Tướng Tướng NAVARRE Với<br />
Trận Điện Biên Phủ<br />
Jean Pouget<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Mục lục<br />
Chương 1<br />
Chương 2<br />
Chương 3<br />
Chương 4<br />
Chương 5<br />
Chương 6<br />
Chương 7<br />
Chương 8<br />
Chương 9<br />
Chương 10 (Đoạn kết)<br />
<br />
Jean Pouget<br />
Tướng NAVARRE Với Trận Điện Biên Phủ<br />
<br />
Chương 1<br />
Nguyên bản tiếng Pháp “Nous étions à Dien Bien Phu”,<br />
Nhà xuất bản Presses de la Cité<br />
Buổi vỡ lòng<br />
Ngày 11 tháng 5 năm 1953, tôi đang đóng quân ở Tây Đức thì nhận được<br />
công điện: “Pouget được làm sĩ quan tùy tùng của Tổng chỉ huy Đông<br />
Dương”<br />
Từ đó trở đi, tôi được theo tướng Navarre trong các chuyến đi công tác liên<br />
tục tại Đông Dương. Tôi được ngồi ngay bên cạnh tướng quân trên máy bay<br />
và trong xe ô tô. Trong phòng họp báo cáo tình hình chiến sự có một chiếc<br />
ghế dành riêng cho tôi, đặt sát cửa ra vào. Cánh cửa được khép kín ngay sau<br />
lưng tôi bên ngoài có treo biển “Họp bàn chiến sự. Tuyệt mật”.<br />
Trong những buổi chiêu đãi chính thức, tôi được báo trước một chỗ ngồi.<br />
Nhiều khi vô tình tôi được nghe những lời tướng Navarre bộc lộ từ đáy lòng.<br />
Tôi được cất giữ những hồ sơ mật ngoài bìa ghi rõ “tuyệt đối dành riêng cho<br />
Genechef” (tức tổng tư lệnh, viết tắt).<br />
Tại Sài Gòn, tôi sống ngay trong cơ quan Tổng chỉ huy của tướng Navarre.<br />
Bàn giấy của tôi trấn ngay phía cửa ra vào. Tướng Navarre cùng ăn cơm với<br />
tôi trên một chiếc bàn, giáp mặt nhau.<br />
Giữa đám đông nhân viên các cục, các ban, tôi là người gần gũi tướng quân<br />
nhất, có thể nhận xét vị tổng chỉ huy khi ông ngồi lặng lẽ một mình. Tôi<br />
cũng là người được chứng kiến một cách bất lực và thầm lặng tất cả những<br />
nỗ lực của tướng quân trong công tác miệt mài. Tôi đã theo dõi trên khuôn<br />
mặt Đại tướng một khuôn mặt hoàn toàn bộc lộ không cần che đậy trước mắt<br />
tôi tất cả cuộc đẩu tranh riêng tư chống lại sự hoài nghi và lo lắng, mà khi<br />
đứng trước mặt công chúng ông đã phải che giấu dưới nụ cười làm ra vẻ tin<br />
<br />
tưởng và những câu chù lạc quan trong những bản thông báo do ông soạn<br />
thảo.<br />
Chúng tôi rời Paris đi Tokyo trong cuộc hành trình tới Viễn Đông trên chiếc<br />
máy bay mang tên Constellation vào hồi 22 giờ 30 phút cất cánh từ sân bay<br />
Orly. Chuyến bay chở rất ít hành khách và chỉ có hai người đáp xuống Sài<br />
Gòn là tướng Henri Navarre và viên sĩ quan tùy tùng là tôi.<br />
Tướng Henri Navarre mới chỉ được biết tin được bổ nhiệm làm Tổng chỉ huy<br />
quân đội Pháp ở Đông Dương được chín ngày. Trong suốt một tuần, ông<br />
phải bù đầu rối bận vì những cuộc thăm hỏi tìm hiểu tình hình, nghe những<br />
lời khuyên do chính tướng quân yêu cầu hoặc bắt buộc phải nghe. Chỉ tới lúc<br />
trên máy bay, tướng quân mới được rảnh rang thoát khỏi những cuộc đón<br />
tiếp bạn bè, những người đến cầu cạnh và nhũng cú điện thoại thăm hỏi.<br />
Trong máy bay tướng quân ngồi trầm lặng, đầu ngoẹo về một phía, hai ngón<br />
của bàn tay phai chống vào má, một động tác quen thuộc giúp ông tập trung<br />
tư tưởng.<br />
Bất chợt cô chiêu đãi viên bằng một giọng ngọt ngào báo tin máy bay đang<br />
vượt qua đỉnh Núi Trắng. Lúc đó, tướng quân mới chợt bừng tỉnh cơn suy<br />
nghĩ. Ông bắt đầu nói chuyện với tôi, nhưng vẫn cứ như nói một mình.<br />
- Số mình thật lắm chuyện bất ngờ. Từ ngày tốt nghiệp trường Cao đẳng<br />
quân sự Saint Cyr, sự nghiệp của mình toàn hướng về các chiến trường Đức<br />
và châu Âu. Đúng là mình cũng có tham gia các chiến dịch ở Syrie và Ma<br />
rốc, nhưng chủ yếu vẫn là ở Alsace và ở Đức. Làm đủ mọi việc: quân báo,<br />
tham mưu rồi chánh văn phòng lực lượng Pháp chiếm đóng Tây Đức. Mình<br />
đã tưởng sẽ yên vị giữ mãi chức Tổng tham mưu trưởng lục quân khối<br />
NATO khu vực Trung Âu.<br />
Thế mà đùng một cái lại được chọn làm Tổng chỉ huy ở Viễn Đông. Quả là<br />
không tưởng tượng nổi.<br />
Mình đang được các đồng minh ở châu Âu hiểu rõ và tín nhiệm. Mình cũng<br />
đang say mê làn sương mù sông Rhin, cái giá băng vùng châu thổ miền Bắc,<br />
vẻ nên thơ của khu rừng Đen trên đất Đức… Thế mà nay lại phải cầm quân<br />
<br />