Đi tìm bình yên cho ngày mai

Cô sẽ không còn chờ đợi ai nữa. Cô sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, sẽ làm

những việc mà đáng ra bản thân đã không nên để thất lạc cho tới tận bây

giờ...

***

"Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên, có người bỏ cuộc tình mà đi

như người đãng trí. Dù sao cũng đã lãng quên một nơi này để đến một chốn khác.

Phụ đời và phụ người hình như cũng chỉ vậy mà thôi. Người ở lại bao giờ cũng

nhớ thương một hình bóng mình đã mất, khó mà quên nhanh khó mà xóa đi trong

lòng một nỗi ngậm ngùi. Mỗi một con người vì sự mất tình mà giữ mãi một lòng

nhớ nhung. Cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ lại đời

người, cuối cùng thì tình yêu không giữ được người mình yêu"...

1. Lộc cộc những giấc mơ

Hai năm không hẳn sẽ khiến con người ta thay đổi, nhưng cũng không hẳn là đã

đóng sập cánh cửa hạnh phúc mãi mãi.

Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu... Tám mươi tám con cừu... Đã đếm tới gần

90 con cừu mà Tự Đình vẫn không ngủ được. Khuya quá rồi còn gì. Khẽ xoay

mình sang bên trái, Tự Đình đưa tay vân vê chiếc đèn ngủ, miệng lẩm bẩm:

- Sao mình lại không ngủ được nhỉ?

Rồi bỗng dưng, hình ảnh một ai đó bắt đầu hiện ra trong đầu cô, mờ rồi lại rõ, lại

mờ lại rõ. Cứ như vậy, cô không biết chính xác cảm xúc lúc này của mình như thế

nào nữa. Hình như Tự Đình đang nhớ một ai đó, không da diết lắm, chỉ là như

thoáng qua. Nhưng...

Tự Đình thôi không nhìn chiếc đèn nữa. Cô ngước nhìn chiếc Dreamcatcher treo

trên đầu giường, miệng nhoẻn cười. Cái điệu cười nhạt nhạt nhưng khiến cho

người ta nhớ lâu và dai thì chỉ có cô mới làm được. Đã có người nói với cô rằng:

"Khi nào không ngủ được thì hãy nhắm mắt lại và đếm cừu, cứ đếm từ một cho tới

một trăm là sẽ ngủ được ngay thôi." Từ đó tới giờ, cô làm như thế nhiều lần và cảm

thấy rất hiệu nghiệm, nhưng sao hôm nay lại không được nhỉ? Cô chau đôi mày,

suy nghĩ miên man.

Chiếc Dreamcatcher đung đưa. Đêm nay Tự Đình không chốt cửa sổ. Cô vốn dĩ rất

nhát ma, nhưng vì hôm nay là một ngày đặc biệt nên cô lấy hết cam đảm để cửa

mở toang, mời gió vào phòng. Gió lộng càng làm chiếc Dreamcatcher đung đưa

mạnh, cô vội bật dậy để giữ yên một lúc. Cô sợ chiếc "bùa" ấy lại rơi xuống lần

nữa như đêm hôm qua. Đối với cô, thứ ấy như báu vật của riêng vậy.

"Truyền thuyết cho rằng bộ tộc người Ojibwa luôn tin tưởng họ có thể kiểm soát

được giấc mơ của mình. Dreamcatcher là một loại bùa được treo ở đầu giường để

nắm giữ không cho cơn ác mộng đi qua. Những giấc mơ đẹp sẽ được đi qua chiếc

vòng lưới rồi theo những chiếc lông vũ đến người ngủ... Còn lại giấc mơ xấu sẽ bị

kẹt lại ở lưới và tan đi dưới ánh nắng bình minh..." Là một chiếc bùa đến từ người

cô vô cùng yêu thương...

"Dreamcatcher... Dreamcatcher... Dreamcatcher..." Tự Đình không còn đếm số, cô

đã chìm sâu vào giấc ngủ tự bao giờ.

2. Ký ức vọng về

Hạnh phúc chờ cho một mùa thương nhớ 2 năm về trước...

- Lộ Tự Đình, Đình Đình! Em dậy chưa?

- Đình Đình dậy rồi này, chờ Đình Đình 10 giây nhé. – Cô dụi mắt, cười khúc

khích khi vừa gửi đi tin nhắn mới đong đầy yêu thương.

