intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

ÁM SƯ THẦN THOẠI QUYỂN 5 CHƯƠNG 8

Chia sẻ: Van Nguyen Van | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:5

68
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

ÁM SƯ THẦN THOẠI Tác giả : Ẩn Nặc Trần Hiêu QUYỂN 5 : ĐỌA LẠC CHI THÀNH CHƯƠNG 8: NHU TÌNH MẬT Ý Người dịch: Cô Long Nguồn: Kiếm Giới Lưu Ích Manh quay đầu nhìn thấy dung mạo hiện tại của Tử Long, không khỏi nhướng mày, nhưng lập tức bình thường trở lại, nhẹ nhàng nhặt lên chiếc lá xanh, nhàn nhạt nói: “ Ngươi đã đến rồi, có việc gì muốn ta làm sao?” Tử Long chậm rãi đi tới trước bàn, ngồi xuống ghế, đôi mắt lẳng lặng nhìn nàng,...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: ÁM SƯ THẦN THOẠI QUYỂN 5 CHƯƠNG 8

  1. ÁM SƯ THẦN THOẠI Tác giả : Ẩn Nặc Trần Hiêu QUYỂN 5 : ĐỌA LẠC CHI THÀNH CHƯƠNG 8: NHU TÌNH MẬT Ý Người dịch: Cô Long Nguồn: Kiếm Giới Lưu Ích Manh quay đầu nhìn thấy dung mạo hiện tại của Tử Long, không khỏi nhướng mày, nhưng lập tức bình thường trở lại, nhẹ nhàng nhặt lên chiếc lá xanh, nhàn nhạt nói: “ Ngươi đã đến rồi, có việc gì muốn ta làm sao?” Tử Long chậm rãi đi tới trước bàn, ngồi xuống ghế, đôi mắt lẳng lặng nhìn nàng, hình dạng tiều tụy của nữ tử trước mặt vẫn không che giấu được khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, làm trong lòng hắn chợt thấy thương tiếc, hít sâu một hơi, Tử Long mở miệng nhẹ giọng nói: “ Vì sao ngươi đến Khải Minh đế quốc, trong Hán Hoa đế quốc xảy ra việc gì?” Lưu Ích Manh cười khổ, than nhẹ một tiếng, nhìn mái tóc đỏ của Tử Long, đôi mày trắng, cùng đôi mắt thâm thúy như biển rộng, chậm rãi nói: “ Ngươi thay đổi, trước đây ngươi sẽ không hỏi những chuyện dư thừa này.” Tử Long giật mình, không nghĩ tới Lưu Ích Manh lại nói những lời này với hắn, bọn họ bất quá chỉ gặp qua một lần mà thôi, đồng thời cũng chưa từng nói qua một câu, vì sao bây giờ nàng lại nói ra một câu kỳ lạ như vậy. Sau đó, Tử Long nhìn thoáng qua thủy tinh cầu phủ vải đỏ trên bàn, trong lòng thoải mái, nhưng hắn thật sự đã thay đổi sao? Nhẹ nhàng lắc đầu, hắn nhìn đôi mắt u buồn của nàng, nhàn nhạt cười nói: “ Có thể, người, sẽ biến đổi, lúc đó ngươi chẳng phải như thế sao?” “ Ngươi thật sự thay đổi, trước đây ngươi chưa bao giờ cười, cho dù cười, cũng chỉ là có lệ mà thôi, ta thực sự rất muốn biết, trước khi ngươi đi phương bắc tuyết nguyên, rốt cục đã xảy ra chuyện gì làm cho ngươi thay đổi.” Lưu Ích Manh chậm rãi kéo mũ áo choàng xuống, mái tóc đen nhánh thật dài lộ ra, đôi mắt màu tím đầy ôn nhu nhìn Tử Long nói. Tử Long dựa ra lưng ghế, bình tĩnh nói: “ Ngươi còn chưa trả lời câu
  2. hỏi của ta.” Lưu Ích Manh nhẹ cười, nụ cười làm mật thất âm u trở nên ấm áp, đích xác, từ khi nhìn thấy đôi mắt thâm thúy của Tử Long, trong lòng của nàng cũng chưa từng bình tĩnh qua, luôn luôn lơ đãng nhớ tới cặp mắt u buồn kia, trong một lần vô ý nắm bắt được tinh thần lực của Tử Long, đã trở thành sự ký thác cho nội tâm trống rỗng của nàng, nàng thà rằng không ăn không ngủ, cũng chỉ muốn canh giữ bên thủy tinh cầu, nhìn từng cử động của Tử Long, cho dù hắn ăn mặc trang phục quê mùa, làm ra cử động khiến người ta khinh thường, nhưng ở trong mắt của nàng đều là những sự biểu hiện hoàn mỹ. Nhưng khi thân ảnh làm nàng ngày đêm hồn khiên mộng nhiễu, dần dần tiêu thất bên trong một cánh đồng tuyết mênh mang, lòng của nàng đột nhiên tuôn ra