intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Truyện ngắn Cái bóng

Chia sẻ: Haina Na | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:22

59
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Từ khi nhà chúng tôi còn ở khu xóm liều cũ nát ven ngoại ô thành phố, và hai đứa tôi còn học mẫu giáo với thân hình đen nhẻm gầy gò quanh năm suốt tháng đi phơi nắng, hàng xóm láng giềng đã nhẵn mặt hai đứa ôn con suốt ngày dính với nhau như hình với bóng, đi từ đầu làng đến cuối làng để trêu chọc mọi người. Thực ra ngày đó, đứa đầu têu mọi trò nghịch ngợm phá phách chủ yếu là tôi, Linh chỉ là con bám đuôi thỉnh thoảng góp chút công sức, hoặc...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Truyện ngắn Cái bóng

  1. Cái bong
  2. Tôi và Linh là bạn thân. Từ khi nhà chúng tôi còn ở khu xóm liều cũ nát ven ngoại ô thành phố, và hai đứa tôi còn học mẫu giáo với thân hình đen nhẻm gầy gò quanh năm suốt tháng đi phơi nắng, hàng xóm láng giềng đã nhẵn mặt hai đứa ôn con suốt ngày dính với nhau như hình với bóng, đi từ đầu làng đến cuối làng để trêu chọc mọi người. Thực ra ngày đó, đứa đầu têu mọi trò nghịch ngợm phá phách chủ yếu là tôi, Linh chỉ là con bám đuôi thỉnh thoảng góp chút công sức, hoặc đôi khi là đứa bị tôi lôi đầu đi chứ chẳng hào hứng gì. Nhưng mỗi khi bị đánh mắng, nó luôn phải đứng chịu trận cùng tôi, có lần tôi còn lôi nó ra làm bia đỡ đạn. Đương nhiên con bé bị nặng hơn, thế nhưng chẳng dám ho he gì, lần sau tôi rủ vẫn cứ theo đi. Linh người vừa gầy vừa nhỏ, trên mình mang lắm bệnh tật. Con bé ít nói, ít cười và hay khóc nên không có bạn. Tôi lại là đứa xông xáo táo tợn, ăn to nói lớn. Mẹ tôi và mẹ nó là bạn thân, ngẫm lại ngày xưa nếu mẹ tôi không bắt tôi chơi với nó vì sợ nó bị tự kỷ, chắc tôi cũng chẳng thèm ngó ngàng đến một đứa lầm lì, suốt ngày quanh quẩn với cái xó nhà như nó. Sau khi làm bạn rồi mới thấy nó không những lầm lì mà còn ngu ngu, dễ sai vặt, thế nên tôi cũng khá hài lòng, cứ giữ nó ở địa vị “bạn thân” đến tận khi lớn lên rồi, mặc dù tình cảm bạn bè giữa hai đứa chúng tôi
  3. chẳng đủ sâu sắc như bạn thân đúng nghĩa. Dường như Linh chẳng bao giờ để ý đến cách tôi đối xử với nó như thế nào, cả những lần nó chịu đòn roi giúp tôi, cũng không nửa lời oán trách, không giận, không hờn. Thỉnh thoảng tôi mua thừa vài cái kẹo, dúi vào tay nó, là con bé lại cười mỉm chi, mắt hấp háy niềm vui sướng. Đôi lúc tôi cảm thấy con bé khá tội nghiệp, thế nhưng cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, bản tính ngang ngược trong tôi vẫn không cho phép tôi tôn trọng Linh hơn. Còn nhờ hồi năm lớp tám, trong một lần tôi đi đá bóng với đám con trai trong lớp, bảo Linh xách cặp của tôi về trước. Con bé như thường lệ, ngoan ngoãn nghe theo, thân người ốm yếu oằn mình đeo hai cái cặp nặng trịch quốc bộ về nhà. Trên đường về, nó bị một đám người chặn đường bắt nạt, sợ quá nên chỉ biết đứng đó khóc. Ngay sau khi biết tin, tôi lao như bay đến, xông vào tẩn cho bọn dám bắt nạt con Linh một trận sống dở chết dở. Lần đó tôi lại bị phạt, và Linh lại là đứa gánh giùm cho tôi. Tuy nhiên con bé rất cảm động, nó nói cảm ơn vì tôi đã bảo vệ cho nó. Tôi phẩy tay, bảo bạn bè phải cứu nhau lúc hoạn nạn. Nhưng thực chất, chỉ là tôi không thích bất kì đứa nào, ngoài tôi, được phép bắt nạt Linh.
  4. Con bé không có người bạn nào khác ngoài tôi, và tôi cũng chẳng có đứa ô sin nào khác ngoài nó. 2. Lên cấp III, tôi và Linh được xếp vào cùng một lớp. Linh học khá giỏi, cũng ngang tôi, tuy tiếp thu chậm nhưng được cái cần cù chịu khó. Vào trường mới, tôi đã gây ngay được thiện cảm với cô giáo và các bạn cùng lớp ở ngoại hình ưa nhìn, tính tình cởi mở thân thiện và năng nổ. Linh vẫn là cái đuôi của tôi, vừa làm ô sin, vừa làm nền. Mấy đứa trong lớp thường bảo với nhau, tôi và Linh thật đối nghịch. Mỗi khi nó gặp khó khăn gì là tôi lại ra tay cứu trợ, bởi vậy trong mắt của những đứa cùng lớp, vị trí của tôi được nâng cao bao nhiêu, thì vị trí của Linh lại càng hạ thấp bấy nhiêu. Đương nhiên Linh biết điều này, nhưng nó chẳng quan tâm. Suốt mười mấy năm có đứa “bạn thân” là tôi, cho nên con bé gần như đã bị tẩy não, coi việc mình bị xếp sau ai đó là một điều hiển nhiên. Năm lớp mười hai, tôi cảm nắng cậu bạn Bí thư của lớp bên. Cậu ta manly, đẹp trai, học hành và thể thao đều xuất sắc. Khỏi phải miêu tả thêm, đó là hình mẫu
  5. hoàng tử mặt trời lý tưởng của hàng ngàn đứa con gái trong trường này. Tôi khi ấy cũng là Bí thư Chi đoàn, luôn được tiếp xúc với cậu ấy ở những hoạt động của trường, mấy đứa con gái cùng lớp nhìn tôi mà không giấu nổi vẻ ngưỡng mộ. Cậu ấy tên Vũ. … Vũ hình như cũng rất có cảm tình với tôi, thỉnh thoảng đỡ giúp tôi đống sách nặng trịch, hay dùng chiều cao lý tưởng của mình để lấy giùm tôi những thứ ở quá tầm với. Nhiều lần nhìn thấy tôi và Linh đi cùng nhau, cậu ấy luôn mỉm cười chào tôi. Nụ cười đẹp như mộng ấy theo tôi tận về nhà, vào hẳn giấc ngủ. Trong mơ, tôi thấy tôi và Vũ nắm tay nhau đi trên con đường đầy hoa lá thơ mộng. Chúng tôi nói chuyện rất hợp nhau, khiếu hài hước của cậu ấy luôn khiến tôi phá lên cười, dù chỉ là một câu nói rất đơn giản. Mỗi lần gặp nhau nơi cầu thang, cậu ấy luôn đặt vào tay tôi hai thỏi sô cô la thơm phức, nói rằng cho cả cô bạn hay đi cùng tôi. Tôi thầm nghĩ cậu ấy thật chu đáo, và cũng chẳng buồn hỏi Linh có muốn ăn không, một mình tôi ăn hết cả hai.
