YOMEDIA
ADSENSE
Tiếng hát thần thoại
30
lượt xem 3
download
lượt xem 3
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
- Bảo vệ nào? Cô em đi khỏi trường đã mấy cây số rồi thì b vệ nào nghe cô e ệ ã bảo o em gọi? Th đi với bọn anh đi, để bọn an nổi khùn là phiền đấy! hôi b nh ng n - Thì bâ giờ các anh cũng đ ây a đang khùng đấy!
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Tiếng hát thần thoại
- Tiế hát thần thoại / Vĩnh hằng một tì yêu ếng t h ình u Tên tác phẩm Tiếng h thần th n m: hát hoại Tác giả: Trà My à Ra ating: K Th loại: Tru hể uyện ngắn n Nguồn: đã pos tại YuM st Me.vn asting: Cùn xem sẽ biết Ca ng Trước k vào truy cho ph Angel gửi vài lờ đến các b đọc. N ai đã đồ khi yện, hép l ời bạn Nếu ồng hành cù Angel trong thời gian tại Zi Forum chắc sẽ kh ùng t ing hông quên cái mini fi ic "Vĩnh h hằng một tình yêu" là một fiction - tiểu thuyết mà Angel địn viết song lại nh g bỏ dở, v nguyên bản của tiể thuyết ấy chính là truyện ngắ này. Tự dưng Ang vì b ểu y ắn ự gel lại thấy khi nó trở thành một câu chuyện nhỏ thô thì lại ha hơn, và v dĩ định dự ở t ôi ay vốn h thi even "Giọt nắn trong ti nhưng vì đây là t nt ng im" truyện ngắn đã post t YuMe.v n tại vn nên Ang đành post như mộ truyện n gel ột ngắn thườn nếu như vẫn được BQT tuyể ng, ư c ển chọn và tuyển tập thì đó là một vinh d lớn với Angel. Cò bây giờ, Angel chỉ ào p dự òn , muốn ch sẻ với các bạn mộ câu chuy dài 4 c hia ột yện chương, mỗi chương là một mù ùa, một diễn biến mà không ai c thể ngờ tới được. " có "Tiếng hát thần thoại có lẽ là m i" một
- trong nh hững truyệ ngắn An thích n khi viết trên YuM và mo sẽ có b ện ngel nhất Me, ong bạn thích nó nhé!' ó Dòng sô chầm chậm trôi đ từng con sóng lung linh màu nước tron vắt. Cơn ông c đi n g u ng n gió thổi khẽ với nh i hững đám mây bàng bạc trôi tr bầu trờ u buồn lặ lẽ khiế rên ời ặng ến cô thêm nhớ nhữn kỷ niệm xưa. 36 tu có lẽ đã là một qu m ng uổi, ã uãng thời g gian quá lâ âu, thế như cứ nhữn ngày đầ mỗi mùa nào cô cũng đến dò sông n Dòng ưng ng ầu a òng này. sông có mùa xuân với hoa lá nảy lộc đ chồi tr ó n á đâm rong cơn m phùn r nhẹ, có mưa rơi mùa hè với tiếng ve hát ngân nga, có m thu vớ những ch lá rơi theo gió h v n mùa ới hiếc heo
- may thổ mát dịu, có mùa đô với cơn gió bấc t ổi ông n thổi ào ào r lạnh nh rét hưng càng khiến nggười ta thê những n nhớ yêu thương. M mùa ấ cô đều đ êm nỗi u Mỗi ấy được một người h cho mìn nghe, tiế hát ấy dường như đã là phé màu thầ thoại đi hát nh ếng ư ép ần i theo trá tim cô. Giờ đây ở c sông nà chỉ còn một mình cô, nhưng tiếng hát ấy ái G con ày g vẫn cứ vvọng lại tr rong quá kh để nướ mắt cô â thầm tu rơi, nhu nhớ ch hứ, ớc âm uôn ung ho những ttháng ngày xưa hạnh phúc chỉ c là dĩ vãng... y h còn (1) MÙ XUÂN: Những h mưa nh rơi ÙA : hạt hỏ - Tránh ra! Mấy anh làm gì v vậy? - Cô em sao cứ tr m, ránh tụi anh thế? Mấy ngày nay bám theo cô em mã mỏi chân h y y ãi n lắm rồi! ! - Đó là việc của cá anh, sao cứ bám th tôi? ác o heo - Xinh đ như cô em thì đi học làm gì? Thôi về với bọn an đi! Ở qu bar thu đẹp ô nh uán u nhập tốt lắm, lại tự do sảng k t ự khoái, học hành chi c mệt! c cho Tuyết C thất kin với nhữn lời đó c bọn dân chơi. Hầ như bọn nó chẳng ai Chi nh ng của n ầu bỏ qua c cô sau khi chúng chuyển quán bar nằ trên con đường đế trường y cho u g ằm n ến yên bình mà cô hay đi Tuyết Ch dù mới 1 tuổi như vóc dá cân đối khuôn m à i. hi 16 ưng áng i, mặt lại rất x xinh đẹp nê bọn nó q ên quấy phá là phải! Khó chịu tức đến cực đi à iểm, cô vù ùng vằng bư ra khỏi chỗ bọn d chơi: ước i dân hông tôi gọi bảo vệ đấ - Tránh ra cho tôi đi, nếu kh ấy! - Bảo vệ nào? Cô em đi khỏi trường đã mấy cây số rồi thì b vệ nào nghe cô e ệ ã bảo o em gọi? Th đi với bọn anh đi, để bọn an nổi khùn là phiền đấy! hôi b nh ng n - Thì bâ giờ các anh cũng đ ây a đang khùng đấy! - Tu Chi gi dữ. g uyết iận - Á à co bé này, mày muốn chết à? - B dân ch chục tê liền đứn gần. Mộ on m n Bọn hơi ên ng ột tên rút d hăm dọ khiến T dao ọa Tuyết Chi s cứng đơ cả người l sợ ơ lại. - Dừng lại, đồ khố kiếp! ốn
- Một giọng nói quen thuộc vang lên. Tuyết Chi tỉnh lại, nhìn ra đằng sau. Ôi anh! Thật may quá, anh đã xuất hiện đúng lúc. Thằng cầm dao hăm dọa: - Thằng kia, mày chớ có lại đây! Tao sẽ giết nó luôn! Người con trai ấy không trả lời, anh cầm lấy tay thằng đó, nhanh như điện xẹt bẻ tay và cướp luôn con dao của nó. Kỹ thuật võ của anh chuẩn tới mức mà bọn dân chơi kinh sợ, vội vàng bỏ chạy không dám quay lại nữa. Anh quay lại cô bé Tuyết Chi đang suýt nữa thì tim nhảy ra khỏi lồng ngực: - Tuyết Chi, có sao không em? - Dạ em không sao! Sao anh biết em đang gặp nguy hiểm vậy? - Anh sửa xe đạp ở chỗ đường này nên đi lấy và gặp em đang bị chúng nó quấy phá. - Cám ơn anh! Anh tốt thật đấy! Mà em tưởng anh không có võ... - Bộ người đi theo âm nhạc lại không có võ sao em? Phải tự vệ anti-fan chứ? - Haha ai dám làm anti-fan của anh Phan Duy hát hay tuyệt đỉnh trường ta kia chứ? Chỉ làm fan cuồng thì em đứng đầu! Haha!! Phan Duy nhìn cô, nụ cười của anh hơi giảm xuống. - Tuyết Chi chỉ thích làm fan à? - Tất nhiên, được hâm mộ một ai đó cũng vui mà anh! - Sao em không hâm mộ diễn viên, ca sĩ nổi tiếng mà hâm mộ anh? - Thì... - Tuyết Chi hơi run, cô cố nghĩ một lý do - Vì... vì... anh không già như bọn họ. Ca sĩ diễn viên nào em quý đều hơn em đến chục tuổi, tự dưng phát cuồng vì một người già thì xấu hổ chít! Phan Duy buồn cười quá, cố thắt cả bụng vì sợ cô bé 16 tuổi này sẽ ngượng nên
- không dám cười. Ho một tiếng, anh nói: - Tại em trẻ quá chứ người ta đâu có già? - Thế anh thì trẻ hay già? - Cô ngẩng lên. - Hỏi câu kỳ cục! Anh hơn em có 2 tuổi mà em định nghĩ anh già sao? - Đâu có! Em chỉ nghĩ anh không trẻ thôi! Phan Duy không nhịn nổi nữa, phá lên cười rồi nhéo tay cô bé một cái rõ đau. Tuyết Chi ôm tay kêu oai oái cả lên, cái tên Phan Duy này sao lúc nào cũng trêu cô kiểu này thế nhỉ, đau quá đi mất! Cô vẫn nhớ, từ năm lớp 6 cô đã quen Phan Duy ở trường Trung học. Khi ấy dù mới lớp 8, Phan Duy đã là một ca sĩ nổi tiếng trong trường vì anh có giọng hát rất hay, truyền cảm và khiến người ta xúc động. Tuy chỉ là một cô bé mới học lớp 6 nhưng Tuyết Chi đã cảm động trước giọng hát của Phan Duy cũng như cả lớp cô hâm mộ anh đến phát cuồng. Một ngày biểu diễn văn nghệ, cô bé Tuyết Chi đã thay mặt cả lớp lên tặng cho Phan Duy một bó hoa. Bó hoa thơm ngát chứa đầy tình cảm quý mến trong đó có Tuyết Chi đã đưa cô quen được anh. Như duyên phận Tuyết Chi may mắn được học gần lớp với anh, được anh yêu quý hơn vì tính nết hiền lành dễ thương. Bạn bè tỏ ra ghen tỵ khi cô có anh để bảo vệ, lại được anh hát riêng cho nghe những bài hát hay. Anh coi cô như người bạn thân, anh thường khiến cô cười bằng trò nhéo vào tay cô. Lên cấp III cô lại được học cùng trường với anh, liệu số phận thực sự muốn đưa cô và anh ở chung một mái trường? - Tuyết Chi, chiều nay có phải học không em? - Dạ không! Chiều em rỗi! - Được rồi, chiều nay 2h chiều anh sẽ gọi điện, xuống nhà đợi anh đấy! - Đi đâu? - Gặp Danh - em trai anh. - Ánh mắt hơi buồn nhưng giọng nói của anh rất vui. Chỉ có Tuyết Chi mới hiểu vì sao anh lại như vậy. Phan Danh là em trai của Phan Duy, cậu bằng tuổi Tuyết Chi. Phan Danh đẹp trai, hiền lành nhưng căn bệnh ung thư luôn hành hạ cậu từng ngày. Tuy nhà rất giàu nhưng cậu không chữa được bệnh nên mặc cảm tự ti và bỏ ra sống một mình bên một con sông rất đẹp và nên
- thơ để cậu quên đi những nỗi buồn. Cậu chẳng muốn gặp và tiếp xúc với ai ngoài Phan Duy và Tuyết Chi. Cậu quen Tuyết Chi cũng chưa lâu nhưng cô đã gây thiện cảm cho cậu nhờ tấm lòng dịu dàng chân thành. Chiếc xe đạp quay bánh vòng vòng chở Phan Duy và Tuyết Chi đi. Cơn gió khẽ thổi nhẹ, mưa phùn lất phất rơi làm bay mái tóc dài mượt mà thơm mùi hoa của cô bé Tuyết Chi xinh đẹp luôn gắn bó với hình ảnh của những bông hoa thơm ngát. Chở cô trên xe đạp không biết đã biết bao lần nhưng Phan Duy luôn xao xuyến mỗi khi chở cô, được ngửi mùi tóc thơm đang bay phảng phất khắp gió của cô gái nhỏ và được nghe tiếng cười rộn ràng của cô. Đã bao năm nay anh luôn làm cho cô tất cả, chỉ trừ một điều anh vẫn giấu: anh đã yêu mùi tóc, tiếng cười và cả bản thân Tuyết Chi mà cô không biết... Bỏ lại đằng sau là thành thị ồn ào tấp nập, chiếc xe dừng lại bên một con sông. Con sông nhỏ có dòng nước trong vắt chảy từ từ, bên dưới là những hòn đá sỏi xếp lại rất bắt mắt. Bên sông có những hàng cây xanh và những bông hoa nhỏ đầy màu sắc. Tuyết Chi có một tâm hồn lãng mạn, cô luôn yêu thích những phong cảnh như thế này. Cô nhìn về phía ngôi nhà nhỏ bên sông và gọi: - Phan Danh! Cửa mở. Một thiếu niên có đôi mắt đẹp như nước sông pha lê mở cửa. Nhận ra cô, cậu vui mừng: - Tuyết Chi, cậu lại đến sao? - Anh cậu luôn lo cho cậu nên bảo tớ đến đấy! - Tuyết Chi nhìn về phía Phan Duy. Phan Duy cười ngượng rồi hỏi han em trai: - Học hành tốt không em? - Dạ vẫn tốt anh ạ! Anh đến thăm em sao? - Em có vẻ vui vẻ hơn rồi, mọi khi em kiệm lời lắm mà! Hì hì anh đến thăm em thôi, chiều nay bọn anh đều rỗi. Vả lại là cũng phải để Tuyết Chi thư thái tinh thần. - Tuyết Chi làm sao sao?
- - Thì sáng nay suýt bị bọn dân chơi nó lôi đi vào quán bar! - Chết! Cậu không sao đấy chứ Tuyết Chi? - Không sao, may anh Phan Duy cứu tớ! - Xinh đẹp lại học giỏi, cậu dễ làm mồi của chúng nó thật! - Cậu khen hay chê tớ đấy? - Làm sao tớ dám chê, Tuyết Chi rất hoàn hảo mà...! - Cậu dừng lại. Dường như muốn nói tiếp cái gì đó nhưng không nói được. Một lúc sau cậu cười: - Anh ngồi đó nhé, em đi pha nước. - Sức khỏe em còn chưa tốt, cứ để anh. - Em không sao mà! Anh cứ ngồi đó đi! Phan Danh đi vào trong bếp, cậu nhanh nhẹn chứ không mệt mỏi như những người bị ung thư khác, ý chí sống của cậu cũng rất kiên cường. Tuyết Chi ngồi lại với Phan Duy, cô nhìn ra ngoài cửa sổ: - Mưa rồi kìa... - Mưa nhỏ mà em, xuân thì có bao giờ mưa to? - Mưa nhỏ cũng là mưa, em rất thích ngắm mưa. - Xuân này anh cũng sáng tác một bài hát mừng xuân về mưa đấy, bài tên là "Những hạt mưa nhỏ rơi". Anh sẽ biểu diễn cho cả trường nghe. - Ôi thật ư? Tuyệt quá em rất thích nghe anh hát, lại là bài anh sáng tác nữa! Phan Duy nhìn cô đang cười sung sướng rồi hỏi: - Em có muốn nghe trước không?
- - Cái gì cơ ạ? - Cô tưởng mình nghe nhầm. Phan Duy cầm tay cô kéo ra ngoài cửa. Cơn mưa nhỏ vẫn đang rơi lộp độp trên mái nhà, rỏ từng giọt nước xuống những chiếc lá, bông hoa đang đâm chồi nảy lộc. Tuyết Chi như hòa làm một với mưa, cô nhìn những giọt mưa như đang hiện lên giấc mơ trong mình. "Những hạt mưa nhỏ đang cất tiếng gọi mùa xuân Cất tiếng ca huy hoàng tìm cánh én đang trở về Cô gái nhỏ em đang mơ thấy điều gì? Thấy cánh én, thấy hoa nở, thấy lá xanh? Hay thấy những giọt mưa vẫn tiếp tục rơi trong tia nắng ấm đầu của một năm mới? Xuân về đó em, mùa xuân dịu dàng Tôi chở em đi trên bánh xe đạp của những giấc mơ Chỉ ước rằng chở em đi khắp mọi nơi trên Thế gian rộng lớn Để cho em thấy mùa xuân của loài người Nhưng tôi không thể làm được điều ước đó Chỉ biết đưa em đến dòng sông xanh Nơi em có thể nhìn thấy những hạt mưa nhỏ Mỗi hạt mưa mang một giấc mơ xuân Mỗi hạt mưa hiện lên một bầu trời Đưa em bay cao đến khát vọng mùa xuân đang nảy nở trong trái tim nhỏ bé. Những hạt mưa nhỏ đang cất tiếng gọi mùa xuân Cất tiếng ca huy hoàng tìm cánh én đang trở về Cô gái nhỏ em đang mơ thấy điều gì? ..." Tuyết Chi tưởng rằng mình đã tan theo những lời hát đó. Bất cứ lúc nào anh cũng hát cho cô nghe, nhưng cô chỉ thực sự rung động khi anh hát cho cô bên con sông này. Con sông đang tái hiện hình ảnh cơn mưa nhỏ mà anh hát, đang khẽ dần như một lời nhạc đưa theo tiếng hát của anh. Cảm thấy trong lòng mình xốn xang, hạnh phúc hay là có những xúc cảm mà mình chưa biết được. Mình cứ thế trôi đi, phiêu du trong gió mùa xuân cứ thế đưa linh hồn mình đi khắp mọi miền của Đất Mẹ. Phan Duy vẫn hát cho cô nghe, nhưng anh chỉ nghĩ tới một điều liệu cô có nhận ra tình yêu anh gửi cho cô trong bài hát không? Anh sáng tác bài hát này là dành cho cô, anh muốn dành cho cô tất cả các bài hát và anh sẽ hát cho cô bên dòng sông. "Cô gái nhỏ em đang mơ thấy điều gì?" Ước gì trong giấc mơ của em có hình ảnh anh...
- Họ hòa vào cơn mưa nhỏ của mùa xuân dịu êm, chẳng biết rằng có một thiếu niên đang đứng đằng sau nhìn họ. Cậu chỉ ước, cậu cũng có giọng hát hay, để cậu được hát cho người thiếu nữ kia nghe. Vì chính cô đã khiến cho cậu cảm thấy mình nên lạc quan hơn với cuộc sống, đừng tự ti vì những cái gì khiến mình đau khổ. Những tình cảm đầu tiên hé mở trên lời hát, nhưng những tình cảm ấy không êm đềm trôi đi theo ý muốn... 2) MÙA HẠ: Nắng hạ cô đơn "Choang"! Tuyết Chi và Phan Duy giật mình quay lại. Vì mải nhìn hai người hát mà Phan Danh đã làm rơi mất cốc nước cầm trên tay. Cốc nước làm bằng thủy tinh nên vỡ ngay, Phan Danh hốt hoảng cúi xuống nhặt. Tuyết Chi sợ cậu không khỏe nên đẩy cậu ra và nhặt những mảnh cốc vỡ, nhưng không may... - Ái! - Sao thế? - Cả Phan Duy và Phan Danh quay lại. Cả hai tá hỏa khi tay Tuyết Chi bị thủy tinh đâm chảy máu đầm đìa. Phan Danh vội đỡ cô lên: - Mau vào nhà đi, tớ sẽ lấy bông băng! Để lâu sẽ nhiễm trùng đấy! Phan Duy giục: - Mấy cái mảnh cốc này cứ để anh, em đưa Tuyết Chi vào đi! - Vâng! Phan Danh lấy bông băng tỉ mỉ băng bó cho Tuyết Chi. Cô gạt cậu ra: - Cậu cứ để tớ... - Nào ngồi im, cậu cứ như tớ ung thư nằm bẹp trên giường ý! Cô đành ngồi im để Phan Danh băng lại tay. Cậu tuy rằng mang trọng bệnh nhưng
- không hề mệt mỏi tái nhợt, cậu vẫn rất nhanh nhẹn và khéo léo từ thuở sinh ra. Cô chẳng biết rằng, không chỉ vì cậu khéo từ nhỏ mà còn vì bàn tay cậu băng bó là tay của cô... Làn da của Tuyết Chi mịn màng như da thiên sứ, Phan Danh bỗng cảm thấy có gì đó là lạ từ bên trong mình. Cậu chỉ mong được giúp Tuyết Chi làm điều gì đó có thể khiến cô khỏe mạnh, vui cười và có làn da mịn màng này cũng là điều hạnh phúc của cậu. Cậu biết Phan Duy yêu Tuyết Chi và cô cũng yêu giọng hát của Phan Duy, nhưng trái tim của Phan Danh không phải kẻ tham lam ghen tỵ, cậu chỉ cần điều tốt nhất đến cho người mà cậu yêu thương vì cậu tự biết rằng thời gian không cho cậu nhiều để sống trên Thế gian này. Đôi mắt đẹp của Phan Danh lại đượm buồn. Tuyết Chi hỏi: - Cậu lại buồn cái gì sao? - À không! Tớ chỉ cảm động về bài hát vừa rồi thôi... - Tớ cũng thế! Anh ấy hát thật cảm động! - Sao anh ấy lại hát riêng cho cậu như vậy nhỉ? Lại còn rất cảm động? - Tớ không biết! - Tuyết Chi hơi giật mình. Phải rồi, sao anh ấy lại dành cho mình những cái riêng như vậy chứ? Lâu lắm rồi nhưng cô vẫn chẳng hề biết lý do. Hoàng hôn xuống. Phan Duy đèo Tuyết Chi về. Trên con đường chiều muộn, Tuyết Chi hỏi rất nhẹ nhàng: - Anh, em muốn hỏi anh một câu... - Hỏi đi em! - Sao... anh lại hát trước cho em nghe bài hát đó? Phan Duy im lặng. Cổ họng anh như cố nuốt cái gì đó để không thốt ra những lời mà anh luôn giấu trong lòng. Nhưng anh không thể nào im lặng với Tuyết Chi được, anh đành trả lời: - Em còn nhỏ, hãy đợi đến khi em lớn anh sẽ nói cho em!
