Yêu ai?.
lượt xem 4
download
“Tớ vầ cậu quen nhau thế nào nhỉ?” đó là câu hỏi Lim thường hỏi Việt mỗi khi có chuyện vui.Nhưng đó là chuyện của 6 năm trước còn bây giờ, nhớ lại ngày xưa lần đầu tiên biết đến ba tiếng: tình yêu đầu……..
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Yêu ai?.
- Yêu ai?
- “Tớ vầ cậu quen nhau thế nào nhỉ?” đó là câu hỏi Lim thường hỏi Việt mỗi khi có chuyện vui.Nhưng đó là chuyện của 6 năm trước còn bây giờ, nhớ lại ngày xưa lần đầu tiên biết đến ba tiếng: tình yêu đầu…….. Lim vầ Việt đang đi trên sân trường , đột nhiên “vụt” một nam sinh cao phong độ vượt qua, từ phía sau 3 -4 cô gái sành điệu chân dài chạy theo và gọi: “ Bằng Anh đợi em…..” Một trong số đó làm rơi toàn bộ tài liệu của Lim, không một lời xin lỗi đã thế cô ta còn quay lại lườm và noi: “tự nhiên đứng giữa đứng giữa đường bực cả mình” Mặt Lim đỏ phừng đầy tức giận, Lim bước lên Việt giữ tay Lim và nói: “Thôi bỏ qua đi chắc mấy con bé năm nhất”
- Lim hất tay Việt ra : Cậu cứ mặc kệ tôi. Để tôi cho bọn này biết thế nào là phép lịch sự Lim chạy lên phia trước mấy cô gái lúc nẫy vầ nói trước mặt cô gái kia: “ Này tại sao cô không xin lỗi trong khi cô làm rơi hết sách vở của tôi. Lại con bực mình á? Ai là người cần bực mình ở đây?” Cô gái kia vẫn kiêu ngạo tỏ ra mình không có lỗi: tại sao tôi phải xin lỗi, chị làm tôi không đuổi kịp anh Bằng Anh rồi đấy. Lim càng nổi giận (nói lớn): Bằng Anh bằng em cái gì, tôi không cần biết tôi chỉ cần biết bây giờ cô phải xin lỗi tôi. Cô gái đi cugf lớn tiếng: Chị này buồn cười nhỉ. Sao chị phải lắm chuyện thế nhỉ.
- Lim trợn tròn mắt luwf cô gái vừa nói từ xa bước tới một anh chàng điển trai cao khá thu hút : tại sao cô lại gọi lớn tên người khác như vậy? Lim vênh mặt lên đáp: Tôi gọi lớn tên ai? Tôi chỉ bảo cô kia xin lỗi tôi lien quan gì đến cậu. Mấy cô gái kia nhặng lên như thể nhìn thấy vàng, một cô bĩu môi Lim: Chị chả nói lớn tên anh Bằng Anh lên còn gì? Mặt Lim vẫn thản nhiên: à thì ra cậu là nguyên nhân. Thiếu gì người tên giống cậu lắm chuyện. Còn cô xin lỗi đi Cô gái kia không biết làm thế nào đành xin lỗi: xin lỗi được chưa? Lim cười nhếc : thế có phải nhanh không. Mất thời gian
- Nói xong Lim quay người bỏ đi, Việt ôm đống sách vở chạy theo. - Cậu làm gì mà ghê thế - Ghê cái gì, may là cô ta chưa làm tớ nổi khùng đấy.( lim quay ra quát) Mà này, cậu thấy cái tên lúc nãy thế nào? - Thế nào là thế nào? Đừng nói với tôi cậu lại có trò gì đấy. - Đứng thì sao? Đùa thôi cậu ta đẹp trai thật đấy nhưng mặt non búng ra sữa tớ không them để í.
- Ngày hôm sau, Lim được phân công nhiệm vụ tuyển thêm thành viên cho clb event, lớp cuối cùng , vẫn kịch bản như các lớp khác giói thiệu CLB, kêu gọi tham gia nhưng đã có sự kiện bất ngờ xảy - Đay là ai đay không biết? một trong số ba cô gái ngày hôm qua cãi nhau - Hôm qua hung hổ cãi nhau lắm mà hôm nay đã thay đổi rồi a? Lim vẫn mặc kệ mọi lời nói của họ tiếp tục làm công việc của mình, đang phát phiếu ra nhập đến bàn cuối cùng tên ngày hôm qua ngồi lù lù ở đó. Tiếp tục lờ đi, quay đi chỗ khac nhưng cậu ta đưa lại tờ phiếu trên đó có viết: chị làm tôi thích rồi đó! Lim trợn tròn mắt quay lại, mặt đỏ phừng phừng nhưng cậu ta lại cười một điệu cười bí hiểm.