Chưa bao giờ trong 19 năm qua, cô thấy bình minh lại đẹp tới vậy, ánh nắng soi

nhẹ vào căn phòng cô, nắng sớm thật ấm và yên. Ban mai khẽ hong khô những

thổn thức vụng dại của Tự Đình. Cô mong trời sáng hơn bao giờ hết để được thấy

message của anh gửi tới, để được "hưởng thụ" cái cảm giác vui sướng tột độ khi

được gặp anh mỗi sáng là như thế nào.

Bước ra khỏi nhà, Tự Đình vui vui yêu đời đến lạ lùng. Phía sau hàng tường bi nở

sớm, anh đã đứng ở trước cửa nhà cô từ lúc nào. Vẫn cái dáng điệu ấy, chân tay

lóng ngóng bứt đầu bứt tai:

- Đình Đình, chạy bộ chung với anh nhé? – Người con trai ấy khẽ cốc vào đầu cô

một cái rõ kêu.

- Vô duyên, sao đánh người ta... đau!

- Lần này là lần cuối đấy Đình Đình. – Anh vừa nói vừa xoa xoa đầu làm mái tóc

mà cô cầu kì chải chuốt rối bung cả lên. Anh không thèm đếm xỉa đến cái dáng vẻ

ngạc nhiên và có phần hơi bàng hoàng của cô. Anh kéo cô chạy... chạy mãi.... tới

cuối con đường quen thuộc mà hai đứa đã cùng nhau chơi đùa suốt 18 năm qua,

nhưng sao hôm nay lại không phải là đánh nhau, cãi cọ, rượt đuổi... mà lại là chạy

bộ. Người con trai ấy kéo cô lại gần anh hơn, đôi bàn tay nóng ấm dường như đang

dùng mọi sức lực để có thể choàng cô lại gần... gần và gần hơn nữa.

Cảm giác lúc này của cô thật tệ hại, trực giác của cô không tồi nên thấy rõ mồn

một những hạt nước bé li li đang dần cô đọng lại khóe mắt anh. Không đủ nhiều để

có thể rơi xuống vạt áo cô nhưng đủ để cô nhận thấy nỗi nghẹn đắng trong anh.

Người con trai lần nữa ghì chặt tay cô để cô không thể vùng vẫy và nói:

- Đình Đình ngoan, hứa với anh là sẽ chờ quay lại đây nhé... Hai năm thôi, chỉ hai

năm thôi, hứa nhé Đình Đình.

- Anh đi đâu? – Cô nghẹn ngào.

- Một nơi xa lắm, xa bằng một góc chân trời.

Anh ôm cô vào lòng, một lần nữa anh không để ý hay đưa ánh mắt nhìn đến khuôn

mặt cô, đến biểu hiện cũng như lời nói của cô. Và cứ thế, lời hứa như-đã-từng-hứa

sẽ được thực hiện, chắc chắn sẽ được thực hiện.

***

Những ngày anh đi là những ngày gió gào, nắng hắt, mưa bay. Cô không nhớ mình

đã viết tên anh lên tờ giấy nháp hàng bao nhiêu lần. Là hàng chục, hàng ngàn, thậm

chí là hàng vạn lần. Bao nhiêu lần ngồi vào bàn học là bấy nhiêu lần cô cầm bút và

vẽ vời một thứ gì đó để khỏa lấp những nhớ nhung. Nhưng tới cuối thì dòng chữ

đậm và trải dài cả trang giấy chỉ có duy nhất: Phan Gia Huy.

Không phải cô không đủ mạnh mẽ để chờ đợi, chỉ có điều cô yếu đuối hơn cô

tưởng. Biết là phải dùng lý trí trấn át con tim vụng dại này nhưng quả thực, không

ai có thể làm gì được nỗi nhớ. Nỗi nhớ là thứ đáng sợ nhất đối với tình yêu, cô nhớ

da diết nhớ tới cuồng si.

Tự Đình khẽ giật một tờ giấy nhớ màu lam, đề lên đó tám chữ: "Ngày mai phải để

nỗi nhớ bình yên", rồi dán lên bức tường vốn đã chi chít những mảnh giấy nhớ đủ

màu sắc và với vô vàn dòng chữ tương tự thế này: "Ngày mai! Ngày mai không

được tiếp tục thế này nữa, mày phải tin bên kia quả địa cầu, anh cũng mong mày

cười thật nhiều mà!", "Này Lộ Tự Đình, mày là cỏ dại, đã là cỏ dại thì phải ngoan

cường chứ!"...