- - Đối với anh thì lúc nào em cũng là trẻ con, đến bao giờ anh mới nói cho em chứ? - Rồi sẽ đến lúc anh nói thôi, giờ về học đi! Tuyết Chi xì một cái, xuống xe bước vào ngõ nhà. Phan Duy nhìn theo cái dáng nhỏ nhắn của cô bé, anh bỗng thở dài... - Mày lại đi đâu với con bé đó hả? Tao đã cấm rồi mà! - Tiếng mẹ Phan Duy the thé lên. - Con đưa em ấy đến gặp Phan Danh mà! Em ấy giúp đỡ Phan Danh rất nhiều! - Lại còn kéo cả vào Phan Danh tội nghiệp nữa à, thằng nghịch tử mày muốn chết sao? - Mẹ, sao mẹ lại ghét Tuyết Chi thế? - Tao ghét mấy đứa con gái nào xinh đẹp lại yểu điệu như thế, nhìn cũng biết lúc nào cũng điệu đà đỏm dáng. Chỉ cần nhìn thấy thế thôi tao đã muốn tát chết nó rồi! - Mẹ quá đáng vừa chứ, cô ấy rất tốt! - Tao mặc kệ! Giờ tao phải cách li mày ra khỏi nó mới được! Hè này tao đã đặt cho mày chuyến du học, cũng vừa đi học vừa biến luôn khỏi con bé đấy! - Cái gì? - Phan Duy sững sờ - Du...du học...? - Mày còn vờ như không biết à? Học giỏi như mày sao cứ ru rú ở đây, đi du học đi! 5 năm! Cơn giận bùng lên, Phan Duy cáu: - Mẹ không có quyền can thiệp vào việc của con!!! Con học ở đây là ở đây!!! - Á à thằng láo, tao bảo đi là phải đi!! - Bà mẹ giận dữ. - Cho dù có đi con vẫn không quên Tuyết Chi đâu!!! - Anh hét lên, quăng tận mấy cái bát choang một cái. May là bố anh không có nhà. Phan Duy rất nóng tính, mẹ anh cũng chùn bước. Bà biết bà khó có thể lay chuyển
- được anh một khi anh đã quyết tâm. Bà ngồi xuống, mệt mỏi: - Phan Duy, thực ra dù con có không quen Tuyết Chi con cũng phải đi du học. Con có biết bố mẹ đã kỳ vọng vào con thế nào không? Cơ ngơi này cũng đều mang cho con để con được ra nước ngoài. Con không nghĩ tới bố mẹ thì phải nghĩ tới Phan Danh chứ? Phan Danh rất ham mê đi du học, nó lại giỏi Tiếng Anh nữa, nhưng căn bệnh đã không cho nó đi được... Phan Duy ngồi xuống gục đầu vào bàn. Phải, bố mẹ anh chỉ muốn anh đi du học nên đã vất vả vì anh vô cùng, rồi còn người em trai bất hạnh nữa, nếu không đi du học anh sẽ không biết đến các phương pháp chữa trị giỏi bên nước ngoài để mang về chữa trị cho em. Tuy hát hay nhưng với tình anh em máu mủ ruột thịt Phan Duy vẫn chọn theo nghề y để cứu em trai mình. Anh buộc phải đi, nhưng còn Tuyết Chi thì sao? Ai sẽ bảo vệ cô khi cô bị bọn xấu chòng ghẹo bắt nạt? Ai sẽ là người ở bên cô hát cho cô nghe? Phan Duy yêu Tuyết Chi bằng cả tình yêu của trái tim, nhưng cô bé ngây thơ ấy liệu có nhận ra hay không? Xuân qua, hạ về... Mùa hạ này sẽ là mùa chia tay...
- Liệu anh có nên nói với Tuyết Chi? Nhìn cô bé bùi ngùi từ biệt bạn bè thầy cô anh lại xót thương. Anh sợ lại khiến cô bùi ngùi rồi nhung nhớ dù anh không biết cô có nhớ anh không. Nhưng thân với cô biết bao năm nay rồi, làm sao anh lại giấu cô được? Anh đỗ xe đạp trước cổng trường lúc trống tan. Nhìn thấy anh, Tuyết Chi mừng rỡ: - Anh! - Bé ngốc thế là qua lớp 10 rồi nhỉ? - Dạ vâng, hihi vui lắm ạ! Buồn vì phải chia tay bạn bè thôi! Nhưng chỉ 3 tháng nên cũng không lo gì... - Thế nếu là 5 năm thì sao? - Anh buột miệng. - Sao ạ? - À không! Tuyết Chi, đi cùng anh nhé! Con sông đổi mới vào mùa hè đẹp lắm! - Vâng tất nhiên rồi! Chiếc xe lần này đạp chầm chậm. Con sông kia rồi. Tuyết Chi nhìn thấy màu nước xanh trong vắt đang chảy chậm trong những tia nắng hè rực rỡ. Cây phượng bên sông đã nở hoa đỏ bầu trời, cây bằng lăng đã đầy những chùm hoa tím dịu dàng. Hoa điệp vàng cũng đã rơi thật đẹp. Phan Duy hái cả ba bông hoa ấy nói với Tuyết Chi: - Ba bông hoa đẹp nhất mùa hè đó em! - Thật thế ạ? Không trả lời, anh lại gần khẽ gài ba bông hoa lên đầu Tuyết Chi. Anh thấy má cô đỏ bừng lên. - Bé ngốc, anh hát tặng em bài hát về mùa hè nhé? - Anh lại có bài mới sao?
