YOMEDIA
ADSENSE
bí mật ngôi nhà nghỉ: phần 1
58
lượt xem 5
download
lượt xem 5
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
phần 1 gồm các câu chuyện: căn hộ rẻ tiền, phu nhân che mạng, tìm dấu mỏ bạc, bí mật ở ngôi nhà nghỉ mùa săn, kẻ trộm nữ trang,... mời các bạn cùng tham khảo chi tiết nội dung tài liệu.
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: bí mật ngôi nhà nghỉ: phần 1
AGATHA CHRISTIE<br />
<br />
BÍ MẬT NGÔI NHÀ NGHỈ<br />
NHỮNG CUỘC ĐIỀU TRA CỦA THÁM TỬ POIROT<br />
LƯU VÂN dịch<br />
HOA QUÂN TỬ thực hiện ebook<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Nhà xuất bản Công An Nhân Dân<br />
<br />
CĂN HỘ RẺ TIỀN<br />
Thông thường, như tôi ghi nhớ các cuộc điều tra của ông Poirot dù là án mạng hay<br />
là một vụ trộm cướp đều bắt đầu từ trung tâm của sự việc, rồi từ đó suy luận theo một<br />
trình tự rất logic và đạt được thắng lợi cuối cùng là lần ra manh mối.<br />
Những sự kiện tầm thường xảy ra được đưa lên bản tin thời sự thường không cho tôi<br />
một đầu mối nào đáng kể, nhưng lại gây cho ông Poirot rất nhiều chú ý, và điều đó có thể<br />
giúp ông tìm thấy điều gì đó bất thường để tìm ra kết luận..<br />
Một buổi chiều tôi đến nhà một người bạn cũ, ông Gerald Parker, ở đó còn có chừng<br />
sáu người khác nữa. Sau những câu chuyện tào lao thì ông Parker hướng đề tài sang vấn<br />
đề tìm nhà ở Lon- don. Nói về nhà ở và căn hộ là một sở thích đặc biệt của Parker. Từ khi<br />
chiến tranh kết thúc, ông ta cũng từng sở hữu gần cả chục căn hộ và nhà ở khác nhau. Ở<br />
chỗ này chưa bao lâu thì tự nhiên ông ta muốn tìm kiếm một chỗ khác và ngay lập tức,<br />
ông ta lại dời chỗ. Và gần như những lần chuyển nhà như vậy ông ta đều thu lợi, ông ta<br />
vốn là trùm sò những thương vụ khôn khéo nhất.<br />
Tuy nhiên, việc thay đổi chỗ ở đối với ông ta là một đam mê giống như người ta mê<br />
thể thao, chứ không phải là mục đích kiếm lời. Nghe ông Parker nói cách thức tập tành<br />
công việc của ông ta chúng tôi hết sức thán phục. Rồi cuộc trò chuyện dắt chúng tôi theo<br />
một chiều hướng không rõ ràng gì hết. Cuối cùng là tiếng nói của bà Robinson, một phụ<br />
nữ cao ráo, duyên dáng có mặt ở đó cùng với chồng, họ vừa kết hôn gần đây. Trước kia,<br />
tôi chưa lần nào gặp hai người này vì Robinson cũng mới quen biết ông Parker.<br />
- Ông có nghe gì về sự may mắn của chúng tôi không, ông Parker ? - bà Robinson<br />
nói - Cuối cùng chúng tôi cũng kiếm được một cái ở Montagu.<br />
- Hay lắm - ông Parker đáp - Tôi luôn luôn cho rằng có những căn hộ thật tuyệt vời<br />
cho thuê một giá nhất định.<br />
- Vâng, nhưng căn hộ này rẻ kinh khủng. Tám mươi bảng Anh một năm thôi.<br />
- Nhưng, có đúng là tòa Montagu Mansions ở cuối phố Knightsbridge không ? Tòa<br />
nhà đó vô cùng tuyệt. Tôi chắc là bà đang nói về một nơi nào có cái tên giống như vậy<br />
thôi, phải không ?<br />
- Không. Chính ở Knightsbridge. Một sự kỳ diệu đấy.<br />
- Kỳ diệu cũng chỉ là một từ ngữ mà thôi ! Nó là sự kỳ diệu mờ ám. Tôi cho rằng<br />
tiền bảo hiểm phải lớn lắm ?<br />
- Không phải đóng gì cả.<br />
- Không à, lạ nhỉ. Các bạn ơi, tôi có nghe nhầm không đấy ? - Ông Parker lẩm bẩm.<br />
- Nhưng chúng tôi phải mua đồ đạc trang trí trong nhà. Bà Robinson tiếp.<br />
- À ! - Ông Parker vội kêu lên - Biết ngay là có bẫy trong vụ này mà.<br />
- Đồ trang trí mất mươi bảng, nhưng thật là tuyệt mỹ.<br />
- Xin ghi nhận - Ông Parker nói - Vậy thì chủ nhân ở đấy là kẻ mất trí có thứ thị<br />
<br />
hiếu nhân từ.<br />
Bà Robinson có vẻ khó chịu. Bà ta cau mày:<br />
- Ông cho là kỳ quái à ? Ông không nghĩ đó là nhà ma chứ ?<br />
- Tôi chưa bao giờ nghe tới các căn hộ có ma cả. - Ông Parker cả quyết tuyên bố.<br />
- Không à ? - Bà Robinsort có vẻ không tin điều đó - Thế mà đã có rất nhiều việc<br />
quái gở đấy !<br />
- Cụ thể thế nào ? Tôi hỏi.<br />
- À. - Ông Parker kêu lên - Bà hãy nói cho anh ấy biết đi, bà Robinson. Anh<br />
Hastings là người có nhiều khả năng lần mò để khám phá mọi điều bí mật.<br />
Tôi cười lớn, hết sức bối rối nhưng không hoàn toàn bực bội vì mình là cái đích<br />
nhắm của mọi người.<br />
- Ô, không hoàn toàn kỳ quái đâu, đại úy Hastings ạ, nhưng khi chúng tôi đi với<br />
nhân viên quản lý nhà, ông Stosser và ông Paul, chúng tôi cũng không dám hy vọng vì chỗ<br />
họ toàn những căn hộ đắt tiền ở Mayfair, dù vậy chúng tôi vẫn nghĩ biết đâu có chỗ nào đó<br />
giá mềm hơn. Căn nào họ cũng báo giá thuê từ bốn đến năm trăm bảng một năm kèm<br />
thêm khoản tiền bảo hiểm phải nộp rất cao, và khi chúng tôi định bỏ đi thì họ bỗng nhiên<br />
cho biết có căn hộ với giá tám mươi bảng một năm, nhưng rồi họ lại tỏ vẻ ngần ngại<br />
không muốn chúng tôi đến xem vì theo sổ sách ghi lại thì họ đã giới thiệu cho rất nhiều<br />
người, có khi đã có người thuê rồi. Họ sợ chúng tôi bực bội.<br />
Bà Robinson ngừng lại để thở rồi tiếp:<br />
- Chúng tôi cám ơn ông ta và nói rằng chúng tôi muốn xem thử cho biết dù nó có thể<br />
không tốt lắm. Thế rồi chúng tôi đến thẳng đó bằng taxi. Ông biết không, đó là căn hộ số<br />
Bốn trên tầng Hai. Đúng lúc đang chờ thang máy thì tôi thấy chị Elsie Ferguson, một<br />
người bạn của tôi cũng đến tìm thuê nhà, đang hốt hoảng chạy xuống cầu thang như bị ma<br />
đuổi. Chị ấy bảo cứ lên mà chọn một căn đi. Nhưng chẳng tốt đẹp gì nên họ mới để cho<br />
thuê đấy. Có vẻ đó là lời khuyên chúng tôi nên bỏ ý định lên xem nhà, nhưng John nói, ở<br />
đây giá thì rẻ, phù hợp với khả năng của chúng tôi hơn cũng như có thể dễ dàng kỳ kèo về<br />
khoản tiền bảo hiểm, vốn là khoản mà chúng tôi sợ nhất. Ông ạ, tôi thật ngượng khi nói<br />
với ông điều đó, nhưng chắc ông cũng biết nỗi khổ thuê nhà…<br />
Tôi quả quyết bảo bà ta rằng tôi cũng đủ nhận thức được trong cuộc đánh- vật-để có<br />
một chỗ ở thì cái giá thấp vẫn luôn là một khuynh hướng tự nhiên của con người.<br />
- Thế là chúng tôi đi lên lầu, ông biết không, căn hộ này chưa có người thuê. Một<br />
người giúp việc đã cho chúng tôi biết điều đó, rồi chúng tôi đến gặp bà chủ nhà và mọi<br />
điều kiện đã được thỏa thuận. Chúng tôi được sở hữu ngay lập tức với năm mươi bảng cho<br />
khoản đồ dùng trong nhà. Chúng tôi ký hợp đồng thuê nhà ngày hôm sau và dọn đến ở.<br />
Bà Robinson tự nhiên ngừng nói. Parker hỏi thêm:<br />
- Thế còn bà Ferguson thì sao ? Ông có sự suy luận như thế nào, ông Hastings ?<br />
- Hiển nhiên rồi, ông bạn thân mến của tôi ạ. - Tôi nhấn mạnh - Bà ấy đến nhầm căn<br />
hộ khác.<br />
<br />
- Ồ, đại úy Hastings, sao ông thông minh thế ! - Bà Robinson kêu lên một cách thán<br />
phục.<br />
Tôi bỗng ước gì có ông bạn Poirot của tôi trong lúc này. Đôi khi tôi có cảm giác<br />
rằng ông ấy thường đánh giá thấp về khả năng của tôi.<br />
Toàn bộ câu chuyện này khá buồn cười và tôi đem nó thách thức ông Poirot vào<br />
buổi sáng hôm sau. Ông có vẻ thú vị và hỏi tôi khá kỹ về các loại giá tiền thuê nhà ở nhiều<br />
vùng.<br />
- Một câu chuyện khá lạ kỳ. - Ông ấy nói đầy vẻ nghĩ ngợi - Xin lỗi anh, Hastings,<br />
tôi phải ra ngoài đi dạo một lúc.<br />
Chừng một giờ sau, ông Poirot trở vào. Đôi mắt ông ấy có vẻ phấn khích khác<br />
thường. Ông Poirot đặt cây gậy của mình lên bàn, phủi tuyết bám trên mũ bằng động tác<br />
hết sức cẩn thận thường có trước khi nói:<br />
- Hay lắm anh bạn ạ, đang là lúc chúng ta không có việc gì để làm cả. Chúng ta có<br />
thể dành hết tâm trí cho cuộc điều tra này.<br />
- Ông muốn nói tới cuộc điều tra nào vậy ?<br />
- Cái căn hộ mới thuê với giá rẻ bất ngờ của bạn anh, bà Robinson đấy.<br />
- Ông Poirot, ông nói đùa đấy chứ ?<br />
- Tôi nói nghiêm túc. Này anh bạn của tôi, anh thử hình dung xem, những căn hộ<br />
như thế phải có giá cho thuê đúng ra là ba trăm năm mươi bảng. Tôi mới vừa dọ hỏi một<br />
cách chính xác tại văn phòng giới thiệu nhà cho thuê. Chưa nói tới việc nếu căn hộ đặc<br />
biệt này được cho thuê lại phải trả thêm tám mươi bảng nữa ! Tại sao vậy ?<br />
- Chắc phải có điều gì đó không hay lắm trong vụ này. Có lẽ nhà đó có ma như bà<br />
Robinson cũng đã nghi ngờ như thế.<br />
Ông Poirot lắc đầu tỏ ý không đồng tình.<br />
- Điều lạ lùng hơn nữa đó là bạn bà ta bảo rằng căn hộ đó cho thuê mà khi bà ta lên<br />
xem thì lại thấy là không phải vậy.<br />
- Nhưng biết đâu người đàn bà kia đã đến nhầm một căn hộ khác. Đó là điều giải<br />
thích duy nhất.<br />
- Anh có thể đúng mà cũng có thể không đúng về điểm này, Hastings ạ. Sự kiện này<br />
vẫn còn có đối với những người khác đã đến xem căn hộ ấy, chưa nói đến việc cái giá cho<br />
thuê rẻ đến bất ngờ, vậy mà nó vẫn chưa có ai thuê cho đến khi bà Robinson tới là sao ? <br />
- Điều đó cho thấy rằng có vấn đề khó hiểu.<br />
- Bà Robinson có lẽ không chú ý đến một điều gì đó không hay lắm. Rất là kỳ lạ,<br />
phải vậy không nào ? Bà ta có gây cho anh chút ấn tượng nào về một người đàn bà thành<br />
thật không, Hastings ?<br />
- Bà ta có phong cách khá thú vị.<br />
- Và từ hồi nào mà bà ta làm anh không còn đủ sức để trả lời các câu hỏi của tôi vậy<br />
? Được rồi, hãy tả bà ta cho tôi nghe xem nào.<br />
<br />
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn