Mục lục<br />
<br />
Đôi nét về tác phẩm<br />
Chương 1<br />
Chương 2<br />
Chương 3<br />
Chương 4<br />
Chương 5<br />
Chương 6<br />
Chương 7<br />
Chương 8<br />
Chương 9<br />
Chương 10<br />
Chương 12<br />
Chương 13<br />
Chương 14<br />
Chương 15<br />
Chương 16<br />
Chương 17<br />
<br />
<br />
Agatha Christie<br />
BỨC HỌA CHẾT NGƯỜI<br />
Bản tiếng Anh: “By the Pricking of My Thumbs” <br />
Người dịch: PHẠM NGỌC TÚY<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
Đôi nét về tác phẩm<br />
By the Pricking of My Thumbs là một tiểu thuyết trinh thám của Agatha<br />
Christie xuất bản đầu tiên ở Anh năm 1968. Câu chuyện bắt đầu khi<br />
Tuppence để ý đến một bức tranh được thừa kế từ người dì của Tommy, một<br />
bức tranh sơn dầu vẽ một nhà bên cạnh một con kênh và cây cầu. Chắc chắn<br />
rằng mình đã từng thấy hình ảnh này ở đâu đó, cô quyết định tiến hành điều<br />
tra và theo dõi. Và cũng chính lúc đó, cô đã vô tình bước vào câu chuyện của<br />
một loạt vụ án giết trẻ em bí ẩn xảy ra trong thị trấn từ nhiều năm trước...<br />
Năm 2005, cuốn tiểu thuyết được dựng thành phim bởi đạo diễn người Pháp<br />
Pascal Thomas với tiêu đề Mon petit doigt m'a dit ...Cuốn tiểu thuyết cũng<br />
được chuyển thể trong series phim truyền hình trong năm 2006 mang tên<br />
Marple: By the Pricking of My Thumbs bởi đạo điễn Peter Medak.<br />
Tác giả:<br />
Agatha Mary Clarissa, Lady Mallowan, DBE (15<br />
tháng 9 năm 1890 - 12 tháng 1 năm 1976), tên thật<br />
của bà là Agatha Mary Clarissa Miller, thường<br />
được biết đến với tên Agatha Christie, là một nhà văn<br />
trinh thám người Anh. Bà còn viết tiểu thuyết lãng<br />
mạn với bút danh Mary Westmacott, nhưng vẫn được<br />
nhớ đến hơn cả với bút danh Agatha Christie và 66<br />
tiểu thuyết trinh thám. Với hai nhân vật thám tử nổi<br />
tiếng, Hercule Poirot và Bà Marple (Miss Marple),<br />
Christie được coi là "Nữ hoàng trinh thám" (Queen<br />
of Crime) và là một trong những nhà văn quan trọng<br />
và sáng tạo nhất của thể loại này.<br />
Theo Sách kỷ lục Guinness, Agatha Christie là nhà văn có tác phẩm bán<br />
chạy nhất mọi thời đại của thể loại trinh thám, và đứng thứ hai nếu tính cả<br />
các thể loại khác (chỉ xếp sau William Shakespeare). Ước tính đã có khoảng<br />
1 tỷ bản in bằng tiếng Anh và khoảng 1 tỷ bản in bằng 103 thứ tiếng khác<br />
những tác phẩm của Christie được tiêu thụ. Một ví dụ cho sự hấp dẫn của<br />
<br />
những tác phẩm của Agatha Christie ở nước ngoài là bà cũng là tác giả ăn<br />
khách nhất mọi thời đại ở Pháp với 40 triệu bản in bằng tiếng Pháp đã tiêu<br />
thụ (tính cho đến năm 2003), trong khi người xếp thứ 2 là nhà văn Pháp<br />
Emile Zola chỉ là 22 triệu bản.<br />
Vở kịch The Mousetrap (Cái bẫy chuột) của bà cũng đang giữ kỷ lục vở kịch<br />
được công diễn lâu nhất trong lịch sử sân khấu London, ra mắt lần đầu tại<br />
rạp Ambassadors Theatre ngày 25 tháng 11 năm 1952 và vẫn tiếp tục được<br />
diễn cho đến nay (năm 2007) với trên 20.000 buổi diễn. Năm 1955, Christie<br />
là người đầu tiên được nhận giải thưởng Grand Master Award của Hội nhà<br />
văn trinh thám Mỹ (Mystery Writers of America). Hầu như tất cả tác phẩm<br />
của bà đều đã được chuyển thể thành phim, một số tác phẩm đã được chuyển<br />
thể nhiều lần như Murder on the Orient Express, Death on the Nile, 4.50<br />
From Paddington, nhiều tác phẩm cũng được chuyển thể thành phim truyền<br />
hình hoặc trò chơi điện tử.<br />
<br />
<br />
Agatha Christie<br />
BỨC HỌA CHẾT NGƯỜI<br />
BOOK 1<br />
SUNNY RIDGE<br />
Chương 1<br />
DÌ ADA<br />
Bằng cách cắn vào những ngón tay tôi<br />
Điều độc ác theo đường này đến<br />
Cuốn sách này dành tặng cho những bạn đọc từ những miền khác nhau viết<br />
thư cho tôi hỏi: “ chuyện gì đã xảy ra với Tommy và Tuppence? Bây giờ họ<br />
đang làm gì? ‘’<br />
Lời cầu chúc tốt nhất tôi gởi tất cả các bạn, tôi hi vọng bạn sẽ vui sướng gặp<br />
lại Tuppence và Tommy lần nữa, tuy tuổi đã già, nhưng tâm hồn còn khát<br />
vọng khôn nguôi!<br />
<br />
ng và bà Beresford đang ngồi ở bàn ăn sáng. Họ là một<br />
đôi bình thường. Trên khắp lãnh thổ nước Anh hàng<br />
trăm đôi già như họ đang ăn sáng vào giờ phút đặc biệt<br />
đó. Đó cũng là một loại ngày bình thường nữa, loại<br />
ngày có được năm trong bảy ngày. Có vẻ như trời sẽ<br />
mưa nhưng không hoàn toàn chắc lắm.<br />
Một dạo ông Beresford có mái tóc màu đỏ. Vẫn còn<br />
dấu vết mái tóc đỏ, nhưng gần hết mái đầu đã có màu<br />
xám như có cát cái màu mà những người có mái tóc đỏ<br />
đến tuổi trung niên thường gặp phải. Bà Beresford một<br />
dạo có mái tóc màu đen, một mớ tóc dày xoăn đầy sức sống. Bây giờ màu<br />
đen được những vệt màu xám tô thêm và, một cách khá rõ là bừa bãi. Ánh<br />
hưởng nó tạo ra khá bắt mắt. Bà Beresford một lần nghĩ đến chuyện nhuộm<br />
tóc, nhưng vào phút cuối bà quyết định những gì tự nhiên đã ban cho mình<br />
thì tốt hơn. Thay cho việc đó bà thử một loại son mới màu đậm để cho mình<br />
tươi lên.<br />
Một đôi vợ chồng có tuổi đang cùng nhau ăn sáng. Một đôi vui vẻ, không có<br />
gì đáng chú ý về họ. Một kẻ đi qua sẽ nói thế. Một kẻ qua đường nếu còn trẻ<br />
y hay cô sẽ nói thêm” ồ vâng, khá vui, nhưng tẻ ngắt chết đi được, dĩ nhiên,<br />
như bao cặp vợ chồng già khác.”<br />
<br />