intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

VÕ LÂM U LINH KÝ Hồi 13 – Phần 2

Chia sẻ: Truong Tuyen | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:25

123
lượt xem
8
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Võ học Trung Hoa khởi đầu bằng những động tác của tứ chi, tức là quyền cước. Nhưng khi chống trả với những loài mãnh thú như hổ, báo, gấu, sóị. con người bị thua thiệt nên mới dùng đến vũ khí. Vũ khí đã tăng chiều dài của tầm tay và tăng khả sát thương, do vậy người được trang bị tốt sẽ có ưu thế hơn cả kẻ tay không. Nhưng vũ khí có thể bị thất lạc, bị hủy hoại hoặc không ở trong tầm tay, lúc ấy người ta lại phải sở cậy vào quyền...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: VÕ LÂM U LINH KÝ Hồi 13 – Phần 2

  1. VÕ LÂM U LINH KÝ Hồi 13 – Phần 2 Lâm trung quỷ diện hoan xuân mộng Hổ huyệt cương thi bảo mỹ nhân
  2. Võ học Trung Hoa khởi đầu bằng những động tác của tứ chi, tức là quyền cước. Nhưng khi chống trả với những loài mãnh thú như hổ, báo, gấu, sóị. con người bị thua thiệt nên mới dùng đến vũ khí. Vũ khí đã tăng chiều dài của tầm tay và tăng khả sát thương, do vậy người được trang bị tốt sẽ có ưu thế hơn cả kẻ tay không. Nhưng vũ khí có thể bị thất lạc, bị hủy hoại hoặc không ở trong tầm tay, lúc ấy người ta lại phải sở cậy vào quyền thuật Vì thế, không có môn phái nào bỏ qua phần quyền pháp căn bản dù họ sở trường một loại binh khí thành danh. Lư Sơn phái cũng vậy, tuy Tiên ông coi trọng kiếm hơn tất cả nhưng vẫn bắt Dao Quang khổ luyện ba mươi sáu chiêu Lư Sơn Quyền Pháp. Tiên ông từng nói bỡn rằng: - Người ta chẳng thể xách kiếm theo khi đi đại tiện đ ược! Con không biết quyền chưởng thì chỉ có cách ôm quần mà bỏ chạy thôi. Sau này, Dao Quang lại học được pho Thiên Võng Chưởng Pháp khi bị giam hãm trong lòng núi Khiêu Vân Và kể cả pho Ngũ âm Bạch Cốt Trào thì vốn liếng của chàng cũng khá dồi dào. Dao Quang không dám chụp thẳng lưỡi đao như anh em họ Cổ, nhưng việc thọc tay qua khe hở mà đoạt vũ khí đối phương thì chẳng khó. Chàng
  3. nhởn nhơ như bóng ma giữa vòng vây của bọn công sai, đánh cho chúng một trận nhừ tử. Chỉ hơn nửa khắc, chín gã ưng trào của nha môn bò lê bò càng, kêu cha gọi mẹ vì đau đớn. Dao Quang phủi tay cười vang: - Các ngươi đụng phải Thiên Ý Bang là cuộc đời bế mạc! Lần sau lão phu sẽ đốt cả huyện đường đấy! Chàng tung mình lên lưng một con ngựa của các nạn nhân bỏ đi mất. Đám công sai gượng bò dậy, đỡ đần nhau lên ngựa trở về nha môn báo cáo. Chắc Thiên Ý Bang không tránh khỏi rắc rối này. Dao Quang thúc ngựa phi nhanh, mái tóc dài buông xõa tung bay trong gió tuyết. Nếu không có chiếc nón tre che bớt gương mặt ắt là bách tính sẽ sợ chết khiếp. Vài dặm sau, Dao Quang đến cánh rừng già phía Đông, trấn Thanh Lâm. Do bốn phía đều có rừng nên trấn này mới mang tên như vậy. Đôi mắt tinh anh của Dao Quang chợt nhận ra bên vệ đường trước mặt có một vật khá quen thuộc. Đó là chiếc nón đan bằng cành dương liễu của nữ lang áo lông cừu.
  4. Chàng dừng cương, nhảy xuống nhặt lên xem, cau mày suy nghĩ Chàng linh cảm rằng nàng ta đã ngộ nạn nên mới bỏ lại vật thiết thân này. Trong tiết trời nóng, người ky sĩ bắt buộc phải có nón. Hơn nữa. vật này được đan rất khéo, phía trong lót lụa xanh, thêu ba chữ Quan Thúy Vân, có lẽ là tên của nàng. Lòng nghĩa hiệp sục sôi, Dao Quang quan sát trên mặt tuyết, phát hiện những dấu vó ngựa đi vào đường mòn trong rừng. Chàng lo lắng lướt đi như bay, chỉ sợ mình đến trễ. Lớp tuyết đóng trên nón không dầy, chứng tỏ nạn nhân ngộ nạn chưa quá nửa khắc. Điều này đã đem lại hy vọng cho Dao Quang. Dấu vó ngựa rất rõ nên chàng không sợ lạc, cứ thế mà tiến lên. Được hơn dặm, Dao Quang nhìn thấy mái ngói rêu phong loang lổ vì tuyết bám của một tòa miếu nhỏ. Tôn giáo đầu tiên của người Trung Hoa là Đa Thần Giáo, nên trong rừng thường có miếu Lâm Thần, và cạnh sông thì cúng Hà Bá. Bách tính trữ củi từ giữa thu để qua đông, vì thế giờ đây rừng vắng bóng tiều phu. Dĩ nhiên là miếu Lâm Thần cũng nhang lạnh khói tàn. Phía trước cánh cửa miếu đóng kín, có hai gã đao thủ áo vàng, ngực trái thêu chữ Thiên bằng chỉ đen.
  5. Đôi vòng tai bằng bạc trắng của họ đã gợi cho Dao Quang nhớ đến những lời kể của Cồ Ngũ. Trước tết, âm Sơn Chân Nhân Tưởng Mộc Chân, bái đệ của Hoan Lạc Thần Quân, đã từ Nội Mông đến Khánh Sơn Lão họ Tưởng mang theo trăm đệ tử người Đặc Đã rất hung dữ, giỏi đao pháp và thiện nghề cung tiễn. âm Sơn Chân Nhân tuổi độ bảy ba. bản lãnh còn cao cường hơn Cồ Lão Đại trong Ngũ Cương Thi. Do vậy, Tưởng Mộc Chân được phong chức Tổng Hộ Pháp, uy quyền chỉ dưới Tề Vĩnh Nguyệt và Sầm Thu Danh. Chân Nhân tuy là đạo sĩ nhưng cực kỳ dâm đãng, cưỡng bức gần hết đám nô tỳ và nữ đệ tử trong Tổng Đàn Thiên Ý Bang. Thần Quân biết chuyện nhưng vẫn lờ đi, để mặc cho Tưởng Mộc Chân tác quái. Dao Quang biết người đã bắt cóc nữ lang kia là ai, lòng vô cùng căm phẫn. Chàng suy nghĩ rất nhanh, rời chỗ nấp loạng choạng đi về phía miếu Lâm Thần. Tiếng bước chân nặng nề đã đánh động hai gã cao thủ người Đặc Đã. Họ đang chuyền tay nhau túi da đựng ưnnll không phải để chống rét vì cái lạnh vùng Hoa Trung chẳng thấm tháp gì so với những mùa đông khắc nghiệt ở Nội Mông. Họ uống rượu thay nước lã.
  6. Hai gã giương mắt nhìn, nhận ra vóc dáng quen thuộc của Đệ Ngũ Cương Thi. Cồ Ngũ tính tình thực thà. vui vẻ nên từng ăn nhậu thoải mái với đám người Đặc Đã Đương nhiên hai gã này cũng biết chuyện Cồ Ngũ thất tung, nay gặp lại họ mừng rỡ bước ra. Bỗng Cồ Ngũ lảo đảo như sắp ngã. Hai gã Đặc Đã vội nhảy ào đến đỡ đần Nào ngờ song trào họ Cồ chụm lại, cắm thẳng vào huyệt Nhũ Trung ngực trái của hai ân nhân. Luồng chân khí cực mạnh chấn đút tâm mạch, phá vỡ trái tim nạn nhân, giúp họ chết rất êm thắm. Dao Quang chẳng có thì gian để hối tiếc cho thủ đoạn tàn nhẫn của mình với hai kẻ không quen biết. Chính tà bất lưỡng lập, chàng phải giết họ để cứu mỹ nhân, và cũng để bảo tròn thân phận mà sau này cứu các chưởng môn. Dao Quang tung mình hai lượt đã vượt khoảng cách sáu trượng, đến mái hiên trước cửa miến. Chàng hân hoan cúi xuống nhặt thanh trường kiếm dưới sàn gạch. Vật này có lẽ là vũ khí của nữ lang áo lông cừu trắng bị bọn Đặc Đã tịch thu.
  7. Hơi lạnh từ chuôi kiếm bằng đồng xanh thấm vào tay khiến chàng rất tự tin. Có kiếm trong tay, Dao Quang không biết sợ là gì. Chàng ghé mắt nhìn qua cửa vừa thẹn vừa giận trước cảnh tượng dâm Oâ trên sàn miếu. Nữ lang kia đã bị lột sạch y phục, đặt nằm trong mảnh áo lông cừu của chính mình. Nàng là người mang bệnh ở tâm mạch nên đã bất tỉnh ngay khi gặp tai họa. Gương mặt nàng xanh xao, môi tái nhợt, nằm bất động như đã chết. Nhưng thực ra nạn nhân không hoàn toàn mê man. Nàng vẫn cảm nhận được nỗi đau đớn khi lão đạo sĩ già dâm đãng kia dầy vò đôi bầu vú trinh nguyên. Mặt nàng nhăn lại và nước mắt ứa đôi dòng lệ. âm Sơn Chân Nhân vẫn không chút xót thương, mạnh tay hành hạ. mắt dán vào mặt nữ lang như chờ đợi điều gì đó. Dao Quang đoán rằng lão họ Tưởng đã cho nàng ta uống xuân dược. Quả đúng như thế, lát sau sắc mặt mỹ nhân có sắc hồng. âm Sơn Chân Nhân đắc ý đứng lên trút bỏ y phục của mình, chuẩn bị giao hoan. Dao Quang chỉ chờ có thế, tông cửa lao vút vào, kiếm kình như cơn bão ập đến. Chàng đã dồn hết công lực vào chiêu Tam Tam Cửu Khổng của
  8. pho Thiên Võng Kiếm Pháp. Chiêu này chỉ có chín thức kiếm, tuy đơn giản nhưng cực kỳ bá đạo và độc ác. âm Sơn Chân Nhân đang trần như nhộng, hai chân lại vướng víu chiếc quần dài cởi dở dang nên đành thúc thủ Lão đã cố gỡ gạc bằng cách búng mạnh song cước, nhảy lùi lại Tiếc rằng Dao Quang đã tính đến điều ấy và chàng luôn nhanh hơn đối phương. Trường kiếm của chàng chặt phăng đôi tay, còn mũi kiếm trổ thêm bảy lỗ trên ngực và bụng âm Sơn Chân Nhân. Lão yêu đạo may mắn được chết ngay vì bị đâm thủng tim. Dao Quang không kịp lau kiếm, tra ngay vào vỏ, ngồi xuống xem xét tình trạng nữ lang. Nàng ta đã mở mắt, ngực phập phồng vì lửa dục và cũng vì nhịp tim hỗn loạn do bệnh tật. Dao Quang vội điểm nhanh các huyệt quanh bụng để ngăn chặn sức lan tỏa của xuân dược. Nữ lang lại mê đi. Dao Quang dựng nàng ngồi dựa vào lòng, dùng luồng chân khí hùng mạnh đả thông điểm bế tắc trong kinh mạch, giúp bệnh nhân điều hòa nhịp tim và hơi thở Nếu có hộp châm cứu trong tay, chàng sẽ không phải phí sức như vậy. Nhưng khi cải trang thành Cồ Ngũ, chàng không được phép mang theo bất cứ vật gì.
  9. Ngay cả mảnh U Linh Tuần Sát Lệnh bài, Dao Quang cũng phải nuốt vào bụng. Chàng đã hai lần thoát chết nhờ nó nên chẳng dám rời xa. Sức khỏe của nữ lang đã khá hơn, nhưng nếu giải huyệt cho nàng thì xuân dược sẽ công phá. Dao Quang chẩn mạch rất kỹ, lòng vô cùng bối rối và hoảng sợ. Chàng lục soát y phục của âm Sơn Chân Nhân để tìm giải dược thì nhưng chỉ thấy vài tờ ngân phiếu, một quyển sách mỏng và lọ xuân dược. Dao Quang lật vội quyển âm Sơn bí phổ, bỏ qua khẩu quyết pho âm Sơn Đao Pháp, đọc những toa thuốc ở cuối sách. Có khoảng hơn chục dược phương dạy bào chế thuốc bổ, thuốc kim sang, thuốc độc và thuốc trị nội thương nhưng không hề có thuốc giải xuân dược. Từ những dược vị cấu thành xuân dược. Chàng hiểu rằng nạn nhân bắt buộc phải được giao hợp chứ không sẽ phát cuồng. Chàng thở dài kéo vạt áo lông che kín thân hình nữ lang rồi chạy ngược ra ngoài quan đạo. Con ngựa của gã công sai chắc đã bỏ chạy về huyện đường nên chẳng thấy đâu.
  10. Dao Quang đứng ở bìa rừng ngửa cổ hú vang. Đấy là tín hiệu gọi người thân, chàng hy vọng Nam Lĩnh Y ân sẽ giúp được mình. Nhưng có lẽ Tà Kiếm, Quỷ Đao không biết việc chàng rẽ vào rừng nên vượt qua luôn, bọn Thần Bút cũng thế, và giờ này họ đã đi được cả chục dặm, không thể nghe thấy tiếng hú của chàng. Dao Quang chờ hai khắc, rầu rĩ quay lại tòa miếu cũ Chàng ngồi bên cạnh nạn nhân đăm chiêu suy nghĩ Không thể phong tỏa mãi kinh mặt từ bụng trở xuống. Dao Quang đành phải quyết định. Chàng tháo mặt nạ cương thi, để nữ lang không xỉu nữa vì sợ hãi, rồi giải mê huyệt. Nữ lang hồi tỉnh, nhìn chàng ngơ ngác và ngượng ngùng ngồi dậy. Nhìn thấy thi thể trần truồng đẫm máu của âm Sơn Chân Nhân, nàng đã hiểu ra sự tình. Nữ lang ngấm ngầm kiểm tra. biết mình vẫn giữ được trinh tiết lòng mừng vô hạn. Nàng cúi đầu thỏ thẻ: - Tiểu muội Quan Thúy Vân xin đệ đầu tạ ơn cứu mạng.
  11. Dao Quang thở dài: - Tai họa chưa qua đâu! Cô nương đã bị lão yêu đạo cho uống Thiên Thai xuân hoàn, tại hạ phải tạm thời khống chế bằng cách phong tỏa khí huyết thân dưới. Thúy Vân sợ hãi: - Đại hiệp không có thuốc giải sao? Dao Quang lắc đầu nghiêm giọng: - Tại hạ sẽ đưa cô nương về ngay quý xá! Chỉ có cách ân ái với trượng phu mới giải độc được. Thúy Vân đỏ mặt: - Tiểu muội chưa có chồng, và nhà thì rất xa. cách đây đến gần ba trăm dặm. Dao Quang chết điếng người: - Trong vòng một canh giờ nữa là hai chân cô nương rũ liệt, nếu không được giải huyệt. Còn như muốn cứu thân dưới thì lửa dục công lên não và cô nương sẽ phát cuồng.
  12. Thúy Vân rùng mình khiếp sợ, nhìn đôi bắp chân trắng muốt đang ló ra khỏi vạt áo lông cừu. Nàng biết chàng trai kia đã có dịp chiêm ngưỡng và đụng chạm vào thân xác của mình, nỗi hổ thẹn xen lẫn với chút bồi hồi xao xuyến. Nàng ngước lên ngắm gương mặt đầy vẻ nhân hậu của Dao Quang, rồi sa lệ nói : - Tiểu muội còn mẹ già phải phụng dưỡng, chẳng thể tàn phế hay điên cuồng được. Mong ân công đừng chê tấm thân bệnh hoạn, xấu xí này mà ra tay tế độ. Tiểu muội quyết không dám đòi hỏi chuyện tơ duyên ! Nói xong, nàng chắp tay vái lạy và khóc như mưa. Dao Quang động lòng trắc ẩn, cho đây là duyên nợ nên khẳng khái đáp: - Nay ta vì nữ nhân mà phải tùng quyền, nhưng không hề trốn trách nhiệm. Sau này, nếu nàng muốn gởi thân cho ta thì cứ đến núi Long Hồ Sơn đất Giang Tây tìm Hiên Viên Dao Quang. Song ta phải nói rõ là mình đã có đến hai vợ.
  13. ánh mắt Thúy Vân sáng lên: - Ôi chao ! Chàng chính là Lư Sơn Kỳ Hiệp đấy sao? Dao Quang gật đầu mà lòng thầm than thở, hiểu rằng lưới tình sẽ trói chặt mình lần nữa! Thúy Vân phì cười: - Chắc công tử đang sợ tiểu muội bám lấy phải không? Chàng tưởng mình hấp dẫn lắm sao? Tiểu muội đã nói là không bao giờ nuốt lời. Dao Quang ngượng ngập lắc đầu, đứng lên xách xác âm Sơn Chân Nhân quăng thật sâu vào rừng, cả hai người Đặc Đã nữa. xong việc chàng trở vào giải huyệt cho Thúy Vân. Xuân dược lan nhanh, giúp cuộc mây mưa bội phần cuồng nhiệt. Dao Quang chẳng muốn đa mang con cái với Thúy Vân. Nhưng Thúy Vân chìm đắm bởi Thiên Thai xuân hoàn, quấn quít như sam suốt cả canh giờ, khiến chàng thất bại.
  14. Hai người ôm nhau ngủ vùi đến chiều. Dao Quang dậy trước, lúc lọi tìm hành lý của hai gã Đặc Đã tìm thấy một đùi dê luộc và túi rượul chàng và Thúy Vân lặng lẽ ăn uống, ngượng ngùng liếc nhau chẳng dám mở miệng. ăn xong, Dao Quang ra sau miếu, tìm thấy ao nước nhỏ lạnh giá Chàng mừng rỡ nhảy xuống tắm gội, rồi trở vào gọi Thúy Vân. Nào ngờ nàng ta đã âm thầm bỏ đi tự lúc nào. Dao Quang vội mang mặt nạ và đuổi theo để bảo vệ Chàng tự cho mình có trách nhiệm với người thiếu nữ yếu đuối, đáng thương kia. Song chàng chạy đến trấn Long Thủ, cách núi Khánh Sơn vài chục dặm mà vẫn không thấy Thúy Vân đâu Trời dã là cuối canh hai, Dao Quang đành ghé vào miếu bên đường ngủ qua đêm. Quá trưa hôm sau, Dao Quang đến Tổng Đàn Thiên Ý Bang trên núi Khánh Sơn. Bọn võ sĩ gác cổng mừng rỡ buông lời chọc ghẹo: - Sao lão quay lại làm gì nữa? Đất Thương Châu chẳng nhiều gái đẹp hơn sao? Dao Quang cười hề hề:
  15. - Lão phu định về thăm mụ vợ già. do không nhớ đường, túi lại rỗng nên đành quay lại ! Bọn võ sĩ phá lên cười và hỏi tiếp : - Thế dọc đường lão lấy gì mà ăn uống? Dao Quang tỏ vẻ đắc ý: - Có khó gì đâu! Lão phu ăn xong bảo họ ghi sổ cho Thiên Ý Bang. Dút lời, chàng thi triển Quỷ ảnh gia truyền của nhà họ Cổ, tất tả lướt nhanh lên sơn đạo. Dọc đường, ai gặp chàng cũng tươi cười vẫn chào điều này chứng tỏ tính tình chất phác, ngốc nghếch của Cồ lão Ngũ được mọi người yêu mến. Tuy lão mang chức Hộ Pháp nhưng thân cận với cả bọn võ sĩ quèn, chẳng hề lên mặt thượng cấp. Lão đúng là trẻ con và trẻ con thì luôn dễ thương. Tổng Đàn Thiên Ý Bang này trên độ cao ba mươi trượng, gần đại sảnh và hàng trăm căn tiểu xã. tất cả được vây quanh bởi bức tường cao hai trượng rất kiên Vùng sườn núi phía dưới có những lũy đá cao đến bụng, rất thuận lợi để bố trí cung thủ. Và xa hơn nữa. là bãi chông được trồng cỏ để ngụy trang.
  16. Dao Quang băng qua sân gạch, chạy sộc vào đại sảnh Đấy chính là tác phong của Cồ Ngũ, lão chẳng biết sợ là gì, chỗ nào cũng dám mò đến, không hề kiêng ky. Nhưng lão hoàn toàn vô hại nên Hoan Lạc Thần Quân chẳng nỡ phạt. Lúc này, trong khách sảnh đang bày đại yến, có đủ mặt những cao thủ đầu não, từ hàng Đường Chủ trở lên Chỉ thiếu có Tổng Hộ Pháp là âm Sơn Chân Nhân Chắc giờ đây lão yêu đạo này cùng hai thủ hạ chỉ còn lại những lóng xương, vì rừng Thanh Lâm nổi tiếng nhiều thú dữ. Thực khách trên bàn nhận ra Cồ Ngũ đều mừng rỡ, nhất là bốn lão Cương Thi, họ đứng bật dậy, chạy đến. Cồ lão Đại lên giọng huynh trưởng mà dạy dỗ: - Ngũ đệ quả là hư đốn, bỏ đi hai tháng trời, khiến bọn ta lo đến nẫu ruột! Sao ngươi không về Cương Thi Cốc luôn cho rồi đi! Cồ Ngũ cười khì: - Lúc đi tiểu đệ quên mang theo vàng bạc, dọc đường đành phải ăn giật ăn đường, bữa đói bữa no.
  17. Cuối cùng tiểu đệ lạc lối, chẳng biết Thương Châu ở hướng nào, đành phải quay về đây ! Cả bàn phì cười trước vẻ ngô nghê của Cồ Ngũ. Bang Chủ Thiên Ý Bang, Hoan Lạc Thần Quân, vui vẻ nói: - Cũng may là ngươi nhớ đường để về đây! Hãy ngồi vào bàn để cùng uống mừng diệt nữ của ta! Dao Quang đã nhận ra nữ lang ngồi cạnh Thần Quân, tim chàng cơ hồ nhảy vọt khỏi lồng ngực. Nàng ta chính là Quan Thúy Vân. Nhưng vì sao nàng lại bị âm Sơn Chân Nhân bắt cóc, và lại bảo chàng rằng nhà mình xa đến ba trăm dặm? Dao Quang hít đầy một hơi hàn khí, dồn xuống song cước, chuẩn bị bỏ chạy khi Quan Thúy Vân cáo giác mình. Song nữ nhân cứ tảng lờ, làm như chưa hề gặp chàng bao giờ. Dao Quang bấm bụng ngồi xuống ghế cạnh am họ Cổ, cố nặn ra nụ cười thường nhật. Chàng cắm cúi ăn uống mạnh bạo tựa như sắp chết đói, thực ra miệng đắng như uống thuốc và chẳng hề thấy ngon.
  18. Thỉnh thoảng chàng lại nốc cạn một chung rượu và nhân lúc ấy mà quan sát Thúy Vân cũng như bọn đại ma đầu. Có lần phát hiện Quan Thúy Vân lén nháy mắt với mình một cách tình tứ, Dao Quang nhẹ bớt ưu tư. Chàng vẫn biết lòng nữ nhân luôn hướng về người mình yêu, và sẵn sàng hy sinh tất cả. Nhưng liệu một trận ái ân gượng ép có để lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng Thúy Vân, hay ngược lại. Dao Quang tài cao mật lớn, chẳng để mối nghi ngờ làm nhụt chí, dần dần bình tâm trở lại. Chàng chỉ sợ không cứu được các chưởng môn chứ không lo cho bản thân mình. Với bản lãnh hiện tại, dù chẳng địch nổi quần ma chàng cũng có thể thoát thân được. Dao Quang khoan tâm ngắm Hoan Lạc Thần Quân, thầm khen lão có cốt cách anh hùng. Tề Vĩnh Nguyệt có thân hình khôi vĩ, cao hơn chàng một cái đầu. Ở tuổi tám mươi mà mặt lão vẫn trắng trẻo, có rất ít nếp nhăn Mắt sáng, mũi cao, miệng rộng, cằm bạnh, đầy vẻ cương nghị, chắc lão ngày xưa rất anh tuấn. Ngồi cạnh Thần Quân là Phó Bang Chủ Sầm Thu Danh, tuy trẻ trung hơn họ Tề nhiều, nhưng kém phần khí chất. Hơn nữa. gò má trái của lão hằn
  19. sâu một vết thẹo lớn, mái tóc ngắn không đủ che giấu hai vành tai cụt Đấy là những gì lão nhận được trong phần tranh chức Minh Chủ Võ Lâm với Tuấn Dương, hóa thân của Dao Quang. Nay mộng bá chủ đã tan tành, bàn tay tả bị chặt, sinh mạng bị Thần Quân khống chế, bảo sao họ Sầm vui cho được? Lão lại đau lòng vì mất Thẩm Phi Bình và bị khai trừ khỏi Quỷ Giáo, càng thêm oán hận cuộc đời. Kẻ thù của lão là Tuấn Dương đã chết dưới tay Tề Vĩnh Nguyệt nên họ Sầm không có chỗ mà nung nấu căm thù Sầm Thu Danh ở lại đây vì một lý do mà chỉ mình lão biết. Cánh tay tả họ Sầm đã được tháp một bàn tay thép, hình dạng rất giống tay thực và có thêm năm chiếc móng rất nhọn. Tất nhiên các ngón tay không thể cử động được, chỉ có thể bẻ cho cong xuống làm tráo, hoặc bẻ thẳng ra như cương đaọ.. Người ngồi cạnh Sầm Thu Danh là lão Đông Hoa Đế Quản gia hiệu tên Phương Lộ Khả. Họ Phương cũng chỉ là hộ pháp như bọn như bọn Ngũ Cương Thi hay Hội Chủ Lâm Thái Hội, Thảy Ba Pháị.. Nữ nhân thứ hai trong bàn là Bang Chủ phu nhân Đặng Liên Kiều, từng nổi danh đất Sơn Tây với danh hiệu Tam Tuyệt Nương Tử. Không phải
  20. nàng giỏi ba môn võ công mà vì có đủ ba yếu tố Tế Yêu, Tương Tức, Đa Mao ! Thành danh từ năm mười tám tuổi, khét tiếng thiên hạ về nhan sắc và công phu trên giường. Ai đã ngủ với Đặng Liên Kiều một đêm thì suốt đời không quên nổi. Hàng trăm bậc anh hùng cái thế đã quỳ gối dâng hiến tài sản, võ học để được nàng chiếu cố. Do vậy, sau Thiên Võng Thư Sinh, Tam Tuyệt Nương Tử là người biết nhiều võ công nhất. Năm nay Liên Kiều hai mươi bảy tuổi và lấy Hoan Lạc Thần Quân đã được bốn năm. Dẫu Tề Vĩnh Nguyệt có c ường tráng đến đâu cũng đã tám mươi nên không thỏa mãn được ả hồ ly cái họ Đặng. Nàng ta đã âm thầm cắm sừng Thần Quân và tình nhân của nàng chính là Cồ Ngũ. Lão già ngớ ngẩn đáng yêu này có quyền nhởn nhơ vào cả khu hậu viện mà không hề bị nghi ngờ. Chẳng ai biết mặt lão mang mặt nạ nên cho rằng không nữ nhân nào dám gần gũi lão. Tất nhiên Cồ Ngũ không giấu các anh mình việc Bang Chủ phu nhân khoái ân ái với Cương Thi. Thế là cả bọn lần lượt đến thăm Bang Chủ phu nhân. Nhưng Đặng Liên Kiều chỉ chấm có mình Cồ Ngũ.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
3=>0