YOMEDIA
ADSENSE
Truyện ngắn If I Were A Boy
61
lượt xem 2
download
lượt xem 2
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Giới thiệu Tại một thị trấn nhỏ ở Việt Nam, nơi mà tầng lớp bé nhỏ của xã hội sinh sống, có một bé gái luôn đi tìm sự sống sau những cơn đau quằng quại, cơ thể cô bé gầy gò vì thiếu ăn, thiếu mặc. Nhưng cuộc sống đó kéo dài cho đến năm cô bé tròn 16 tuổi,
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Truyện ngắn If I Were A Boy
- If I Were A Boy Bìa: Red Giới thiệu Tại một thị trấn nhỏ ở Việt Nam, nơi mà tầng lớp bé nhỏ của xã hội sinh sống, có một bé gái luôn đi tìm sự sống sau những cơn đau quằng quại, cơ thể cô bé gầy gò vì thiếu ăn, thiếu mặc. Nhưng cuộc sống đó kéo dài cho đến năm cô bé tròn 16 tuổi, ánh hào quang của lương thiện đã soi rọi, thay đổi tất cả. Một nhà từ thiện ở thành phố đã quy động tiền, giúp đỡ người dân ở thị trấn qua cơn đói nghèo. Nhờ vậy, căn bệnh tim của Lưu Ngọc Hà được nhiều bác sĩ giỏi biết tới. Không dừng lại ở đó, cô bé còn được sang Mỹ chữa trị. Nhưng quy luật
- cuộc sống không cho phép ta được quyền đoán trước tương lai. Bạn có muốn tôi chứng minh? Nếu rảnh rỗi, bạn hãy tìm một không gian yên tĩnh, pha một tách cà phê, ngồi xuống và nghe tôi nhặt lại những trang nhật ký thấm đẫm nước mắt của một cô bé không thể bước qua tuổi mười tám. Đừng sợ một kết thúc buồn mà bỏ qua nó, đọc nó, bạn sẽ nhận ra: cuộc sống này đáng quý biết bao, đáng quý đến nổi, nó khiến bạn không dám bỏ phí bất cứ giây phút nào. ____________________________________ 18 tuổi, ngày 31/12. Dương lịch Tuổi mười sáu là lứa tuổi chất chứa nhiều mộng mơ. Với một cơ thể khỏe mạnh, hẳn người đó có hàng nghàn ước mơ. Nhưng với một cơ thể bệnh tật yếu ớt như tôi, muốn làm một cảnh sát tốt à? Thật khôi hài! Vậy là bây giờ, ước mơ lớn nhất của tôi kể từ khi gặp em chỉ có một, đó chính là được sống, tôi muốn chạy đua với thời gian! Trần Ngọc My, bình thường hơn cả bình thường. Đó là tất cả những gì tôi biết về em trong suốt hai năm dài đằng đẳng làm bạn cùng bàn – một cô gái khiến tôi nhận ra mình không thuộc về thế giới này. Tôi là les! Em giúp tôi nhận ra nhiều điều trong cuộc sống. Trước đây sống trong nghèo hèn, chưa bao giờ tôi nghĩ mình được hoàng tử chú ý tới, hoặc như những trái cấm mà tôi nghĩ nó sẽ không được chấp nhận, vậy mà giới trẻ hiện nay lại rất thịnh hành…Và cũng kể từ khi gặp em, rất nhiều câu hỏi liên tiếp đặt ra, rằng tại sao tôi lại gặp em? Tại sao tôi lại là con gái? Tại sao mọi thứ trên thế gian đều không như những mong muốn của tôi?... Tôi đang viết nhật kí, viết, như viết một di thư….tôi bắt đầu viết những dòng kí ức ngọt ngào này từ khi tôi biết: cuộc sống của tôi có giới hạn. Tôi gặp em vào một ngày trời đẹp nắng, em đứng nép mình trong mái hiên của trạm xe bus, động tác hiền thục cần người che chở, đó lần đầu tiên tôi biết có người con gái đẹp thuần khiết, đáng yêu đến thế. Dường như hai chúng tôi kết hợp lại là