- - Ừ, anh cũng thích sáng tác nhạc mà! - Vậy anh hát đi, em thích nghe nhạc của anh lắm! Phan Duy mỉm cười một nụ cười đầy nỗi buồn, anh khẽ vuốt nhẹ mái tóc dài đang che mất khuôn mặt cứ đỏ hồng lên của Tuyết Chi. Cô khẽ mỉm cười. "Này cô gái nhỏ cho tôi xin nụ cười Nụ cười của em dịu dàng như bằng lăng nhỏ Tôi gắn lên tóc em loài hoa hiền dịu trong nắng hạ Để màu tím ấy đi mãi theo trái tim hiền dịu của em. Hiền dịu như hoa bằng lăng Mà cũng rực rỡ như loài hoa phượng vĩ Tuổi học trò thơ ngây trong sáng như hoa phượng Lúc nào cũng nhí nhảnh, tươi vui, trong sáng, yêu đời Như loài hoa luôn làm mình nổi bật giữa bầu trời hè đầy nắng. Nắng hạ tô màu hoa điệp vàng Màu nắng ấm như màu trái tim em Tôi ước ở một vùng nơi xa nào đó Tôi vẫn tưởng rằng tôi đang hát trong trái tim em. Nắng hạ cô đơn, nắng hạ buồn Hoa phượng vĩ cứ thế đỏ thắm Hoa bằng lăng cứ thế e ấp dịu dàng Hoa điệp vàng cứ thế tôn lên vẻ đẹp ấm áp Nhưng em và tôi thì chẳng còn bên nhau Để ngắm những màu hoa đẹp như vậy nữa Em ơi liệu tôi còn được gặp em? Biết bao giờ tôi mới được gặp em? ..." Tuyết Chi lặng đi trong từng câu hát, nước mắt bỗng từ đâu rơi xuống mà cô không hề biết. Cô quay ra, Phan Duy cũng đang khóc. Cô hiểu ra có lẽ bài hát dành cho cô. Cô nghẹn ngào: - Anh sẽ đi đâu? Phan Duy nhìn cô, nhìn khuôn mặt thơ ngây xinh đẹp mà anh đã mang vào trong
- trái tim. Anh nói run từng chữ: - Anh phải đi du học, anh sẽ đi 5 năm... Tuyết Chi không đáp lại, môi cô run bần bật. Mắt cô long lanh giọt lệ, anh sẽ đi? Anh sẽ rời xa cô sao? 5 năm? Anh có biết thời gian ấy dài thế nào với cô không? Bé ngốc này sẽ chẳng còn những ngày được anh hát cho nghe, cũng sẽ chẳng bao giờ được anh chở đi trên chiếc xe đạp để đến con sông nên thơ này nữa. Phan Duy cố cười: - Đi du học là một niềm vui mà, em đừng khóc! Anh chỉ thích em cười thôi! Cô cũng đành cố gắng nở nụ cười: - Phải, mình nên vui nhỉ! Thế bao giờ anh đi? - Ngày mai... Nụ cười của cô lại dập tắt. - Vậy, anh hãy trả lời câu hỏi em hỏi đi đã! Vì sao anh lại hay hát trước cho em nghe? Phan Duy lại vuốt tóc cô, anh mỉm cười: - Khi du học về anh sẽ nói với em, được không bé ngốc? - Được ạ! - Cô cười vô thức. Anh chở cô về nhà. Cô lao vội vào trong và đóng cửa lại. Bố mẹ đã đi về quê hết, cô một mình ngồi khóc trong căn nhà trống vắng. Giờ cô mới nhận ra điều gì xảy đến với mình. Sẽ chẳng còn những tháng ngày nghe anh hát, được anh chở đi thăm khắp nơi, được anh bảo vệ và được anh ở bên quan tâm nữa. Nếu vắng anh, cô sẽ làm thế nào trên con đường cuộc sống này? Cô hiểu anh không cố tình rời xa cô, nhưng cô vẫn khóc. Cô dường như không muốn chờ đợi. Hạ năm nay lại buồn thế sao...? Đứng ngoài cửa, Phan Duy vẫn không đi về. Anh biết cô đang khóc. Nhưng anh
- chỉ biết gặm nhấm nỗi đau một mình, nó đang xé nát tâm can anh. Tuyết Chi, ước gì em đã qua khỏi cái tuổi học trò bé thơ thật nhanh. Anh chẳng muốn em là bé ngốc, anh muốn em trở thành con người có thể hiểu được tình yêu là gì. Anh 18 tuổi, anh vẫn trẻ nhưng dẫu gì anh cũng đã hiểu. Cô bé ngây thơ ấy, đã từ bao giờ chiếm lấy trái tim anh mất rồi! Tạm biệt em, bé ngốc của anh! Giờ chỉ có một mình nắng hạ cô đơn, sẽ phải 5 năm sau anh mới quay về, anh mới có thể được hát cho em nghe. Trời sáng. Bỗng một cơn mưa rào rơi xuống đánh thức Tuyết Chi dậy. Cô đã thiếp đi bởi mệt khi khóc nhiều. Cô hốt hoảng mở cửa ra. - Bé ngốc, dậy rồi à? - Anh! - Đi thôi, em bắt cái xe đạp của anh xịt lốp sao? - Anh ơi... - Cô gọi thổn thức. Nhưng đó chỉ là nhớ lại