Trốn chạy cảm xúc, Giọt nắng trong tim
lượt xem 4
download
Gởi một khoảng lặng trong tôi! Cơn ác mộng khiến Hân choàng tỉnh giấc, đập vào mắt nó chỉ một màu đen, bóng tối đổ ập khiến nó ngay lập tức đưa tay che mắt lại. Không có ánh sáng của đèn ngủ, nó cũng không dám ngồi dậy. Nó sợ bóng tối. Một giây…nó quên mất giấc mơ của mình, quên mất mình đang sợ hãi cái gì, vậy mà lồng ngực nó vẫn phập phồng không yên, cái cảm giác trái tim như bóp nghẹn vẫn xiết chặt nó. Nó nhắm mắt lại, cảm giác nhức nhối hơn...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Trốn chạy cảm xúc, Giọt nắng trong tim
- Trốn chạy cảm xúc, Giọt nắng trong tim
- Gởi một khoảng lặng trong tôi! Cơn ác mộng khiến Hân choàng tỉnh giấc, đập vào mắt nó chỉ một màu đen, bóng tối đổ ập khiến nó ngay lập tức đưa tay che mắt lại. Không có ánh sáng của đèn ngủ, nó cũng không dám ngồi dậy. Nó sợ bóng tối. Một giây…nó quên mất giấc mơ của mình, quên mất mình đang sợ hãi cái gì, vậy mà lồng ngực nó vẫn phập phồng không yên, cái cảm giác trái tim như bóp nghẹn vẫn xiết chặt nó. Nó nhắm mắt lại, cảm giác nhức nhối hơn bao giờ hết vây lấy. Nó lại nghe tiếng giọng nó khản đặc kêu lên: -Đừng đi…đừng đi mà…mẹ… -Bố…làm ơn…ở lại đi…ở lại đi… Nó chạy, cứ chạy, với theo hai hình bóng xa mãi, hai nụ cười héo đi dần tách xa nhau.Nó loay hoay không biết phải chạy hướng nào, -Mẹ…bố ở bên này…mẹ… -Đừng đi nữa…bố…mẹ và con ở đây…ở đây mà… Không…đừng khóc…Hân, mày không được khóc.Nó giận dữ, nó không muốn mình rơi nước mắt,nó không muốn mình yếu đuối tội nghiệp như vậy. Chẳng phải nó luôn biết, chẳng phải nó luôn kiên cường, chẳng phải dù cả thế giới bỏ rơi nó,nó vẫn có thể sống tốt sao? Nó ổn,luôn luôn là vậy… Không biết thời gian đã qua bao lâu rồi,vài phút hay vài giờ,cũng có thể nó đã ngủ lại một chút.Tiếng chuông báo thức vang lên,nó nấn ná một ít rồi ngồi dậy.Ngoài trời đã sáng khá rõ,nó vặn thử cái đèn ngủ,đèn không lên,có lẽ đã cháy bóng.Nó làm vệ sinh,thay quần áo rồi xuống nhà.Bố đang ở trong bếp.Nó dọn bát đũa ra bàn ăn -Con tự múc cháo ăn đi,bố mẹ ăn sau Bố lau tay rồi trở về phòng ngủ,cách cửa khép lại vang lên âm thanh kéo lê
- vang vọng.Nó múc từng thìa cháo bỏ vào miệng,không có chút ý niệm về mùi vị,tiếng MC trong ti vi đập vào bốn bức tường,như muốn thoát ra. Nó ăn hết bát cháo mà ngạc nhiên với chính mình.Cái im lặng đè nén khiến nó như không thở được, nó vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa mới khép. ——————————– Gió lạnh,nó mặc rất nhiều áo,lại thêm khăn và mũ len.Nó thích mùa đông,nhưng không thích bịlạnh. -Em lại đến sớm rồi,trông ấm áp quá đó! Nó nhận ra giọng nói quen thuộc của Nam,còn có chút uể oải của người phải dậy sớm.Nam học trên nó một lớp,là hội trưởng hội học sinh, nó là hội phó. -Em quen giờ này rồi mà,không sai được,đến mùa hè là thành trễ luôn-Nó cười đáp lại Nam.Hiếm khi nó thấy Nam đi sớm,hôm nào cũng sát giờ,nhiều hôm nó phải giải vây,nó dối bác bảo vệ cho Nam qua trót lọt -Thảo nào hôm nay rét đậm,sao anh đi sớm vậy? -Để gặp em -Nam nói nửa như thực,nửa như đùa,nó bối rối,xua đi những suy nghĩ đang nhảy loạn trong đầu.Nhưng chưa kịp để nó có thêm phản ứng Nam tiếp- Anh hẹn được chủ quán rồi,chiều nay -Thật không? -Nó ngạc nhiên.Noel tới trường nó có một cuộc giao lưu với học sinh các trường khác,sau nhiều lần bàn bạc và tranh luận,hội học sinh quyết định chọn địa điểm là một quán cafe thay vì tổ chức tại trường,vừa đẹp lại tiện lợi để phục vụ đồ ăn và biểu diễn.Nhưng quán đó khá đông khách,thương lượng để thuê trọn một buổi tối rất khó khăn,còn giá cả nữa. -Chiều nay 3 giờ,anh đến đón em nhé -Chắc không cần đâu,3h em sẽ có mặt.A.Lớp em mở rồi,phải đi tránh rét đây Nó thấy thật may là nó có thể nói ra một lí do có vẻ chấp nhận được,muốn chạy thật nhanh nhưng nó phải kìm tốc độ lại,nó không muốn Nam nghĩ
- mình không muốn nói chuyện.Nếu có thể,nó muốn mình sẽ dừng chân mãi…Nó giật mình,rồi tự xóa suy nghĩ đó ra khỏi đầu. -Hi,hôm nay cậu trực nhật hả Linh -Nó đặt cặp lên bàn, rồi tự thấy không biết làm gì nên lấy cái khăn lau bảng -Này,hôm qua cậu có nhận được tin nhắn gì không? Nó nghe ra trong giọng Linh chút lưỡng lự và thận trọng -Không,có chuyện gì à? -À không…tớ chỉ hỏi thế thôi…-Nghe giọng ngạc nhiên của nó,Linh trả lời qua loa.Nó dừng tay một chút,có cái gì nhói lên -Cứ tưởng hôm nay mình đến sớm nhất rồi mà vẫn thua hai cậu…hic… Minh bước vào,tránh nhìn nó,nó vẫn thấy minh vui vẻ như mọi ngày.Có cái gì đó vỡ tan.Nó đã muốn mình lầm. -Đồng hồ mới của cậu đẹp ghê! Nó thấy giọng mình không thực sự có vẻ quan tâm đến chiếc đồng hồ,mặc dù đôi mắt vẫn nhìn nó chăm chú.Không biết vô tình hay cố ý,Minh mân mê cái cặp,như giấu chiếc đồng hồ khỏi ánh mắt nó -Cái này…ừ…tặng cậu…-Nó cười,rút ra tập giấy vẽ,trên trang đầu là một bức chân dung vẽ tay-chân dung Minh.Nó đã mất cả tuần để chuẩn bị,mới hoàn thành tối qua -Mình nhớ sinh nhật cậu hôm nay, nhưng…có lẽ mình nhớ nhầm rồi… Nó không nhìn Minh một lần nào nữa,suốt cả buổi học.Minh là cô bạn nó mến nhất.Không…đã từng…Minh có chút vụng về,thẳng thắn và đáng yêu…Minh chưa tổ chức sinh nhật lần nào,năm nay là lần duy nhất,nhưng không có nó.Nó biết Minh đã mời vội một số bạn hôm qua,tất nhiên,không ai nói với nó.Nó và Minh xa lạ từ bao giờ thế? Nó nghe mọi người trầm trồ xuýt xoa,bình phẩm,nhưng nó không nhớ lấy một lời nào cả.Có thể ai đó sẽ nghĩ nó là một con ngốc.Ừ,nó ngốc
- thật.Chẳng ai biết nó cảm thấy gì,nhìn thấy gì,có ai biết được cảm xúc trong lòng nó đâu.Nó nghe sự xáo trộn trong mình,giữa cái im lặng bối rối của Minh.Có thể ai đó nghĩ nó cố tình,tỏ ra này nọ.Nếu thật sự như vậy,nó sẽ là người đầu tiên căm ghét mình.Đơn giản là nó muốn làm vậy.Nó thực sự mến Minh,bức tranh đó thực sự nó dành thật nhiều tình cảm và công sức.Liệu đưa nó cho Minh,sau tất cả mọi chuyện,có là một sự vứt bỏ? Nó nhớ Minh đã nói “mãi mãi là bạn” Nó như đang rơi,khi những sợi dây nó bám vào bị cắt đứt.Mọi người luôn nhìn nó như một con bé có tất cả,một gia đình giàu có hạnh phúc,một ngoại hình xinh xắn đáng yêu với một bảng thành tích học tập và công tác xã hội đáng ngưỡng mộ…như một vòng tròn hoàn mĩ mà thực ra cũng là một con số không,một sự trói buộc mà tất cả những gì bên trong hình tròn đó sẽ chẳng ai biết được.Nó che dấu cảm xúc,che dấu những suy nghĩ,che dấu bản thân…”che dấu”…Không,nó căm ghét điều đó,căm ghét ngay cả khi nó là một phần của mình.Nó sợ… ——————————- Trưa nay chỉ mình nó ở nhà,úp bát mì tôm ăn qua loa.Rửa bát xong,nó thấy một mảnh thủy tinh vỡ ánh lên góc tường,nó nhặt lên,mảnh vỡ nhỏ bằng đầu ngón tay,có hình đóa mai.Nó giật mình chạy vào phòng khách,tủ ly chỉ còn vài cái,là bộ thủy tinh in hoa mai bố mua về lần đi công tác năm ngoái,cả mẹ và nó đều thích.Nó ngồi thụp xuống,cổ nghẹn lại.Nó như thấy những gì đã xảy ra trong căn phòng này,nó run lên,nó không hề khóc,nó quen rồi,quen rôi,nó đâu còn nước mắt để rơi.Mảnh thủy tinh sắc cứa vào tay,nó thấy đau,nhưng chưa đủ,nó nắm chặt hơn nữa.Máu rỉtheo kẽ tay,nó rùng mình,nó thấy đau lắm.Bốn bức tường treo đầy những bức ảnh,dán và bất cứchỗ nào có thể dán,đều là bức ảnh ba người.Nó cười chua xót,những
- bức ảnh mờ mờ,có tấm bám bụi dày,có tấm như vừa mới chụp,tất cả đều có ba nụ cười,vậy mà sao không thể tạo nên một chút sinh khí cho căn nhà vắng lặng.Một khung ảnh rơi ở góc khuất,nó run run nhặt lên,vẫn là ba nụ cười nhưng méo mó bởi vệt kính vỡ.Ánh mắt hạnh phúc vì những vệt nứt vỡ đôi. Tiếng chuông cửa vang lên khiến nó giật mình,nó cứ ngồi thẫn thờ như vậy từ bao giờ thế.Không được,nó không được phép yếu đuối…nó ổn…nó ổn…không điều gì có thể tổn thương nó. King…koong…nó đứng lên,chạy ra ngoài mở cổng:là Nam -Anh vừa đi có việc một chút,tiện thể ghé rủ em –Nam gãi đầu cười xòa với nó,đột ngột,nụ cười cứng lại,Nam hốt hoảng –Tay em chảy máu kìa Nó giật mình,giờ nó mới nhớ tay nó bị thương,máu đã ướt bàn tay,nhuộm màu đỏ đáng sợ. -A… Nó rên khẽ khi Nam nâng tay nó lên,cúi đầu thổi vào vết cắt.Hơi ấm phả vào tay lan truyền cảm giác khiến nó bất giác như tê liệt.Nó ngây ngốc nhìn ánh mắt Nam cực kì lo lắng -Nhà em có bông băng không,để anh đi mua -Không…không cần đâu…vết thương nhỏ em tự xử lí được…anh vào nhà đã Nó rụt tay lại,cảm giác rời xa bàn tay Nam khiến nó hụt hẫng.Nó chạy vào nhà lấy đồ trên hộp y tế rồi để tay dưới vòi nước ấm rửa sạch máu gần như đã khô. -Sao lại bất cẩn như vậy?Để anh băng cho –Nam vẫn đứng bên cạnh nó,lo lắng nhìn nó -Không cần đâu,chuyện nhỏ mà!Anh cứ ra ngoài ngồi đi,đợi em chút thôi! – Nó gượng cười rồi lau khô tay,nhỏ một chút thuốc sát trùng,vết thương xót quá,nó cắn môi cho qua rồi băng vào,vì là tay trái nên cũng không mấy khó
