intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Truyện mini: Trái tim không bao giờ điếc

Chia sẻ: Vylanh Ngọc Vy | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:6

48
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Một giấc mơ cổ tích hay chỉ là một niềm tin vô vọng. Em và tôi đang ở một nơi cách xa nhau hàng ngàn cây số. Em một cô bé 18 tuổi nhiều ước mơ và hoài bão. Đôi khi đó chỉ là những mông mơ viển vông. Em đang ở Hà Nội, ở thật xa tôi. Em mong được vào Sài Gòn với tôi, được vòng tay tôi ủ ấm.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Truyện mini: Trái tim không bao giờ điếc

  1. Truyện mini: Trái tim không bao giờ điếc
  2. XIN LỖI MÙA THU Một giấc mơ cổ tích hay chỉ là một niềm tin vô vọng. Em và tôi đang ở một nơi cách xa nhau hàng ngàn cây số. Em một cô bé 18 tuổi nhiều ước mơ và hoài bão. Đôi khi đó chỉ là những mông mơ viển vông. Em đang ở Hà Nội, ở thật xa tôi. Em mong được vào Sài Gòn với tôi, được vòng tay tôi ủ ấm. Tôi cũng muốn được ôm em, được vỗ về em giữa mùa thu Hà nội hửng nắng. Mọi lời hứa của thằng con trai ngoài đôi mươi, phải chăng chỉ toàn là những lời hão huyền. Tôi biết làm gì đây, khi bản thân hàng ngày vẫn còn phải chật vật để sống. Ai biết được tương lai sẽ ra sao? Ai biết được số phận ngày mai sẽ như thế nào? Liệu tôi có thực hiện được những dự định, liệu tôi có thể mang em đến bên tôi như đã tự thầm hứa với mình?! Sao tôi lại có thể nhớ nhung một người con gái chưa từng gặp mặt mà chỉ bằng những tin nhắn và những dòng chát trên yahoo mặn nồng lúc về đêm. Em có dịu
  3. dàng và cuốn hút như cách em nói chuyện không? Tôi yêu em...Tôi yêu em...thật sao?!. Hơn một năm qua quen em, những email em viết đủ làm cho tôi có sức mạnh để vượt qua những khó khăn của cuộc sống xa nhà và hoàn thành kỳ thi cuối cùng của đời sinh viên. Hàng ngày tôi đạp xe đến trường, rồi lại đạp xe đến quán cafe làm thêm. Khi về đến nhà thì cũng hơn mười hai giờ. Nhưng những lời thì thầm của em được viết ngộ nghĩnh qua những tấm card và email vẫn ru tôi vào giấc mộng hàng đêm. Tôi mơ đến Hà nội. Hà nội trong giấc mơ của tôi đẹp lung linh và huyền ảo. Tôi thích nghe em kể về mùa thu Hà nội, về những chiếc lá vàng rơi xào xạc trên đường Kim mã – nơi em và các bạn thường ra chụp hình mỗi độ giao mùa. Tôi thích nhìn mái tóc dài của em tung bay trong gió, có vướng lá xà cừ rơi, tôi gọi đó là quà của thiên thần. Nhìn em với khuôn mặt vương vất chút hanh hao như một nàng tiên giữa mùa thu Hà nội vậy. Tôi thích ánh mắt dịu dàng của em như hút hồn người đối diện. Mỗi khi quán vắng khách, có thời gian rảnh tôi thường nhìn những đôi trai gái ngồi bên nhau trong quán cafe, tôi lại ước ao được gặp em. Tôi cũng muốn được khuấy cho đường tan trong ly cam đá của em. Tôi thích cái cách của cô gái kia, mỗi lần anh người yêu bê nước cho cô uống. Một cử chỉ nhẹ nhàng, cái cách cô uống nước từ ống hút như thể cô đang hút cả tâm hồn của anh kia hay là gì tôi cũng không biết