- hai chữ “tình cờ”, tình cờ tôi gặp em, tình cờ chúng tôi học cùng trường, tình cờ cô giáo sắp cả hai ngồi cùng bàn, và chẳng có gì bất ngờ khi tôi phát hiện mình đã yêu em. Nhưng cũng chính hai chữ “tình cờ” đã bắt buộc tôi nhìn vào sự thật: Tôi không thể bước qua cái tuổi mười tám đầy khát vọng! Hai năm! Thời gian là một khái niệm tuần hoàn, xuân, hạ,thu, đông, qua đi rồi lại trở lại. Dường như mọi thứ trên thế gian này đều không hay biết mình đã già, không có gì thay đổi cả, chỉ có duy nhất 1 điều, tiếng yêu tôi dành cho em, mãi mãi cũng không thể thốt ra. Vì sao ư? Vì tôi đã đi hết quãng đời ngắn ngủi của mình rồi. “Ngồi trong một góc tường rêu, ôm ấp hình ảnh của người mình yêu, lặng lẽ ra đi” – là thứ tôi ghét nhất khi đụng vào tiểu thuyết, vậy mà giờ đây, đó lại là điều tôi muốn làm nhất. Tay tôi đang run. Từng dòng chữ không rõ hàng vì bị nhào nặng trong nước mắt. Giây phút này đây, cơn đau như xé nát nội tạng, nhưng bạn tin không? Tôi có thể áp hình ảnh em vào ngực trái và bắt đầu hồi tưởng lại những khoảnh khắc đẹp nhất của cuộc đời mình. __o0o__ Sài Gòn 15/2. Dương lịch Ngọc My là điển hình cho"bình thường nhưng không tầm thường". Hôm velentine, tôi đã cố tình lãng tránh việc nhắc đến người yêu của em. Vài cô đào thắm đến bắt chuyện nên tôi thừa cơ hội để chuồng. Nào ngờ em đá vào chân tôi một phát rõ đau, bảo tôi là đồ bún thiu. Tưởng sao, tối lại bắt tôi mặt quần áo con trai đi cùng. Là sao đây? Có ai nói cho tôi biết cô gái này đang nghĩ cái quái gì trong đầu không? Không dừng lại ở đấy, em còn dám khơi dậy thú tính trong tôi. Tối hôm đó, em đã nói: - Tớ rất muốn thử cảm giác hôn một cô gái! Mặc cho em mang giới tính thứ ba ra đùa giỡn, tôi đã kéo em đến một ghế đá vắng người, gấp gáp ngậm lấy môi em. Chúa ơi, người có thấy những gì con đang thấy? con đang rất hạnh phúc vì em đã hôn trả. Tôi nhẹ nhàng đẩy lưỡi vào, ngay tức khắc em đón lấy rồi quấn lấy lưỡi tôi không rời. Mừng vì em không thấy ghê tởm, tôi nhắm mắt lại tận hưởng dư vị ngọt ngào của em, em là người con gái duy nhất
- mang lại cho tôi khoái cảm cực độ. Tôi yêu em! Lúc tôi mở mắt ra đã là buổi tối của ngày hôm sau. Tôi phải bình tỉnh lắm mới không bại não với câu phán của bác sĩ: kích thích và ham muốn sẽ đẩy nhịp tim lên đến đỉnh điểm, người nhà nên quan tâm cô ấy đừng để cô ấy tiếp xúc thân thể với bạn tình. __o0o__ Sài Gòn 23/2. Dương lich Bị chú mắng cho tả tơi nhưng nghe hay không là vấn đề của tôi. Sau khi cuồng nhiệt trao nụ hôn đầu đời của mình cho em, tôi càng ham muốn nhiều hơn thế nữa. Đảo mắt đến những khu rừng mẫn cảm của con gái, ngực em căng tròn và phập phồng dữ dội vì phải chạy một đoạn đường dài đến thăm tôi, nhìn từng giọt mồ hôi gấp gáp chảy làm da thêm bóng mịn khiến tôi không cách nào ngừng nghĩ tới sex. Ai nói dục vọng của con trai mới cuồng bạo và mạnh mẽ, chính tôi đây đang muốn em đến phát điên đây này - một loại ham muốn có sự giao hòa của tình yêu và tình dục. Nhưng em đến đây không phải để thăm tôi mà là báo tin mừng, em và bạn trai đã hòa! Đã tròn một tuần tôi chờ em đến thăm mình, nhưng em đến rồi lại nói những lời này đây. Nếu tôi có thể nói, tôi sẽ hỏi em rằng: Em đang làm gì vậy? Em đang giả điên với tôi đấy à? Nhưng để em được hạnh phúc mà tôi tự ép mình phải câm nín. Tôi không muốn em phát hiện ra bất cứ thứ gì bất thường ở tôi. Vì tôi muốn mình thật hoàn hảo trong mắt em. Căn bệnh tim khiến tôi không thể thỏa thích thể hiện mình nhưng tôi vẫn muốn cho em thấy những mặt tốt của tôi.Thế nên tôi cố chịu đựng…chịu đựng…và chịu đựng…. __o0o__ Sài Gòn 2/3. Dương lịch Chiếc hôn say đắm khiến tim tôi như ngừng đập ấy chẳng là gì với em cả. Tôi đã
- cố gắng không nhìn nhận điều đó nhưng mỗi ngày nó càng hiện ra rõ rệt. Cái ngày em vui sướng khi trao cả cuộc đời trong trắng cho anh ta và cũng là ngày tôi biết mình sẽ chết vào năm 18 tuổi. Đó là khoảng khắc tôi nhận ra rằng: mình không phải người là “đàn ông” của đời em. Lần đầu tiên nghiêm túc tự hỏi: Mày đang ảo tưởng gì vậy? __o0o__ Sài Gòn 4/4. Dương lịch Đã khá lâu tôi không quay lại trường, hôm nay tôi lơ đễnh cầm giấy xin thôi học vào trường. Thật bàng hoàng khi nghe tin em đã chuyển trường, ngẫm nghĩ thấy đúng là hai chữ “tình cờ” rất có ý nghĩa với chúng tôi. __o0o__ Sài Gòn 7/5. Dương lịch Tôi cứ nghĩ mình sắp quên được em, nào ngờ chính tôi lại tự khơi dậy nó. Thật điên khùng khi tôi cố tình đi ngang qua trạm xe bus– nơi lần đầu tiên tôi thấy cô gái này. Giờ đây cô ấy đang nhìn một chổ, hàng mi cong vút khẽ khàng lên xuống nhưng ánh mắt chết lặng. Em không thể thấy tôi, em đã mù! Cảnh tương phùng này khác xa với những gì tôi tưởng tượng, nhìn em bất lực nhìn 1 chổ, bổng dưng tim tôi đau như vỡ vụn, phải chăng bàn tay em đang bóp nó, ngăn không cho nó yêu em, ngăn không cho nó dính dáng tới em ??? Như con cá bị người ta vứt lên bờ phơi nắng, tôi bất lực ngã xuống đường, trong ánh mắt mờ dần ấy, tôi thấy dáng em đang dần xa khuất. Chúa ơi, nếu không thể thay cho con một quả tim khác, thì xin hãy lấy đi đôi mắt này của con, đừng ép con phải nhìn em trong đau đớn. __o0o__
- Sài Gòn 11/11 .Dương lịch Đã bao lâu rồi tôi không đụng vào nhật kí của mình nhỉ? Không! Phải nói là đã tôi đã hôn mê bao lâu rồi mới phải. Và ngày thứ bao nhiêu trong năm 18 tuổi này tôi phaỉ chết đây? Nghĩ tới gương mặt lạnh tanh cuả mình lúc chết, và thử nghĩ tới người con gái mình yêu, biết cô ấy có đau buồn không hay chỉ khóc vài giọt vì “tình bạn”. Tôi sẽ được chôn ở đâu nhỉ? Hình thức ra sao? Ba mẹ tôi chắc sẽ không chịu nổi đâu….. Người sắp chết thường suy nghĩ điên khùng, điển hình như tôi này. Haha! ____o0o___ Sài Gòn 16/11. Âm lịch Người tôi bần thần khi cầm hành lý chuẩn bị sang Mỹ, quá lâu rồi tôi không được nhìn thấy em cười, hay thậm chí nhìn em đang hạnh phúc bên người con trai ấy. Ngày cuối cùng rời khỏi Việt Nam, tôi đã chủ động tìm gặp em lần cuối. Vì ca phẩu thuật thành công hay thất bại là trời định đoạt, chuyến đi này có thể không mang tôi trở lại. Mất một ngày trời để tìm được em, em nằm ngay bên phòng bệnh kế mình mà tôi lại không biết. Sau khi hỏi thăm người quen ở khắp nơi, tôi mới biết em mồ côi, sống lây lất trong cô nhi viện, nay bệnh đã đến giai đoạn cuối, phải thay thận và giác mạc. Em đã phải chờ 10 năm nhưng rồi không có điều kiện thích hợp để thay. Em nằm đó, thở thoi thóp trong ống thở, đôi mắt khép hờ, dường như đang ở 1 nơi nào đó rất đẹp. Em nhìn thấy anh ta rồi nhỉ? Em nhất định sẽ hạnh phúc, tôi dám chắc là như vậy! __o0o___ Tối, ngày 31/12. Âm lịch. Lá di chúc thay cho thư tình. Cho phép mình được xưng "anh" với cậu nhé, My!
- Những người quen biết Lưu Ngọc Hà sẽ không thể ngờ anh có thể yêu 1 cô gái. Chính anh cũng thấy điều này thật lạ lẫm, nó phá vỡ quy luật của tự nhiên. Định mệnh đã sắp đặt anh sinh ra trong bệnh tật, không có quyền được yêu ai cũng như anh không có quyền cản trở sự phát triển của em. Vậy mà anh đã chống lại thứ gọi là vận mệnh. Anh đã yêu em bằng tất cả, bằng cả trái tim đang đập trong bệnh tật. Anh cũng không thể lý giải được vì sao lại yêu em và yêu tự lúc nào, chỉ biết rằng trái tim này có em, nó đập vì em. Nhưng em có biết không, nếu bây giờ anh moi tim em ra, trong đó cũng không có anh! Ai đó đã nói với anh: "cái chết là sự tồn tại vĩnh hằng". Anh xin lỗi vì buộc em phải nhớ tới người đã chết. Nhưng anh xin em, hãy đặt tên anh vào một góc khuất nào đó trong trái tim, mãi mãi nhớ tới người "bạn" đã yêu em, hy sinh vì em như thế nào. Nếu điều đó làm em khó chịu thì cho anh xin lỗi lần nữa, nhưng em cứ khó chịu đi, thà rằng anh chọn cái chết để em được sống khỏe mạnh còn hơn phải sống mà không có được em. Em cứ nhận đi, không cần phải ấy náy đâu, vì anh cảm thấy mình thật may mắn, ông trời đã cho anh cơ hội, cơ hội được cứu sống người anh yêu. Chỉ cần nghĩ đến việc mở mắt ra là được nhìn thấy em, anh đã thấy mình thật hạnh phúc. Do đó anh đã trốn khỏi nhà chú mình, từ chối việc đi Mỹ chữa trị, chữa trị để làm gì chứ trong khi không thể nhìn thấy em. Đây là món quà đầu tiên anh tặng người mình yêu, vì vậy em phải thật trân trọng nó nhé! Anh đã xem phim Titanic, nam chính bảo nữ chính hãy sống thật hạnh phúc, thế là cô nữ chính sống đến 108 tuổi, em cũng thử phá kỷ lục xem nào! Nhiều lúc anh tự trách đời, những đau khổ của của cuộc tình này sẽ không xãy ra nếu anh là một chàng trai. Nếu anh là con trai, anh có rất nhiều chuyện muốn làm. Anh muốn đường hoàng tỏ tình với em. Anh muốn dùng bộ phận của con trai để có được em. Anh muốn đám cưới của chúng ta tổ chức thật lớn. Chúng ta sẽ sinh thật nhiều con, con chúng ta nhất định sẽ rất đẹp, bởi vì nó thừa hưởng từ mẹ nó mà. Cuộc sống của chúng ta sẽ ổn định nếu anh làm 1 quản trị gia, em không cần phải đi làm, chỉ cần ở nhà chăm lo cho các con anh là được rồi. Em thử dùng đôi mắt của anh mà tưởng tượng xem, như vậy sẽ hạnh phúc biết bao
- nhiêu. Đi đến ngày hôm nay, tuổi 18 là lứa tuổi không phải trưởng thành cũng không còn nhỏ. nhưng anh tự thấy hổ thẹn vì chưa làm được gì cho ba mẹ nhờ. Chỉ có cái chết mới xóa món nợ bệnh tật này với hai người họ. Nếu có kiếp sau, anh ước mình sẽ là một chàng trai thành đạt, nuôi sống gia đình, báo hiếu cho cha mẹ, và...yêu em. Có vẻ như anh quá ảo, toàn là nếu thôi. Vì thế anh xin kết bằng tên của một bài hát thay cho tất cả: IF I WRE A BOY. Gởi người con gái tôi muốn hiến thận và mắt! Lưu Ngọc Hà
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn