Thông tin ebook<br />
Truyện cổ andersen<br />
Tổng hợp từ nhiều nguồn<br />
Tạo ebook: Hoàng Nghĩa Hạnh<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Bi kịch hồn nhiên trong truyện cổ<br />
Andersen<br />
Lê Thị Thanh Tâm<br />
Người ta gọi ông là “người kể chuyện cổ tích”. Còn ông tự nhận mình<br />
“giống như người dân miền núi đục vào vách đá những bậc thang” để “chậm<br />
chạp và khó nhọc tìm lấy một chỗ đứng của mình trong văn học”[1]. Ông là<br />
thiên tài kể chuyện Hans Christian Andersen (1805-1875).<br />
Andersen đã có một cuộc đời sáng tạo vĩ đại: ông là nhà tiểu thuyết, nhà viết<br />
kịch, nhà thơ, và đặc biệt là nhà viết truyện cổ tích. Sinh thời, ông làm bạn<br />
với V. Hugo, H. Balzac, C. Dicken, H. Heine… Sinh trong nghèo khó ở<br />
thành phố cổ Ôđenzê nước Đan Mạch, làm con của một người thợ giày bần<br />
hàn, tuổi thơ chìm đắm trong những câu chuyện cổ tích do người cha và các<br />
cụ già trong khu dưỡng lao kể lại, những năm tháng ngây thơ sống trong các<br />
trò chơi tưởng tượng, tâm lý và vóc dáng có nhiều nét kỳ quặc, bị khinh rẻ<br />
và sống trong niềm tủi nhục…, Andersen đã trở thành ông vua chuyện cổ mà<br />
tên tuổi bay khắp thế giới.<br />
Bo Gronbech trong tham luận “Tại sao chúng ta nghiên cứu Andersen?”<br />
(Hội thảo Andersen và Thế giới – Andersen and The World, 1993) đã nêu<br />
lên 9 nguyên nhân cần phải tìm hiểu Andersen như sau: 1-Cuộc đời nhà văn,<br />
2- Tâm lý kỳ lạ, 3-Thơ ca, 4-Sáng tạo cổ tích, 5-Nghệ thuật cảm thụ, 6-Ý<br />
niệm tôn giáo và triết lý nhân sinh trong truyện cổ, 7-Việc biên tập, 8-Ảnh<br />
hưởng của Andersen đến văn hóa Đan Mạch, 9-Dịch thuật truyện cổ<br />
Andersen và phê bình tác phẩm Andersen ở nước ngoài. Ở mục Sáng tạo cổ<br />
tích, Gronbech đặt ra câu hỏi về “bí ẩn kể chuyện” của Andersen khi trộn lẫn<br />
những nhân vật–con người và nhân vật-sự vật với nhau. Và ở mục Ý niệm<br />
tôn giáo và triết lý nhân sinh trong truyện cổ, Gronbech cũng kêu gọi chúng<br />
ta hãy đọc Andersen không chỉ dưới ánh sáng Thiên Chúa giáo, mà dưới chủ<br />
âm triết lý chung cuộc về đời sống con người mà Andersen thể hiện. Gợi ý<br />
này giúp chúng tôi nghĩ đến một luận điểm nhỏ: phải chăng, có một lớp<br />
nghĩa mang nội dung bi kịch trong truyện cổ Andersen thông qua sự trộn lẫn<br />
nhân vật-con người và nhân vật-sự vật, và bi kịch ấy, trong dáng dấp truyện<br />
cổ tích, sẽ mang màu sắc hồn nhiên?<br />
I. Bi kịch chọn lựa:<br />
<br />
Chúng ta bắt đầu với câu chuyện Nàng tiên cá.<br />
Nàng tiên cá khi có được tình yêu với con người (là chàng hoàng tử) thì bị<br />
rơi vào thế phải đánh đổi: đánh đổi tiếng hát, giọng nói, và cao hơn là đánh<br />
đổi số phận của chính mình, đánh đổi sự tồn tại để có được một linh hồn bất<br />
diệt. Nàng có hai lần phải chọn lựa. Lần thứ nhất, khi đến gặp mù phù thủy,<br />
nàng buộc phải chọn lựa giữa việc hy sinh tiếng hát, giọng nói để biến thành<br />
người và được gặp hoàng tử yêu dấu. Nàng đã chọn sự hy sinh. Lần thứ hai,<br />
khi buộc phải giết chết hoàng tử trước lúc mặt trời mọc để sống ba trăm năm<br />
đời cá thay vì sống trong tích tắc của kiếp người. Nàng đã chọn kiếp người.<br />
Cuộc đời nàng tiên cá đã phải chọn lựa những thứ như sau: được làm người,<br />
được yêu như người, và được chết như con người. Dấu hiệu duy nhất để<br />
nhận biết điều ấy là đôi chân trần đau nhói trong mỗi bước đi. Những chọn<br />
lựa của nàng tiên cá suy cho cùng đều là những quyết định bi kịch. Cái nàng<br />
đạt được và cái nàng hy sinh đều hệ trọng như nhau. Nàng phải chọn trong<br />
đau đớn giữa cái phù vân và cái vĩnh cửu, giữa thân phận bọt sóng vô tri và<br />
kiếp người đầy mất mát. Cái là phù vân lại mang hình bóng vĩnh cửu (bọt<br />
sóng), cái tưởng là vĩnh cửu lại quá đỗi phù vân (làm người).<br />
Truyện Cái bóng kể cho chúng ta một sự chọn lựa khác. Người đàn ông<br />
trong truyện (một nhà khoa học) có hai lần chọn lựa, nhưng đều kín đáo, đến<br />
nỗi nhà văn cũng không nỡ nói cho chúng ta biết nhân vật đã quyết định<br />
chọn lựa từ lúc nào. Chỉ biết rằng, có một lần, người đàn ông ấy thấy mình<br />
mất bóng. Quyết định chọn con đường cho phép chiếc bóng ra đi mà không<br />
biết, người đàn ông trở nên đơn độc khủng khiếp khi không còn bóng nữa.<br />
Cái bóng ấy sau những chuyến phiêu lưu li kỳ bỗng dưng quay lại với địa vị<br />
con người thật. Nó giàu có, sang trọng, và thậm chí còn muốn lấy vợ. Người<br />
đàn ông chọn lựa lần thứ hai, chấp nhận đổi thân phận mình làm bóng, và cái<br />
bóng làm chủ lấy nhà khoa học. Buổi tiệc cưới tưng bừng của chiếc bóng ở<br />
cuối truyện được đặt bên cạnh cái chết âm thầm của con người thật. Câu<br />
chuyện cổ tích tưởng chừng ngộ nghĩnh này chất chứa một sự đánh đổi bi<br />
thảm của con người trong xã hội hiện đại. Andersen đã sử dụng những chi<br />
tiết thần kỳ nhằm mang đến cho chúng ta một ẩn dụ mới về sự bất lực của<br />
con người trong việc chăm bón cho hào quang phù phiếm. Nhà khoa học viết<br />
về Chân Thiện Mỹ đã chết. Nhưng chiếc bóng của ông ta thì vẫn sống, lấy<br />
vợ, giàu có, và giả vờ thương xót con người thật đã mất kia. Bi kịch này có<br />
lẽ vẫn âm thầm xảy ra với bất kỳ ai trong chúng ta, khi nỗi sợ mất bóng là<br />
ám ảnh lớn nhất trong đời.<br />
Truyện Một bà mẹ lại dẫn chúng ta đến thế giới của tình mẫu tử. Người mẹ<br />
tội nghiệp ấy cũng phải có ba lần chọn lựa khi mất đứa con thân yêu. Lần thứ<br />
<br />
nhất, người mẹ khóc để đôi mắt trong veo của bà rơi xuống đáy hồ, khi ấy bà<br />
được hồ dẫn đường đến ngôi nhà của Thần Chết. Lần thứ hai, người mẹ phải<br />
trao mớ tóc đen của mình cho bà cụ đổi lấy mớ tóc bạc để được chỉ đường<br />
đến khu vườn kính của Thần Chết, nơi có những bông hoa tượng trưng cho<br />
kiếp người. Cái gì đã dắt người mẹ đi xa đến thế, đánh đổi nhiều đến thế, đó<br />
là tình mẫu tử, là việc tìm lại đứa con thân yêu. Nhưng trong khu vườn, với<br />
đôi mắt trong veo được trao trả lại, người mẹ đã nhìn thấy bao nhiêu thân<br />
phận sung sướng và bất hạnh trong những bông hoa. Và bà quyết định: để<br />
cho con được chết. Lựa chọn cuối cùng này của người mẹ là dấu chỉ cho<br />
chúng ta đọc được ý nghĩa bên trong của câu chuyện cổ tích. Người mẹ<br />
không muốn con mình thức dậy vì bà không thể biết được cuộc đời thực sự<br />
của đứa con sẽ là khổ đau hay hạnh phúc; bà không thể biết nếu con mình<br />
sống lại thì cái sống ấy liệu có làm người khác phải mất con như bà không,<br />
có phải trả giá không. Vì không biết nên bà chấp nhận cho Thần Chết mang<br />
con mình đi xa. Chúng ta, cũng như bà mẹ, không biết kết cuộc mà Andersen<br />
dành cho người mẹ đau khổ đó là đúng hay không đúng. Cái chết từ đầu câu<br />
chuyện vẫn chỉ là cái chết cho đến cuối câu chuyện, dù người mẹ đã phải mù<br />
lòa đi hay già cỗi đi vì đau thương. Chúng ta bị chọn lựa cho cái chết, còn ý<br />
nghĩa cái chết ấy vẫn là điều không thể biết.<br />
Có thể nói, những mong ước trong truyện cổ Andersen đều thiết tha và hệ<br />
trọng. Nhưng các nhân vật khi đạt được lại hiếm khi trọn vẹn niềm vui.<br />
Truyện của ông thường không kết thúc trong khúc khải hoàn hoặc sự viên<br />
mãn, rằng từ đó trở đi, những nhân vật ấy sẽ được hạnh phúc mãi mãi.<br />
Andersen đã làm ngược lại; cái đạt được không phải là phần thưởng tuyệt<br />
đối cho đức hạnh hoặc tài năng, hoặc sự khốn khó. Cái đạt được vẫn nằm<br />
trong chiếc bóng khổng lồ của định mệnh. Và nỗi buồn vẫn tràn ngập, cho<br />
dù mơ ước đã thành.<br />
II. Bi kịch trò chơi:<br />
Andersen có nhiều câu chuyện cổ mà nhân vật là những đồ vật, động vật.<br />
Cách sử dụng nhân vật như thế rất gần với loại truyện ngụ ngôn như truyện<br />
kể của Edôp hoặc ngụ ngôn La-phông-ten. Nhưng tính chất ngụ ngôn của<br />
Andersen lại có thêm màu sắc của tiểu thuyết, thể hiện ở chất đời thường tỏa<br />
khắp mọi chi tiết, kể cả những chi tiết kỳ lạ. Chúng ta đọc thấy trong truyện<br />
Andersen lời khuyên chí tình của các con vật, nghe lời kể của đồng silinh<br />
bạc, chiêm nghiệm đời anh bù nhìn tuyết, con quay và cái bóng, chiếc kim<br />
thô, gã cổ cồn, con bọ chét, con chấu chấu, con nhảy, rồi xúc động với anh<br />
lính chì, con chim và hoa cúc trắng… Nhân vật đồ vật và động vật trong<br />
truyện Andersen như một kiểu mặt nạ. Ở đó, nhà văn tha hồ cho nhân vật<br />
<br />