Âm Mưu Ngày Tận Thế<br />
Sidney Sheldon<br />
<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Nguyên bản tiếng Anh DOOMSDAY CONSPIRACY<br />
Nhà xuất bản Happer Collins, Anh (1990)<br />
Dịch giả: Nguyễn Bá Long<br />
<br />
Lời nói đầu<br />
Uctendort. Thuỵ Sĩ<br />
Chủ nhật, 14 tháng Mười, lúc 15 giờ 00<br />
Các nhân chứng đứng trên rìa hiện trường, nhìn trân trối trong im lặng, không thể<br />
nói gì vì quá sửng sốt. Quang cảnh trước mắt họ thật kỳ dị, một cơn ác mộng<br />
hoang sơ xuất xứ từ đâu đó sâu kín, tối tăm trong tiềm thức tập thể của người<br />
nguyên thuỷ. Mỗi nhân chứng có một phản ứng khác nhau.<br />
Người thứ nhất ngất đi. Người thứ hai nôn oẹ. Một phụ nữ run lên bần bật. Một<br />
người khác thì nghĩ: Mình sắp lên cơn đau tim mất. Vị tu sĩ già nắm lấy chuỗi hạt<br />
và đưa tay làm dấu. Hãy giúp con, thưa Cha. Hãy giúp tất cả chúng con. Hãy che<br />
chở cho chúng con trước sự hiện hình của quỷ dữ. Sau cùng thì tất cả chúng con<br />
đều đã nhìn thấy bộ mặt của Satăng. Đó là ngày tận thế. Ngày phán xử đã đến.<br />
Trận chiến cuối cùng là đây… Trận chiến đấu cuối cùng… Trận chiến đấu cuối<br />
cùng giữa cái thiện và cái ác.<br />
<br />
Chương 1<br />
Ngày thứ nhất.<br />
Thứ hai, 15 tháng Mười<br />
- Anh lại thấy mình trong cái quân y viện chật chội ở căn cứ Củ Chi, Việt Nam và<br />
Susan đang cúi người trên giường anh, trông thật đáng yêu trong chiếc áo<br />
choàng trắng, thì thầm, “Tỉnh dậy nào, chàng thuỷ thủ. Anh đâu có muốn chết!”.<br />
Và khi nghe thấy giọng nói đầy quyến rũ của cô, anh gần như quên đi sự đau đớn<br />
của mình. Cô đang thì thầm điều gì đó nữa bên tai anh, nhưng một cái chuông<br />
nào đó đang réo vang, và anh không thể nghe rõ cô nói gì. Anh đưa tay kéo cô lại<br />
gần nhưng bàn tay chỉ quờ vào một khoảng không.<br />
<br />
Chính tiếng chuông điện thoại đã làm Robert Bellamy tỉnh hẳn. Anh miễn cưỡng<br />
mở mắt, không muốn giấc mơ qua đi. Chiếc điện thoại bên cạnh giường vẫn réo<br />
dai dẳng. Anh nhìn đồng hồ, 4 giờ sáng. Anh chụp lấy máy, bực bội vì ngủ dỡ<br />
mắt, giấc mơ ngắt quãng.<br />
- Quỷ quái thật, có biết mới là mấy giờ không hả?<br />
- Ông chỉ huy Bellamy phải không?<br />
- Phải.<br />
- Tôi có một tin báo cho ông, ông chỉ huy. Ông được lệnh phải trình diện tướng<br />
Hilliard tại trụ sở Cục An ninh Quốc gia (NSA) ở Fort Meade vào đúng 6 giờ sáng.<br />
Ông đã nghe rõ chưa, thưa ông chỉ huy?<br />
- Rồi. Và chưa. Phần lớn là chưa rõ.<br />
Robert Bellamy chậm chạp đặt ống nghe xuống, trầm ngâm. Chuyện quái gì mà<br />
NSA đòi anh thế nhỉ?<br />
Và chuyện gì gấp gáp đến mức phải gặp vào lúc 6 giờ sáng? Anh lại nằm xuống<br />
và nhắm mắt lại, cố tìm lại giấc mơ. Giấc mơ giống như thật. Tất nhiên anh biết<br />
điều gì đã khiến giấc mơ xuất hiện. Susan vừa gọi điện cho anh tối hôm trước.<br />
- Robert…<br />
Như từ bao giờ vẫn vậy, giọng nói của cô luôn có tác động đến anh. Anh run run<br />
thở mạnh.<br />
- Chào Susan.<br />
- Mọi chuyện bình thường cả chứ, anh Robert?<br />
- Tất nhiên. Tuyệt vời. Moneybags thế nào?<br />
- Thôi đừng, anh.<br />
- Thôi được. Thế Monte Banks thế nào?<br />
Anh đã không thể nói “chồng em”. Anh ta là chồng cô ấy, Susan.<br />
- Anh ấy khoẻ. Em chỉ muốn nói với anh là chúng ta sắp phải xa nhau một thời<br />
gian. Em không muốn anh phải lo lắng.<br />
<br />
Thật đúng là cô ấy, đúng là Susan. Anh cố giữ giọng nói bình tĩnh.<br />
- Lần nầy em đi đâu vậy?<br />
- Bọn em bay qua Brasil. <br />
Trên chiếc Boeing 727 của Moneybags.<br />
- Monte có chút công việc ở đó mà.<br />
- Thật ư? Anh nghĩ là chồng em sở hữu cả quốc gia đó.<br />
- Thôi đi Robert. Xin anh.<br />
- Xin lỗi.<br />
Một giây im lặng.<br />
- Em mong anh tỏ ra dễ chịu hơn.<br />
- Nếu em có ở đây thì hẳn là thế.<br />
- Em muốn anh tìm được một ai đó thật tuyệt vời, và anh hạnh phúc.<br />
- Susan, anh đã tìm được một người tuyệt vời. - Cổ họng anh tắt nghẹn. - Và em<br />
biết chuyện gì xảy ra không? Anh đã mất cô ấy.<br />
- Nếu anh cứ còn nói thế, em sẽ không gọi anh nữa đâu.<br />
Đột nhiên, anh cảm thấy sợ hãi.<br />
- Đừng nói thế. Đừng, em?<br />
Với anh, cô là chiếc phao cứu sinh. Anh không thể chịu nổi ý nghĩ rằng không bao<br />
giờ được nói chuyện với cô nữa. Anh cố tỏ ra vui vẻ.<br />
- Anh sẽ ra ngoài và kiếm một cô tóc vàng thật khêu gợi để rồi cùng làm tình cho<br />
đến bã người ra thì thôi.<br />
- Em muốn anh kiếm được một ai đó.<br />
- Anh hứa với em đấy.<br />
- Em lo cho anh, em yêu anh!<br />
<br />