Truyện ngắn Thánh nữ
lượt xem 7
download
Tôi đến dự đám tang của Hà Thanh Bình, chủ tịch huyện. Hà Thanh Bình là một người nổi tiếng cứng rắn, thanh liêm. Anh ta chết rất trẻ, khiến ai cũng đồn đãi là anh ta bị siđa. Người ta xầm xì bàn tán, người như vậy chắc không phải bệnh đó đâu. Kẻ bỉu môi, ôi dào, chắc cũng ăn chơi trác táng nên như vậy. Bề ngoài đạo mạo nghiêm trang, nhưng bên trong chứa một ổ vi rút đó.
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Truyện ngắn Thánh nữ
- Thánh nữ TRUYỆN NGẮN CỦA TRƯƠNG THỊ THANH HIỀN Tôi đến dự đám tang của Hà Thanh Bình, chủ tịch huyện. Hà Thanh Bình là một người nổi tiếng cứng rắn, thanh liêm. Anh ta chết rất trẻ, khiến ai cũng đồn đãi là anh ta bị siđa. Người ta xầm xì bàn tán, người như vậy chắc không phải bệnh đó đâu. Kẻ bỉu môi, ôi dào, chắc cũng ăn chơi trác táng nên như vậy. Bề ngoài đạo mạo nghiêm trang, nhưng bên trong chứa một ổ vi rút đó. Chẳng phải tay giám đốc công ty xuất nhập khẩu rất bệ vệ phương phi vừa rồi cũng mới chết vì bệnh si đa đó sao. Còn bao nhiêu người như thế chứa quả sầu riêng trong mình nữa nào ai biết được. Chỉ khi nào lăn đùng ra chết thì thiên hạ mới hay. Vợ anh ta, Phạm Kim Thu, đã tự mình đọc điếu văn dù lãnh đạo cơ quan đã có điếu văn mang đến. Sự phá cách này khiến ai cũng chăm chú lắng nghe. Ráo quảnh, không một giọt nước mắt, Kim Thu đã nêu bật những cống hiến của chồng mình cho xã hội. Bất ngờ, Kim Thu hỏi có ai thắc mắc vì sao Hà Thanh Bình chết hay không? Đám đông im phắt. Kim Thu nói, giọng đanh thép, là bệnh Aids đó và chính cô cũng đã bị lây bệnh. Cô đã biến đám tang thành buổi cáo buộc tội lỗi kẻ đã nhẫn tâm giết chết chồng cô một cách dã man như vậy. Ai cũng ngạc nhiên, chồng cô bị bệnh Aids có liên quan gì đến ai chứ? Tôi đứng lặng nhìn người phụ nữ đẹp tựa thiên thần đang nhìn chăm chăm vào đám đông kia. Cô có thấy tôi không? Dường như tôi không phải dự đám tang mà là dự buổi lễ rước Thánh nữ năm xưa. Hồi đó, không biết ai là người đã đề xuất, sao lớp mình không tổ chức một buổi thi hoa hậu nhỉ? Con gái lớp mình người nào cũng đẹp, chọn ra một người để tôn vinh chứ. Bọn con gái mắc cỡ lắc đầu nguầy nguậy. Bọn con trai sốt sắng lo khâu tổ chức. Có đứa đề nghị: “Mình sẽ tổ chức vào hôm cắm trại 26 tháng 3, làm cho các lớp khác phải lé mắt". Thế là
- bọn con trai xúm nhau họp bàn. Lấy giấy màu cắt khâu thành bộ xiêm y rực rỡ và chiếc vương miện cũng bằng giấy màu bạc đính những hạt cườm lấp lánh. Danh hiệu sẽ là gì? Là hoa hậu hay hoa khôi? Có Á hậu, Á khôi hay không? Tôi hùng hồn đề nghị. Thi hoa hậu thường lắm. Mình phải biến cuộc thi bằng lễ rước Thánh nữ. Người đẹp nhất sẽ được chọn làm Thánh nữ, được ngồi kiệu khiêng vòng vòng khắp trường.Cả bọn nhao nhao, ý tưởng này từ đâu ra vậy? Hình như từ một dân tộc nào ở Ấn Độ thì phải. Đó chỉ là cái cớ. Thật ra nó xuất phát từ tận đáy lòng tôi muốn em không chỉ là Thánh nữ trong lòng tôi mà cả trong mắt người khác. Em nhất định sẽ được chọn vì em không chỉ đẹp nhất lớp mà có thể nói không ngoa rằng em đẹp nhất nước Việt Nam này. Em, Phạm Kim Thu, đã được chọn làm Thánh nữ. Cuối cùng, bài điếu văn cũng kết thúc. Cuối cùng, nước mắt em cũng chịu rơi ra. Em nói trong tiếng nghẹn ngào: “ Nhân danh người mắc bệnh thế kỷ, tôi kêu gọi loài người hãy quay mặt lại nhìn chúng tôi. Hãy quay mặt lại nhìn chúng tôi, chứ đừng quay lưng chạy trốn chúng tôi. Hãy nhìn vào nỗi thống khổ của chúng tôi mà tưởng tượng ra đó là nỗi thống khổ của mình vì quá khứ của chúng tôi cũng là các vị, và tương lai của các vị cũng rất có thể là chúng tôi, nếu sai lầm vẫn còn tồn tại trên thế gian này”. Tôi đi theo đến tận nghĩa trang. Khi chiếc quan tài được hạ xuống huyệt, bất thần tôi đổ gục xuống như một cái quỳ lạy. Thực sự là tôi không quỳ lạy. Thực sự là tôi cũng không xúc động đến nổi ngã ngất đi trên đám cỏ. Nhưng tôi vẫn ngã ngất đi. Mọi người xúm xít quanh tôi và nói: “Tội nghiệp! Nó thương bạn nó quá”. Họ dìu tôi vào một chiếc ghế đá gần đó. Mọi sức lực trong tôi tiêu tan. Đã bao lần tôi định nhấc mình lên, nhưng cuối cùng đành chịu nằm bẹp dúm trên chiếc ghế đá này, nhìn mọi người xúm xít lại, nhìn những hòn đất rơi xuống huyệt.Tôi hoa mắt, dường như thấy nắp quan tài bật ra. Hà Thanh Bình lấy tay gạt vải liệm đứng dậy, từ từ đi đến ngồi bên cạnh tôi, đôi mắt lấp lánh, nụ cười rạng rỡ rủ tôi, tụi mình đi lên núi chơi đi. Ồ không, tao không thích lên núi đâu, tao thích xuống sông chơi thôi. Dưới sông có gì? Có thứ này thú vị lắm.
- Hai đứa sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nên có chung một ngày sinh nhật. Đó là ngày cả hai kỉ niệm sinh nhật thứ mười bảy của mình.Sau khi dằn co đứa đòi lên núi đứa xuống sông, cuối cùng nó phải nhượng bộ tôi, dù vẫn còn thắc mắc không biết xuống sông để làm gì. Thì tối nay mày sẽ hiểu.Tối đó, tôi dắt nó xuống ghe. Đó là chiếc ghe như mọi chiếc ghe khác trên đời, nhưng trong đó chỉ có duy nhất một cô gái đang chờ khách. Nó trừng mắt nhìn tôi: “ Mày dám làm chuyện đó sao?”. Tôi ngạc nhiên: “ Bộ mày chưa từng làm sao? Vậy thì hôm nay bắt đầu được rồi đó”. Nó đẩy tôi suýt té xuống sông, phóng vội lên bờ rồi biến mất. Tiếng kèn Tây vang lên làm tôi giật mình. Hình ảnh Hà Thanh Bình biến mất, chỉ thấy cả nghĩa trang xôn xao tiếng khóc.Tôi cũng muốn đến bên nấm mộ mới đắp góp vài giọt nước mắt, nhưng thật sự người không nhấc lên nổi, cả nước mắt cũng không thể nào rơi ra. Thánh nữ Phạm Kim Thu được khiêng trên chiếc kiệu bằng tre, chiếc ngai phủ đầy lá. Em mắc cỡ nhưng đầy vẻ kiêu hãnh. Phu khiêng kiệu là tôi và Hà Thanh Bình. Tôi đi ở đằng trước, nghe đằng sau Hà Thanh Bình thầm thì với Thánh nữ: “ Thu hôm nay đẹp lắm!”. Tôi giận dữ đột ngột đặt kiệu xuống, làm Thánh nữ ngã bổ nhào vào tôi. Vương miện rơi xuống đất, áo quần lấm lem, Thánh nữ thoắt chốc mất hết nét dịu dàng thánh thiện, đứng phắt dậy, trở lại nguyên hình là bí thư đoàn trường đầy uy quyền. Hải làm cái gì vậy? Tôi làm cái gì vậy? Tôi muốn nhổ vào mặt hai đứa những lời rằng, Phạm Kim Thu không là của Định Hải này thì đừng mong là của ai cả. Định Hải là ai? Không là ai cả. Nhưng ba nó rất giàu, nên nó muốn cái gì cũng được. Và nó tin rằng sau này nó muốn cô gái nào làm vợ nó thì nhất định người đó phải là vợ nó, vì trên đời này có ai cưỡng được sức quyến rũ của đồng tiền. Hà Thanh Bình là ai? Là con của một vị cán bộ công an bị kẻ cướp bắn trọng thương phải nghỉ mất sức, ở trong khu tập thể dột nát. Phạm Kim Thu là ai? Là con gái một chủ tiệm vàng giàu có nhất nhì huyện. Ba tôi kể, ngày miền Nam giải phóng, người giàu có trong huyện kẻ ùn ùn ra nước ngoài, người tìm
- cách tẩu tán tài sản, nhưng tiệm vàng bề thế Kim Ngân lại hoàn toàn chẳng thấy động tĩnh gì.Thế rồi đùng một cái ai cũng té ngữa khi biết ông chủ tiệm vàng là người của cách mạng. Tài sản đó là của cách mạng. Bỗng chốc, cả nhà Phạm Kim Thu phải dời ra ở khu tập thể. Cuộc sống hoàn toàn đổi khác, thế mà trong nhà họ ai cũng ngời ngời niềm hạnh phúc. Với một người như vậy, tôi không thể dùng đồng tiền để mua tình cảm. Năm ấy lớp liên hoan chia tay. Cả lớp tụ tập ở bờ sông, đốt lửa chơi đến khuya. Ai cũng bịn rịn không muốn về nhà. Như thường lệ, Thánh nữ lại ngồi bên cạnh Thanh Bình. Họ nói cái gì tôi không nghe rõ, nhưng vẻ mặt sáng ngời rạng rỡ của Thánh nữ làm tôi đau tức. Tôi có yêu Thánh nữ không? Rất yêu. Cái tình yêu đó không thể nguôi ngoai với đủ phương cách kể cả đàn đúm bạn bè chơi bời. Sao thứ tình cảm đó lại có trong tôi, kẻ vốn chẳng tin vào cái gọi là tiếng nói của trái tim? Bất thần, một đứa nào đó lôi từ trong túi xách của Thanh Bình ra một gói nhỏ. “Ôi, trời ơi, chúng mày ơi, cái gì đây?”. Rồi như vô tình, nó làm rơi vãi trên nền đất những miếng nhỏ mà bọn con trai ồ lên, bọn con gái thì ngoảnh mặt chỗ khác. Đó là bao cao su tôi đã lén bỏ vào sáng nay. Còn cái thằng đồng phạm đã được tôi bao biện ăn uống suốt một thời gian dài. Tôi không biết ai đã đưa tôi về từ đám tang. Nhiều ngày sau đó tôi không đến cơ quan. Tôi không còn đủ sức để tạo cho mình một vẻ uy nghi đường bệ như mọi ngày. Tôi nằm vùi trong phòng. Người duy nhất tôi gặp là đứa giúp việc khờ khệch bảo Đông đi Tây. Một buổi chiều, vợ tôi vào phòng quẳng vào mặt tôi tờ báo. “Này, Thánh nữ của anh bắt đầu tuyên chiến rồi đấy”. Tôi run rẩy cầm tờ báo. Trên trang đầu, một tít dài: “Bà chủ tịch kiện người”. Ba tôi ngạc nhiên thấy tôi không còn lông bông chơi bời nữa mà khăn gói lên Thánh phố để luyện thi, lại thi vào trường Đại học bách khoa nữa chứ. Ông nào biết, động lực duy nhất là Thánh nữ. Thánh nữ đã không thèm nhìn mặt Thanh Bình. Tôi phải trở thành một thằng đàng hoàng hơn cái thằng tôi khi trước chứ. Điều đó đối với tôi không hề khó. Có lẽ do tôi thừa hưởng từ gen của ba tôi. Ba tôi như con tắc kè, hô biến một cái là từ xanh
- sang đỏ. Ông cực kỳ thông minh, là người ưu thời mẫn thế, thời nào ông sống cũng được. Tôi cũng là người cực kỳ thông minh. Dần dần, Thánh nữ tin rằng điều tốt đẹp trong con người ai cũng có đã vụt sáng trong tôi. Chính tôi cũng ngạc nhiên với chính mình. Tôi đọc ngốn ngấu sách để có thể đàm luận cùng Thánh nữ. Và tôi đã thật sự vui, thật sự hạnh phúc khi nụ cười đã trở lại trên môi Thánh nữ. Tôi nhìn vào gương, thấy một thằng nào khác đang nhìn tôi, một thằng sinh viên đứng đắn đàng hoàng rạng ngời hạnh phúc. Có lẽ đó là niềm hạnh phúc thánh thiện nhất mà tôi có được đến nỗi sau này tôi làm bất cứ việc gì cũng là vì mong mỏi tìm lại phút giây hạnh phúc ấy. Nhưng mãi mãi không bao giờ có được. Ngày lễ đính hôn của tôi và Thánh nữ, Thanh Bình đến dự, uống say bí tỉ, ánh mắt pha lẫn nỗi buồn, nỗi giận, hay gì gì nữa mà tôi không phân tích nổi. Vài tháng sau đó, tôi cũng nhận được ánh mắt y như thế khi Thánh nữ quẳng vào mặt tôi sính lễ đính hôn: - Hải hãy đi cưới người nào khác, người nào cần những thứ này. Còn tôi không cần những thứ ăn cắp. - Thiên hạ đều ăn cắp cả - Tôi gào lên. Tôi lôi cô vô căn nhà đang xây dở dang – Vì cô, tôi phải làm tất cả. Tôi muốn cô ăn sung mặc sướng, muốn cô làm bà hoàng. - Tôi không muốn làm bà hoàng khi người khác thành ăn mày. Tôi không muốn sống nhà cao khi người khác phải ngủ ngoài đường. Anh ra mà xem cái khu qui hoạch của các anh, cái khu chung cư dành cho dân nghèo phần lớn đã rơi vào tay ai, còn chính bản thân những người nông dân bị lấy đất đã cù bơ cù bất ngoài đường. Lời Thánh nữ nói không phải là nghĩa bóng, mà là nghĩa đen thật sự, rằng ven đường quốc lộ, hàng mấy chục hộ dân căn bạt sống cù bơ cù bất thật dù mới đây họ còn có nhà có ruộng. Nhưng tôi để ý đến họ làm gì. Tôi còn mải tính xem công trình tới tôi phải vòi nhà thầu chi cho tôi bao nhiêu nữa mới đủ tiền xây xong căn nhà kia – lâu đài dành cho Thánh nữ của tôi. Nhưng lâu đài đó sau này có bà chủ khác. Thánh nữ sau khi quẳng nhẫn cưới vào mặt tôi, đã không trở lại, dù để đàm phán. Chỉ có hai bên cha mẹ ồn ào ầm ĩ rốt cuộc vẫn không hiểu vì lẽ gì.
- Bên cạnh tôi vẫn chỉ là cô giúp việc ngơ ngơ ngác ngác. Vợ tôi đã ra đi, sau khi buông vào mặt tôi câu tàn nhẫn : - Tôi để lại ông căn nhà này. Khi nào không đủ tiền vô thuốc nữa thì bán. Mà chắc gì ông còn sống đến lúc xài hết căn nhà này. Ông coi thằng Bình đó, cầm cự cũng chỉ được vài năm. Ông đừng bảo tôi vô tình vô nghĩa. Tôi cũng đã chịu đựng ông bao năm nay rồi. Căn phòng tối om. Tôi bật tivi lên xem. Thánh nữ? Mấy ngày nay Thánh nữ là nhân vật chính trong chương trình tivi. Một bà vợ của nguyên chủ tịch đã chết kiên trì đeo đuổi một vụ án để chứng minh rằng chồng mình không phải tự sát. Một nữ anh hùng của tổ chức phòng chống Aids. Hôm qua, đích thân chủ tịch tỉnh đã bắt tay cô, bày tỏ lòng ngưỡng mộ đối với người mang bệnh thế kỷ mà vẫn xông xáo trong chương trình “Vì ngày mai tươi sáng”. “Vì ngày mai tươi sáng” – Tôi cay cú gào lên trong bóng tối. Tươi sáng cái con mẹ gì khi tất cả rồi sẽ chết hết – Lần lượt chết hết. Anh hùng cái con mẹ gì khi người nữ anh hùng đó vừa mới đưa tôi ra tòa, quyết tâm đưa tôi đến cái chết, dù tôi không bị pháp luật kết tội chết thì con cầu gai cũng giết chết tôi thôi. Con cầu gai ấy xuất hiện trên thế giới này để trừng trị tội lỗi con người. Hóa ra ai cũng có tội hết ư, kể cả Hà Thanh Bình, kể cả Thánh nữ? Ha, ha, ha, ha… Cái vẻ mặt của Hà Thanh Bình nghệch ra đáng thương làm sao khi từ động Hoa Tiên đi ra, dù hôm ấy hắn cũng chưa lường hết mức độ thảm khốc của một lần lỡ dại đó. Cuối cùng tôi cũng lôi được hắn vào nơi ấy khi đã say khướt. Ôi, trời! Anh ta đau đớn, anh ta hối hận, anh ta căm giận bản thân mình. Một lần nhúng chàm đủ nhấn chìm cả quá khứ sáng trong và một tương lai tươi sáng đầy kiêu hãnh. Thế là từ đó, để không làm người vợ yêu quý sáng trong tựa như mặt trời mặt trăng, người được mệnh danh là Thánh nữ của anh ta thất vọng và để không làm hình ảnh một vị chủ tịch huyện trẻ, năng nổ, liêm chính, đường hoàng của anh ta lu mờ, anh ta phải chịu sự sai khiến của tôi, một thằng bạn thân không ra thân, sơ không ra sơ, một trưởng ban dự án mà anh ta phải bổ nhiệm trong miễn cưỡng.
- Đêm có màu gì? Từ rất lâu rồi tôi mới biết đêm có màu đen chứ không phải là màu của những ánh đèn neon hồng. Tất cả đều có màu đen khi những gì vốn nằm trong bóng tối được đưa ra ánh sáng. Gương mặt của Kim Thu không còn thánh thiện như một Thánh nữ nữa ở phiên tòa phúc thẩm cuối cùng. Nàng không phải là vị anh hùng trong cuộc chiến chống lại căn bệnh thế kỷ nữa mà là anh hùng trong phiên tòa tốn nhiều giấy mực nhất trong nhiều năm qua. Sau phiên tòa mà án tuyên chung thân dành cho tôi lại là cuộc tranh luận thiên về ý nghĩa nhân văn. Mới đây thiên hạ còn căm phẫn đòi tử hình tôi, cái thằng bạn vô liêm cố tình gieo bệnh cho bạn của mình còn rắp tăm giết bạn, một Đảng viên Cộng Sản thấm nhuần lý tưởng cộng sản mà chỉ muốn tư hữu riêng mình, bòn rút của công, vậy mà ra khỏi phiên tòa, cũng những thiên hạ đó chắc miệng: “Ôi chao, hắn cũng sắp chết rồi, giam cầm hắn làm chi. Ở ngoài hắn cũng chết. Vô tù hắn cũng chết”. Ở đâu tôi cũng sẽ chết. Thánh nữ cũng biết điều đó. Thế mà cô đã đeo đuổi đến cùng phiên tòa, tự mình xông xáo đi tìm bằng chứng, ra tòa với vẻ căm phẫn của cả nhân dân, dõng dạc phát biểu những lời cáo buộc có sức nặng ngàn cân, dù bị cáo là tôi hay nguyên cáo là cô, đều không đứng nổi suốt phiên tòa. Cuối cùng cả hai đều ngã quỵ trên sàn gạch. Cả hai đều ngã. Nhưng Thánh nữ đã thắng . Tôi vẫn còn đủ sức biết rằng bản án đó sẽ không bao giờ thực hiện.Tôi được đưa thẳng đến bệnh viện, nơi tôi đã được theo dõi và điều trị bao năm nay, nhưng kể từ bây giờ tôi được điều trị với tư cách phạm nhân. Tôi chỉ có hai nơi để đến: một đến địa ngục, một về trại giam. Tôi không bận tâm đến điều đó nữa, chỉ ngạc nhiên sao xung quanh mình tối om thế này. Trên trái đất có đến mấy tỷ con người thế mà giờ này bên cạnh tôi không có đến một người để đút cho tôi muỗng nước. Tôi khát quá! Tôi khát quá! Sao tôi lại thèm một giọt nước đến thế. Từ lâu rồi tôi đã không biết vị ngọt của nước, chỉ biết vị cay xé cổ của rượu mạnh, vị bia. Tôi nằm bẹt dúm trên giường, cảm giác những cái xương ống tay, xương cẳng chân lỏng khỏng liu khiu của mình đang va xuống vạt giường, khua lên lộp cộp. Không còn ánh sáng chói chang, chỉ có bóng đêm ngự trị. Đâu đó vẳng lên tiếng thét tuyệt vọng ghê rợn của một bệnh nhân nào đó. Tiếng thét đó tôi đã từng nghe từ Hà Thanh Bình. Anh ta tuyệt vọng không phải vì căn bệnh trầm kha mà vì một phút giây lỡ
- lầm, anh ta đã trượt dài trên con đường sa đọa, biến chất, tham nhũng. Tiếng thét vang lên từ sân thượng nhà anh ta. Nhưng sau tiếng thét ấy, anh ta bình tĩnh trở lại. Sự bình tĩnh kia còn đáng sợ hơn những tháng năm điên loạn, lúc nào tinh thần cũng bị kích động vì phải chịu sự sai khiến của tôi. Anh ta quay lưng ra đường. Sân thượng nhà anh ta không có lan can, chỉ có một bồn hoa dài cao chừng hai viên gạch. Anh ta chỉ vào mặt tôi, ánh mắt tĩnh táo đến không ngờ: - Tội ác không chỉ do những kẻ ác gây ra, mà còn do sự khiếp nhược của người lương thiện. Từ nay, tao không sợ mày nữa. Trước sau gì tao cũng chết. Tao muốn trước khi chết, tội ác phải được phơi bày ra ánh sáng. Tao muốn cứu chuộc. Tao muốn chính mày cũng sẽ chết cùng tao. Mày chọn đi, mày tự thú hay là tao tố giác. Dù tao tố giác hay mày tự thú, thì tội của hai đứa cũng ngang bằng nhau. Tao muốn nhường mày một việc thiện này. Ôi trời ơi! Đây lại là một việc thiện ư ? Trước sau gì hắn vẫn là thằng ngốc, y hệt Thánh nữ vậy. Xẻo một miếng đất mênh mông của Việt Nam, lấy đi vài mét khối cát của hàng vạn công trình có gì gọi là tội lỗi. Dù mang trong mình căn bệnh thế kỷ, tôi vẫn không muốn chết, càng không muốn chết trong tù hay một cái bằng của viên đạn ân huệ. Tôi vẫn còn rất nhiều tiền để mua thuốc, những liều thuốc đắt đỏ có thể kéo dài mạng sống của tôi dăm mười năm nữa. Hơn nữa, chẳng lẽ bao hao tâm tổn trí của tôi bao năm qua lại tiêu tan chỉ vì cơn hối hận sai lầm của hắn. Không! Không! Không!... Tôi gào lên tiếng không như thế khi tiến về phía hắn. Không! Không! Không!... Tôi vẫn gào lên như thế khi bàn tay mình chạm vào ngực hắn. Không! Không! Không!... Tôi vẫn gào lên như thế khi tay tôi nắm lấy ngực áo hắn, xé toạt một mảng to trước khi hắn rơi xuống lòng đường. Miếng vải đó là bằng chứng vô tội của tôi, rằng tôi đã cố sức níu thằng bạn đang muốn tự vẫn của tôi. Thế mà, tôi vẫn thua trước tòa, một phiên tòa kéo dài đến năm năm với mấy lần điều tra lại, đủ thời gian cho bệnh quật ngã cả tôi và Thánh nữ, đủ thời gian đám vợ con hám tiền của tôi đã cuỗm hết tài sản ra đi. Khát! Khát! Khát! Tôi gào lên trong bóng tối. Tôi tưởng tiếng gào thét đó có thể vang đến tám hướng mười phương, nhưng hóa ra nó chỉ vọng lại yếu ớt mơ hồ bên tai tôi. Một
- bàn tay mềm mại đỡ đầu tôi dậy. Một dòng suối mát dịu, ngọt ngào chảy vào cổ họng tôi. Tôi uống lấy uống để như đứa bé mới sinh ra được mút dòng sữa đầu đời. Nước sao ngọt thế! Cơ hồ như cả đời tôi chưa từng uống nước và càng chưa từng được biết nước lại trong lành, lại ngọt lịm đến thế. Mẹ ư? Mẹ đã chết lâu rồi mà? Tôi từ từ mở mắt ra. Kề sát bên tôi là gương mặt dịu hiền của Thánh nữ. Gương mặt ấy tôi đã từng gặp trong buổi lễ rước Thánh nữ năm xưa, sáng trong, dịu hiền và phúc hậu. Gương mặt ấy tôi đã gặp nhiều lần trên tivi, trong những phóng sự về một nữ đồng đẳng viên đến chăm sóc, an ủi, chia sẻ những người cùng cảnh ngộ. Gương mặt ấy hoàn toàn đối lập với gương mặt ngùn ngụt oán giận, căm hờn của một nữ công dân ở phiên tòa. Sao vậy? Sao một người lại có đến hai gương mặt? Dường như đọc được sự ngạc nhiên trong mắt tôi, Thánh nữ từ từ đứng dậy, nhìn tôi như Đức Mẹ nhìn xuống đứa con đau khổ của mình. Ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ rọi vào sau lưng Thánh nữ, tạo nên một vầng sáng dù không rực rỡ nhưng cũng đủ lung linh như vương miện chúng tôi làm cho Thánh nữ năm xưa. Thánh nữ gầy, tay, cổ, vai khẳng khiu, má hóp vào. Vẻ đẹp năm xưa hoàn toàn biến mất. Nhưng giọng nói lại cực kỳ dịu dàng. - Tôi, một đồng đẳng viên của hội “Vì ngày mai tươi sáng” đến để giúp đỡ anh đây. Anh có cần gì không? - Vì sao? – Tôi thều thào – Đằng nào tôi cũng chết. Cô còn đưa tôi vào tù làm gì ? - Tội ác phải được đưa ra ánh sáng. Cái chết không như nhau đâu, khác nhau nhiều lắm chứ. Có người sống lương thiện cả đời chỉ để được chết nhẹ nhàng. Anh có muốn uống nước nữa không? Ai đã cho tôi uống giọt nước đầu tiên khi tôi mới chào đời? Giọt nước ấy chắc cũng ngon ngọt như của Thánh nữ đang đút cho tôi.
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Một thoáng tình cờ - Truyện ngắn của Phan Trang Hy
2 p | 113 | 14
-
truyện ngắn Tiếng Hát Người Tín Nữ Ni Sư
10 p | 86 | 8
-
Khi sếp nữ mắc bẫy “hạ bệ”
5 p | 64 | 5
-
Nữ tỳ và dê đực
4 p | 57 | 5
-
Mùa Hè Có Nụ
13 p | 63 | 4
-
Nụ Hôn Đầu Tiên Trong Đời
4 p | 85 | 4
-
Ngày Vui Đã Tắt
4 p | 50 | 4
-
Tìm Thánh Tăng
2 p | 55 | 4
-
Vườn Trinh Nữ
6 p | 57 | 4
-
Truyện ngắn Đông chí
7 p | 53 | 3
-
Nụ Hôn Ngược Chiều Thời Gian
4 p | 74 | 3
-
Một thoáng tình cờ
2 p | 55 | 3
-
Truyện ngắn Cảm ơn anh, chàng trai có nụ cười Hà Nội ...!!!
20 p | 57 | 2
-
Truyện ngắn Ba Mươi Năm Ấy
8 p | 54 | 2
-
Chuyện tình của nữ sinh kế toán và chàng trai bại liệt
6 p | 68 | 2
-
Nụ Hôn Khắc Trên Mặt Bàn Cũ
4 p | 48 | 2
-
Mùa Hè Có Nụ
9 p | 52 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn