YOMEDIA
ADSENSE
a ngục tầng thứ 19 - Phần 9
71
lượt xem 8
download
lượt xem 8
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Lúc này, ngoài kia gió lạnh đang thét gào, ở 1 góc phòng Văn Nhã đang ngồi ngây người, đôi mắt thẫn thờ nhìn về phía trước như người mắc bệnh tâm thần. Xuân Vũ đã bình tĩnh trở lại, cô đến bên an ủi bạn. Nhưng Văn Nhã hình như không nghe thấy gì hết, dù Xuân Vũ nói gì, cô cũng không có 1 chút phản ứng.
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: a ngục tầng thứ 19 - Phần 9
- Phần 9 Lúc này, ngoài kia gió lạnh đang thét gào, ở 1 góc phòng Văn Nhã đang ngồi ngây người, đôi mắt thẫn thờ nhìn về phía trước như người mắc bệnh tâm thần. Xuân Vũ đã bình tĩnh trở lại, cô đến bên an ủi bạn. Nhưng Văn Nhã hình như không nghe thấy gì hết, dù Xuân Vũ nói gì, cô cũng không có 1 chút phản ứng. Bỗng nhiên ánh mắt Văn Nhã hầu như đã trở lại vẻ bình thường, cô lạnh lùng nhìn vào mắt Xuân Vũ, miệng bật ra 2 chữ “con khỉ”. Lại là con khỉ? Xuân Vũ đành phải nói: Cậu nói điều gì khác đi, được không? “Xuân Vũ, cậu cho là tớ điên chứ gì?” Không chờ câu trả lời, Văn Nhã nắm chặt tay Xuân Vũ, nhẹ nhàng nói: “Không, tớ không điên, tớ chỉ rất sợ thôi” “Cậu đừng sợ, tớ là bạn, tớ sẽ ở bên cạnh cậu, cùng cậu vượt qua mọi nỗi sợ hãi” Văn Nhã nắm tay Xuân Vũ càng chặt hơn, Văn Nhã gầy còm, không biết lấy đâu ra lắm sức lực như vậy. Văn Nhã thận trọng nhìn xung quanh cứ như sợ có người nghe lỏm, rồi nói nhỏ: “Tớ kể cho cậu nghe 1 chuyện này…” Nếu kể chuyện mà Văn Nhã thấy nhẹ nhõm hơn thì cũng tốt: “Cậu kể đi, tớ nghe đây” Văn Nhã hít một hơi thật sâu. Hình như câu chuyện đã ấp ủ từ lâu rồi: “Chuyện này hoàn toàn có thật. Vào dịp nghỉ hè năm thứ nhất, tớ và mấy người bạn học thời phổ thông có cùng nhau đi du lịch núi Hoàng Sơn. Nơi ấy đúng là rất tuyệt, chuyến đi do hãng du lịch tổ chức, gần như là đã đi hết điểm danh lam thắng cảnh ở đó. Bọn mình nghỉ ở 1 khách sạn trên núi, khung cảnh hết sức êm đềm. Một hôm, sau khi đến 1 điểm thắng cảnh trở về, mình bước xuống dốc núi đằng sau đi dạo và thấy 1 cái lồng sắt trong đó có nhốt 1 con khỉ con. Trông nó hết sức đáng thương, hình như nó còn đang bú mẹ. Nó mở to mắt nhìn mình, mình thấy nó đang rơi nước mắt, hai tay nó nắm vào song sắt, mồm rên rỉ ai oán rất đáng sợ.
- Bỗng mình nghe thấy 1 tiếng rít gào kinh khủng, thì ra còn có 1 con khỉ to đang ngồi thu mình trên cây ở dốc núi. Hình như nó đang hậm hực nhìn xoáy vào mình…” Lòng trắc ẩn vốn có của nữ giới khiến Xuân Vũ bất giác buột miệng: “Chắc là con khỉ mẹ?” “Lúc đó mình cũng nghĩ thế. Thấy con mình bị nhốt trong chuồng, nó rất đau xót và giận dữ. Nghe tiếng thét của con khỉ mình sợ quá, vội bỏ chạy. Trở về khách sạn. Bữa tối hôm đó cả đoàn khách du lịch ăn 1 bữa đặc sản núi rừng, trong đó có món gọi là “Hoàng kim đại não”. Bọn mình đều ăn mỗi người 1 miếng, mùi vị rất lạ, không rõ chế biến từ gì” “Hoàng kim đại não” Xuân Vũ có “ớ” ra 1 tiếng và gần như đoán ra. Văn Nhã vẻ mặt đầy đau khổ, nói: “ăn rồi bọn mình mới biết, thực ra là món óc khỉ” “Chính con khỉ con ấy à?” “Đúng. Hễ mình nghĩ mình đã ăn óc con khỉ con đó thì cơn buồn nôn lại ập đến. Tối hôm đó bọn mình đã nôn ra bằng hết cả mật xanh mật vàng, nhưng vẫn cảm thấy ghê. Có lẽ chủ yếu vì cảm giác tội lỗi. Đáng sợ hơn nữa là đêm khuya hôm đó ở ngoài có tiếng thét gào sởn gai ốc, mình mở to mắt nhìn, thấy 1 khuôn mặt lông lá dán vào ô cửa kính, với đôi mắt đỏ ngầu và hàm răng trắng ởn. Thì ra đó là con khỉ mẹ chạy đến tận cửa khách sạn gào thét với mọi người” Xuân Vũ bỗng thấy bức tranh khủng khiếp ấy đang hiện lên trước mắt. “Đêm ấy mọi người trong đoàn khách du lịch đều sợ hết hồn, và quyết định sáng mai rời khỏi nơi này. Sớm tinh mơ tất cả lên xe buýt của du lịch Trung Quốc ra đi, khi xe đang chạy trên đường núi quanh co thì bỗng trên 1 cây to ven đường có 1 con khỉ chạy ra, nó dám nhảy lên xe, nằm nhoài bên thành xe thét gào với bọn mình. Ai ai cũng sợ tái xanh tái xám. Anh lái xe nhiều lần đánh võng định hất nó xuống đất, rồi sơ xuất nên xe lao vào rừng cây. Trong lúc hiểm nguy “ngàn cân treo sợi tóc”, có lẽ mình chưa đến số, cửa kính vỡ, mình lại còm nhom, nên chui lọt ra ngoài, còn mọi người đều kẹt trên xe. Khi mình chạy ra ngoài đường cái để cầu cứu thì chiếc xe buýt đã nổ tung trong rừng. Đúng là 1 cơn ác mộng, 13 hành khách đều tử vong, chỉ mình thoát chết”
- “Thật không thể tưởng tượng nổi, chỉ 1 con khỉ đã gây nên chuyện” Xuân Vũ thầm nghĩ, thì ra tình mẫu tử của động vật cũng chẳng khác gì con người, và nếu chúng trả thù thì còn khủng khiếp hơn ấy chứ. “Tuy nhiên mình khônh hận con khỉ mẹ ấy. Vì bọn mình đã ăn óc con khỉ con, đã phạm tội ác nên nó mới trả thù cho con nó. Sau tai nạn ấy mọi người đều nói mình thoát nạn lớn, thì ắt có phúc về sau. Nhưng mình vẫn cảm thấy rất sợ. Tiếng thét của con khỉ ấy mãi mãi là nỗi ám ảnh đối với mình. Đã 2 năm trôi qua, câu chuyện mình vẫn giữ kín, chưa kể với bạn ở đại học” “Vậy tại sao giờ cậu lại kể với tớ?” Vẻ mặt Văn Nhã gần như tuyệt vọng: “Vì mình chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Mình biết, con khỉ kia vẫn chưa chết, những ai ăn óc con khỉ con lần đó đều phải đền mạng. Tuy lần đó mình thoát chết nhưng sớm muộn gì con khỉ mẹ cũng đến trả thù mình. Những ngày qua đã vài lần mình nhìn thấy con khỉ ấy, nó đứng ngoài cửa sổ cười với mình, đó là nét cười kinh sợ nhất trên đời” “Cậu đừng nghĩ lung tung, khỉ không thể chạy đến trường chúng ta được” Xuân Vũ chợt nhớ đến sự việc ở nhà vệ sinh sáng nay “Văn Nhã có thể cho tớ xem di động của cậu không?” “Cậu định làm gì?” Văn Nhã lập tức cảnh giác, nắm chặt lấy máy di động. “Tớ nhận ra mấy hôm nay cậu cũng mải mê nhắn tin, đúng không?” “Đó là chuyện của mình cậu đừng hỏi làm gì” Văn Nhã ngoảnh đi không thiết nhìn Xuân Vũ nữa. Không khí trong phòng bỗng có phần căng thẳng. Xuân Vũ đành khẽ thở dài, cô không rõ còn sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây. Bỗng có làn gió kỳ quái lướt qua cửa sổ, một cành cây khô rơi trúng ngay cửa kính, dội vào 1 tiếng khô khốc. Tối nay chưa đến 11h đã tắt đèn. Xuân Vũ không chui vào chăn, cô ngồi đó, đôi mắt mở to. Không rõ Văn Nhã nằm bên kia đã ngủ chưa. Các sự việc xảy ra trong mấy ngày qua khiến 2 cô gái nơm nớp lo âu. Càng như thế, Xuân Vũ càng không dám ngủ. Vì cô đang chờ đợi…
- Đúng 12h đêm. Tín hiệu tin nhắn vang lên. Quả nhiên là số máy bí hiểm ấy. Số xxxxx741111. Tín hiệu kêu rất khẽ, chắc sẽ không làm Văn Nhã thức giấc. Xuân vũ đọc mẩu tin nhắn này. “Bạn đã bước vào tầng 3 địa ngục, ra khỏi tiểu lâu của Phủ tiến sĩ thôn vắng, hãy lựa chọn: 1. đại sảnh, 2. địa cung” Xuân Vũ hơi do dự, rồi ngón cái ấn phím 2. Cô chọn “Địa cung”. Chỉ vài giây sau, tin nhắn thứ 2 gửi đến: “Bạn bước vào 1 căn phòng của Phủ tiến sĩ ở thôn vắng, trên tường có 1 ngách bí mật, hãy cầm đèn dầu bước vào đó. Bạn đi xuống 1 con đường rất dài trong lòng đất, rồi đi xuống cửa 1 mê cung…” Mê cung? Cô ngẩn người nhìn mẩu tin này, không rõ mình sẽ đi đến nơi nào. Tiếng “tít, tít” lại vang lên, nhưng cô hơi thấy bất ngờ, vì không phải tin nhắn mà là tín hiệu down thông tin. Sau 1 thoáng do dự, Xuân Vũ cũng down chương trình này về di động. Ngay lập tức màn hình hiện lên 1 chuỗi các tranh động vật, mọi ngày cô ít chơi game nên cô lúng túng mất 1 lúc. Các biểu tượng này đều có màu xam xám, nhưng thấy rất rõ nét, hình như đều là ảnh chụp. Xuân Vũ ấn thử vài nút phương hướng, các bức ảnh này quả nhiên đã hoạt động, có vẻ như đang đi trên các đại đạo. Đi được 1 đoạn thì gặp ngã ba, chỉ có thể chọn 1 lối rẽ. Nhìn đến đây Xuân Vũ hiểu rõ, thì ra đây là các bức vẽ địa cung, nhấn các nút định hướng của máy di động thì sẽ giống như mình đang đi vào mê cung dưới lòng đất. Xuân Vũ đi trong hệ thống tranh vẽ nửa giờ đồng hồ, đã vài lần gặp tử lộ. Khi đã bấm tê cả ngón cái thì trong tranh đã mở ra 1 cửa lớn, cô “đi” thẳng ra cửa, các bức tranh trên màn hình biến mất. “Mình đã ra khỏi mê cung rồi ư?” Xuân Vũ chưa kịp hiểu rõ thì tín hiệu tin nhắn lại vang lên. Lần này vẫn là bất ngờ đối với cô, vì màn hình xuất hiện 1 tin nhắn sử dụng dịch vụ đa phương tiện MMS. Ngón cái nhấn vài lần, cô nhận được 1 bản vẽ màu, dưới bức tranh còn ghi thêm dòng chữ: “Bạn đã ra khỏi mê cung, bức tranh này là phần thưởng dành cho bạn” Cô vội mở ngay bản vẽ, trên màn hình di động nhỏ xíu dần dần hiện ra 1 bức tranh. Nhìn màu sắc, thì đó là bức tranh sơn dầu, nhưng vì màn hình quá bé, nên nó chỉ như 1 phần của bức tranh. Cô nhìn thấy trong tranh có 1 thiếu nữ phương tây tóc vàng, 1 tay cô ta bị trói ngoặt, treo lên 1 cây to, bên dưới là 1 đống lửa đang cháy ngùn ngụt, thiêu đốt đôi chân cô gái. Lẽ
- nào đây là địa ngục? Bức tranh khiến Xuân Vũ cảm thấy ghê tởm, cô nắm chặt thành giường, thoát ra khỏi bức vẽ này. Cô thở dốc 1 hồi, cô nhận được 1 tin nhắn “Bạn đã đi qua tầng 3 địa ngục, bước vào tầng 4”
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn