intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Ả giang hồ túng bấn

Chia sẻ: Conmuachieunhoem Conmuachieunhoem | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:6

40
lượt xem
7
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Lần đầu ả xuất hiện bên gốc cây lim xẹt to đùng trong công viên với một mớ khăn nón bùng nhùng trên tay, đoàn người hăng hái đi bộ nháy mắt nhau: “Con giả!”. Thằng mập ú ù, nghễnh ngãng nhưng đi đứng cũng không kém phần hùng dũng, ngước mặt lên trời cười ha ha: “Coi chừng cúp bế”.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Ả giang hồ túng bấn

  1. Ả giang hồ túng bấn
  2. Lần đầu ả xuất hiện bên gốc cây lim xẹt to đùng trong công viên với một mớ khăn nón bùng nhùng trên tay, đoàn người hăng hái đi bộ nháy mắt nhau: “Con giả!”. Thằng mập ú ù, nghễnh ngãng nhưng đi đứng cũng không kém phần hùng dũng, ngước mặt lên trời cười ha ha: “Coi chừng cúp bế”. Ai nói gì mặc, ả vẫn ôm mớ bùng nhùng ngồi yên cả buổi, mê nón ngửa ra dưới bờ cỏ bên cạnh không có xu nào! Hôm sau, hôm sau nữa, ả vẫn ngồi chỗ cũ, để ý thì thấy mớ khăn nón bắt đầu động đậy. Thằng nghễnh ngãng lướt nhanh trong đoàn người quyết tâm giữ gìn sức khỏe như quân lệnh hô to: “Con thiệt, con nít thiệt nghen!”. Bà cao không quá mét tư giắt xâu chìa khóa leng keng nơi cạp quần đánh mạnh hai tay qua khỏi đầu bĩu môi: “Ai biết được, chừng con vay con mượn!”. Ông già cao kều, đi bộ nhưng cũng thích nhảy disco theo nhạc của mấy quán nước trong công viên, thắc mắc: “Ụa, con nít mà cũng vay mượn được à, vay là vay làm sao?”. Lại thằng nghễnh ngãng: “Sáng ẵm đi, chiều ẵm dìa, chia với ba má nó năm mươi phần trăm”. Mấy ông trượng phu, chừng là doanh nhân doanh nghiệp, áo thun, quần soóc, giày hiệu trắng tinh không thèm nghe ba câu bốn điều của “xóm nhà lá” đang di động phía trước, nghiêng mình bỏ vào mê nón ả giang hồ ít xu.
  3. Một tháng, hai tháng, ba tháng... ả giang hồ vẫn ngồi bên gốc lim xẹt già với mớ bùng nhùng động đậy. Dòng người đi bộ vẫn rồng rắn trôi qua, ốm - mập, khỏe khoắn - bệnh tật sao không biết, nhưng dường như họ đã ngày càng có nhiều chuyện để nói với nhau hơn. Có người đã chịu tin đứa bé là con ả giang hồ vì thỉnh thoảng ả vạch ** cho nó **. Người thấy trước tiên và loan tin cho nhiều người cùng tin là thằng nghễnh ngãng. Mê nón ả ngày nào cũng đầy xu lẻ, thỉnh thoảng có mấy tờ “giấy xăn” mệnh giá mười ngàn, hai mươi ngàn đồng. Bà cao chưa quá mét tư vẫn kiên quyết không tin: “Con gì mà con! Cho thằng nhỏ ** ** da chết mẹ! Chỉ giỏi lừa mấy thằng cha thích **!”. Bà còn giải thích thêm với mấy chị đồng hành: “Hổng thấy sao, mắt nó trắng dã, môi nó thâm sì, đầu tóc rối bung bảy tám màu, không giang hồ hết thời ăn nhờ con nít thì là cái thứ gì!”. Ông đeo dây đo huyết áp lòng thòng đi qua khó chịu: “Không cho tiền người ta thì thôi, ai ép! Đúng là nhứt lé nhì lùn!”. Bà cao không quá mét tư ăn miếng trả miếng: “Đồ đàn ông vô duyên thúi!”. Thằng nghễnh ngãng lại ngước mặt lên trời cười ha ha: “Ai biểu bà nói thằng chả ham ** làm chi!”. “Tao nói hồi nào, thằng quỷ”. “Bà hổng nói trắng ra
  4. nhưng thằng chả cho tiền con mẹ kia nhiều nhứt á... ha ha ha...”. Câu nói vô tình của thằng nghễnh ngãng khiến “xóm nhà lá” của bà cao không quá mét tư bán tín bán nghi. Sự hồ nghi này lọt vào tai bà vợ ông đeo dây đo huyết áp luôn lững thững đi sau chồng nửa vòng công viên. Vậy là bữa sau, rồi bữa sau nữa... ông đeo dây đo huyết áp chỉ biết gồng mình đi thẳng mỗi bận ngang qua mẹ con ả giang hồ. Gió heo may về, dòng người già trẻ lớn bé vẫn diễu hành quanh công viên như những người yêu thích vận động nhất thế giới, lại cũng thằng nghễnh ngãng bô bô cái miệng: “A! Thằng nhỏ biết cười, nó cười đẹp trai hết biết à nghen!”. Nghe tiếng cười lắc rắc trong veo của thằng bé, người nhón gót nhìn, người đưa ngón tay quẹt đôi má bầu bĩnh xinh xinh của nó. Mấy ngày thằng bé cười nhiều, bà vợ ông đeo dây đo huyết áp không đến công viên, thế là bận nào đi qua ông cũng ngẩng cao đầu, tự tin bỏ vào mê nón ả giang hồ mấy tờ “giấy xăn” mới cáu. Đến một ngày, chỉ có thằng bé nằm trơ trọi dưới gốc lim xẹt già, nó chĩa hai chân lên trời khóc nga nga. Thằng nghễnh ngãng nhào vô ôm nó. Kiến lửa cắn đỏ hai vành tai thằng bé, mọi người bu lại tíu tít xoa dầu cho nó.
  5. Nghễnh ngãng ôm thằng bé về “nhà”, là góc dạ cầu bắc qua con kênh Nhiêu Lộc đen ngòm và hôi hám. Bà cao chưa quá mét tư không còn bắng nhắng chuyện thằng bé ** ** da hay ** ** có sữa. Cùng vài thành viên trong “xóm nhà lá”, bà quyên góp tiền, sữa, quần áo... mang đến dạ cầu cho cha con thằng nghễnh ngãng. Nghễnh ngãng bị gọi là “thằng” bởi vì nó nghễnh ngãng không chịu lớn, chớ tuổi thì chắc cũng đã “hăm”, nên nhu cầu làm cha của nó là chính đáng, bà cao chưa quá mét tư nghĩ vậy mà hăng hái đứng ra quyên góp. Có người kêu nghễnh ngãng đem con giao cho mấy ông phường để làm thủ tục vô trại mồ côi nhưng nó không chịu. Nó thấy đời quá khác kể từ ngày nó được làm cha. Không còn thời gian ra chợ rau củ quả Cầu Muối nhặt nhạnh, không còn thời gian đến công viên đi bộ, suốt ngày nghễnh ngãng bám dạ cầu, tưng tiu thằng con ngang hông như cục vàng. Thằng bé hết ** mớm, ăn uống, *** ỉa rồi la khóc, vậy mà nghễnh ngãng vẫn thấy vui như tết vì lần đầu tiên trong đời nó có một tình thâm, tính từ ngày ngơ ngác lớn lên ở chợ Cầu Muối và biết mình tứ cố vô thân. ...Đêm, có bà già núp khuất chân cầu nghe nghễng ngãng hát ru con, nước mắt bà lăn dài trên đôi gò má nhăn nheo... Bấm đốt tay tính, vậy là thằng bé đã đầy tuổi tôi, kể từ ngày bà nhặt nó ở đống rác bên cạnh giỏ quần áo, sữa
  6. sùng và giấy chứng sinh của Bệnh viện Từ Dũ. Nuôi thằng bé được hai tháng, bà bị lao phổi nặng. Biết không kham nổi bởi cảnh già bần hàn, cô đơn; bà mang nó đặt trước phòng của một ả giang hồ thuê cách chỗ bà ở hai cái bùng binh. Mấy tháng sau, nghe trong mình đỡ đỡ, bà hỏi thăm tin tức ả qua mấy cô bạn cùng “làm gái”. Nhờ vậy nên bà mới biết mà mò đến cái công viên có lắm người đi bộ, còn nghe thêm, ả giang hồ đã chuyển sang giai đoạn cuối của bệnh HIV từ ba tháng trước...
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
3=>0