intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

ba điều bí ẩn: phần 2

Chia sẻ: Nguyễn Thị Hiền Phúc | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:88

36
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

phần 2 từ chương 5. câu chuyện bắt đầu từ "japp đang hỏi chuyện vợ người lái xe thứ ba thì poirot rón rén đến gần. - khiếp ông làm tôi giật mình - japp nói - ông tìm thấy gì rồi?..." mời các bạn cùng tham khảo chi tiết nội dung tài liệu.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: ba điều bí ẩn: phần 2

Chương 5<br /> Japp đang hỏi chuyện vợ người lái xe thứ ba thì Poirot rón rén đến gần. <br /> - Khiếp ông làm tôi giật mình - Japp nói - ông tìm thấy gì rồi? <br /> - Chưa tìm thấy cái tôi định tìm. <br /> Japp quay lại với vợ anh lái xe James Hogg: <br /> - Bà vừa nói đã trông thấy người đàn ông ấy? <br /> - Vâng, thưa ông. Cả chồng tôi nữa… chúng tôi nhận ra ông ta ngay. <br /> Bà Hogg tôi thấy bà là người tinh mắt, chắc bà biết rõ các chuyện về mọi người<br /> quanh đây. Chả là bà nhanh nhậy, biết người biết của, thoạt nhìn tôi biết ngay. <br /> Japp cứ trắng trợn lắp lại đến lời nịnh thứ ba, bà Hogg phởn chí ra mặt. <br /> - Vậy bà thử cho ý kiến về hai người: bà Allen và cô Plenderleith. Họ sống thế<br /> nào? Ăn chơi sung túc? Nay tiệc tùng, mai giải trí? Bà hiểu ý tôi nói gì chứ? <br /> - Ồ, không, hoàn toàn không có như vậy. Họ hay đi vắng nhất là bà Allen - nhưng<br /> đều là người đàng hoàng, ông hiểu ý tôi định nói gì: không như nhiều người khác<br /> mà tôi có thể kể tên trong khu phố này. Cái bà Stevens chẳng hạn, trông bề ngoài<br /> thế mà bên trong rất lắm chuyện… <br /> Japp vội kịp cắt ngay những lời huyên thuyên sắp nói. <br /> - Vâng, điều bà vừa nói là rất quan trọng. Tóm lại, bà Allen và cô Plenderleith<br /> được mọi người yêu mến? <br /> - Ồ vâng, cả hai đều là những phụ nữ dễ thương, nhất là bà Allen. Gặp trẻ con bà<br /> đều tươi cười chuyện trò với chúng, hình như bà có một đứa con gái mất sớm, tội<br /> nghiệp. <br /> - Hai người có hòa hợp với nhau? <br /> - Có chứ. Không bao giờ to tiếng, có bà Pierce làm chứng. <br /> - Có tôi đã nói chuyện với bà ấy rồi. Bà có biết vị hôn phu của bà Allen? <br /> - Người bà ấy định cưới ấy ư? Ồ! Có. Ông ấy thường hay đến đây. Nghe nói là<br /> <br /> nghị sĩ gì đó? <br /> - Cái người đàn ông đến tối qua có phải là ông ta? <br /> - Không phải. <br /> - Cả lúc ông ta đến rồi về, bà đều trông thấy? <br /> - Phải. <br /> - Và bà không nghe gì khác? Có vẻ cãi nhau không? <br /> - Không, nếu có thì tôi cũng khó nghe thấy, vì pháo cứ đì đùng điếc cả tai. <br /> - Người đó ra đi vào lúc mười giờ hai mươi, phải không? <br /> - Có thể , nhưng ông Hogg nhà tôi bảo thế, thì chắc là đúng. <br /> - Bà đã trông thấy người ấy đi ra. Có nghe thấy ông ta nói gì? <br /> - Không, tôi không đứng gần để nghe được. Từ cửa sổ nhà tôi, tôi chỉ nhìn thấy<br /> ông ta đứng ngoài cửa, nói với bà Allen. <br /> - Bà cũng trông thấy cả bà Allen? <br /> - Có, bà ấy đứng lui bên trong cửa. <br /> - Bà có để ý thấy bà ấy ăn mặc thế nào? <br /> - Không. <br /> - Không nhìn được rõ bà ấy mặc áo ngày hay áo buổi tối? <br /> - Không, tôi không rõ. <br /> Poirot ngước mắt nhìn lên cửa sổ phía đối diện, rồi lại nhìn về phía số nhà 14.<br /> Ông mỉm cười đưa mắt cho Japp. <br /> - Còn người đàn ông, thế nào? <br /> - Mặc ba-đờ-xuy xanh sẫm, mũ quả dưa. Đàng hoàng lắm. <br /> Sau khi hỏi thêm vài câu khác, Japp chuyển sang hỏi Frederick Hogg, một cậu bé<br /> mặt mũi tinh ranh. Được hỏi, cậu ta phổng mũi vì tự thấy mình quan trọng: <br /> <br /> - Vâng, cháu có nghe họ nói chuyện. Thôi nhé! Hãy suy nghĩ và tin cho tôi, ông ấy<br /> nói. <br /> “Rồi bà kia đáp lại cái gì, thì ông ấy bảo: “Được! Hẹn gặp sau”. Rồi ông ấy lên xe,<br /> cháu ra mở cửa xe, thế mà ông ấy không cho cháu đồng nào. <br /> - Cháu không nghe thấy bà Allen nói gì? <br /> - Không ạ. <br /> - Cháu nhìn thấy bà ấy mặc áo gì? Màu gì chẳng hạn. <br /> - Cháu không biết ạ. Thực ra có nhìn thấy bà đâu, bà đứng phía sau cửa mà. <br /> - À phải - Japp kêu - Bây giờ cháu nghe đây, hãy nghĩ kỹ trước khi trả lời. Nếu<br /> không biết hay không nhớ, thì cũng nói cho rõ. Hiểu chưa? <br /> - Hiểu rồi ạ. <br /> - Ai đóng cửa lại: bà Allen hay ông khách? <br /> - Cửa ra vào? <br /> - Tất nhiên. <br /> Cậu bé suy nghĩ: <br /> - Chắc là bà… à, không phải là ông khách. Ông ta còn đẩy mạnh cửa một cái rồi<br /> nhẩy ra xe. Cứ như là vội có hẹn ở đâu. <br /> - Tốt lắm, cháu là một cậu bé thông minh. Thưởng cho cháu cái này. <br /> Cậu bé nhận mấy đồng tiền rồi đi. Japp quay về phía Poirot và cả hai cùng gật<br /> đầu: <br /> - Có thể là như thế - Japp nói. <br /> - Điều đó là có khả năng - Poirot đáp - đôi mắt hấp háy loé sáng.<br /> <br /> Chương 6<br /> Trở vào phòng chung của nhà số 14, Japp đi thẳng vào đích. <br /> - Cô Plenderleith, cô nghe kỹ đây: rồi cũng phải đến lúc cô nói hết cho chúng tôi<br /> những gì cô biết. <br /> Jane Plenderleith nhướn đôi lông mày. Cô đang đứng trước lò sưởi, hơ một chân<br /> vào lửa. <br /> - Tôi không hiểu ông muốn nói gì. <br /> - Có thật cô không hiểu? <br /> Plenderleith nhún vai: <br /> - Tôi đã trả lời tất cả các câu hỏi, ông còn muốn tôi nói gì hơn. <br /> - Nếu cô muốn, cô còn có thể nói thêm. <br /> - Nhưng thưa ông thanh tra, đó chỉ là ý kiến của ông. <br /> Japp đỏ mặt bực mình. Poirot nói đỡ: <br /> - Tôi nghĩ cô đây sẽ sẵn sàng đáp ứng yêu cầu của ông Japp nếu ông trình bày<br /> cho rõ vấn đề. <br /> - Rất đơn giản. Sụ việc là như sau: Bạn cô chết vì một viên đạn bắn vào đầu, tay<br /> hãy còn cầm súng, các cửa đều đóng. Nhìn thì rõ là tự tử nhưng thực ra không<br /> phải. Bác sĩ khám nghiệm đã chứng tỏ điều đó. <br /> - Sao lại thế được? <br /> Vẻ mỉa mai lạnh lùng đã biến mất, nay cô chăm chú nhìn Japp để chờ đợi. <br /> - Súng cầm trong tay, nhưng ngón tay không nắm chặt. Hơn nữa trên súng không<br /> có dấu tay, và vị trí vết thương cho thấy không thể do bạn cô tự bắn. Bạn cô lại<br /> không để lại thư như phần lớn người tự tử thường làm. Và tuy cửa ra vào bị<br /> khoá, nhưng ta không tìm thấy chìa khoá. <br /> Jane Plenderleith thong thả quay lại, đối diện hai người <br /> - Ra là thế! Ngay từ đầu, tôi đã có cảm giác bà Allen không thể tự tử. Hóa ra<br /> <br /> đúng. Bà ấy không tự tử, vậy đã bị ai giết? <br /> Cô ngồi lặng một lúc, rồi đột ngột ngẩng đầu: <br /> - Vậy các ông cứ hỏi đi, biết gì tôi nói nấy. <br /> Japp cúi sát người: <br /> - Tối qua, có một người đàn ông chừng bốn nhăm, dáng bộ quân nhân, râu mép<br /> rậm, ăn bận sang trọng, đi xe Standard đến thăm bà Allen. Cô biết người đó là<br /> ai? <br /> - Tôi không chắc lắm, nhưng theo ông tả thì giống thiếu tá Eustace. <br /> - Thiếu tá Eustace là ai? Cô biết gì về ông ta ? <br /> - Là người mà Barbara quen biết khi ở nước ngoài. Một năm trở lại đây, thỉnh<br /> thoảng ông ta đến, tôi có gặp. <br /> - Ông ấy là bạn bà Allen? <br /> - Cư xử như là bạn - Jane nói trống không. <br /> - Thái độ bà Allen với ông ta như thế nào? <br /> - Tôi nghĩ bà ấy không thực ưa ông ta. <br /> - Nhưng bà ấy vẫn tiếp đãi tử tế? <br /> - Phải. <br /> - Cô hay nghĩ kỹ, có lúc nào bà ấy tỏ ra e ngại ông ta? <br /> Jane nghĩ một lát, rồi mới đáp: <br /> - Có, dường như Allen sợ ông ta, khi ông ta có mặt, bà ấy có vẻ bồn chồn. <br /> - Ông ta và Charles West có bao giờ chạm trán nhau? <br /> - Có một lần thôi, và họ không thắm thiết với nhau lắm, có nghĩa là thiếu tá<br /> Eustace thì ra sức lấy lòng ông Charles, nhưng ông này không mặn mà… ông<br /> Charles nhạy lắm, biết ngay ai là người… người không tốt. <br /> - Và thiếu tá Eustace là người không tốt? <br /> <br />
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2