  6. Cậu ấy cũng hay rủ tôi đi trà sữa, hai đứa hay nhìn khung cảnh xung quanh, nhìn phố phường, câu chuyện luôn xoay quanh trường lớp bạn bè, thế nhưng lại khiến tôi cảm thấy vui và ôm những buổi hẹn đó vào sâu trong lòng, rồi mỗi khi ngồi một mình nhớ lại, lại cười vu vơ. Đám nữ sinh trong trường bắt đầu đồn ầm lên là tôi và Vũ đang yêu nhau, cậu ấy cũng nghe thấy nhưng không hề lên tiếng phản bác, điều đó khiến tôi hãnh diện lắm, mọi thái độ đều giống như mặc định rằng tôi đã trở thành người yêu của cậu ấy thật rồi. 3. Vào một buổi chiều đầu hè, ánh nắng vàng trong veo chiếu nghiêng nghiêng xuyên qua tán lá cây, tiếng ve bắt đầu râm ran khắp các con đường, Vũ gọi tôi đi trà sữa. Tôi đương nhiên là đồng ý, chuẩn bị mất nửa tiếng đồng hồ. Tôi diện chiếc váy xòe màu trắng mới mua cùng đôi giày búp bê màu sữa, mái tóc buông xõa xuống hai bên vai, đi đi lại lại trước gương ngắm nghía một hồi. Tôi cũng không quên cài lên tóc chiếc nơ nhỏ xinh xinh màu rêu và thoa một chút son bóng. Khoác chiếc túi lên vai, tôi tra khảo Linh mấy lần rằng nhìn tôi thế nào, có đẹp không, có diêm dúa quá
  7. không. Mắt thẩm mĩ của Linh bằng con số không, nhưng lúc nào cũng mỉm cười khen tôi xinh. Bước vào quán trà sữa, tôi thấy Vũ ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ, đôi mắt đẹp mơ màng ngắm nhìn phố xá. Chỉnh lại tóc, tôi bước đến, nở một nụ cười đã tập luyện sẵn từ trên đường, yêu kiều ngồi xuống trước mặt Vũ. Sau một vài câu hỏi xã giao, Vũ bắt đầu trở nên ngập ngừng. Tôi linh cảm thấy, cậu ấy đang chuẩn bị tỏ tình với tôi. “Trang này…!” “Vũ nói đi?” Tôi miệng ngậm ống hút, nhướn mày lên, đôi mi chớp chớp. Tôi hy vọng hành động của mình đủ đáng yêu để cậu ấy thích. “Ừm…Nói ra điều này thật ngại….” Vũ không ngừng gãi đầu, hành động lúng túng của cậu thật dễ thương. Tôi khẽ mỉm cười. “Có gì đâu, Vũ cứ nói đi, Trang nghe này.”
  8. “À…Cô bạn hay đi cùng Trang ấy, Linh ấy, là bạn thân của Trang đúng không?” Tôi sững người, có chút bất ngờ. Cho dù có bối rối thế nào, cậu ấy cũng không thể đánh trống lảng với đề tài là Linh được. “Ừ…Nhưng sao Vũ lại hỏi thế?” Vũ lại bắt đầu gãi tai, mặt cậu đỏ bừng lên như con tôm bị luộc chín. “Vũ…à….Vũ thích bạn ấy từ lâu rồi, nhưng bạn ấy ít nói quá, lại chẳng thấy xuất hiện bao giờ, chỉ thấy mấy lần đi cùng Trang thôi. Ừm…Trang có thể giúp Vũ nói giùm với bạn ấy được không?” Vũ nói một lèo, dứt câu lại mỉm cười bối rối. Còn tôi, ngồi đối diện, gần như đã chết cả linh hồn. Trái tim tôi đã bước hẫng một nhịp, và ngã thẳng xuống vực sâu.
  9. Tôi muốn đứng bật dậy, lao đến hỏi Vũ rằng, cậu vừa nói gì, không phải cậu thích Linh đúng không, là cậu thích tớ đúng không. Nhưng tôi lại chỉ có thể phản ứng yếu ớt bằng cái nhìn trân trối vào gương mặt xấu hổ ngượng ngùng của Vũ, vào tia sáng bối rối dễ thương trong mắt Vũ. Ly trà sữa trước mặt tôi đã tan hết đá, nhạt thếch. “Vũ muốn Trang nói gì?” “À…Trang giúp Vũ hỏi Linh rằng bạn ấy nghĩ gì về Vũ, có thể gặp Vũ được không. Vũ thấy bạn ấy trầm lặng quá, chẳng biết gặp kiểu gì. Thấy Trang thân với Linh nhất, nên Vũ nhờ Trang, Trang giúp Vũ nhé?!” Nó dường như không còn là một câu hỏi nữa, mà là một mệnh lệnh. Nụ cười chói sáng trên gương mặt Vũ khiến tôi nhức mắt. Tôi đau lắm, đau đến nỗi muốn bật khóc ngay trước mặt cậu ấy. Tôi muốn hét lên với cậu ấy rằng, tôi và Linh không hề là bạn thân gì hết, nó chỉ là một con ô sin, chân sai vặt, bia đỡ đạn của tôi, không hơn không kém!
  10. Về đến nhà, tôi quệt mạnh đi vệt son bóng trên môi, tháo đôi giày búp bê quăng vào xó nhà, leo lên giường trùm chăn nằm khóc. Đến bữa ăn cũng không chui ra, mẹ tôi gõ cửa bảo có Linh qua thăm, tôi hét lên bảo mẹ đuổi nó về. Mẹ tôi tức giận mắng tôi, tại sao lại nói như thế, rồi sau đó dùng lời lẽ ngọt ngào ra bảo Linh về. Nghe mẹ bảo con bé tần ngần trước cửa nhà tôi một lúc lâu rồi mới lủi thủi bước đi. Có chết tôi cũng không thể hiểu được tại sao Vũ lại thích Linh, mà lại không thích tôi, trong khi kể cả nói một cách khiêm tốn nhất, tôi vẫn hơn Linh về mọi mặt. Tại sao khi nhận hai thỏi sô cô la từ tay cậu ấy mỗi ngày, tôi lại không nghĩ đến phần của Linh, và lý do cậu ấy gửi cho Linh? Tại sao tôi không để ý đến, trong những cuộc nói chuyện của chúng tôi, Vũ luôn vô tình hoặc cố ý đưa Linh vào?
  11. Tại sao tôi không nghĩ rằng nụ cười cậu ấy dành cho tôi mỗi lần gặp mặt, thực chất là dành cho cái đuôi đằng sau tôi – con Linh, chứ không phải tôi? Tại sao tôi luôn mặc định rằng mình hơn Linh, nhưng không để ý đến đôi mắt to tròn long lanh của nó, không để ý đến làn da trắng muốt của nó, không để ý đến thân hình tuy gầy nhưng vẫn rất dễ thương của nó, không để ý đến bản tính hiền lành ngoan ngoãn dễ mến của nó? Tại sao tôi không cho phép ai ngoài tôi được bắt nạt nó, thế nhưng lại để cho người tôi thích thích nó? Tại sao? 4. Những ngày sau, tôi hờ hững với Linh, sáng ra đều cố đi học thật sớm, bỏ mặc con bé đi một mình. Tôi cảm tưởng nhìn thấy gương mặt nó là tôi có thể ngay lập tức không chút thương tình mà đánh nó, một việc mà trước giờ tôi rất hiếm khi làm.
  12. Tôi tránh mặt Vũ. Những lần họp Chi đoàn, tôi đều kiếm cớ không đi để không nhìn thấy cậu. Gặp rồi, cậu ấy sẽ hỏi tôi đã chuyển lời tới Linh chưa, Linh trả lời ra sao. Thực sự dù có chết, tôi cũng không bao giờ làm điều đó. Thế nhưng, không có sự giúp đỡ của tôi, Vũ vẫn tìm đến Linh một cách dễ dàng. Một lần bàn tôi trực nhật, như thường lệ Linh vẫn là đứa làm hết việc. Khệ nệ bê chậu nước lên cầu thang, con bé sơ ý đánh đổ. Và nếu như tôi biết được lần đó người giúp nó thoát khỏi sự trách mắng của thầy giám thị là Vũ, thì xin thề là sẽ không bao giờ tôi để nó trực nhật ngày hôm ấy. Lúc Linh về lớp, thấy mặt nó ửng hồng khác lạ, tôi đã chẳng thèm tìm hiểu. Và sau đó là rất nhiều lần tôi vô tình nhìn thấy Vũ và Linh đứng nói chuyện ở một góc nào đó riêng tư. Vũ vẫn hài hước như thế, nhưng Linh thì không phá lên cười sảng khoái như tôi. Con bé chỉ e lệ cười mỉm chi. Lần đầu tiên trong hơn chục năm làm bạn thân, tôi thấy nụ cười trầm lặng đó của con bé thật đẹp, thật dễ thương. Mỗi sáng tôi đã không cùng Linh đi học, và phát điên lên khi nghĩ rằng Vũ chính là
  13. người thay tôi làm việc ấy. Một lần, Vũ hẹn gặp tôi. Cách cậu ấy nhìn tôi thật xa cách. Cậu ấy chỉ lãnh đạm nói đúng một câu, mà giống như đang giẫm lên từng mảnh vụn của trái tim không nguyên vẹn của tôi, khiến chúng thêm tan nát. “Từ nay Trang đừng bắt Linh hầu hạ Trang nữa. Trang có tay có chân mà, đúng không?” … Bắt đầu từ đó trở đi, Linh trút bỏ vai ô sin của tôi một cách hoàn hảo với sự giúp đỡ của Vũ. Những buổi trưa của tôi đã không còn nó mua cơm cho, bởi Vũ luôn kéo nó đi mỗi khi tiếng chuông hết tiết vừa reo vang. Vũ thay thế thời gian hầu hạ tôi của Linh bằng những hoạt động khác, cậu đưa nó đi tập thể thao, chạy bộ, đưa cho nó những cuốn sách để rèn luyện sức khỏe, bắt nó nghiền ngẫm đến thuộc lòng. Phiên trực cậu chỉ cho nó làm nửa phần công việc, và bài tập của tôi thì nó không có thời gian để làm.
