intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Băng Hỏa Ma Trù-Chương 47

Chia sẻ: Le Thuy Duong | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:12

75
lượt xem
5
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Từ trong không gian giới chỉ lấy ra một tấm bản đồ, cẩn thận phân biệt một chút phương hướng, Niệm Băng phát hiện, theo như lời Tang Giới, vị trí của Lan Tuyết thành song song với Ô Lan thành, từ nơi này đi thẳng sẽ đến được Áo Lan thành thủ đô của Áo Lan đế quốc, tất nhiên là đi qua Ô Lan thành đó chính là đoạn đường ngắn nhất mà nếu đi Lan Mộng thành thì phải đi đường vòng. ...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Băng Hỏa Ma Trù-Chương 47

  1. Băng Hỏa Ma Trù Tác giả : Đường Gia Tam Thiếu Chương 47: Lan Mộng học viện Từ trong không gian giới chỉ lấy ra một tấm bản đồ, cẩn thận phân biệt một chút phương hướng, Niệm Băng phát hiện, theo như lời Tang Giới, vị trí của Lan Tuyết thành song song với Ô Lan thành, từ nơi này đi thẳng sẽ đến được Áo Lan thành thủ đô của Áo Lan đế quốc, tất nhiên là đi qua Ô Lan thành đó chính là đoạn đường ngắn nhất mà nếu đi Lan Mộng thành thì phải đi đường vòng. Nhưng vì tránh khỏi chiến tranh ảnh hưởng thì đi Lan Mộng thành hiển nhiên là lựa chọn tốt nhất. Dù sao thì hôn lễ của Lạc Nhu cũng phải hai năm sau mới có thể cử hành, có thời gian dư dả, mình trước tiên đi Lan Mộng thành một đoạn thời gian, lợi dụng khoảng thời gian này cố gắng tu luyện ma pháp một chút, thuận tiện nghiên cứu sâu thêm về trù nghệ. Thông qua luận bàn cùng Minh Huy, Niệm Băng đối với Phá Thủy Bảo Diện Huyền Ngọc Thủ có một sự hiểu rõ nhất định, mặc dù Huyền Ngọc Thủ là một phương pháp luyện tập đặc thù, hắn khó có thể làm được nhưng bằng vào sự thao túng đối với hỏa nguyên tố, nhiệt độ đối với hắn không có ảnh hưởng quá lớn, luyện tập nhiều một chút nhất định sẽ có thể đạt đến hiệu quả Phá Thủy Bảo Diện. Lan Mộng thành, phải đi Lan Mộng thành. Nghĩ tới đây, Niệm Băng mua một cái bản đồ chi tiết, hắn thi triển bạo phong tuyết hướng phía dưới triền núi mà đi. Đoạn đường từ Băng Lan thành đến Lan Mộng thành người rất thưa thớt, Niệm Băng lần này có bản đồ nhưng cũng không có đi đường lớn mà chuyên tìm đường tắt đi tới, hắn thử thi triển bạo phong tuyết phi hành trong thời gian dài nhưng là bạo phong tuyết dù sao cũng không phải là phong hệ ma pháp, hắn dốc hết toàn lực cũng chỉ có thể phi hành trong một thời thần mà thôi. Cho dù là như thế, phi hành trong một thời thần đã giúp hắn vượt qua hai ngày lộ trình. Niệm Băng phát hiện đây thực sự là một phương pháp tốt để tu luyện, đối với việc giúp ma pháp lực chính mình tăng lên có chỗ tốt không nhỏ. Đơn giản là không dùng chân đi bộ, luôn luôn dùng bạo phong tuyết mà phi hành, mỗi khi ma pháp lực không đủ thì kiếm một chỗ yên tĩnh, dùng ma pháp quyển trục phòng ngự, một khi ma pháp lực khôi phục lại tiếp tục đi tới. Bằng vào tốc độ của bạo phong tuyết, ba ngày sau hắn đã đạt được mục đích hiện Băng Hỏa Ma Trù
  2. tại – Lan Mộng thành. Có lẽ bởi vì nơi này là hậu phương của Áo Lan đế quốc nên cũng không có phòng ngự nhiều lắm, tường thành cũng chỉ cao hơn mười thước cùng với cấp bậc phòng ngự của Băng Lan thành căn bản là không thể so sánh với, Cửa thành mở rộng, người đi đường qua lại không nhiều lắm mà cửa thành cũng chỉ có bốn gã binh lính Áo Lan đế quốc thủ vệ. Người Áo Lan đế quốc cùng với Băng Nguyệt đế quốc cũng không có khác nhau quá lớn, chỉ là nhìn tương đối thấp bé hơn một ít, màu tóc chủ yếu là lam, tử, hắc ba màu, người Áo Lan có tóc màu lam cùng với người Băng Nguyệt đế quốc không có gì khác nhau còn như người tóc vàng lại cực kỳ hiếm thấy. Niệm Băng đi nhanh đến Lan Mộng thành, quyết định ở chỗ này cho đến khi chiến tranh chấm dứt, trước đó phải tìm một lữ điếm tốt mới được. Đang mien man suy nghĩ Niệm Băng đã đi đến trước cửa thành Lan Mộng, vệ binh cũng không có bởi vì màu tóc vàng của hắn mà làm khó dễ, không liếc nhìn hắn một cái đã cho hắn đi qua. Vừa đi vào Lan Mộng thành, nhất thời một loại cảm giác đặc thù xuất hiện, cả tòa thành thị tựa hồ đều bị một cỗ khí tức nhu hòa bao phủ. Thời gian đã đến giữa trưa, người trên phố không nhiều lắm nhưng từ trên vẻ mặt của bọn họ đều có thể gặp được nụ cười an dật và thỏa mãn. “Tiểu huynh đệ là đến báo danh phải không?” Niệm Băng chính là đang đi đến ngã tư đường tìm kiếm một lữ quán, đột nhiên một âm thanh vang lên ở sau lưng, quay đầu nhìn lại thì thấy một gã trung niên khoảng ba mươi tuổi đang nhìn chính mình. Vóc người nhỏ gầy, nụ cười trên mặt xem ra có chút tục tĩu, không đợi Niệm Băng mở miệng, hắn đã chủ động tiến lên nói: “Xem bộ dáng của ngươi nhất định là người từ bên ngoài đến rồi, khẳng định là đến Lan Mộng thành chúng ra cầu học, ngươi muốn học cái gì? Học vũ kỹ sao? Thứ này rất là phổ biến, khi ngươi gia nhập quân đội, chiến tranh chính là vô tình, không bằng học một chút vũ kỹ phòng thân ngươi mới có thể sống sót được a!” Niệm Băng mỉm cười nói: “Đến Lan Mộng thành nhất định là phải cầu học sao?” Tên trung niên sửng sốt một chút nói: “Chẳng lẽ ngươi không phải là đến cầu học sao? Người trẻ tuổi như người từ bên ngoài đến Lan Mộng thành ngoại trừ cầu học ra ta thật không nghĩ ra được lý do nào khác. Lan Mộng thành được xưng là học viện chi thành không phải tự nhiên được gọi như vậy, các loại nghề nghiệp đều được dạy tại học viện chúng ta, là học viện tổng hợp duy nhất trên đại lục, là học viện lớn nhất trên toàn đại lục. Mặc dù học phí có cao một chút nhưng đến nơi này có thể học được những tri thức cần thiết, ngươi tuổi còn trẻ tốt nhất học thêm một chút nếu không sau này đi vào xã hội muốn học tập thêm thì rất khó khắn đấy.” Băng Hỏa Ma Trù
  3. Bốn chữ học viện chi thành khiến cho Niệm Băng cảm thấy hứng thú: “Vậy ngươi nói xem, đến học viện tổng hợp này có thể học được cái gì đây?” Tên trung niên chà xát hai tay, từ trong ánh mắt toát ra thần sắt “câu” được mục tiêu, mặc dù chỉ là chợt lóe lên nhưng Niệm Băng vẫn phát hiện được: “Tiểu huynh đệ, địa phương nổi danh nhất Lan Mộng thành chúng ta chính là Lan Mộng học viện, cũng là tổng hợp học viện lúc nãy ta đã nói với ngươi. Ở nơi này có hơn mười hệ nghề nghiệp thông dụng nhất bây giờ, mỗi một ngành đều có lực lượng giáo viên rất giỏi, căn cứ vào mỗi nghề nghiệp bất đồng thì học phí cũng có sự khác nhau. Hơn nữa cũng không phải có tiền là có thể vào mà phải thông qua một cuộc kiểm tra, nếu có thể đạt được chứng chỉ tốt nghiệp của Lan Mộng học viện, sau này ngươi đi đến nơi nào của đại lục đều có thể tìm được công việc thích hợp cho mình. Đương nhiên cuộc thi kiểm tra để tiến vào học viện có chút khó khăn, nếu như ngươi không có thông qua được kiểm tra thì cũng đừng lo, Lan Mộng thành chúng ta còn có rất nhiều học viện nhỏ khác, các loại nghề nghiệp cũng rất rộng, tuyệt không hề kém so với Lan Mộng học viện, hơn nữa học phí cũng thấp hơn, có thời điểm các sư phụ của Lan Mộng học viện cũng sẽ đến các học viên trên dạy một vài khóa học. Thế nào, người cảm thấy có hứng thú với loại nghề nghiệp nào?” Nghe đến đó, Niệm Băng không khỏi nhớ tới chính mình vừa đến Băng Tuyết thành Tuyết Tĩnh đã hỏi mình có tốt nghiệm trường học trù nghệ nào không, nói: “Lan Mộng học viện này có trù nghệ hệ hay không?” “Trù nghệ?” Tên trung niên nghe đến hai chữ đó cũng không khỏi sửng sốt một chút, hắn như thế nào cũng nhìn