- khăn chỉ là -Để anh buộc cho Nam thấy nó loay hoay liền giúp buộc lại,cả nó và Nam đều yên lặng,nhưng nó thích cái lặng yên này,nhẹ nhàng và ấm áp. -Xong,đi được chưa –Nam cẩn thận kéo nút chặt lại,nhưng vừa đủ để nó không bị đau -Anh ra đường mà mặc thế này á?Lạnh cảm cúm đó –Nó lấy áo khoác dày,quấn khắn rồi với lấy balo,trông nó như con mèo nhỏ nằm trong chăn ấm,còn Nam rõ ràng phong phanh hơn. -Không đâu,giờ thì ấm rồi Nam cười,giờ cậu mới để ý bên trong căn nhà.Nhà Hân không rộng nhưng khá xinh xắn,bày biện đơn giản nhưng thanh lịch.Cậu còn phát hiện hình như Hân rất thích treo ảnh,có rất nhiều bức ảnh treo trên tường,dán vào tủ,…tất cả đều là ảnh bố mẹ và Hân.Cậu đã nhiều lần thấy họ trong những lần đi nhận giải cùng con gái.Chắc rằng họ rất hãnh diện và yêu Hân.Cậu thích thú nhìn ảnh Hân hồi bé,rồi từ từ lớn,như một đoạn phim quay chậm vậy.Những mỗi khi chạm vào,cậu đều thấy nó phủ một lớp bụi,cả tủ,bàn,ly nước,… -Ảnh gia đình em đẹp thật đấy! Câu nói của Nam khiến Hân ngẩn ra,nó mở tủ,lấy ra cuốn album đã bị gỡ gần hết ảnh chỉ còn vài trang cuối,lấy một tấm ra,nó dán lên lọ hoa trên bàn ở góc tường -Đi thôi Nam cùng Hân ra ngoài,ánh mắt cậu vẫn đặt lên tấm ảnh Hân mới dán,chẳng ai lại dán ảnh theo cách đó.Nam vẫn nhớ ánh mắt Hân lúc đó có gì đó mờ mịt,mông lung,có gì đó mong chờ mà cay đắng.Nhưng tất cả trong một khắc lại trở lại như cũ,như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Những bức ảnh không
- hề dùng để trang trí,không hề để làm đẹp…nớ như một lời nhắn…một lời nhắc nhở…cậu xua đi ý nghĩ đó trong đầu. Nam muốn đèo Hân,nhưng Hân từ chối,quán cafe chúng nó dự định tổ chức cũng không xa lắm.Đó là mt quán cafe trong con phố nhỏ,hai tầng,có một khoảng sân vườn bên cạnh rất đẹp.Dự tính của chúng nó sẽ bàn với chị chủ quán cho mượn không gian như là một cách quảng bá,vừa tổ chức sự kiện cho hội học sinh,vừa quảng bá cho quán -Hai đứa dùng gì? –Chị chủ quán thân thiện tiếp đãi hai đứa,kế hoạch của tụi nó cũng khá tốt,có thể giúp quán có thêm khách ở các trường khác -Em muốn chocolate nóng…hi…ngoài trời lạnh quá… Nó cũng không khách sáo trước sự niềm nở của chị.Nó và Nam thay nhau bàn về kế hoạch.Chị chủ quán có góp ý thêm,nếu không có chúng nó,quán cũng dự định làm một event nho nhỏ. Vì lần này đại diện các trường cũng sẽ có nhiều tiết mục văn nghệ nên sẽ rất sôi động.Nó cũng kì kèo giảm được những 30% cho thành viên tham ra những người tham ra. -Haizz,sắp tới mệt rồi đây,phải huy động toàn bộ thành viên hội học sinh tới chuẩn bị mới được –Nó vươn vai một cái,mọi chuyện khá suôn sẻ -Mưa rồi –Nam thốt lên,ánh mắt vui vẻ -Hình như mưa càng dày,hay ở lại chút nữa? -Không cần đâu,trời này mưa là dai dẳng đến tối –Nói rồi nó loay hoay rút ra từ balo một chiếc ô gấp màu xanh dương,nhưng chỉ có một cái -Em lúc nào cũng chu đáo!–Nam gãi đầu –Làm ơn bất cẩn một chút được không? Nam cũng rút từ trong balo của mình một chiếc áo tơi đôi,gỡ ra rồi bỗng chùm lên đầu nó,như rất cẩn thận -Mặc áo mưa đi,ấm và an toàn hơn! Nam cầm chiếc ô trên tay nó,một cảm giác ấm áp bao trùm lấy nó.Lần nào
- cũng vậy,Nam luôn khiến nó bối rối bởi ân cần của mình.Nó nghe như tiếng rung lên,nó nhìn Nam bật chiếc ô ra,leo lên xe,nó muốn hỏi Nam có lạnh không một lần nữa.Nam quay lại giục,nó vội dời ánh mắt. Nam luôn tốt với mọi người,đâu chỉ đặc biệt với nó đâu…đúng vậy…bất cứ ai trong trường hợp này cũng hành động như vậy phải không? -Em tự về được mà,sắp tối rồi,anh cứ về đi –Sắp đến ngã rẽ,Nam định đưa nó về nhà,nhà nó rẽ trái,còn Nam đi thẳng -Anh cũng tiện đường –Nam dường như bật lại ngay tức thì.Có ai đó nói cho cậu biết lí do của cậu rất cũ không? Ngoành qua khúc quanh,nó đã thấy cổng nhà.Một chiếc taxi đỗ lại đó.Tim nó thót lại khi người trong xe bước ra,một người phụ nữ với khuôn mặt đỏ bừng,loạng choạng bám vào cổng,nôn ẹo-là mẹ.Ngay sau đó,chiếc ô tô con khác cũng vừa đi vào,người đàn ông lịch lãm trong bộ véc sang trọng bước ra,vội đến đỡ vợ mình.Khuôn mặt không có vẻ gì là tức giận nhưng nó biết đôi mắt như căng ra đi vì bị kìm giữ.Ông trả tiền taxi,rồi kéo vợ đi vào mặc bà ấy liên tục giằng ra. Nó đạp thật nhanh,vòng vào ngã rẽ ngay bên cạnh, nó cố không nhìn,không để ý.Nó đang cảm thấy gì đây?Chính nó cũng tự hỏi mình.Trái tim nó căng ra,chìm xuống,như bị đè dưới lớp biển sâu lạnh,đến một chút đau đớn cũng không thể cảm thấy.Nó thậm chí vẫn đi thẳng,không hề chớp mắt,vẫn giữ vững tay lái,vẫn nghe rõ tiếng còi xe. Đã bao lần rồi?Nó tự hỏi.Cái hình ảnh đó đã bao lần xé nát tâm can nó,để giờ đây,khi đã vụn vỡ hết rồi thì có thêm bao nhiêu vết cứa nữa cũng vô dụng.Nó không bao giờ cho phép bản thân được yếu đuối như mẹ,như người phụ nữ luon chìm trong cơn say ấy.Nó không thể chịu đựng gương mặt quá lặng lẽ đó của cha,khuôn mặt lúc nào cũng đạo mạo,trầm tĩnh,dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không chút xúc cảm.Nó đã quá quen,đến nỗi chẳng còn chút phản ứng.
- -Hân…chậm lại…Hân… Nó nghe tiếng Nam gọi lại,nó đã quên mất Nam.Nó chậm lại,rồi dừng hẳn -Anh…cứ về đi…em nhớ ra có việc.Không cần quan tâm em đâu!-Nó giữ cho giọng mình ráo hoảnh,nó không nhìn vào mắt Nam. -Để anh đưa em đi –Nam không biết chuyện gì đang xảy ra,chỉ thấy bỗng dưng Hân đạp nhanh như mất phương hướng.Cậu chắc có chuyện gì đó không ổn -Không cần mà…anh về đi…-Nó không còn giữ được bình tĩnh,giọng nó cao lên rõ ràng,lạnh lẽo.-Xin lỗi,em phải đi –Nó đạp tiếp,nó không chịu đựng được ánh mắt Nam nhìn nó -Nếu ai đó em quan tâm luôn khước từ em,em phải làm sao để người đó chấp nhận Nó khựng lại,có cái gì đó siết chặt nó,như muốn bóp nghẹt nó -Em…không hiểu…không hiểu… Nó thì thào,tiếp tục vòng xe đã chậm lại nhưng nó không đi nhanh được nữa.Đôi chân không theo sự điều khiển của nó,bất lực.Những vòng xe nặng nề níu lấy nó.Nó muốn đi thật nhanh,nó không thể kiềm chế mỗi khi bên Nam,nhìn Nam.Nó sợ,nó sợ mình quen ánh mắt ấy,nó sợ mình quen sự ân cần ấy,nó sợ nếu đến quá gần,tin tưởng,yêu thương quá nhiều nó sẽ lại đau đớn,như với bố mẹ,như với Minh… -Sao con về muộn vậy?Ăn gì chưa?-Bố hỏi ngay khi nó bước vào nhà.Vẫn là khuôn mặt ấy,ánh mắt ấy,không hề thay đổi,như không có chuyện gì xảy ra -Con không đói,bố mẹ ăn chưa ạ? -Bố mẹ ăn ở ngoài rồi,con ở nhà,bố ra ngoài một chút. Nó lên phòng,cánh cửa phòng ngủ bố mẹ vẫn đóng.Nó biết mẹ ở trong đó,có thể đang ngủ…nó không dám mở ra.Nó gắng làm hết bài tập,rồi nằm ra giường…nó quên mất chuyện cái bóng đèn,nên cứ để điện.Bố vẫn chưa
- về.Nhắm mắt lại nó lại thấy Nam,nó thấy bàn tay mình như đang cố với tới… Nửa đêm nó choàng tỉnh giấc,bao lấy nó lại là một màu đen.Gió thét gào,nó nghe thấy tiếng gió,thê lương và điên cuồng -Anh…chính anh…anh đã hủy hoại cuộc đời tôi… -Anh đã lừa dối tôi…lừa dối tôi…Tại sao?Tại sao? Những tiếng gào nức nở như cứa vào tim nó.Nó vẫn không thể quên,vẫn bị ám ảnh bởi cơn giận dữ và đau đớn cùng cực của mẹ. Hôm đó nó muốn ngủ cùng mẹ khi bố đi công tác,nó đã vào phòng.Mùi rượu sộc vào mũi nó,hôm đó mẹ về muộn,mẹ nói đi gặp khách hàng,nhưng chưa bao giờ nó thấy mẹ uống nhiều như vậy.Nó bật điện lên chỉ thấy mẹ ngồi trên sàn,cả mình gục trên giường.Nó lay gọi mẹ -Là anh sao?Anh về rồi ư?-Mẹ lờ đờ mở mắt,ánh mắt bỗng nhiên trở nên dữ tợn -Anh còn nhớ căn nhà này sao?Còn nhớ tới người vợ như tôi ư? –Mẹ đẩy nó ngã nhào,nó đau lắm,nó gọi mẹ,nó đứng dậy lay gọi,nhưng nó bị mẹ siết chặt hai vai,ấn vào tường -Mẹ con tôi là gì chứ…là vật trang trí của anh sao…vợ hiền…con ngoan…gia đình hạnh phúc…tất cả là giả dối…tất cả… -Mẹ là con,là con…mẹ..-Nó khóc nấc lên,đau đớn,ánh mắt mẹ rực lửa nhìn nó,đầy căm phẫn.Một tiếng sấm bất ngờ vang lên bên ngoài,đèn tắt.Mẹ vẫn giật mạnh nó -Anh là kẻ dối trá…là kẻ dối trá… Trong bóng tối nó không thấy gì hết,không biết gì hết,chỉ có những tiếng gào thét của mẹ dội vào nó,như xuyên thủng nó.Nó cố vùng ra,nước mắt giàn dụa,nó khóc nấc không ra tiếng nhưng bàn tay ấy vẫn giữ chặt nó như muốn cào nát nó,những ngón tay bấu vào da thịt đến cùng cực.
- -Mẹ ơi đừng…làm ơn…mẹ… Nó van xin,nhưng tiếng nói của nó quá nhỏ bé,quá yếu ớt.Nó không thể chịu đựng được nữa,chút sức lực cuói cùng nó đẩy mẹ ra.Có thể do bà say,có thể cả quá mệt mà hai bàn tay rời khỏi người nó.Một tiếng bịch vang lên,rồi tất cả im lặng,nó trượt xuống theo thành tường,nó không thấy gì cả,chỉ thấy nỗi sợ như lẩn lút,như giăng đầy trong màu đen kịt ấy vây lấy nó,như rình rập,như thèm khát muốn nuốt trọn nữa.Nó bỗng nhận ra nó không còn thấy mẹ,không,là không cảm thấy,không nhận thấy dự hiện diện của mẹ.Không một tiếng động,không một bước chân,không một tiếng gào thét.Cái im lặng đáng sợ làm nó rung rẩy kịch liệt… -Mẹ…-Giọng nó khản đạc,nhỏ thó-Mẹ…mẹ đâu rồi… Nó quờ quạng,nó bò trên sàn,lần trên từng miếng đá lát.Nó không thấy gì cả,nó như lạc hướng trong địa ngục.Rồi bàn tay nó sờ thấy cái gì đó…là bàn chân mẹ…lạnh ngắt…Nó tới gần hơn nữa,nó không dám cả thở.Nó lay mẹ thật mạnh,giọng nó ứ lại,không thể gọi thành tiếng.Mẹ làm sao vậy?Nó đã nghĩ có phải mẹ chết không?Tay nó cứng đờ,không thể nắm lấy vai mẹ mà đỡ dậy -Không… Nó bịt mắt lại,vẫn là một màu đen,nhưng nó biết là do bàn tay nó.Nó bớt run hơn.Chân nó chạm vào cái gì đó…là điện thoại của mẹ.Nó vột cầm lấy,vẫn nhắm mắt,nó lần bấm từng con số,là xe cấp cứu… Hôm sau bố về,mẹ cũng ra viện,chỉ là do quá say và va đập nhẹ nên tạm thời bị ngất và choáng.Cả mẹ và bố đều hỏi có chuyện gì xảy ra…nó chỉ nói thấy mẹ ngất nên gọi cấp cứu. Những vết bầm tím trên cơ thể không ai thấy được…Khi một mối quan hệ đã rạn nứt…nguyên nhân có thể không là gì cả…mà cũng có thể là mọi thứ.Mẹ vẫn đi làm,đi chợ,nhưng số lần say rượu cứ tăng dần lên.Bố vẫn chu đáo,hỏi han nó,đến trường dự một số buổi họp
- cũng có thể có mẹ,cũng có thể không.Cẩ nhà vẫn thăm ông bà,vẫn gặp bạn,khách hàng của bố,vẫn cười đùa vẫn dịu dàng.Nhưng nó nhận ra họ không bao giờ nắm tay nhau.Nó nhận ra bố ngày càng ít ở nhà,ra ngoài vào bữa ăn,nó nhận ra mẹ có nhiều thứ khác để chú tâm hơn nó,hơn công việc.Không biết từ bao giờ,nó không còn thấy hai người nói chuyện khi cùng xem ti vi.Cái im lặng bị phá vỡ trong phòng ngủ.Cánh cửa đóng lại là những lời chỉ trích,đay nghiến.Có nhiều lần nó nghe đâu đó bố qoát lên không cần nói to như vậy,nhỡ nó nghe được.Vậy ra đó là lí do,lí do để nó sống trong áo tưởng về một gia đình hạnh phúc êm ấm.Vì nó…họ đã không cãi nhau,đã không dành cho nhau sự ghét bỏ căm hận như vậy. Chỉ còn vài ngày nữa là tới Noel,hội học sinh tất bật với công tác chuẩn bị.Nó vẫn gặp Nam,thậm chí thường xuyên hơn trước,nhưng Nam cố tránh mặt nó.Nó làm việc ở trường thì Nam đến quán,và ngược lại.Hai đưa luôn chánh ánh mắt của nhau.Nó nhận ra mình nhìn Nam mối khi Nam quay lưng.Nó không cần giấu ánh mắt,vì Nam cố không nhìn về phía nó.Nếu thực sự có phải đối diện,cũng là hờ hững.Nó như nhìn thấy chính mình trong mắt Nam,cái nhìn như có tỏ ra dửng dưng,cố vội vã. Chạy từ trường ra quán,lại từ quán về trường làm nó mệt phờ ngồi bệt xuống sàn.Nó thấy Nam đi tới,bàn tay nó giơ lên rồi hụt hẫng giữa không chung khi Nam lướt qua.Không nhìn nó.Nó nhớ những lúc như thế này,Nam sẽ đưa nó một cốc cafe nóng hoặc nước giải khát mắt lạnh.Nó cười giễu chính mình.Sao nó lại để mình thảm hại như vậy?Nó chỉ coi Nam như những người bạn bình thường mà thôi.Nếu vậy cần gì phải để ý chứ! Mấy hôm nay vẫn mưa lất phất.Nó mở ô,cơn gió lùa vào rét lạnh “Mặc áo mưa đi,ấm và an toàn hơn!”
- Nó bất giác mỉm cười,một chút ấm áp len lỏi rồi ngay lập tức bị cơn gió quét qua,càng buốt giá hơn nữa.Nó quen với cảm giác chỉ có một mình rồi kia mà.Nó không cần ai cả,tất cả rồi sẽ rời bỏ nó mà thôi.Vậy thì đâu cần quan tâm,đâu cần chút ấm áp để rồimột ngày nào đó rồi khi ra đi sẽ để lại những vết thuuwong không thể lành sẹo.Tự làm đau mình,tự làm đau người khác mà thôi. Noel đến rồi,đâu đâu cũng tấp nập không khí,chỉ có nhà nó là khác biệt.Nó cho phép minnhf ngủ dậy muộn do tối qua thức khuya duyệt lại chương trình.Lúc nó dậy đã hơn chín giờ.Khi xuống nhà,từ bậc thang,nó đã ngửi thấy mùi khói thơm lừng,nó ngẩn người,bước chân không tự chủ mà chạy thật nhanh,thậm chí nó mất thăng bằng ở bậc cuối,đổ nhẹ vào tường.Nó nhớ,nó thèm cái hương vị này lâu lắm rồi -Ba…mẹ…-Tiếng gọi của nó khuấy động cái tĩnh mịch đè nén căn nhà. -Mẹ biết giờ con mới dậy,vào ăn đi! Cả bố mẹ đều đã ngồi vào bàn,đối diện nhau.Mẹ kéo ghế cho nó,đôi mắt chưa hết thâm sau nhiều đêm mất ngủ,vẻ mệt mỏi hằn lên như trên gương mặt bố lúc này.Nó ngồi vào bàn,có chút gượng gạo.Thật buồn cười,gia đình mà ăn cơm như vậy sao.Không ai nói một lừoi,chỉ chốc chốc,không bố thì mẹ lại gắp thêm thức ăn cho nó. -Hôm nay con đi chơi Noel với bạn à? –Bố cắt tiếng,rõ ràng muốn cải thiện bầu không khí,hơi có vẻ mất tự nhiên -Con cùng các bạn đã tổ chức một buổi event,trường con cùng các trường khác.Chiều và tối nay chắc sẽ rất bận.Bố mẹ… Nó không cất được lên tiếng,ánh mắt chặn lại ý nghĩ muốn nói của nó.Nó đã muốn hỏi bố mẹ có kế hoạch đi chơi ở đâu không,nhưng nó nhận ra góc bên kia phòng là hai vali của mẹ.Nó bàng hoàng. -Bố mẹ…định đi du lich đâu đó vài ngày ạ? –Nó gượng cười hỏi.Nhưng nó
- không hề tin vào điều ấy,không một chút nào. -Con đoán đúng,đúng không? –Nó cố vớt vát,nó không thể không nhận ra giọng nó như van lơn.Tim nó như ngừng đập,các mạch máu đông cứng.Nó không dám thở. -Mẹ…mẹ sẽ…ra nước ngoài…đi công tác một thời gian…Con lớn rồi,mẹ biết…con có thể tự chăm sóc. Choang…chiếc bát trong tay nó rơi xuống,vỡ tan tành -Hân…-Tiếng mẹ run lên,thảng thốt -Con xin lối…-Nó cúi xuống,nhặt từng mảnh vỡ,nhưng bàn tay nó run rẩy đến nỗi cứ cầm lên,từng mảnh lại rớt ra,va chạm với sàn vang lên tiếng cao,lạnh -Để mẹ làm,cẩn thận -Không cần…không… Nó gạt tay mẹ ra,dứt khoát,nó không cần ai giúp cả,không cần.Nó vơ tất cả mảnh vỡ vào lòng bàn tay,đứng lên,chạy bỏ vào thùng rác.Nó làm gì nữa đây?Nó phải làm cái gì đó,nó cần làm cái gì đó.Bất cứ thứ gì… Tinh…tinh… Tiếng chuông điện thoại của nó vang lên như chiếc phao thần kì,nó luống cuống lấy điện thoại ra.Nhưng chiếc điẹn thoại cũng không nghe lời nó,nó bấm trật nút,rồi lại làm rơi xuống sàn.Ba nhặt giúp nó,bàn tay nắm lấy chiếc điện thoại đặt lên những ngón tay run râye của nó.Bàn tay đó đã bao lâu không nắm lấy nó rồi?Nó nắm chặt cái điện thoại,không nhìn ông.Nó không thể nhìn ông,như người cha nó đã tự nào,người cha nó đã yếu thương hết mực,người luôn hoàn hảo trong tim nó.Tại sao?Tại sao tất cả chỉ là giả dối,chỉ là vẻ bề ngoài? -Alo..Nam..Nam…em…em sẽ đến ngay…vâng… Nó thậm chí còn không biết ai là người gọi tới,chính nó cũng không biết
- mình đã nói gì.Trong đầu nó hỗn loạn,chỉ cần là bất cứ lí do gì để nó không phải ở đây,trong căn phòng này.Nó như sắp vỡ tung -Con phải đi…bố mẹ cứ ăn tiếp,con có việc -Hân-Tiếng ba gọi,nhưng quá yếu ớt,quá xa vời,quá mỏng manh để níu nó lại,để cho nó một chút lòng tin.Tất cả đã sụp đổ rồi. Nó vội vã mở cửa,vội vã đóng cửa.Ánh mắt cuối cùng của ba dán lấy nó.Ánh mắt đó là gì?Buông xuôi ư?Hay là an tâm?Ba tưởng nó không biết,tưởng nó vẫn vô tâm như bình thường hay biết nó hiểu tất cả nhưng quá tự tin rằng nó ổn,nó đủ mạnh mẽ để không cần một lời giải thích.Đúng rồi…từ bé ba đã dạy nó phải mạnh mẽ,dạy nó cách kiên cường,khong bao giờ được tỏ ra yếu đuối,không bao giờ cho phép mình tonnr thương.Nó đã làm như vậy,nó đang làm như vậy,không ai có thể làm tổn thương nó,không ai cả… Không biết bao lâu rồi,nó cứ đi,bước qua từng con phố,từng cửa hiệu,nơi nào cũng được trang trí lộng lẫy,cũng rộn ràng.Nó thấy những đứa trẻ được bố mẹ dắt tay đi chơi,thấy chúng đuwọc đưa và các cửa hàng đồ chơi,quần áo,ăn cùng bố mẹ bưa ăn nghi ngút ấm nồng.Nó ngây ngốc dõi theo từng người…dõi theo hình ảnh đã từng thuộc về nó.Nó ngồi thụp xuống,nó mỏi chân lắm,nó không muốn đi tiếp,nó muốn dừng lại,nó lạnh.Giờ nó mới nhận ra nó rời nhà chỉ với chiếc váy len rộng phong phanh,chân vẫn đi đôi dép trong nhà,chắc trông nó thảm hại lắm.Nhưng nó mặc kệ,nó không quan tâm ai nghĩ gì. Điện thoại nó reo,là Linh.Nó tắt máy,có cả chục cuộc gọi lỡ,nó chẳng muốn mở ra xem.Bầu trời xám xịt,lây rây mưa,nhìn đồng hồ giờ đã bón rưỡi,không ngờ nó đã đi lâu như vậy,nó cũng không biết mình đi đâu.Nó nhớ ra sáu giờ buổi tiệc sẽ bắt đầu,nó không hề có ý định đến lúc này.Điện thoại nó lại reo,là bố.Nó quyết định nghe máy,nó không muốn yếu đuối trước mặt ông
- -Bố ạ -Con đang ở đâu vậy,có biết bố mẹ gọi rất nhiều lần không? -Con đi loanh quanh thôi,bố không cần lo lắng -Được rồi,bạn con gọi về nhà rất nhiều đó…đi chơi vui vẻ… Nó buông thõng tay khi nghe được câu nói cuối cùng.”Đi chơi vui vẻ”…ông nghĩ nó sẽ vui sao?Nó có thể vui sao? “Đi chơi vui vẻ”…đúng…nó phải vui vẻ chứ,bố đã nói vậy mà…nó phải vui vẻ… Nó không khó khăn để bắt một chuyến xe buýt,nó ngạc nhiên là mình đã đi rất xa,khi xe buýt dừng ở trạm,trời đã tối,ánh đèn lung linh rực sáng các con phố.Nó đi bộ qua đường,một chút nữa đã thấy nơi cần đến.Quán cafe nổi bật hẳn lên với hệ thống đèn và các hình ảnh trang trí bên ngoài nó cùng mọi người vất vả thiết kế.Có một vài vị khách vào quán,họ không phải thành viên tham ra,vì họ không đeo trước ngực một chiếc ruy băng bạc,dấu hiệu đặc biệt của event này để mọi người có thể dễ dàng nhận ra nhau.Nó bước vào quán,bản nhạc Last Christmas vang lên,bản nhạc nó chon cho phần mở đầu.Nó muộn ba mươi phút thì phải.Khi nó bước vào,mọi ánh mắt đổ dồn về phía nó. -Hân,bà đi đâu cả ngày hôm nay vậy?-Mấy cô bạn của nó chạy lại,nhìn nó ngạc nhiên-Sao bà lại thế này? Nó chợt để ý mình trông không có vẻ giống đi dự tiệc chút nào,mái tóc xõa dính nước mưa bám vào má,chiếc váy len rộng dài tới gối hơi giống đồ ngủ. Nó nhìn xuống chân,chiếc dép hình thỏ đi trong nhà đã bẩn.Nó không nên trông thế này.Nó để dép ra ngoài cửa,rút một dây ruy băng màu kim nhũ lấp lánh buộc thành chiếc nơ vòng qua cổ là điểm nhấn trước ngực .Nó thấy yên tâm hơn khi nhớ mình đã đề nghị mọi người ăn mặc thật đặc biệt,như Linh,thường ngày rất nữ tính mà giờ vô cùng tinh nghịch với mái tóc giả ngắn cũn cỡn,mọi người cũng trổ hết tài nghệ để trông mình đặc biệt hơn,nó
- như thấy một lễ hội hoa trang thu nhỏ.Nó chưa biết mình sẽ làm gì tại đây.Đầu nó trống rỗng.Nó cứ thản nhiên bước vào,bàn chân trần chạm vào mặt thảm mềm mượt.Có nhiều tiếng xì xào quanhh nó.Nó ngồi tại một bàn khuất,Linh cũng ngồi vào cùng nó. -Cậu sao vậy?Đây đâu phải bộ đồ cậu chuẩn bị?Cậu đã đi đâu?Cậu biết không có cậu chiều này bọn tớ rất vất vả không,đã có một vài trục trặc –Linh lo lắng hỏi,Hân là người chu đáo,chưa bao giờ lỡ hẹn với mọi người,lại không bắt máy khi mọi người gọi. -Mọi người đã quyết định hoãn lại một chút để chờ bà,dù gì cũng chưa đủ mặt .Bà có biết Nam… -Bà không thấy tôi đã ở đây sao?-Nó hờ hững Thấy vẻ hờ hững của Hân,Linh thở dài chán nản,Linh biết có nói gì đia nữa hiện giờ nó cũng không thể nghe lọt.Linh lắc đầu đứng lên,ngay sau lưng nó,Nam đã đứng từ bao giờ,khuôn mặt tái đi vì lạnh,tóc cũng ướt,cậu đã lo lắng rất nhièu mà chạy đi tìm,tất cả nhưng nới cậu nghĩ Hân có thể đến.Cậu đã rất lo,rất sợ.Cậu mừng rỡ,nhẹ nhõm khi Linh gọi điện báo Hân đã tới,cậu lập tức về ngay.Cậu đã muốn chạy tới ôm Hân,nói cậu rất lo lắng…nhưng khi thấy Hân hững hờ,thấy Hân không có chút quan tâm tới những điều Linh nói,cậu giận dữ.Hân lạnh nhạt đến thế sao?Chẳng lẽ cậu không quan trọng chút nào với cô ấy sao?Một chút cũng không ư? -Nam,sao anh còn ở đây,mau lên Tiếng gọi của ai đó khiến nó giật mình.Khi quay lại nó chỉ thấy Nam đã đi,ai đó kéo tay Nam.Nó cố lờ đi.Một lúc sau,Nam xuất hiện trong bộ véc trắng cùng chiếc mặt nạ bạc,trở thành tâm điểm của sự chú ý,như một hoàng tử bước ra từ trang cổ tích.Nam sẽ giữ vai trò chủ đạo,dẫn dắt buổi tiệc.Lẽ ra nó sẽ làm việc đó với Nam,nhưng vì không ai tìm thấy nó ngày hôm nay nên người thay thế nó là Minh.Minh trở thành công chúa tuyết,cũng vì phút
- cuối,thiên thần bóng đêm là nó đã biến mất.Nó không thể chú ý đến buổi tiệc,nó không cảm thấy hứng thu với bất kì thứ gì. -Mình ngồi đây được chứ? –Một anh chàng tiến lại phía nó,sơ mi cùng quần bò đơn giản.Nó chẳng biết nữa,chỉ gật đầu cho qua.Nó uống cafe đen,ngồi nhìn từng giọt,từng giọt nhỏ xuống… -Chúng ta ra nhảy chứ? –Anh chàng đó lại lên tiếng,đứng lên,đưa tay về phía nó.Nó nhận ra chương trình đã tới phần thứ hai:vũ hội.Giữa sân khấu Nam và Minh nhảy mở màn với nhau.Nó không muốn nhìn,nó không muốn thấy. -Xin lỗi…mình phải ra ngoài…-Nó đứng lên,bước về phía cửa,nó chán nản,nó mệt mỏi lắm rồi. Điện thoại của nó lại rung…là mẹ…nó bắt máy -Hai tiếng nữa mẹ sẽ bay…con… ——————– -Hai tiếng nữa mẹ sẽ bay…con… -Con xin lỗi…hôm nay…con đã hứa sẽ ngủ lại nhà Linh… Nó cố giữ cho giọng mình không run lên,gắng hết sức nói gọn từng chữ.Mẹ chỉ là đi công tác thôi,đây đâu phải lần đầu tiên,chỉ là lần này hơi lâu một chút. Đừng run như như vậy…mọi chuyện vẫn ổn mà…sẽ ổn mà…bình tĩnh… -Vậy…cũng tốt…con chơi vui vẻ nha…mẹ có mua quà cho con,quà giáng sinh…ở nhà… -Mẹ… Nó lấy tay giữ lấy miệng mình,cố không thốt lên tiếng nói mẹ đừng đi.Con tim nó gào thét,con tim nó đang run rẩy…Không được…ở lại…thì sao chứ?Đẫ quyết định rồi mà….đã quyết định bỏ lại nó rồi mà…Đâu có ai chịu hỏi nó muốn như thế nào,suy nghĩ ra sao.Nếu nó có cản thì sao chứ?Cản rồi
- kéo dài những ngày tháng lạnh lẽo giả dối nữa sao? -Hân!Mọi người tìm cậu nãy giờ.Còn nhiều phần cậu… -Làm ơn để tôi Nó hét lên,như có thể dịu bớt cái bức bối trong lòng.Nó không thể để tâm đến khuôn mặt sững sờ khó hiểu của Linh,không có tâm trí quan tâm bất kì điều gì. -Em nghĩ mình là ai chứ?Có biết vì em mọi người lo lắng thế nào không,vất vả thế nào không? Nam kéo tay nó,để nó đối mặt với cậu.Tại sao cậu không thể nào lờ đi,tại sao ánh mắt cậu luôn hướng về nó?Hân đâu thích cậu,đâu cần cậu…Cơn giận dữ khiến bàn tay cậu siết chặt cổ tay Hân mà không biết. Đối mặt với ánh mắt giận dữ của Nam lúc này trái tim nó đau nhói.Ánh mắt đó đánh sập mọi hi vọng cuối cùng của nó.Tất cả thực sự đã vỡ vụn rồi.Vun vỡ rồi bay đi. Nó gạt tay Nam ra,môi cắn chặt,nó muốn cơn đau át đi cảm giác cay xè mũi và mắt,quên đi cái đau đớn cùng cực xuyên thấu từ cổ tay.Chưa bao giờ tay Nam lạnh lẽo như thế.Bàn tay luôn ấm áp…đã mãi xa nó rồi.Nó quay lưng bước vào.Nó không cần ai cho nó yêu thương,không cần ai cho nó tin tưởng.Chẳng phải nó luôn nghĩ rồi một ngày nào đó cả thế giới sẽ quay lưng lại với nó sao?Nó đã biết trước rồi mà…Ánh mắt nó mờ nhòa,nó lướt qua từng gương mặt mà không lưu lại chút ánh mắt.Tiếng nhạc sôi động,tiếng bước chân rộn ràng như đang cười giễu nó. Phụt…bỗng nhiên điện mất,tiếng nhạc cũng đột ngột im bặt,tất cả tối sầm trước mặt nó.Những tiếng la hét đinh tai như đổ dồn về phía nó,như đâm thủng màng nhĩ nó.Nó nhắm chặt mắt,bịp chặt tai,ai đó va vào nó,ai đó xô
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn