KEN KESEY<br />
<br />
Nguyễn Anh Tuấn &<br />
Lê Đình Chung dịch<br />
<br />
NXB VĂN HỌC<br />
<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Tặng Vico Lowell, người đã bảo tôi rằng loài rồng không hề có nhưng rồi lại đưa tôi đến<br />
hang ổ của chúng.<br />
* * *<br />
Ai đi đâu ai về đâu<br />
Ai bay trên tổ vượt đầu cúc cu<br />
<br />
phần thứ nhất<br />
<br />
1<br />
C húng ngay ngoài đó.<br />
<br />
Đen nhẻm trong bộ quần áo trắng, chúng dậy trước tôi để làm trò dâm<br />
đãng trong hành lang và lau sạch trước khi tôi bắt được.<br />
Khi tôi bước ra khỏi buồng ngủ thì chúng đang kỳ cọ, ba đứa cau có hận<br />
thù tất cả - cả buổi sáng, cả ngôi nhà và cả những người quanh chỗ chúng<br />
đang làm việc. Và khi chúng hận thù thì đừng dại mà giơ mặt ra. Đi đôi giày<br />
vải, tôi men theo tường lặng lẽ như chuột, song chúng có những thiết bị cảm<br />
ứn siêu nhạy phát hiện ngay ra sự sợ hãi của tôi và nhất loạt ngẩng đầu lên,<br />
ba đứa một lúc, cặp mắt lóe lên trên những gương mặt đen đúa hệt những<br />
bóng đèn lóe lên sau lưng chiếc máy thu thanh cũ kỹ.<br />
“Thủ lĩnh kia rồi. Thủ lĩnh xiêu phàm kia rồi, tụi bay. Thủ lĩnh Bàn chải<br />
thân mến. Lại đây coi, Thủ lĩnh Bàn chải…”<br />
Dúi cho tôi cây giẻ và chỉ cho chỗ chúng muốn tôi phải lau chùi hôm<br />
nay, và tôi làm theo. Một thằng cho luôn cán chổi vào gót chân tôi: lẹ lên.<br />
“Tụi bay thấy không, nó làm vù vù. Dài lêu nghêu và cây sào, có thể dùng<br />
răng đớp được cả quả táo trên đầu tao, thế mà ngoan đáo để, như là em bé<br />
ấy.”<br />
Chúng cười vang và sau đó chụm đầu vào nhau thầm thì sau lưng tôi.<br />
Những cỗ máy đen xỉn gầm gừ, gầm gừ về hận thù và chết chóc lẫn nhiều bí<br />
ẩn khác của bệnh viện. Có tôi ở gần chúng cũng chẳng thèm giữ ý nói nhỏ<br />
hơn về sự hận thù của chúng bởi chắc chắn rằng tôi vừa điếc, vừa câm. Tất<br />
cả đều nghĩ như thế. Chỉ cần chút ít ranh mãnh là lừa được chúng. Điều duy<br />
nhất mà một nửa dòng máu da đỏ giúp được tôi trong cuộc sống bẩn thỉu<br />
này là trở nên ranh mãnh, nó đã giúp tôi từ hồi ấy đến giờ.<br />
Tôi đang lau sàn nhà trước cửa phòng trực thì ai đó tra chìa khóa vào ổ từ<br />
bên ngoài và tôi nhận ra mụ Y tá Trưởng khi nghe ruột khóa ôm lấy chìa, rất<br />
nhanh, rất nhẹ và thân thuộc vì mụ đã quen các loại khóa lắm rồi. Mụ lách<br />
qua cửa cùng luồng không khí lạnh ùa vào hành lang rồi khóa cửa, và tôi<br />
nhìn thấy những ngón tay mụ lướt trên mặt thép nhẵn – móng tay cùng màu<br />
với môi. Thứ màu vàng ệch. Hệt như đầu mỏ hàn. Thứ màu cực nóng hay<br />
cực lạnh đến mức ta không biết là nóng hay lạnh ngay cả khi mụ chạm vào<br />
ta.<br />
<br />