  14. Tôi cá chắc con Linh đã nói gì đó với Vũ, nếu không cậu ấy không thể làm như vậy. Vì thế, tôi càng thêm ghét Linh. Không bắt nạt được ở lớp thì gây sự ở nhà. Mỗi lần tôi kiếm cớ mắng nhiếc Linh, con bé đều không phản kháng, vẫn như mọi lần, lặng thinh. Quan hệ bạn thân không bền vững giữa chúng tôi, rồi cuối cùng cũng sụp đổ như một hệ quả tất yếu bởi cái ruột rỗng tuếch. Tin đồn Vũ quay sang yêu Linh lại tràn ngập khắp trường. Vũ cũng không lên tiếng phân trần như ngày trước, chỉ có điều trên miệng luôn thường trực nụ cười mãn nguyện. Còn Linh, mỗi khi thấy mọi người trêu chọc, da mặt mỏng dính của con bé lại được dịp ửng hồng. Dường như, Vũ và Linh bây giờ mới chính là cặp đôi đẹp nhất, sáng chói nhất. Tôi vốn dĩ chỉ là đứa mơ mộng hão huyền, chưa bao giờ chạm được tay đến vầng hào quang sáng lạn đó. Cũng có vài người đưa ánh mắt thương hại sang nhìn tôi. Tôi chỉ thản nhiên, vẫn làm một Bí thư Chi đoàn mẫu mực như ngày trước, lòng kiêu ngạo không cho phép tôi để người khác thấy nỗi đau trong tim mình, mặc dù không phủ nhận là trái tim tôi đã mục nát cả rồi.
  15. Tôi cay đắng nhìn ngôi vị “người yêu” của Vũ bị người khác soán mất khỏi tay mình. Mà người khác ở đây, lại chính là con bạn nhu nhược yếu đuối của tôi, là cái bóng khép nép sau lưng tôi. Tôi bắt đầu nhận thấy con bé cười nhiều hơn trước, khuôn miệng lúc nào cũng mím lại nay đã bắt đầu líu ríu nói cười, đôi mắt lúc nào cũng xấu hổ cụp xuống bây giờ đã sáng lên long lanh. 5. Năm cuối cấp, trường tôi chỉ định khối mười hai phải tập một vở kịch để diễn vào hôm tổng kết. Như một đôi tiên đồng ngọc nữ sáng giá, Vũ và Linh nghiễm nhiên nhận về mình vai hoàng tử và công chúa. Nhìn nụ cười ngượng ngùng của Linh khi mọi người bình bầu, và ánh mắt e lệ nhìn về phía Vũ, tôi cảm thấy dường như Vũ đã mang Linh đi khỏi bàn tay tôi, đi rất xa, xa mãi, khiến tôi không thể đuổi kịp.
  16. Vả chăng trước giờ, đứa làm nền chính là tôi chứ không phải Linh? Mỗi ngày đi qua phòng tập, nhìn thấy Linh dõng dạc đọc lời thoại, biểu cảm rất xuất sắc, trong tim tôi có cái gì đó vùng vẫy, xé toang vỏ bọc, chui ra ngoài, và chạy đi mất. Cái bóng của tôi, đã không còn là cái bóng nữa rồi. Ngày tổng kết cuối cùng cũng đến, Linh xúng xính trong chiếc váy dạ hội. Gương mặt được trang điểm nhạt, từ người nó toát lên vẻ đẹp của nàng công chúa thuần khiết đáng yêu. Tôi được chọn làm MC, lúc cầm tờ giấy dẫn chương trình đi ngang qua phòng chuẩn bị của đội kịch, tôi bất ngờ nhìn thấy mấy đứa con gái xấu tính đang túm năm tụm ba bên đôi giày của Linh. Thì ra chúng nó ghét con bé được Vũ để ý, nên đã cùng nhau lập mưu hại Linh. Thứ được chúng gài vào bên trong giày của Linh là một con dao lam sắc lẻm.
  17. Đương nhiên, Linh không biết. Còn tôi, biết nhưng đã im lặng. Đến lúc công diễn vở kịch, tôi đứng yên lặng một góc xem, và mắt chỉ dán chặt vào đôi chân Linh đang bước đi uyển chuyển trên sân khấu. Hình như đã cảm nhận được sự đau đớn ghim vào da thịt, nhưng con bé vẫn cố gắng đứng vững, đọc lời thoại rất rõ ràng. Tuy nhiên, càng về sau thì càng đuối dần. Một khán giả nào đó hét lên rằng, giày của công chúa dính máu. Đó cũng là lúc Linh ngã xuống, chiếc giày bật ra, và con dao lam cắm sâu vào chân hiện ra sáng loáng dưới ánh đèn sân khấu. Máu chảy ướt cả chiếc giày, Vũ từ trong cánh gà lao ra, mọi người ồn ào xôn xao, tôi cũng chạy đến. Sau khi Vũ lấy con dao lam ra, tôi dùng băng, băng vết thương lại cho Linh.
  18. Ngước lên, tôi nghĩ nó sẽ khóc, nhưng không, con bé chăm chăm nhìn vào vết thương, cắn chặt môi, sóng mắt hơi run rẩy nhưng tuyệt nhiên không rơi nước mắt. Sau đó, nó kiên quyết được diễn tiếp vở kịch để không làm hỏng công sức của mọi người. Và vở kịch vẫn được tiếp tục với cô công chúa bị băng trắng một bên chân. Kết thúc vở kịch, ở trong phòng thay đồ, tôi thay lại băng cho Linh, vì vận động nhiều nên máu đã chảy thấm ướt cả mấy lớp băng tôi sơ cứu lúc đầu. Hai đứa đều không nói gì. Một lát, Linh là đứa bắt đầu, giọng nó rất nhỏ. “Trang này, cho Linh xin lỗi nhé!” Tôi ngước lên, ngạc nhiên. “Xin lỗi gì?” Con bé không trả lời, chỉ mỉm cười, nụ cười trầm lặng, trong veo.
  19. “Vũ nói Vũ cũng rất mến Trang. Nếu được cùng làm bạn thì thật tốt.” Tôi hơi ngẩn người. Bất chợt, mắt Linh ướt. “Linh đã tưởng Trang ghét Linh rồi, tưởng Trang sẽ không cần Linh nữa. Nhưng lúc nãy, nhìn thấy Trang chạy đến băng bó cho Linh, Linh mới biết Trang vẫn tốt với Linh. Cảm ơn Trang nhiều lắm!” Tôi ngây người nhìn Linh. Thì ra, trước giờ Linh vẫn chưa thay đổi. Thì ra, trước giờ hình ảnh tôi trong lòng cô bạn lại đẹp đẽ đến như thế. Tôi cười, sau đó bật khóc. Cái bóng của tôi, vẫn ngây ngốc như thế.
  20. Cái bóng của tôi, vẫn tĩnh lặng và hay khóc như thế. Cái bóng của tôi, vẫn nhìn người đơn giản như thế. Cái bóng của tôi, vẫn tốt bụng và trong sáng như thế. Chỉ có tôi, là đã thay đổi. Ngày chia tay bạn bè cuối cấp, không như những đôi yêu nhau khác, Vũ và Linh chỉ nhìn nhau mỉm cười. Không một cái ôm, không một giọt nước mắt. Linh nói với tôi, Vũ phải đến thành phố lớn học đại học, hai người đã giao hẹn sẽ gọi điện và nói chuyện với nhau thường xuyên. Tôi ngước nhìn bầu trời xanh ngắt, vị ngọt thanh thanh mát lạnh của những ly trà sữa ngày nào trườn qua cổ họng. Tình yêu tuổi học trò, rất mong manh, chỉ như sợi tơ mảnh, chưa bắt đầu cũng có
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2