không ra vị thanh niên anh tuấn cao lớn trước mặt này lại muốn học cái nghề nghiệp luôn luôn đứng ở tầng dưới chót của đại lục là trù sư. Nhưng phản ứng của hắn cũng rất nhanh, sau một sát na ngây người đã vội vàng cười nói: “Đương nhiên, đương nhiên là có, trù sư cũng là một nghề nghiệp phổ biến mà. Ngươi muốn học trù nghệ sao? Không thành vấn đề, tại học viện chi thành chúng ta, không có cái gì là chúng ta không dạy. Thế nào tiểu huynh đệ, có cần ta giúp ngươi một chút không? cho dù là Lan Mộng học viện hay là các học viện nhỏ bình thường ta đều có quan hệ rất tốt.” Niệm Băng mỉm cười nói: “Vậy phiền ngài dẫn ta đến Lan Mộng học viện đi.” Tên trung niên hắc hắc cười nói: “Việc này rất đơn giản, cái này đơn giản chỉ là một ngành học bình thường, học phí của trù sư hệ tương đối thấp một chút. Chỉ cần ngươi có thể thông qua cuộc thi, nếu thành tích phi thường ưu tú thì có thể nhận được đãi ngộ và miễn học phí. Tuy nhiên, tiền phí để dẫn đi ……” Nói tới đây, hắn chà xát hai bàn tay. Lúc tên này bắt đầu giảng giải cho mình về học viện thì Niệm Băng đã biết người Băng Hỏa Ma Trù
  4. này muốn làm cái gì. Chỉ có điều hắn vừa mới tới nơi này, đối với mọi thứ đều xa lạ, nghe hắn giảng giải đối với chính mình cũng có lợi, lúc này thấy đối phương lộ ra bộ mặt thật của mình, không khỏi mỉm cười nói: “Tiền phí dẫn đi, chỉ cần ngài có thể để cho ta tham dự cuộc thi vậy là đủ rồi. Chì là Lan Mộng học viện này lúc nào cũng chiêu sinh sao? Chẳng lẽ không có quy định đặc thù nào sao.” Tên trung niên nói: “Đương nhiên không có, Lan Mộng học viện thực sự rất đặc thù, bất luận là hệ nào, tùy thời đều có thể tiến hành kiểm tra, chỉ cần thông quan kiểm tra thì các hệ đạo sư sẽ cho ngươi tiến vào niên cấp tương ứng mà học tập, trù nghệ hệ hình như chia làm năm niên cấp. Nhưng mà có một chút ta phải nhắc nhở ngươi, khảo thí nhập học Lan Mộng học viện thì tại nghề nghiệp đó ngươi phải có trụ cột nhất định mới được nếu không rất khó thông qua cuộc thi. Về tiền phí dẫn đi, lấy của ngươi một kim tệ là được rồi. Giá thế này là tiện nghi cho ngươi rồi đấy, có ta dẫn đến, người hôm nay có thể tham dự được cuộc thi ngay, thế nào?” “Một kim tệ? Ngươi muốn đi cướp sao.” Niệm Băng tức giận nói. Hắn mua sắm một bộ trù cụ ở Thiên Tuyền Hiên cũng chỉ là một kim tệ mà thôi, tên trung niên này ăn cũng thật quá lớn đấy. Tên trung niên hắc hắc cười nói: “Tiền phí này ta thu thực sự là hợp lý a, tuyệt đối là đúng giá, nếu không có ta dẫn đến thì ngươi cần phải chờ đủ mười người thì mới có thể tiến hành kiểm tra. Mỗi một ngày chậm trễ, ngươi không phải là mất đi thật nhiều thứ để học sao? Tốt lắm, như vậy đi, hôm này ta đến cửa thành đã gặp ngươi coi như là có duyên phận, giảm cho ngươi chỉ lấy tám ngân tệ, vậy là tiện nghi rồi đấy.” Niệm Băng nở nụ cười: “Tiện nghi? Tám ngân tệ đối với một ít đệ tử nhà giàu mà nói có lẽ không tính là cái gì. Nhưng mà ngài nhìn ta xem, có giống đệ tử nhà giàu hay không? Hơn nữa, đệ tử nhà giàu cũng không có đi học trù nghệ đâu. Một ngân tệ là giá mà ta có thể trả, nếu không được thì ta đành phải chờ đủ mười người thôi.” “Một ngân tệ? Tiểu tử, ngươi quá keo kiệt đi.” Vừa nghe Niệm Băng chỉ có thể xuất ra ít tiền như vậy, thái độ của tên trung niên ngay lập tức thay đổi, vốn là tiểu huynh đệ đã trực tiếp đổi thành tiểu tử. Niệm Băng lạnh nhạt nói: “Ngươi chỉ có thay ta nói vài câu mà thôi, chỉ là báo danh nhân tiện kiếm được một ngân tệ đã không ít rồi. Nếu ngươi không muốn, quên đi, ta tự mình đi tìm.” Tên trung niên liếc mắt một cái, trên mặt toát ra một tia khinh thường: “Hảo, một ngân tệ thì một ngân tệ, nhưng mà ta nói trước, ta chỉ phụ trách đem ngươi tới nơi Băng Hỏa Ma Trù
  5. đó, nếu khảo hạch ngươi không qua được hoặc là không có tiền đóng học phí thì ta cũng không có xen vào, tiền cũng sẽ không trả lại cho ngươi. Đi thôi, đi theo ta.” Nói xong, tên trung niên thuận hướng ngã tư đường trong thành đi đến. Niệm Băng thật sự để ý đến tiền như vậy sao? Đương nhiên không phải, hắn chỉ là muốn tiền mình tiêu xài có ích mà thôi. Trường học trù nghệ, cũng được, nếu ở chỗ này học tập chẳng những có thể không phải đi tìm chỗ ở mà còn có thể tìm một số trù sư cao thủ tiến hành giao lưu. Buổi tối thì dùng để tu luyện ma pháp, quả thật là lựa chọn tốt nhất. Nghĩ tới đây, hắn không khỏi cảm thấy may mắn khi đi tới tòa thành thị này, bây giờ chỉ là hi vọng Lan Mộng học viện kia quả thật giống như là tên trung niên kia nói, đúng với cái danh hiệu học viện đệ nhất đại lục mới tốt. Có lẽ là bởi vì Niệm Băng trả tiền quá ít, tên trung niên cũng chẳng muốn cũng hắn tốn nhiều lời lẽ nữa, dẫn hắn qua bảy tám khúc quanh hướng sâu bên trong Lan Mộng thành đi đến. Trong lúc đi tới, Niệm Băng quan sát hoàn cảnh xung quanh, rất nhanh hắn phát hiện tên trung niên này mặc dù tham lam một tí nhưng cũng không có nói hoang. Dọc theo đường đi, hắn đã thấy không dưới mười học viện, mặc dù nhìn qua đều không lớn nhưng quả thật có tất cả các loại nghề nghiệp, kể cả chú tạo, ma pháp, vũ kỹ, chính trị, cắt may, buôn bán .v.v.. Xung quanh mấy cái học viện này cũng có thể so sánh với khu vực phồn hoa của Lan Mộng thành, có thể thường xuyên gặp những người trẻ tuổi quần áo giống nhau đi lại trên đường, dấu hiệu trên đồng phục xác nhận tên của học viện họ đang học. Từ thành Bắc đi đến thành Tây, tên trung niên rốt cục cũng ngừng lại: “Đến rồi, đúng là nơi này.” Niệm Băng theo hướng ngón tay hắn chỉ nhìn lại, cũng không có gặp cái gì bảng hiệu học viện, đó là một lữ quán bình thường, bên ngoài cửa không hề có lấy một người. “Nơi này? Ngươi không có lầm đấy chứ, đây mà là học viện sao?” Niệm Băng có chút bất mãn nói. Tên trung niên hừ một tiếng, tức giận nói: “Đồ đần, ai nói phải mang ngươi trực tiếp đến học viện, không trải qua khảo hạch ngươi có đến học viện cũng vô dụng, lữ quán này chính là nơi khảo hạch của trù nghệ hệ Lan Mộng học viện. Đi vào thôi, trả tiền cho ta trước, nhân tiện ta mang ngươi tiến vào tham gia khảo hạch.” Niệm Băng móc ra một ngân tệ ném cho tên trung niên, tên trung niên đem đồng ngân tệ có chút bất mãn bỏ vào lồng ngực, “Đi theo ta.” Bỏ lại một câu không lạnh cũng không nóng rồi hướng về phía lữ quán đi đến. Tiến vào lữ quán, nơi này so với tưởng tượng của Niệm Băng còn náo nhiệt hơn, Băng Hỏa Ma Trù
  6. đại sảnh lữ quán khoảng mấy trăm mét vuông, sáu mươi cái bàn được xếp đầy một nửa căn phòng, nhân viên phục vụ qua lại không thôi, sinh ý tựa hồ rất hưng vượng. Tên trung niên dẫn Niệm Băng đi đến quầy hàng, đứng sau đó là một cô gái, thân người không cao, khoảng đến ngực của Niệm Băng, toàn thân đều là quần áo màu lam, trên người không có quá nhiều đồ trang sức, nhìn qua quả thật rất mộc mạc, mái tóc dài màu lam xỏa xuống sau lưng, đang cúi đầu gảy bàn tính, tựa hồ đang tính toán sổ sách. “Mộng cô nương, ngươi hảo, ta mang đến cho các ngươi một tân đệ tử.” Tên trung niên cười cười hướng cô gái phía sau quầy hàng nói. Cô gái ngẩng đầu, khi Niệm Băng nhìn thấy tướng mạo của nàng trong lòng nhất thời mọc lên một tia kinh thán, cô gái áo lam này có một đôi mắt to màu tím, ánh mắt của nàng rất tĩnh lặng hơn nữa còn có chút lãnh ý, mặc dù thân người không cao, không đầy đặn như Tuyết TĨnh nhưng có một phong thái xuất trần, khi nàng nhìn thấy tên trung niên thì trong ánh mắt lãnh ý càng tăng thêm vài phần: “Ngươi tới làm gì? Ngươi không