạy theo sau ngựa Lý Ứng. Mấy người ấy rần rần rộ rộ, kéo thẳng tới Chúc gia trang. Ði đến giồng Ðộc Long thì bày khai nhơn mã ra đó.
  15. Nguyên Chúc gia trang cất đã chắc chắn, lại thêm thế Ðộc Long sơn và bốn phía đều có hào sâu; trong hào ấy lại có ba lớp thành, đều xây bằng đá xanh, bề cao ước chừng hai trượng, phía trước phía sau đều có cửa và cầu treo, bốn phía đều dựng đao thương và binh khí, còn trên lầu cửa thì treo trống chiêng và đồng la. Lý Ứng gò ngựa nơi trước cửa kêu lớn rằng : - Ba thằng con họ Chúc, sao dám khinh khi ta như vậy, có tài chi hay thì ra cự với ta. Nói vừa dứt lời, thấy năm sáu người cởi ngựa thẳng xông ra cửa ; lại có Chúc Bưu cởi ngựa hồng đi trước bọn ấy. Lý Ứng thấy Chúc Bưu thì điểm mặt mắng rằng: - Mi là đứa miệng còn hôi sửa, tóc máu chưa rụng, sao dám cả gan như vậy , vả chăng cha mi kết làm sanh tử chi giao với ta, đồng lòng hiệp sức giữ gìn làng xóm . Từ ấy đến nay hễ có việc chi cha mi nói với ta thì ta cũng đều vâng chịu, nay có một việc của Thời Thiên thì cũng không lấy chi làm trọng, lại ta đã làm hai phong thơ sai người đến nói với cha mi, ý gì mi lại xé nát thơ ta quăng xuống đất và nói nhiều điều xỉ nhục cho ta như vậy ?
  16. Chúc Bưu nói : - Ta với ngươi đã kết sanh tử chi giao , đều nguyện đồng tâm hiệp lực trừ bọn Lương Sơn Bạc, đến nay ngươi lại thông đồng với bọn ấy, ý muốn bội ước mong hại ta sao ? Lý Ứng nạt rằng : - Người ta không phải là bọn Lương Sơn Bạc, mi lại vu phản cho người ta như vậy, mi không sợ tội sao ? Chúc Bưu nói : - Thằng Thời Thiên đó đã cung chiêu với ta rồi, sao ngươi cha già hàm che chở cho nó như vậy . Ngươi phải mau mau trở về, nếu không thì ta cũng bắt ngươi giãi đến quan nữa. Lý Ứng nổi giận vỗ ngựa , hươi thương xốc tới đâm Chúc Bưu . Chúc Bưu giục ngựa đến cự. Hai đàng giáp chiến với nhau tại trước Ðộc Long trang, vừa đặng bảy tám mươi hiệp . Chúc Bưu cự địch không nổi, nên phải giục ngựa chạy dài .
  17. Lý Ứng giục ngựa rượt theo Chúc Bưu gát ngang cây thương nơi lưng ngựa, rồi rút tay lấy cung bắn một mũi ngay lưng Lý Ứng . Lý Ứng né khỏi trúng lưng, thì lại nhằm nơi phía sau cánh tay, Lý Ứng liền sa xuống ngựa . Chúc Bưu quày ngựa trở lại bắt Lý Ứng. Dương Hùng, Thạch Tú nạt một tiếng lớn huơi đao xốc tới chém Chúc Bưu. Chúc Bưu cự địch không lại, vừa muốn quày ngựa chạy, rủi bị Dương Hùng chém xuống một đao, trúng sau đùi ngựa Chúc Bưu. Ngựa ấy bị thương giựt mình nhảy dựng lên, làm cho Chúc Bưu té nhào xuống ngựa. Lúc ấy nhờ có mấy người tùy tùng giương cung mà bắn. Dương Hùng và Thạch Tú nghĩ mình không có y giáp, cho nên phải lui trở lại, bọn ấy cứu được Chúc Bưu . Ðổ Hùng cứu Lý Ứng chạy về.
  18. Bọn gia ttinh họ Chúc rượt theo một hồi, thấy trời gần tối thì phải trở về. Ðổ Hưng phò hộ Lý Ứng về tới nhà rồi thì có thân quyến đến thăm, rút mủi tên ra, dùng thuốc kim san thoa vào chổ bị vít. Ðêm ấy Lý Ứng nhóm hết các người trong nhà đặng thương nghị. Dương Hùng và Thạch Tú đều nói : - Nay quan nhơn đã bị thằng ấy mắng nhiếc , lại bị nó bắn một mủi tên mà cũng không cứu Thời Thiên đặng. Ấy cũng bởi nơi anh em tôi mà quan nhơn phãi chịu mấy điều liên lụy đó. Bây giờ anh em tôi phải lên Lương Sơn Bạc cầu cứu với Triệu Thiên vương và Tống Công Minh xin đem binh xuống báo cừu , thì một là rữa hờn cho quan nhơn, hai là giải cứu choThời Thiên nữa . Bèn từ giả Lý ứng và Ðổ Hưng đặng có lên đường. Lý Ứng nói : - Chẳng phải tôi không muốn dụng tâm, việc này không thành, tôi cũng lấy làm hổ thẹn lắm , nhưng không biết kế chi, nên phải để cho nhị vị lên núi cầu cứu.
  19. Bèn khiến Ðổ Hưng lấy bạc vàng ra cho hai anh em Dương Hùng. Hai anh em Dương Hùng từ chối không chịu lãnh, song thấy Lý Ứng và Ðổ Hưng nài nĩ hết sức, túng phải lảnh lấy của ấy từ giã ra về. Lý Ứng và Ðổ Hưng đưa đi một đổi xa xa đến nơi đại lộ, chỉ đường rành rẻ rồi mới biệt nhau, hai người trở lại Lý gia trang , hai người thẳng lên Lương Sơn Bạc. Gần đến Lương Sơn Bạc, Dương Hùng, Thạch Tú thấy có tiệm rượu thì mau chơn bước vào tiện ăn uống, đặng có hỏi thăm đường qua Lương Sơn Bạc . Nguyên tiệm rượu ấy về phần Thạch Dõng coi sóc. Dương Hùng , Thạch Tú vừa ăn uống vừa nói với tửu bảo xin chỉ vẻ đường qua Lương Sơn Bạc cho mình. Thạch Dõng nghe hỏi tửu bão như vậy thì bước ra hỏi rằng : - Nhị vị quê quán ở đâu, muốn hỏi đường lên Lương Sơn Bạc làm gì ? Dương Hùng nói : - Anh em tôi quê ở Kế châu .
  20. Thạch Dõng nói : - Túc hạ có phải là Thạch Tú chăng ? Dương Hùng nói : - Tôi là Dương Hùng còn em tôi đây mới là Thạch Tú . Cớ sao đại ca lại biết em tôi ? Thạch Dõng nghe nói vội vã đáp rằng : - Tôi cũng chưa từng gặp mặt, song ngày trước Bái Tôn đi Kế châu về có nói chuyện gặp Thạch ca, cho nên tôi biết. Bèn thi lễ cùng nhau rồi ngồi lại uống rượu . Dương Hùng thuật hết nguồn cơn cho Thạch Dỏng nghe . Thạch Dõng khiến tửu bão dọn một tiệc thết đải hai anh em Dương Hùng. Mản tiệc rồi, Thạch Dõng ra nơi Thủy đình bắn một mủi tên qua Lương Sơn Bạc, lâu la lượm đặng tên ấy , lật đật đem thuyền qua rước. Thạch Dõng mời Dương Hùng và Thạch Tú theo mình xuống thuyền cho lâu la cho qua Áp chỉ na .
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2