Và cứ thế, cô cất giữ những lo âu vào từng dòng chữ đó. Như nhắc nhở với bản

thân, đâu đó dưới cùng một bầu trời này, anh cũng sẽ đang nhớ tới cô. Anh và cô

không kề nhau như bao đôi nhân tình khác, nhưng dù thế nào, dù ở bất cứ chốn nào

của nhân gian thì cô và anh vẫn sống chung một bầu trời đấy thôi.

Cô ngoan hiền với những vết xước về niềm nhớ, niềm thương và sự kì vọng. Anh

mang tới cho cô nhiều hơn một niềm mơ ước, niềm mơ ước nhỏ nhoi nhưng lớn tới

tận cùng trong cô. Không cao sang, không xa vời mà đơn giản như bao người vẫn

ước mơ, đó là ngôi nhà nhỏ với cánh cổng sơn màu trắng xung quanh, cùng hàng

tường vi hồng phớt, có anh, có những đứa trẻ... Chỉ vậy thôi, liệu có thể thành?...

Cô là vậy đấy, yêu anh không lí do, yêu anh bất chấp những gì mà cô đang phải

một mình chịu đựng. Những ngày tháng bên anh là những ngày tháng ý nghĩa nhất

trong cuộc đời cô. Anh hiện lên trong cô là một người chững chạc, là người có một

vòng tay to lớn đủ tin cậy, để cho cô có thể ùa vào mỗi khi mệt mỏi. Cô yêu anh

trong từng hơi thở, trong từng nhịp tim ngân...

***

Cô và anh gặp nhau vào một ngày mưa tầm tã của hai năm về trước, khi chuyến xe

bus cuối cùng vừa lướt qua.

- Thôi chết rồi, lỡ mất chuyến xe cuối cùng rồi, làm sao mình về được nhà đây! –

Cô gái mếu máo, người ướt sũng, mặt nhòe nhoẹt những nước là nước.

- Cô bé cần một chiếc taxi hay một anh xe ôm đây? - Giọng nói trầm nhẹ của một

người con trai đã quá quen thuộc với cô vang lên. 17 năm bên nhau chơi đùa, cận

kề những suy tư từ lúc còn là những đứa con nít. Vậy mà tới tận bây giờ, hai kẻ lạ

mà quen – quen mà lạ mới thực sự tìm được trong nhau những mảnh hạnh phúc

thất lạc.

Rồi cứ thế theo thời gian, những yêu thương trong tim dần lớn, bủa vây lấy cô gái

nhỏ. Nơi anh, cô đủ tin đủ yêu để có thể làm tròn bổn phận của một cô vợ ngoan

hiền trong tương lai. Một cô vợ biết yêu chồng chăm con và hơn thế họ còn vẽ ra

vô vàn thứ tốt đẹp khác mà những tưởng trong mộng mới có được.

Họ yêu nhau nhiều hơn thế giới đang xoay chuyển ngoài kia. Không sóng sánh,

không cồn cào, mà nhẹ và bình yên lắm. Cô trong mắt anh xinh xắn, bé bỏng, dịu

êm và thanh khiết tới từng nhịp thở.

Tình yêu trong cô luôn sống như thế, dù là hai năm anh đến, anh kề bên hay là hai

năm chờ đợi tiếp tục. Cô hi vọng, cô mơ ước, cô làm mọi thứ như anh dặn dò. Hai

năm với cô không phải là ít, nó quá dài cho quãng đường tới, chặng đường cô phải

tự đi một mình, không có anh.

Yêu thương anh cho đến khi thế giới đổi thay, dòng đời đổi hướng.

3. Cuộc tình vỡ - bản tình ca lỗi nhịp

Tự Đình lục lại cuốn nhật kí mà cô và anh đã dày công trang trí và cắt dán. Những

dòng chữ còn mới đang hiện dần ra từng trang khi cô lật qua lật lại. Như cố tìm

điều gì đó trong cuốn nhật kí này, cô mở đôi mắt to hết cỡ có thể để có thể nhìn

được rõ hơn.

Tới trang gần cuối, cô dừng lại vài giây, nhìn trân trân vào dòng chữ: "Tự Đình,

nếu một ngày nào đó anh không còn đủ kiên nhẫn để yêu em thì em vẫn phải sống

thật tốt nhé!".

Không phải thứ cô đang tìm, nhưng dường như cô chưa từng biết đến câu nói này

của anh. Nó được viết vào đây tự khi nào mà sao cô lại không rõ chứ? Có nhiều

hơn một câu hỏi đang nhảy múa trong đầu cô. Hình như tim Tự Đình vừa lỗi một

vài nhịp.