phải một mực kéo người về vũ kỹ học viện bên kia sao? Hôm nay sao rảnh rỗi chạy đến chỗ chúng ta làm gì.” Tên trung niên chỉ Niệm Băng bên cạnh nói: “Mộng cô nương, là như thế này, hôm nay ta ở cửa thành gặp được tiểu tử này, hắn muốn tiến vào học viện học tập trù nghệ nên ta nhân tiện dẫn hắn đến đây.” Mộng cô nương nhìn về phía Niệm Băng lãnh ý cũng từ trong mắt bắn ra bốn phía, Niệm Băng không hề nhìn thấy một tia tình cảm ba động: “Hắn? Ngươi nên mang hắn đến mỹ dung hệ mới đúng, mỹ nữ nơi đó rất nhiều nói không chừng sẽ thần hồn điên đảo vì hắn, không cần khảo hạch cũng có thể trực tiếp tiến vào học viện, chúng ta nơi này không thu phế vật, ngươi dẫn hắn đi đi.” Tên trung niên cười hắc hắc nói: “Ta nghĩ hắn cũng không thích hợp làm đầu bếp, dù sao người thì ta cũng đã mang đến, ngươi có thu hay không cũng không có quan hệ đến ta. Tiểu tử, cái này không nên trách ta, có bản lãnh thì hãy tự mình thuyết phục Mộng cô nương đi, tất cả khảo hạch đều do nàng ta phụ trách.” Nói xong những lời này, tên trung niên xoay người bước đi căn bản không để cho Niệm Băng có cơ hội phản ứng. Băng Hỏa Ma Trù
  7. Niệm Băng cũng không có để ý tới tên trung niên, chỉ cần hắn đem mình đến nơi này là đủ rồi, Mộng cô nương lạnh lùng mà xinh đẹp này làm cho Niệm Băng có vài phần tò mò, từ trên người nàng Niệm Băng thấy được Lan Mộng học viện này cũng có vài phần đạo hạnh. Điều hắn chú ý không phải là dung mạo của Mộng cô nương mà là tay nàng, nàng có một đôi tay thon dài, móng tay cắn ngắn chỉnh tề, khi dùng bàn tính thì các ngón tay vô cùng linh hoạt, đôi tay này tuyệt đối phải là một đầu bếp tài năng mới có thể có được. Mộng cô nương thấy Niệm Băng còn đứng ở đó, không khỏi nhíu mày nói: “Ta nói ngươi không nghe thấy sao? Bây giờ ngươi có thể đi được rồi, đừng đứng ở chỗ này làm chướng mắt, cao lớn như vậy liệu làm được cái gì.” Niệm Băng mỉm cười nói: “Cao lớn tựa hồ không phải là sai lầm của ta, vừa rồi người kia đã nói, chỉ cần hắn mang ta đến nơi này là có thể được khảo hạch, ta còn chưa làm thì làm sao có thể đi được.” Mộng cô nương hừ một tiếng nói: “Ta nói cho ngươi hiểu, tên kia gọi là Lý Tam, một lần hắn ngẫu nhiên cứu được viện trưởng học viện chúng ta. Viện trưởng trong lúc vô ý đã đáp ứng hắn chỉ cần là học sinh hắn mang đến, các hệ không cần chờ đủ mười người cũng có thể trực tiếp tiến hành khảo hạch. Nhưng ai biết hắn đã bắt lấy cơ hội này lấy việc này mà kiếm sống, dẫn học sinh đến đây khảo hạch rồi nhận tiền phí. Nói vậy ngươi hẳn đã đưa cho hắn không ít tiền, nhưng mà tiền này có lẽ ngươi mất trắng. Từ này về sau không nên dễ dàng tin tưởng người khác nữa, lần này chính là cho ngươi một cái giáo huấn.” Niệm Băng mỉm cười nói: “Một ngân tệ để mua một cái giáo huấn hình như là không được tiện nghi cho lắm! Lý Tam đã có sự cho phép đặc biệt thì ta phải được tham gia khảo hạch mới đúng a!” Mộng cô nương lạnh nhạt nói: “Khảo hạch của ngươi đã xong cho nên ngươi có thể đi được rồi. Chúng ta nơi này không thu những hạng người vô năng, cho dù học trên năm năm ngươi cũng không có thành tích gì đâu, đầu bếp có lẽ là một cái chức nghiệp đê tiện nhưng không phải ai cũng có thể làm tốt cái chức nghiệp này.” Niệm Băng trong lòng cảm thấy buồn cười, cho dù trù nghệ của mình còn không có đạt tới đỉnh cao nhưng khẳng định không thể tính là hạng người vô năng được nên tò mò hỏi: “Mộng cô nương, nàng khảo hạch ta như thế nào mà đã xác định ta không có tư chất làm đầu bếp.” Mộng cô nương hiển nhiên cũng có chút nhẫn nại, thanh âm lạnh lùng nói: “Mặc dù ngươi quần áo mộc mạc nhưng khí chất một người sẽ không dễ dàng thay đổi, đôi tay của ngươi rõ ràng chưa từng trải qua lao động. Một nam nhân còn đeo nhẫn, ngươi nghĩ rằng mình rất tuấn tú hay sao? Trong mắt ta chỉ là trù nghệ bạch Băng Hỏa Ma Trù
  8. si (ngu ngốc) mà thôi, ngươi theo một số nghề nghiệp lấy dung mạo là việc chính thì còn có khả năng. Hãy đi đi, chúng ta không chào đón những đệ tử như ngươi đâu.” Niệm Băng nhìn đôi tay của chính mình, hắn biết Mộng cô nương này đã nghĩ hắn là một tay ăn chơi trác táng, bây giờ có giải thích cái gì cũng đều vô dụng, chỉ có sự thật mới có thể chứng minh hết thảy. “Mộng cô nương, nói như thế nào ta cũng đã bỏ ra một ngân tệ cho lần khảo hạch này, nàng nói như vậy để cho ta rời đi làm ta quả thật rất khó chấp nhận, nàng xem như thế này có được không, cho ta một cơ hội làm một món ăn thử xem có được không.” Mộng cô nương có chút kinh ngạc nhìn Niệm Băng, Niệm Băng chấp nhất như vậy thật sự là nàng không nghĩ tới, lãnh đạm nói: “Không cần phiền toái làm đồ ăn như vậy, nhìn thấy các món ăn bên kia không? Chỉ cần trong nửa canh giờ ngươi có tài năng đem tất cả đồ ăn bán hết thì có thể chứng minh ngươi có thiên phú làm một trù sư, ngươi có thể tùy ý cải thiện mấy món ăn, đương nhiên điều kiện tiên quyết là dưới tính huống ăn không chết người.” Niệm Băng theo phương hướng ngón tay của Mộng cô nương nhìn lại, chỉ thấy một cái quầy khác cách cái quấy này không xa, trên quầy có một tấm vải trong suốt che lại, chỗ đó có hơn mười bàn thức ăn, cái này không phải là một phần nhỏ bình thường, mỗi một bàn đồ ăn sắp lên chén đĩa có thể đủ cho hơn mười bàn, cứ như vậy mà tính, ít nhất mỗi khách nhân phải mua hơn ba phần thì mới có thể đem tất cả bán hết, trong nửa canh giờ bán hết mấy cái này rõ ràng là muốn làm khó chính mình. Mỉm cười, Niệm Băng cũng không có nói thêm cái gì, đi đến bồn nước bên cạnh rửa tay sạch sẽ rồi đi thẳng vào phía sau quầy. Sau quầy vốn đã có một gã đầu bếp trẻ tuổi, lời của Mộng cô nương hắn tự nhiên nghe được, thấy Niệm Băng đi tới hắn làm một cái thủ thế xin mời, vẻ mặt như là đang xem một vở kịch vui. Nhìn mấy món ăn hình thức đơn giản trước mặt, Niệm Băng cầm lấy chiếc đũa nhấm nháp một ít, sau khi tính toán hắn bắt đầu bắt tay vào làm việc. Đầu tiên, hắn lựa chọn chính là một mâm Lương Phan Hoàng Qua (rau trộn dưa chuột), trực tiếp mang cái mâm từ phía sau rèm ra phía trước đặt ở trên quầy, hướng tên đầu bếp bên cạnh đang xem nào nhiệt nói: “Có thái đao không?” Tên đầu bếp kia sửng sốt một chút nói: “đây mà mua lương thái (Món rau trộn) không phải là thục thực (đồ ăn nầu chín), ngươi muốn lấy thái đao làm gì?” hăn không nghĩ rằng tên thanh niên dung mạo anh tuấn trước mặt còn có thể làm cái gì. Niệm Băng mỉm cười nói: “Không có thái đao ngươi muốn ta bán thế nào đây? Băng Hỏa Ma Trù
  9. Làm ơn cấp cho ta một thanh thái đao, nếu trong nửa canh giờ ta bán không được tự nhiên sẽ rời đi.” “Cấp cho hắn thái đao.” Thanh âm của Mộng cô nương truyền đến, tên đầu bếp trẻ tuổi kia đáp ứng một tiếng rồi chạy vào phía sau trù phòng, chỉ trong chốc lát đã cầm ra một thanh thái đao trở lại. Tiếp nhận thái đao, Niệm Băng chuyển qua chuyển lại trong tay, đem ngón cái đặt tại lưng đao, ngón trỏ đặt sát tại lưỡi đao, ngón giữa, ngón áp út và ngón út nắm chặt lấy chuôi đao. Tuy nhiên chiều rộng của thân đao này cũng không thích hợp cho hắn nhưng bây giờ không phải là lúc bại lộ ma pháp của chính mình, chỉ có thể miễn cưỡng như thế này. Quay đầu nhìn thoáng qua Mộng cô nương, nàng đang nhìn chằm chằm vào chính mình, chỉ là bây giờ trong mắt nàng đã không còn vẻ khinh thường như trước kia mà thay vào đấy là vẻ mặt ngưng trọng, xem ra nàng đã chú ý đến thủ pháp nắm đao của mình. “Thúy Mộng Hoàng Qua, có ai muốn một phần hay không?” Niệm Băng đề cao thanh âm hô to một tiếng, sự im lặng trong quán cơm nhất thời bị phá vỡ, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn, phần lớn đều mang vẻ mặt căm ghét nhưng rất nhanh vẻ mặt của bọn họ đã chuyển thành kinh ngạc bởi vì nhìn thấy thái đao trong tay Niệm Băng di chuyển. Chiều rộng của thái đao vốn không hợp với đôi tay hắn nhưng khi Niệm Băng dùng cứ như là nước chảy mây trôi, mặt trước đao cứ xoay tròn như là bông vụ, cổ tay hắn dường như không có xương cốt tùy ý chuyển thành tư thế mà hắn muốn, mà Lương Phan Hoàng Qua dưới chuyển động của thái đao cũng hề bắn tung tóe, chỉ là vốn Hoàng Qua đang là hình thoi lại chuyển thành một hình dạng mới. Cái gì là Thúy Mộng Hoàng Qua? Rất đơn giản chính là tất cả Hoàng Qua đều biến thành hình chữ mộng (梦), mà những miếng Hoàng Qua bị vỡ thì cũng được tách qua một bên một cách xảo diệu. Không có một chút nào ảnh hưởng, tay của Niệm Băng cực kỳ ổn định, mỗi một lần run lên một chút thì sẽ có hơn mười khối Hoàng Qua biến thành hình chữ mộng (梦), chỉ là thái đao không thật sự vừa tay khiến cho chữ mộng cũng không hoàn toàn giống lắm, nhiều ít cũng có một chút khác biệt nhưng mà đối với hắn bây giờ mà nói vậy là đủ rồi. Rất nhiều khách nhân tới gần quầy xem cho rõ ràng, chỉ mỗi đao ảnh tung bay trong tay Niệm Băng đã đủ để hấp dẫn bọn họ. Một tên trung niên vóc người trung bình cũng đi đến trước quầy đồ ăn, vừa thấy biến hóa của Hoàng Qua nhất thời giật mình há to miệng, cái này đã không còn nằm trong phạm trù trù nghệ nữa rồi, đao pháp tinh diệu như thế căn bản không phải là người thường như hắn có thể giải thích được. Đao trong tay Niệm Băng ngừng lại, mỉm cười nói: “Muốn một phần sao? Một ngân tệ một phần.” Băng Hỏa Ma Trù
  10. Tên trung niên sửng sốt một chút: “Một ngân tệ? Có lầm hay không, cái này vốn ba đồng tệ một mâm mà, làm một chút đã đắt gấp ba rồi sao?” Niệm Băng ngạo nghễ nói: “Ngươi nghĩ rằng chữ mộng (梦) này không đáng giá một ngân tệ sao?” Tên trung niên hướng Niệm Băng giơ ngón tay cái lên nói: “Đáng giá, tiểu tử đao công này của ngươi thật sự là thần kỳ a! Cho ta một phần đi, một ngân tệ thì một ngân tệ.” Niệm Băng mỉm cười, xuất ra một phần Thúy Mộng Hoàng Qua, chỉ vào quấy bên kia nói: “Mời đem tiền đưa cho Mộng cô nương, còn ai muốn Thúy Mộng Hoàng Qua nữa không?” Vài khách nhân ở gần đó đã đứng lên, cho dù không mua nhưng lòng hiều kì thúc dục đã khiến cho bọn họ muốn đến xem rốt cuộc đã xảy ra cái gì, khi bọn hắn nhìn thấy Hoàng Qua hình chữ mộng (梦) thì tất cả đều ngây ngốc, đao pháp thần kỳ như thế khiến cho bọn họ đều chịu bỏ tiền ra mua một phần, lúc NIệm Băng còn muốn tiếp tục bán Thúy Mộng Hoàng Qua thì thân ảnh Mộng cô nương lại xuất hiện trước mặt hắn. “Tốt lắm, không cần bán nữa, Cẩm Tự Hư Dũ mà chỉ trị giá một ngân tệ thôi sao?” Ánh mắt Mộng cô nương nhìn Niệm Băng có chút phức tạp, ngăn cản hắn tiếp tục làm Thúy Mộng Hoàng Qua. Niệm Băng mỉm cười, đặt thái đao trong tay xuống nói: “Ta bây giờ có còn là một trù nghệ bạch si không? Không biết có được tính là thông qua kiểm tra hay không?” Mộng cô nương gật đầu nói: “Ngươi theo ta đến đây. Các vị, thực xin lỗi, đây là tân đệ tử của trù nghệ hệ chúng ta, đã quấy rầy mọi người ăn cơm.” Nói xong, dẫn Niệm Băng đi ra phía sau. Xuyên qua phòng bếp bận rộn, Mộng cô nương trực tiếp dẫn Niệm Băng đến phía sau của căn nhà, “Cẩm Tự Hư Dũ của ngươi là theo ai học vậy?” Giọng nói của Mộng cô nương có chút dồn dập. Niệm Băng nói: “Là một lão nhân dạy ta, ta cũng không biết hắn tên là gì, truyền thụ cho ta vài ngày đao công hắn đã rời đi.” Mộng cô nương vốn ánh mắt đang trừng lên lại càng mở to thêm nữa, “Ngươi nói cái gì? Chỉ là mấy ngày mà thôi sao? Ngươi cho ta là kẻ ngốc chắc, người thường Băng Hỏa Ma Trù
  11. luyện Cẩm Tự Hư Dũ không có danh sư chỉ điểm cho dù là mười năm cũng không có thành tích gì, đao công của ngươi rốt cuộc là học của ai?” Niệm Băng lạnh nhạt nói: “Mộng cô nương, nàng không biết là mình hỏi nhiều lắm sao? Việc ta học đao công của ai là điều bí mật, ta đến trù nghệ học viện là để đi học chứ không phải là nhận sự tra hỏi của nàng.” Thần sắc vội vàng của Mông cô nương bình hòa được một ít, gật đầu nói: “Thực xin lỗi, lúc trước coi thường ngươi là ta sai, ta hướng ngươi bồi lễ.” Nói xong, hướng Niệm Băng hành lễ. Niệm Băng muốn lại đỡ nàng nhưng nghĩ đến nam nữ khác biệt, đưa hai tay ra nhưng lại dừng lại giữa không trung, “Mộng cô nương không cần khách khí, nhìn đôi tay linh họat kia hẳn là cũng rất am hiểu đao công a, có cơ hội chúng ta có thể luận bàn thêm một chút. Ta tới nơi này đúng là muốn gia thâm thêm về trù nghệ của chính mình.” Hàn ý ở trong mắt Mộng cô nương đã giảm đi vài phần, nói: “Đi thôi, ta dẫn ngươi đến học viện báo danh, trù nghệ hệ chúng ta cũng có các loại chương trình học, ta sẽ hướng hệ chủ đề cử ngươi.” Niệm Băng mỉm cười nói: “Vậy phiền toái Mộng cô nương rồi. Ta đã hi vọng có thể ở chỗ này học được một ít tri thức.” Mộng cô nương gật đầu nói: “Mời đi theo ta.” đối với Niệm Băng rõ ràng khách khí rất nhiều, hai người từ sân sau rời khỏi khách sạn hướng phía sau đi đến. Khi Niệm Băng chính thức đi vào Lan Mộng học viện, trong lòng hắn cảm thấy kinh ngạc khó có thể che dấu được, nói là học viện không bằng nói nơi này là một tòa tiểu thành thị đi. Bức tường bao quanh học viện là một bức tường thành cao mười thước. Thậm chí cả thủ vệ cửa thành cũng mặc quân phục tiêu chuẩn của Áo Lan đế quốc, chỉ có tấm biển thật lớn trên đại môn mới có thể nhìn ra nơi này là một học viện. Mộng cô nương nhìn thấy ánh mắt gần như ngu ngốc của Niệm Băng không khỏi bật cười, nàng bình thường như băng lãnh đột nhiên cười rộ lên nhất thời như là làm gió xuân kéo đến trong mùa đông làm hấp dẫn ánh mắt của Niệm Băng, nói: “Lan Mộng học viện có lịch sử lâu đời, là một trong học viện cổ xưa nhất của Ngưỡng Quang đại lục, học viện chiếm cứ ba phần diện tích của Lan Mộng thành, có thể nói là thành trong thành, ngươi xem mấy cái thành tường này đó chính là tác phẩm của đám học sinh kiến trúc hệ, trong đó còn có thiết kế các hệ thống phòng ngự, sắp xếp hệ thống thủy hệ, hệ thống phản kích và nhiều loại khác, nghe nói lực phòng ngự so với tiểu thành bình thường còn mạnh hơn nhiều lần. Vệ binh Băng Hỏa Ma Trù
  12. canh cửa cũng không phải là quân nhân chân chính mà là các đồng học của vũ kỹ hệ. Vũ kỹ hệ là nổi danh nhất trong các hệ, hệ chủ Nhâm của vũ kỹ hệ là một trong những vũ thánh lợi hại nhất trên đại lục bài danh thứ năm trong mười đại cao thủ vũ kỹ của đại lục. Có sự hấp dẫn đó khiến cho vũ kỹ hệ có nhiều đệ tử nhất trong học viện, đại khái chiếm khoảng năm phần của học viện. Vũ kỹ học viện của chúng ta đã cấp cho đế quốc không ít nhân tài, chỉ cần là người tốt nghiệp hợp cách đều là đối tượng chiêu mộ của đế quốc kỵ sĩ đoàn, thậm chí còn có cơ hội tiến vào vương bài của đế quốc Ngân Vũ kỵ sĩ đoàn.” Niệm Băng trong lòng thầm tán thưởng quy mô của Lan Mộng học viện này, trên mặt đã lấy lại được vẻ bình thường, gật đầu nói: “Thực lực học viện thật sự là hùng hậu a! Nhưng mà ta đối với các hệ khác không có cách nào cảm thấy hứng thú, Mộng cô nương sao không giới thiệu về trù nghệ hệ của chúng ta, nàng rốt cuộc là sư phụ hay là đệ tử thế? Nhìn bộ dáng của nàng cũng không đến hai mươi tuổi a.” *Hoàng Qua: dưa chuột Băng Hỏa Ma Trù
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
5=>2