
BẦU TRỜI LỘN NGƯỢC
1 – ĐẮNG
Tôi có một thói quen không mấy hay ho là quan sát người khác một cách
thầm lặng, cũng chẳng có gì bất hợp pháp, nhưng nếu người ta phát hiện ra,
chắc hẳn sẽ có một vài chuyện cũng không mấy hay ho xảy ra.
Tôi thích nhìn người ta, thích nhìn cuộc sống, tôi thích nhìn dòng đời đi qua,
bởi tôi không muốn quay lại nhìn bản ngã của mình. Mỗi lần soi gương, tôi
thấy một khuôn mặt quen quen, đần đần, sau cặp kính gọng đen, có 2 con
mắt đờ dại như mắt tượng gỗ trên chùa.
Mỗi ngày 1 li đen, không cần đá, tôi muốn uống thật chất những gì đắng
nhất, không lạnh. Tôi tự pha đắng cho mình, thực tình nó chẳng ra gì lắm,
nhưng là đắng do tay mình tạo ra, phải uống hết. Mỗi ngày 1 li đen. . .
Tôi trẻ, tôi có tiền, mà không phải, đúng ra là bố mẹ tôi có tiền, tôi có một
ghế trong một trường đại học khá là đỉnh, tôi có một cái ghế nữa đang chờ
tôi học xong ở công ti bố. Thật là ngon? Còn gì để mà than vãn hay ngồi ì ra
mà uống đen đắng hàng ngày.
Tôi không than, tôi chỉ uống, tôi chỉ thi thoảng bỏ học ngồi trên ban công,
sau lùm cây to tướng như đi đánh du kích, nhìn đời. Tôi không muốn trở
thành cái loại người tự bôi đen xì xì cho cuộc đời vốn tươi sáng như đèn cao
áp nếu người khác nhìn vào, nhưng tôi mất cái gì đó rồi thì phải, ô tô thì tôi
có đấy, nhưng chẳng biết đi đâu. Ngày nào ngày nấy cứ chảy dài thườn
thượt. Tôi không tìm được sự thống nhất giữa trí tuệ và trí não. Trong mớ lý

thuyết bong bóng kinh tế rối bời, tôi chỉ mường tượng ra những dải bong
bóng thuần khiết loang đầy màu, nối đuôi nhau leo lên trời, một chiếu cầu,
lộn ngược, bầu trời lộn ngược, tôi đang trôi ở đâu đó trong dải màu đó.
Tôi mê fantasy art, đó là thứ duy nhất khiến tôi thấy thanh thản giữa những
gì đang diễn ra, tôi không thấy viển vông cho Dave McKean, tôi muốn bay
như Les Edwards Valley – Tất nhiên, bố mẹ tôi không hề biết đó là ai, họ
không muốn tôi đi theo những gì “ảo”, lập trình cho tôi là phải giàu có thành
đạt theo cách họ đã làm, an toàn và đầy danh vọng.
Có lẽ mãi chỉ là giấc mơ, tôi đã mất cái gì đó, tôi đã mất đi một thứ, hay là
tất cả. Tôi thường tra cứu chuyên ngành Illustration của những trường quốc
tế nước ngoài, nhìn, tôi chỉ biết nhìn, thèm khát như một đứa trẻ khát sữa.
Tôi 20, nhưng tôi vẫn là một đứa trẻ, không hơn. Uống cạn li đen, tôi thấy
trong đáy cốc, dù cố thế nào, vẫn còn đắng, tôi pha thêm cốc nữa, đổ xuống
gốc chậu cây, đắng không biết có ngon, mà cái ban công đã sắp thành khu
rừng thu nhỏ.
Mọi thứ chỉ còn đắng và nhạt, cho đến khi em xuất hiện. Tôi hay ngồi nhìn
em bước vào cái ngõ nhỏ đến trẹo cả chân, đối diện với nơi tôi thường một
mình hì hục uống đen đắng. Ngày chảy dài thườn thượt, tôi ngồi nhìn sang
bên kia đường, nhìn một cái dáng bé nhỏ lúc nào cũng vừa đi vừa chạy. Tôi
không biết em là ai, nhưng nhiều khi, li đen, tôi uống mà không biết nó đắng
hay không nữa…
Không biết từ lúc nào, tôi lại chăm chú và nhanh chóng pha cà phê đắng để
tỉ mẩn ngồi hóng ở ban công trước nhà vào mỗi buổi chiều, chỉ để nhìn sang
bên kia đường, chỉ để thấy một cái dáng nhỏ bé, lúc nào trên lưng cũng là
một cái ba lô, và trên tay là một cái bịch gì đó, trông em như người đi buôn
(lậu). Và em lúc nào cũng vừa đi vừa chạy, như thể có cái gì đuổi đằng sau,

như thể có ai đó chờ phía trước. Và kì lạ hơn nữa, hôm nào trời mưa thì em
…đội nón! (?) Thực tình tôi đã mất tập trung vào li đen của mình vì chính
những thứ kì dị này. Tôi yêu cái nón, nhưng nhiều người con gái thành thị
bây giờ chẳng biết nón là cái gì, hoặc khá hơn một số cô nàng đỏng đảnh sẽ
biết nón là một thứ “chỉ những đứa ở quê mới đội”. Thế đấy, nét đẹp dân tộc
thẳng thừng bị gạt phũ phàng xuống dưới những tiêu chuẩn được cho là thời
thượng. Trông em ngố ngố như một hoa tiêu di động dưới lòng đường. Ngồi
nhìn em đi trên lề đường đối diện rồi ngoặt vào cái ngõ nhỏ đến trẹo cả chân
có lẽ là điều làm cho cuộc sống của tôi bớt tẻ nhạt đi một chút, bớt dài thườn
thượt đi một chút.
Nếu không có cái ngày buồn cười hôm ấy có lẽ mãi mãi tôi vẫn tưởng em là
một đứa trẻ cấp 2, với một cái nón trên đầu vào những ngày mưa.
2 – MƯA
Ngày hôm ấy không mưa, em lại tung tăng (cứ cho là vậy) trở về nhà (chắc
nhà em trong ngõ), ba lô đeo lệch một bên vai, tay xách một túi đồ, cái đầu
gật gật và vẻ mặt xem chừng vênh váo (tôi đoán thế). Có vẻ như nếu có ai
cười bộ dạng của em, thì em cũng sẵn sàng cười lại. Tôi bỗng phá lên cười
một mình như bệnh nhân trong nhà thương điên.
Từ đằng sau, một tên chạy thục mạng sượt qua em, và không quên giật luôn
cái ba lô lẫn cái túi. Cảnh này tôi thấy đã nhiều, nhưng cảnh tiếp sau đó thì
thực sự là ngoạn mục và quái đản hết sức tưởng tượng. Em dường như
không giật mình, không hoảng hốt, không la hét, nhảy bổ vào cửa một ngôi
nhà đang xây dở ven đường, vớ lấy hòn gạch khá to, ném thẳng về phía tên
giật đồ với cái cách như của vận động viên ném lao, ném đĩa, ném tạ hay bất
cứ cái gì dùng để ném. Hắn lăn quay ra luôn! Tôi không thể tin vào mắt

mình nữa, “cái dáng bé nhỏ” kia, vừa làm một việc mà đến tỉ năm nữa tôi
cũng không nghĩ sẽ có người con gái nào làm như vậy, cái cách em phản
ứng giống như em đã được huấn luyện trong tổ chức mật vụ nào đó từ lâu
lắm. Tôi vừa khó hiểu vừa buồn cười, tự nhiên cũng thành dở hơi, đứng xem
như xem phim chưởng Hồng Kông, không có ý định gì muốn chạy sang giúp
người ta cả, nếu tên kia chẳng lấy được gì của em, thì trong trường hợp này,
chính tôi mới là thằng sở khanh.
Nhưng tôi đã nhìn thấy những thứ trong chiếc túi văng ra, toàn cọ và màu, là
CỌ và MÀU! Tôi như con thiêu thân thực sự. Một đứa trẻ bị cướp đi món đồ
chơi mình thích từ rất lâu bỗng lại được trông thấy nó, thì quả đúng là thế.
Tôi không muốn so sánh mình với trẻ nhỏ, nhưng trường hợp này có lẽ
giống như vậy. Tôi nôn nóng tới mức chẳng buồn đi cầu thang, tôi nhảy từ
ban công xuống bức trường dây leo hoa tím trước cửa nhà, rồi lao thẳng
sang vệ đường bên kia.
Đúng thật tôi chưa thấy cảnh nào kì quái đến vậy, em thản nhiên đến chỗ cái
ba lô và cái túi rơi trên nền đất, nhặt tất cả lại và không quên “thủ thỉ” với
tên cướp một câu với vẻ mặt đồng cảm:
- Đồ ngu! Trông tôi như thế này thì lấy đâu ra tiền mà cướp?
Tên kia vẫn đang ôm gáy, chắc rất đau, thấy tôi lại gần, hắn lẳng lặng bò dậy
chuồn nhanh. Tôi nhặt nhạnh cọ và màu cho em, như cầm báu vật, chẳng
cần biết em là ai, tôi cầm trên tay những cây cọ mà cảm xúc lẫn lộn, dở hơi
hết sức. Em tỉnh bơ, giọng nói trong vắt và lạnh như nước đá.
- Anh làm cái gì vậy?
- Ờ. . .à. . anh thấy em bị cướp, anh sang giúp em mà

- Anh giúp em nhặt đồ?
Nhìn cái mặt vênh vênh là tôi biết em đang cười khẩy tôi như thể tôi là kẻ
chẳng làm được cái tích sự gì trong vụ này, hay phũ phàng hơn là sự thật thì
em chẳng hề cần đến tôi. Sao một “con bé cấp 2″ nhỏ thó mà lại có thái độ
và hành động khủng khiếp đến như vậy?
- Nếu anh không tới thì tên kia chắc chắn sẽ quay lại túm cổ em quẳng ra
giữa đường biết không?
- Dạ, vâng, thôi thì cảm ơn anh!
Lại còn thế nữa. Em cứ bụm miệng cười, thật khó chịu hết sức. Nhưng tôi
còn đang mải nâng niu đống màu vẽ trên tay. Không hiểu em làm gì mà lại
mang toàn đồ chuyên dụng cho sinh viên Mỹ thuật: Watercolor Leningrad,
Màu Gouache, Viết chì Steadler, cọ. Tôi ngờ ngợ.
- Em học trường nào thế?
- Dạ Mỹ thuật!
Tôi không tin vào mắt mình nữa. Trông em y hệt một cô bé cấp 2, khuôn
mặt không hẳn là xinh đẹp, nhưng thông minh lạ thường, đôi mắt trong veo,
trong ấy tưởng như có 1 vòm trời đầy mây trôi lửng lơ, xa lắm.
Tôi thích mây…
Ngày xưa, hồi cấp 3, tôi vẫn luôn có mơ ước thi vào 1 trường nghệ thuật, để
tôi có thể sống với tình yêu của mình, tôi là chính tôi khi cầm cọ, tôi thích tự
mở ra cho mình những chân trời mới, bằng cọ và màu. Trong cuộc sống đầy
gai góc và ồn ào, tôi thích chìm vào thế giới được gọi là fantasy art, ở đó tôi