Buông cuốn nhật kí xuống sàn nhà, cô lấy tấm bản đồ mà trước khi đi anh đã cắt

nó ra từ quyển sách của anh và đưa cho cô, anh còn bảo: "Nếu khi nào nhớ anh, thì

hãy cứ nhìn vào đây, em sẽ tìm thấy anh. Hiểu không Đình Đình ngoan ngoãn?".

Cô mở ra, vuốt thật phẳng rồi nhìn sâu vào một nơi nào đó cách xa chốn này cả

hàng ngàn cây số, nơi có người cô yêu chỉ cách xa đất nước hình chữ S nhỏ xinh có

một gang tay bé bỏng của cô trên bản đồ địa lý. Vậy mà sao nỗi nhớ lại giăng dài

quá vậy. Dài hơn cả mức tưởng tưởng trong tâm trí cô lúc này. À không, là tất cả

mọi lúc...

1h30' đêm. Điện thoại đổ chuông. "Ai gọi mình vào giờ này được nhỉ?" Cô mơ

màng nghĩ trong giấc ngủ. Nhìn vào màn hình điện thoại, là của anh. Giờ này bên

đó đang là buổi trưa, chính xác là 10h30' trưa. Cô bắt máy:

- Alô! Anh... – Cô cố kìm giọng vì xúc động.

- Tự Đình!

- Dạ! Em vẫn đang nghe... – Cô hồi hộp chờ đợi, chờ đợi tiếng anh cất lên bên đầu

dây bên đó. Nhưng dường như có gì đó bất an lắm vì anh không gọi cô là Đình

Đình nữa. Thời gian đứng yên một vài giây.

- Lộ Tự Đình. Em đừng chờ anh nữa nhé! Một năm đã là quá nhiều rồi.

Cô im lặng, im lặng tới mức có thể nghe thấy cả tiếng thở nhỏ, rất nhỏ nhưng dồn

dập bên kia của anh.

- Có nghĩa là anh sẽ ngừng yêu em và em sẽ ngừng yêu anh, chờ đợi anh. Phải

không?

- Ừm! Em có thể hiểu theo mọi cách mà em cho là dễ hiểu nhất. Mình sẽ vẫn là

bạn, tình bạn của 17 năm về trước em nhé. Khi nào về Việt Nam em vẫn sẽ là

người đầu tiên anh tìm gặp.

- Vì sao thế anh? – Câu hỏi rời rạc đến khó tả.

- Vì anh không còn đủ kiên nhẫn để yêu, không còn đủ niềm tin vào sự chờ đợi.

Anh ra đi cũng là cách tốt nhất để giải thoát cho anh, cho em và cho những yêu

thương thuộc về phía bên kia quá khứ.

Cô không nói gì, nhẹ nhàng cúp máy và hẳn người con trai ấy cũng hiểu lí do của

cái cúp máy đột ngột không một câu chào. Từng con chữ anh vừa thốt ra là từng

nhát dao lam sắc lẹm cứa vào tim cô gái nhỏ, mỏng như làn nước này những vệt

dài. Câu nói cuối cùng ấy, câu nói ấy dường như đã được chuẩn bị từ rất lâu và chỉ

chờ tới lúc này để nói ra. Chẳng phải nó đã được anh ghi vào nhật kí của 1 năm về

trước hay sao, chẳng phải anh đã biết trước kết cục này hay sao? Phải không?

Màn hình điện thoại đêm nay sáng quá, sáng cả một góc nhà, sáng cả một khoảng

lặng yên tĩnh đến khổ sở. Lần đầu tiên cô khóc, một năm qua dù nhớ anh nhường

nào, cô cũng không khóc. Nỗi đau đớn cứ mệt nhọc vờn lấy đôi vai gầy.

Đêm nay, gió cũng không thổi mạnh, chỉ còn nghe thấy tiếng lăn nặng nề của

những giọt nước mắt. Cô không nức nở, không gào thét chỉ là có cái gì đó quấn

quanh thân thể, quấn chặt lắm. Muốn vùng vẫy mà không tài nào thoát ra nổi.

Nước mắt tràn gối, ướt đẫm cả khuôn mặt vốn bầu bĩnh nhưng đã hanh hao vì nhớ

nhung chờ đợi.

Đốm sáng cuối cùng trong đêm cuối cùng cũng tắt, trả lại cái đen kịt định sẵn cho

màn đêm. Mọi thứ xung quanh Tự Đình như một cuốn phim quay chậm, rồi dừng

hẳn. Tim cô gằn lên những tiếng lặng đến tê tái.

Đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rồi mân mê xuống đôi tay gầy guộc, bàn tay cô đang run

rẩy. Cố lắm, cố lắm cô mới có thể để nó nằm yên trong lòng mình. Mọi suy nghĩ về

tương lai về quá khứ đều vỡ vụn ra như những mảnh thủy tinh, từng mảnh... từng

mảnh sắc nhọn cứa vào da thịt vào lồng ngực đang bóp nghẹt của cô ở thực tại

miên man này. Và đêm ấy, cứ dài như vậy.

Ngày đầu tiên, cô khóc.

Ngày thứ hai, cô khóc.

Ngày thứ ba, cô khóc.

Đến ngày thứ tư, mọi thứ đã trở về như cũ. Chỉ có điều, đâu đây có một cô gái

đang đau những nỗi đau của riêng mình. Những cơn đau ấy thi thoảng mới lại đến

và mỗi lần đến là mỗi lần quằn quại.

"Chúng ta chia tay rồi phải không? Em và anh đã là hai kẻ bước trên hai con đường

xa lạ. Hai đường thẳng vô tình cắt qua cuộc đời nhau, để lại trong nhau tất cả

những gì mà tình yêu vốn có. Hai đường thẳng không nhìn vào nhau thêm một lần

nào nữa, mà lạnh lẽo chạy về phía xa chân trời..."

Tất cả đã là miền ký ức. Trôi mênh mang trên đồng gió lộng.

4. Hình hài của nỗi nhớ - yêu thương ngừng lại

Một năm trước - một năm sau, ngày hôm nay vẫn thế, vẫn là những cơn mưa dai

dẳng của đất trời và vẫn thói quen cũ kỹ từ xưa. Chỉ có điều, trên bức tường ngăn

không còn bao la những mảnh stick đủ màu với muôn vàn dòng chữ yêu thương.

Tự Đình kéo tấm rèm màu sữa vẫn thoảng mùi hương hoa cúc sang một bên để lộ

ra tấm cửa kính cùng những hạt mưa đang lất phất ngoài kia. Nhìn dòng xe cộ đang

hùi hụi chạy thật nhanh để trở về với mái ấm và những gì thân thuộc nhất của họ,

cô đang nghĩ tới điều gì đó mà suốt một năm qua cô chưa bao giờ nghĩ tới. Cô sẽ

viết gì đó cho anh, viết ra những gì cô đã giữ chặt trong lòng ròng rã suốt ngần ấy

tháng ngày. Viết về anh, về em, về chúng ta và về một cuộc tình nào đó đã vội vỡ...

Cô trở về với điều thân thuộc của riêng cô, không giống như bao người. Điều thân

quen ấy là ngồi vào bàn học, mường tượng hình ảnh anh, vân vê cây bút để rồi lại

vô hình đề tên anh lên trên giấy.

Cô mở máy tính, những tiếng lạch cạch trên bàn phím bắt đầu vang lên. Cô sẽ dùng

26 con chữ để gửi tới phương xa kia, miền kí ức kia tấm chân tình còn sót lại trong

cô. Để tất cả sẽ được ngủ yên theo những dòng chữ cuối cùng này.

"Phan Gia Huy! Gửi anh, người con trai cách xa em hơn một gang tay trên bản đồ

địa lý.

Em đang viết cho anh giữa những ngày tháng 5 với những cơn mưa ồn ào. Ngồi

nhìn những hạt mưa đang bắt chéo xiên ngoài cửa sổ, em lại thấy lòng cồn cào dữ

dội. Những gì tàn nhẫn đối với em nhất cũng đã qua, chỉ có những tháng 5 là chưa

bao giờ ngưng lại cả.

Em đã thôi không còn nhớ tới anh nhiều nữa, em lao vào công việc, bận rộn để em

không có thời gian nghĩ về anh nữa. Qua một cửa bận rộn, em lại chỉ mong mình

đừng ngừng lại. Em đi qua trăm ngàn bận rộn chỉ để quên anh theo một cách tự

nhiên nhất. Nhưng càng cố, chỉ để càng biết mình không thể. Em giống như kẻ

đang trốn chạy điều gì đó khắc nghiệt, một kẻ ngốc nghếch với nỗi nhớ. Nhưng

ngốc nghếch có tội gì đâu anh nhỉ?

Em đọc được ở đâu đó: "Đôi khi nhớ chỉ là quên một nửa, còn lãng quên là nhớ

đến tận cùng". Em có nằm trong số những kẻ như thế không? Em đã từng mong

một ngày có 25 giờ để dư 1 giờ không nhớ tới anh đấy.

Nhưng đối với em lúc này, em chỉ mong 24 tiếng qua đi thật nhanh, em mong tới

giấc ngủ để vỗ về cơn đau từng ngày một. Ngoài trời mưa vẫn thế, vẫn hắt theo gió

đêm. Đi hết trang web này tới trang web khác để đêm trắng qua đi, vậy mà em vẫn

gặp anh đâu đây trong những trang Facebook của bạn bè em, bạn bè anh. Nụ cười

ấy, khuôn mặt ấy vẫn trong trẻo và rạng rỡ. Tất cả nhòa đi theo tiếng mưa rơi

ngoài kia.

Giờ anh đang ở đâu, góc nào của cuộc đời? Có bao giờ anh nhớ về những điều

xưa cũ không anh? Nhớ tới để thổn thức giống em, chắc là có anh nhỉ? Anh đâu tệ

tới mức xóa sạch mọi thứ phải không? Ngẫm lại nỗi nhớ trong tâm thức, em không

biết mình ngẫm lại để làm gì, có chăng để nhận ra cuộc sống cần lắm những

khoảng lặng. Khoảng lặng để sống chậm lại, nghĩ tất cả khác đi chứ không phải

mặc định mãi như thế.

Trên dòng đời trôi ngược, có những con đường em không được phép chọn lựa, dù

biết là sẽ khó khăn lắm mà vẫn cứ đi để tới cuối mới nhận ra đôi chân đang đau

đớn nhưng vẫn muốn tiếp tục. Sự đớn đau và dằn vặt không bằng ý niệm được yêu

thương khiến em cứ dấn thân vào đó mãi. Và rồi có những con đường gập ghềnh,

cằn cỗi, có muôn vàn lối bắt em phải chọn.

Anh biết không, giống như đứa trẻ lạc người thân em ngồi sụp xuống và khóc,

nhưng rồi vẫn phải chọn một con đường nào đó mà em bắt buộc phải chọn. Em dù

lớn vẫn đáng thương như một cơn mưa lạc trên đại lộ vắng tanh không người đơn

đơn và lạnh lẽo. Lãng quên đó là cách tốt nhất ư? Hạnh phúc có trong veo như

giọt nước mắt cuối trời, bản tình ca cuối chẳng ai muốn nhớ lời và cũng không ai

muốn bắt đầu cho tới khi kết thúc.

Yêu thương của em, của anh giống như hạt cát trong đôi bàn tay nhỏ. Em càng cố

gắng thì hạt cát càng rơi xuống, em nắm chặt quá chăng!? Em sẽ mở rộng bàn tay

mình để thấy mọi thứ là thật nhất, không còn giữ chặt chúng nữa.

Ngày anh đến, ngày anh đi. Ừ thì vẫn thế đấy thôi, đều nhẹ nhàng và thanh thoát

như vậy. Để lại sâu trong tâm hồn cô gái nhỏ những nỗi đau mà dù có tới kiếp sau

cũng chưa thể lành lặn. Người ta thường nói, yêu thương có bao giờ là trọn vẹn

khi hai kẻ quá yêu nhau nhưng lại cách xa nhau cả hàng ngàn cây số. Em chưa

bao giờ tin, nhưng giờ thì sao, nó quá rõ ràng với nhân duyên này. Gặp nhau bởi

duyên – yêu nhau bởi số và xa nhau bởi mệnh.

Duyên số của anh và của em đã đưa mình đến gần nhau từ lúc mình còn là những

đứa trẻ, nhưng lỗi mệnh trời thì dù có cố tới cỡ nào, có gắng ra sao thì mình vẫn

lạc mất nhau. Anh đã là người của quá khứ rồi phải không và với anh chắc em

cũng thế, cũng là một phần quá khứ nơi anh. Anh luôn là một phần quá khứ ngọt

ngào nhất. Dù anh đã là người của quá vãng thì trong mắt của cô gái lớn đầu

nhưng nhỏ suy nghĩ như em, anh luôn là chốn tựa nương bình yên hơn bao giờ hết.

Ngồi nghe lại những bản tình ca buồn, những đoạn radio anh gửi. Giờ đây tất cả

chỉ mang hình hài của hư ảo và miền nhớ. Nó không xoáy cuộn trong tim em như

trước, không còn khiến tim chết lặng vài giây khi nhớ tới cuộc điện thoại phương

xa của anh vào cái đêm mệt mỏi ấy. Gói ghém và cất thật kỹ vào những ngăn kéo

quá khứ, em sẽ gửi lại anh tất thảy thương nhớ này để rồi khép lại thôi mọi mông

lung còn chờ giấc ngủ.

Nếu có thể, mình sẽ lại yêu nhau ở kiếp sau và kiếp sau nữa được không!? Hạnh

phúc kiếp này, em không phải là người ngự trị nhưng mình hứa tìm nhau ở kiếp

sau anh nhé?

Tạm biệt anh. Dưới cùng một bầu trời, xin anh đừng quên em."

Tiếng gõ bàn phím dừng hẳn. Một cái mail dài hơn cô nghĩ, cô không biết là mình

lại có nhiều thứ để gửi tới anh đến vậy. Mọi day dứt ẩn sâu trong cô nhiều tới

chừng này kia à.

Cô chưa bao giờ định dạng nỗi nhớ, nỗi đau của mình mà nên biết làm sao được

mọi hoang hoải này cơ chứ. Cái mail đầu tiên và cũng là cái mail cuối cùng trong

suốt một năm trời qua cô gửi tới anh. Mọi thứ đã nghĩ là sẽ ngủ yên nhưng cô

không thể làm thế. Tin yêu và nhiệt thành trong tim còn dư âm quá nhiều khiến cô

nghĩ mình cần phải làm một điều gì đó để cõi lòng bình ổn hơn.

Đã tới lúc cô để tình yêu này trở về đúng vị trí của nó, vị trí của nó đáng lẽ ra phải

thuộc về quá khứ từ rất lâu rồi nhưng cô lại cố kéo nó lại. Tự Đình cũng không còn

đủ sức lức để mềm mại với những cô đơn ngoan hiền còn bỏ ngỏ đó nữa. Dâng

hiến vậy là đủ, ân tình vậy là đủ cô cần phải độ lượng với nỗi đau của mình thôi.

Phải dừng lại thôi...

Một năm mặn nồng, phai nhòa nước mắt.

***

5. Vùng nắng tròn đầy - kí ức ngủ quên

2h đêm – 18.5.2011. Hai mùa mưa nắng đi qua, hai mùa lá rơi vàng ngõ phố nhỏ.

Hai năm - lần cuối cùng người con gái tên Đình Đình khóc, hai năm tròn để cái tên

Đình Đình ngủ sâu mãi mãi. Nước mắt lăn dài như kết thúc lời hứa nặng sâu tình

nghĩa. Không còn ai trên nhân gian này tên Đình Đình nữa, chỉ còn cô gái tên Lộ

Tự Đình tồn tại. Đêm nay cũng là đêm cuối cô sống chung với lời hứa. Kí ức cô đã

dứt đoạn một năm về trước. Chỉ còn lời hứa, mà đã là lời hứa thì phải giữ và thực

hiện cho toàn vẹn...

Một sớm mai tinh khôi khác nào đó trong cuộc đời.

- Lộ Tự Đình, cậu dậy chưa đấy? Tớ đi trước đây! – Giọng thằng bạn cáu kỉnh của

cô đang oang oang trước cửa.

- Tớ dậy rồi mà. Chờ tớ 10 giây nhé! – Đôi mắt đen láy cười tít lại.

Vẫn thói quen và cách trả lời ấy. Cô thay đồ thật nhanh và bước ra cửa. Có khác

một điều đó là không còn tin nhắn mới của ai hay ai đó chờ cô sau hàng tường vi

vẫn đang nở sớm kia. Mọi thứ đều được thời gian hóa giải và thay đổi theo một

cách dịu dàng. Dừng lại, cô khẽ gật gật mấy cái như vừa sực nhớ ra điều gì. "Giờ

này sao mà có nắng được, còn chưa tới bình minh mà!", cái miệng vẫn toe toét. Cô

nhìn đồng hồ, mới chỉ có 4h45' sáng thôi sao?

Leo lên xe đạp, cô vui cười rạng rỡ, hành trình mới lại bắt đầu. Không còn thói

quen chạy bộ, cô thích đi xe đạp sáng sớm hơn là chạy bộ. Vì một lẽ nào đó. Chạy

xe dọc quanh các ngôi nhà, dạo qua các con đường khiến tâm trạng cô thoại mái vô

cùng. Được ngắm những góc nhỏ với màn sương mờ còn đọng nước, được chứng

kiến ánh nắng sớm đầu tiên đang lách qua từng kẽ lá tan chảy trong từng vòm cây.

Tự Đình đã nghĩ: "Có phải mình nên như thế này sớm hơn. Mình đã bỏ lỡ quá

nhiều điều tươi đẹp và mơn man trong cuộc sống này thì phải. Hóa ra trước giờ

cảnh vậy và con người trong cuộc sống vốn bình ổn và an yên thế này sao?".

Cô đã chờ đợi, đã chờ đợi tròn hai năm. Cô giữ trọn vẹn lời hứa mà thực chất thì

cũng phải cô đã từng hứa. Tự Đình có thể kết thúc lời hứa một năm trước, khi cuộc

điện thoại ấy được gọi từ nửa quả địa cầu sang cho cô. Cô đã suy sụp hoàn toàn,

tưởng chừng thế giới đang đổ ập xuống chân cô, nhưng giờ thì tất cả đã khác. Tự

Đình coi trọng lời hứa nên cô đã thực hiện tới cùng.

Và hiện tại, "Đình Đình ngoan ngoãn" cái tên mà trên đời này chỉ duy nhất môt

người gọi cô như vậy, đã trở lại là chính mình.

Cô yêu những ngày nắng - cô yêu vùng nắng của riêng mình. Cô sẽ không còn chờ

đợi ai nữa. Lộ Tự Đình sẽ không chờ đợi ai nữa. Cô sẽ chăm sóc bản thân thật tốt,

sẽ làm những việc mà đáng ra bản thân đã không nên để thất lạc cho tới tận bây

giờ. Trên đường đời, chắc sẽ có những lần cô ngồi thơ thẩn và nhớ về một ai đó

nhưng có lẽ tất cả sẽ chỉ là những cơn gió vội vã thổi qua tâm trí cô rồi lại biến mất

trong êm đềm.

Dù thế giới này có quay lưng lại với cô thì cô vẫn sống tốt, chắc chắn sẽ sống thật

tốt. Sẽ vẫn đứng vững dù cuộc sống vồn vã có "đá" cho cô một hay nhiều cú thì cô

vẫn kiên cường, mạnh mẽ. Như loài cỏ dại có thể dễ bị chà đạp nhưng không dễ gì

khuất phục. Mọi kí ức về cô về người con trai tên Phan Gia Huy ấy cô sẽ mỉm cười

khi nhớ lại tất cả. Cười bằng một nụ cười an nhiên nhất.

Bình minh lên - Vùng nắng của cô lại trải dài đầy ắp mọi góc phố, ngõ nhỏ, dưới

những con đường - nơi mà tất cả mọi người đang náo nức đón ngày mới, nơi

những em nhỏ đang tung tăng tới trường, nơi những cụ già tập thể dục và nơi

chúng ta trao nhau yêu thương...

Ánh nắng cười. Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy. Tiếp tục cuộc hành trình, chiếc

iPod đã vang lên bản "Tomorrow": "Ngày mai, tôi sẽ chống lại cả thế giới. Ngày

mai, tôi có con đường dành cho riêng mình. Chắc chắn tôi sẽ làm được, I can make

it's right..."

"Oáp..." Đêm qua, cô đã không còn nhớ tới một ai đó mà cô không rõ mặt. Cảm

giác mờ mờ ảo ảo về một thứ không còn. Trong đầu cô chỉ thấy hình ảnh chiếc

Dreamcatcher đung đưa. Và Tự Đình đã không còn nhát ma nữa, phải chăng chiếc

"bùa" ấy đã hiệu nghiệm, giấc mơ của của cô không còn bồng bềnh và nhọc nhằn

như trước nữa.

Tự Đình đã trở thành một cô gái trong trẻo và lớn hơn ngày hôm qua rất nhiều. Cô

vẫn nhớ, nhớ cảm giác bồn chồn xao xuyến ấy. Thực sự là một cảm giác cô hoàn

toàn không nhớ đó là gì nhưng bất chợt cô nghĩ: "Mình muốn cảm giác ấy lặp lại

một lần nữa. Một lần nữa, duy nhất trong cuộc đời."

New massage từ "kẻ lạ mặt": "Lộ Tự Đình - Chúc mừng sinh nhật. 21 tuổi Cậu đã

là một cô gái, cậu đã không còn là cô bé Tự Đình nữa. Không có gì quật ngã được

một Tự Đình mạnh mẽ cả. Phía cuối con đường luôn là cầu vồng và ở đó luôn có

người đợi cậu."

- Cám ơn mày nhé, Dreamcatcher. - Tự Đình nhoẻn miệng cười.