intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

bí mật căn phòng đỏ: phần 1

Chia sẻ: Nguyễn Thị Hiền Phúc | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:85

62
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

phần 1 gồm 10 chương. câu chuyện bắt đầu từ "với việc diễn ra lễ hội của người chết, thưa ngài, đây là tháng bận rộn nhất của chúng tôi trong mùa hè - người chủ quán mập mạp nói..." mời các bạn cùng tham khảo chi tiết nội dung tài liệu.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: bí mật căn phòng đỏ: phần 1

Bí Mật Căn Phòng Đỏ<br /> RobertVan Gulik<br /> Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br /> <br /> Nguyên tác: The Red Pavilion<br /> Người dịch: Phước Lộc<br /> <br /> Một năm sau khi xảy ra vụ án trong ngôi chùa của những nhà sư đồi truỵ ( xem<br /> truyện Bí mật quả chuông ) Địch công cùng người thuộc hạ thân tín Mã Tông<br /> được triệu tập về kinh đô để giải trình về vụ án đó. <br /> Trên đường trở về Phổ Dương, một trận lũ buộc ông phải đi ngang qua đảo Thiên<br /> Đường thuộc huyện Tần Hoài. Vì đang mùa lễ hội của người chết nên ông không<br /> tìm được nơi ở đành phải vào trú ngụ trong khách điếm Thiên Phúc và được bố<br /> trí ở tại Căn Phòng Đỏ. <br /> Căn Phòng Đỏ này cách đây mấy hôm vừa xảy ramột vụ tự tử bí ẩn mà nạn nhân<br /> là Viện sĩ của viện Hàn Lâm. Ông được người bạn thân là thẩm phán Lỗ nhờ điều<br /> tra giúp nguyên nhân của vụ tự tử. <br /> Cuộc điều tra chưa bắt đầu thì Nguyệt Thu, hoa hậu của đảo Thiên Đường, cũng<br /> bị giết chết tại Căn Phòng Đỏ và xa hơn nữa, 30 năm về trước, cũng có một án<br /> mạng tại Căn Phòng Đỏ này. <br /> Cả ba cái chết tại Căn Phòng Đỏ có liên quan gì đến nhau hay không và ai là thủ<br /> phạm giấu mặt của cả ba vụ án này, tất cả được giải đáp trong truyện Bí mật Căn<br /> Phòng Đỏ của tác giả Robert van Gulik.<br /> <br /> Chương 1<br /> Địch công nghĩ lại tại khách điếm Thiên Phúc<br /> Ông tình cờ gặp Hoa hậu của đảo Thiên Đường<br /> Với việc diễn ra lễ hội của người chết, thưa ngài, đây là tháng bận rộn nhất của<br /> chúng tôi trong mùa hè - người chủ quán mập mạp nói. Sau đó ông ta lặp đi lặp<br /> lại - Tôi xin lỗi, thưa ngài! <br /> Ông nhìn với vẻ tiếc nuối người đàn ông cao lớn râu quai nón đang đứng trước<br /> quầy của mình. Mặc dù người khách chỉ mặc một chiếc áo thụng màu nâu và đội<br /> chiếc mũ đen không có bất kỳ dấu hiệu gì về cấp bậc nhưng con người ông ta<br /> vẫn tỏa ra một khí chất của người có quyền thế, loại khách mà có thể “chém đẹp”<br /> cho một đêm lưu trú. <br /> Một cái nhìn bực mình thoáng qua khuôn mặt của người đàn ông râu quai nón.<br /> <br /> Lau mồ hôi trên trán ông quay lại nói với người đồng hành vạm vỡ đi cùng ông: <br /> - Ta đã quên về việc lễ hội của người chết! Lẽ ra ta phải để ý đến các bàn thờ đặt<br /> dọc hai bên đường. Phải, đây là nhà trọ thứ ba mà chúng ta đến, chúng ta tốt hơn<br /> nên đi sâu vào huyện Tần Hoài trong đêm nay. Chúng ta sẽ tới đó trong bao lâu ?<br /> Người đồng hành nhún đôi vai to lớn của mình. <br /> - Thật khó để nói, thưa ngài. Tôi không biết rõ lắm về phía bắc của huyện Tần<br /> Hoài và đêm tối sẽ làm cho việc di chuyển khó khăn hơn. Chúng ta phải vượt qua<br /> hai hoặc ba con sông. Chúng ta có thể đến đó vào lúc nửa đêm nếu chúng ta<br /> may mắn với những bến phà, đó là… <br /> Một người gia nhân già đang cắt tỉa ngọn nến trên bàn. Bây giờ ông xen vào câu<br /> chuyện bằng một giọng nói the thé: <br /> - Tại sao chúng ta không cho các quý ngài đây thuê Căn Phòng Đỏ ? <br /> Người quản lý xoa cái cằm mập mạp của mình và nói với vẻ nghi ngại: <br /> - Căn phòng đó, tất nhiên. Nó ở về hướng tây, khá mát mẻ vào mùa hè. Nhưng<br /> nó đã bị bỏ trống nhiều năm và… <br /> - Miễn là nó còn trống, chúng tôi sẽ thuê nó! - người đàn ông có râu vội vã ngắt<br /> lời - chúng tôi đã ở trên đường suốt từ sáng đến giờ. Ông nói thêm với người bạn<br /> đồng hành của mình - Lấy hành lý của chúng ta và giao ngựa của chúng ta cho<br /> người giữ ngựa. <br /> - Xin mời ngài nhận phòng, thưa ngài - người chủ quán tiếp tục - nhưng tôi có<br /> trách nhiệm phải thông báo cho ngài rằng … <br /> - Tôi không muốn trả thêm tiền cho cái gì khác ! - người đàn ông ngắt lời ông ta<br /> một lần nữa - Cho tôi đăng ký! <br /> Người quản lý mở quyển sổ ghi chép ra lật đến trang có đánh dấu ” ngày 28<br /> tháng 7 ” và đẩy nó về phía vị khách. Người khách chấm bút lông vào lọ mực và<br /> viết vào đó ” Địch Nhân Kiệt, thẩm phán của huyện Phổ Dương, trên đường từ<br /> thủ đô trở lại nhiệm sở. Đi cùng là một phụ tá tên là Mã Tông”. Khi ông đẩy trả<br /> cuốn sổ lại cho người quản lý, mắt ông tình cờ nhìn thấy hai chữ cái lớn ghi trên<br /> bìa sổ ” Thiên Phúc”. <br /> - Thật là vinh dự khi được quan huyện lân cận trú ngụ tại quán của chúng tôi! người quản lý nói một cách mềm mỏng. <br /> <br /> Nhưng khi ông ta nhìn vào lưng các vị khách vừa rời đi, ông lẩm bẩm: <br /> - Thật là khó khăn! Người đồng nghiệp của ông nổi tiếng là bận rộn, tôi hy vọng<br /> ông không tìm được… Ông ta lo lắng lắc đầu. <br /> Người gia nhân già dẫn Địch công theo hành lang đi vào khoảng sân trung tâm,<br /> hai bên là các tòa nhà lớn hai tầng. Tiếng nói cười ồn ào vẳng ra từ phía sau các<br /> cửa sổ thắp đèn sáng bên trong. <br /> - Tất cả các phòng đều có người, chỉ còn trống duy nhất một phòng! - Ông già<br /> lẩm bẩm và dẫn Địch công đi qua cánh cổng cao có trang trí ở sân sau. <br /> Bây giờ họ bước vào một khu vườn xinh đẹp có tường bao quanh. Ánh trăng<br /> chiếu vào những khóm hoa được sắp xếp một cách khéo léo và ở giữa là một bể<br /> nuôi cá vàng. Địch công dùng ống tay áo rộng lau khuôn mặt đầy mồ hôi của<br /> mình, không khí ở nơi đây quả thật rất nóng và ngột ngạt. Âm thanh của tiếng ca<br /> hát và cười nói vang lên từ dãy nhà bên phải. <br /> - Họ bắt đầu sớm quá đấy - ông nhận xét. <br /> - Buổi sáng là khoảng thời gian duy nhất mà trên đảo Thiên Đường này không<br /> vang lên tiếng nhạc, thưa ngài! - ông già nói một cách tự hào - Tất cả các hoạt<br /> động trên đảo bắt đầu trước buổi trưa. Bữa ăn trưa sau đó kéo dài đến bữa ăn<br /> chiều, bữa ăn chiều kéo dài đến bữa ăn tối và bữa ăn tối kéo dài đến bữa điểm<br /> tâm sáng hôm sau. Ngài sẽ thấy đảo Thiên Đường là một nơi rất sống động, thưa<br /> ngài. Một nơi vô cùng sống động! <br /> - Tôi hy vọng là nó không ảnh hưởng đến căn phòng của tôi. Tôi đã có một<br /> chuyến đi vất vả cả ngày hôm nay rồi và tôi phải đi tiếp vào sáng mai. Tôi muốn đi<br /> ngủ sớm. Tôi có thể hy vọng căn phòng của tôi sẽ được yên tĩnh ? <br /> - Chắc chắn rồi, thưa ngài, rất yên tĩnh! - ông già lầm bầm. <br /> Ông ta dẫn quan án vào một hành lang dài mờ tối. Cuối hành lang là một cánh<br /> cửa cao. <br /> Ông già nâng ngọn đèn lồng của mình để cho ánh sáng của nó chiếu sáng một<br /> bức trang trí bằng gỗ được phủ một lớp sơn mài màu vàng với những hình vẽ<br /> phức tạp. Đẩy cánh cửa nặng nề, ông nói: <br /> - Căn phòng này nằm phía sau khách điếm, thưa ngài. Nó nằm ở một vị trí rất<br /> đẹp nhìn ra công viên. Và rất yên tĩnh! <br /> Ông già dẫn quan án đi vào một tiền sảnh nhỏ có một cánh cửa hai cánh. Ông ta<br /> <br /> kéo màn cửa bên phải ra và dẫn quan án vào một căn phòng rộng rãi. Đi thẳng<br /> vào cái bàn giữa nhà ông thắp sáng hai ngọn nến bằng bạc đặt trên bàn, sau đó<br /> đi đến mở cửa chính và cửa sổ ở bức tường phía sau. <br /> Địch công nhận thấy không khí trong phòng khá ẩm mốc nhưng căn phòng có vẻ<br /> rất thoải mái. Cái bàn và bốn chiếc ghế dựa được làm bằng gỗ đàn hương chạm<br /> trổ và được đánh bóng để lộ ra màu sắc tự nhiên. Một chiếc trường kỷ đặt sát<br /> vào bức tường bên phải làm cùng chất liệu như bộ bàn ghế và phía đối diện là<br /> chiếc bàn trang điểm thanh lịch. Trên tường được trang trí bằng những bức tranh<br /> về các loài hoa và chim có giá trị. Ông nhận thấy cửa sau mở ra một hàng hiên<br /> rộng, được bao bọc ba mặt bởi những chùm hoa tử đằng treo rủ xuống từ một<br /> lưới mắt cáo bằng tre phía trên. Ở phía trước và bên dưới là một hàng cây dâu<br /> dày đặc và xa hơn nữa là một công viên rộng lớn được thắp sáng bằng những<br /> ngọn đèn lồng bằng lụa màu treo trên những hàng cây. Xa xa là một tòa nhà hai<br /> tầng ẩn mình một nửa trong những tán lá xanh. Ngoại trừ tiếng nhạc lúc trước<br /> còn vang ra từ đó nhưng bây giờ đã tắt thì nơi đây thực sự khá yên tĩnh. <br /> - Đây là phòng khách, thưa ngài - ông già khúm núm nói - phòng ngủ ở cuối<br /> phòng phía bên kia. <br /> Ông dẫn quan án quay trở lại phòng chờ và mở cánh cửa rắn chắc phía bên trái<br /> bằng một chiếc chìa khoá có hình dạng phức tạp. <br /> - Tại sao lại phải khóa cửa - Địch công hỏi với vẻ ngạc nhiên - thật là hiếm khi<br /> phải khóa một cánh cửa trong phòng. Ông sợ kẻ trộm à ? <br /> Ông già mỉm cười với vẻ ranh mãnh. <br /> - Những vị khách ở đây thích …à… một sự riêng tư, thưa ngài! - Ông ta cười, sau<br /> đó nhanh chóng nói tiếp - Ổ khóa ở đây lúc trước bị hỏng nhưng nó đã được thay<br /> thế bằng một ổ khóa tương tự có thể mở được từ bên ngoài và bên trong. <br /> Phòng ngủ được trang bị đồ nội thất sang trọng. Chiếc giường lớn có màn che<br /> nằm bên trái phòng, một bộ bàn ghế phía trước nó, bàn trang điểm và chậu rửa<br /> mặt ở phía đối diện đều làm bằng gỗ chạm khắc và được phủ lớp sơn mài màu<br /> đỏ tươi. Màn che của chiếc giường làm bằng một tấm gấm đỏ và tấm thảm dày<br /> che phủ sàn nhà cũng màu đỏ. Khi người phục vụ mở cửa chớp của cánh cửa sổ<br /> duy nhất trong phòng ở bức tường phía sau, quan án nhìn thấy qua chấn song<br /> sắt nặng nề công viên phía sau của nhà nghĩ. <br /> - Căn phòng này được gọi là Căn Phòng Đỏ vì tất cả mọi thứ trong phòng đều<br /> màu đỏ, tôi nghĩ thế? <br /> - Thật vậy, thưa ngài. Nó cũng được khoảng 80 năm. Từ lúc khách điếm này<br /> <br />
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2