Đề bài: Bình giảng bài thơ “Đèo Gió” của Nông Quốc Chấn<br />
<br />
Bài làm<br />
<br />
Hầu như mọi miền quê trên đất nước ta, từ miền Bắc, miền Trung đến miền Nam, từ <br />
Việt Bắc, Tây Bắc đến Tây Nguyên, từ đồng bằng sông Hồng đến đồng bằng sông Cửu <br />
Long, từ Hạ Long đến Nha Trang, Vũng Tàu, Phú Quốc, Cà Mau,... ở đâu cũng có phong <br />
cảnh đẹp, sản phẩm giàu có, nhiều đặc sản hoa thơm trái ngọt, bà con ta, nhân dân ta rất <br />
cần cù siêng năng, thông minh hiếu học, nhân hậu, giàu lòng yêu nước, yêu chuộng hòa <br />
bình.<br />
<br />
Có rất nhiều áng thơ văn viết về phong cảnh đẹp. Những áng thơ văn đó đã góp phần mở <br />
rộng tầm mắt và nâng cao tâm hồn mỗi chúng ta về tình yêu quê hương đất nước.<br />
<br />
Tôi đã nhiều lần đọc bài thơ “ Đèo Gió” của Nông Quốc Chấn, nhà thơ dân tộc Tày; lần <br />
nào đọc cũng thấy lạ, thấy thích. Bài thơ khá dài, ở đây tôi chỉ nói đến 4 khổ thơ mà tôi đã <br />
thuộc.<br />
<br />
Mở đầu bài thơ là tiếng gọi cất lên tha thiết. Nhà thơ như đang mê say ngắm cảnh đèo và <br />
vẫy tay gọi:<br />
<br />
Đèo Gió ơi! Đèo Gió<br />
<br />
Con đèo được nhân hóa. Nhà thơ như muốn hỏi tuổi con đèo, muốn cảm thông với con <br />
đèo đã tồn tại, đã “đứng” giữa đất trời bao la, “đã bao nhiêu ngàn ngày”, đã mấy nghìn <br />
năm, mấy vạn năm?<br />
<br />
Đèo Gió ơi! Đèo Gió<br />
<br />
Người đứng ở nơi đây<br />
<br />
Cạnh con đường quốc lộ<br />
<br />
Đã bao nhiêu ngàn ngày?<br />
Ta bâng khuâng tự hỏi, không biết ngày xưa người đàn bà gánh gạo tiễn chồng đi lính thú <br />
Cao Bằng có qua Đèo Gió không?<br />
<br />
Cái cò lặn lội bờ sông<br />
<br />
Gánh gạo đưa chồng tiếng khóc nỉ non.<br />
<br />
Nàng về nuôi cái cùng con<br />
<br />
Để anh đi trẩy nước non Cao Bằng<br />
<br />
(Ca dao)<br />
<br />
Đèo Gió thuộc địa phận huyện Ngân Sơn, tỉnh Thái Nguyên. Ai muốn ngược Cao Bằng <br />
phải đi qua Đèo Gió. Từ Cao Bằng, ai muốn về xuôi cũng phải đi qua Đèo Gió.<br />
<br />
Trong bài thơ “Cao Bằng”, nhà thơ Trúc Thông có viết:<br />
<br />
Sau khi qua Đèo Gió<br />
<br />
Ta lại vượt Đèo Giàng<br />
<br />
Lại vượt Đèo Cao Bắc<br />
<br />
Thì ta tới Cao Bằng<br />
<br />
Cao Bằng, rõ thật cao!...<br />
<br />
Đồng bào Tày gọi Đèo Gió là “Khâu vải luẩy” nghĩa là Đèo trâu đi chơi, vì con đèo đã gắn <br />
liền với huyền thoại cổ tích mà nhiều người trong chúng ta hoặc đã biết, hoặc chưa nghe <br />
kể. Vì thế Nông Quốc Chấn mới hóm hỉnh hỏi: “Bao nhiêu đàn trâu bước?”.<br />
<br />
Nông Quốc Chấn viết bài thơ “Đèo Gió” vào năm 1968, đó là năm sục sôi đánh Mỹ cứu <br />
nước. Cả nước ta ào ào ra trận, mà nhà thơ Chính Hữu đã viết trong bài “Đường ra mặt <br />
trận” (1965):<br />
<br />
Những buổi vui sao cả nước lên đường<br />
Xao xuyến bờ tre từng hồi trống giục<br />
<br />
Xóm dưới làng trên, con trai con gái<br />
<br />
Xôi nắm cơm đùm ríu rít theo nhau,<br />
<br />
Súng nhỏ súng to chiến chật chội,<br />
<br />
Tiếng cười hăm hở đầy sông đầy cầu<br />
<br />
Bộ đội dân quân trùng trùng điệp điệp...<br />
<br />
Sau khi hỏi đèo: “Bao nhiêu đàn trâu bước”, nhà thơ lại hỏi: “Bao nhiêu dấu xe đi? Bao <br />
nhiêu người xuôi ngược? – Đứng đây có người nghe”. Lúc bấy giờ, Đèo Gió suốt đêm <br />
ngày nhộn nhịp: xe vận tải quân sự chở vũ khí, đạn dược nối đuôi nhau tiến ra mặt trận, <br />
bộ đội dân quân nối bước nhau cuồn cuộn đổ về phía Nam. Đứng trên đỉnh Đèo Gió <br />
không chỉ có nghe gió thổi mà con nghe tiếng vọng sục sôi quyết chiến quyết thắng giặc <br />
Mỹ xâm lược của quân và dân ta. Đèo Gió lúc bấy giờ trở thành con đèo mà cả nước ra <br />
trận đã hành quân qua.<br />
<br />
Nông Quốc Chấn sử dụng liên tiếp bốn câu hỏi tu từ để nói lên một sự thật lịch sử: con <br />
Đèo Gió đã trở thành một chứng nhân của lịch sử hào hùng trong kháng chiến chống Mỹ <br />
cứu nước. Đó là con đèo, con đường ra trận “cả nước lên đường”.<br />
<br />
Khổ thơ tiếp theo, tác giả nói lên vẻ đẹp hùng vĩ của Đèo Gió. Đèo Gió rất cao. Đêm đi <br />
qua Đèo Gió, tưởng là “đầu đội trời sao”. Sáng đi qua Đèo Gió, tưởng là “cưỡi mây bay <br />
cao”. Nghệ thuật đối tạo nên hai hình ảnh sao trời và mây trời tương ứng, vừa nói lên cái <br />
tầm cao vũ trụ của Đèo Gió vừa thể hiện chí khí của “ta”, của quân và dân ta trong thời <br />
đại Hồ Chí Minh. Qua điệp ngữ “ta qua”, giọng thơ vang lên như tiếng reo rất hào hùng:<br />
<br />
Đêm, ta qua Đèo Gió<br />
<br />
Tưởng đầu đội trời sao!<br />
<br />
Sáng, ta qua Đèo Gió<br />
Tưởng cưỡi mây bay cao!<br />
<br />
Trên đường vượt qua Đèo Gió để đi lên phía trước, “ta” còn phải vượt qua nhiều đèo cao, <br />
nhiều con đường xa tít dài vạn dặm, còn gặp nhiều thử thách gian lao. Đó là con đường <br />
của quân và dân ta phải vượt qua, phải đổ nhiều xương máu để chiến thắng, để giành lấy <br />
độc lập, tự do và hòa bình:<br />
<br />
Ta vượt bao nhiêu đèo<br />
<br />
Trên con đường vạn dặm<br />
<br />
Từng đợt gió gió reo<br />
<br />
Đôi chân ta bước thẳng!<br />
<br />
Thơ mang hàm nghĩa đẹp và sâu sắc qua các hình ảnh tượng trưng: bao nhiêu đèo, con <br />
đường vạn dặm, từng đợt gió gió reo. Đó là những gian khổ khó khăn. Hành động “Đôi <br />
chân ta bước thẳng” là ý chí, là quyết tâm sắt đá quyết không lùi bước trước mọi thử <br />
thách gian lao. Bài học đi đường, leo núi, vượt đèo cũng là bài học quyết tâm để vượt qua <br />
con đường đời, con đường chiến đấu. Bài học vượt qua đèo được tác giả nói lên một cách <br />
bình dị, hồn nhiên mà thấm thía.<br />
<br />
“Đèo Gió” viết theo thể ngũ ngôn trường thiên, là một trong những bài thơ tả cảnh ngụ <br />
tình mà ta thường thấy in đậm trong nhiều bài thơ của các tao nhân mặc khách xưa nay. <br />
Vào khoảng đầu thế kỉ XIX, Hồ Xuân Hương có bài thơ “Đèo Ba ”, trong phần kết, nữ sĩ <br />
viết:<br />
<br />
Hiền nhân quân tử ai mà chẳng<br />
<br />
Mỏi gối chồn chân cũng muốn trèo.<br />
<br />
Ở “Đèo Gió” trong phần kết, nhà thơ dân tộc Tày lại viết: “Ta vượt bao nhiêu đèo …Đôi <br />
chân ta bước thẳng”.<br />
<br />
Qua đó, ta càng thấy rõ, chất trữ tình trong thơ phản ánh rất rõ phong cách nghệ thuật của <br />
mỗi nhà thơ, đồng thời in đậm màu sắc thời đạt.<br />
<br />
“Đèo Gió” là bài thơ đặc sắc ca ngợi cảnh sắc hùng vĩ của quê hương đất nước. Nhà thơ <br />
vượt Đèo Gió mang sức mạnh của thời đại. Bài học đi đường, vượt đèo nêu lên thấm thía <br />
và khá hay, đậm đà và truyền cảm.<br />