- Buổi tối, Lim đang bận làm bài tập điện thoại “tít” một tin nhắn đến: “Chào chị, chị vẫn giữ tờ phiếu lúc chiều chứ. Chị nghĩ sao? @@” Lim bất ngờ không biết tại sao cậu ta có số: “này em mới năm đầu mà đã lo mấy chuyện linh tinh nhỉ. Em còn non lắm không phải mẫu hình của chị. Ok ^__________*” Không có tin nhắn lại, Lim thở phào vì nghĩ rằng cậu em đã sợ rồi. NHƯNG… Ngày hôm sau, Vừa bước ra khỏi cửa nhà, Bằng Anh xuất hiện vẫn đẹp trai và phong cách, Lim choáng váng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa: tại sao cậu ở đây? - Rủ chị cùng đi học,( Bằng Anh cười lại điệu cười ranh mãnh hôm trước) - Cậu bị điên a? tôi không đùa đâu, đừng có mà đi theo tôi.
- Lim cắm đầu đi thẳng miệng lẩm bẩm: không biết thằng dở hơi nào nói cho cậu ta nhỉ. Đến trường Lim vào lớp học ,Bằng Anh cũng vậy. Hết giờ học, tin nhắn reo: Chị em mình gặp nhau được không? Lim nhắn lại: tôi không rỗi hơi. Buổi chiều clb họp mặt , Vừa bước vào cửa Bằng Anh đứng ngay trước mặt, Lim chết đứng, rồi cũng lấy lại tinh thần: “ Sao cậu lại ở đây?” - Chị đừng hiểu lầm, bây giờ em là thành viên của clb mà ( Bằng Anh cười với vẻ đắc chí)
- - Đứng đấy Lim, Bằng Anh là một designer chất lượng lại còn là chơi ghita hay tuyệt. Em nói chuyện với cậu ấy giúp anh. (anh đội trường chen vào) - Cậu ta giỏi thé rồi cần gì em thêm. Nói xong Lim bĩu môi quay đi. Bằng Anh nhìn theo cười mỉm. Kể từ đs mọi hoạt động của CLB đều có Bằng Anh tham gia, dù không thích nhưng Lim vẫn phải hợp tác. Lâu đần cũng quen, Lim không còn ghét B.A nưã. Thing thoảng Lim, Việt, Bằng Anh cùng đi café. Clb tổ chức đi picnic Bằng Anh đã tỏ ra rất galang xách hộ đồ cho Lim còn cõng Lim vì cô nàng không may đứt dép đường toàn sỏi đá lại lạnh vì đó là mùa đông. Lim đã thực sự cảm động. Càng ngày Lim càng than thiết hơn với Bằng Anh mà vô tình quên mất Việt.
- Ngày sinh nhật Lim, Việt nhắn tin chúc mừng và xin lỗi vì có việc. Lim tức giận vì Việt là người duy nhất luôn cùng đón sinh nhật với Lim suốt 3 năm qua. Lim ít bạn bè nên cũng chẳng có ai biết sinh nhật. không có Việt Lim chỉ biết ngồi nhà ăn chiếc bánh kem socola một mình. Bố mẹ Lim đều ở trong Sài Gòn, Lim ra Hà nội học vầ ở cùng bà ngoại nhưng mấy hôm nay bà về quê nên chẳng có ai. Không biết làm gì Lim bật nhạc giai điệu bài When you say nothing at all vang lên, chum kín chăn ngủ để cho qua sinh nhật tuổi 20. Đang mơ mang thì điện thoại tít tin nhắn đến: Lim xuống mở cửa được không Bằng Anh ở ngoài cửa nhà Lim. Bất ngờ, ngạc nhiên và hơi băn khoan : Cậu ta đến đây làm gì nhỉ? Vùng ra khỏi chăn Lim chạy xuống mở cửa. Một món quà to trước mặt, bài hát chức mừng sinh nhật vang lên. Lim thầm nghĩ: Cậu ta hát tặng mình sao? - Chúc mùng sinh nhật Lim! - Cám ơn - Lim không hỏi tại sao tôi biết sinh nhật sao?
- - Đằng nào cậu cũng biết rồi hỏi để làm gì? Bằng Anh chỉ mỉm cười. 2 người vào nhà, Lim láy một côc nước ấm cho Bằng Anh. - Cám ơn. Nhà Lim đẹp thật đấy. - Đây không phải là nhà tôi là nhà của bà ngoại. - Lim ở đâu? - Sài gòn. Tôi chỉ ra đây học thôi. Mà cậu hỏi nhiều quá uống đi
- Bằng Anh tỏ vẻ mặt bí xị - Giáng sinh mà ở nhà thì chán lắm Lim đi chơi với tôi đi. - Uhmmmmmmm.. được tôi cũng không có việc gì. Trời lạnh lại ngồi sau Bằng Anh trên chiếc xe motor thingr thoảng lại phanh gấp vì đèn giao thông làm Lim đứng tim, cứ phải bám chặt. Bằng Anh rẽ vào một con đường ngập tràn ánh đèn lung linh rất đẹp. Lim mải miết ngắm đường phố vì chẳng mấy khi đi chơi tối nên Lim cũng không biết lại có những con đường trang trí đẹp như vậy. Lim nhớ lại ngày trước khi còn ở Sài gòn mỗi dịp giáng sinh lại dạo phố rất vui. Nhưng ở Hà Nội lại có mùa đông lạnh nên có không khí giáng sinh - Lim Lim sao vậy đẹp qua mà hoa mắt à?
- - Uh, đẹp thật đấy. Ở Hà Nội 3 năm nhưng toi ít có dịp đi chơi tối như thế này. Ngoại không cho vả lại cũng không có ai đi cùng. - Từ bây giờ tôi sẽ đi cùng. Lim thích đi đâu cứ bảo tôi. Tôi lớn lên ở đây mà. Lim không trả lời im lặng. - Ôi khó chịu quá, có người bảo không thích mình mà cứ ôm chặt thế này…(Bằng Anh nói bang quơ chêu Lim) Lim chợt giật mình, nhận ra : trời mình đang ôm cậu ta. Vột bở tay ra nhưng cánh tay của Bằng Anh giữ lại. - Cậu làm gì vây?
- - Có sao đâu, đằng nào cũng ôm rôi, tôi lạnh lắm. Tôi sẽ phóng nhanh chị mà không ôm chặt ngã tôi không chịu trách nhiệm. Nói xong Bằng Anh vít mạnh ga phóng nhanh. Không còn cách nào Lim đành ôm chặt. Từ ngày hôm đó Lim than thiết hay đi cùng Bằng Anh hơn. Còn Việt đã mấy ngày không thấy xuất hiện, Lim lien lạc cũng không được đến nhà thì đóng cửa suốt, hơi lo lắng cũng có chút tức giận sau vụ không dự sinh nhật. Linh mặc kệ, không them quan tâm. Hôm đó đang ngồi cantin cùng Bằng anh thì Lim vo tình nghe được một cô bạn lớp bên có nói gì đó lien quan đến Việt. Lim quay ra hỏi: Cậu nói gì vây? Có phải cậu đang nói tới Đức Việt lớp truyền thông 2 không? - Uh, đúng rồi. Cậu ấy đang nằm viện.
- - Cái gì??????(lim bất ngờ không tin đươc) vậy cậu ấy làm sao? Sao cậu biết? ở viện nào? - Làm gì mà lim hỏi nhiều vậy để Bằng Anh hỏi cho. - Cậu ah không chị có thể cho em biết cụ thể được không bọn em là bạn của Việt. - Mẹ tôi làm ở viện, mẹ biết Việt vì hồi trước chúng tôi học cùng cấp 3. nghe nói Việt bị tai nạn trên đường từ quê lên. - Ở bệnh viện nào vậy? - Bệnh viện Bạch Mai
- - Cám ơn chị nhiều nhớ. Đị thôi lim, Bằng Anh đưa Lim đến Bênh Lim thất thần bước đi theo Bầng Anh. Đi được nửa đường Lim không muốn đi nữa và bảo Bằng Anh trở đi hóng gió. Bằng Anh lại đưa Lim đến cầu Long Biên. Lim đứng đó mắt hướng ra xa, không nói gì cả. Nửa tiếng trôi qua vẫn khoong nói gì cả, hai vai cứ run bần bật, thấy vậy Bằng Anh khoac áo cho Lim, nắm chặt tay cô.Mắt lim ướt Lim đang khóc, Lim nói trong tiếng nấc nghẹn ngào: - Tại sao? Tại sao Việt lại không cho Lim biết? Lim có phải là bạn than của Việt cơ mầ? - Việt nằm viện thì làm sao lien lạc được cho Lim. Bình tĩnh đi. Có Bằng Anh ở đây rồi Lim đừng sợ. Việt không sao đâu.
- - Bằng Anh có thích Lim thật không? - Đương nhiên rồi. bằng Anh thích Ltừ lần đầu tiên gặp Lim trên xe bus - Cái gì? Trên xe bus là sao? - Uhhhhhhhmmm thì lầ do Bằng Anh vẫn thường đi xe bus đi học cấp 3 lần nào lên xe cũng gặp Lim, thấy ấn tượng Lim ts nói không như tiếp xúc thực tế. - Tại sao lại hoc trường nay? - Thực ra có lần Bằng Anh vô tình nhìn thấy vé xe bus của Lim nên biết Lim học trường này. Thế là đăng kí luôn. Đúng là duyên số ngày đầu tiên đã gặp lại luôn.nhưng tại sao Lim hỏi như vậy? Lim đồng ý làm người yêu của Bằng Anh rồi sao?
- - Có thể tại sao không? Duyen số mầ? - Lim nói không được nuốt lời nhớ. - Đương nhiên, quân tử nhất ngôn. - Cám ơn Lim. - Nhưng nói trước Lim kkhoong gọi Bằng Anh là anh đâu? - Tại sao? - Thì vì Lim hơn tuổi. không thích thì thôi
- - Thôi được rồi sao cũng được sứ gọi thế này cũng được. Hai người đi dạo cho tới khuya. Lim về nhầ lên giường ngủ, tít tin nhắn đến: tình yêu ơi!ngủ ngon đừng buồn nữa. Lim cười, ngày đầu tiên có người yêu. Sáng hôm sau, điện thoại reo: - Lim à? Bác là mẹ Việt, bận quá bác không báo được cho con. Việt nó bị tai nạn đang nằm viện con đến thăm nó được không? - Vâng chiều di học về cháu sẽ vào thăm cậu ấy. Buối chiều Lim vào viện. Việt đang nằm trên giường bệnh, thấy Lim Việt gượng dậy
- - Không cân ngồi cứ nằm đấy. Tôi chỉ vào thăm cậu một lúc cũng phải đi. - Cậu sao vậy? - Chẳng sao cả? - Cậu giận vì mình không dự sinh nhật sao? - Tại sao tôi phải giận cậu vì chuyện đó? Sinh nhật đâu phải chỉ có một lần - Vạy thì tại sao?
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Tường thành Thăng Long: Ải Chi Lăng
4 p | 89 | 9
-
Chị yêu em mất rồi
5 p | 109 | 8
-
Cùng yêu một người
8 p | 68 | 5
-
Hãy yêu …khi còn có thể
8 p | 101 | 5
-
6 lâu đài tình ái trên thế giới
6 p | 69 | 4
-
Yêu và Thương
4 p | 53 | 4
-
Bạn đang yêu hay bố thí tình yêu?
13 p | 68 | 4
-
Truyện ngắn Sợi ruy-băng màu đỏ
18 p | 50 | 4
-
Ai Mang Hột Núi Đi Rồi
9 p | 42 | 3
-
Cô bé, nếu em yêu ai đó
4 p | 93 | 3
-
Anh sẽ không là người em yêu
4 p | 116 | 3
-
Tưởng Mình Yêu Ai
4 p | 57 | 3
-
Thời gian để yêu - Tháng 4
5 p | 78 | 3
-
Ai đó nói với em rằng
14 p | 43 | 3
-
Chỉ cần anh nói: "Anh yêu em"
4 p | 46 | 2
-
Rồi Sẻ Yêu Ai
3 p | 48 | 2
-
Truyện ngắn Tình Yêu Nhân Mã
23 p | 70 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn