YOMEDIA
ADSENSE
Vị ngọt tan êm
56
lượt xem 3
download
lượt xem 3
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
1. Anh và em đều là người mau lẹ. Anh đã muốn làm gì thì không bao giờ chần chừ. Còn em thì mau… nước mắt. Bởi vậy nên mới có cảnh tượng, em ngồi khóc như mưa vì đứa mà em để ý hồi còn bé làm lơ với mình, anh thì chạy đến dỗ dành: “Kem không bé?”. Với đôi mắt long lanh trong nước mắt, em nhè nhẹ gật đầu.
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Vị ngọt tan êm
- Vị ngọt tan êm 1. Anh và em đều là người mau lẹ. Anh đã muốn làm gì thì không bao giờ chần chừ. Còn em thì mau… nước mắt. Bởi vậy nên mới có cảnh tượng, em ngồi khóc như mưa vì đứa mà em để ý hồi còn bé làm lơ với mình, anh thì chạy đến dỗ dành: “Kem không bé?”. Với đôi mắt long lanh trong nước mắt, em nhè nhẹ gật đầu. Minh họa: Duy Nguyên Em hảo ngọt, anh thì không. Vậy mà suốt những ngày tháng em cứ buồn cứ lo ấy, anh lúc nào cũng dỗ ngọt em bằng kem. Mấy khi ngại ngùng em đã định lắc đầu thì anh lại viện ngay cái triết lý của em ra.
- - Ai đã nói kem là tình yêu số một nào? Những cô bé bướng bỉnh 16 tuổi không chạy thoát khỏi một lời khích tướng. Lại gật đầu. Cũng trong suốt những ngày tháng dài đằng đẵng ấy, trong khi em đã khám phá hết kem này đến kem khác thì anh vẫn trung thành với thứ kem cà phê màu nâu chán ngắt. Một lần, em nhất định gọi hai kem vani và bắt anh phải ăn giống như em. Suốt buổi, anh chỉ ngồi lắc lắc cái muỗng đợi cho ly kem tan luôn thành sữa... Em cong môi: - Anh định ăn kem hay là uống kem thế? Anh lắc đầu: - Sai hết. Anh chẳng uống nổi đâu.
- - Thế mà cứ rủ người ta đi ăn kem riết. - Kem cà phê cũng là một loại kem theo anh được biết. Ngay sau lần đó, em liền gọi anh là Đồ Đắng Nghét. Và ghi chú vào đầu, nhân vật ''nguy hiểm'', phải coi chừng! 2. Không có thứ gọi là ấn tượng lần thứ hai, bởi chỉ khi nó là nguyên mới thì nó mới là ấn tượng. Từ 16 tuổi đến giờ không ít lần những chàng trai khác cũng dùng kem để dụ khị em. Tiếc thay, em đều nhìn họ rồi tự càu nhàu: "Đây là cách mà anh đã dùng cách đây bốn năm rồi”. Em thờ ơ với họ. Tất cả là vì anh. Và những thứ ấn tượng cũng dễ đi theo người ta đến hết đời. Em chưa đi hết cuộc đời nhưng nghe đâu là vậy, thôi thì cứ tin. Bằng chứng là mỗi lần lượn lờ ở siêu thị để mua đồ lấp đầy tủ lạnh, em đều mất năm phút để ngắm nhìn những hộp kem. Không phải vì em muốn ăn quá chừng mà là vì em chợt nhớ một điều gì đó. Em cá là cũng không ít người nhìn những hộp kem trong thèm thuồng nhưng rồi cũng bỏ đi không mua. Không phải vì tiếc tiền hay cảm thấy giống trẻ con. Vì họ biết mua về có khi họ sẽ phải ăn một mình cũng nên. Giờ này, em đang học, anh đã đi làm. Hai đứa ở chẳng xa nhau là mấy, nhưng đó chỉ là khoảng cách địa lý. Còn thứ khoảng cách vô hình khác, em không tài nào đo được. Bọn bạn bảo em phải yêu đi khi thấy em chẳng tha thiết bất kỳ ai. Nghe mau
- lẹ và dứt khoát ghê! Nhưng yêu không phải đơn giản và cứng nhắc như là một công việc hay một thứ nhiệm vụ phải hoàn thành cho đúng hạn. Em không thể xoay xở, lo liệu hay vẽ vời nó như em luôn mong muốn. 3. Yêu anh không nằm trong kế hoạch của em. Ngày đầu tiên gặp nhau em không có đủ tỉnh táo để suy xét vì sao một người không quen lại có thể biết ngay món tủ của mình. Mãi sau đó em mới biết, em chẳng quen anh nhưng anh vẫn thấy em đôi lúc thẫn thờ bên ghế đá dưới sân trường. Mắt em ngày ấy không biết cười như những nữ sinh khác. "Còn nhỏ mà đã bắt chước người ta yêu đương chi rồi buồn khổ". Anh đã từng trách móc như thế. Em giận anh nhưng càng buồn chính mình nhiều hơn đành gọi thêm một ly kem và hả dạ khi nhìn anh há hốc miệng. - Anh để ý làm chi đến con bé ấy? Anh gãi đầu, lặng im một lát rồi mới thở ra được một câu: - Nhưng khi ăn kem... em rất xinh!
- Nói rồi anh lôi ra từ trong cặp một bức ký họa. Một con bé ngồi dưới gốc phượng, mắt nó biết cười khi trên tay nó que kem bé xíu. Lúc ấy em đã hét toáng lên “Anh không lo học mà vẽ bậy bạ”. Anh lại được dịp bắt nạt em: “Đâu đâu, là con bé này bậy bạ hay ăn kem là bậy bạ!”. Em ôm hận. Lại gọi thêm một ly kem và đẩy về phía anh. Quyết dìm anh bằng vị ngọt! Hóa ra mới biết chính em là đứa đã tự nhiên chen chân vào những bức tranh của anh. Gặp em không nằm sẵn trong kế hoạch của anh. Thế mà chúng ta cứ thế bên nhau. Ngày qua ngày! Anh hoàn toàn không biết nói ngọt, anh chính xác là vị cà phê, không ngọt mà nồng nàn. Mỗi khi em dỗi hờn, anh chỉ có thể vẽ tặng em một thứ gì đó kèm theo lời xin lỗi. Có những chiều buồn em khóc ướt nhòe những bức tranh mà anh đưa chỉ vì mấy chữ: “Xin lỗi, anh sẽ không nhắc đến bạn của em nữa”. Chỉ vì anh đã bảo em quên cái người vô tình ấy đi mà em khóc, hay chỉ vì em tội nghiệp anh vì phải chịu thua những hờn dỗi của em mà khóc? Câu trả lời thật khó.
- Nhưng có ai hay biết rằng, nỗi đau không hoàn toàn mất đi, nó chỉ có thể dần phai nhạt. Anh là người đã dỗ ngọt con tim em, tô hồng những nghĩ suy và cố tẩy xóa những màu xám thảm thiết khi nó vừa nhen nhóm trong em. - Em chọn đi, màu gì mà em thích? Anh thường để em chọn màu cho những bức tranh. Em mím môi suy nghĩ. - Em không biết phối màu sao cho đẹp nhưng em thích màu tím... Anh vẫn rút màu tím ra khỏi hộp chì màu nhưng không thôi chọc ghẹo: - Hay quá. Màu này là màu mà ngoại anh rất thích, em thật khéo chọn đó nha! - Cái gì?
- Anh giả vờ chẳng thèm để ý đến em rồi rút tiếp cây màu hồng nhạt: - Còn đây mới là màu mà em gái anh thích... Em im lặng, chẳng còn cảm giác được gì ngoài giọng nói nhẹ nhàng mà nồng ấm của anh: - Bầu trời sẽ là bất kỳ màu nào mà em muốn… Cách để vẽ thêm những niềm vui và tô thêm hi vọng ấy đến giờ em vẫn nhớ. Chỉ là… Yêu anh vốn không nằm trong kế hoạch của em. Vì lúc đó em bận chờ mong một thứ gì xa xôi? Mãi đến khi anh xa em, cảm giác ấy đột ngột len lỏi vào lòng. Rồi từ đó em chẳng can đảm tìm đến anh. Em sợ rằng cuộc sống mới của anh đang êm đẹp, chợt lại dậy sóng vì một người đến từ quá khứ. Giá mà ngày xưa, em đừng mãi buồn, mãi bướng bỉnh với đầu óc cố chấp đáng chết của mình. Giá như em đừng trốn chạy, rồi một ngày phát hiện ra mình chẳng thể quay đầu lại tìm. 4. Sáng cuối tuần. Khi vừa thức giấc, căn phòng em đột nhiên vắng hoe. À không. Bình thường nó cũng im lìm như thế. Chỉ tại hôm nay em dậy sớm quá, thường thì sau những nghĩ ngợi của đêm trước đó, ngày cuối tuần của em chìm sâu trong giấc
- ngủ. Trong cơn mơ vẫn là chếnh choáng đủ thứ ý nghĩ. Hôm nay thứ gì đã làm em thức giấc. Điện thoại! Một tiếng rung đơn điệu phá bĩnh. Em đã đặt báo thức. Cho ngày cuối tuần ư? Em điên rồi. Em với tay tắt điện thoại. Em sẽ điên thực mất thôi. Không phải là báo thức. Là tin nhắn của anh… Một cà phê truyền thống, và một trà bạc hà pha kem cam được đặt trên bàn. Cà phê đen truyền thống dĩ nhiên là của anh. “Vẫn chưa thay đổi khẩu vị” - Em nhủ thầm. Anh ngắm nhìn cốc trà của em rồi bật cười. - Em không ăn kem nữa à? - Em đã hết cái tuổi đi đâu cũng đòi ăn kem mất rồi. - Ăn kem mà cũng tính tuổi! Anh bây giờ ở đây. Em bây giờ lại ở cạnh anh. Không gian này như biến thành không gian cũ. Nhưng những câu chuyện đã bắt đầu khác đi. Trong mắt em và anh đều óng ánh những kỷ niệm, chúng ùa về choáng ngợp. Chỉ còn lặng im và những
- dòng suy nghĩ hiện hữu trong đầu. Em biết anh sắp kể về những câu chuyện mới, từ dạo chúng ta không còn bên nhau. - Anh vẫn còn vẽ vời chứ? Khi nhắc đến vẽ vời, anh trông rạng rỡ như chính ngày ấy, lúc anh đang vẽ. - Vẫn vẽ, vẽ suốt. Nhưng đề tài thì bị thay đổi một chút. Anh bị vùi trong hàng đống bản vẽ kỹ thuật em ạ. Em bật cười. Vẫn kiểu nói đùa không nhầm được với ai của anh. Chợt thấy rằng anh nói đúng. Thời gian là đứa hấp tấp, vội vã nhất đời, nó chẳng thèm chờ đợi ai dù chỉ một chút. Trong khi em thì cứ mãi lẩn quẩn đâu đây. Bước không thèm bước, yêu không thèm yêu. Chẳng dám nếm thử những vị đắng. Chẳng dám đưa tay để một bàn tay khác nắm lấy dù rằng có người đã từng hứa sẽ giữ chặt tay em. Những câu chuyện mới lúc ngậm ngùi lúc hứng khởi trong màu mắt anh. Và đôi môi anh mím chặt khi nghe em kể những trải nghiệm trong suốt những ngày qua. Em không kể về nỗi nhớ anh. Vậy mà khi nhìn anh giờ đây, nhấm nháp những giọt đắng, em bất giác muốn được một chiếc hôn. Ngọt như vị kem. Nồng nàn mùi cà
- phê. Một chiếc hôn mặc kệ những bâng khuâng ray rứt vô nghĩa lý. Chiếc hôn ấy có nằm trong dự định của anh không? Em có nên hỏi mượn chiếc hôn này? 5. Nhưng! Không có chiếc hôn nào như em đã nghĩ. - Em cũng nên hẹn hò đi. Thời gian chẳng cần biết ta đau thế nào, và ta ngồi đó thương tiếc ai đâu em. Có lẽ anh sẽ lại yêu. Chỉ trong hôm nay thôi, anh sẽ trả lại em những kỷ niệm. Nín thở. Em nghe lặng yên về qua đây trong phút chốc. - Anh đã yêu? Anh nhìn em. - Bắt đầu từ bây giờ. Tất cả chìm sâu. Điều này lẽ ra cũng là điều em từng mong mỏi. Ừ thôi, anh sẽ sắp có một mối tình. Còn em, mối tình đầu, thật ra là ai. Là anh chàng khi xưa? Là
- anh? Hay là ai..? Em không nghe nổi những gì tim mình nói nữa. Tất cả những vị ngọt bỗng chốc hóa nghẹn ngào. Nó tan, nó tan. Không hoàn toàn là một nỗi đau thống thiết, mà mùi vị em đã nếm ấy mơ hồ kỳ lạ lắm. Vị ngọt ấy đã êm tan rồi. Em rồi sẽ trôi về đâu cùng những mùi vị khác? Nắng chiều làm rơi rớt một màu sắc mờ mờ không rõ trên môi anh, rất hồn nhiên.
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn