intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Xác chết loạn giang hồ - Ngọa Long Sinh

Chia sẻ: Hồ Diễm | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:1674

135
lượt xem
15
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Trên bờ hồ Trường Bích, đan quế um tùm. Lúc canh khuya vào một đêm tháng tám nước hồ long lanh ánh trăng chìm nổi. Ðan quế tỏa mùi hương ngào ngạt. Tiếng mái chèo bì bõm phá tan bầu không khí tịch mịch. Một chiếc du thuyền nhỏ ở phía Ðông từ từ lướt tới. Trên đầu thuyền ngồi một lão già mình mặc áo trường bào, đầu đội mũ nỉ. Một thiếu phụ xinh...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Xác chết loạn giang hồ - Ngọa Long Sinh

  1. Xác chết loạn giang hồ Ngọa Long Sinh Ngọa Long Sinh Xác chết loạn giang hồ Chào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di động Nguồn: http://vnthuquan.net/ Tạo ebook: Nguyễn Kim Vỹ. MỤC LỤC Hồi 1 Hồi 2 Hồi 3 Hồi 4 Hồi 5 Hồi 6 Hồi 7 Hồi 8 Hồi 9 Hồi 10 Hồi 11 Hồi 12 Hồi 13 Hồi 14 Hồi 15 Hồi 16 Hồi 17 Hồi 18 Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  2. Xác chết loạn giang hồ Ngọa Long Sinh Hồi 19 Hồi 20 Hồi 21 Hồi 22 Hồi 23 Hồi 24 Hồi 25 Hồi 26 Hồi 27 Hồi 28 Hồi 29 Hồi 30 Hồi 31 Hồi 32 Hồi 33 Hồi 34 Hồi 35 Hồi 36 Hồi 37 Hồi 38 Hồi 39 Hồi 40 Hồi 41 Hồi 42 Hồi 43 Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  3. Xác chết loạn giang hồ Ngọa Long Sinh Hồi 44 Hồi 45 Hồi 46 Hồi 47 Hồi 48 Hồi 49 Hồi 50 Hồi 51 Hồi 52 Hồi 53 Hồi 54 Hồi 55 Hồi 56 Hồi 57 Hồi 58 Hồi 59 Hồi 60 Hồi 61 Hồi 62 Hồi 63 Hồi 64 Hồi 65 Hồi 66 Hồi 67 Hồi 68 Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  4. Xác chết loạn giang hồ Ngọa Long Sinh Hồi 69 Hồi 70 Hồi 71 Hồi 72 Hồi 73 Hồi 74 Hồi 75 Hồi 76 Hồi 77 Hồi 78 Hồi 79 Hồi 80 Hồi 81 Hồi 82 Hồi 82 Hồi 84 Hồi 85 Hồi 86 Hồi 87 Hồi 88 Hồi 89 Hồi 90 Hồi 91 Hồi 92 Hồi 93 Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  5. Xác chết loạn giang hồ Ngọa Long Sinh Hồi 94 Hồi 95 Hồi 96 Hồi 97 Hồi 98 Hồi 99 Hồi 100 Hồi 101 Hồi 102 Hồi 103 Hồi 104 Hồi 105 Hồi 106 Hồi 107 Hồi 108 Hồi 109 Hồi 110 Hồi 111 Hồi 112 Hồi 113 Hồi 114 Hồi 115 Hồi 116 Hồi 117 Hồi 118 Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  6. Xác chết loạn giang hồ Ngọa Long Sinh Hồi 119 Hồi 120 Hồi 121 Hồi 122 Hồi 123 Hồi 124 Hồi 125 Hồi 126 Hồi 127 Hồi 128 Hồi 129 Hồi 130 Hồi 131 Hồi 132 Hồi 133 Hồi 134 Hồi 135 Hồi 136 Hồi 137 Hồi 138 Hồi 139 Hồi 140 Hồi 141 Hồi 142 Hồi 143 Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  7. Xác chết loạn giang hồ Ngọa Long Sinh Hồi 144 Hồi 145 Hồi 146 Hồi 147 Hồi 148 Hồi 149 Hồi 150 Hồi 151 Hồi 152 Hồi 153 Hồi 154 Hồi 155 Hồi 156 Hồi 157 Hồi 158 Hồi 159 Hồi 160 Hồi 161 Hồi 162 Hồi 163 Hồi 164 Hồi 165 Hồi 166 Hồi 167 Hồi 168 Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  8. Xác chết loạn giang hồ Ngọa Long Sinh Hồi 169 Hồi 170 Hồi 171 Hồi 172 Hồi 173 Hồi 174 Hồi 175 Hồi 176 Hồi 177 Ngọa Long Sinh Xác chết loạn giang hồ Hồi 1 Trong Thuyền Lớn Phát Sinh Án Mạng Trên bờ hồ Trƣờng Bích, đan quế um tùm. Lúc canh khuya vào một đêm tháng tám nƣớc hồ long lanh ánh trăng chìm nổi. Ðan quế tỏa mùi hƣơng ngào ngạt. Tiếng mái chèo bì bõm phá tan bầu không khí tịch mịch. Một chiếc du thuyền nhỏ ở phía Ðông từ từ lƣớt tới. Trên đầu thuyền ngồi một lão già mình mặc áo trƣờng bào, đầu đội mũ nỉ. Một thiếu phụ xinh đẹp vào trạc tứ tuần ngồi tựa vào mình lão. Thiếu phụ bồng trong lòng đứa nhỏ cỡ mƣời một, mƣời hai tuổi. Ðứa nhỏ này ngồi trong lòng mẹ bị gió sông thổi vào dƣờng nhƣ phát lạnh. Thiếu phụ khẽ kéo tấm khăn quàng trên vai bằng gấm màu vàng đắp cho thằng nhỏ. Lòng từ mẫu thƣơng con thật là chu đáo! Lão già bƣng chung trà thơm đƣa lên miệng nhắp rồi hỏi thiếu phụ: -Lĩnh Vu ngủ rồi ƣ? Thiếu phụ đứng tuổi nở một nụ cƣời cúi xuống nhìn đứa nhỏ đáp: -Ngủ say rồi. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  9. Xác chết loạn giang hồ Ngọa Long Sinh Lão già từ từ đứng dậy ngẩng đầu lên nhìn vừng trăng tỏ thở phào một cái rồi ngâm câu: Ba chục công danh đƣờng bụi đất Tấm lòng băng tuyết gởi chung vàng. Thanh âm đầy vẻ bùi ngùi tựa hồ ẩn dấu cảnh thê lƣơng của khách anh hùng mạt lộ. Thiếu phụ trung niên cƣời mát nói: -Ðêm đã khuya rồi chúng ta vào ngủ thôi, Linh Vu bị lạnh thì khổ cả. Lão già gật đầu vẫy tay toan bảo chú lái quay thuyền lại thì đột nhiên một con thuyền lớn đèn lửa sáng trƣng thuận buồm xuôi gió vƣợt thẳng tới. Con thuyền này hình nhƣ không ngƣời bẻ lái cứ phăng phăng đâm vào chiếc du thuyền. Ngƣời bẻ lá dƣới thuyền dƣờng nhƣ là một tay lão luyện. Y không chờ chủ nhân sai bảo đã lập tức cho thuyền tránh sang một bên. Một tên cầm sào nửa lật đật chạy tới đầu thuyền tay cầm cây sào tre miệng lớn tiếng quát: - Này ông bạn ! Mở mắt ra mà trông ! Sao lạ để thuyền đâm vào thuyền ta là có ý gì ? Gã quát luôn mấy câu, thủy chung vẫn không nghe thấy trên thuyền lớn có tiếng ngƣời đáp lại. Gã cầm sào hốt hoảng điểm sào tre vào chiếc thuyền lớn để đẩy thuyền mình ra. Lúc này gió sông đã nhẹ. Con thuyền lớn bị sào đẩy vào liền chẹo qua một bên. Hai thuyền sát mình nhau lƣớt đi. Lão già mặc áo trƣờng bào hai tay chắp sau lƣng đứng nhìn màn kịch nguy hiểm vừa trải qua. Lão vẫn bình tĩnh tuyệt đối không lộ vẻ hoang mang. Hán tử cầm cây sào tre thấy chiếc thuyền lớn suýt đụng vào du thuyền mà đối phƣơng vẫn lờ đi chẳng thấy gì, gã không nhẫn nại đƣợc nữa lớn tiếng quát hỏi: -Ô hay ! Bọn ngƣơi chết cả, không còn tên nào sống sót nữa hay sao? Tuy gã la ó om sòm, vẫn không nghe tiếng ngƣời đáp lại. Hồ Trƣờng Bích rộng cả trăm mẫu. Bốn mặt rừng lau rậm rạp cao ngập đầu ngƣời. Con thuyền lớn hai cột buồm lao chênh chếch vào lau sậy. Lão già trên thuyền bấc giác động tâm tự hỏi: -Xem chừng con thuyền lớn kia không ngƣời bẻ lái, nhƣng chẳng lẽ không còn một ai? Cớ sao trong thuyền đèn lửa vẫn sáng trƣng tựa hồ vẫn có ngƣời ngồi ? Trong lòng rất lấy làm kì, lão bảo ngƣời bẻ lái thuyền mình vào gần con thuyền để xem coi. Thiếu phụ trung niên dƣờng nhƣ có ý muốn ngăn cản, nhƣng không hiểu nghĩ sao bà không nói nữa. Chiếc du thuyền ghé sát vào rừng lau đậu cạnh thuyền lớn. Lão già mặc áo trƣờng bào nhìn đèn lửa trong thuyền lớn, lắng tai nghe động tĩnh một hồi rồi quay lại bảo hán tử cầm sào tre: Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  10. Xác chết loạn giang hồ Ngọa Long Sinh -Chiếc thuyền lớn có điều quái dị, ngƣơi thử trèo qua xem thế nào ? Hán tử khom lƣng thi lễ vâng lịnh buông cây sào xuống, trèo qua thuyền lớn. Lão già mặc áo trƣờng bào hai tay chắp để sau lƣng, đứng ngó vầng trăng tỏ ngơ ngác xuất thần. Ðột nhiên có tiếng thét lanh lảnh. hán tử vừa trèo qua thuyền lớn hơ hãi chạy về,gã hốt hoảng bƣớc sểnh chân, ngƣời rơi tỏm xuống hồ nƣớc. Lão già hơi nhíu cặp lông mày, vén trƣờng bào nhảy sang thuyền lớn. Thằng nhỏ đang ngủ say trong lòng thiếu phụ cũng bị tiếng thét vừa rồi làm cho giật mình tỉnh giấc, đứng bật dậy. Lúc này lão già đã bƣớc sang thuyền lớn, bƣớc vào trong khoang. Ðột nhiên ngọn gió sông tạt qua mặt lão đem theo mùi tanh nồng nặc. Lão liền dừng bƣớc lại, đằng hắng hai tiếng rồi hỏi : -Trong thuyền có ai không ? Lão chuyển động mục quang bỗng thấy sợi dây thao vàng buộc ở chuôi kiếm bị gió tung bay. Thanh trƣờng kiếm đâm suốt từ sau lƣng ra tới trứơc ngực một ngƣời y phục hoa lệ. Mũi kiếm cắm chặt vào vách ván ngập tới chuôi kiếm. Dƣới ánh đèn lửa sáng trƣng lão nhìn rõ ngƣời ăn mặc hoa lệ kia nghiêng sang một bên, ngƣời này hãy còn nhỏ tuổi, sắc mặt lợt lạt nhƣng không dấu đƣợc tƣớng mạo phƣơng phi anh tuấn. Lão già mặc áo bào buông nhẹ tiếng thở dài cất bƣớc đi vào trong khoang. Khoang thuyền là một căn phòng, cách bài trí xa hoa đã diễn ra một thảm cảnh. Bàn đổ ghế nghiêng, huyết tích loang lỗ. Gần nửa khoang thuyền một đại hán trung niên nằm úp mặt,đầu bể, óc chảy. Gã đã tắt hơi chết rồi. Lão già mặc trƣờng bào buồn rầu buông tiếng thở dài, miệng lẩm bẩm : -Thật là một cảnh tƣợng thê thảm ! Lão đảo mắt nhìn ra thấy một đại hán râu dài mình mặc áo đen đứng tựa cửa sau khoang thuyền. Hai chân đứng thẳng, mƣời đầu ngón tay bấm sâu vào vách ván. Thoạt trông tƣởng chừng nhƣ ngƣời đứng tựa vách thuyền, nhƣng nhìn kỷ lại thì ngƣời này đã tắt hơi từ lâu rồi, thi thể cứng đơ. Vì mƣời đầu ngón tay cắm sâu vào vách ván nên thi thể không ngã lăn ra. Toàn thân ngƣời này không có vết thƣơng nào hết, chỉ miệng mũi còn ứa máu không ngớt. A¨nh sáng huy hoàng chiếu vào ba cái xác chết mà tử trạng khác nhau vẽ nên một bức tranh rất khủng khiếp. Cái cảnh đêm khuya máu đổ trong thuyền, gió lạnh luồn qua cửa sổ khiến cho lão già đởm lƣợc hơn ngƣời cũng cảm thấy trong lòng hồi hộp. Lão gục gặc cái đầu buông tiếng thở dài rồi từ từ bƣớc ra ngoài khoang thuyền. Bất thình lình trong góc khoang thuyền có tiếng rên yếu ớt vọng lại. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  11. Xác chết loạn giang hồ Ngọa Long Sinh Lão già lỗ tai rất minh mẫn, nghe rõ có tiếng rên rất khẽ, tƣởng chừng nhƣ tiếng sét nổ, toàn thân lão run lên bần bật phải dừng bƣớc. Lão từ từ lùi lại đảo mắt nhìn quanh, tình trạng ba xác chết càng nhìn càng khủng khiếp khiến lão lại run lên. Lão toan trở gót quay về thì tiếng kêu yếu ớt lại nổi lên. Lần này tiếng kêu nghe càng rõ hơn, lão phân biệt đƣợc đây là tiếng rên của kẻ bị trọng thƣơng, hơi thở chỉ còn thoi thóp. Lão do dự đôi chút rồi khóe mắt lộ vẻ bình tĩnh, tự nó để mình nghe : -Ngƣời này sắp chết đến nơi, chẳng lẽ mình lại bỏ qua mà không cứu ? Rồi lão vén áo trƣờng bào lại tiến vào khoang thuyền. Lão ngƣng thần nhìn trong bóng tối ở góc khoang thuyền thấy một ngƣời đàn bà mặc áo lam nằm co ro. Tóc mụ dài mà rối tung, mình đầy những vết máu. Nửa ngƣời trên còn lại tựa vào vách ván. Lão già bất giác nổi lòng thƣơng xót xoay mình chạy ra ngoài khoang gọi hán tử bên mình sang. Lão tháo một tấm cánh cửa khoang thuyền để khiêng ngƣời đàn bà trọng thƣơng đặt lên. Dƣới ánh sáng đèn lửa lão thấy rõ ngƣời này sắc mặt lợt lạt, hai mắt hé mở. Máu tƣơi ƣớt đẫm quá nửa bộ quần áo mặc trong mình. Ðột nhiên thiếu phụ giƣơng mắt lên một cái rồi nhắm lại chỉ còn hé mở. Thiếu phụ cựa mình bật tiếng rên la. Lúc mụ chuyển mình vội vƣơn tay ra quạt một cái. Ðĩa đèn dầu đổ nghiêng đi. Tuy mụ đã bị thƣơng mấy chỗ mà mụ còn gắng gƣợng cử động, chạm đến vết thƣơng, máu tƣơi lại ứa ra. Mụ nghiến hai hàm răng chịu đau từ từ nhắm mắt lại. Mồ hôi đầm đìa nhỏ giọt trên khuôn mặt trắng lợt. Hai hán tử vừa khiêng thiếu phụ bị trọng thƣơng đƣa qua thuyền nhỏ thì con thuyền lớn có hai cột buồm đột nhiên bốc khói lên mờ mịt, ngọn lửa lấp loáng xuyên qua cửa sổ bốc ra ngoài. Lúc này ngọn gió đêm lại thổi lên khá mạnh khiến cho thế lửa lan xa rất mau. Lão già mặc áo trƣờng bào thấy thế lửa quá mạnh liền trầm giọng nói : -Mau bơi thuyền qua chỗ khác. Hai hán tử lật đật đặt thiếu phụ bị trọng thƣơng xuống rồi hết sức bơi thuyền đi thật lẹ. Thiếu phụ bị trọng thƣơng liếc mắt nhìn thấy thế lửa đã lớn, con thuyền hai cột buồm khó lòng tránh khỏi hỏa kiếp, dƣờng nhƣ mụ đã yên tâm đƣợc một chút. Nhƣng vì thế mà tinh thần cùng lực lƣợng chống chọi thƣơng thế trầm trọng đƣợc giải tỏa khiến mụ lại ngất đi. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  12. Xác chết loạn giang hồ Ngọa Long Sinh Lúc mụ tỉnh lại mới phát giác ra mình đang nằm trong một gian phòng có cách bài trí rất trang nhã. Giƣờng bằng gỗ Tử Ðàn, giải đệm rất dày. Xung quanh phòng mảng vách toàn bằng lụa tía.Trên đài trang đặt một tấm gƣơng đồng cao hai thƣớc. Góc vách mé tả treo một ngọn cung đăng, chụp đèn bằng lụa trắng. Mới nhìn qua cảnh tƣợng thiếu phụ đã biết ngay mình đang ở trong căn phòng của nhà đại phú. Ðột nhiên cặp mắt sáng lòa. Bức rèm vén lên, một thiếu phụ trung niên đầy vẻ phong lƣu đài các từ từ buớc vào. Bà mặc quần vải xanh mà không dấu đƣợc khí độ của con ngƣời cao nhã. Thiếu phụ bƣớc tới giƣờng, hơi lộ vẻ ngạc nhiên, cất tiếng hỏi : -Ủa ! Nƣơng tử tỉnh rồi ƣ ? Thiếu phụ áo lam buông nhẹ tiếng thở dài đáp : -Nạn phụ đƣợc nhờ ơn cứu tử mà chƣa kịp bái tạ. Mụ gắng gƣợng muốn ngồi lên. Nhƣng vừa cử độn, vết thƣơng lại đau nhói khiến mụ chau mày nhăn mặt. Thiếu phụ trung niên vội xua tay nói : -Hỡi ơi ! Nƣơng tử khắp mình bị thƣơng, chớ nên cử động. Thiếu phụ áo lam buồn rầu nói : -Nạn phụ mà không đƣợc phu nhân giải cứu thì e rằng đã mất mạng rồi. Ân đức cao cả không thể ngỏ lời báo đáp, nạn phụ xin vĩnh viễn ghi vào phế phủ. Thiếu phụ đứng tuổi lắc đầu nói : -Nƣơng tử bất tất phải cảm tạ. Phong trần biến ào họa phúc khôn lƣờng. Ngƣời ta sinh ra ở đời ai không có lúc gặp bƣớc đƣờng tai bạo ? Nƣơng tử hãy ráng mà yên tâm tịnh dƣỡng, hàn gia rất khác ngƣời, phong cảnh có bề hiu quạnh, tiểu muội tuy chẳng phải là nhà hào phú nhƣng thêm năm bảy ngƣời ăn cũng không có chi đáng kể. Thiếu phụ áo lam hỏi : -Nạn phụ chƣa kịp thỉnh giáo cao danh quí tánh của phu nhân ? Thiếu phụ trung niên cƣời đáp : -Tiểu muội họ Tiêu. Thiếu phụ áo lam nhắc lại : -Tiêu phu nhân... Tiêu phu nhân lắc đầu cƣời nói : -Tiểu muội không muốn nƣơng tử xƣng hô nhƣ vậy. Tiểu muội hơn nƣơng tử mấy tuổi, nếu nƣơng tử không tị hiềm gì thì cứ kêu bằng tỷ tỷ là đƣợc. Thiếu phụ áo lam trầm ngâm một lúc rồi đáp : Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  13. Xác chết loạn giang hồ Ngọa Long Sinh -Phu nhân có lòng quả thƣơng nhƣng khi nào nạn phụ dám thế ? Tiêu phu nhân khẽ thở dài nói : -Thƣơng thế của muội rất nặng, đừng nói nhiều cho mệt sức. Tiểu lão đã vào thành lấy thuốc cho muội rồi. Thiếu phụ áo lam cảm động khôn xiết. Nƣớc mắt trào ra mụ nói : -Chúng ta chƣa từng quen biết nhau mà đƣợc phu nhân trọng đãi nhƣ thế này thìdù nạn phụ có tan xƣơng nát thịt cũng khôn bề đối đáp. Mụ nói rồi từ từ nhắm mắt lại. Thiếu phụ áo lam dƣờng nhƣ sực nhớ việc gì trọng đại mở bừng mắt ra hỏi : -Nạn phụ xin phép hỏi phu nhân một câu : Con thuyền chở nạn phụ hiện giờ còn đậu ở trong hồ không ? Tiêu phu nhân lắc đầu đáp: -Hỡi ơi ! Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí ! Con thuyền đó cháy mất rồi. Thật là một trận hỏa tai khủng khiếp, chẳng những chiếc thuyền hai cột buồm của muội muội bị thần hỏa nuốt mà cả rừng lau sậy cũng bị thiêu rụi. Ðám cháy kéo dài từ nửa đêm cho đến sáng mới tắt. Thiếu phụ áo lam chớp mắt hai cái rồi lẳng lặng không nói gì nữa. Tiêu phu nhân vốn là ngƣời thiện lƣơng cho là ngƣời thiếu phụ áo lam xót con thuyền bị thiêu rụi liền tìm lời an ủi : -Tiền của là ngoại vật không dính gì vào con ngƣời, muội muội hà tất phải đau xót vì cháy mất con thuyền. Nhà ta đây ít ngƣời lắm, muội muội ở với ta càng hay. Thiếu phụ áo lam đáp : -Ða tạ phu nhân rủ lòng thƣơng đến. Tiêu phu nhân nhìn những vết đao thƣơng trên ngƣời thiếu phụ vẻ mặt buồn rầu lắc đầu lui ra. Thiếu phụ áo lam vẻ mặt đau khổ lúc này bỗng thoáng qua một nụ cƣời rồi từ từ nhắm mắt lại. Khi thiếu phụ tỉnh dậy thì trời đã đang đêm. Trên án gỗ đặt một cây nến hồng, ánh lửa sáng rọi khắp căn phòng. Trong một tòa nhà rộng rãi thanh khiết chỉ có hai ngƣời ở, một là Tiêu phu nhân ngƣời rất xinh đẹp và một lão già mặc trƣờng bào bằng đoản thanh vẻ mặt nghiêm nghị. Dƣới ánh lửa sáng một siêu thuốc bốc hơi nghi ngút. Lão già đƣa mắt nhìn lên chiếc giừơng gỗ bỗng cất tiếng hỏi thiếu phụ áo lam : -Nƣơng tử trong ngƣời bị chín vết thƣơng rất nặng mà còn bảo toàn đƣợc tính mạng là một điều ngoài ý nghĩ của lão phu. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  14. Xác chết loạn giang hồ Ngọa Long Sinh Thiếu phụ áo lam đáp : -Nhờ ân công giải cứu nên nạn phụ mới thoát chết. -Lão phu có vọc vạch nghề thuốc nhƣng thƣơng thế trầm trọng quá chừng cảm thấy mình không làm gì đƣợc nữa. Vậy mà nƣơng tử qua đƣợc một cách bình an mới thật là kỳ ! Hiện giờ tƣởng không còn điều gì đáng ngại nữa, chỉ chờ cho vết thƣơng liền lại và tịnh dƣỡng một thời gian may ra có thể cƣờng kiện đƣợc nhƣ xƣa. Chén thuốc để trên bàn lão phu phải suy nghĩ rất nhiều mới hốt đƣợc. Mong rằng nƣơng tử uống rồi trút hết tạp niệm trong lòng yên nghỉ một đêm sớm mai lão phu bắt mạch lại coi. Lão nói xong hai tay chắp sau lƣng từ từ cất bƣớc ra khỏi phòng. Tiêu phu nhân bƣng bát thuốc đến bên giừng khẽ nói : -Ông già này ngoài mặt ra chiều lạnh lẽo nhƣng trong lòng lại rất nhân từ. Tuy lão ít lời nhƣng ta mong rằng muội muội đừng trách lão. Thiếu phụ áo lam vội đáp : -Phu nhân dạy quá lời. Ơn cứu nạn sâu dƣờng sông biển, nạn phụ dù chết cũng khó lòng báo đáp trong muôn một... Tiêu phu nhân mỉm cƣời ngắt lời : -Muội muội đừng nghĩ nhiều hãy uống bát thuốc này đi đã ! Thiếu phụ áo lam thở dài đáp : -Nạn phụ là ngƣời lƣu lạc không dám ngang hàng với phu nhân, phu nhân có lòng quá thƣơng, nạn phụ xin tâm lãnh. Tiện danh là Vân Cô, xin phu nhân cứ kêu tên là đƣợc. Tiêu phu nhân cƣời nói : -Tuy muội bị trọng thƣơng nhƣng không dấu đƣợc vẻ đài các, nếu ta đoán không lầm thì muội muội phải xuất thân ở mọt nhà đại gia chứ không phải hạng phàm tục. Vân cô khẽ buông tiếng thở dài, không nói gì nữa, đón lấy thuốc uống. Sau mấy ngày điều dƣỡng, phần lớn các vết thƣơng của Vân Cô đã kín miệng. Nàng có thể xuống giƣờng để đi lại. Tiêu phu nhân nói cho nàng hay Tiêu đại nhân vốn là một vị ngự sử liêm chính,vì lão chống đối kẻ lộng quyền gây nên thù oán rồi bị hãm hại giam vào Thiên lao,sau lão đƣợc một cao nhân võ lâm giải cứu. Từ đó tìm chốn lâm tuyền mai danh ẩn tích. Bức họa đồ đầy chông gai nguy hiểm đã khiến lão chán chƣờng thế sự, hằng ngày lão câu cá trồng trọt để di dƣỡng tuổi già. Hai vợ chồng lão chỉ có một cậu trai dƣới gối. Vân cô dƣỡng bệnh sau một tháng thì thƣơng thế khỏi hẳn. Nàng ở với Tiêu phu nhân lâu ngày thành đôi bạn thân mật trong chốn khuê phòng, nhƣng nàng tuyệt không nhắc tới lai lịch thân thế mình. Cả Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  15. Xác chết loạn giang hồ Ngọa Long Sinh việc con thuyền bị hỏa tai nàng cũng quên đi không hỏi tới nữa. Tiêu gia rất ít ngƣời, Ngoài hai vợ chồng và đứa con nhỏ chỉ còn một lão bộc tên gọi Tiêu phúc và một ả nữ tì. Tiêu đại nhân có chiếc du thuyền sắc trắng cũng bị lửa thiêu đêm hôm ấy, nên ba ngƣời chân sào đã xin về. Cả một tòa đình viện rộng lớn chỉ có mấy ngƣời. Ả thị tì ngoài việc tƣới cây còn làm việc khác nên không bƣớc vào hậu viện bao giờ. Vì thế mà vƣờn hoa thƣờng vắng vẻ hiu quạnh. Một hôm vào khoảng giữa trƣa Vân Cô đột nhiên nhìn Tiêu phu nhân nói : -Tiểu muội thƣơng thế đã lành mà suốt ngày không có việc gì làm thành ra rỗi quá. Tỷ phu lại ƣa thanh tịnh thì tỷ tỷ gia lệnh lang cho tiểu muội trông nom dạy dỗ để tiêu ma ngày tháng. Tiêu phu nhân ngẫm nghĩ một lát rồi đáp : -Muội muội có lòng nhƣ vậy thì phiền muội muội giúp cho. Vân Cô biết Tiêu phu nhân trong lòng còn nhiều mối hoài nghi, nàng không nói gì nữa. Tiêu phu nhân đƣa con đến bái sƣ, Vân Cô khiêm nhƣợng hai ba lần nhƣng chú nhỏ vẫn làm đại lễ. Tiêu phu nhân dù ẩn trốn lâm tuyền nhƣng trị nhà rất nghiêm. Vân Cô biết Tiêu phu nhân chỉ có một cậu con, mà từ lúc nàng tỉnh táo lại cho đến nay chƣa từng thấy mặt thằng nhỏ. Nàng còn nhớ Tiêu đại nhân mới đến chỗ nàng một lần, hằng ngày chỉ đƣợc gặp hai ngƣời là Tiêu phu nhân và ả nữ tì vào cỡ 18 ,19 tuổi. Tiêu phu nhân chờ thằng nhỏ bái sƣ xong, bà nắm lấy tay Vân Cô nói bằng giọng thân thích : - Muội muội ơi thằng nhỏ này tuy rất thông minh, nhƣng thân thể nhu nhƣợc. Phiền muội muội giầu lòng chiếu cố cho. Vân Cô mỉm cƣời đáp : -Tỷ tỷ cứ yên tâm tiểu muội xin hết lòng trông nom cho y. Tiêu phu nhân thở dài nói : -Muội muội, muội muội đừng hiểu lầm ý ta. Muội muội đã có lòng chiếu cố y thì cứ việc đánh mắng, chớ có nuông chiều. Vân cô nƣơng đƣa mắt nhìn đứa nhỏ rồi đáp: -Tỷ tỷ cứ yên tâm tiểu muội coi tƣ cách điệt tử thì biết rồi đây thành tựu của y quyết không kém tỷ phu. Tiêu phu nhân thở dài nói: -Tỷ phu của muội muội vì quá liêm chính mà gây thù họa rất nhiều với kẻ quyền thế mới tìm đến chốn lâm tuyền ẩn dật. Bình nhật lão có dạy con đọc sách nhƣng không phải là loại sách trị đời, mà là thi từ ca phú của kinh Phật, hoặc sách chiêm tinh. lão thích chỗ nào là dạy chỗ đó, khiến cho đầu Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  16. Xác chết loạn giang hồ Ngọa Long Sinh óc thằng nhỏ mới 12 tuổi mà đã chịu đựng những môn học kì quái. -Tỷ phu dạy nhƣ thế là phải, bất luận Vu nhi ngày sau có chịu bƣớc vào hoạn đồ hay không thì nền học vấn này cũng cần biết một ít. Tiêu phu nhân quay lại nhìn con nói : -Vu nhi ! Nhất nhất phải tuân theo lời giáo huấn của Vân Cô. Ðoạn phu nhân trở gót từ từ rút lui. Vân cô đứng dậy tiễn chân rồi quay vào đóng cửa phòng lại. Chốn thƣ phòng này rộng ba gian. Ngoài bàn gỗ ghế tre còn có một bộ đồ trà. Cửa sổ trông ra vƣờn hoa, cúc bạc mai vàng đua nở xuyết vào cảnh sắc buổi sơ Ðông. Vân Cô ngắm kĩ cặp mắt Linh Vu thì thấy nƣớc da vàng ủng bất giác thở dài,miệng lẩm bẩm : -Thằng nhỏ này may mà gặp ta, không thì gã chẳng thể sống tới hai mƣơi... Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ nàng hỏi : -Ðiệt nhi ! Ngƣơi tên là chi ? Hài tử đáp : -Ðiệt nhi là Tiêu Lĩnh Vu. Vân Cô cƣời nói : -Cái tên này nghe đƣợc. Ðiệt nhi có thể làm rạng rỡ môn hộ. Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp : -Gia gia đã chẩn mạch cho điệt nhi và bảo là điệt nhi không sống tới hai chục tuổi nên ngƣời chỉ dạy những môn tạp học. Ngƣời còn hẹn sau hai năm sẽ đi du ngoạn những nơi thắng cảnh thì dù có chết sớm cũng không uổng một đời. Vân Cô mỉm cƣời hỏi : -Câu chuyện này Linh Vu đã nói má má hay chƣa ? Tiêu Lĩnh Vu đáp : -Không có đâu, gia gia điệt nhi đã dặn kĩ không đƣợc nói cho má má biết. Gia gia còn bảo má má mà biết chuyện này thì ngƣời sẽ buồn rầu đau khổ vô cùng khó lòng sống đƣợc. Vân Cô tƣơi cƣời hỏi : -Vu nhi ! Ngƣời có sợ chết không ? Tiêu Lĩnh Vu đáp : -Ðiệt nhi không sợ. Gia gia thƣờng bảo sống chết là ở mệnh trời không thể miễn cƣỡng đƣợc. Vân cô lại cƣời nói : -Tuy nhiên phải phân biệt cái chết cókhi nhẹ nhƣ lông hồng, có lúc nặng bằng non thái. Dĩ nhiên con ngƣời có sống thì phải có chết, không nên hồi hộp lo âu,nhƣng cũng cần có chí kiên quyết cầu sinh. Tiêu Lĩnh Vu cúi đầu xuống ngập ngừng : Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  17. Xác chết loạn giang hồ Ngọa Long Sinh -Ðiệt nhi không muốn nhắc tới chuyện cầu sinh khiến gia gia phải đau lòng. Vân Cô bỗng nhiên biến sắc. Dung nhan diễm lệ của nàng tựa hồ bao phủ một làn sƣơng lạnh. Nàng chậm rãi nói : -Hài tử ! Nếu ngƣơi chịu nghe lời ta thì có thể không chết đƣợc. Tiêu Lĩnh Vu giƣơng mắt lên hỏi : -Vân di nói thật chăng : Vân Cô đáp : -Dĩ nhiên là chuyện thật. Nhƣng ta dạy ngƣơi điều gì, ngƣơi khôngđƣợc nói cho gia nƣơng ngƣơi biết. Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một lúc rồi nói : -Ðƣợc lắm! Thời gian thấm thoát, hai tháng đã trôi qua. Chẳng một ai hay trong hai tháng trời Vân Cô và Tiêu Lĩnh Vu đã làm gì vì cửa thƣ phòng lúc nào cũng đóng kín. Có điều Tiêu phu nhân rất yên lòng vì thân thể Linh vu nguyên trƣớc nhu nhƣợc mà mỗi ngày môt trở nên cƣờng tráng. Mặt gã luôn biến thành màu hồng tƣơi. Tiêu đại nhân đã ngán ngẩm mùi đời. Tuy lão thấy Linh Vu khác trƣớc nhiều mà cũng không buồn hỏi đến. Tiêu phu nhân thấy cậu con cƣng thân thể cƣờng tráng thì trong lòng cao hứng không biết đến thế nào mà nói. Ðã vậy khi vào bà còn hơi đâu căn vặn Linh Vu học đƣợc những gì ở Vân cô ? Hôm ấy nhằm ngày 13 tháng chạp, Tiêu phu nhân vừa rửa mặt xong, chợt thấy Tiêu Lĩnh Vu hấp tấp chạy vào phòng la gọi : -Má má ơi ! Vân di bỏ đi rồi. Tiêu phu nhân giật mình kinh hãi hỏi : -Sao ? Tiêu Lĩnh Vu để lại một tờ hoa tiên và lén đi rồi. Tiêu phu nhân đón lấy tờ giấy coi thì thấy mấy hàng chữ sau đây : " Nạn phụ nhờ ơn cứu mạng, lại đƣợc phu nhân rủ lòng thƣơng yêu coi đƣờng tỷ muội. Cuộc đời tái sinh đáng lý phải ở lại quí phủ đem hết sức mọn dạy Vu nhi để đáp đền thịnh đức, ngặt vì nạn phụ có việc trọng yếu phải thân hành đi lo liệu. Nạn phụ muốn cáo từ lại sợ phu nhân hết lòng quyến luyến không chịu cho đi. Vì tình thế bắt buộc nạn phụ đành lƣu lời bái biệt. ¥n đức của đại nhân và phu nhân nạn phụ xin ghi vào phế phủ, những mong kết cỏ ngậm vành có ngày báo đáp. Lúc ra đi nỗi lòng khôn xiết bồi hồi. Mong phu nhân mở lƣợng hải hà mà miễn trách cho. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  18. Xác chết loạn giang hồ Ngọa Long Sinh Vân Cô thủ bút. Tiêu phu nhân đọc xong tờ hoa tiên la lên : -Bây giờ làm thế nào ? Y là một phụ nữ lại bỏ đi giữa tiết đông, năm cùng tháng tận... Bỗng có tiếng bƣớc chân ngƣời vang lên. Tiêu đại nhân vén rèm bƣớc vào. Tiêu phu nhân đang bàng hoàng, vừa thấy Tiêu đại nhân vào phòng đã nói ngay: -Lão gia hãy coi đây ! Vân Cô để thơ lại. Tiêu đại nhân lắc đầu đáp : -Bất tất phải coi nữa. Ðó là việc tất nhiên. Rồi lão vò nát tấm hoa liên bỏ vào sọt rác. Tiêu phu nhân lẳng lặng ngƣời ra hỏi : -Sao lão gia lại làm thế ? Tiêu đại nhân đáp : -Thơ này không thể để lại đƣợc. Tiêu phu nhân hỏi : -Tại sao vậy ? Tiêu đại nhân thở dài trầm giọng đáp : -Việc xảy ra đột ngột không nên phỏng đoán. Tỷ nhƣ tiết trời đang nóng mà mƣa tuyết, nƣớc sông chảy ngƣợc dòng, không phải điềm lành không nên nhắc đến nữa thì hơn. Tiêu đại nhân tuy không hiểu gì đến việc giang hồ, nhƣng ở trên bƣớc đƣờng sĩ hoạn lâu ngày đã chiều lịch duyệt. Dƣờng nhƣ lão biết vụ này là một điềm bất thƣờng. Tiêu Lĩnh Vu đứng ngẩn ngƣời ra nhìn phụ thân, bỗng gã cƣời mát nói : -Theo ý hài nhi thì Vân di không đi hẳn đâu mà chẳng sớm thì muộn hài nhi lại đƣợc gặp ngƣời. Tiêu đại nhân nét mặt trầm trọng nhẹ nhàng trách gã : -Trẻ con biết gì mà nói ? Tuy Tiêu đại nhân trách mắng Linh Vu nhƣng gã còn tính trẻ vẫn đem lòng tin tƣởng là chẳng khi nào Vân cô lại bỏ mình đi biệt tích. Gã yên trí có ngày tái ngộ. Linh Vu hãy còn nhỏ tuổi, nhƣng đã quyết tâm điều gì là không thay đổi nữa. Mấy hôm sau, Tiêu Lĩnh Vu ngẩn ngơ tựa cửa trông chờ. Gã chẳng quản thời tiết giá lạnh vẫn giƣơng cặp mắt lên mà nhìn ra ngoài đƣờng đầy tuyết phủ. Tiêu phu nhân có lúc dắt gã về phòng nhƣng chỉ nháy mắt gã lại chạy ra đứng cửa. Ngƣời nhà biết tính gã nhƣ vậy cũng không ngăn trở nữa. Ngọa Long Sinh Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  19. Xác chết loạn giang hồ Ngọa Long Sinh Xác chết loạn giang hồ Hồi 2 Ðáy Giếng Khô Kỳ Nữ Từ Trần Mấy ngày trƣớc hôm trừ tịch tuyết bay phấp phới tỏ ra điềm sang năm đƣợc mùa. Tiêu Lĩnh Vu khoác áo cừu nhẹ đội mũ rộng vành. Cũng nhƣ những ngày đã qua, gã ăn cơm sáng xong lật đật tựa cửa đứng chờ, đƣa mắt nhìn bên trời tuyết hoa lặng vắng mà ngơ ngác xuất thần, đột nhiên có tiếng thở dài từ phía sau đƣa lại rồi tiếng ngƣời nói : -Tiểu chủ nhân về thôi, trời mƣa tuyết mà giá lạnh thấu xƣơng. Ngoài đƣờng không ngƣời qua lại... Tiêu Lĩnh Vu quay đầu nhìn lại thì ra là Tiêu Phúc, không biết lão đến từ bao giờ, cậu chau mày tức mình đáp : -Ai bảo lão đến quấy ta ? Lão về đi... Chàng dứt lời chợt thấy một bóng ngƣời đội mƣa mà tới. Tiêu Lĩnh Vu mừng quá bất giác hô : -Vân di về tới rồi. Vân nhi đã bảo chẳng khi nào Vân di bỏ điệt nhi mà đi thiệt. Tiêu Phúc ngơ ngác nhìn ra quả thấy bóng ngƣời đang dấn bƣớc trên đƣờng tuyết phủ. Thân hình tha thƣớt hiển nhiên là ngƣời đàn bà. Gặp buổi trong đông, ngƣời mặc áo khinh cừu còn cảm thấy lạnh thấu xƣơng. Thế mà ngƣời đàn bà này phong phanh một tấm áo mỏng, gió thổi tà áo bay phấp phới. Bóng ngƣời mỗi lúc một gần. Sau nhìn rõ thìra một cô gái mặc áo xanh chừng mƣời sáu mƣời bảy tuổi. Tóc dài xõa xuống hai vai, da mặt xám ngắt. Ngƣời cô run bần bật tỏ ra gió lạnh chịu không nổi. Tiêu Lĩnh Vu đang tƣơi cƣời bỗng xịu mặt ra chiều thất vọng, gã toan trở gót đi vào bỗng nghe kêu thét lên một tiếng : -U¨i chao ! Ngƣời cô lảo đảo hai cái rồi té xuống đống tuyết. Thật là một cảnh tƣợng thê lƣơng, trời rét nhƣ cắt thịt mà một cô gái nhỏ tuổi áo quần lam lũ không đủ che thân nằm lăn trên đống tuyết. Tiêu phúc thở dài nói : -Thật là một đứa nhỏ đáng thƣơng ! Tuy lão nói vậy nhƣng vẫn đứng yên không nhúc nhích. Chỉ trong chớp mắt tuyết đã phủ kín nửa ngƣời thiếu nữ áo xanh. Tiêu Lĩnh Vu do dự một chút rồi chạy ra . Gã gạt tuyết trên ngƣời thiếu nữ rồi dắt tay cô ta dậy lớn tiếng gọi : Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  20. Xác chết loạn giang hồ Ngọa Long Sinh -Này cô đứng dậy đi để ta đƣa cô vào nhà ẩn mƣa gió. Tiêu Phúc vội chạy ra nói : -Ðại thiếu gia ! Trời gió lạnh thế này e rằng cô đã cứng ngƣời ra rồi. Tiêu Lĩnh Vu đáp : -Dù y có chết rét thì chúng ta cũng nên thu nhặt thi hài cho y. Tiêu phúc nhăn nhó đáp : -Hai bữa nay lão gia cùng phu nhân rất là phiền não. Bây giờ khiêng cô này về e rằng... Tiêu Lĩnh Vu trợn mắt lên lớn tiếng : -Lão gia làm sao ? Chẳng lẽ gia gia ta thấy ngƣời chết không cứu ? Mau bồng cô ả này về đi, việc gì đã có ta chịu trách nhiệm. Gã thấy cô bé có cặp lông mày tựa hồ rất quen mà bất giác sinh lòng thân cận nên kiên quyết đem cô bé vào nhà. Tiêu Phúc thấy mặt gã kiên quyết biết là không thể trái ý đƣợc liền buông tiếng thở dài rồi thò tay ra ôm cô gái lên rảo bƣớc về phủ. Tiêu Phúc là một con ngƣời từng trải. Lão biết Tiêu lão gia và phu nhân mấy hôm nay buồn phiền vì việc Vân Cô bỏ đi. tâm thần hai vị đã không yên tĩnh, nên lão không muốn đem chuyện khác quấy nhiễu. Tiêu phu nhân đƣa cặp mắt hiền hòa chăm chú nhìn cô gái. Bà thở dài nói : -Ðứa con gái này thật là dễ thƣơng ! Chúng ta lƣu y lại mất ngày chờ tuyết lạnh gió yên rồi sẽ để y lên đƣờng. Tiêu phúc vâng lệnh, Tiêu Lĩnh Vu chạy lại ôm cánh tay Tiêu phu nhân cƣời nói: -Hài nhi biết má má không phiền trách hài nhi... Ðêm hôm trừ tịch, Tiêu Lĩnh Vu đang ngồi sƣởi ấm với song thân, bỗng thấy bóng ngƣời lay động. Thiếu nữ áo xanh từ từ đi tới. Cô đã đƣợc nghỉ ngơi một ngày một đêm hết mỏi mệt rồi. Dƣới ánh đèn sáng thấy cô mặt trắng môi hồng, tóc rủ bên vai. Tuy quần áo vải thô sơ nhƣng vẫn ra vẻ con ngƣời diễm lệ. Thiếu nữ rủ tuyết đọng trên mình, cất bƣớc vào nhà. Cô ngó đằng xa thấy hai vợ chồng Tiêu lão gia liền lạy phục xuống. Cô hé miệng anh đào nói : -Nạn nữ bái tạ hai vị đạ cứu mạng cho. Tiêu phu nhân ngắm nghía cô một lát rồi thở dài đáp : -Cô nƣơng hãy dậy đi ! Thiếu nữ áo xanh đáp : -Ða tạ lão gia cùng phu nhân. Tiêu phu nhân không có con gái lại thấy cô xinh tƣơi thì trong lòng rất đỗi vui mừng, bà vẫy tay nói : Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
18=>0