Chương 16<br />
Tối hôm đó tại phi trường Dulles, Dana lên máy bay của Hãng hàng không<br />
Lufthansa tới Dusseldorf. Nàng đã gọi điện cho Steffan Mueller, hiện đang làm<br />
việc tại Kabel Network báo tin mình sẽ sang. Đầu óc Dana lúc này chỉ toàn là<br />
những lời Matt Baker đã nói với nàng. Nếu Dieter Zander đổ lỗi cho Taylor<br />
Winthrop về…<br />
- Chào cô. Tên tôi là Hermann Friedrich. Cô cũng là người Đức chứ!<br />
Dana quay sang nhìn người ngồi cạnh mình. Ông ta khoảng năm mươi tuổi, quần<br />
áo chỉnh tề, băng một bên mắt, có hàm râu rậm.<br />
- Chào ông, - Dana nói.<br />
- À cô là người Mỹ?<br />
- Vâng.<br />
- Rất nhiều người Mỹ sang Dusseldorf. Đó là một thành phố đẹp.<br />
- Tôi đã nghe nói.<br />
Và gia đình ông ta chết trong đám cháy.<br />
- Lần đầu tiên cô đến đó à?<br />
- Vâng. - Có thể nào là tình cờ không?<br />
- Nó đẹp, rất đẹp. Dusseldorf được con sông Rhine chia cắt, cô biết đấy, làm hai<br />
phần. Phần cổ hơn ở bờ bên phải…<br />
Steffan Mueller có thể cho mình biết nhiều hơn về Dieter Zander.<br />
- Và phần hiện đại hơn ở bờ trái có tới năm cây cầu nối hai phần lại với nhau.<br />
Hermann Friedrich nhích lại gần Dana hơn. - Cô đi thăm bạn ở Dusseldorf à?<br />
Mọi chuyện bắt đầu phù hợp với nhau rồi đấy.<br />
Friedrich lại gần thêm chút nữa.<br />
- Nếu cô có một mình, tôi biết…<br />
<br />
- Gì cơ? Ồ, không. Tôi sang gặp chồng tôi ở đó!<br />
Nụ cười của Hermann Friedrich tắt ngấm.<br />
- Thế à.<br />
Có cả một dãy taxi dài đậu thường trực trước sân bay quốc tế Dusseldorf. Dana<br />
lên một chiếc về khách sạn Breidenhacher ở Trung tâm thành phố. Đó là một<br />
khách sạn cổ lịch sử, có đại sảnh được trang hoàng lộng lẫy.<br />
Người nhân viên lễ tân đứng sau quầỳ nói.<br />
- Chúng tôi đang chờ cô, cô Evans. Chào mừag cô tới Dusseldorf.<br />
- Cảm ơn. - Dana ký vào sổ.<br />
Anh ta nhấc điện thoại lên và hỏi:<br />
- Phòng đã dọn xong chưa? - Rồi dập máy, anh ta nói với Dana. - Tôi xin lỗi, thưa<br />
cô, phòng của cô còn chưa được sẵn sàng. Xin mời cô ăn chút gì do khách sạn<br />
chúng tôi đãi, và tôi sẽ báo cho cô ngay sau khi nhân viên của chúng tôi thu dọn<br />
xong.<br />
Dana gật đầu.<br />
- Cũng được.<br />
- Để tôi đưa cô đến phòng ăn.<br />
Trên lầu, trong phòng của Dana; hai chuyên viên điện tử đang đặt một máy quay<br />
phim vào bên trong chiếc đồng hồ treo tường.<br />
Ba mươi phút sau Dana lên phòng, dỡ hành lý ra. Cú điện thoại đầu tiên nàng gọi<br />
đến Kabel Network.<br />
- Steffan, tôi đến rồi! Dana nói.<br />
- Dana! Không thể tin nổi là cô đã đến thật rồi. Cô đã có kế hoạch cho bữa tối<br />
chưa?<br />
- Hy vọng là tôi được ăn tối cùng anh.<br />
- Dĩ nhiên. Tới Im Schifchen nhé. Tám giờ!<br />
<br />
- Tuyệt.<br />
Dana vừa thay quần áo xong và bước ra cửa thì điện thoại di động reo. Nàng vội<br />
lôi nó ra khỏi túi xách.<br />
- Chào em yêu. Em khoẻ không?<br />
- Em vẫn khoẻ, Jeff.<br />
- Thế em đang ở đâu?<br />
- Em ở Đức, Dusseldorf. Em nghĩ là mỉnh sắp giải quyết xong một vài vấn đề.<br />
- Dana, cẩn thận đấy. Chúa ơì, giá mà anh được ở bên em.<br />
Em cũng thế, Dana nghĩ.<br />
- Rachel thế nào rồi?<br />
- Việc trị liệu bằng phương pháp hoá học đang làm cô ấy kiệt sức.<br />
- Liệu cô ấy có…- Nàng không thể nói hết câu.<br />
- Còn quá sớm để có thể nói bất cứ điều gì. Nếu việc trị liệu này có kết quả, đây<br />
sẽ là cơ hội tốt để bệnh tình của cô ấy thuyên giảm.<br />
- Jeff, nói với Rachel là em rất lo cho cô ấy.<br />
- Ừ. Anh có thể giúp gì cho em không?<br />
- Cảm ơn anh. Em tự mình lo được.<br />
- Ngày mai anh sẽ gọi lại cho em. Anh chỉ muốn nói là anh yêu em nhiều, em yêu.<br />
- Em yêu anh, Jeff. Tạm biệt.<br />
- Tạm biệt.<br />
° ° °<br />
Rachel bước ra khỏi phòng ngủ. Cô mặc áo ngủ và đi dép, một chiếc khăn kiểu<br />
Thổ Nhĩ Kỳ quàng quanh đầu.<br />
- Dana thế nào rồi?<br />
<br />
- Cô ấy vẫn bình thường, Rachel. Cô ấy nhờ anh nói với em là cô ấy rất lo cho<br />
em.<br />
- Cô ấy có vẻ yêu anh quá nhỉ.<br />
- Anh cũng yêu cô ấy nhiều.<br />
Rachel tiến lại gần anh.<br />
- Anh và em đã yêu nhau, phải không Jeff? Chuyện gì đã xảy ra?<br />
Anh nhún vai.<br />
- Cuộc sống. Hay là anh phải nói những cuộc sống. Chúng ta đã tự chia cắt nhau.<br />
- Em quá bận rộn với sự nghiệp người mẫu. Cô cố ghìm nước mắt. - Tốt thôi, em<br />
sẽ không làm như thế nữa, phải không?<br />
Anh đặt tay lên vai cô.<br />
- Rachel, em sẽ ổn thôi. Việc điều trị của em đang tiến triển tốt đẹp.<br />
- Em biết. Anh yêu, cảm ơn anh vì đã đến đây cùng em. Em không thể một mình<br />
đối mặt. Em không biết phải làm gì nếu không có anh!<br />
Jeff không có câu trả lời.<br />
Im Schiffchen là một quán ăn lịch sự ở phần hiện đại của Dusseldorf. Steffan<br />
Mueller đi vào toét miệng cười khi trông thấy Dana.<br />
- Dana? Lạy Chúa. Không gặp cô từ hồi ở Sarajevo.<br />
- Cứ như là vĩnh viễn không gặp nữa ấy.<br />
- Cô làm gì ở đây thế? Đến dự hội à?<br />
- Không. Có người nhờ tôi đi tìm bạn, Steffan.<br />
Họ gọi đồ uống khi người phục vụ đến bên bàn.<br />
- Bạn nào thế?<br />
- Tên ông ta là Dieter Zander. Anh có nghe nói đến ông ta chưa?<br />
<br />
Steffan Mueller gật đầu.<br />
- Ai chả nghe nói đến ông ta. Nhân vật khá đấy. Ông ta là một xì căng đan lớn ở<br />
đây Là tỉ phú rồi mà còn đi làm cái trò ngu ngốc lừa gạt cổ đông, thế là bị bắt. Nhẽ<br />
ra là lĩnh án hai mươi năm nhưng vì có phe cánh nên chỉ bị ngồi có ba năm. Ông<br />
ta cứ khăng khăng là mình vô tội.<br />
Dana nhìn anh ta.<br />
- Đúng không?<br />
- Ai mà biết được. Ở toà ông ta nói Taylor Winthrop đã gài mình và lấy đi hàng<br />
triệu đôla. Đó quả là một phiên toà thú vị. Theo Dieter Zander, Taylor Winthrop đề<br />
nghị ông ta cùng khai thác một mỏ kẽm, có thể trị giá đến vài tỷ đôla. Winthrop đã<br />
sử dụng Zander như một tấm bình phong và Zander đã bán đi hàng triệu đôla cổ<br />
phần. Nhưng hoá ra đó lại là cái mỏ bị đổ quặng.<br />
- Bị đổ quặng?<br />
- Tức là không có kẽm. Winthrop giữ tiền còn Zander thì ngã cái rầm.<br />
- Quan toà không tin câu chuyện của Zander à?<br />
- Nếu ông ta tố cáo ai đó khác Taylor Winthrop có thể họ còn tin. Còn với Taylor<br />
Winthrop thì khác gì ông thánh sống. - Steffan tò mò nhìn nàng. - Cô quan tâm gì<br />
ở chuyện này thế?<br />
Dana trả lời tránh né:<br />
- Tôi nói rồi, một người bạn nhờ tôi tìm Zander.<br />
Đã đến lúc gọi món ăn.<br />
Bữa tối thật ngon miệng.<br />
Khi Steffan đưa Dana về đến khách sạn, anh ta nói.<br />
- Cô có biết chú gấu nhồi bông được phát minh ra ở đây bởi một phụ nữ tên là<br />
Margarete Steiff không? Con thú nhỏ này đã trở nên nổi tiếng trên toàn thế giới.<br />
Dana lắng nghe, tự hỏi xem ý nghĩa của câu nói này là gì<br />
- Ở Đức còn có những con gấu thật và chúng rất nguy hiểm, Dana. Hãy cẩn thận<br />
khi gặp Dieter Zander. Ông ta trông như một chú gấu bông, nhưng không phải<br />
<br />