từng trận chua xót khổ sở, trong cuộc sống lúc đó, vô số lần sưu tầm, nhưng cũng không hề có hồi âm, tinh thần lực tiêu hao sạch sẽ cũng không có được tin tức gì làm cho nàng vui mừng. Chẳng bao lâu sau, khi nàng cho rằng hắn cứ như vậy mà tiêu thất trên đời, thế là từng đêm nàng đều bị ác mộng làm tỉnh giấc, nước mắt ước đẫm gối, sự tuyệt vọng lan tràn trong lòng nàng, có thể, cả cuộc đời này nàng không còn cơ hội gặp lại đôi mắt thâm thúy kia nữa, ý nghĩ như vậy làm nàng phải buông tha sự ràng buộc trong lòng, đưa gương mặt quen thuộc chôn sâu vào tận sâu trong nội tâm, chỉ là, thỉnh thoảng đôi mắt kia lại xuất hiện trong tâm trí nàng, không sao quên được. Làm Lưu Ích Manh không nghĩ tới chính là, sau khi nàng đi tới Khải Minh đế quốc, không ngờ lại nhận được một chiếc lá xanh khắc hình rồng, khi nàng lần đầu tiên nhìn thấy chiếc lá, lập tức liền bật lên khỏi ghế, chụp vai Tả Chấn Lôi liều mạng lắc mạnh, hỏi Tử Long đang ở đâu, lúc này rốt cục đã nhìn thấy hắn, đột nhiên trong lòng an tĩnh không gì sánh được, không kích động như trong tưởng tượng của nàng, có thể thấy được hắn bình an, chính là chuyện nàng mong muốn nhất trong lòng mình. Gương mặt trắng nõn của Lưu Ích Manh tràn ngập vẻ tươi cười nhìn Tử Long, ánh mắt thủy chung không hề rời khỏi gương mặt của hắn, rất sợ lỡ mình không chú ý, hắn sẽ tiêu thất trong tầm mắt của mình, nhẹ nhàng vuốt tóc, ôn nhu nói: “ Nhìn thấy ngươi thật tốt, không có gì quan trọng hơn nữa.”
  3. Tử Long cau mày, thấy sắc mặt không ngừng biến ảo của Lưu Ích Manh, trong lòng chợt run lên, hắn biết từng cử động của mình đều bị nàng nhìn thấy, may là trong thủy tinh cầu chỉ hiện hình ảnh chứ không hiện thanh âm, hơn nữa hắn cũng không cảm giác có sự ác ý, bên trong ngữ khí của nàng hắn nghe ra sự quan tâm tha thiết, nhưng hiện tại không phải lúc nói những lời này, hắn giả vờ không nghe lại hỏi lần nữa: “ Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta, vì sao ngươi đi tới Khải Minh đế quốc, có phải người kia vẫn không chịu buông tha đòi giết ngươi, hơn nữa còn có người tiếp nhận sự ủy thác của hắn.” “ Đích xác, ngươi đoán được rồi, nhưng hiện tại những thứ này không còn trọng yếu, có chuyện gì ta có thể giúp được ngươi không?” Lưu Ích Manh thảm đạm cười, cúi đầu nhẹ giọng nói. Chân mày Tử Long càng cau chặt, từ Lưu Ích Manh, hắn có thể nhìn ra được sự gian khổ của nàng, giống như một con mèo nhỏ bị thương tổn, trốn trong góc tự mình liếm vết thương, làm cho người ta xót xa vô cùng, người mà Lạc Diệp Vô Tình không giết, sẽ không ai dám động tới, hắn đã từng lưu lại một mảnh lá xanh, chính là lời hứa của hắn, đó là một loại trách nhiệm, Tử Long ngồi thẳng người, trong ánh mắt hàn quang thoáng hiện, trầm giọng nói: “ Là ai?” Nhìn thấy đôi mắt Tử Long bắn ra quang mang lạnh giá, trong lòng Lưu Ích Manh chợt dâng lên một sự yêu thương, hắn khẩn trương, có thể trong lòng hắn mình cũng có được một vị trí, nàng nhẹ nhàng cười, không định trả lời, thế nhưng biểu tình trên mặt Tử Long làm nàng không còn cách chống cự, không khỏi vô ý thức mở miệng nói: “ Có người nói người đó đứng hàng thứ ba trong sát thủ bảng, gọi là Chuyên Tôn Tức Mặc.” Chuyên Tôn Tức Mặc, không ngờ là hắn, trong lòng Tử Long đã có quyết định, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn về phía Lưu Ích Manh, nhẹ giọng nói: “ Ngươi yên tâm, có ta ở đây sẽ không để cho ngươi bị thương tổn, đây là trách nhiệm của ta.” Lưu Ích Manh nhàn nhạt cười, không nói gì, hiện tại đã nhìn thấy hắn, tâm nguyện đã xong, cho dù hiện tại muốn nàng chết đi, nàng cũng sẽ không có một câu oán hận, chỉ là nàng luyến tiếc khi phải rời khỏi hắn, có thể nếu nàng thẳng thắn nói ra, có lẽ hắn có thể tiếp thu tình cảm của nàng, ý nghĩ như vậy làm cho gương mặt nàng chợt trở nên sáng lạn.
  4. Tử Long cũng không rõ điều gì làm cho nàng đột nhiên trở nên hài lòng như vậy, là câu nói của hắn sao? Nhẹ nhàng lắc đầu, nhớ tới chuyện muốn tìm nàng, lập tức mở miệng nói: “ Ta nghĩ muốn tìm đệ tử của Mộc Dịch thế gia xuất thế lịch lãm, nhưng ta không có tư liệu, chỉ là biết bọn họ thiện dùng mộc tinh hoa nguyên tố, không biết ngươi có thể giúp ta tìm hay không?” Lưu Ích Manh nghe Tử Long mở miệng liền hồi phục lại, tìm người nhưng không có đầu mối, tuy rằng trắc trở như biển rộng tìm kim, nhưng người có thể sử dụng mộc tinh hoa nguyên tố ở trên đại lục cũng không có mấy người, chỉ cần tìm từng bước không phải là không có cơ hội, chỉ là phải tiêu hao thật nhiều tinh thần lực mà thôi, thế nhưng có thể giúp đỡ được Tử Long, cho dù muốn nàng buông tha tất cả, nàng cũng sẽ nguyện ý, cho nên nàng mỉm cười khẽ gật đầu, ôn nhu nói: “ Tốt lắm, ta giúp ngươi, ngày mai giờ này ngươi trở lại đi.” Tử Long thấy Lưu Ích Manh đồng ý hỗ trợ thì chậm rãi đứng lên, nhàn nhạt nói: “ Cảm tạ, ngày mai ta trở lại.” Dứt lời liền xoay người ly khai. “ Ngươi không thể ở lại...ở lại một lúc sao?” Lưu Ích Manh thấy Tử Long muốn đi, gấp giọng nói. Tử Long không quay đầu lại, chỉ là trầm giọng nói: “ Không có chuyện gì thì ta về trước, ở quá lâu sẽ làm người hoài nghi, để cho người khác phát hiện hành tung thì ngươi sẽ nguy hiểm, chính ngươi cẩn thận một chút, ngày mai ta trở lại.” Nói xong thì bước ra ngoài. Nhìn theo bóng dáng Tử Long, làm nàng nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ, lá xanh lướt nhẹ, bóng lưng điêu linh, có một loại khí tức cô đơn, khiến nàng biết, Tử Long cũng là một người tịch mịch. Từ thủy tinh tiểu điếm đi ra, Tử Long chậm rãi đi trên Thất Sắc Nhai phủ đầy ánh trăng, đi thẳng tới hướng hoàng cung, không biết vì sao, gặp qua Lưu Ích Manh, làm trong lòng hắn rất loạn, vẻ tình hoài và ánh mắt tràn ngập nhu tình của nàng giống như hòn đá nhỏ, ném thẳng xuống nội tâm bình tĩnh của hắn, phát lên tầng tầng sóng gợn, bồi hồi thật lâu. Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, quang mang nhàn nhạt phủ đầy
  5. ánh mắt hắn, gió nhẹ thổi lên những chiếc lá rụng trên mặt đất, lúc này sự yên tĩnh của khung cảnh cũng không làm yên ổn nội tâm hỗn loạn của Tử Long, những ngọn đèn trên đường không ngừng tắt đi, đêm khuya đã đến, ngày mai, sẽ có tin tức của Mộc Dịch thế gia hay không? Tất cả mong chờ phải ký thác lên bói toán thuật thần kỳ của nàng. Đột nhiên, một thân ảnh vàng nhạt xuất hiện trong tầm nhìn của Tử Long, Tư Không Tĩnh đang khóc nức nở đi tới trước mặt hắn, nàng cũng vừa lúc nhìn thấy trên con đường vắng hoe đang có bóng người cô đơn đi trước mặt, không khỏi ngẩng đầu liền nhìn thấy Tử Long đang đi tới trước mặt nàng, ủy khuất trong lòng nhất thời như suối tuôn ra, không khỏi chạy tới hai bước, thoáng chút đã nhào vào trong lòng Tử Long khóc nức nở nói: “ Tử Long, làm sao bây giờ, ta không muốn lập gia đình, ta nên làm gì bây giờ?”
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2