thôi. Ngày trước, mỗi buổi sáng anh đều đến đưa cô đi học và chào cô như vậy. Nhưng giờ thì chỉ có cơn mưa rào hờ hững. Có tiếng máy bay. Cô ngẩng lên. Chiếc máy bay đang xé gió bay đi dù rằng trời đang mưa rất to. Tuyết Chi hét to lên: - PHAN DUY!!!! EM SẼ ĐỢI ANH, NHẤT ĐỊNH ANH PHẢI TRỞ VỀ!!!! ANH KHÔNG ĐƯỢC RỜI BỎ EM, ANH PHẢI TRẢ LỜI CÂU HỎI CỦA EM!!!!! Phan Duy, anh có nghe thấy không? Giờ anh ở nơi phương trời xa xôi rồi, liệu tiếng gọi đó của em có thể đi cùng anh? Nhưng những bài hát và giọng hát của anh thì mãi nằm trong trái tim em không bao giờ rời xa. ***
- - Tuyết Chi, có tin nhắn này! - Cái gì??? - Tuyết Chi đang học liền đẩy cô bạn ra - Để tớ xem! Cô mở điện thoại. Một số dài dằng dặc nhắn tin cho cô: "Be ngoc, dang lam gi the em? O day that buon, anh chang co co be nao chiu de anh nheo vao tay như em ca. Em the nao roi, hoc hanh co tot khong? Sap thi roi day, co len co be!" (Bé ngốc, đang làm gì thế em? Ở đây thật buồn, anh chẳng có cô bé nào chịu để anh nhéo vào tay như em cả. Em thế nào rồi, học hành có tốt không? Sắp thi rồi đấy, cố lên cô bé!) Mỗi khi nhận được tin nhắn từ số máy này Tuyết Chi vô cùng hạnh phúc. Cô đã chờ đợi anh, đã kiên trì chờ đợi anh cho đến ngày anh trở về. 2 năm đã trôi qua, Tuyết Chi sắp tốt nghiệp Phổ thông Trung học rồi. Cô nhắn lại với dòng chữ rất đáng yêu: "Em sắp tốt nghiệp rồi mà anh còn trêu em sao, ghét anh lắm đấy!" "Em ghet anh thi anh nho em!" (Em ghét anh thì anh nhớ em!) Tuyết Chi thẹn đỏ mặt. Câu này hơi thái quá đấy! Cô không dám trả lời, nhưng anh vẫn nhắn tiếp: "Em trai anh song tot khong em?" (Em trai anh sống tốt không em?) "Tốt anh à! Em cũng không thăm cậu ấy mấy nhưng nhìn chung là tốt!" "Em nho giup no nhe!" (Em nhớ giúp nó nhé!) "Nhất định rồi anh! Anh học nhanh rồi về nhé, cả trường nhớ anh lắm!" "The em khong nho a?" (Thế em không nhớ à?) "Em nhớ chứ, em quên sao được những bài hát anh hát!" Không có tin trả lời. Tuyết Chi không biết ở máy bên kia, dòng chữ đã được soạn thảo nhưng không dám nhấn nút Gửi: "Em chi nho nhung bai hat anh hat, nhung anh thi nho tat ca nhung gi thuoc ve em! Anh khong chi nho, ma anh con yeu tat ca nhung gi thuoc ve be ngoc cua
- anh!" Còn máy bên ấy cũng không biết rằng Tuyết Chi cũng nhớ một người, không chỉ là nhớ những bài hát người ấy dành cho cô. Cô sẽ đợi, đợi đến khi nào anh trở về để tiếp tục hát cho cô nghe những lời ca thần thoại... (3) Mùa Thu: Lá thu đau đớn Nếu như có một điều ước, anh chỉ ước giờ anh có đôi cánh bay ngay về bên cô. Thời gian ở xứ người xa xôi này tuy rằng giúp anh học khá lên rất nhiều, anh trở thành một sinh viên giỏi trong trường y, lại được mọi người mến mộ không chỉ ngoại hình đẹp trai cao ráo vì giọng hát hay trở thành thần thoại. Biết bao những người con gái xinh đẹp đã cảm mến anh, yêu anh và muốn ở bên nghe giọng hát anh, nhưng anh chỉ có cô trong trái tim mình. Anh chỉ có bé ngốc của anh, chỉ có cô gái dễ thương và có tâm hồn lãng mạn trong sáng như dòng sông chảy hiền hòa gắn đầy kỷ niệm giữa anh và cô. 5 năm sao mà dài vô tận như thế? Dù rằng ngày ngày cũng nhắn tin hỏi thăm cô, rồi gọi điện để nghe giọng nói thân thương của cô và lúc nào cô cũng nhấc máy lên ngay khi vừa bắt được sóng. - Ở bên đấy có vui không anh? - Buồn lắm, anh chẳng vui được tí gì cả! Thế em có vui không? - Thì cũng hơi buồn... - Chỉ hơi buồn thôi à? Thế thì chẳng nói chuyện với em nữa! - Ơ kìa!!! Buồn, buồn chết đi được! Buồn đến phát khóc đấy! Phan Duy bật cười. Cái cô bé này, năm nay đã gần 20 tuổi rồi mà còn trẻ con như vậy. - Anh, giờ anh đi được 4 năm rồi, năm sau anh về đúng không? - Nhớ quá nhỉ? Ừ anh sẽ về vào thu năm sau! - Về rồi có đi nữa không đấy? - Không bao giờ! Anh chỉ đi lần này vì bắt buộc thôi chứ đi là anh nhớ Tuyết Chi
- lắm! - Ôi anh...! - Cô cười - Anh cứ đùa, em ngượng chết! Phan Duy cầm máy áp sát tai, anh định nói nhưng sợ cô sẽ không tin: "Anh không đùa, anh rất nhớ em!" - Phan Duy, anh có định mua quà về cho em không đấy? - Hì hì khôn vừa thôi bé ngốc, anh sẽ đưa em quà khi nào trả lời câu hỏi của em đã hỏi anh lúc anh sắp đi! - Trời, thế thì khi nào em mới lớn được để anh trả lời câu hỏi của em nhỉ? Phan Duy im lặng. Cô bé ngốc nghếch của anh, chính em còn không biết đến bao giờ mình lớn lên thì anh làm sao mà biết được cơ chứ? Nhưng anh vẫn tin rằng, mùa thu năm sau khi đặt chân trở về đất nước, cô sẽ chứng minh cho anh là cô đã có thể nghe câu trả lời của anh, anh sẽ đợi đến lúc nào mà cô mỉm cười khi nghe câu trả lời ấy. - Phan Duy em phải cúp máy! Xin lỗi anh! - Tuyết Chi bỗng hốt hoảng. - Sao thế em? - Em sẽ nói với anh sau! - Dập máy. - Tuyết Chi!!! - Nhưng cô không trả lời nữa. Sau hôm ấy, cô không gọi điện lại cho Phan Duy. Phan Duy lo lắng vô cùng, có chuyện gì đã xảy ra vậy? Anh cố gọi điện nhưng máy không tài nào liên lạc được. Anh nhắn tin nhưng tin nhắn chỉ để ở trạng thái Đã lưu chứ không thể là Đã gửi. Bé ngốc, có chuyện gì vậy em...? Một tháng sau Phan Duy mới nhận được tin nhắn của Tuyết Chi. "Phan Duy, em xin lỗi! Từ hôm nay em sẽ không thể liên lạc được với anh và anh cũng đừng liên lạc với em! Có chuyện gì khi nào anh trở về em sẽ nói cho anh. Nhưng anh đừng buồn, em sẽ không sao đâu! Em vẫn đang đợi anh, em cũng nhớ anh, Phan Duy! Thế nhé, tạm biệt!"
- Liệu anh nên vui hay buồn đây? Cô sẽ không liên lạc với anh, không cho anh biết lý do. Nhưng cô nói cô nhớ anh, điều này là điều đâu có buồn? Tuyết Chi, anh sẽ trở về. Bé ngốc không được buồn, em phải vui! Hãy chờ anh, nhất định em phải chờ anh! Thu về. Lá vàng rơi xào xạc. Trái tim Phan Duy hồi hộp khi trở về quê hương sau năm năm ở bên nước ngoài xa lạ. Khung cảnh vẫn thế. Vẫn những hàng cây lá rụng đầy đường, với cơn gió heo may mát dịu thoang thoảng trên bầu trời. Nhưng thật im lặng. Mọi khi mùa thu này là mùa tựu trường, Phan Duy hòa vào đám học sinh đi đến trường vui mừng gặp lại nhau. Nhưng giờ có lẽ ai cũng đã lớn lên hết, vì thế Phan Duy chỉ nhìn thấy mùa thu lặng yên. Anh bước tới ngôi trường mà có cô gái anh yêu đang tiếp tục sự nghiệp học hành để trưởng thành cùng cuộc sống. Sân trường vắng vẻ chỉ có lác đác vài sinh viên, nhưng khi anh xuất hiện có rất nhiều người quen đã nhìn thấy và hô ầm lên: - Anh Phan Duy!!! Anh về rồi!!! Phan Duy bị cả trăm sinh viên trong trường lao vào hỏi thăm. Anh cười đáp lại nhưng mắt vẫn đưa tìm người con gái mà anh cần gặp đầu tiên. Nhưng cô đâu rồi? Tuyết Chi của anh không ở trong đám đông ấy. Linh tính chuyện gì chẳng lành anh liền hỏi to: - Tuyết Chi đâu? Một sinh viên bạn cũ của Tuyết Chi liền trả lời: - Sao anh hỏi lạ vậy? Tuyết Chi không nói cho anh cô ấy không học nữa sao? - Cái gì cơ? - Tuyết Chi dừng học rồi, hình như bỏ hẳn học đấy! Em thấy cô ấy rất buồn khi nói như vậy, chắc lý do phải đau đớn lắm! Tai như ù đi, Phan Duy chạy một mạch khỏi trường mặc cho đám sinh viên gọi. Tuyết Chi, thế này là thế nào? Sao em lại bỏ học? Chuyện gì đã xảy ra? Sao thời gian ấy em không liên lạc với anh?
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn