intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

1q84 (tập 1): phần 2

Chia sẻ: Nguyễn Thị Hiền Phúc | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:211

57
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

phần 2 bắt đầu từ chương 14. kỷ lục của cuốn tiểu thuyết 1q84: Đây là tác phẩm văn học đầu tiên kể từ năm 1990 giành được danh hiệu “cuốn sách bán chạy nhất trong năm” ở nhật. mời các bạn cùng tham khảo chi tiết nội dung tài liệu.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: 1q84 (tập 1): phần 2

giáng xuống đầu tên khốn kiếp đó. Xong việc, thậm chí nàng còn đọc to lời<br /> cầu nguyện. Lời cầu nguyện ấy tự dưng bật ra khỏi miệng như một phản xạ.<br /> <br /> <br /> Lạy Chúa của chúng con ở trên Trời, xin cho danh Người cả sáng, xin<br /> cho nước Người trị đến. Xin Người thứ tội chúng con. Xin Người ban phúc<br /> cho những tiến bộ nhỏ nhoi của chúng con. Amen.<br /> <br /> <br /> Aomame bắt đầu theo đuổi thân thể đàn ông một cách mãnh liệt và theo<br /> chu kỳ, cũng là từ dạo đó.<br /> <br /> <br /> <br /> <br /> Chương 14: Tango<br /> <br /> <br /> Thứ gần như tất cả độc giả đều chưa từng thấy<br /> <br /> <br /> <br /> Komatsu và Tengo gặp nhau ở chỗ cũ. Quán cà phê gần ga Shinjuku. Giá<br /> một cốc cà phê tất nhiên không rẻ, nhưng được cái khoảng cách các bàn<br /> tương đối xa, lúc nói chuyện không phải để ý đến tai người khác, không khí<br /> đại loại cũng sạch sẽ, tiếng nhạc vô hại được bật nhỏ. Komatsu vẫn theo lệ<br /> đến muộn hai mươi phút. Komatsu nói chung thường không đến đúng giờ<br /> hẹn, còn Tengo không đến muộn bao giờ. Chuyện này gần như đã thành quy<br /> luật. Komatsu xách cặp tài liệu bằng da, trên người mặc bộ com lê bằng vải<br /> tuýt và áo Polo xanh thẫm.<br /> <br /> <br /> “Xin lỗi đã để cậu phải đợi lâu,” Komatsu nói, nhưng nhìn điệu bộ anh ta<br /> chẳng có gì là hối lỗi cả. Hình như tâm trạng còn vui vẻ hơn lúc bình thường,<br /> khóe miệng hiện ra nụ cười như vầng trăng khuyết lúc bình minh chưa lên.<br /> <br /> <br /> Tengo chỉ gật đầu, không nói một lời.<br /> <br /> <br /> “Xin lỗi vì cứ giục cậu. Chuyện này chuyện kia, chắc là vất vả lắm?”<br /> Komatsu ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nói.<br /> <br /> <br /> “Không phải tôi muốn khoa trương nhưng mười ngày nay đến bản thân<br /> còn sống hay đã chết tôi cũng chẳng rõ nữa,” Tengo đáp.<br /> <br /> <br /> “Nhưng cậu làm rất tốt. Vừa có được sự chấp thuận của người giám hộ<br /> cho Fukaeri một cách thuận lợi, vừa viết lại cuốn tiểu thuyết đâu vào đấy.<br /> Không vừa chút nào với người xa rời thế tục như cậu, thật sự đã làm quá tốt.<br /> Tôi phải nhìn cậu với con mắt khác rồi đấy!”<br /> <br /> <br /> Tengo dường như không nghe thấy những lời khen gợi đó. “Báo cáo tôi<br /> viết về hoàn cảnh của Fukaeri anh đã đọc chưa? Phần dài dài ấy.”<br /> <br /> <br /> “À, tất nhiên là đọc rồi. Đọc rất kỹ rồi. Nói thế nào nhỉ, tình hình khá<br /> phức tạp đấy. Cứ như một đoạn trong bộ trường thiên tiểu thuyết ấy. Nhưng<br /> mà tạm không nhắc đến chuyện này vội. Thầy giáo Ebisuno lại là người<br /> giám hộ của Fukaeri, tôi thật không thể ngờ được. Thế giới này nhỏ thật. À<br /> thế, thầy giáo có nhắc gì đến tôi không?”<br /> <br /> <br /> “Nhắc đến anh?”<br /> <br /> <br /> “Phải rồi, nhắc đến tôi.”<br /> <br /> <br /> “Thế thì hơi lạ nhỉ,” Komatsu dường như cảm thấy khó tin nói. “Hồi trước<br /> tôi và thầy Ebisuno từng cộng tác, tôi còn đến phòng nghiên cứu trong<br /> trường đại học của ông ấy để lấy bản thảo nữa cơ. Có điều đó là chuyện lâu<br /> lắm rồi, từ thời tôi còn là một biên tập viên trẻ măng.”<br /> <br /> <br /> “Có lẽ vì nhiều năm trôi qua, ông ấy quên mất rồi. Ông ấy còn hỏi dò tôi<br /> xem Komatsu là người như thế nào.”<br /> <br /> <br /> “Không,” Komatsu nói, lắc đầu với vẻ không vui, “Không thể có chuyện<br /> đó được. Tuyệt đối không thể nào. Ông thầy giáo này thuộc loại nhìn ai một<br /> lần là không bao giờ quên, trí nhớ tốt lắm, hơn nữa khi ấy chúng tôi còn nói<br /> bao nhiêu chuyện… mà thôi, chuyện này bỏ qua. Đó là một lão già không dễ<br /> đối phó đâu. Theo báo cáo của cậu, tình hình xung quanh Fukaeri tương đối<br /> phức tạp đấy.”<br /> <br /> <br /> “Đâu chỉ có phức tạp. Mà chúng ta đang ôm một quả bom theo đúng<br /> nghĩa đen đấy. Xét trên bình diện nào thì Fukaeri cũng không phải là người<br /> bình thường. Không đơn giản chỉ là một cô bé xinh đẹp mười bảy tuổi. Cô ấy<br /> mắc chứng khó đọc, không thể đọc sách một cách bình thường. Cũng không<br /> thể viết văn cho ra hồn. Tâm hồn dường như đã bị tổn thương và mất đi một<br /> phần ký ức liên quan đến sự việc đó. Cô ấy lớn lên ở một nơi giống như là<br /> công xã, và hầu như không đi học. Cha là lãnh tụ của tổ chức cách mạng<br /> cánh tả, mặc dù chỉ gián tiếp, nhưng hình như cũng có dính líu đến sự kiện<br /> đấu súng liên quan đến tổ chức Akebono đó. Người thu nhận cô ấy từng là<br /> nhà nhân học văn hóa nổi tiếng. Nếu cuốn tiểu thuyết thực sự trở thành một<br /> đề tài bàn luận, e rằng giới truyền thông sẽ ùn ùn kéo đến, moi móc đào bới<br /> bằng được những sự thực hấp dẫn ấy ra. Sẽ gay đấy.”<br /> <br /> <br /> “Phải, có thể sẽ ầm ĩ như mở cửa địa ngục ra vậy,” Komatsu nói, nhưng<br /> nụ cười nơi khóe miệng không hề biến mất.<br /> <br /> <br /> “Vậy thì ngừng kế hoạch này lại chứ?”<br /> <br /> <br /> “Ngừng lại?”<br /> <br /> <br /> “Sự việc trở nên quá đà rồi. Quá nguy hiểm. Hay là tráo đổi lại cái bản<br /> thảo ban đầu đi.”<br /> <br /> <br /> “Chuyện không đơn giản như vậy đâu. Bản thảo Nhộng không khí do cậu<br /> viết lại đã được gửi đến xưởng in, bây giờ đang in thử rồi. In xong sẽ được<br /> đưa ngay đến cho tổng biên tập, giám đốc phụ trách xuất bản và bốn giám<br /> khảo. Đến nước này thì không thể đến mà nói với họ rằng: “Xin lỗi, đó là<br /> một sự nhầm lẫn. Các vị coi như chưa từng đọc, trả bản thảo lại cho tôi đi.”<br /> <br /> <br /> Tengo thở dài.<br /> <br /> <br /> “Chẳng còn cách nào cả, không thể đảo ngược thời gian,” Komatsu nói,<br /> sau đó rút một điếu Marlboro đưa lên miệng nheo mắt, lấy bao diêm của<br /> quán đánh lửa, “Mọi việc sau đây để tôi suy tính kỹ càng đã, cậu không cần<br /> nghĩ ngợi nhiều làm gì. Giả sử Nhộng không khí giành được giải, chúng ta cố<br /> gắng không để Fukaeri lộ mặt ra là được. Chỉ cần khéo nhào nặn cô ấy thành<br /> <br /> một tác giả nữ trẻ kỳ bí không muốn xuất hiện trước mặt công chúng là<br /> xong. Tôi sẽ lấy danh nghĩa là người chịu trách nhiệm biên tập đảm nhiệm<br /> luôn vai trò người phát ngôn cho cô ấy. Tình huống này cần xử lý như thế<br /> nào, tôi đều biết cả, sẽ không có vần đề gì đâu.”<br /> <br /> <br /> “Tôi không hề nghi ngờ năng lực của anh, nhưng Fukaeri không giống<br /> các cô gái đang lượn lờ đầy ngoài phố kia. Cô ấy không phải loại để mặc cho<br /> người ta điều khiển. Chỉ cần cô ấy đã quyết điều gì, dù người khác có nói thế<br /> nào, cô ấy cũng nhất quyết làm theo ý mình. Những gì không hợp ý, cô ấy<br /> không bao giờ chịu chấp nhận. Sự việc không đơn giản như anh nghĩ đâu.”<br /> <br /> <br /> Komatsu không nói gì, cứ lật qua lật lại hộp diêm trong tay.<br /> <br /> <br /> “Nhưng mà, Tengo này, đằng nào chuyện cũng đã tới nước này rồi, chúng<br /> ta chỉ còn cách quyết tâm tiếp tục dấn tới thôi. Trước hết, Nhộng không khí<br /> do cậu viết lại quả thực quá hay, hơn xa những gì tôi nghĩ ban đầu, gần như<br /> đã đạt tới mức hoàn hảo. Không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn nó sẽ giành<br /> được giải Tác giả mới, trở thành chủ đề nóng cho đám báo chí. Đã tới mức<br /> này rồi thì không thể chôn vùi nó đi được nữa. Làm như vậy, theo tôi chẳng<br /> khác nào phạm tội. Vừa nãy tôi cũng nói rồi, kế hoạch đang không ngừng<br /> tiến lên phía trước.”<br /> <br /> <br /> “Phạm tội?” Tengo chăm chú nhìn thẳng vào mặt Komatsu, nói.<br /> <br /> <br /> “Có một câu nói thế này,” Komatsu cất tiếng. “Hết thảy nghệ thuật, hết<br /> thảy tham vọng, hết thảy hành động và tìm tòi, đều có thể coi là có một mục<br /> tiêu tốt đẹp nào đó. Vì vậy, phát xuất từ mục tiêu theo đuổi của sự vật để xác<br /> định ranh giới của cái thiện.”<br /> <br /> <br /> “Cái gì vậy?”<br /> <br /> <br /> “Aristotle, Đạo đức học cho Nicomachus. Cậu đã đọc Aristotle bao giờ<br /> chưa?”<br /> <br /> <br /> “Hầu như không.”<br /> <br /> <br /> “Nên đọc. Tôi tin là chắc chắn cậu sẽ thích ông ấy. Mỗi lần chẳng còn<br /> sách gì đọc tôi lại đọc triết học Hy Lạp. Đọc đi đọc lại không thấy chán. Bao<br /> giờ cũng rút ra được điều gì đó.”<br /> <br /> <br /> “Điểm mấu chốt của câu trích dẫn này là gì?”<br /> <br /> <br /> “Sự vật xét đến cùng là thiện. Thiện là kết cục của tất thảy. Để dành sự<br /> ngờ vực cho ngày mai đi,” Komatsu nói, “Đó chính là điểm mấu chốt.”<br /> <br /> <br /> “Aristotle nói gì về chuyện Hitler tàn sát người Do Thái vậy?”<br /> <br /> <br /> Nụ cười hình vành trăng của Komatsu càng hiện lên rõ hơn. “Ở đây,<br /> Aristotle chủ yếu chỉ nói về nghệ thuật, văn học và công nghệ thôi.”<br /> <br /> <br /> Thời gian anh quen biết Komatsu không thể xem là ngắn. Trong thời gian<br /> đó, Tengo đã thấy bộ mặt bên ngoài, đồng thời cũng nhìn ra bộ mặt bên<br /> trong của anh ta. Trong giới, Komatsu là một người cô độc, thoạt nhìn có vẻ<br /> luôn hành động theo ý mình. Rất nhiều người cũng bị vẻ bề ngoài ấy đánh<br /> lừa. Nhưng chỉ biết rõ ngọn ngành thì sẽ hiểu mỗi hành động của anh ta đều<br /> đã được tính toán chu đáo. Nếu so sánh với cờ tướng, thì bằng như anh ta đã<br /> tính trước mấy nước cờ. Anh ta thích thắng bất ngờ, nhưng bao giờ cũng<br /> vạch sẵn một ranh giới ở những chỗ cần thiết, và chú ý để không vượt qua dù<br /> chỉ một bước. Có thể nói đây là tính cách mẫn cảm. Hầu hết những hành vi,<br /> lời nói có vẻ vô hại của anh ta chỉ là diễn kịch bề ngoài mà thôi.<br /> <br /> <br /> Komatsu đã cẩn thận mắc quanh mình mấy lần khóa bảo hiểm. Chẳng hạn<br /> như anh ta phụ trách chuyên mục văn nghệ cho số buổi chiều của một tờ báo.<br /> Ở đó anh ta viết bài khen chê các nhà văn. Những bài chỉ trích đều khá khắc<br /> nghiệt. Viết bài loại này là sở trường của anh ta. Tuy chỉ là bài viết nặc danh,<br /> nhưng dân trong nghề đều rõ ai là người chấp bút. Tất nhiên, nhìn chung<br /> chẳng có ai thích người khác nói xấu mình trên báo. Vì vậy các tác giả đều<br /> để ý không đắc tội với Komatsu. Họ cố gắng không từ chối khi anh ta mời<br /> viết cho tạp chí. Ít nhất trong vài lần thì cũng phải có một lần vui vẻ nhận<br /> lời. Bằng không, có trời mới biết được anh ta sẽ viết cái gì trên chuyên mục<br /> kia!<br /> <br /> <br />
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2