intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

vị khách không mời: phần 2

Chia sẻ: Nguyễn Thị Hiền Phúc | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:48

50
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

phần 2 , câu chuyệt bắt đầu từ "không khí im ắng một cách khó chịu sau khi mấy người cảnh sát cùng jan đi ra ngoài. cuối cùng starkwedder cũng nói, “À, có lẽ tôi nên chạy ra xem người ta đã kéo xe của tôi ra khỏi cái rãnh chưa..." mời các bạn cùng tham khảo chi tiết nội dung tài liệu.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: vị khách không mời: phần 2

11<br /> Không khí im ắng một cách khó chịu sau khi mấy người cảnh sát cùng Jan đi<br /> ra ngoài. Cuối cùng Starkwedder cũng nói, “À, có lẽ tôi nên chạy ra xem người<br /> ta đã kéo xe của tôi ra khỏi cái rãnh chưa. Trên đường đến đây lúc nãy tôi<br /> không đi qua đó.”<br /> Laura giải thích, “Không qua đâu, hai đường là hai đầu nhà.”<br /> “Ra vậy,” Starkwedder vừa đáp vừa đi qua chỗ cửa ra vườn, rồi quay người<br /> lại. “Ban ngày mọi thứ trông khác quá.” Ông ta bước ra ngoài hành lang.<br /> Lập tức Laura và Julian Farrar quay ra với nhau. Laura thốt lên, “Julian.<br /> Cái bật lửa. Em bảo với người ta đó là của em.”<br /> “Em nói thế ư? Với thanh tra à?” Farrar hỏi lại.<br /> “Không, với ông ta.”<br /> “Với… với người đó…” Farrar định nói tiếp thì phải ngưng vì nhận thấy<br /> Starkwedder đang bước lại trên hành lang bên ngoài cửa. “Laura…”<br /> “Cẩn thận,” Laura nói, chân bước tới cửa sổ nhỏ, nhìn ra ngoài. “Kẻo ông ta<br /> nghe thấy đó.”<br /> “Ông ta là ai?” Farrar hỏi, “Em có quen không?”<br /> Laura đã bước trở lại giữa phòng. “Không, không quen. Ông ta… xe ông ta<br /> bị trục trặc nên tối qua vào đây nhờ. Ngay sau khi…”<br /> Julian Farrar vuốt nhẹ tay Laura đang đặt trên thành ghế. “Không sao đâu,<br /> Laura. Em biết là tôi sẽ làm hết sức.”<br /> “Julian… dấu tay,” Laura tỏ vẻ e ngại.<br /> “Dấu tay nào?”<br /> “Trên bàn ấy. Trên cái bàn kia, trên cả cửa kính. Có phải là của ông<br /> không?”<br /> Farrar rụt tay lại, ra dấu là Starkwedder lại đang ở ngoài hành lang rồi.<br /> Laura lùi lại, cũng chẳng buồn nhìn ra cửa sổ kiểm chứng, nói khá to, “Ông<br /> thật là tốt, Julian, tôi nghĩ ông sẽ giúp cho gia đình được nhiều lắm.”<br /> Starkwedder vẫn đều bước bên ngoài hành lang, nhưng khi ông ta vừa<br /> <br /> khuất bóng thì Laura liền quay lại đối diện với Julian Farrar. “Dấu tay đó có<br /> phải của ông không, Julian. Nghĩ cho kỹ.”<br /> Farrar đắn đo một lúc rồi nói, “Trên bàn, phải rồi, có thể đấy.”<br /> “Chúa tôi ơi,” Laura nói như khóc. “Chúng ta phải làm gì đây?”<br /> Starkwedder lúc này đã lại đến gần cửa rồi. Laura rít một hơi thuốc thật<br /> dài. “Cảnh sát cho rằng vụ này là do một gã tên là MacGregor…” Laura nói với<br /> Julian, mắt đầy vẻ tuyệt vọng, nhưng vẫn dừng lại một chút cho ông ta có<br /> thời gian suy nghĩ.<br /> “Thế thì tốt rồi,” ông ta đáp. “Có thể họ sẽ vẫn tiếp tục theo hướng đó.”<br /> “Nhưng nếu như…” Laura e dè.<br /> Farrar ngắt lời, “Tôi phải đi rồi. Có hẹn công việc.” Nói xong ông ta đứng<br /> lên ngay. “Không có gì đáng lo đâu, Laura.” Lời nói đi kèm mấy cái vỗ nhẹ lên<br /> vai. “Đừng căng thẳng nhé. Tôi thấy em sẽ lại ổn thôi mà.”<br /> Vẻ mặt Laura lúc này là sự pha trộn giữa băn khoăn và tuyệt vọng, nhưng<br /> rõ là Farrar không để ý đến điều đó nên đã bước ra cửa thông ra vườn. Lúc<br /> ông ta mở cửa thì cũng là lúc Starkwedder bước đến với ý định rõ ràng là đi<br /> vào phòng. Farrar liền lịch sự bước sang một bên, tránh va chạm.<br /> “Ông về đó à?” Starwedder hỏi.<br /> “Ừ,” Farrar nói, “mấy hôm nay bận quá. Một tuần nữa là bầu cử rồi.”<br /> “Thế à,” Starkwedder nói. “Thứ lỗi cho tôi không biết, nhưng ông bên nào<br /> nhỉ?”<br /> “Tôi bên đảng Tự do,” Farrar nói, có vẻ như hơi bực bội.<br /> “Ồ, vẫn còn hoạt động cơ à?” Starkwedder hỏi, mặt rạng rỡ.<br /> Julian Farrar hít một hơi thật sâu, rồi bước ra không buồn nói thêm câu<br /> nào, tiện tay đóng cửa hơi mạnh. Starkwedder lúc này nhìn Laura giận dữ ra<br /> mặt, “Tôi thấy rồi,” ông ta cao giọng. “Ít nhất là tôi cũng bắt đầu hiểu ra rồi.”<br /> “Ông nói vậy là sao?” Laura hỏi.<br /> “Bồ của bà đó à?” Ông ta lại gần hơn. “Nói thẳng ra đi.”<br /> “Ông đã nói thế thì tôi cũng chẳng giấu,” Laura vênh mặt lên. “Phải thì sao<br /> nào!”<br /> Starkwedder nhìn Laura một lúc mới nói, giọng vẫn bực tức, “Có mấy điều<br /> về tối hôm qua mà bà không nói cho tôi, đúng không? Thế nên bà mới vội<br /> <br /> giật lấy cái bật lửa rồi bảo là của bà.” Bước vài bước trong phòng, rồi ông ta lại<br /> tới đối diện với Laura, “Chuyện giữa hai vị đã được bao lâu rồi?”<br /> “Cũng một thời gian rồi,” Laura nói như thì thầm.<br /> “Thế mà bà không có ý định bỏ Warwick mà đi hay sao?”<br /> “Không,” Laura đáp. “Còn sự nghiệp của Julian nữa. Chuyện đó sẽ hủy hoại<br /> địa vị chính trị của ông ấy.”<br /> Starkwedder khó chịu ngồi xuống một đầu ghế sofa. “Thời nay thì chắc<br /> không đâu. Mấy ông đó thì ông nào chả có bồ bịch chứ.”<br /> “Trường hợp này lại là cá biệt,” Laura cố giải thích. “Ông ấy là bạn của<br /> Richard, mà Richard lại tàn phế…”<br /> “À, phải rồi. Như thế rõ là không đẹp mặt chút nào trước công chúng,”<br /> Starkwedder mỉa mai.<br /> Laura đến bên sofa, đứng nhìn Starkwedder nói lạnh lùng, “Ông cho rằng<br /> tôi phải nói chuyện này với ông tối hôm qua ư?”<br /> Starkwedder tránh ánh mắt của bà ta. “Bà không có nghĩa vụ nói điều đó.”<br /> Laura có vẻ cũng dịu lại, “Tôi thấy chuyện đó không liên quan gì… Ý tôi là<br /> tôi chỉ nghĩ đến việc tôi đã bắn Richard mà thôi.”<br /> Thấy mình lại khiến bà ta xúc động, Starkwedder nói lầm bầm, “Phải rồi,<br /> phải rồi.” Một lúc sau ông ta nói tiếp, “Lúc đó tôi cũng chẳng nghĩ được việc gì<br /> khác.” Ngừng lại một lúc, ông ta quan sát Laura. “Bà có muốn làm một thí<br /> nghiệm nhỏ không? Tối hôm qua bà đứng ở đâu bắn Richard?”<br /> “Tôi đứng đâu ư?” Laura nhớ lại, có vẻ băn khoăn lắm.<br /> “Đúng tôi hỏi thế.”<br /> Sau một thoáng suy nghĩ, Laura đáp, “À, đằng kia.” Bà ta hất đầu đại khái<br /> về phía cửa trông ra vườn.<br /> “Bà ra chỗ bà đứng lúc đó xem nào,” Starkwedder chỉ đạo.<br /> Laura đứng lên, bước đi đầy lo lắng. “Tôi… tôi cũng không nhớ rõ. Đừng ép<br /> tôi nhớ lại.” Giọng bà ta đầy sợ hãi. “Lúc đó tôi quá bực tức… tôi…”<br /> Starkwedder ngắt lời. “Chồng bà có nói gì đó với bà,” ông ta gợi ý, “một điều<br /> gì đó khiến bà chộp lấy khẩu súng.” Nói rồi Starkwedder đứng lên, đi tới bên<br /> cái bàn cạnh ghế bành, lấy ra một điếu thuốc. “Bà diễn lại xem nào,” ông ta<br /> nói tiếp. “Cái bàn đó, khẩu súng ở đó.” Ông ta lấy điếu thuốc của Laura, dụi<br /> <br /> vào gạt tàn. “Hai người đang cãi nhau, bà chộp khẩu súng… chộp lấy đi.”<br /> “Tôi không muốn,” Laura khóc.<br /> “Đừng vờ vịt thế,” Starkwedder gầm gừ. “Súng không có đạn đâu. Bà cầm<br /> lên đi. Cầm lên.”<br /> Laura lưỡng lự rồi cầm khẩu súng.<br /> “Bà đã chộp khẩu súng,” ông ta nhắc lại, “chứ đâu có len lén nhặt nó lên<br /> như thế. Bà chộp súng rồi bắn ông ta. Bà làm lại cho tôi xem.”<br /> Súng trong tay, Laura gượng gạo lùi lại, “Tôi… tôi…”<br /> “Diễn lại đi nào,” Starkwedder nạt.<br /> Laura cố ra vẻ ngắm bắn. “Nhanh lên, bắn đi.” Ông ta vẫn quát, “Làm gì có<br /> đạn đâu.”<br /> Thấy Laura vẫn ngập ngừng, ông ta liền giật khẩu súng khỏi tay bà ta, vẻ<br /> đắc thắng. “Tôi nghĩ không sai. Đời bà chưa bắn súng lần nào cả. Bà không<br /> biết cách dùng súng.” Nhìn khẩu súng, ông ta nói tiếp, “Bà còn không biết là<br /> phải mở chốt an toàn ra nữa.”<br /> Đặt khẩu súng lên ghế đẩu, ông ta bước lại ghế sofa, đối diện với Laura, rồi<br /> nói nhẹ nhàng sau một hồi yên lặng, “Bà không bắn chồng.”<br /> “Tôi bắn,” Laura đáp khăng khăng.<br /> “Ồ, không đâu,” Starkwedder nhắc lại.<br /> Laura phát hoảng, hỏi, “Không bắn thì tôi nhận là bắn làm gì?”<br /> Starkwedder hít thật sau rồi thở ra từ từ, bước vòng quanh ghế sofa, sau<br /> đó thả người lên ghế. “Câu trả lời, đối với tôi, là rất rõ ràng. Đó là bởi vì chính<br /> Julian Farrar đã bắn chồng bà.”<br /> “Không phải,” Laura nói như quát.<br /> “Đúng chứ.”<br /> “Không phải,” bà ta nhắc lại.<br /> “Tôi nói là đúng mà.”<br /> “Nếu là Julian thì việc gì tôi lại nhận là tôi bắn hả?” Laura hỏi.<br /> Starkwedder đứng lên nhìn thẳng vào mắt bà ta. “Bở vì, bởi vì bà đã tính<br /> rằng… bà đã tính đúng rằng tôi sẽ che chở cho bà. Phải rồi, chuyện đó bà đã<br /> tính rất đúng.”<br /> <br /> Ông ta lại thả mình xuống ghế, nói tiếp, “Quả là bà đã chơi tôi một vố thật<br /> là đẹp. Nhưng tôi buông, bà đã nghe chưa? Tôi buông. Tội gì mà tôi phải dối<br /> này dối kia để hứng đạn hộ thiếu tá Julian Farrar chứ.”<br /> Laura không đáp, chỉ ngồi im. Một lúc sau bà ta cười và bình tĩnh đi đến<br /> bên ghế bành, cầm lấy điếu thuốc, xoay người nhìn Starkwedder rồi nói,<br /> “Phải rồi, ông sẽ phải đi tiếp cùng tôi. Ông không rút ra được bây giờ đâu. Ông<br /> đã khai với cảnh sát rồi, không rút lời lại được.”<br /> “Cái gì hả?” Starkwedder há mồm.<br /> Laura ngồi xuống ghế bành. “Cho dù ông biết được điều gì hay nghĩ là ông<br /> biết được điều gì,” bà ta giải thích, “thì ông vẫn phải bám theo lời đã khai.<br /> Ông đã là tòng phạm - chính ông nói thế.” Bà ta rít thuốc.<br /> Starkwedder đứng dậy, nhìn bà ta, rồi thốt lên thất vọng. “Xong rồi. Đồ quỷ<br /> cái!” Ông ta trừng mắt nhìn Laura rồi không nói thêm lời nào, xoay lưng bước<br /> nhanh ra vườn rồi đi mất. Laura đứng lên nhìn ông ta sải bước trong vườn,<br /> giơ tay định gọi ông ta nhưng liền nghĩ lại, sau đó từ từ quay đi, trên mặt còn<br /> nhiều nét suy tư.<br /> <br />
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2