  4. nữa. Chỉ biết rằng, nó làm tôi nhớ em da diết. Và trong tôi vẫn ấp ủ một dự định tôi muốn làm em bất ngờ... Mùa thu Hà nội này tôi muốn mang đến cho em điều bất ngờ mà bao tháng nay tôi chắt chiu từng đồng tiền đi làm thêm để ra gặp em. Hà nội hiện ra đẹp dịu dàng như trong trí tưởng tượng của tôi. Tôi hồi họp và chờ đợi để được đặt bàn tay nhỏ bé của em lên tay mình. Nhưng đáp lại sự mong mỏi của tôi, chỉ có Tuyến người bạn thân – chính là chàng họa sĩ trong những câu chuyện em thường hay kể của em đón tôi. Tôi và em từng hẹn hò sẽ sẽ có một ngày theo chân thằng bạn thân thân của em đi vẽ tranh. Em đã từng ao ước một lần được cùng tôi đến ruộng hoa cải vàng. Em ước mong khi hoa cải nở rộ bên sông, tôi sẽ ngồi cùng em nhín ngắm thằng bạn thân của em vẽ bức tranh có cô gái mặc chiếc váy đỏ giữa ruộng hoa cải vàng. Và tôi chết lặng đi khi Tuyến đưa cho tôi lá thư. Tuyến run rẩy nói với tôi: “Lan không muốn em báo cho anh. Lan bắt em phải hứa không báo cho anh vì anh đang chuẩn bị bảo vệ đồ án tốt nghiệp. Lan bị bệnh ung thư máu anh ạ. Mới phát hiện có 3 tháng mà đã...”. Đôi tai tôi ù đi khi nghe Tuyến báo tin....Trời đất như
  5. quỳ sụp dưới chân tôi. Và tôi bước đi vô định giữa trời đêm Hà nội. Hà nội đã vào cuối thu rồi. Hà nội đây rồi. Mùa thu đầy rồi. Nhưng em của tôi giờ ở nơi đâu. Có phải em đang ở một nơi rất xa như trong thư em viết: “Khi anh đọc được những dòng chữ này thì em đã ở một nơi rất xa anh. Như chúng ta đã từng nói với nhau, ai biết được số phận, ai đoán được tương lai sẽ ra sao. Chỉ biết rằng tình yêu là có thực. Em là có thực. Anh cũng là thực. Và xin anh hãy coi sự ra đi của em cũng là một sự thực của cuộc sống này...”. Lại một mùa hoa cải nữa đã đi qua, cái dáng của thằng bạn em vẫn thất thểu đi về cái xó xỉnh đó - nơi mà nó ví von gọi là “tình yêu thời thổ tả” và em thường nói nó là sẽ “trăm năm cô đơn”1 với “tình yêu thời thổ tả”2 ấy thôi. Giờ thì anh biết sẽ chẳng có cuộc hội ngộ nào nữa đâu. Bức tranh của bạn em vẫn có màu vàng hoa cải nhưng thiếu bóng dáng của cô gái mặc váy đỏ. Em sẽ về lúc cải nở vàng rực rỡ? Cho bước chân của anh đỡ lạc lõng ven sông? Cho cái bóng liêu xiêu của anh không đổ dưới ánh đèn cao thế? Cho cái lối nhỏ vào nhà thằng bạn em sẽ tràn sắc vàng của hoa cải em hái ven sông mang về? Cho bức tranh kia có cô gái mặc váy
  6. đỏ... Mọi lời hứa sẽ chẳng bao giờ được thực hiện? Mọi ao ước sẽ chẳng bao giờ trở thành sự thật? Dẫu biết là như thế, nhưng tôi vẫn ước mong một lần trong đời bên mình có bóng dáng của em. Dù gì hoa cải mỗi năm vẫn nhức nhối một màu vàng rực rỡ...Tôi đành xin lỗi mùa thu.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2